Chương 40: Quyển 4Chương 35
Tạo phản cần nhất là cái gì?
Nhân lực cùng tiền tài.
Cái trước không khó cầu, nhưng còn phải xem nhãn lực của ngươi. Lưu Bang mặc dù vô lại, nhưng dưới trướng của hắn có Tiêu Hà và Trương Lương. Trước lúc soán vị, Triệu Khuông Dận chỉ là một tướng lĩnh bình thường, nhưng trong tay lại nắm quân quyền, đến lúc lên làm hoàng đế, quan viên phần lớn đều là thần tử của Hậu Chu, nên không kéo theo quá nhiều rắc rối. Sau Triệu Khuông Dận lại cùng Chu Nguyên Chương tranh đoạt thiên hạ của Trương Sĩ Thành, hậu nhân nói hắn là: “Chiêu hiền đãi sĩ, hữu dung nhân chi lượng”, nhưng không may lại bị Chu Nguyên Chương dồn ép đến phải thắt cổ mà chết. Nếu như nói nhân phẩm của hắn có chỗ thiếu sót, vậy thì chỗ thiếu sót của Chu Nguyên Chương phải còn nhiều hơn so với hắn. Xét đến cùng, thuộc hạ của hắn lại không có ai tài giỏi được như Lưu Bá Ôn. Còn Lý Thiện Trường tuy có tài cầm quân, nhưng khí thế sát phạt cùng quyết đoán so ra vẫn kém hơn Chu Nguyên Chương.
* Chiêu hiền đãi sĩ, hữu dung nhân chi lượng: Hạ mình để cầu hiền tài, có lòng khoan dung.
Cái sau bao gồm quân lương và quân thảo, càng muốn tạo phản thì tiền tài càng là nhân tố quan trọng không thể thiếu. Từ trước đến nay có rất nhiều nhân tài hào kiệt tạo phản, có người sẽ đánh chiếm địa bàn trước rồi mới mưu tính mở rộng lãnh thổ, có người sẽ vừa đánh vừa đoạt, lấy chiến tranh nuôi chiến tranh, cũng có những người quyền quý vọng tộc, không cần phải lo chuyện lương thảo. Từ tiền bạc và lương thảo cần để khởi binh đến kinh phí phát triển sau chiến tranh, thiếu một thứ cũng không được, nếu như không đủ tiền, có lẽ địch còn chưa động thì ta đã tan rã trước, thất bại bất quá chỉ trong gang tấc.
Cho nên suy nghĩ của Mạnh Huyền Tình ngay từ đầu cũng không hề sai.
Ngưng Quang kiếm là do Công Tôn thị truyền lại, có người nói nó được cất giấu trong bảo tàng của Tùy Dương đế, sau này lại bị lưu lạc đến tay Công Tôn đại nương, nàng đã dùng địa đồ để ghi chép lại nơi cất giấu kiếm. Giá trị của Ngưng Quang Kiếm không chỉ ở bản thân kiếm mà còn bởi vì thứ được ẩn giấu bên trong.
Cấm địa của Bắc Minh giáo, từ trước đến nay, trừ giáo chủ ra, bất cứ ai cũng không được đến gần, thần bí như vậy nên lời đồn hiển nhiên cũng không nhiều, có người nói Ngưng Quang kiếm nằm trong số các bảo vật mà Bắc Minh giáo tích cóp qua từng triều đại.
Mạnh Huyền Tình dùng danh phận Vấn Kiếm sơn trang trang chủ – Khuynh Huyền để đi lại trên giang hồ, hắn cũng là người lừng lẫy một phương. Thế nhưng nếu muốn tạo phản thì tiền tài là không thể thiếu. Tuy trong người có một nhóm thuộc hạ cũ của Thục Quốc, còn có một ít vàng bạc châu báu không bị Tống triều phát hiện sau khi chiếm được Thục quốc, tuy nhiên như thế này vẫn còn chưa đủ. Bởi vậy hắn dự định tập trung vào Ngưng Quang kiếm và cấm địa của Bắc Minh giáo, đây cũng là nguyên nhân tại sao ngay từ đầu hắn hao tổn tâm tư muốn đoạt được Ngưng Quang kiếm từ tay Lâm gia.
Sau mưu kế này lại bị Trầm Dung Dương nhìn thấu, y còn phá hủy mưu đồ muốn tiến đánh cấm địa Bắc Minh giáo của hắn. Khi đó, hắn bắt đầu chú ý đến người này, muốn lôi kéo y, đáng tiếc, hai người kia cứng không ăn, mềm cũng không ăn, Lục Đình Tiêu mặc dù trúng Vong Xuyên cổ, vậy mà còn có thể bảo trì thanh tỉnh, thật sự vượt ngoài dự liệu của hắn.
Huynh trưởng leo lên đại vị, Tấn vương tâm sinh bất mãn, cảm thấy chiến công của bản thân so với huynh trưởng cũng hiển hách không kém. Vì thế hắn một mặt âm thầm liên hệ với Tấn vương, mặt khác lại dùng thế lực khống chế Lục Khinh Tỳ, khiến Lục Khinh Tỳ không thể không vì giải dược mà hành động theo lời của hắn, tất cả mọi thứ hắn làm đều là vì muốn chuẩn bị cho cuộc nổi dậy của chính mình.
Tâm tư của hắn rất dễ bị lay động, liên thủ với Tấn vương cũng không tồi, thế nhưng hắn lại quá xem trọng chính mình, thông minh thường bị thông minh hại.
Tuy Hậu Thục chỉ trải qua hai đời, nhưng bởi vì đất Thục giàu có và sung túc, hơn nữa cả hai đời đều phát triển kinh doanh buôn bán, thế nên căn bản là không hề nghèo. Nếu năm đó Hậu chủ của Thục Quốc – Mạnh Sưởng quyết tâm chăm lo việc nước, thì chưa hẳn đã bại dưới tay Tống triều mà thậm chí còn dư sức để thâu tóm cả vùng Trung Nguyên. Đáng tiếc, Mạnh Sưởng vào cuối đời lại sa vào xa hoa trụy lạc, hoang dâm vô độ, toàn bộ của cải mà cha hắn để lại đều bị hắn phá nát hết. Cho nên khi đại quân của Bắc Tống tiến vào chinh phạt, mới xảy ra tình trạng mấy vạn quân Thục cùng đường chạy trốn. Mạnh Huyền Tình tuy là con cháu của Thục quốc, nhưng lại không phải do cung phi sinh ra, thân phận thấp kém không nói, còn nếu vẫn muốn lợi dụng cái thân phận này để tạo phản, chắc chắn là không thể được lòng người.
Hơn nữa, tình hình chung của hiện nay, Tống triều vẫn chưa thống nhất thiên hạ, các nước chư hầu chia năm xẻ bảy, nên bách tính chịu đủ mọi sự phân ly ngăn cách. Lúc này thiên hạ thái bình, không ai muốn chiến tranh lại xuất hiện, huống chi Triệu Khuông Dận cũng không phải là bạo chúa Kiệt, Trụ. Thế nhưng, Liêu quốc ở phương Bắc như hổ đói rình mồi, dưới loại tình huống này, đại nghĩa của dân tộc phải quan trọng hơn so với bất cứ cái gì. Tấn vương – Triệu Khuông Nghĩa rất bất mãn với tình trạng hiện tại, hắn hy vọng Mạnh Huyền Tình tạo phản để gây thêm chút phiền phức cho hoàng huynh, chính mình có thể nhân cơ hội đó thừa nước đục thả câu. Không chỉ riêng việc lợi dụng Mạnh Huyền Tình, mà Liêu quốc, Cao Ly, thậm chí mẫu thân của hắn – Đỗ thái hậu, nếu lợi dụng tốt đều có thể tạo được hiệu quả như nhau.
Dưới tình huống như vậy, Mạnh Huyền Tình có ưu thế gì?
Cái gì cũng không có.
Nếu hắn thử thay đổi suy nghĩ một chút, dùng buôn bán để lập nghiệp, giống như Như Ý lâu qua lại tới lui với Tống triều, biết đâu một ngày nào đó lại có thể chậm rãi thâm nhập vào bên trong, nắm giữ mạch máu tài chính của thiên hạ, khi đó còn không phải gián tiếp đạt được mục đích của chính mình, cũng xem như không uổng phí một phen hùng tâm tráng chí.
Đáng tiếc, hắn ngay từ đầu đã đi sai đường.
Một bước sai, ngàn bước sai.
Cho dù có tài giỏi ngất trời, cũng không thể vượt qua xu thế của thời đại.
Huống chi hắn bất quá chỉ là một người thông minh có sở trường tính kế mà thôi.
Trầm Dung Dương lúc này không ở nhà chính của Như Ý lâu, mà đang tĩnh dưỡng tại biệt trang ở ngoại ô kinh thành.
Tin tức này, Mạnh Huyền Tình từ lâu đã biết được.
Bởi vì muốn xác định xem đối phương có phải thực sự bị thương nặng hay không, hắn liền phái người phân công nhau đến hai nơi Như Ý lâu cùng biệt trang, sớm đã cho người mai phục, ẩn nấp bên trong phủ để có thể trong ngoài phối hợp, bắt giữ Như Ý lâu lâu chủ.
Thế nhưng đã qua một canh giờ, lại không có ai quay trở về.
Lúc đầu, Mạnh Huyền Tình còn gượng gạo tươi cười, bây giờ sắc mặt đã dần dần trở nên lạnh lẽo, Tạ Yên Nhiên thấy thế, ngoan ngoãn ngồi dậy đứng hầu bên cạnh, không dám lên tiếng.
Hai người Lục Trầm trở mặt, không giống như đang giả bộ, Trầm Dung Dương bị trọng thương trên đỉnh Hoàng Sơn, mọi người khi đó đều thấy rõ ràng, lần đi Như Ý lâu này, hắn nắm chắc chín phần, nhưng thời gian càng trôi qua, sự chắc chắn này cũng bắt đầu lay động, mầm móng đa nghi lại lan tràn trong lòng.
“Truyền lệnh xuống dưới.” Hắn lạnh lùng nói với tên thị vệ bên cạnh: “Tiếp tục cử thêm người đi, nhất định phải đem thủ cấp của Trầm Dung Dương mang về.”
Thị vệ còn chưa kịp trả lời, ngoài cửa lại truyền tới một thanh âm, khiến sắc mặt hắn lập tức biến đổi.
“Ta thấy không cần đâu.”
Người đứng ngoài cửa, một tay chắp sau lưng, một tay nâng kiếm, cả người đứng ngược sáng, nên nhất thời không nhìn rõ được khuôn mặt. Chỉ thấy một thân Bạch y trắng như tuyết, khí chất trong trẻo nhưng lạnh lùng, nếu không phải hai chân hoàn hảo, Mạnh Huyền Tình cơ hồ cho rằng người trước mắt này chính là Trầm Dung Dương.
Mạnh Huyền Tình biết hắn không phải Trầm Dung Dương.
“Lục Đình Tiêu.” Hắn nghiến răng nghiến lợi đọc ra cái tên này, ánh mắt nhìn người nọ chằm chằm hầu như có thể thiêu cháy đối phương.
Thị vệ trong Vấn Kiếm sơn trang dày đặc, đối phương từ đại môn đến đây như thế nào, còn các trạm kiểm soát dọc đường, lẽ nào tất cả đều bị tiêu diệt rồi?
“Xá đệ ở Hoàng Tuyền tịch mịch, chắc hẳn rất muốn trang chủ cùng đi.” Hắn thản nhiên nói, bước qua bậc cửa, nhìn đám thị vệ trong phòng rút kiếm đề phòng cùng địch ý hướng về phía hắn, hắn cũng xem như không có gì.
“Hắn là do Trầm Dung Dương giết chết, oan có đầu nợ có chủ, Lục giáo chủ không nên tìm nhầm người.”
“Người trong giang hồ, quyết đấu mà chết, vốn là chuyện bình thường.” Sắc mặt Lục Đình Tiêu bình thản, Mạnh Huyền Tình căn bản không nhìn ra hắn đang suy nghĩ cái gì. “Tuy thân tình giữa ta và hắn không sâu đậm, nhưng cũng không trở ngại việc ta giúp hắn đòi một chút công đạo.”
“Trước đây, ta và Lục giáo chủ mặc dù từng có vài vướng mắc nho nhỏ, nhưng cũng chỉ là bất đắc dĩ, không phải cố ý đắc tội, nếu Lục giáo chủ không vui, Mạnh mỗ có thể đem giải dược Vong Xuyên cổ tặng cho ngươi, về phần lệnh đệ, vốn là cùng Trầm Dung Dương quyết đấu ở Hoàng Sơn mà chết, Lục giáo chủ cần gì phải gán tội danh lên người ta?” Mạnh Huyền tình cười nói, mặt khác đã âm thầm thủ thế, Lục Đình Tiêu đột nhiên xuất hiện, xác thực là ngoài dự đoán, nhưng chỉ một mình Lục Đình Tiêu mà muốn giết hắn, thật đúng là quá hoang đường.
Hắn nói một mạch, nhưng Lục Đình Tiêu lại thờ ơ không trả lời, âm cuối còn chưa dứt, đã thấy ngân tiêm lóe lên trước mắt, thị vệ đứng gần hắn nhất bị chặt đứt vài lọn tóc, sắc mặt người nọ ngay tức khắc liền trắng bệch, sờ sờ cái cổ đến quên cả cử động.
“Ta không giết người không liên can.” Nhét kiếm vào vỏ, Lục Đình Tiêu đứng nhìn Mạnh Huyền Tình.
Sát khí ẩn hiện trên mặt, Mạnh Huyền Tình thối lui về phía sau vài bước, mặt khác cười sang sảng nói: “Xem ra hôm nay Lục giáo chủ nhất định không bỏ qua rồi.” Lời vừa nói ra, hơn mười thị vệ đồng thời bổ nhào về phía Lục Đình Tiêu.
Hắn không quá hy vọng mười người này có thể ngăn cản được Lục Đình Tiêu, cũng không dự định tự mình xuất trận giao đấu. Thế nhưng, lúc hắn ấn tay xuống thanh vịn ghế, cơ quan trên đó lại không hề có động tĩnh, vẻ mặt hắn lập tức thay đổi.
Sườn trái đột nhiên có tiếng xé gió truyền đến, hắn xoay người tung một chưởng về phía trước, tốc độ cực nhanh, lực cũng rất nặng, người nọ trúng chưởng của hắn, vung chủy thủ tới gần, hắn một cước đá bay chủy thủ, sau đó gạt ngã người nọ. Người nọ vội vàng lui về phía sau, khí lực không còn nhiều, chỉ có thể nghiêng người sang một bên, nhưng vẫn bị đá trúng bụng, ói ra vài ngụm máu tươi.
“Là ngươi!” Mạnh Huyền Tình không giận mà ngược lại còn cười, tiến về phía trước cho người nọ vài cái bạt tai.
Tạ Yên Nhiên tóc tai lộn xộn, mặt mũi bầm dập, cực kỳ khó coi, nhưng không rên rỉ dù chỉ một tiếng, lại ói ra một búng máu, lạnh lùng nhìn hắn không nói gì.
“Tiện nhân!” Mạnh Huyền Tình chưa kịp xử lý nàng, bởi vì mười thị vệ kia rốt cuộc không cản được Lục Đình Tiêu. Bọn họ nếu không phải bị phế võ công thì tay chân cũng đều mang đầy thương tích, không thể tiếp tục chiến đấu.
“Ám vệ!” Mạnh Huyền Tình cắn răng hô to hai chữ, ba gã hắc y nhân không biết từ nơi nào phóng ra, che ở trước mặt hắn.
—–—————-
Chap này khó edit muốn chết.
Ta ko đủ time để chú thích, nên nàng nào muốn tìm hiểu về mấy đại nhân vật ở trên thì google nhé Ọ_Ọ
Nhân lực cùng tiền tài.
Cái trước không khó cầu, nhưng còn phải xem nhãn lực của ngươi. Lưu Bang mặc dù vô lại, nhưng dưới trướng của hắn có Tiêu Hà và Trương Lương. Trước lúc soán vị, Triệu Khuông Dận chỉ là một tướng lĩnh bình thường, nhưng trong tay lại nắm quân quyền, đến lúc lên làm hoàng đế, quan viên phần lớn đều là thần tử của Hậu Chu, nên không kéo theo quá nhiều rắc rối. Sau Triệu Khuông Dận lại cùng Chu Nguyên Chương tranh đoạt thiên hạ của Trương Sĩ Thành, hậu nhân nói hắn là: “Chiêu hiền đãi sĩ, hữu dung nhân chi lượng”, nhưng không may lại bị Chu Nguyên Chương dồn ép đến phải thắt cổ mà chết. Nếu như nói nhân phẩm của hắn có chỗ thiếu sót, vậy thì chỗ thiếu sót của Chu Nguyên Chương phải còn nhiều hơn so với hắn. Xét đến cùng, thuộc hạ của hắn lại không có ai tài giỏi được như Lưu Bá Ôn. Còn Lý Thiện Trường tuy có tài cầm quân, nhưng khí thế sát phạt cùng quyết đoán so ra vẫn kém hơn Chu Nguyên Chương.
* Chiêu hiền đãi sĩ, hữu dung nhân chi lượng: Hạ mình để cầu hiền tài, có lòng khoan dung.
Cái sau bao gồm quân lương và quân thảo, càng muốn tạo phản thì tiền tài càng là nhân tố quan trọng không thể thiếu. Từ trước đến nay có rất nhiều nhân tài hào kiệt tạo phản, có người sẽ đánh chiếm địa bàn trước rồi mới mưu tính mở rộng lãnh thổ, có người sẽ vừa đánh vừa đoạt, lấy chiến tranh nuôi chiến tranh, cũng có những người quyền quý vọng tộc, không cần phải lo chuyện lương thảo. Từ tiền bạc và lương thảo cần để khởi binh đến kinh phí phát triển sau chiến tranh, thiếu một thứ cũng không được, nếu như không đủ tiền, có lẽ địch còn chưa động thì ta đã tan rã trước, thất bại bất quá chỉ trong gang tấc.
Cho nên suy nghĩ của Mạnh Huyền Tình ngay từ đầu cũng không hề sai.
Ngưng Quang kiếm là do Công Tôn thị truyền lại, có người nói nó được cất giấu trong bảo tàng của Tùy Dương đế, sau này lại bị lưu lạc đến tay Công Tôn đại nương, nàng đã dùng địa đồ để ghi chép lại nơi cất giấu kiếm. Giá trị của Ngưng Quang Kiếm không chỉ ở bản thân kiếm mà còn bởi vì thứ được ẩn giấu bên trong.
Cấm địa của Bắc Minh giáo, từ trước đến nay, trừ giáo chủ ra, bất cứ ai cũng không được đến gần, thần bí như vậy nên lời đồn hiển nhiên cũng không nhiều, có người nói Ngưng Quang kiếm nằm trong số các bảo vật mà Bắc Minh giáo tích cóp qua từng triều đại.
Mạnh Huyền Tình dùng danh phận Vấn Kiếm sơn trang trang chủ – Khuynh Huyền để đi lại trên giang hồ, hắn cũng là người lừng lẫy một phương. Thế nhưng nếu muốn tạo phản thì tiền tài là không thể thiếu. Tuy trong người có một nhóm thuộc hạ cũ của Thục Quốc, còn có một ít vàng bạc châu báu không bị Tống triều phát hiện sau khi chiếm được Thục quốc, tuy nhiên như thế này vẫn còn chưa đủ. Bởi vậy hắn dự định tập trung vào Ngưng Quang kiếm và cấm địa của Bắc Minh giáo, đây cũng là nguyên nhân tại sao ngay từ đầu hắn hao tổn tâm tư muốn đoạt được Ngưng Quang kiếm từ tay Lâm gia.
Sau mưu kế này lại bị Trầm Dung Dương nhìn thấu, y còn phá hủy mưu đồ muốn tiến đánh cấm địa Bắc Minh giáo của hắn. Khi đó, hắn bắt đầu chú ý đến người này, muốn lôi kéo y, đáng tiếc, hai người kia cứng không ăn, mềm cũng không ăn, Lục Đình Tiêu mặc dù trúng Vong Xuyên cổ, vậy mà còn có thể bảo trì thanh tỉnh, thật sự vượt ngoài dự liệu của hắn.
Huynh trưởng leo lên đại vị, Tấn vương tâm sinh bất mãn, cảm thấy chiến công của bản thân so với huynh trưởng cũng hiển hách không kém. Vì thế hắn một mặt âm thầm liên hệ với Tấn vương, mặt khác lại dùng thế lực khống chế Lục Khinh Tỳ, khiến Lục Khinh Tỳ không thể không vì giải dược mà hành động theo lời của hắn, tất cả mọi thứ hắn làm đều là vì muốn chuẩn bị cho cuộc nổi dậy của chính mình.
Tâm tư của hắn rất dễ bị lay động, liên thủ với Tấn vương cũng không tồi, thế nhưng hắn lại quá xem trọng chính mình, thông minh thường bị thông minh hại.
Tuy Hậu Thục chỉ trải qua hai đời, nhưng bởi vì đất Thục giàu có và sung túc, hơn nữa cả hai đời đều phát triển kinh doanh buôn bán, thế nên căn bản là không hề nghèo. Nếu năm đó Hậu chủ của Thục Quốc – Mạnh Sưởng quyết tâm chăm lo việc nước, thì chưa hẳn đã bại dưới tay Tống triều mà thậm chí còn dư sức để thâu tóm cả vùng Trung Nguyên. Đáng tiếc, Mạnh Sưởng vào cuối đời lại sa vào xa hoa trụy lạc, hoang dâm vô độ, toàn bộ của cải mà cha hắn để lại đều bị hắn phá nát hết. Cho nên khi đại quân của Bắc Tống tiến vào chinh phạt, mới xảy ra tình trạng mấy vạn quân Thục cùng đường chạy trốn. Mạnh Huyền Tình tuy là con cháu của Thục quốc, nhưng lại không phải do cung phi sinh ra, thân phận thấp kém không nói, còn nếu vẫn muốn lợi dụng cái thân phận này để tạo phản, chắc chắn là không thể được lòng người.
Hơn nữa, tình hình chung của hiện nay, Tống triều vẫn chưa thống nhất thiên hạ, các nước chư hầu chia năm xẻ bảy, nên bách tính chịu đủ mọi sự phân ly ngăn cách. Lúc này thiên hạ thái bình, không ai muốn chiến tranh lại xuất hiện, huống chi Triệu Khuông Dận cũng không phải là bạo chúa Kiệt, Trụ. Thế nhưng, Liêu quốc ở phương Bắc như hổ đói rình mồi, dưới loại tình huống này, đại nghĩa của dân tộc phải quan trọng hơn so với bất cứ cái gì. Tấn vương – Triệu Khuông Nghĩa rất bất mãn với tình trạng hiện tại, hắn hy vọng Mạnh Huyền Tình tạo phản để gây thêm chút phiền phức cho hoàng huynh, chính mình có thể nhân cơ hội đó thừa nước đục thả câu. Không chỉ riêng việc lợi dụng Mạnh Huyền Tình, mà Liêu quốc, Cao Ly, thậm chí mẫu thân của hắn – Đỗ thái hậu, nếu lợi dụng tốt đều có thể tạo được hiệu quả như nhau.
Dưới tình huống như vậy, Mạnh Huyền Tình có ưu thế gì?
Cái gì cũng không có.
Nếu hắn thử thay đổi suy nghĩ một chút, dùng buôn bán để lập nghiệp, giống như Như Ý lâu qua lại tới lui với Tống triều, biết đâu một ngày nào đó lại có thể chậm rãi thâm nhập vào bên trong, nắm giữ mạch máu tài chính của thiên hạ, khi đó còn không phải gián tiếp đạt được mục đích của chính mình, cũng xem như không uổng phí một phen hùng tâm tráng chí.
Đáng tiếc, hắn ngay từ đầu đã đi sai đường.
Một bước sai, ngàn bước sai.
Cho dù có tài giỏi ngất trời, cũng không thể vượt qua xu thế của thời đại.
Huống chi hắn bất quá chỉ là một người thông minh có sở trường tính kế mà thôi.
Trầm Dung Dương lúc này không ở nhà chính của Như Ý lâu, mà đang tĩnh dưỡng tại biệt trang ở ngoại ô kinh thành.
Tin tức này, Mạnh Huyền Tình từ lâu đã biết được.
Bởi vì muốn xác định xem đối phương có phải thực sự bị thương nặng hay không, hắn liền phái người phân công nhau đến hai nơi Như Ý lâu cùng biệt trang, sớm đã cho người mai phục, ẩn nấp bên trong phủ để có thể trong ngoài phối hợp, bắt giữ Như Ý lâu lâu chủ.
Thế nhưng đã qua một canh giờ, lại không có ai quay trở về.
Lúc đầu, Mạnh Huyền Tình còn gượng gạo tươi cười, bây giờ sắc mặt đã dần dần trở nên lạnh lẽo, Tạ Yên Nhiên thấy thế, ngoan ngoãn ngồi dậy đứng hầu bên cạnh, không dám lên tiếng.
Hai người Lục Trầm trở mặt, không giống như đang giả bộ, Trầm Dung Dương bị trọng thương trên đỉnh Hoàng Sơn, mọi người khi đó đều thấy rõ ràng, lần đi Như Ý lâu này, hắn nắm chắc chín phần, nhưng thời gian càng trôi qua, sự chắc chắn này cũng bắt đầu lay động, mầm móng đa nghi lại lan tràn trong lòng.
“Truyền lệnh xuống dưới.” Hắn lạnh lùng nói với tên thị vệ bên cạnh: “Tiếp tục cử thêm người đi, nhất định phải đem thủ cấp của Trầm Dung Dương mang về.”
Thị vệ còn chưa kịp trả lời, ngoài cửa lại truyền tới một thanh âm, khiến sắc mặt hắn lập tức biến đổi.
“Ta thấy không cần đâu.”
Người đứng ngoài cửa, một tay chắp sau lưng, một tay nâng kiếm, cả người đứng ngược sáng, nên nhất thời không nhìn rõ được khuôn mặt. Chỉ thấy một thân Bạch y trắng như tuyết, khí chất trong trẻo nhưng lạnh lùng, nếu không phải hai chân hoàn hảo, Mạnh Huyền Tình cơ hồ cho rằng người trước mắt này chính là Trầm Dung Dương.
Mạnh Huyền Tình biết hắn không phải Trầm Dung Dương.
“Lục Đình Tiêu.” Hắn nghiến răng nghiến lợi đọc ra cái tên này, ánh mắt nhìn người nọ chằm chằm hầu như có thể thiêu cháy đối phương.
Thị vệ trong Vấn Kiếm sơn trang dày đặc, đối phương từ đại môn đến đây như thế nào, còn các trạm kiểm soát dọc đường, lẽ nào tất cả đều bị tiêu diệt rồi?
“Xá đệ ở Hoàng Tuyền tịch mịch, chắc hẳn rất muốn trang chủ cùng đi.” Hắn thản nhiên nói, bước qua bậc cửa, nhìn đám thị vệ trong phòng rút kiếm đề phòng cùng địch ý hướng về phía hắn, hắn cũng xem như không có gì.
“Hắn là do Trầm Dung Dương giết chết, oan có đầu nợ có chủ, Lục giáo chủ không nên tìm nhầm người.”
“Người trong giang hồ, quyết đấu mà chết, vốn là chuyện bình thường.” Sắc mặt Lục Đình Tiêu bình thản, Mạnh Huyền Tình căn bản không nhìn ra hắn đang suy nghĩ cái gì. “Tuy thân tình giữa ta và hắn không sâu đậm, nhưng cũng không trở ngại việc ta giúp hắn đòi một chút công đạo.”
“Trước đây, ta và Lục giáo chủ mặc dù từng có vài vướng mắc nho nhỏ, nhưng cũng chỉ là bất đắc dĩ, không phải cố ý đắc tội, nếu Lục giáo chủ không vui, Mạnh mỗ có thể đem giải dược Vong Xuyên cổ tặng cho ngươi, về phần lệnh đệ, vốn là cùng Trầm Dung Dương quyết đấu ở Hoàng Sơn mà chết, Lục giáo chủ cần gì phải gán tội danh lên người ta?” Mạnh Huyền tình cười nói, mặt khác đã âm thầm thủ thế, Lục Đình Tiêu đột nhiên xuất hiện, xác thực là ngoài dự đoán, nhưng chỉ một mình Lục Đình Tiêu mà muốn giết hắn, thật đúng là quá hoang đường.
Hắn nói một mạch, nhưng Lục Đình Tiêu lại thờ ơ không trả lời, âm cuối còn chưa dứt, đã thấy ngân tiêm lóe lên trước mắt, thị vệ đứng gần hắn nhất bị chặt đứt vài lọn tóc, sắc mặt người nọ ngay tức khắc liền trắng bệch, sờ sờ cái cổ đến quên cả cử động.
“Ta không giết người không liên can.” Nhét kiếm vào vỏ, Lục Đình Tiêu đứng nhìn Mạnh Huyền Tình.
Sát khí ẩn hiện trên mặt, Mạnh Huyền Tình thối lui về phía sau vài bước, mặt khác cười sang sảng nói: “Xem ra hôm nay Lục giáo chủ nhất định không bỏ qua rồi.” Lời vừa nói ra, hơn mười thị vệ đồng thời bổ nhào về phía Lục Đình Tiêu.
Hắn không quá hy vọng mười người này có thể ngăn cản được Lục Đình Tiêu, cũng không dự định tự mình xuất trận giao đấu. Thế nhưng, lúc hắn ấn tay xuống thanh vịn ghế, cơ quan trên đó lại không hề có động tĩnh, vẻ mặt hắn lập tức thay đổi.
Sườn trái đột nhiên có tiếng xé gió truyền đến, hắn xoay người tung một chưởng về phía trước, tốc độ cực nhanh, lực cũng rất nặng, người nọ trúng chưởng của hắn, vung chủy thủ tới gần, hắn một cước đá bay chủy thủ, sau đó gạt ngã người nọ. Người nọ vội vàng lui về phía sau, khí lực không còn nhiều, chỉ có thể nghiêng người sang một bên, nhưng vẫn bị đá trúng bụng, ói ra vài ngụm máu tươi.
“Là ngươi!” Mạnh Huyền Tình không giận mà ngược lại còn cười, tiến về phía trước cho người nọ vài cái bạt tai.
Tạ Yên Nhiên tóc tai lộn xộn, mặt mũi bầm dập, cực kỳ khó coi, nhưng không rên rỉ dù chỉ một tiếng, lại ói ra một búng máu, lạnh lùng nhìn hắn không nói gì.
“Tiện nhân!” Mạnh Huyền Tình chưa kịp xử lý nàng, bởi vì mười thị vệ kia rốt cuộc không cản được Lục Đình Tiêu. Bọn họ nếu không phải bị phế võ công thì tay chân cũng đều mang đầy thương tích, không thể tiếp tục chiến đấu.
“Ám vệ!” Mạnh Huyền Tình cắn răng hô to hai chữ, ba gã hắc y nhân không biết từ nơi nào phóng ra, che ở trước mặt hắn.
—–—————-
Chap này khó edit muốn chết.
Ta ko đủ time để chú thích, nên nàng nào muốn tìm hiểu về mấy đại nhân vật ở trên thì google nhé Ọ_Ọ
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất