Thiên Tai Buông Xuống, Dựa Vào Chục Tỷ Vật Tư Thành Đại Lão

Chương 60:

Trước Sau
Văn Dục Phong đã sớm muốn hỏi rõ ràng nhưng trong lòng có một giọng nói bảo hắn đừng hỏi.

Văn Hâm mím môi, cuối cùng vẫn không chọn cách giấu hắn: "Anh trả lời em, anh có tin vào tận thế không?"

Cho đến tận bây giờ, Liễu Đan Như và Văn Hách đều chỉ cho rằng đây là một trận thiên tai, sớm muộn gì cũng sẽ qua, họ chỉ cần cố gắng chống chọi thì cuối cùng sẽ đón được bình minh.

Có lẽ tất cả mọi người đều nghĩ như vậy, chỉ là tiếp theo còn rất nhiều thiên tai mà con người khó có thể chịu đựng được, cực nóng, cực lạnh, cực ngày, cực đêm, động đất...

Mỗi một trận thiên tai đều đào thải những kẻ yếu, mà trận mưa lớn hiện tại chỉ mới là sự khởi đầu.

Trong lòng Văn Dục Phong chùng xuống, không nói mình có tin hay không: "Không còn hy vọng sao?"

Văn Hâm nào biết, cô còn chưa kịp đọc hết "Nguyên tác." thì đã xuyên vào đây.

Cô thầm chửi một câu, im lặng một lúc rồi nói: "Không ai biết ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì nhưng em sẽ cố gắng bảo vệ mọi người."

Trong ký ức của chủ cũ, người nhà rất quan trọng với cô ấy, nếu cô đã "Mượn." cơ thể của cô ấy thì việc thay cô ấy bảo vệ người nhà là điều nên làm.

Văn Dục Phong nghe vậy khẽ cười một tiếng: "Sao em lại đột nhiên có được năng lực tiên đoán thế."

Văn Hâm nghiêm mặt nói bừa: "Có một đêm đột nhiên nằm mơ, mơ thấy tận thế đến, mọi chuyện bắt đầu từ một trận mưa lớn bất thường, sau đó tất cả những điều này đều được chứng thực, em mới biết là thật."

Văn Dục Phong im lặng một lúc: "Cho nên đây là lý do khiến em trở nên bình tĩnh, lý trí sao?"



Văn Hâm trước khi xuyên sách là sát thủ, không chỉ bình tĩnh mà còn rất máu lạnh, còn chủ cũ lớn lên trong một gia đình tràn ngập tình yêu thương, hoạt bát, lạc quan, có chút kiêu căng của tiểu thư nhà giàu.

Trước đây cô còn lo không biết người Văn gia có phát hiện ra sự thay đổi tính tình đột ngột của cô không nhưng từ đầu đến cuối họ đều không hỏi lý do khiến cô đột nhiên thay đổi tính tình.

"Đúng vậy." Văn Hâm mở mắt nói nói nhảm: "Từ khi biết tận thế sắp đến, em rất hoảng sợ, rất sợ hãi, em muốn nói cho mọi người biết nhưng chắc chắn mọi người sẽ cho rằng em bị điên, xem phim nhập tâm quá."

Văn Dục Phong đau lòng nhìn cô, em gái hắn ngây thơ lương thiện như vậy, trong lòng lại phải gánh chịu một bí mật lớn, lại không dám nói với họ, chắc hẳn cô đã rất sợ hãi, cuối cùng không thể không ép mình trở nên mạnh mẽ.

Nếu không phải cô đã lên kế hoạch chuyển đến chung cư Phong Lâm trước, lại mua đủ vật tư sinh hoạt thì những ngày đầu mưa lớn ập đến, tất cả bọn họ đều sẽ gặp nạn.

Bây giờ toàn bộ khu dân cư bị mất điện nhưng nhà họ không bị ảnh hưởng, cũng đều nhờ Văn Hâm đã mua máy phát điện trước.

Một mình cô âm thầm làm những việc này, lúc đầu còn không được họ hiểu, chắc hẳn rất mệt mỏi.

"Em gái, sau này có chuyện gì cần anh cả làm thì cứ nói thẳng." Trên khuôn mặt tuấn tú của Văn Dục Phong tràn đầy sự thương xót và yêu thương.

Văn Hâm nhìn biểu cảm thay đổi của Văn Dục Phong, trong lòng thầm đặt một dấu hỏi, hắn đang nghĩ gì vậy?

Nhưng không quan trọng, chỉ cần Văn Dục Phong tin cô là được, như vậy hành động sẽ thuận tiện hơn.

Sau khi biết đến cuộc khủng hoảng tận thế, Văn Dục Phong sẽ không còn ôm suy nghĩ viển vông nữa, họ phải phòng ngừa trước, tích trữ thêm vật tư.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau