Chương 30: Quyển 3Chương 28
Đánh xe là một thiếu niên thanh tú, hắn nhảy khỏi mã xa, không vội vàng vén rèm mời người bên trong đi xuống, mà vòng ra sau thùng xe kéo một chiếc luân ỷ ra ngoài.
Lẽ nào chủ nhân trong xe là người tàn tật?
Tiền Yến Hòa, Hạ Dung Dung, kể cả tiểu cô nương kia, đều ngừng tranh chấp mà nhìn động tĩnh bên phía xe ngựa.
Một bàn tay từ bên trong xe lộ ra ngoài, vén rèm lên.
Bàn tay thon dài trắng nõn, khớp xương rõ ràng, Tiền Yến Hòa là người đứng gần nhất, thậm chí có thể thấy đầu móng tay được cắt tỉa rất tròn trịa kỹ lưỡng.
Đôi tay này nhưng lại không hề khiến người ta cảm thấy nhu nhược.
Chủ nhân của đôi tay rất nhanh liền xuống xe, tứ chi hoàn hảo, hành động bình thường.
Nhưng mà hấp dẫn ánh mắt của bọn họ cũng không phải chuyện này.
Vài sợi tơ kim hoàng sắc từ trên ngọc quan buông xuống lẫn vào trong mái tóc, áo bào màu hoàng nhạt càng tôn thêm thân hình cao lớn. Bộ dạng người này cũng không khó xem, ngược lại còn vô cùng đẹp mắt, nhưng khí thế trên người hắn lại khiến ngươi phai nhạt cảm giác đối với tướng mạo của hắn. Ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng, phảng phất như trên đời này không có thứ gì đáng giá để hắn bận tâm trong lòng.
Người nọ thản nhiên liếc mắt nhìn bọn họ, xoay người vào trong xe, ôm một Bạch y nhân xuống, đỡ y ngồi vào luân ỷ.
Mọi người nhìn theo động tác của hắn, liền đem đường nhìn chuyển sang người Bạch y nhân, vừa thấy y, trong lòng không khỏi thầm than một tiếng: Ngày hôm nay là ngày mấy, tại sao các nhân vật xuất sắc trên đời đều tập trung hết ở nơi biên cảnh nhỏ bé này.
Đối với Hoàng y nhân, bởi vì mọi người có ấn tượng tốt với tướng mạo của hắn, nên mới tiện đà chú ý khí thế trên người hắn. Nhưng Bạch y nam tử này, tướng mạo cũng không tính là phi thường anh tuấn hoặc thanh tú tuyệt trần, thế nhưng bởi vì vậy, ngược lại khiến người khác đều bị phong thái của y hấp dẫn.
Một người trong trẻo nhưng lạnh lùng như đêm thu, một người đạm nhiên tựa phù vân. Tiền Yến Hòa vốn đã chắc chắn quân cờ lúc nãy chính là do Hoàng y nhân bắn ra, nhưng đến khi hai người cùng xuất hiện, hắn ngược lại có chút không dám khẳng định.
Thiếu niên đánh xe đem ngựa giao cho điếm tiểu nhị thu xếp, sau đó đi trước vào khách điếm đặt phòng, Hoàng y nhân đẩy luân ỷ đi theo phía sau.
“Chờ một chút!” Bàn tay cầm trường tiên giơ lên phía trước, người lên tiếng chính là Hạ Dung Dung.
“Là ai phá hư roi của ta, chẳng lẽ không định bồi thường sao?”
Nàng vốn cho rằng trong hai người bọn họ nhất định có một người xem nàng không vừa mắt, sẽ đứng ra tranh luận hoặc thậm chí là xuất thủ giáo huấn nàng, nếu thế sư huynh chắc chắn sẽ bảo hộ nàng…
Ai ngờ, Bạch y nhân lấy một thỏi bạc từ trong tay áo ra đưa cho nàng, mỉm cười: “Sự tình vừa nãy có chút cấp bách, hủy trường tiên của cô nương, ngân lượng này xem như là bồi thường, xin đừng khiển trách.”
Hạ Dung Dung sửng sốt, không nghĩ tới đối phương cư nhiên lại có thể kiềm chế tốt như vậy, nhìn thấy nụ cười trên mặt Bạch y nhân, dường như đã nhìn thấu tâm tư của nàng, không khỏi thẹn quá thành giận.
“Ai muốn bạc của ngươi, roi này dùng thuộc da tốt nhất để chế tạo, ngươi nghĩ muốn bồi thường là có thể bồi được sao?! Còn ngươi!” Nàng chỉ vào tiểu cô nương: “Hôm nay mà không xin lỗi bản cô nương, thì đừng nghĩ có thể đi!”
“Sư muội, ngươi đừng nói nữa!” Tiền Yến Hòa gấp đến mức sốt ruột, hắn nhìn thấy đôi mắt lạnh lẽo của Hoàng y nhân tựa hồ đang rất không kiên nhẫn, chỉ sợ tiểu sư muội kiêu căng này đang đắc tội người khác mà còn không biết. Lấy công lực của chủ nhân quân cờ vừa nãy mà nói, nếu muốn bọn họ ngày mai không được thấy mặt trời, bất quá chỉ đơn giản tựa như bóp chết một hai con kiến thôi. “Tiểu sư muội của tại hạ, thuở nhỏ được sư môn cưng chiều, có chút không hiểu đạo lý, thế nhưng tính tình cũng không xấu, xin nhị vị xem nàng còn nhỏ tuổi, đừng tính toán với nàng.”
Ai cần ngươi tới biện hộ cho ta! Nói cái gì thuở nhỏ được sư môn cưng chiều, lẽ nào ta ở trong lòng của ngươi, cái gì cũng tồi tệ hay sao!
Hạ Dung Dung thầm oán hận trong lòng, đang muốn phát giận thì đã thấy tay phải Bạch y nhân nhẹ nhàng nhấc lên, hai vai nàng liền tê rần, nhất thời không thể động đậy, ngay cả nói chuyện cũng không thể.
“Lời tuy vô ý, nhưng người nghe lại có ý, xuất thủ đả thương người, nước đổ đi khó hốt trở lại, người khác cũng không phải là ngươi, sẽ không hiểu được ngươi đang suy nghĩ cái gì, nếu như không nói thẳng ra, chỉ sợ ngày sau phải hối hận.”
Hạ Dung Dung hoảng hốt, rõ ràng cảm thấy người nọ đang chỉ điểm cho nàng, nhưng nhất thời lại không hiểu hết được từng tầng đạo lý trong đó, nàng ngơ ngẩn hồi lâu.
Y nói xong, liền không để ý tới bọn họ, cùng Hoàng y nhân đi thẳng vào trong khách điếm.
“Những đạo lý này, nếu nàng ta không tự mình hiểu ra, thì cho dù người bên ngoài có chỉ điểm trăm nghìn lần cũng là vô dụng.” Lục Đình Tiêu đem lá trà bỏ vào ấm, chế thêm một ít nước sôi vào, đậy nắp lại, thản nhiên nói.
“Ta bất quá chỉ lắm miệng nói một câu mà thôi, có thể hiểu được hay không, phải xem chính bản thân nàng.” Trầm Dung Dương đột nhiên tươi cười, bắt mạch cho hắn. Từ lúc khởi hành cho tới nay, việc này hầu như đã trở thành thói quen.
Đây là điểm khác nhau giữa hai người.
Tuy cũng nhìn thấu sự đời giống nhau, nhưng Lục Đình Tiêu chỉ thờ ơ lạnh nhạt đứng một bên, cho dù ngươi hỉ nộ ái ố, cũng không quan hệ tới hắn. Còn Trầm Dung Dương sẽ cố gắng giúp đỡ ngươi, bất luận kết quả là tốt hay xấu, miễn là y đã làm, thì nhất định sẽ không hối hận.
Không liên quan đến lòng nhân từ hay trắc ẩn, chỉ là thái độ làm người cùng nguyên tắc hành động của hai người là khác nhau, nhưng loại khác biệt này, không hề ảnh hưởng đến giao tình giữa bọn họ.
“Công tử, cô nương vừa được ngươi cứu, muốn lên đây nói lời cảm tạ.” Thị Kiếm đứng ở cửa nói. Thị Cầm lúc này đang lưu lại Như Ý lâu, không có đi cùng bọn họ.
“Không cần, ngươi lựa lời an ủi nàng một chút đi.”
“Thế nhưng…” Thị Kiếm cau mày: “Vừa nãy ta thấy nàng đem một thứ cất vào trong lòng, hình như là lệnh bài của Như ý lâu, cũng không chắc lắm.”
Lệnh bài của Như Ý lâu từ trước đến nay chưa hề lưu lạc đến tay người ngoài… Động tác uống trà của Trầm Dung Dương ngừng lại hồi lâu, đột nhiên nhớ tới một vài chuyện cũ.
“Mời nàng vào đi.”
Tiểu cô nương được Thị Kiếm dẫn vào phòng, vẻ mặt đỏ ửng, nhưng lại rất tự nhiên trang nhã. Tiểu cô nương kỳ thực cũng không nhỏ, nàng khoảng chừng mười bốn mười lăm tuổi, tuổi này ở cổ đại mà nói đã có thể cập kê, thậm chí là lập gia đình.
“Cảm tạ ân tình của hai vị quý nhân.”
“Cô nương không cần khách khí, chỉ là chút việc vặt mà thôi, xin hỏi quý tính của cô nương?”
*Quý tính: họ.
Tiểu cô nương lắc đầu: “Ta không có họ, tên gọi Bố Phỉ Giai.”
“Kỳ quái?” Trầm Dung Dương cau mày, ai lại dùng tên thảo dược để gọi tiểu cô nương, cho dù là người Miêu thì cũng có chút kỳ quặc.
*Bố Phỉ Giai: Rau củ cải.
Bố Phỉ Giai vẻ mặt hớn hở: “Quý nhân cũng biết tiếng Miêu? Các ngươi không phải là người Hán sao?”
“Ta không hiểu nhiều, nhưng cũng nghe được chút ít.” Trầm Dung Dương mỉm cười, nhìn vẻ mặt mờ mịt của tiểu cô nương, hiển nhiên nàng không quá hiểu tiếng Hán, đành phải đổi cách nói: “Chỉ nghe hiểu được một chút.”
Nhưng Bố Phỉ Giai lại có cảm giác rất thân thiết, nàng dọc đường đến đây, trong lòng có chuyện nên đều buồn bực không vui. Trong thành Đại Lý mặc dù không thiếu bách tính các bộ tộc, thế nhưng nàng không muốn cùng người khác nói chuyện phiếm. Vừa rồi ở trước khách điếm thấy một con ngựa tốt, nhịn không được mới tới gần sờ soạng một chút, kết quả lại rước lấy tai bay vạ gió. Hai người trước mắt này, không chỉ cứu nàng, mà nhìn qua hình như cũng không phải người xấu.
Tâm tình của nàng toàn bộ đều viết lên mặt, Trầm Dung Dương cảm thấy hơi buồn cười, y cũng không lên tiếng, đợi nàng đặt câu hỏi.
Quả nhiên, Bố Phỉ Giai nói: “Nếu các ngươi là người Hán, ta muốn hỏi thăm một chuyện. Các ngươi ở Trung Nguyên có nghe qua một nơi gọi là Như Ý lâu chưa?”
Trầm Dung Dương gật đầu: “Có nghe qua.”
“Ta muốn tìm Như Ý lâu lâu chủ, các ngươi có biết y ở nơi nào không?”
“Chính là tại hạ.”
“Ngươi là Như Ý lâu lâu chủ?” Bố Phỉ Giai trừng mắt, nhất thời không thể tin được người mà mình chuẩn bị ngàn dặm xa xôi đi tìm rốt cuộc lại ở gần ngay trước mắt.
Lẽ nào chủ nhân trong xe là người tàn tật?
Tiền Yến Hòa, Hạ Dung Dung, kể cả tiểu cô nương kia, đều ngừng tranh chấp mà nhìn động tĩnh bên phía xe ngựa.
Một bàn tay từ bên trong xe lộ ra ngoài, vén rèm lên.
Bàn tay thon dài trắng nõn, khớp xương rõ ràng, Tiền Yến Hòa là người đứng gần nhất, thậm chí có thể thấy đầu móng tay được cắt tỉa rất tròn trịa kỹ lưỡng.
Đôi tay này nhưng lại không hề khiến người ta cảm thấy nhu nhược.
Chủ nhân của đôi tay rất nhanh liền xuống xe, tứ chi hoàn hảo, hành động bình thường.
Nhưng mà hấp dẫn ánh mắt của bọn họ cũng không phải chuyện này.
Vài sợi tơ kim hoàng sắc từ trên ngọc quan buông xuống lẫn vào trong mái tóc, áo bào màu hoàng nhạt càng tôn thêm thân hình cao lớn. Bộ dạng người này cũng không khó xem, ngược lại còn vô cùng đẹp mắt, nhưng khí thế trên người hắn lại khiến ngươi phai nhạt cảm giác đối với tướng mạo của hắn. Ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng, phảng phất như trên đời này không có thứ gì đáng giá để hắn bận tâm trong lòng.
Người nọ thản nhiên liếc mắt nhìn bọn họ, xoay người vào trong xe, ôm một Bạch y nhân xuống, đỡ y ngồi vào luân ỷ.
Mọi người nhìn theo động tác của hắn, liền đem đường nhìn chuyển sang người Bạch y nhân, vừa thấy y, trong lòng không khỏi thầm than một tiếng: Ngày hôm nay là ngày mấy, tại sao các nhân vật xuất sắc trên đời đều tập trung hết ở nơi biên cảnh nhỏ bé này.
Đối với Hoàng y nhân, bởi vì mọi người có ấn tượng tốt với tướng mạo của hắn, nên mới tiện đà chú ý khí thế trên người hắn. Nhưng Bạch y nam tử này, tướng mạo cũng không tính là phi thường anh tuấn hoặc thanh tú tuyệt trần, thế nhưng bởi vì vậy, ngược lại khiến người khác đều bị phong thái của y hấp dẫn.
Một người trong trẻo nhưng lạnh lùng như đêm thu, một người đạm nhiên tựa phù vân. Tiền Yến Hòa vốn đã chắc chắn quân cờ lúc nãy chính là do Hoàng y nhân bắn ra, nhưng đến khi hai người cùng xuất hiện, hắn ngược lại có chút không dám khẳng định.
Thiếu niên đánh xe đem ngựa giao cho điếm tiểu nhị thu xếp, sau đó đi trước vào khách điếm đặt phòng, Hoàng y nhân đẩy luân ỷ đi theo phía sau.
“Chờ một chút!” Bàn tay cầm trường tiên giơ lên phía trước, người lên tiếng chính là Hạ Dung Dung.
“Là ai phá hư roi của ta, chẳng lẽ không định bồi thường sao?”
Nàng vốn cho rằng trong hai người bọn họ nhất định có một người xem nàng không vừa mắt, sẽ đứng ra tranh luận hoặc thậm chí là xuất thủ giáo huấn nàng, nếu thế sư huynh chắc chắn sẽ bảo hộ nàng…
Ai ngờ, Bạch y nhân lấy một thỏi bạc từ trong tay áo ra đưa cho nàng, mỉm cười: “Sự tình vừa nãy có chút cấp bách, hủy trường tiên của cô nương, ngân lượng này xem như là bồi thường, xin đừng khiển trách.”
Hạ Dung Dung sửng sốt, không nghĩ tới đối phương cư nhiên lại có thể kiềm chế tốt như vậy, nhìn thấy nụ cười trên mặt Bạch y nhân, dường như đã nhìn thấu tâm tư của nàng, không khỏi thẹn quá thành giận.
“Ai muốn bạc của ngươi, roi này dùng thuộc da tốt nhất để chế tạo, ngươi nghĩ muốn bồi thường là có thể bồi được sao?! Còn ngươi!” Nàng chỉ vào tiểu cô nương: “Hôm nay mà không xin lỗi bản cô nương, thì đừng nghĩ có thể đi!”
“Sư muội, ngươi đừng nói nữa!” Tiền Yến Hòa gấp đến mức sốt ruột, hắn nhìn thấy đôi mắt lạnh lẽo của Hoàng y nhân tựa hồ đang rất không kiên nhẫn, chỉ sợ tiểu sư muội kiêu căng này đang đắc tội người khác mà còn không biết. Lấy công lực của chủ nhân quân cờ vừa nãy mà nói, nếu muốn bọn họ ngày mai không được thấy mặt trời, bất quá chỉ đơn giản tựa như bóp chết một hai con kiến thôi. “Tiểu sư muội của tại hạ, thuở nhỏ được sư môn cưng chiều, có chút không hiểu đạo lý, thế nhưng tính tình cũng không xấu, xin nhị vị xem nàng còn nhỏ tuổi, đừng tính toán với nàng.”
Ai cần ngươi tới biện hộ cho ta! Nói cái gì thuở nhỏ được sư môn cưng chiều, lẽ nào ta ở trong lòng của ngươi, cái gì cũng tồi tệ hay sao!
Hạ Dung Dung thầm oán hận trong lòng, đang muốn phát giận thì đã thấy tay phải Bạch y nhân nhẹ nhàng nhấc lên, hai vai nàng liền tê rần, nhất thời không thể động đậy, ngay cả nói chuyện cũng không thể.
“Lời tuy vô ý, nhưng người nghe lại có ý, xuất thủ đả thương người, nước đổ đi khó hốt trở lại, người khác cũng không phải là ngươi, sẽ không hiểu được ngươi đang suy nghĩ cái gì, nếu như không nói thẳng ra, chỉ sợ ngày sau phải hối hận.”
Hạ Dung Dung hoảng hốt, rõ ràng cảm thấy người nọ đang chỉ điểm cho nàng, nhưng nhất thời lại không hiểu hết được từng tầng đạo lý trong đó, nàng ngơ ngẩn hồi lâu.
Y nói xong, liền không để ý tới bọn họ, cùng Hoàng y nhân đi thẳng vào trong khách điếm.
“Những đạo lý này, nếu nàng ta không tự mình hiểu ra, thì cho dù người bên ngoài có chỉ điểm trăm nghìn lần cũng là vô dụng.” Lục Đình Tiêu đem lá trà bỏ vào ấm, chế thêm một ít nước sôi vào, đậy nắp lại, thản nhiên nói.
“Ta bất quá chỉ lắm miệng nói một câu mà thôi, có thể hiểu được hay không, phải xem chính bản thân nàng.” Trầm Dung Dương đột nhiên tươi cười, bắt mạch cho hắn. Từ lúc khởi hành cho tới nay, việc này hầu như đã trở thành thói quen.
Đây là điểm khác nhau giữa hai người.
Tuy cũng nhìn thấu sự đời giống nhau, nhưng Lục Đình Tiêu chỉ thờ ơ lạnh nhạt đứng một bên, cho dù ngươi hỉ nộ ái ố, cũng không quan hệ tới hắn. Còn Trầm Dung Dương sẽ cố gắng giúp đỡ ngươi, bất luận kết quả là tốt hay xấu, miễn là y đã làm, thì nhất định sẽ không hối hận.
Không liên quan đến lòng nhân từ hay trắc ẩn, chỉ là thái độ làm người cùng nguyên tắc hành động của hai người là khác nhau, nhưng loại khác biệt này, không hề ảnh hưởng đến giao tình giữa bọn họ.
“Công tử, cô nương vừa được ngươi cứu, muốn lên đây nói lời cảm tạ.” Thị Kiếm đứng ở cửa nói. Thị Cầm lúc này đang lưu lại Như Ý lâu, không có đi cùng bọn họ.
“Không cần, ngươi lựa lời an ủi nàng một chút đi.”
“Thế nhưng…” Thị Kiếm cau mày: “Vừa nãy ta thấy nàng đem một thứ cất vào trong lòng, hình như là lệnh bài của Như ý lâu, cũng không chắc lắm.”
Lệnh bài của Như Ý lâu từ trước đến nay chưa hề lưu lạc đến tay người ngoài… Động tác uống trà của Trầm Dung Dương ngừng lại hồi lâu, đột nhiên nhớ tới một vài chuyện cũ.
“Mời nàng vào đi.”
Tiểu cô nương được Thị Kiếm dẫn vào phòng, vẻ mặt đỏ ửng, nhưng lại rất tự nhiên trang nhã. Tiểu cô nương kỳ thực cũng không nhỏ, nàng khoảng chừng mười bốn mười lăm tuổi, tuổi này ở cổ đại mà nói đã có thể cập kê, thậm chí là lập gia đình.
“Cảm tạ ân tình của hai vị quý nhân.”
“Cô nương không cần khách khí, chỉ là chút việc vặt mà thôi, xin hỏi quý tính của cô nương?”
*Quý tính: họ.
Tiểu cô nương lắc đầu: “Ta không có họ, tên gọi Bố Phỉ Giai.”
“Kỳ quái?” Trầm Dung Dương cau mày, ai lại dùng tên thảo dược để gọi tiểu cô nương, cho dù là người Miêu thì cũng có chút kỳ quặc.
*Bố Phỉ Giai: Rau củ cải.
Bố Phỉ Giai vẻ mặt hớn hở: “Quý nhân cũng biết tiếng Miêu? Các ngươi không phải là người Hán sao?”
“Ta không hiểu nhiều, nhưng cũng nghe được chút ít.” Trầm Dung Dương mỉm cười, nhìn vẻ mặt mờ mịt của tiểu cô nương, hiển nhiên nàng không quá hiểu tiếng Hán, đành phải đổi cách nói: “Chỉ nghe hiểu được một chút.”
Nhưng Bố Phỉ Giai lại có cảm giác rất thân thiết, nàng dọc đường đến đây, trong lòng có chuyện nên đều buồn bực không vui. Trong thành Đại Lý mặc dù không thiếu bách tính các bộ tộc, thế nhưng nàng không muốn cùng người khác nói chuyện phiếm. Vừa rồi ở trước khách điếm thấy một con ngựa tốt, nhịn không được mới tới gần sờ soạng một chút, kết quả lại rước lấy tai bay vạ gió. Hai người trước mắt này, không chỉ cứu nàng, mà nhìn qua hình như cũng không phải người xấu.
Tâm tình của nàng toàn bộ đều viết lên mặt, Trầm Dung Dương cảm thấy hơi buồn cười, y cũng không lên tiếng, đợi nàng đặt câu hỏi.
Quả nhiên, Bố Phỉ Giai nói: “Nếu các ngươi là người Hán, ta muốn hỏi thăm một chuyện. Các ngươi ở Trung Nguyên có nghe qua một nơi gọi là Như Ý lâu chưa?”
Trầm Dung Dương gật đầu: “Có nghe qua.”
“Ta muốn tìm Như Ý lâu lâu chủ, các ngươi có biết y ở nơi nào không?”
“Chính là tại hạ.”
“Ngươi là Như Ý lâu lâu chủ?” Bố Phỉ Giai trừng mắt, nhất thời không thể tin được người mà mình chuẩn bị ngàn dặm xa xôi đi tìm rốt cuộc lại ở gần ngay trước mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất