Thiên Tai Tận Thế, Cô Độn Đầy Vật Tư. . . Sau Đó Giết Điên.

Chương 42: Hành hạ nam cặn bã.

Trước Sau
An Nam đá anh một cái: “Sao anh lại giả làm anh em tốt sao? Vừa rồi anh không bỏ cô ấy lại rồi chạy sao?”

Dừng một chút, cô lại nói thêm: "Anh không biết cô ấy bị sao à? Ở đây đừng chạm vào tôi."

Bạch Văn Bân ôm đầu em gái, sờ máu trên tay.

Oanh Nhi bị chấn thương sau đầu?

Anh chợt nhớ lại lúc mình dùng quần áo kéo em họ mình ra khỏi cửa đện, em ấy dường như đã bị đập vào sau đầu!

Lúc đó anh quá lo lắng để kiểm tra đầu em ấy.

Có phải em ấy vừa bị đập đầu thành một kẻ ngốc không?

Tất nhiên, cũng có thể anh đã không cứu em ấy kịp thời, hoặc không thực hiện hồi sức tim phổi đúng tiêu chuẩn khiến em ấy hôn mê lâu, não thiếu oxy…

Nhưng anh sẽ không thừa nhận điều này.

Anh buồn bã nhìn An Nam: “Nam Nam, sao bây giờ em lại thế này! Em thực sự đã biến Oanh Nhi thành kẻ ngốc!”

An Nam không nói nên lời, đá anh ta một cái.

“Anh đang chơi đùa với tôi đấy à?”

"Thật là một vụ bắt cóc có đạo đức!"

An Nam tới đây chỉ là để đối phó với anh, đương nhiên sẽ không khách khí.

Cô bước tới ba bước hai bước, túm cổ áo anh, vung cung trái phải rồi tát thẳng vào mặt anh.

Bạch Văn Bân muốn chống cự nhưng lại cảm thấy như bị Thiết Thủ bắt lấy, giam cầm đến mức không thể cử động mà chỉ có thể chịu đựng.

Những cái tát này thực tế không làm tổn thương đến nội tạng của anh, nhưng nỗi nhục nhã về mặt tinh thần càng khiến anh không thể chịu đựng nổi.

Suy cho cùng, An Nam chính là người phụ nữ anh từng thích, giờ anh như con gà nhỏ trong tay cô.

Bạch Văn Bân cảm thấy mặt mình nóng bừng lên vì xấu hổ.

Giống như đều mất đi tri giác đây?

An Nam tát anh ta hơn ba mươi cái, khi thấy mặt anh ta sưng tấy như đầu lợn, cô hài lòng dừng lại.

Anh em được xếp cùng nhau, một cặp lợn đỏ, không có sự phân biệt giữa anh và em.

An Nam cảm thấy rất vui khi nhìn thấy bộ dạng khốn khổ của ha người họ.

Bạch Văn Bân tuy bị cô đánh đến choáng váng nhưng vẫn lo lắng bị An Nam giết chết.

Anh ngồi dưới đất giải thích: “Nam Nam, em hiểu lầm anh thật rồi! Hôm đó anh đành phải đi theo hàng xóm mượn đồ ăn…”

“Đừng nói nhảm nữa!” An Nam lại đá anh một cái.

Đây không phải là mối hận thù duy nhất giữa bọn họ.

Kiếp trước phản bội, kiếp này toan tính, hai anh em bọn họ thậm chí còn nuốt cô vào bụng... Tất cả đều được liệt kê từng người một, An Nam cũng lười lãng phí lời nói với anh để phân loại từng việc một để trả thù.

Cô chỉ đơn giản coi anh ta như một bao cát đấm và tập luyện quyền anh một cách vui vẻ.

Thẳng đến anh ta bị đánh ngất xỉu đi, mới dừng lại tay lại.

Khi Tiền Oanh nhìn thấy người anh yêu quý của mình bị An Nam bạo hành như vậy, cô ấy không những không lao vào ngăn cản mà còn lấy tay đánh nhạc gần đó.



"Anh tuấn bị chó cái đánh! Anh tuấn bị chó cái đánh!"

An Nam nghe cô ấy mắng lần nữa thì quay lại dùng tay đấm đá cô ấy.

Một lúc sau, không gian cuối cùng cũng trở nên yên tĩnh.

Sau cú đấm, An Nam cảm thấy toàn bộ cơ bắp và xương cốt trong cơ thể đều thả lỏng.

Cô đem hai người bọn họ tùy ý ném xuống đất, sau đó tại trong nhà của bọn họ càn quét một phen.

Cô tìm thấy ba chai nước khoáng, hai túi bánh quy nén, một túi giăm bông, năm túi mì ăn liền và rất nhiều bánh mì hết hạn sử dụng.

Rất tiếc, chỉ có bao nhiêu đó.

Cô đã trực tiếp thu thập tất cả và không để lại gì cho những kẻ thù kiếp trước.

Sau đó ném tất cả những thứ hữu ích khác trong nhà qua cửa sổ xuống dòng nước lũ.

Nhân vật chính là một gia đình chỉ có bốn bức tường.

Sau đó, cô ôm chó con và ngồi trên ghế sofa nghỉ ngơi.

Một lúc sau, Bạch Văn Bân mới tỉnh lại.

Anh mở mắt ra, nhìn thấy một bóng người mảnh khảnh đang ngơ ngác ngồi trên ghế sofa, hai chân bắt chéo, trên tay cầm một vật màu trắng.

Đầu óc anh như đông cứng trong giây lát.

Lúc nảy anh đã làm gì? Tại sao anh lại ngủ trên sàn?

Giây tiếp theo, ký ức lại hiện về trong đầu anh, anh mở to mắt sợ hãi nhìn An Nam.

"Cô rốt cuộc muốn làm gì?"

Vừa mới dứt lời, đột nhiên thấy rõ trên tay cô đang ôm là cái gì.

Con chó Tiểu Bạch đó sao!

Bạch Văn Bân chăm chú nhìn.

Nó đã béo lên như vậy sao?!

Lần cuối cùng anh nhìn thấy nó là một ngày trước khi thiên tai xảy ra. Nó nhỏ đến mức trông như không có nhiều thịt.

Bây giờ nó thành một con béo, đôi tai to và một thân hình mập mạp!

An Nam, cô cho nó ăn bao nhiêu đồ ăn ngon thế này, người ta chết đói mà cô vẫn còn chút thức ăn để cho chó ăn!

Muốn nuôi thì cứ nuôi, muốn có cơm ăn áo mặc thì nuôi chó thành lợn thôi!

Con người thật sự kém cỏi hơn chó!

Bạch Văn Bân cảm thấy vô cùng đau lòng.

An Nam này thà cho chó ăn hết còn hơn để hai anh em họ được miếng bánh!

Phú Quý đang nhìn hai người trên mặt đất bằng tầm nhìn ngoại vi của mình.

Thấy người đàn ông sau khi đứng dậy vẫn nhìn thẳng vào mình, nó lập tức đứng dậy và mắng anh ta một cách hung dữ.

"Ôi! Ối! Ối!"

Người đàn ông hôi hám! Anh đang nhìn gì thế?



Bạch Văn Bân thấy con chó nhỏ này dám nhe răng với mình, tức giận đến muốn trực tiếp tra tấn nó rồi hầm thành thịt chó.

Nhưng trong nháy mắt, anh nhìn thấy An Nam ở phía sau, anh lập tức bình tĩnh lại.

Không thể di chuyển.

Không phải chỉ là bị chó mắng thôi sao?

Bạch Văn Bân cảm thấy đau lòng.

Cái gì gọi là chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng?

Chính là đây!

Phú Quý không quan tâm anh đang nghĩ gì mà mắng anh.

Con chó thông minh nhận ra chủ nhân không ngăn cản nên càng mắng chửi thậm tệ hơn.

Càng mắng tính tình càng lớn, lại trực tiếp từ trên ghế salon vọt xuống dưới, nhảy đến Bạch Văn Bân trên người, hung tợn cắn một cái.

Ai bị chủ nhân đánh thì nó phải cắn!

Bạch Văn Bân hét lên đau đớn, dùng tay trái ném con chó ra ngoài.

An Nam thấy vậy, lập tức dùng lưỡi lê ba lưỡi trên tay đâm vào cánh tay anh ta.

“A!” Bạch Văn Bân lập tức đau đến không dám động đậy nữa.

Thế là Phú Quý phô trương sức mạnh và cắn anh khắp người, nhưng Bạch Văn Bân không dám chống trả nếu không nhịn được giơ tay, An Nam lập tức cho anh một dao.

Khi Phú Quý trút hết nỗi lòng và kiêu hãnh bước đi thì Bạch Văn Bân chẳng còn chỗ nào lành lặn nữa.

An Nam đứng dậy nhìn Bạch Văn Bân mặt sưng vù như đầu lợn, vai và tay thủng lỗ chỗ, trên người không có một miếng thịt nào, hài lòng dắt con chó đi.

Trước khi rời đi, cô giơ chân giẫm lên mặt anh:

"Hôm nay tôi tha mạng cho anh, nếu anh dám tới tìm tôi lần nữa làm chuyện gì, sẽ trực tiếp bị trừng phạt anh hiểu không?"

Bạch Văn Bân khó nhọc gật đầu, nhìn cô dắt con chó rời đi.

Anh ta nắm chặt tay và đấm mạnh xuống đất.

Uất ức!

Nghẹn mà chết!

Nhưng sau đó anh lại nghĩ tới: Anh cho rằng kế hoạch hôm nay thất bại, anh cùng em họ nhất định sẽ chết.

An Nam không giết bọn họ?

Tại sao? Điều này không phù hợp với tính cách quyết đoán gần đây của cô...

Bạch Văn Bân tuy tạm thời yên tâm nhưng vẫn có linh cảm không lành.

Không kịp suy nghĩ nhiều, anh đành chịu đau đứng dậy đi kiểm tra Tiền Oanh.

Làm sao em họ của anh lại có thể trở thành một kẻ ngốc như vậy... Chắc chắn muốn làm cho An Nam bỏ qua nên phải làm vậy để sống sót phải không?

Anh lay người cô ấy: “Oanh Nhi, An Nam đi rồi, tỉnh lại đi!”

Một lúc sau, Tiền Oanh mới từ từ mở mắt.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau