Chương 9: Mua sắm
Sự việc đập cửa sổ này làm không ít người phải thổn thức không thôi, cũng khiến các hộ gia đình sống ở tầng dưới phải cảnh giác, nhiều nhà còn đặc biệt đóng đinh một lớp chăn mền gần cửa kính vì sợ một số tòa soạn lại đến lần nữa. Bên xã khu cũng rất coi trọng sự việc lần này, họ không ngừng trấn an mọi người và yêu cầu những người bị bệnh ở nhà báo cho họ trước, họ nhất định nhanh chóng tìm cách thu xếp để đưa đến bệnh viện.
Nhưng dù bọn họ đã cố gắng hướng dẫn thế nào đi chăng nữa thì người cha mất con kia vẫn điên cuồng lao ra khỏi nhà giống trong trí nhớ Mộ Nam và ném con dao chặt xương về phía xã khu.
Chỉ là lần này bên xã khu đã có đề phòng, họ đóng cổng sắt từ sớm, ngay sau đó liền gọi cho cảnh sát, cảnh sát cũng tới rất nhanh, mặc dù cũng phải vật vã một trận nhưng vẫn áp chế được người làm cha đang phát điên kia, toàn bộ quá trình cũng không gây ra thương vong nào.
Chẳng mấy chốc những hộ gia đình ở tầng dưới có thể nhìn thấy cảnh này của nhân viên xã khu qua cửa sổ đã đăng đoạn video quay được lên nhóm chat, người này thật đáng thương, mới vừa được làm cha thì đứa con của anh ta lại bị một gã điên hại chết, nhưng hành vi trả thù điên cuồng như vậy vẫn bị không ít người chỉ trích.
Nhìn đủ loại lời lẽ đổ lỗi cho người làm cha kia trong nhóm, Mộ Nam thoát cửa sổ nhóm chat, không ai là đương sự và cũng không ai có thể cảm nhận được sự tuyệt vọng của người khác.
Đến buổi tối, Mộ Nam nhận được tin nhắn cảm ơn của giám đốc xã khu, Mộ Nam rep lại bằng một icon mặt cười, nói đây chỉ là một sự trùng hợp thôi, chỉ cần cẩn thận một chút đừng phạm phải sai lầm lớn là được.
Ngược lại giám đốc xã khu đã sợ hãi khôn cùng, nếu không nhờ Mộ Nam gửi một số video vì không được nhập viện điều trị mà đập phá dân cư xung quanh điên cuồng của ai đó, còn nhắc nhở ông vừa có một vụ đập phá trong khu dân cư ông quản lý, sợ sẽ có người thần kinh yếu sẽ bị dắt mũi theo các bài báo, mong xã khu nên cảnh giác kẻo lại thêm một bi kịch. May mà sau khi xem xong video trong lòng ông vẫn còn cảm giác sợ hãi, khi nhìn thấy người đàn ông mất con đi đến chỗ xã khu, trong lòng giật mình liền kêu người sập cửa sắt xuống trước rồi muốn nói gì nói sau. Cũng may cửa sập xuống đúng lúc, nếu như đợi đến khi người cha kia đến trước cửa rồi rút dao ra đập cửa kính xông vào thì khó có thể tưởng tượng được sẽ gây ra bao nhiêu thương vong.
Mộ Nam cũng rất mừng, mừng vì giám đốc xã khu đã để lời nhắc nhở của cậu trong lòng, cậu không thể nói trực tiếp cho người khác biết người cha của đứa bé kia là tới báo thù, cho nên chỉ có thể nhắc nhở một chút mà thôi, có thể ngăn cản được một bi kịch là tốt nhất. Cậu vẫn nhớ vào năm cha mẹ cậu bất ngờ qua đời đó, giám đốc xã khu hiện tại vẫn chỉ là một viên chức nhỏ trong ban quản lý xã khu còn chưa trở thành giám đốc nữa, khi đó ông nhìn thấy trong nhà chỉ còn mình cậu nên còn bận trước bận sau hỗ trợ, sau này cậu qua sống cùng Tần Hoài và bà ngoại anh ông còn qua thăm cậu mấy lần, nói với cậu rằng nếu có khó khăn gì trong sinh hoạt thì cứ việc đến chỗ ban quản lý xã khu tìm ông.
Một đời trước người giám đốc này mặc dù không chết nhưng nghe đâu cũng bị trọng thương, mà loại tình huống ác liệt như vậy ở tình hình về sau sợ là không sống được bao lâu, lần này cậu có thể giúp ông tránh khỏi một tai họa cũng coi như là trả ơn ông lúc trước đã giúp cậu xử lý hậu sự cho cha mẹ.
Tần Hoài thấy giao diện trò chuyện của Mộ Nam, đối với giám đốc Lý này Tần Hoài cũng nhớ, là một ông chú rất tốt bụng, luôn cười với mọi người, lần đầu tiên Mộ Nam còn nhỏ sống ở nhà anh, giám đốc Lý vẫn chỉ là một nhân viên đã tới thăm cậu hai lần. Khi đó anh còn sợ người này thấy bọn họ không phải là người thân của Mộ Nam nên tới để cưỡng ép đưa Mộ Nam đến chỗ người thân của em ấy, vì vậy anh có chút bài xích với giám đốc Lý này, cho nên đến nay vẫn không có ấn tượng gì với giám đốc Lý.
Thấy Mộ Nam để điện thoại xuống Tần Hoài mới nói: "Chuyện này em cũng mơ thấy sao?"
Mộ Nam sửng sốt một chút mới gật gật đầu, liếc nhìn Tần Hoài rồi mới nói: "Cũng, cũng không tính là mơ, chỉ là em mơ hồ có chút ấn tượng, cho dù là ở trong mộng thì em cũng bị giam trong phòng không ra được, sau đó hình như ở khu chúng ta xảy ra một ít chuyện không hay như chỗ xã khu bị đập phá, em có chút ấn tượng với chuyện này nên mới theo bản năng nhắc nhở một chút, em cũng không ngờ nó lại xảy ra vào lần này."
Tần Hoài liếc mắt nhìn cậu, cũng không nhiều lời, chỉ ôm Mộ Nam, anh biết Mộ Nam có chuyện giấu anh, tuy hai người nhiều năm xa cách nhưng Mộ Nam cũng do một tay anh nuôi nấng, anh hiểu Mộ Nam, nhưng hiểu thì hiểu anh cũng không có cách nào hỏi cho ra nhẽ chuyện gì đang xảy ra được, chỉ hy vọng có một ngày anh và Mộ Nam có thể thân mật trở lại.
Sau một tháng bị nhốt trong nhà, rất nhiều nhà đã dùng hết đồ ăn ở nhà, hình như ở đời trước trong khoảng thời gian này giá hàng đã cao tới tận trời, mà dù giá trên trời thì cần mua vẫn phải mua, không thôi sẽ không có cái ăn.
Về phần Mộ Nam, cậu có không gian để trồng rau củ nên cũng có chút thu hoạch, rau củ của cậu trồng không phải khởi đầu bằng hạt giống mà vốn khi mua đã có sẵn rễ nên phát triển cũng nhanh, rau dưa thì còn cần thêm chút thời gian chứ ớt thì đã mọc ra trái rồi, chỉ có điều vì thiếu ánh sáng nên ra trái cũng không đẹp lắm, bây giờ vẫn màu xanh điểm chút vàng, cũng không thành màu đỏ.
Nhìn lương thực và đất khắp phòng, Mộ Nam nhìn Tần Hoài: "Trong tòa nhà chúng ta ở hình như có mấy hộ người già và mẹ góa con côi."
Cậu nói những lời này cũng không phải vì có thiện tâm, Mộ Nam tự biết mình rất rõ cậu có sự ích kỷ lạnh lùng của đại đa số người hiện đại ngày nay nhưng không tới mức mất đi tính thiện của bản thân, khi không có chuyện gì xảy ra trước mặt cậu thì cậu có thể lạnh lùng không để ý, mà cho dù có phát sinh trước mặt cậu cũng chỉ động chút lòng trắc ẩn mà làm chút gì đó không tổn hại đến mình mà thôi. Nhưng cậu vẫn sợ, sợ cậu có nhiều đồ ăn như vậy, có cả một không gian chứa đồ ăn mà nhìn thấy người già không có gì để ăn lại thờ ơ không thèm quan tâm sẽ khiến Tần Hoài cảm thấy cậu máu lạnh. Cho nên câu nói này cũng có một ít ý tứ thăm dò thái độ của Tần Hoài.
Ngược lại Tần Hoài lại không nghĩ nhiều về điều đó, nghe Mộ Nam nói như vậy thì cau mày không tán thành: "Bát gạo nuôi ân, đấu gạo nuôi thù*, cuộc sống này sẽ càng ngày càng khó khăn, lúc đó em sẽ thấy người thiếu thốn ngày càng nhiều, vậy nên Nam Nam, anh không hi vọng em bắt đầu việc này, huống chi bây giờ trật tự quốc gia vẫn còn, nếu những người già góa phụ đó thật sự cần gì thì chính phủ sẽ không mặc kệ bọn họ đâu, ít nhất hiện tại chỉ có bệnh chết chứ không đói chết, Nam Nam, sau này nếu gặp người cần giúp đỡ, anh hi vọng em có thể lượng sức mà làm, tia sinh cơ em nắm trong tay nhiều hơn người khác cũng không có nghĩa phải là người gánh vác nhiệm vụ nặng nề hơn những người sống kia, con đường sống này có thể biến thành điểm trí mạng bất cứ lúc nào nên dù đối mặt với người đang đói cũng được, trước khi chết giãy dụa cầu giúp đỡ cũng tốt, anh chỉ hi vọng em luôn đặt bản thân lên hàng đầu."
*Đấu gạo nuôi ân, gánh gạo nuôi thù: là khi bạn giúp người một chuyện rất nhỏ lúc khó khăn, thì đối phương sẽ vô cùng cảm kích. Nhưng sau khi họ đã có thế sống dựa vào sức của mình mà bạn vẫn tiếp tục làm giúp đỡ rồi đột nhiên một ngày không còn giúp họ vì một nguyên nhân nào đó thì đối phương có thể sẽ quay ra hận bạn.
Trước khi Tần Hoài xuất ngoại có lẽ còn có một ít ngây thơ và thiện lương, nhưng đã nhiều năm như vậy, cái ngây thơ và thiện lương đó cũng chẳng thể giúp anh sống tới ngày nay trong xã hội ăn thịt người này, tất cả sự mềm mại và ấm áp còn dư lại không bao nhiêu của anh đều dành cho Mộ Nam, cũng chỉ có thể cho Mộ Nam.
Nghe Tần Hoài nói như vậy lúc này Mộ Nam mới yên lòng, chính cậu đã trải qua một lần, thậm chí còn chết vì sự không đành lòng ở phút cuối cùng kia, cho nên đời này cậu có thể lạnh lùng mặc kệ, nhưng không ngờ Tần Hoài còn thích ứng nhanh hơn cậu nghĩ, không sao, như vậy cũng tốt, có lúc thứ làm cho người ta hỏng mất không phải là trật tự bị phá hủy, cũng không phải là không có hi vọng vào tương lai, mà là tình người phức tạp.
Mặc dù sương mù đã nhạt đi chút nhưng vẫn chưa tan hết, quốc gia cũng công bố thông cáo điều tra, nói rằng có một loại sợi mang độc tính mà mắt thường không thể thấy được trong sương mù, có người này có thể nhờ kháng thể mạnh mà diệt được loại độc tính đó, nhưng cũng có kháng thể người kia hơi kém hay do tuổi còn nhỏ hoặc quá lớn hoặc có di chứng bệnh khác thì không thể chống lại độc tính đó, lúc ấy mới dẫn đến sưng phổi và tử vong, nhưng khả năng sống sót của tác nhân gây bệnh đó không cao nên khả năng truyền nhiễm không lớn, chỉ khi vào trong cơ thể người sống thì tỉ lệ tử vong rất lớn, chỉ cần phòng tránh đúng cách thì khả năng nhiễm bệnh là rất thấp, mặc dù khả năng rất thấp này vẫn đi kèm với tỉ lệ tử vong gần như 100%.
Sau khi biết được nguồn gốc của dịch bệnh đang càn quét trên toàn cầu, mọi người đều cố gắng ở nhà, dù có thể thấy nguy cơ ở mọi nơi ở bên ngoài thì cũng không có người dám tìm đường chết đi thử thách kháng thể trong người mình, mà mọi người không ra ngoài tất đồ ăn trong nhà cũng dần vơi đi.
Về vấn đề này, chính phủ cũng đã bắt đầu tìm cách phân phối đồng phục bảo hộ sinh hóa cho các đơn vị xã khu, sau đó mới phân chia nguồn cung cấp để các xã khu tự dự tính, mỗi hộ gia đình muốn mua bao nhiêu cũng được nên nhà nhà đều cố gắng mua đủ lượng thức ăn cho một tuần đến nửa tháng, sau đó để người mặc quần áo bảo hộ giao đến cửa. Mặc dù việc này hơi phiền phức cũng làm tăng lượng công việc của không ít người nhưng nó lại có thể làm yên lòng nhiều người, cũng tránh được tình huống rối loạn vì đồ ăn.
Cũng may đa số mọi người đều nhận thức được tình huống bây giờ rất nghiêm trọng, chính quyền có thể làm được như vậy cũng rất không dễ dàng, cho nên tất cả mọi người phối hợp, đương nhiên bất kể thời điểm nào vẫn sẽ có vài người chưa nhận thức rõ được tình thế đặc biệt này, lúc này đây còn giở thói kén cá chọn canh.
Mộ Nam nhìn các món ăn được đóng gói được gửi trong nhóm chat, có thể là vì để thuận tiện thống kê nên không được chọn lẻ, chỉ có thể chọn theo phần được đóng gói, nhưng may mà không giới hạn số lượng: "Anh, chúng ta cũng phải mua sao? Nhưng thứ này trong không gian của em đều có mà, với lại giá cả bây giờ còn đắt gấp vài lần so với lúc em mua nữa."
Tần Hoài liếc nhìn điện thoại trước mặt mình, suy nghĩ một lát nói: "Mua một ít đi, tuy rằng có lẽ không ai sẽ chú ý đến tình huống của từng nhà nhưng lúc này thì vẫn nên chạy theo trào lưu đi."
Mộ Nam gật gật đầu, so sánh các loại với nhau rồi mới quyết định chọn vài bao rau dưa và set thịt, nếu chất lượng của mấy thứ này không ra gì cũng có thể xay nhuyễn ra làm nguyên liệu làm bánh bao lớn, bánh bao nhân thịt, bánh bao chay đều được, tóm lại sẽ không lãng phí được.
Lúc trước Mộ Nam đã nghĩ đến chuyện ở ngốc trong nhà không bước chân ra khỏi cửa, chờ sau khi sương mù tản đi hết thì trời sẽ cực kỳ nóng, càng không có cách nào ra ngoài, vì vậy trước đây cậu mới tiêu gần như hết tiền, bây giờ tiền trong tài khoản cũng chỉ còn mấy trăm tệ, mấy trăm tệ mà muốn mua hai set thịt lại không đủ.
Cũng may Tần Hoài có tiền nên không thiếu mấy, nhìn số dư trong tài khoản Tần Hoài, Mộ Nam liền đau lòng: "Để có thể liên lạc được với em, số tiền đó dùng rất đáng."
Điểm này cũng là một cái gai trong lòng Tần Hoài, cũng không phải là tiếc số tiền này, mà là nếu lúc trước có thể liên lạc với Mộ Nam thì mấy tháng này Nam Nam cũng không đến nỗi chỉ có một mình cô đơn, Tần Hoài sờ sờ đầu Mộ Nam: "Yên tâm đi, như em nói đó, số tiền này mấy tháng sau sẽ có lại thôi, nên không lãng phí đâu."
Mộ Nam gật đầu, tuy đúng là còn chút thời gian, ở đời trước sau một đêm sương mù đã tan hết, cũng mất khoảng nửa tháng đến một tháng sau nhiệt độ mới tăng cao, mặc dù một khi nhiệt độ tăng sẽ tăng lên cực kỳ nhanh, nhưng vẫn có ít thời gian ở giữa đó, chỉ là cậu có chút lo lắng, Tần Hoài còn rất nhiều tiền, đến lúc đó lỡ bọn họ mua quá nhiều thì có bị nhìn chằm chằm hay không, cậu nhớ tới vào đoạn thời gian đó ở đời trước, có thông tin nói rằng đất nước bọn họ và một số tỷ phú nước ngoài hợp tác đổ rất nhiều tiền để đầu tư vào ngành hàng không, vào thời gian đó thì đấy chính là một khoản quyên tặng lớn, bây giờ nhớ lại vẫn cảm thấy có chút kỳ quái, có lẽ khi đó quốc gia cũng đã bắt đầu tích hợp tài sản để chuẩn bị cho những thảm họa trong tương lai.
Cho nên lúc này nếu như mua bán quá lộ liễu, Mộ Nam cũng không biết có bị chú ý tới hay không, dù sao trong thời đại thông tin phát triển này không có bí mật gì đáng để nói.
Tần Hoài nghe ra được sự lo lắng của cậu, cười nói: "Yên tâm đi, đối với tư bản thì anh hiểu rõ hơn em, mặc dù thông tin phát triển thì vẫn có sơ hở để đi, đừng lo lắng, đến lúc đó chúng ta cùng đi một chuyến tới thành phố B, thu thập vật tư xong lập tức trở về."
Mộ Nam nói: "Vậy sao chúng ta không ở lại thành phố B luôn, dù sao nơi đó cũng là thủ đô mà."
Cậu vẫn luôn đợi ở đây, một là vì nơi này là nhà cậu, hai là cho đến khi cậu chết cũng không rời khỏi đây nên cậu biết rất rõ trong tương lai ở đây xảy ra chuyện gì khiến trong tiềm thức cậu cảm thấy an toàn. Nhưng cảm giác an toàn có bao nhiêu đi nữa cũng không bằng ở thủ đô của đất nước, huống chi cậu đã đợi được Tần Hoài trở về, chỉ cần ở cùng Tần Hoài thì cậu ở đâu cũng giống nhau cả.
Tần Hoài lắc lắc đầu: "Bên kia không thích hợp, em nói sau này sẽ trải qua thời tiết cực lạnh nên nếu xét trên địa lý khu vực, bên chúng ta sẽ chiếm ưu thế hơn."
Còn có một điều Tần Hoài chưa nói là sau này không chắc có sự phân biệt giữa người địa phương với người ngoại thành không, dù sao sau này dân số sẽ càng giảm, đối với đất nước mà nói người tới từ khu vực nào không quan trọng, chỉ cần sống là được. Nhưng đối với người địa phương còn sống lại không hẳn. Hơn nữa, thành phố bọn họ cũng thuộc kiểu đô thị loại 1, là thành phố lớn có mấy chục triệu người dân, cho dù có tu sửa lại cũng chưa chắc bên bọn họ kém hơn thủ đô.
Nhưng dù bọn họ đã cố gắng hướng dẫn thế nào đi chăng nữa thì người cha mất con kia vẫn điên cuồng lao ra khỏi nhà giống trong trí nhớ Mộ Nam và ném con dao chặt xương về phía xã khu.
Chỉ là lần này bên xã khu đã có đề phòng, họ đóng cổng sắt từ sớm, ngay sau đó liền gọi cho cảnh sát, cảnh sát cũng tới rất nhanh, mặc dù cũng phải vật vã một trận nhưng vẫn áp chế được người làm cha đang phát điên kia, toàn bộ quá trình cũng không gây ra thương vong nào.
Chẳng mấy chốc những hộ gia đình ở tầng dưới có thể nhìn thấy cảnh này của nhân viên xã khu qua cửa sổ đã đăng đoạn video quay được lên nhóm chat, người này thật đáng thương, mới vừa được làm cha thì đứa con của anh ta lại bị một gã điên hại chết, nhưng hành vi trả thù điên cuồng như vậy vẫn bị không ít người chỉ trích.
Nhìn đủ loại lời lẽ đổ lỗi cho người làm cha kia trong nhóm, Mộ Nam thoát cửa sổ nhóm chat, không ai là đương sự và cũng không ai có thể cảm nhận được sự tuyệt vọng của người khác.
Đến buổi tối, Mộ Nam nhận được tin nhắn cảm ơn của giám đốc xã khu, Mộ Nam rep lại bằng một icon mặt cười, nói đây chỉ là một sự trùng hợp thôi, chỉ cần cẩn thận một chút đừng phạm phải sai lầm lớn là được.
Ngược lại giám đốc xã khu đã sợ hãi khôn cùng, nếu không nhờ Mộ Nam gửi một số video vì không được nhập viện điều trị mà đập phá dân cư xung quanh điên cuồng của ai đó, còn nhắc nhở ông vừa có một vụ đập phá trong khu dân cư ông quản lý, sợ sẽ có người thần kinh yếu sẽ bị dắt mũi theo các bài báo, mong xã khu nên cảnh giác kẻo lại thêm một bi kịch. May mà sau khi xem xong video trong lòng ông vẫn còn cảm giác sợ hãi, khi nhìn thấy người đàn ông mất con đi đến chỗ xã khu, trong lòng giật mình liền kêu người sập cửa sắt xuống trước rồi muốn nói gì nói sau. Cũng may cửa sập xuống đúng lúc, nếu như đợi đến khi người cha kia đến trước cửa rồi rút dao ra đập cửa kính xông vào thì khó có thể tưởng tượng được sẽ gây ra bao nhiêu thương vong.
Mộ Nam cũng rất mừng, mừng vì giám đốc xã khu đã để lời nhắc nhở của cậu trong lòng, cậu không thể nói trực tiếp cho người khác biết người cha của đứa bé kia là tới báo thù, cho nên chỉ có thể nhắc nhở một chút mà thôi, có thể ngăn cản được một bi kịch là tốt nhất. Cậu vẫn nhớ vào năm cha mẹ cậu bất ngờ qua đời đó, giám đốc xã khu hiện tại vẫn chỉ là một viên chức nhỏ trong ban quản lý xã khu còn chưa trở thành giám đốc nữa, khi đó ông nhìn thấy trong nhà chỉ còn mình cậu nên còn bận trước bận sau hỗ trợ, sau này cậu qua sống cùng Tần Hoài và bà ngoại anh ông còn qua thăm cậu mấy lần, nói với cậu rằng nếu có khó khăn gì trong sinh hoạt thì cứ việc đến chỗ ban quản lý xã khu tìm ông.
Một đời trước người giám đốc này mặc dù không chết nhưng nghe đâu cũng bị trọng thương, mà loại tình huống ác liệt như vậy ở tình hình về sau sợ là không sống được bao lâu, lần này cậu có thể giúp ông tránh khỏi một tai họa cũng coi như là trả ơn ông lúc trước đã giúp cậu xử lý hậu sự cho cha mẹ.
Tần Hoài thấy giao diện trò chuyện của Mộ Nam, đối với giám đốc Lý này Tần Hoài cũng nhớ, là một ông chú rất tốt bụng, luôn cười với mọi người, lần đầu tiên Mộ Nam còn nhỏ sống ở nhà anh, giám đốc Lý vẫn chỉ là một nhân viên đã tới thăm cậu hai lần. Khi đó anh còn sợ người này thấy bọn họ không phải là người thân của Mộ Nam nên tới để cưỡng ép đưa Mộ Nam đến chỗ người thân của em ấy, vì vậy anh có chút bài xích với giám đốc Lý này, cho nên đến nay vẫn không có ấn tượng gì với giám đốc Lý.
Thấy Mộ Nam để điện thoại xuống Tần Hoài mới nói: "Chuyện này em cũng mơ thấy sao?"
Mộ Nam sửng sốt một chút mới gật gật đầu, liếc nhìn Tần Hoài rồi mới nói: "Cũng, cũng không tính là mơ, chỉ là em mơ hồ có chút ấn tượng, cho dù là ở trong mộng thì em cũng bị giam trong phòng không ra được, sau đó hình như ở khu chúng ta xảy ra một ít chuyện không hay như chỗ xã khu bị đập phá, em có chút ấn tượng với chuyện này nên mới theo bản năng nhắc nhở một chút, em cũng không ngờ nó lại xảy ra vào lần này."
Tần Hoài liếc mắt nhìn cậu, cũng không nhiều lời, chỉ ôm Mộ Nam, anh biết Mộ Nam có chuyện giấu anh, tuy hai người nhiều năm xa cách nhưng Mộ Nam cũng do một tay anh nuôi nấng, anh hiểu Mộ Nam, nhưng hiểu thì hiểu anh cũng không có cách nào hỏi cho ra nhẽ chuyện gì đang xảy ra được, chỉ hy vọng có một ngày anh và Mộ Nam có thể thân mật trở lại.
Sau một tháng bị nhốt trong nhà, rất nhiều nhà đã dùng hết đồ ăn ở nhà, hình như ở đời trước trong khoảng thời gian này giá hàng đã cao tới tận trời, mà dù giá trên trời thì cần mua vẫn phải mua, không thôi sẽ không có cái ăn.
Về phần Mộ Nam, cậu có không gian để trồng rau củ nên cũng có chút thu hoạch, rau củ của cậu trồng không phải khởi đầu bằng hạt giống mà vốn khi mua đã có sẵn rễ nên phát triển cũng nhanh, rau dưa thì còn cần thêm chút thời gian chứ ớt thì đã mọc ra trái rồi, chỉ có điều vì thiếu ánh sáng nên ra trái cũng không đẹp lắm, bây giờ vẫn màu xanh điểm chút vàng, cũng không thành màu đỏ.
Nhìn lương thực và đất khắp phòng, Mộ Nam nhìn Tần Hoài: "Trong tòa nhà chúng ta ở hình như có mấy hộ người già và mẹ góa con côi."
Cậu nói những lời này cũng không phải vì có thiện tâm, Mộ Nam tự biết mình rất rõ cậu có sự ích kỷ lạnh lùng của đại đa số người hiện đại ngày nay nhưng không tới mức mất đi tính thiện của bản thân, khi không có chuyện gì xảy ra trước mặt cậu thì cậu có thể lạnh lùng không để ý, mà cho dù có phát sinh trước mặt cậu cũng chỉ động chút lòng trắc ẩn mà làm chút gì đó không tổn hại đến mình mà thôi. Nhưng cậu vẫn sợ, sợ cậu có nhiều đồ ăn như vậy, có cả một không gian chứa đồ ăn mà nhìn thấy người già không có gì để ăn lại thờ ơ không thèm quan tâm sẽ khiến Tần Hoài cảm thấy cậu máu lạnh. Cho nên câu nói này cũng có một ít ý tứ thăm dò thái độ của Tần Hoài.
Ngược lại Tần Hoài lại không nghĩ nhiều về điều đó, nghe Mộ Nam nói như vậy thì cau mày không tán thành: "Bát gạo nuôi ân, đấu gạo nuôi thù*, cuộc sống này sẽ càng ngày càng khó khăn, lúc đó em sẽ thấy người thiếu thốn ngày càng nhiều, vậy nên Nam Nam, anh không hi vọng em bắt đầu việc này, huống chi bây giờ trật tự quốc gia vẫn còn, nếu những người già góa phụ đó thật sự cần gì thì chính phủ sẽ không mặc kệ bọn họ đâu, ít nhất hiện tại chỉ có bệnh chết chứ không đói chết, Nam Nam, sau này nếu gặp người cần giúp đỡ, anh hi vọng em có thể lượng sức mà làm, tia sinh cơ em nắm trong tay nhiều hơn người khác cũng không có nghĩa phải là người gánh vác nhiệm vụ nặng nề hơn những người sống kia, con đường sống này có thể biến thành điểm trí mạng bất cứ lúc nào nên dù đối mặt với người đang đói cũng được, trước khi chết giãy dụa cầu giúp đỡ cũng tốt, anh chỉ hi vọng em luôn đặt bản thân lên hàng đầu."
*Đấu gạo nuôi ân, gánh gạo nuôi thù: là khi bạn giúp người một chuyện rất nhỏ lúc khó khăn, thì đối phương sẽ vô cùng cảm kích. Nhưng sau khi họ đã có thế sống dựa vào sức của mình mà bạn vẫn tiếp tục làm giúp đỡ rồi đột nhiên một ngày không còn giúp họ vì một nguyên nhân nào đó thì đối phương có thể sẽ quay ra hận bạn.
Trước khi Tần Hoài xuất ngoại có lẽ còn có một ít ngây thơ và thiện lương, nhưng đã nhiều năm như vậy, cái ngây thơ và thiện lương đó cũng chẳng thể giúp anh sống tới ngày nay trong xã hội ăn thịt người này, tất cả sự mềm mại và ấm áp còn dư lại không bao nhiêu của anh đều dành cho Mộ Nam, cũng chỉ có thể cho Mộ Nam.
Nghe Tần Hoài nói như vậy lúc này Mộ Nam mới yên lòng, chính cậu đã trải qua một lần, thậm chí còn chết vì sự không đành lòng ở phút cuối cùng kia, cho nên đời này cậu có thể lạnh lùng mặc kệ, nhưng không ngờ Tần Hoài còn thích ứng nhanh hơn cậu nghĩ, không sao, như vậy cũng tốt, có lúc thứ làm cho người ta hỏng mất không phải là trật tự bị phá hủy, cũng không phải là không có hi vọng vào tương lai, mà là tình người phức tạp.
Mặc dù sương mù đã nhạt đi chút nhưng vẫn chưa tan hết, quốc gia cũng công bố thông cáo điều tra, nói rằng có một loại sợi mang độc tính mà mắt thường không thể thấy được trong sương mù, có người này có thể nhờ kháng thể mạnh mà diệt được loại độc tính đó, nhưng cũng có kháng thể người kia hơi kém hay do tuổi còn nhỏ hoặc quá lớn hoặc có di chứng bệnh khác thì không thể chống lại độc tính đó, lúc ấy mới dẫn đến sưng phổi và tử vong, nhưng khả năng sống sót của tác nhân gây bệnh đó không cao nên khả năng truyền nhiễm không lớn, chỉ khi vào trong cơ thể người sống thì tỉ lệ tử vong rất lớn, chỉ cần phòng tránh đúng cách thì khả năng nhiễm bệnh là rất thấp, mặc dù khả năng rất thấp này vẫn đi kèm với tỉ lệ tử vong gần như 100%.
Sau khi biết được nguồn gốc của dịch bệnh đang càn quét trên toàn cầu, mọi người đều cố gắng ở nhà, dù có thể thấy nguy cơ ở mọi nơi ở bên ngoài thì cũng không có người dám tìm đường chết đi thử thách kháng thể trong người mình, mà mọi người không ra ngoài tất đồ ăn trong nhà cũng dần vơi đi.
Về vấn đề này, chính phủ cũng đã bắt đầu tìm cách phân phối đồng phục bảo hộ sinh hóa cho các đơn vị xã khu, sau đó mới phân chia nguồn cung cấp để các xã khu tự dự tính, mỗi hộ gia đình muốn mua bao nhiêu cũng được nên nhà nhà đều cố gắng mua đủ lượng thức ăn cho một tuần đến nửa tháng, sau đó để người mặc quần áo bảo hộ giao đến cửa. Mặc dù việc này hơi phiền phức cũng làm tăng lượng công việc của không ít người nhưng nó lại có thể làm yên lòng nhiều người, cũng tránh được tình huống rối loạn vì đồ ăn.
Cũng may đa số mọi người đều nhận thức được tình huống bây giờ rất nghiêm trọng, chính quyền có thể làm được như vậy cũng rất không dễ dàng, cho nên tất cả mọi người phối hợp, đương nhiên bất kể thời điểm nào vẫn sẽ có vài người chưa nhận thức rõ được tình thế đặc biệt này, lúc này đây còn giở thói kén cá chọn canh.
Mộ Nam nhìn các món ăn được đóng gói được gửi trong nhóm chat, có thể là vì để thuận tiện thống kê nên không được chọn lẻ, chỉ có thể chọn theo phần được đóng gói, nhưng may mà không giới hạn số lượng: "Anh, chúng ta cũng phải mua sao? Nhưng thứ này trong không gian của em đều có mà, với lại giá cả bây giờ còn đắt gấp vài lần so với lúc em mua nữa."
Tần Hoài liếc nhìn điện thoại trước mặt mình, suy nghĩ một lát nói: "Mua một ít đi, tuy rằng có lẽ không ai sẽ chú ý đến tình huống của từng nhà nhưng lúc này thì vẫn nên chạy theo trào lưu đi."
Mộ Nam gật gật đầu, so sánh các loại với nhau rồi mới quyết định chọn vài bao rau dưa và set thịt, nếu chất lượng của mấy thứ này không ra gì cũng có thể xay nhuyễn ra làm nguyên liệu làm bánh bao lớn, bánh bao nhân thịt, bánh bao chay đều được, tóm lại sẽ không lãng phí được.
Lúc trước Mộ Nam đã nghĩ đến chuyện ở ngốc trong nhà không bước chân ra khỏi cửa, chờ sau khi sương mù tản đi hết thì trời sẽ cực kỳ nóng, càng không có cách nào ra ngoài, vì vậy trước đây cậu mới tiêu gần như hết tiền, bây giờ tiền trong tài khoản cũng chỉ còn mấy trăm tệ, mấy trăm tệ mà muốn mua hai set thịt lại không đủ.
Cũng may Tần Hoài có tiền nên không thiếu mấy, nhìn số dư trong tài khoản Tần Hoài, Mộ Nam liền đau lòng: "Để có thể liên lạc được với em, số tiền đó dùng rất đáng."
Điểm này cũng là một cái gai trong lòng Tần Hoài, cũng không phải là tiếc số tiền này, mà là nếu lúc trước có thể liên lạc với Mộ Nam thì mấy tháng này Nam Nam cũng không đến nỗi chỉ có một mình cô đơn, Tần Hoài sờ sờ đầu Mộ Nam: "Yên tâm đi, như em nói đó, số tiền này mấy tháng sau sẽ có lại thôi, nên không lãng phí đâu."
Mộ Nam gật đầu, tuy đúng là còn chút thời gian, ở đời trước sau một đêm sương mù đã tan hết, cũng mất khoảng nửa tháng đến một tháng sau nhiệt độ mới tăng cao, mặc dù một khi nhiệt độ tăng sẽ tăng lên cực kỳ nhanh, nhưng vẫn có ít thời gian ở giữa đó, chỉ là cậu có chút lo lắng, Tần Hoài còn rất nhiều tiền, đến lúc đó lỡ bọn họ mua quá nhiều thì có bị nhìn chằm chằm hay không, cậu nhớ tới vào đoạn thời gian đó ở đời trước, có thông tin nói rằng đất nước bọn họ và một số tỷ phú nước ngoài hợp tác đổ rất nhiều tiền để đầu tư vào ngành hàng không, vào thời gian đó thì đấy chính là một khoản quyên tặng lớn, bây giờ nhớ lại vẫn cảm thấy có chút kỳ quái, có lẽ khi đó quốc gia cũng đã bắt đầu tích hợp tài sản để chuẩn bị cho những thảm họa trong tương lai.
Cho nên lúc này nếu như mua bán quá lộ liễu, Mộ Nam cũng không biết có bị chú ý tới hay không, dù sao trong thời đại thông tin phát triển này không có bí mật gì đáng để nói.
Tần Hoài nghe ra được sự lo lắng của cậu, cười nói: "Yên tâm đi, đối với tư bản thì anh hiểu rõ hơn em, mặc dù thông tin phát triển thì vẫn có sơ hở để đi, đừng lo lắng, đến lúc đó chúng ta cùng đi một chuyến tới thành phố B, thu thập vật tư xong lập tức trở về."
Mộ Nam nói: "Vậy sao chúng ta không ở lại thành phố B luôn, dù sao nơi đó cũng là thủ đô mà."
Cậu vẫn luôn đợi ở đây, một là vì nơi này là nhà cậu, hai là cho đến khi cậu chết cũng không rời khỏi đây nên cậu biết rất rõ trong tương lai ở đây xảy ra chuyện gì khiến trong tiềm thức cậu cảm thấy an toàn. Nhưng cảm giác an toàn có bao nhiêu đi nữa cũng không bằng ở thủ đô của đất nước, huống chi cậu đã đợi được Tần Hoài trở về, chỉ cần ở cùng Tần Hoài thì cậu ở đâu cũng giống nhau cả.
Tần Hoài lắc lắc đầu: "Bên kia không thích hợp, em nói sau này sẽ trải qua thời tiết cực lạnh nên nếu xét trên địa lý khu vực, bên chúng ta sẽ chiếm ưu thế hơn."
Còn có một điều Tần Hoài chưa nói là sau này không chắc có sự phân biệt giữa người địa phương với người ngoại thành không, dù sao sau này dân số sẽ càng giảm, đối với đất nước mà nói người tới từ khu vực nào không quan trọng, chỉ cần sống là được. Nhưng đối với người địa phương còn sống lại không hẳn. Hơn nữa, thành phố bọn họ cũng thuộc kiểu đô thị loại 1, là thành phố lớn có mấy chục triệu người dân, cho dù có tu sửa lại cũng chưa chắc bên bọn họ kém hơn thủ đô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất