Thiên Thu – Mộng Khê Thạch

Chương 120

Trước Sau
Editor: Thiếu Quân

Beta: Kusami

Đối mặt với ánh kiếm đầy trời của Thẩm Kiều, Tang Cảnh Hành tất nhiên không chọn cách ngồi im chờ chết, mà dưới màn kiếm tưởng chừng như không thể phá vỡ với người đứng xem, thì với Tang Cảnh Hành thực sự lại chưa kinh khủng đến vậy.

Đối thủ của Thẩm Kiều, dù sao cũng là một vị cao thủ cấp bậc tông sư.

Chỉ thấy Tang Cảnh Hành chân như lưu tinh, ống tay áo bay cao, cả người như cưỡi gió lướt đi, phi thăng thành tiên, lập tức tới giữa không trung, sau đó hướng về phía màn kiếm dày đặc kia của Thẩm Kiều, đánh ra một chưởng

Ánh kiếm chịu xung kích từ chưởng phong, thoáng chốc như ánh sao trên mặt hồ nước bị đánh tan đi, sau phút ngưng động liền lay động vỡ ra, rốt cục bị chưởng phong kia của Tang Cảnh Hành cứng rắn xé ra một lỗ hổng!

Tang Cảnh Hành thân giữa không trung, dưới chân vốn không có điểm tựa mượn lực, mà ở trong mắt người đứng xem, dưới chân hắn lại như có từng khối từng khối đá vô hình, khiến cho hắn có thể từng bước đạp lên, nhảy về phía trước.

Hắn vốn là người có thân hình cao lớn, hiện giờ đón gió vút bay, áo bào phần phật,  Điêu Long Chưởng đã đạt tới mức hóa cảnh, phảng phất như phi long trên trời, gầm thét khiến vạn vật phải thần phục, khí thế kinh hoàng, như muốn chọc thủng cả chín tầng trời.

Trên sân tuy rằng loạn chiến thành một đoàn, nhưng vẫn còn một vài đệ tử Huyền Đô Sơn võ công thường thường, chen vào không lọt, chỉ có thể nhấc kiếm đứng một bên xem chiến trợ uy. Mắt thấy Tang Cảnh Hành lợi hại như vậy, trái tim đều nghẹn ở yết hầu, trơ mắt nhìn chân khí ngưng tụ thành “Cự long”, dưới dự thao túng của Tang Cảnh Hành, gào thét bổ nhào xuống, đánh về phía Thẩm Kiều.

So sánh hai bên, Thẩm Kiều trông có vẻ hơi nhỏ bé yếu ớt.

“Tang Cảnh Hành dùng yêu công gì vậy, tại sao có thể nhảy từng bước trên không trung!” Một cậu đệ tử không nhịn được thất thanh nói.

Lâu Lượng ngửa đầu nhìn, không ngậm được mồm vào, đồng thời trong lòng cũng lập tức sinh ra cảm giác tự ti xấu hổ vì chênh lệch quá lớn.

Bản thân mình phải đến năm tháng nào mới có thể luyện thành võ công như Tang Cảnh Hành? Kỳ thực không cần phải được như hắn, cho dù chỉ bằng một hai phần của hắn, mình cũng hài lòng rồi!

Nhưng đối phương đã lợi hại như vậy, Thẩm sư thúc hắn… không biết có thể ứng phó được hay không?

Lúc này, Biên Duyên Mai và Tiêu Sắt đang say sưa chiến đấu. Nhạc An thì lại quay ra giao chiến với Bạch Nhung. Võ công Vân Sướng hơi kém hơn chút, không chen vào được, tránh cho sư huynh thêm phiền, đành phải đứng ở một bên nhìn, để có thể tiếp viện bất cứ lúc nào —— Trên thực thế võ công của Bạch Nhung cao hơn Nhạc An không chỉ một vài điểm, ngay cả Nhạc An cũng nhìn ra được. Yêu nữ này khi đối đầu với mình căn bản không chịu xuất ra toàn lực, dưới kiếm phong ngang dọc của hắn vẫn có thể nhẹ nhàng du tẩu, giống như đang muốn trêu chọc hắn. Nhạc An tức giận trong lòng, lại không thể làm gì được, đành phải kìm nén tức giận tiếp tục triền đấu cùng đối phương.

Lại nói đến Vân Sướng, nghe thấy có người đưa ra nghi vấn như vậy, liền thay họ giải thích nghi hoặc: “Trừ phi là thần tiên, bằng không làm sao có thể không cần điểm tựa chứ? Các ngươi nhìn kỹ một chút, thật sự hắn vẫn đang mượn lực để đi lên. Những bước chân kia, kỳ thực đều là đạp lên chính chân mình, sau đó mượn chút lực đạo từ đó mà đề khí phi lên. Chỉ vì động tác của Tang Cảnh Hành quá nhanh, cho nên nhìn qua liền giống như đang đạp mây bay lên vậy! Sư phụ ta từng nói, trong Hợp Hoan tông có một môn bộ pháp, tên là “Thiên uyên thập lục bộ*”, học được là có thể làm được cái này, chỉ là tất nhiên vẫn cần phải có nội lực thâm hậu phối hợp vào.”

*Thiên uyên thập lục bộ: Một trời một vực mười sáu bước

Mọi người chuyên chú cẩn thận ngắm nhìn, phát hiện quả thực như vậy. Chỉ là coi như phát hiện ra được điều ảo diệu trong đó, khinh công như vậy cũng không phải một sớm một chiều là có thể luyện thành. Với tư chất của bọn họ, không biết cố sức cả đời, cũng có thể đạt đến mức này hay không. Nhìn qua đã như thế này, liền khiến lòng người sinh tuyệt vọng.

Nói đi nói lại, Tang Cảnh Hành lợi hại như vậy, Thẩm sư thúc thật sự có thể ngăn được sao?

Thời khắc đó, trong đầu bọn họ đã chuyển qua vài ý nghĩ, nhưng đối với hai bên đang giao thủ mà nói, cũng chỉ là trong nháy mắt. “Cự Long” vô thanh gầm thét, ôm theo tiếng gió rít phần phật, đã lao đến trước mặt Thẩm Kiều, gần trong gang tấc, ngay cả tay áo của hắn cũng bị cuồng phong cuốn lên, dường như muốn thổi bay cả người hắn vậy.

Thế công ngập trời của Tang Cảnh Hành cứ thế mà tới!

Ánh kiến vốn luôn sáng lòa, dưới sự bao phủ của chân khí Điêu Long Chưởng trở nên ảm đạm phai mờ, thậm chí dần dần biến mất từng chút một. Cuối cùng giống như bị cường lực chèn ép, nuốt chửng gần như không còn. Tất cả ảnh kiếm tan vào hư không.

Đây là… Thua rồi?

Tất cả những người đang đứng xem chiến, đều không hẹn mà cùng sản sinh ra câu nghi vấn này.

Vân Sướng, Lâu Lượng và đám đệ tử trong Huyền Đô Sơn thấy thế, tâm như trống rỗng, rồi sau đó sinh ra một cảm giác như là “Huyền Đô Sơn hôm nay có lẽ đã hết hy vọng rồi”. Trừ cái đó ra, bọn họ lại cảm thấy đây dù sao cũng là chuyện đương nhiên, dù sao võ công của Tang Cảnh Hành lợi hại như vậy, trong số những người ở đây, sợ là chẳng có ai có thể sánh ngang với hắn.

Nhưng đúng lúc đó, ánh kiếm vốn đã biến mất, bất ngờ tro tàn lại cháy, xuất hiện lần nữa, hơn nữa càng lúc càng mở rộng, rốt cục kéo thành một đường sáng trắng.

Không, đây không phải là đường sáng, mà là một luồng ánh kiếm!

Ánh kiếm còn đó, Thẩm Kiều lại biến mất trong tầm mắt của mọi người, bạch luyện trường hồng* thẳng tắp xuyên tới, xuyên qua cái miệng lớn như chậu máu của “Cự Long”, đem chân khí Tang Cảnh Hành ngưng luyện thành rồng phá thành bột phấn, phân tán khắp nơi!

*Bạch luyện trường hồng: Tựa như cầu vồng trắng sáng cắt ngang bầu trời đó

Tấm chắn nội lực mà Tang Cảnh Hành xây lên trước mặt nhận xung kích, khiến thân hình hắn ở giữa không trung hơi chao đảo một cái.

Nói thì chậm, xảy ra lại nhanh, bạch hồng đột ngột xông tới, người là giả, kiếm là thật, người đứng xem càng không thể thấy rõ đến tột cùng là Thẩm Kiều hành động ra sao, chỉ có một cảm giác: Nhanh.

Sét đánh không kịp bưng tai!



Đối với Tang Cảnh Hành mà nói, công lực của hắn so với mấy kẻ đứng xem kia cao hơn không biết mấy lần, cho dù gần trong gang tấc, vẫn có thể thấy rõ Thẩm Kiều hành động ra sao. Nhưng dù thấy rõ, cũng không có nghĩa là hắn nguyện ý cùng đối phương lấy cứng đối cứng. Mắt thấy phong mang sắc bén cắt nát thế công của mình, chỉ trong chốc lát liền thu lại thế công, lựa chọn tạm thời né tránh phong mang, thân thể bay ngược về sau.

Thân hình của hắn rất nhanh, một lần lùi chính là mấy trượng, dưới chân chính là nóc mái điện Tam Thanh. Tang Cảnh Hành đạp lên mái cong, nhẹ chân điểm một cái, lập tức mượn lực quay người bay về phía trước, lần thứ hai đánh về phía Thẩm Kiều!

Lần này Điêu Long Chưởng dùng tới mười phần nội lực, hắn cho rằng lúc trước đã thăm dò được khả năng của đối phương, lúc này đã nắm chắc trong lòng, liền không lưu tay nữa.

Cao thủ quyết đấu, chưa bao giờ là dùng thủ đoạn bất chính, có thể phân thắng bại, thường thường chỉ có thực lực chân chính.

Tang Cảnh Hành yêu thích dung mạo của Thẩm Kiều, vô số lần động dâm niệm, tưởng tượng ra cảnh tượng động lòng người khi đối phương nằm ở trên giường, nhưng càng không chiếm được, thì càng thèm khát. Hắn thậm chí còn có chút đố kị diễm phúc của Yến Vô Sư.

Nhưng hắn cũng hiểu rõ, lúc đối phương mù cả hai mắt, công lực mất hơn phân nửa, vẫn có thể dùng một đòn đem hết toàn lực cùng mình đồng quy vu tận, điều này cũng chứng tỏ từ trong xương Thẩm Kiều luôn có một loại kiên định dù bị dồn vào tử địa vẫn quyết chiến tới cùng. Đối thủ như vậy, tuyệt đối không thể coi thường.

Cho nên lần này Tang Cảnh Hành dùng tới tám chín phần công lực, cũng không mang theo nửa phần thương hương tiếc ngọc nào.

Song phương dưới tình thế bắt buộc, sát ý tầng tầng.

Chưởng phong điên cuồng gào thét lao tới, so với khi nãy còn mạnh hơn ba phần, như gió lốc mưa mù trên biển lớn, hung hãn tàn phá, sóng trào dâng tới như muốn cuốn cả bầu trời đi xuống. Đây là uy lực khi đã đạt tới cực hạn của Điêu Long Chưởng. Cửu long từ chân khí mênh mông của Tang Cảnh Hành ngưng tụ lại, bắn ra, từ các phương hướng khác nhau, đánh thẳng về phía Thẩm Kiều!

Sóng còn chưa tan, làn khác đã tới!

Tất cả mọi người đều nín thở nhìn tình cảnh này, cho dù là người đang giao thủ cũng bất tri bất giác dừng lại động tác.

Lưỡng hổ tranh chấp, tất có một kẻ bị thương. Thẩm Kiều và Tang Cảnh Hành, hai người này đều là cao thủ cấp độ tông sư, sẽ là ai thắng ai thua đây?

Cho dù bảng xếp hạng thập đại cao thủ thiên hạ đã được truyền tới tai hai người Vân Sướng Lâu Lượng từ lâu, biết Thẩm Kiều đã thuộc trong số đó, thứ tự thậm chí còn trên cả Tang Cảnh Hành, nhưng không tận mắt chứng kiến, bọn họ vẫn như trước không dám tin tưởng. Bởi lẽ trận chiến trên Bán Bộ Phong năm đó, thất bại của Thẩm Kiều vẫn rõ ràng hiện lên trước mắt như cũ.

Cảnh tượng Thẩm Kiều bị Côn Tà đánh ngã xuống vách núi kia, đã thật sự khắc lại ấn tượng quá sâu trong lòng bọn họ. Cho dù vật đổi sao dời, đến giờ khắc này, rất nhiều người không được chứng kiến cảnh Thẩm Kiều từng bước từng bước leo lên từ đáy vực, vẫn không khỏi có nghi vấn về thực lực của Thẩm Kiều ở sâu trong nội tâm. Nghi ngờ Thẩm Kiều thực sự có thể thắng được Tang Cảnh Hành hay không.

Chân khí như thủy triều cuồng dã từ khắp mọi nơi dâng về phía Thẩm Kiều. Bốn phương tám hướng, gần như ngăn trở tất cả mọi đường lui của hắn. Sau đó, đến gần Thẩm Kiều liền tập kết thành một đường, phủ xuống đầu hắn. Một chưởng này của Tang Cảnh Hành, ngưng tự thành tựu cao nhất của Điêu Long Chưởng trong mấy chục năm qua, bất kể là cao thủ cấp bậc tông sư kiểu nào, cho dù là Yến Vô Sư, cũng không thể coi như không có, làm như vô sự.

Thẩm Kiều động.

Hắn điểm mũi chân, nhảy lên phía trên!

Kiếm từ dưới đánh lên, thế như phá núi!

Chỉ một thoáng, nội lực dâng trào bung ra tựa như sơn băng địa liệt, phiên giang đảo hải*, một tầng lại một tầng. Hai luồng chân khí chính diện va chạm. Đi kèm với kiếm thế mạnh mẽ, trong tiếng nổ vang ầm ầm, Tang Cảnh Hành miệng phun máu tươi, hoàn toàn không chống đỡ được nữa, lập tức sụp đổ, thân thể bị một luồng khí mạnh mẽ đánh vào, hắn không tự chủ được bay ngược về sau, trực tiếp té xuống nóc mái điện Tam Thanh.

*Sơn băng địa liệt, phiên giang đảo hải: núi lở đất nứt, nghiêng sông lật biển

Ngay khi vừa chạm đất, bàn tay của hắn liền vỗ về sau một cái, cả người lại lần nữa bay lên, phi về phía Thẩm Kiều, một lần nữa đánh ra ba chưởng.

Thẩm Kiều đang định giơ kiếm hóa giải, không ngờ đúng lúc đó, phía sau hắn đột nhiên truyền đến một tiếng vang nhỏ như có thứ phá không bay lên, động tĩnh tuy nhẹ, nhưng cũng đã rơi vào tai hắn.

Thanh âm nhỏ bé kia tới cực nhanh, chiếu tới lưng hắn, không hề cho hắn bất kỳ cơ hội nào để tránh né. Động tác của Thẩm Kiều dù có nhanh hơn nữa, dù sao cũng vẫn là người chứ chẳng phải thần. Lúc này hắn đã sớm đem toàn bộ tinh thần tập trung vào trận đấu với Tang Cảnh Hảnh, không thể phân tâm đi ứng phó chuyện của những người khác. Kiếm thế đã phát, không kịp lắc mình né tránh, lại càng không thể nửa đường xoay người chống đỡ.

Ba chưởng đã tới ngay trước mặt!

Uy lực của chưởng này so với chưởng kia còn cao hơn, uy lực không hề yếu hơn một chưởng vừa rồi. Thẩm Kiều lúc này đã rõ, một ngụm máu mà Tang Cảnh Hành vừa phun kia, kỳ thực thương thế không hề nặng, chỉ có điều muốn làm cho bản thân mình có suy nghĩ khinh địch, từ đó lộ ra sơ hở.

Mà phía sau, tiếng xé gió đã gần trong gang tấc, hắn không thể nào né tránh. Thẩm Kiều âm thầm cắn răng, không thể không để lộ sơ hở phía sau lưng, toàn tâm toàn ý đối phó người trước mắt.

Đột nhiên, một bóng đen từ bên cạnh đánh tới, vừa vặn che ở phía sau hắn.

Thẩm Kiều chỉ nghe một tiếng rên, sau đó là thanh âm thân thể đập xuống đất, bên tai tiếp đó vang lên mấy tiếng “Úc sư thúc” đủ loại kinh ngạc.

Tâm hắn chìm xuống, lại căn bản không có cách nào quay đầu nhìn lại, chỉ có thể nâng kiếm nghênh đón Tang Cảnh Hành.

Dưới Sơn Hà Đồng Bi, phong lôi cộng hưởng, nhật nguyệt chất chồng, ánh kiếm hóa thành ngàn vạn ánh sao, so với ánh sao lại càng thêm rực rỡ, từng điểm từng điểm sáng, như từ trên trời giáng xuống, rơi vào đáy mắt, sâu chiếu nội tâm, hoa lệ đến mức không một bút mực nào có thể tả được. Cũng chỉ có người trong cuộc mới có thể cảm nhận được sát khí lạnh lẽo từ nó.

Lúc Tang Cảnh Hành phát hiện ba chưởng mình đánh ra đều bị Thẩm Kiều hóa giải sạch sẽ, không chút do dự quay người rời đi, căn bản không hề có chút kiên định nào của cái gọi là “Thể diện quan trọng hơn mạng sống”. Núi xanh còn đó, không sợ không có củi đốt, Tang Cảnh Hành vừa mới đoạt được vị trí tông chủ từ trong tay Nguyên Tú Tú, thậm chí còn chưa hưởng thụ đủ. Thứ hắn không bỏ được quá nhiều, nhất định không thể có quyết tâm tử chiến được như Thẩm Kiều.

Cho nên, chỉ riêng chiến ý mà nói, hắn đã thua rồi!



Tại thời khắc hắn quay người chạy trốn, ở phía sau ánh kiếm theo thân hình cướp tới, cộng với “Thiên Khoát Hồng Ảnh” nhẹ khẽ mịt mờ, theo sát không nghỉ, phiêu nhiên lướt tới.

Rất nhiều người luyện kiếm cả đời, cho đến tận giờ cũng chưa từng nhìn thấy kiếm pháp nhẹ nhành tựa như phép thuật của thần tiên như vậy, lúc này đều xem đến sửng sốt, kinh ngạc tột đỉnh dâng lên trong lòng.

Tang Cảnh Hành chỉ cảm thấy đầu tiên là lưng có một trận lạnh lẽo, ngay sau đó là đau nhức bộn phần. Hắn không thể tin được rằng “Thiên Uyên Thập Lục Bộ” vậy mà lại thất bại trước “Thiên Khoát Hồng Ảnh”. Háo thắng ban đầu đã từ lâu không còn sót lại chút gì, trong lòng chỉ còn lại sợ hãi, hắn tăng nhanh cước bộ dưới chân, chỉ hận không thể đem thành tựu khinh công mấy chục năm qua vận đến cực hạn, thân hình nhanh đến mức hóa thành một vệt khói mờ, trực tiếp biến mất trong tầm mắt của mọi người, chỉ còn lưu lại trên đất một đường máu loang lổ.

Bạch Nhung vẫn luôn để ý đến động tĩnh bên này, thấy thế mắt đẹp lóe lên, duyên dáng gọi lớn: “Sư tôn, người thế nào rồi!”

Lập tức bỏ quên Nhạc An, bay thẳng về phương hướng Tang Cảnh Hành đã bỏ chạy.

Tiêu Sắt thầm hận Bạch Nhung giảo hoạt, càng hận chính mình chậm chân chậm tay, vừa không chú ý, liền bị Biên Duyên Mai vỗ một chưởng lên ngực, ói ra máu, lập tức lui lại mấy bước.

Ở đầu kia, Thẩm Kiều không hề đuổi theo Tang Cảnh Hành, mà là quay người lại.

Lúc này hắn mới thấy, trên ngực Úc Ái cắm một cây mũi khoan bạc, mũi khoan cỡ khoảng một nhánh cây, đã cắm vào hơn phân nửa. Khóe miệng đối phương đang ồ ồ chảy máu, sắc mặt trắng bệch, hiển nhiên là tình trạng không ổn.

Thẩm Kiều đem người từ trong tay Vân Sướng kéo vào trong lòng, đặt lên cổ tay hắn, rót chân khí vào, tâm lại là chìm xuống.

Đối phương bị ám hại, đã có thương tích, từ dưới chân núi bò lên đã hao hết khí lực, hiện giờ còn thay mình cản một đòn này.

Mạch tượng yếu ớt, chính là nến tàn trong gió, nỏ mạnh hết đà, sợ là ngay cả Đại La Kim Tiên cũng không đủ sức xoay chuyển tình thế.

Mà chân khí sau khi rót vào, chung quy vẫn có chút tác dụng, cơ thể Úc Ái hơi hơi chấn động, chậm rãi mở mắt.

Đợi đến khi thấy rõ người ôm mình là Thẩm Kiều, hắn liền bắt lấy tay Thẩm Kiều, yếu ớt nói: “Nhị sư huynh… A Kiều…”

“Là ta.” Thẩm Kiều dù có giận, thì tức giận đó cũng tại lúc hắn thay mình đỡ đòn ám hại đã tiêu mất hơn nửa, lúc này trong lòng chỉ còn lại chút chua xót, ngoài miệng còn an ủi: “Ngươi đừng vội nói chuyện, nghỉ ngơi thật tốt, ta sẽ chữa thương cho ngươi.”

Úc Ái nhẹ nhàng lắc đầu, cố sức nói: “Vừa rồi, người ra tay với huynh… Là Đàm, Đàm Nguyên Xuân…”

Thẩm Kiều vừa kinh vừa sợ, đưa mắt nhìn quanh, Đàm Nguyên Xuân vốn đang phải giao thủ cùng người Đột Quyết lúc này đã không còn tăm hơi từ lâu. Còn Đoạn Văn Ương, thì đang bị hai vị trưởng lão cuốn lấy, tạm thời không thể phân thân tới gây phiền phức cho Thẩm Kiều. Biên Duyên Mai nói với hắn: “Đừng lo lắng, Lưu trưởng lão đã đuổi theo, ta cũng qua đó xem sao!”

Dứt lời liền nói với sư phụ Khổng Tăng của Vân Sướng Nhạc An: “Nơi này làm phiền Khổng trưởng lão!”

Khổng Tăng đến trễ, không biết thân phận của hắn, thấy hắn thân quen với Thẩm Kiều, tất nhiên không dám thất lễ, vội nói: “Đạo hữu xin yên tâm, nơi này đã có ta!”

Đàm Nguyên Xuân cấu kết cùng người Đột Quyết, ám hại Úc Ái. Tuy rằng Thẩm Kiều thấy bất ngờ, nhưng cũng không quá mức khiếp sợ. Bởi lẽ hại người bị người hại, ngày đó Úc Ái ám hại hắn, cũng sớm nên nghĩ đến sẽ có một ngày người khác cũng sẽ đem tất cả những thứ đó dùng ở trên người hắn, đi vào nước đục, sớm muộn cũng phải trả giá.

Nhưng điều hắn không nghĩ tới là, vào thời điểm chính mình đối mặt với bước ngoặt sinh tử, Úc Ái lại dũng cảm đứng ra, liều mình bảo vệ.

“A Kiều, huynh còn hận ta sao?” Hắn hỏi như vậy.

“Ta không biết.” Thẩm Kiều không muốn gạt hắn, “Năm đó khi sư tôn đem vị trí chưởng giáo truyền cho ta, ta tuyệt đối chưa từng nghĩ rằng sau đó sẽ phát sinh những chuyện này. Nếu như có thể ngờ được, ta nhất định không kế nhiệm vị trí chưởng giáo đó.”

“Ta cũng… không ngờ được.” Úc Ái cười khổ một tiếng, tiện đà ho khan vài tiếng, khóe miệng lại có máu tươi trào ra: “Ta cũng từng cảm thấy… Những việc mình làm, đều là đúng đắn, là sư tôn quá bảo thủ, là huynh quá vô dụng, thế, thế nhưng, sau đó ta mới biết, người sai, ngay từ đầu, vẫn luôn, khụ khụ, vẫn luôn là ta!”

Thẩm Kiều trầm giọng nói: “Huyền Đô Sơn phong bế cửa chùa quá lâu, che tai bịt mắt, hoàn toàn tách biệt với thế gian, đã tới mức không thể không đổi mới. Lúc trước, ta chỉ toàn tâm toàn ý muốn bảo vệ tốt phần cơ nghiệp sư tôn truyền lại này, muốn bảo hộ các ngươi thật tốt, lại chưa bao giờ nghĩ tới, biện pháp này đối với Huyền Đô Sơn có thực sự thích hợp hay không. Ngươi sai chỉ là sai ở chỗ hợp tác cùng Đột Quyết, sai ở chỗ hạ độc với ta. Còn phần tâm tư dành cho Huyền Đô Sơn này của ngươi, đến ngay cả ta cũng đều không bằng được.”

Úc Ái: “Chung quy lại, vẫn là ta sai rồi, ta không nên không tin huynh, không nên nổi lên tâm tư tham lam…”

Hắn ho khan kịch liệt, máu cũng theo đó trào ra càng nhiều. Thẩm Kiều cả kinh, nỗ lực truyền vào càng nhiều nội lực, lại phát hiện nội lực của mình sau khi tiến vào thân thể Úc Ái, lại như đá chìm vào biển rộng, biến mất vô tung.

“Cho nên, hiện tại ta, đem mệnh trả lại, trả lại cho huynh, huynh đừng hận ta, có được hay không, A Kiều?” Úc Ái dường như không hề nhận ra, mình vẫn còn đang nắm tay Thẩm Kiều.

Nước mắt Thẩm Kiều từng giọt từng giọt rơi lên mu bàn tay hắn, nóng đến mức Úc Ái hơi run lên, nhưng hắn lại vì thế mà nở nụ cười: “Huynh, huynh khóc vì ta, là không hận ta nữa, đúng không?”

“Ta không hận đệ, chờ đệ tốt lên, chúng ta cùng đi cúng tế sư tôn.” Thẩm Kiều nói.

Xúc cảm ấm áp khiến Úc Ái cảm thấy lưu luyến, suy nghĩ của hắn vì câu nói này mà không nhịn được bay xa: “Ta hy vọng cỡ nào, khụ khụ, trở lại ngày còn bé… Huynh thay thầy dạy dỗ, dạy ta và Viên Anh luyện kiếm. Tuy rằng khuôn mặt bé nhỏ, nhìn thế nào, cũng thấy đáng yêu. Ta đuổi phía sau huynh, muốn bắt huynh gọi, gọi ta một tiếng sư huynh, huynh lại bị ta làm phiền đến không chịu được, chỉ có thể trốn tránh khắp nơi. Ta liền tìm mọi chỗ, tìm rồi tìm…”

Thanh âm càng ngày càng nhỏ, càng ngày càng nhỏ, cuối cùng không còn nghe thấy

Bàn tay nắm chặt Thẩm Kiều chậm rãi buông lơi, tựa như chủ nhân của nó, cuối cùng cũng mất đi sinh mệnh, lặng yên không một tiếng động, trượt xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau