Thiên Tai Buông Xuống, Dựa Vào Chục Tỷ Vật Tư Thành Đại Lão

Chương 50:

Trước Sau
Nghe nói phải dùng năm cân gạo để đổi, đối phương có chút đau lòng nhưng họ đã một tháng không được ăn thịt, thực sự rất nhớ mùi vị của thịt, sau khi bàn bạc, họ quyết định dùng năm mươi cân gạo để đổi mười cân thịt.

Một người đàn ông bê một bao gạo lớn sang: "Vừa khéo bao gạo này là năm mươi cân, khỏi cần cân."

Văn Hâm lấy hai miếng thịt từ trong túi thịt lợn ra, dùng tay cân thử, rồi đưa cho họ: "Hai miếng thịt này cộng lại khoảng mười hai cân, phần thừa coi như tặng các anh."

Một người đàn ông ở gần Văn Hâm nửa tin nửa ngờ nhận lấy, rồi đưa cho một người đàn ông khác.

Người đó cũng cân thử, cuối cùng gật đầu với những người khác: "Trọng lượng đủ."

Một cuộc giao dịch trên mặt nước kết thúc, hai bên mỗi người một ngả.

Mưa gió lớn hơn, sức cản cũng tăng lên, Văn Dục Phong chèo rất vất vả, tốc độ ngày càng chậm.

"Anh cả, để em chèo, anh nghỉ một lát." Văn Hâm nói.

Văn Dục Phong không đồng ý, quay đầu lại cười an ủi cô: "Không sao, anh cả còn nhiều sức lắm."

Câu nói này có thể lừa được người khác nhưng không lừa được đôi mắt của Văn Hâm, thể lực của Văn Dục Phong rõ ràng đã không theo kịp.

Cô giật lấy mái chèo trong tay anh, nhét chiếc ô vào tay hắn: "Đến lượt em rồi, anh em phối hợp làm việc không biết mệt."

Văn Hâm khỏe, chèo nhanh hơn Văn Dục Phong nhiều.



"Anh còn không bằng em, xem ra là lười biếng lâu rồi." Trong giọng nói ôn hòa của Văn Dục Phong có chút buồn bã.

Văn Hâm nhướng mày, an ủi: "Về tăng cường tập luyện là được."

Văn Dục Phong vừa che ô vừa thay Văn Hâm làm công việc vừa rồi, từng gáo nước được tát ra khỏi thuyền.

...

Khoảng bốn mươi phút sau, cuối cùng họ cũng trở về khu chung cư.

Liễu Đan Như đứng trên ban công chờ đã lâu, thấy họ liền vội vàng hét với Văn Hách: "Ông xã, các con về rồi, chúng ta nhanh xuống giúp chúng nó xách đồ."

Vợ chồng khóa cửa vội vã xuống lầu.

Khi Văn Hâm còn cách tòa nhà khu Đông một vài mét thì nghe thấy tiếng cãi vã.

Cô nghi ngờ ngẩng đầu nhìn lên, qua cửa sổ cầu thang tầng ba, cô thấy hơn chục người đang không ngừng chửi bới ba người đàn ông.

"Tôi đã dặn đi dặn lại, nhất định phải chú ý đến thuyền bơm hơi, đừng chỉ mải lấy đồ, bây giờ thì hay rồi, đáy thuyền bơm hơi bị rách, không có gì để sửa, không ai có thể ra ngoài tìm vật tư nữa."

"Các anh không thể lấy ít một lần sao, cứ phải tham lam, sau này không cần đến tìm tôi mượn thuyền bơm hơi nữa."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau