Thiên Tai Tận Thế Hành

Chương 21: Hồi phục

Trước
Tình hình dịch bệnh do sợi độc lan trong không khí bây giờ có thể xem đã đến thời điểm ổn định, nghiên cứu đã chỉ ra rằng hàm lượng virus gây bệnh trong sương mù không cao, bởi vì tính sống còn của loại virus này vốn đã khá thấp đồng thời chỉ có thể ký sinh tong các hạt vật chất tạo thành sương mù. Thế nên nơi nào sương mù càng dày đặc nơi đó có lượng virus ký sinh càng cao, nhưng chỉ cần trang bị phòng hộ đầy đủ thì có thể ngăn được chuyện hít phải các hạt vật chất đó, tất nhiên cũng sẽ ngăn được việc cơ thể bị nhiễm virus.

Sau nhiều lần thử nghiệm, giờ đây có thể xác định quần áo bảo hộ cấp A hiện có trên thị trường đã có thể ngăn cản sự xâm nhập của virus rất tốt. Sau khi tiệt trùng bằng nhiệt độ cao hoặc xịt các dung dịch khử trùng thông thường thì tỷ lệ sống sót của virus cho thấy đã tiêu diệt được hoàn toàn, và quần áo bảo hộ vẫn có thể sử dụng dù trải qua nhiều lần khử trùng. Nói cách khác, nếu không có đám sương mù dày đặc khắp nơi kèm theo không rõ lý do không thể tản đi thì với loại virus dạng sợi có hoạt tính thấp như vậy, gần như không thể gây ra đợt dịch bệnh lớn như vậy. Nhưng cũng vì sương mù kỳ lạ này bao phủ toàn cầu mới có thể khiến loại virus có tỷ lệ sinh sản và sống sót thấp trở thành sát thủ hung mãnh nhất.

Mặc dù bây giờ vẫn chưa có vaccine cho loại virus này cũng không thể để mọi người suốt ngày ở nhà chỉ vì những virus dạng sợi lan tràn khắp nơi. Vì vậy có một số ngành nghề đặc biệt dưới sự hỗ trợ của chính phủ mặc những bộ đồ bảo hộ kín mít bắt đầu đi làm lại. Chỉ cần đảm bảo mặc đồ bảo hộ thật kín thì có thể ngăn chặn chuyện lây nhiễm xảy ra, biết vậy người ra cửa cũng ngày càng nhiều.

Con người có khả năng thích nghi cực kỳ mạnh mẽ, trải qua vô số tử vong mọi người đã dần tìm ra cách cân bằng việc sinh tồn giữa cái không khí u ám của cái chết. Mộ Nam nhìn ra ngoài từ cửa sổ ban công nhà mình, con phố trước đây vốn vắng người giờ đây mỗi ngày lượng xe cộ qua lại đã dần nhiều lên.

Trên Internet đang có một số bài viết chính thức dự đoán rằng có thể trong tương lai cuộc sống của con người sẽ phải chung sống với sương mù độc hại, e rằng sau này đồ bảo hộ sẽ trở thành trang phục đi ra ngoài duy nhất mà mọi người có thể mặc. Thậm chí, một số nhà máy chuyên sản xuất đồ bảo hộ đã bắt đầu nhận được nhiều đơn hàng hơn. Trước đây, trong vòng bạn bè trên mạng của Mộ Nam có bán rất nhiều loại khẩu trang hoặc là tìm mua, giờ đây chủ yếu là tìm mua đồ bảo hộ và bán đồ bảo hộ với giá cao.

Trước dịch, những đồ bảo hộ giá rẻ chỉ vài chục đến vài trăm, đắt lắm cũng chỉ vài trăm đã có thể mua được đồ bảo hộ đạt tiêu chuẩn sinh hóa. Bây giờ, ngay cả bộ đồ bảo hộ bình thường nhất cũng đã lên tới hàng chục triệu, chưa kể những bộ có trang bị mặt nạ phòng độc giá có khi lên tới một hai trăm triệu. So với sự an toàn cho tính mạng, số tiền này không phải ai cũng dễ kiếm nhưng với một số người thì chẳng là gì.

Cũng vào lúc này, có người cho rằng đồ bảo hộ sẽ là hy vọng duy nhất của mọi người khi ra khỏi nhà nên đã bắt đầu tích trữ lượng lớn.

Có một số người có tầm nhìn xa, khi sương mù bắt đầu xuất hiện đã nhanh chóng mua khẩu trang với giá cao, cũng bắt đầu tích trữ đồ bảo hộ từ sớm. Giờ đây, sau khi một số chuyên gia dự đoán cùng với biệc nhiều người bắt đầu mặc đồ bảo hộ để đi làm ở các tỉnh thành, những người đã tích trữ đồ bảo hộ từ lúc đầu lập tức bán với giá trên trời, đồ bảo hộ khi mua có thể chỉ tốn chưa đến trăm đồng nhưng giờ họ lại bán với giá từ vài nghìn đến hàng chục nghìn đồng.

Dù cho Chính phủ đã cố gắng kiểm soát thị trường và giảm giá, nhưng sau một thời gian dài bị phong tỏa, các doanh nghiệp dừng hoạt động, có quá nhiều người bị phá sản và mắc nợ. Khi mà không ai có đủ đồ bảo hộ thì những người đang muốn kiếm lợi trong lúc mọi người còn không thể ra ngoài sẽ tìm đủ mọi cách để mua bán lén lút. Bởi vậy dù cho Chính phủ có nỗ lực kiến soát thì giao dịch ngầm vẫn khó lòng bị ngăn chặn.

Mộ Nam đang ngồi dựa vào giường lướt điện thoại, trên người tỏa ra mùi thơm ngọt ngào. Ở bên cạnh, Tần Hoài đang đổ hỗn hợp bánh mà vừa nãy Mộ Nam pha vào khuôn. Trong không khí đầy vị ngọt, Mộ Nam nhìn những giao dịch với giá cao chót của người ta cũng phải thốt lên: "Anh, anh nói xem cái bộ đồ bảo hộ xấu xí có mặt nạ phòng độc mà em mua lúc trước giờ bán được bao nhiêu tiền nhỉ?"

Mấy bộ đồ đó đã đạt các thử nghiệm sinh hóa, trên mặt nạ có hai lỗ thông khí chống độc, chịu nhiệt tốt, lúc mua đã rất đắt tầm năm sau nghìn, mà cậu đã mua bốn bộ để phòng khi có việc cần dùng sau này. Bây giờ thấy người khác sẵn sàng mua giá cao cho loại áo bảo hộ cao cấp này, nếu không phải trong tay Tần Hoài còn đống tiền chưa sử dụng hết thì cậu cũng có chút động lòng muốn bán vài cái kiếm chút tiền rồi.

Ngoài loại dày dặn đó, Mộ Nam còn mua một loại mỏng hơn, nó giống loại dùng trong y tế có màu trắng tinh khiết, cũng là kiểu liền thân từ đầu đến chân. Loại này thì rẻ hơn, chỉ khoảng hơn 300 một bộ nên cậu đã quất 20 cái luôn. Mặc dù biết rằng sương mù có thể bất chợt biến mất nhưng kiếp trước cậu cũng không sống ở tận thế quá lâu, ai biết được sau khi cậu chết có xuất hiện thêm loại virus chết người khác không. Vì vậy cậu đã chuẩn bị thêm mấy bộ nữa, mà loại mỏng này giờ đã bị đẩy giá lên đến mấy triệu một bộ rồi. Dù sao thì loại này cũng có thể sử dụng nhiều lần và khả năng bảo vệ cũng khá cao. Nếu bây giờ có thể ra ngoài, dù chỉ kiếm chút tiền công vận chuyển hay đi lấy hàng bán thì không lâu sau sẽ thu hồi được vốn.

Tần Hoài đương nhiên biết Mộ Nam không thể đi bán đồ bảo hộ tồn kho của cậu được, hiện tại bán lấy tiền thì sau này có lẽ chẳng dễ gì mà dùng tiền hay thứ gì khác đổi lại được loại đồ bảo hộ này. Thế nên anh cũng trả lời nhẹ nhàng: "Một bộ hai mươi triệu chắc chắn sẽ có người mua, cái này tuy xấu nhưng lại khiến người ta yên tâm, mặc cái này đi ra đường chẳng hề lo bị nhiễm virus."

Mộ Nam lướt điện thoại thấy mấy người nỏi tiếng mặc đồ bảo hộ ra ngoài, cảm thán: "Anh thấy mấy minh tinh này không, cũng bắt đầu ra ngoài làm việc rồi, đúng là không dễ dàng gì." Bây giờ còn thấy được một ít minh tinh chứ qua một thời gian nữa khi mạng Internet sập do dư chấn động đất, Mộ Nam sẽ không còn thấy họ nữa.

Tần Hoài cười nói: "Ngành nào cũng có khó khăn, họ nhìn có vẻ hào nhoáng nhưng thực ra phải bỏ ra nhiều hơn người khác. Ngày nay, mỗi minh tinh đều có cho mình một sản nghiệp riêng, không nhà hàng thì cũng là thương hiệu thời trang. Cửa hàng đóng vài tháng rồi, ai biết được sau vẻ hào nhoáng đó họ phải gánh bao nhiêu nợ nần."



Thấy trên mạng có người than phiền tiền thuê nhà, mặt bằng và cả phí đỗ xe, lúc này Mộ Nam mới nhớ ra, ngay từ đầu Tần Hoài cũng lái xe về nhưng tiếc là trên đường lại hết xăng. Lúc đó cả nước đang phong tỏa cũng không có chỗ nào để đổ xăng nên Tần Hoài mới đổi sang đi xe đạp. Nhớ đến đây Mộ Nam vội để điện thoại xuống, đứng lên hỏi: "Anh, xe anh đỗ ở đâu thế?"

Tần Hoài: "Anh để xe ở một bãi đậu xe ven đường trong khu dân cư gần đó, sao vậy?"

Mộ Nam hỏi: "Xe đó anh còn cần không? Lẽ nào anh không cần nữa? Anh mua xe gì vậy, có đắt không?"

Tần Hoài cười cười: "Không đắt, chiếc SUV đó chỉ khoảng hơn mười vạn thôi. Nếu giờ quay lại chỗ anh đậu xe, đường thông thoáng thì có thể mất hơn mười tiếng. Lúc đó chúng ta có thể đi thành phố B lấy đồ trước. Nếu muốn lấy xe thì có thể dừng lại ở đó rồi lái xe về cũng được. Còn nếu không muốn lãng phí thời gian thì thôi, chiếc xe đó cũng không có gì đặc biệt, gầm cũng không cao lắm, nếu xảy ra trận động đất mà em mơ thấy thì xe này cũng chẳng có tác dụng gì."

Mộ Nam: "Không thôi vẫn nên đi lấy xe đi anh, chỉ là không biết liệu có tìm được cơ hội nhét vào không gian không. Sau này lỡ có lúc cần dùng đến xe thì sao, thà có còn hơn không."

Còn nữa, hơn mười vạn cũng là tiền mà, cứ để mất như thế thì quá đáng tiếc.

Chút chuyện nhỏ này Tần Hoài tất nhiên sẽ nghe theo lời của Mộ Nam: "Vậy tới lúc đó lái xe về, dọc đường tùy theo tình hình cũng có thể mua thêm một số thứ. Cố gắng tiêu càng nhiều tiền càng tốt để cho em khỏi đau lòng."

Mộ Nam khịt mũi, đây đều là tiền cực khổ kiếm được mà, nếu biến thành một đống con số vô dụng trong ngân hàng đương nhiên sẽ cảm thấy tiếc nuối. Mộ Nam ghi lại việc này vào cuốn sổ nhỏ sợ sau này quên: "Vậy chúng ta cũng phải mua thêm xăng rồi đúng không anh? Em đã mua một ít dầu diesel và dầu hỏa, nhưng giá dầu cao quá nên em không mua nhiều. Em cũng chuẩn bị sẵn máy phát điện chạy bằng dầu diesel, máy sưởi chạy bằng dầu hỏa với bằng điện. Em đã chuẩn bị sẵn mọi thứ có thể nghĩ ra nhưng chuẩn bị không nhiều lắm. Tấm pin mặt trời em cũng mua một ít, chỉ là không biết khi ở đây mất điện mà chúng ta đem tấm pin mặt trời ra ngoài thì nguồn năng lượng nhiệt nóng như lửa của Mặt Trời không thể cấp điện cho máy điều hóa trong nhà."

Thật không may, bọn họ không sống ở tầng trên cùng hay một ngôi nhà biệt lập nào, việc lắp đặt năng lượng mặt trời ở tầng giữa như vậy không hề dễ. Nếu có thể có một ngôi nhà nhỏ ở nông thôn và lắp đặt được các tấm pin mặt trời trên mái nhà thì bọn họ không cần phải lo lắng về việc mất điện rồi. Đáng tiếc cậu mới trùng sinh được ba tháng, thời gian quá ngắn. Hai người cũng không có người thân ở nông thôn nên dù thật sự muốn sống ở nông thôn, người ta có đón nhận hay không cũng là một chuyện. Nhìn bọn họ chuẩn bị kỹ càng đầy đủ như vậy, sau này hỗn loạn nổ ra không chừng sẽ trở thành bia ngắm cho người ta hướng đến.

Những thứ này vốn không dễ mua, giá cả cũng không rẻ, Mộ Nam có thể chuẩn bị được nhiều như vậy đã là không dễ dàng rồi. Tần Hoài nhìn cậu ghi chứ từng mục cần làm vào trong quyển sổ nhỏ, mỉm cười nói: "Thế đã tốt lắm rồi, phần còn lại cứ để anh lo cho, chuẩn bị được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu. Còn xăng dầu, anh đã nhờ người tìm mua một ít rồi, nếu đến lúc đó mà còn tiền thì trên đường về ta mua thêm một chút."

Mộ Nam có chút tò mò hỏi: "Anh, anh đang nhờ ai giúp anh mua đồ vậy, đồ cần mua nhiều như vậy nếu trong chớp mắt đã biến mất thì không phải sẽ khiến người khác nghi ngờ sao?"

Từ khi cậu có không gian thì luôn cực kỳ cẩn thận trong việc thu thập vật tư, như chỉ sợ mình mà sơ sẩy một cái thì bí mật sẽ bị bại lộ ngay. Sau khi sống lại, mặc dù cũng đi khắp nơi mua đồ nhưng bản thân cậu không có nhiều tiền trong tay nên thứ mua được cũng không coi là nhiều. Vì vậy mà cậu di chuyển vòng vòng xung quanh, còn thuê xe chở hàng để làm bộ đến lúc vét hết số hàng đó vào không gian, nhưng cậu vẫn cứ lo lắng không biết mình có bị phát hiện ra điều bất thường nào không.

Tần Hoài cười trấn an nói: "Đừng lo, đây là giao dịch mua bán rõ ràng, anh đã thuê kho chứa của người ta trong nửa năm, khóa cửa lại thì ai cũng không biết được trong đó có gì đâu. Đợi khi động đất qua đi thì càng không cần lo lắng."

Nghe Tần Hoài nói vậy Mộ Nam mới yên tâm, tuy nhiên lo lắng của cậu thật sự có phần hơi thừa, so với bản thân cậu, Tần Hoài có lẽ còn lo hơn về việc không gian bị lộ, tất nhiên làm gì cũng sẽ cẩn thận hơn cả cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước