Chương 72: Quyển 6Chương 66
Hôm nay lại là một ngày đẹp trời, nắng nhưng không nóng bức, gió hiu hiu thổi mang theo mùi hương hoa cỏ nhẹ nhàng lướt qua mũi, vô cùng hợp lòng người.
Hạ Dung Dung thức dậy từ rất sớm, hiện tại nàng không còn ngủ nướng chờ Tiền Yến Hòa đi đánh thức như trước nữa, giờ mẹo mỗi ngày nàng nhất định sẽ rửa mặt xong, bưng điểm tâm sáng đến gõ cửa phòng của Tiền Yến Hòa.
Nàng cũng không còn tiếp tục tùy hứng bắt bẻ đồ ăn không hợp khẩu vị hay không thể ra ngoài dạo chơi nữa, hiện tại bọn họ theo Trầm Dung Dương ở tạm trong nhà của chưỡng quỷ Ngọc Nhưỡng phường, công việc mỗi ngày của nàng biến thành sắc thuốc, luyện kiếm và chiếu cố người bệnh.
Hết thẩy mọi thứ đều bởi vì ba chữ “dốc Tà Nguyệt” kia.
Một hồi tai nạn, Chấn Thiên Lôi rải rác khắp nơi trên mặt đất, người tử thương vô số, tiếng than khóc dậy cả đất trời. Tiền Yến Hòa lấy thân che chở, Hạ Dung Dung lông tóc vô thương, nhưng hắn lại vì thế mà mất đi một cánh tay.
Một người luyện võ bị mất đi cánh tay phải, chẳng khác nào mất đi sáu phần công lực, công sức khổ luyện liên tục trong mười mấy năm thoáng chốc liền trôi theo dòng nước chảy, lý tưởng đeo kiếm bước vào giang hồ cũng đã biến thành một giấc mộng.
Hạ Dung Dung quả thực không cách nào hình dung được cảm giác của chính mình khi ấy, sống sót sau tai nạn, không phải không thương tâm sư huynh bị mất đi cánh tay, nhưng nàng chỉ cảm thấy may mắn bởi vì hắn vẫn còn sống.
Còn sống là tốt rồi.
Chỉ cần còn sống thì vẫn còn hy vọng.
Trước đây, tuy nàng luôn che dấu tình cảm của mình với sư huynh, nhưng tình cảm lúc đó bất quá chỉ giống như cảm giác ỷ lại, muốn độc chiếm một món đồ vốn thuộc về chính mình, bởi vì từ nhỏ đến lớn nàng và sư huynh đều ở cùng một chỗ. Nhưng tại thời điểm hắn liều chết che chở nàng dưới thân, nàng bỗng nhiên đã minh bạch lòng mình.
Nếu không có sư huynh, cho dù nàng đạt được nhiều thứ hơn nữa, thì cũng có ý nghĩa gì đâu, không còn người dùng ánh mắt ôn nhu nhìn nàng, không còn người ngăn cản sự tùy hứng của nàng, không còn người chia sẻ niềm vui với nàng.
Kỳ thực, có lẽ từ rất lâu rất lâu rồi, hai người bọn họ đã không thể tách nhau ra.
Nàng hệt như trong một đêm trưởng thành, lại trong một đêm đó nàng và Tiền Yến Hòa – người vốn luôn chăm sóc cho nàng tựa hồ đã thay đổi vị trí cho nhau.
Đẩy cửa phòng của Tiền Yến Hòa ra, người nọ lẳng lặng tựa vào bên giường nhìn thanh kiếm ở trên bàn, ánh mắt có chút hoảng hốt, không biết đang suy nghĩ gì.
Kiềm nén chua xót trong lòng, nàng dịu dàng nói: “Sư huynh, dùng cơm đi.”
“Dung Dung?” Tiền Yến Hòa ngẩn người, giống như đột nhiên tỉnh lại, hơi cười khổ nói: “Ngươi bưng điểm tâm sang đây làm gì, về sau ta tự đi ăn là được rồi.”
Nhưng sự thật là ngươi chưa từng bước chân ra khỏi cửa nửa bước!
Hạ Dung Dung khẽ nhíu mày, nuốt những lời vừa định nói ra vào trong miệng, đem chén đĩa đặt lên bàn: “Ta ăn xong nên tiện tay mang đến cho ngươi.”
Tiền Yến Hòa ừ một tiếng rồi không nói gì tiếp nữa, hắn vốn là người ít nói, sau ngày bị thương lại càng hiếm khi mở miệng, không khí trong phòng nhất thời trầm xuống, Hạ Dung Dung đành phải tùy tiện kiếm một đề tài khác: “Không biết thương thế của Trầm đại ca thế nào, lát nữa ngươi dùng cơm xong chúng ta cùng qua đó xem thử đi?”
“Ngươi đi đi.” Khóe miệng Tiền Yến Hòa khẽ co giật. “Đúng rồi, hôm qua ta có viết thư cho sư phụ, bảo lão nhân gia ngài phái người tới đón ngươi, ngươi ra ngoài cũng lâu như vậy rồi, đã đến lúc nên trở về, đừng để sư phụ và sư nương lo lắng.”
Hạ Dung Dung nghe vậy vội hét lớn: “Còn ngươi thì sao?”
“Bộ dáng của ta như thế này, còn mặt mũi nào trở về diện kiến sư phụ nữa.” Tiền Yến Hòa nở nụ cười, chua xót nói: “Chờ thêm một thời gian ngắn nữa, ta muốn tìm chỗ tự sống một mình…”
“Không được!” Nàng quả quyết cự tuyệt. “Ngươi hiện tại sao có thể sống một mình bên ngoài, ta…” Nhìn thấy vẻ mặt chua xót của đối phương, lời vừa nói được một nửa liền im bặt, Hạ Dung Dung vội vàng đổi câu khác: “Sư huynh, ta không cố ý, ta không phải nói ngươi… Ta chỉ là lo lắng…”
“Ta biết.” Tiền Yến Hòa xua tay ngắt lời nàng. “Ta biết ngươi quan tâm ta, nhưng, ngươi cũng không thể theo ta cả đời, một ngày nào đó ta cũng phải tự mình ra đi.”
“Sao lại không thể! Ta cứ theo ngươi cả đời đó thì sao!”
Lời vừa ra khỏi miệng, hai người đều sửng sốt.
Hồi lâu sau Tiền Yến Hòa mới chậm rãi nói: “Dung Dung, ta biết tâm ý của ngươi, cũng cám ơn ngươi, mấy ngày nay, tính cả lúc ta hôn mê, ngươi đã ngày đêm cực nhọc chăm sóc cho ta, đổi lại là ngày trước, ngươi chắc chắn sẽ không làm như vậy, nếu ta không bị thương, có lẽ, có lẽ ta…” Hắn thở dài, cười khổ nói: “Hiện tại ta tuyệt đối không thể đáp ứng ngươi, ta là một phế nhân, ngươi theo ta sẽ chịu khổ.”
Áy náy, ngượng ngùng, tức giận, nhiều loại cảm thụ đồng thời xông lên não, nàng đỏ mắt cười lạnh nói: “Bởi vì ta mà ngươi bị mất đi cánh tay, cho dù ta bồi ngươi cả đời cũng không thể bù đắp được sự thống khổ của ngươi, huống chi đây là ta cam tâm tình nguyện, không ai bức ta, ngươi, nếu ngươi không tin, ta liền chứng minh cho ngươi xem!”
Dứt lời, ngón tay Hạ Dung Dung liền sờ lên đai lưng, nàng cắn môi run rẩy cởi bỏ nó, rồi tiếp tục thoát áo ngoài.
Tiền Yến Hòa hốt hoảng, không nghĩ gì khác mà vội vàng đứng lên, tiến về phía trước đè lại tay của Hạ Dung Dung. “Sư muội!”
“Ta biết trong lòng ngươi oán ta hận ta, nếu không phải ta, cánh tay này của ngươi cũng sẽ không mất, nhưng ngươi nhìn Trầm đại ca đi, hai chân không thể hành tẩu nhưng y vẫn kiên cường như vậy, ngươi bất quá chỉ không có một cánh tay mà thôi, ta, ta có thể trở thành tay phải của ngươi, về sau nếu có chuyện gì cứ để cho ta làm là được!” Nàng ôm chặt lấy hắn khóc rống lên.
Vạt áo đều bị nước mắt của đối phương làm ướt hết, trong lòng Tiền Yến Hòa hơi đau khổ nhưng cũng dâng lên một chút ngọt ngào, ngũ vị tạp trần kiểu này thật sự khó có thể chịu được, nam nhi không dễ rơi lệ chỉ bởi vì chưa chạm đến chỗ thương tâm của hắn mà thôi. Tay Tiền Yến Hòa chậm rãi xoa tóc của nàng, nghẹn ngào nói: “Dung Dung, đừng khóc.”
“Nước mắt của ngươi không chảy được, ta sẽ giúp ngươi chảy, chúng ta sẽ luyện một bộ kiếm pháp đồng tấn công, chúng ta sẽ đi gặp Trầm đại ca lãnh giáo, cho dù không có cánh tay, ngươi cũng có thể trở thành cao thủ như thường!” Thiếu nữ từ trong lòng ngực của hắn ngẩng đầu lên, đôi mắt khóc đến đỏ hoe toát ra một tia sáng kiên định, tay nàng còn gắt gao nắm lấy y phục của hắn, giống như sợ hắn chạy trốn, tiểu cô nương từ nhỏ được hắn che chở rốt cuộc cũng biến thành một nữ tử duyên dáng yêu kiều.
Trong lòng tuy cảm động nhưng vẫn không muốn đáp ứng nàng, chỉ là tâm tình của hắn lúc này đã bình tĩnh hơn không ít, hắn sẽ không bao giờ tiếp tục tái diễn bộ dáng không có ý chí tiến thủ như vậy nữa.
“Còn nói muốn đi xem Trầm lâu chủ, ngươi khóc thành con mèo nhỏ rồi, qua đó không sợ khiến người ta chê cười hay sao.”
Hạ Dung Dung thấy hắn đã đồng ý ra khỏi cửa, trong lòng rất cao hứng, nàng liền nín khóc mỉm cười, liếc hắn một cái nói: “Cẩn thận ta trở về bảo cha phạt ngươi diện bích!”
*Diện bích: Quay mặt vào tường suy ngẫm sai lầm.
Hai người đi tới trước cửa phòng của Trầm Dung Dương, phải gõ cửa vài cái mới nghe được từ bên trong truyền đến một thanh âm: “Là ai?”
“Lục công tử, là chúng ta, chúng ta đến thăm Trầm đại ca.”
Trong phòng yên lặng, qua một hồi lâu sau thanh âm của Lục Đình Tiêu mới vang lên: “Chờ một chút.”
Mà một lần chờ này lại gần tới một khắc đồng hồ, bọn họ đưa mắt nhìn nhau nhưng không dám trực tiếp đẩy cửa xông vào.
*Một khắc: 15 phút.
Cửa phòng mở, người bước ra là Lục Đình Tiêu.
Từ trước tới nay, Hạ Dung Dung đối với Lục Đình Tiêu vẫn tồn tại một loại cảm giác sợ hãi khó hiểu, tuy người ta cái gì cũng không có làm, nhưng chỉ một ánh mắt của hắn cũng đủ để khiến nàng khiếp sợ, cho nên so với Lục Đình Tiêu, nàng càng nguyện ý thân cận Trầm Dung Dương hơn, chẳng qua sau chuyện ở dốc Tà Nguyệt, Trầm Dung Dương liên tục hôn mê vài ngày, nàng lại bận rộn chăm sóc cho Tiền Yến Hòa, vì vậy nàng cũng rất ít sang đây.
Sợ đánh thức Trầm Dung Dương đang nghỉ ngơi, hai người đều cố ý thả nhẹ cước bộ, sau khi vòng qua Lục Đình Tiêu bọn họ mới nhìn thấy người nọ đang ngồi dựa vào thành giường, nửa người dưới được phủ một cái chăn, trên người khoác một kiện áo mỏng màu trắng, người nọ cũng đang nhìn bọn họ, khóe miệng khẽ cười, tinh thần thoạt nhìn rất tốt.
“Trầm đại ca!” Hạ Dung Dung vội vàng chạy qua: “Ngươi khỏe hơn nhiều rồi sao?”
Trầm Dung Dương gật đầu: “Hoàn hảo.” Ánh mắt của y chuyển sang Tiền Yến Hòa, hơi giật mình, rồi lại có chút thở phào nhẹ nhõm.
Tiền Yến Hòa chỉ cảm thấy không khí trong phòng có phần hơi kỳ lạ, vẻ mặt Lục Đình Tiêu tuy vẫn lãnh đạm trước sau như một, nhưng trong lòng hắn chung quy vẫn cảm thấy vô cùng quái dị, Lục giáo chủ này tựa hồ cũng không chào đón hai người bọn họ tiến đến.
Hạ Dung Dung thì lại không phát giác cái gì, hãy còn quấn lấy Trầm Dung Dương không tha: “Trầm đại ca, ta muốn hỏi ngươi một chút, hai chân của ngươi đã bao nhiêu năm không thể đi rồi?”
“Sư muội!” Tiền Yến Hòa khẽ ngắt lời nàng, hắn đương nhiên biết Hạ Dung Dung hỏi vấn đề này tám chín phần mười là bởi vì mình, nhưng hỏi thế này cũng không khỏi quá mức đường đột đi.
Trầm Dung Dương cũng không tức giận: “Từ lúc có thể ghi nhớ sự vật đã như vậy.”
Hạ Dung Dung có chút giật mình, nàng vốn tưởng Trầm Dung Dương luyện công tẩu hỏa nhập ma hoặc bị cái gì thương tổn cho nên mới không thể đi lại. “Vậy mấy năm nay ngươi trải qua như thế nào, lúc tập võ, chẳng lẽ không có chỗ nào bất tiện hay sao?”
Trầm Dung Dương mỉm cười: “Hiển nhiên có rất nhiều chỗ bất tiện, nhưng chỉ cần có tâm thì chẳng có thứ gì có thể cản trở được.” Y liếc mắt nhìn Tiền Yến Hòa một cái, chọn vài chuyện lúc mình luyện võ mà kể, chỉ thấy hai người bọn họ đều nghẹn họng nhìn y trân trối.
Lục Đình Tiêu chưa bao giờ nghe y kể chuyện cũ, đều là người tập võ, lại say mê võ nghệ, dĩ nhiên biết rõ gian khổ trong đó, thế nhưng người tứ chi vẹn toàn và người chân không thể hành tẩu dẫu sao cũng có sự khác biệt rất lớn, hai chân không thể sử dụng lực, chỉ có thể dựa vào hai tay.
Đến tột cùng đã trải qua bao nhiêu đau khổ, bao nhiêu khó khăn, mới luyện thành một đôi tay mềm dẻo tràn đầy sức lực, một thân công phu độc bộ thiên hạ như vậy?
Ngưng mắt nhìn người nọ, nhìn y cười như vậy, nhìn y nói chuyện như vậy, nhìn y mạnh khỏe không việc gì, trong lòng cũng sẽ cảm thấy ấm áp.
Tiền Yến Hòa nghe xong câu chuyện của Trầm Dung Dương, tâm tình đã tốt hơn rất nhiều, tinh thần sa sút lúc trước thậm chí biến mất không dấu vết, hiện tại chỉ thấy có hơi xấu hổ.
Đúng như lời sư muội đã nói, bản thân mình bất quá chỉ thiếu một cánh tay, còn có thể đi, còn có thể nhảy, kiếm pháp cũng chưa mất, cùng lắm thì đổi tay luyện kiếm, một ngày nào đó cũng sẽ thành công, so với Trầm lâu chủ, chính mình thật sự không tính là cái gì.
Phản ứng của hắn Hạ Dung Dung đều xem ở trong mắt, trong lòng tự nhiên cũng rất cao hứng, càng thêm cảm kích Trầm Dung Dương.
Mọi người trò chuyện thêm một hồi, Trầm Dung Dương lúc này đã có chút mỏi mệt, vết thương còn đang trong giai đoạn khép miệng, thân thể luôn rất dễ dàng mệt nhọc, Lục Đình Tiêu nhìn thấy giữa hai mắt của y đã buồn ngủ, thản nhiên ra lệnh đuổi khách: “Y mệt rồi, các ngươi lúc khác lại đến đi.”
Hạ Dung Dung bĩu môi, không đủ dũng khí để phản kháng người nào đó, nhìn Trầm Dung Dương quả thực mệt mỏi, đành phải lưu luyến không rời mà đứng dậy nói: “Trầm đại ca, ngày mai bọn ta sẽ đến thăm ngươi.” Khóe mắt nàng thoáng liếc sang, tựa hồ phát hiện ra cái gì: “Trầm đại ca, trên cổ ngươi sao lại có vài chỗ sưng thế này, có phải trúng độc rồi hay không?”
Tiền Yến Hòa nhìn theo hướng nàng vừa nói, cũng phát hiện trên cổ và xương quai xanh của Trầm Dung Dương có vài chỗ phiếm hồng, tuy bị quần áo che đậy, như ẩn như hiện, nhưng bởi vì làn da của chủ nhân trắng nõn nên càng dễ thấy.
Hạ Dung Dung hình như còn ngại thấy chưa rõ lắm, vừa bước đến gần vừa lẩm bẩm: “Không giống như trúng độc a, chẳng lẽ là do vết bỏng lần trước lưu lại?”
Trầm Dung Dương mặt không đổi sắc: “Chắc là bị một con muỗi cực lớn cắn đi.”
Sắc mặt người nào đó ở bên kia đã đen như mực, xách hai người Hạ Dung Dung và Tiền Yến Hòa ném ra ngoài.
Sau khi hai kẻ vô tội đó bị ném khỏi cửa, cửa phòng “ầm” một tiếng đóng lại.
Phía sau cửa lập tức truyền tới một trận cười thật lớn, chính là xuất phát từ người lúc nào cũng ra vẻ trẩm ổn – Trầm Dung Dương.
Rốt cuộc là làm sao vậy?
Cặp sư huynh muội chưa trải việc đời vẫn chẳng hiểu ra làm sao cả.
Nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa đã đi xa, Trầm Dung Dương cười nói: “Không ngờ ngươi cũng có lúc mất bình tĩnh như vậy.”
Lục Đình ngồi xuống mép giường, cầm lấy cổ tay của Trầm Dung Dương, ba ngón tay ấn nhẹ trên mạch, thấy mạch đập vững vàng mới khẽ nhếch môi: “Nếu Trầm lâu chủ không hiểu, ngày mai tỉnh dậy dấu vết mà con muỗi này cắn chỉ sợ sẽ càng nhiều.”
Hắn xưa nay rất hiếm khi cười, khuôn mặt cũng lạnh như băng, chẳng qua bởi vì ít có chuyện gì có thể khiến hắn bật cười, nhưng khi hắn cười lên tuyệt đối chẳng hề khó coi, ngược lại làm người ta cảm thấy như xuân phong hóa tuyết, trước mắt đột nhiên sáng ngời.
*Xuân phong hóa tuyết: gió xuân làm tan băng tuyết.
Dưới sự uy hiếp trắng trợn trần trụi như vậy, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, Trầm Dung Dương cho rằng mình trước giờ không phải là người ngoan cố, liền lập tức chuyển đề tài: “Chờ vết thương của ta tốt rồi cũng vừa vặn đến kỳ hẹn ước chiến với Sở Diệp Thiên, ngươi đã nhiều ngày chưa trở về núi Thiên Thai, không cần về nhìn xem một chút sao?
Lục Đình Tiêu lãnh đạm nói: “Hôm trước trong giáo có truyền thư tới, Hữu sứ Triệu Khiêm đã trở về, Tả Hữu nhị sứ đều ở trong giáo, không có gì phải lo.” Lục Đình Tiêu biết Triệu Khiêm về giáo bất quá chỉ là vì hắn thấy giáo chủ đang ở bên ngoài, không rảnh trở về để giáo huấn hắn, cho nên mới len lén chuồn về lánh nạn, nhưng Triệu Khiêm không biết, Lục Đình Tiêu đã dặn dò Tả sứ Trương Vân Tụ, nhất định phải giáo huấn hắn một phen thật nặng, để hắn từ nay về sau không dám cố tình làm bậy nữa.
Nếu Lục Đình Tiêu đã nói như thế, Trầm Dung Dương cũng sẽ không tiếp tục truy hỏi, Lục Đình Tiêu lại nói: “Hà Khổ này, ngươi có biết lai lịch của hắn?”
Một hồi trên dốc Tà Nguyệt, tử thương vô số, đây tất nhiên là kế hoạch mà Thương Hải môn đã dự tính từ trước, chưa chắc là nhắm về phía hai người bọn họ, nhưng ý đồ của Hà Khổ và Lý Minh Chân cũng tương đối đáng để nghiền ngẫm, tuy Trầm Dung Dương bị thương là ngoài ý muốn, nhưng Lục Đình Tiêu sẽ không để loại chuyện ngoài ý muốn như thế này phát sinh thêm lần nào nữa.
“Ta chỉ biết võ công của hắn đến từ Tây Vực, còn cụ thể hắn là người phương nào thì ta không biết, nhưng mà, bên cạnh hắn có một vị nữ tử xinh đẹp tuyệt trần.”
Lục Đình Tiêu biết lời này của y nhất định là có thâm ý, tuyệt đối không phải chỉ là một lời khen suông, liền im lặng đợi câu tiếp theo.
Quả nhiên, Trầm Dung Dương dừng một chút rồi nói tiếp: “Nàng kia từng vì chuyện Hà Khổ mất tích mà tới Như Ý lâu, bỏ số tiền lớn tìm kiếm tung tích của Hà Khổ, chỉ là vài ngày sau đó nàng đột nhiên hủy bỏ giao dịch, về sau ta có phái người đi thăm dò lai lịch của nữ tử này, phát hiện nàng chính là người Liêu, hơn nữa còn là người trong hoàng tộc.
Cho dù lần này Hà Khổ không xuất hiện, dựa theo kế hoạch trước đó, Trầm Dung Dương cũng muốn đi Liêu quốc một chuyến, bất quá phải đợi sau khi trận chiến ở Ngọc Tuyền sơn kết thúc trước đã.
Hai người lại tán gẫu thêm vài câu, mệt mỏi cũng dần dần xuất hiện, Trầm Dung Dương khẽ nhắm mắt, quay đầu lại ngủ thật say.
Lục Đình Tiêu nhìn y một hồi rồi mới đứng dậy bước tới giá sách, thuận tay rút một quyển, ngồi xuống bàn bên cạnh mở ra đọc.
Trong phòng im ắng không một tiếng động.
*****
Hồ là do sức người dựng thành, sau này lại dẫn thêm nước vào, đứng ở trong đình dõi mắt nhìn ra xa cũng tuyệt đối không hề thua kém cảnh đẹp do hồ thiên nhiên tạo thành, sóng nước trong veo, cành dương liễu nhẹ lay động, từng tảng đá cao lớn xếp chồng lên nhau, hương hoa thoang thoảng.
Có lẽ cho dù là tiên cảnh cũng không thể hơn được nơi này.
Làn váy đỏ như lửa khẽ xoay vòng, hệt như từng đợt sóng nhấp nhô dao động, từng vòng từng vòng đều quyến rũ nhập vào lòng người, mái tóc dài đen nhánh được búi thành hình Long Nhụy, một cặp trâm Song loan điểm thúy tơ vàng được cắm nghiêng nghiêng giữa mái tóc nọ, hồng ngọc và trân châu ở phía trên khẽ nhún nhẩy theo từng bước chân mềm mại uyển chuyển của chủ nhân, giữa mi tâm được tô điểm bằng một bông mai đỏ rực, trên làn da tuyết trắng càng thêm nổi bật.
Khung cảnh trước mắt Lý Minh Chân hệt như một bức họa mới vừa từ trên tường tháo xuống, hắn đột nhiên nhớ tới người Hán tiền triều đã từng nói một câu: Tấn thùy hương cảnh vân già ngẫu, phấn trứ lan hung tuyết áp mai.
*Tóc buông xuống cổ như mây che mất ngó sen, Phấn thoa lên ngực như tuyết áp trên hoa mai.
Chẳng qua, lời thơ này hắn không dám đọc ra miệng, bởi vì người ở bên cạnh này, cũng bởi vì thân phận của giai nhân đang khiêu vũ, chỉ có thể thầm tiếc nuối trong lòng, vừa âm thầm đọc vừa mỉa mai nói: “Hà huynh thật là tốt phúc a, giai nhân trong ngực, cuộc sống thần tiên!”
Hồng y nữ tử múa xong một khúc, đôi mắt như làn thu thủy, mềm mại dựa vào người Hà Khổ: “Hà lang thấy ta múa như thế nào, có tiến bộ hay không?”
Hà Khổ cười khẽ một tiếng, thuận thế ôm nữ tử vào lòng: “Kỹ thuật khiêu vũ của ngươi là thiên hạ vô song, không một ai có thể múa tốt hơn ngươi.”
Nữ tử “ân” một tiếng, khuôn mặt thanh tú ửng đỏ, ngẩng đầu nhìn Lý Minh Chân liếc mắt một cái, nói: “Hà lang đã có khách, ta không tiện quấy rầy.”
Hà Khổ gật đầu, nữ tử đứng dậy rời đi, dáng vẻ thanh thoát mềm mại động lòng người.
Thấy hai người bọn họ không coi ai ra gì, Lý Minh Chân đảo mắt khinh thường, cái gì cũng chưa nói, nhưng khẽ liếc mắt nhìn làn da trắng như tuyết của nữ tử nọ, trong lòng đột nhiên khẽ động, lại nhớ tới tình cảnh ngày đó, hắn và Trầm Dung Dương đã ở cách nhau gần như vậy.
Người nọ bị thương, nhưng dáng vẻ rất kiên cường, nụ cười đạm nhạt, phản kích bất ngờ, tất cả đều khiến cho trái tim của Lý Minh Chân vừa nghĩ đến đã ngứa ngấy, lòng ngực giống như bị móng vuốt gãi nhẹ, xao động bất an.
“Mỹ nhân trong thiên hạ rất nhiều, ngươi muốn trải qua cuộc sống như thế này chỉ là dễ như trở bàn tay.” Hà Khổ quét mắt nhìn hắn, đem phần rượu còn lại trong chén uống một hơi cạn sạch.
“Người đẹp tuy nhiều, nhưng chẳng phải là người mà ta muốn.” Lý Minh Chân nửa thật nửa giả than thở một tiếng: “Mỹ nhân tuyệt đại như Trường Ninh quận chúa thật sự chỉ có thể gặp chứ không thể cầu.”
“Nữ tử Liêu quốc tuy không mềm mại đa hình đa vẻ như nữ tử Tống quốc, nhưng nếu so về thân hình dung mạo và cử chỉ, nữ tử Liêu quốc lại diễm lệ và tùy ý hơn bọn họ nhiều lắm.”
Lý Minh Chân thầm mắng trong lòng, đối phương sống chết không chịu mắc câu, hắn đành phải mở miệng nói: “Lần này ta đến đây là có một chuyện muốn nhờ vả Hà huynh.”
“Ta đáp ứng làm một chuyện cho Thương Hải môn, hiện tại giữa chúng ta tựa hồ không ai thiếu nợ ai.” Ánh mắt Hà Khổ nửa mở nửa khép, không chút để ý.
“Ngươi nói ngươi có thể hỗ trợ ngăn cản Lục Đình Tiêu, nhưng sau đó chẳng phải ngươi cũng chưa có làm được?” Lý Minh Chân vừa nghe hắn đề cập đến chuyện này liền nổi giận mà không có chỗ phát tiết.
“Nếu không phải vì ngươi cản trở, ta hà tất gì phải vội vã rời đi như thế?” Hà Khổ bộ dạng uể oải, vẻ mặt cười như không cười, giống như đang nhắc nhở đến thất bại ngày đó của Lý Minh Chân.
Lý Minh Chân nghiến răng, thật muốn bổ nhào tới cắn hắn một ngụm, nhưng ngại võ công của mình chưa chắc qua được mười chiêu của người ta, nhận thức được điều này nên hắn đành phải kiềm chế xúc động. “Trước đây ngươi từng nói hy vọng có thể cùng Bắc Minh giáo giáo chủ so tài cao thấp, lần đó đã bị ta phá hủy, ngươi không cảm thấy đáng tiếc hay sao?”
“Một chút cũng không.” Khóe môi Hà Khổ khẽ nhếch: “Ta đã biết thực lực của hắn, hai chúng ta cho dù có tiếp tục đánh thêm hai trăm chiêu, chỉ sợ cũng không thể phân chia cao thấp, chẳng qua…”
“Chẳng qua cái gì?” Lý Minh Chân vội vàng hỏi. Lần trước người nọ cách hắn bất quá chỉ trong gang tấc, thiếu chút nữa là có thể ôm vào trong lòng ngực, việc sắp thành lại bại, hắn cực kỳ không cam lòng, nhưng dựa vào sức lực của một mình hắn là tuyệt đối không thể thành công, với địa vị cách biệt ở Thương Hải môn của mình, người ta cũng không có khả năng giúp đỡ hắn vô cớ đi đến Như Ý lâu, Thiên Sơn bát quái mà sư môn phái tới hỗ trợ lại càng không nên nhắc tới, cho nên hắn chỉ có thể giật dây bên phía Hà Khổ.
“Chẳng qua ta đối với Như Ý lâu chủ có chút hứng thú.”
Cái gì?! Lý Minh Chân trừng hắn.
“Bởi vì ta phát hiện, hắn rất giống một người mà ta quen biết.” Nụ cười của Hà Khổ thực sự rất đáng giá để nghiền ngẫm.
Trầm Dung Dương, ta nghĩ ngươi sớm muộn gì cũng sẽ tới Liêu quốc.
Hạ Dung Dung thức dậy từ rất sớm, hiện tại nàng không còn ngủ nướng chờ Tiền Yến Hòa đi đánh thức như trước nữa, giờ mẹo mỗi ngày nàng nhất định sẽ rửa mặt xong, bưng điểm tâm sáng đến gõ cửa phòng của Tiền Yến Hòa.
Nàng cũng không còn tiếp tục tùy hứng bắt bẻ đồ ăn không hợp khẩu vị hay không thể ra ngoài dạo chơi nữa, hiện tại bọn họ theo Trầm Dung Dương ở tạm trong nhà của chưỡng quỷ Ngọc Nhưỡng phường, công việc mỗi ngày của nàng biến thành sắc thuốc, luyện kiếm và chiếu cố người bệnh.
Hết thẩy mọi thứ đều bởi vì ba chữ “dốc Tà Nguyệt” kia.
Một hồi tai nạn, Chấn Thiên Lôi rải rác khắp nơi trên mặt đất, người tử thương vô số, tiếng than khóc dậy cả đất trời. Tiền Yến Hòa lấy thân che chở, Hạ Dung Dung lông tóc vô thương, nhưng hắn lại vì thế mà mất đi một cánh tay.
Một người luyện võ bị mất đi cánh tay phải, chẳng khác nào mất đi sáu phần công lực, công sức khổ luyện liên tục trong mười mấy năm thoáng chốc liền trôi theo dòng nước chảy, lý tưởng đeo kiếm bước vào giang hồ cũng đã biến thành một giấc mộng.
Hạ Dung Dung quả thực không cách nào hình dung được cảm giác của chính mình khi ấy, sống sót sau tai nạn, không phải không thương tâm sư huynh bị mất đi cánh tay, nhưng nàng chỉ cảm thấy may mắn bởi vì hắn vẫn còn sống.
Còn sống là tốt rồi.
Chỉ cần còn sống thì vẫn còn hy vọng.
Trước đây, tuy nàng luôn che dấu tình cảm của mình với sư huynh, nhưng tình cảm lúc đó bất quá chỉ giống như cảm giác ỷ lại, muốn độc chiếm một món đồ vốn thuộc về chính mình, bởi vì từ nhỏ đến lớn nàng và sư huynh đều ở cùng một chỗ. Nhưng tại thời điểm hắn liều chết che chở nàng dưới thân, nàng bỗng nhiên đã minh bạch lòng mình.
Nếu không có sư huynh, cho dù nàng đạt được nhiều thứ hơn nữa, thì cũng có ý nghĩa gì đâu, không còn người dùng ánh mắt ôn nhu nhìn nàng, không còn người ngăn cản sự tùy hứng của nàng, không còn người chia sẻ niềm vui với nàng.
Kỳ thực, có lẽ từ rất lâu rất lâu rồi, hai người bọn họ đã không thể tách nhau ra.
Nàng hệt như trong một đêm trưởng thành, lại trong một đêm đó nàng và Tiền Yến Hòa – người vốn luôn chăm sóc cho nàng tựa hồ đã thay đổi vị trí cho nhau.
Đẩy cửa phòng của Tiền Yến Hòa ra, người nọ lẳng lặng tựa vào bên giường nhìn thanh kiếm ở trên bàn, ánh mắt có chút hoảng hốt, không biết đang suy nghĩ gì.
Kiềm nén chua xót trong lòng, nàng dịu dàng nói: “Sư huynh, dùng cơm đi.”
“Dung Dung?” Tiền Yến Hòa ngẩn người, giống như đột nhiên tỉnh lại, hơi cười khổ nói: “Ngươi bưng điểm tâm sang đây làm gì, về sau ta tự đi ăn là được rồi.”
Nhưng sự thật là ngươi chưa từng bước chân ra khỏi cửa nửa bước!
Hạ Dung Dung khẽ nhíu mày, nuốt những lời vừa định nói ra vào trong miệng, đem chén đĩa đặt lên bàn: “Ta ăn xong nên tiện tay mang đến cho ngươi.”
Tiền Yến Hòa ừ một tiếng rồi không nói gì tiếp nữa, hắn vốn là người ít nói, sau ngày bị thương lại càng hiếm khi mở miệng, không khí trong phòng nhất thời trầm xuống, Hạ Dung Dung đành phải tùy tiện kiếm một đề tài khác: “Không biết thương thế của Trầm đại ca thế nào, lát nữa ngươi dùng cơm xong chúng ta cùng qua đó xem thử đi?”
“Ngươi đi đi.” Khóe miệng Tiền Yến Hòa khẽ co giật. “Đúng rồi, hôm qua ta có viết thư cho sư phụ, bảo lão nhân gia ngài phái người tới đón ngươi, ngươi ra ngoài cũng lâu như vậy rồi, đã đến lúc nên trở về, đừng để sư phụ và sư nương lo lắng.”
Hạ Dung Dung nghe vậy vội hét lớn: “Còn ngươi thì sao?”
“Bộ dáng của ta như thế này, còn mặt mũi nào trở về diện kiến sư phụ nữa.” Tiền Yến Hòa nở nụ cười, chua xót nói: “Chờ thêm một thời gian ngắn nữa, ta muốn tìm chỗ tự sống một mình…”
“Không được!” Nàng quả quyết cự tuyệt. “Ngươi hiện tại sao có thể sống một mình bên ngoài, ta…” Nhìn thấy vẻ mặt chua xót của đối phương, lời vừa nói được một nửa liền im bặt, Hạ Dung Dung vội vàng đổi câu khác: “Sư huynh, ta không cố ý, ta không phải nói ngươi… Ta chỉ là lo lắng…”
“Ta biết.” Tiền Yến Hòa xua tay ngắt lời nàng. “Ta biết ngươi quan tâm ta, nhưng, ngươi cũng không thể theo ta cả đời, một ngày nào đó ta cũng phải tự mình ra đi.”
“Sao lại không thể! Ta cứ theo ngươi cả đời đó thì sao!”
Lời vừa ra khỏi miệng, hai người đều sửng sốt.
Hồi lâu sau Tiền Yến Hòa mới chậm rãi nói: “Dung Dung, ta biết tâm ý của ngươi, cũng cám ơn ngươi, mấy ngày nay, tính cả lúc ta hôn mê, ngươi đã ngày đêm cực nhọc chăm sóc cho ta, đổi lại là ngày trước, ngươi chắc chắn sẽ không làm như vậy, nếu ta không bị thương, có lẽ, có lẽ ta…” Hắn thở dài, cười khổ nói: “Hiện tại ta tuyệt đối không thể đáp ứng ngươi, ta là một phế nhân, ngươi theo ta sẽ chịu khổ.”
Áy náy, ngượng ngùng, tức giận, nhiều loại cảm thụ đồng thời xông lên não, nàng đỏ mắt cười lạnh nói: “Bởi vì ta mà ngươi bị mất đi cánh tay, cho dù ta bồi ngươi cả đời cũng không thể bù đắp được sự thống khổ của ngươi, huống chi đây là ta cam tâm tình nguyện, không ai bức ta, ngươi, nếu ngươi không tin, ta liền chứng minh cho ngươi xem!”
Dứt lời, ngón tay Hạ Dung Dung liền sờ lên đai lưng, nàng cắn môi run rẩy cởi bỏ nó, rồi tiếp tục thoát áo ngoài.
Tiền Yến Hòa hốt hoảng, không nghĩ gì khác mà vội vàng đứng lên, tiến về phía trước đè lại tay của Hạ Dung Dung. “Sư muội!”
“Ta biết trong lòng ngươi oán ta hận ta, nếu không phải ta, cánh tay này của ngươi cũng sẽ không mất, nhưng ngươi nhìn Trầm đại ca đi, hai chân không thể hành tẩu nhưng y vẫn kiên cường như vậy, ngươi bất quá chỉ không có một cánh tay mà thôi, ta, ta có thể trở thành tay phải của ngươi, về sau nếu có chuyện gì cứ để cho ta làm là được!” Nàng ôm chặt lấy hắn khóc rống lên.
Vạt áo đều bị nước mắt của đối phương làm ướt hết, trong lòng Tiền Yến Hòa hơi đau khổ nhưng cũng dâng lên một chút ngọt ngào, ngũ vị tạp trần kiểu này thật sự khó có thể chịu được, nam nhi không dễ rơi lệ chỉ bởi vì chưa chạm đến chỗ thương tâm của hắn mà thôi. Tay Tiền Yến Hòa chậm rãi xoa tóc của nàng, nghẹn ngào nói: “Dung Dung, đừng khóc.”
“Nước mắt của ngươi không chảy được, ta sẽ giúp ngươi chảy, chúng ta sẽ luyện một bộ kiếm pháp đồng tấn công, chúng ta sẽ đi gặp Trầm đại ca lãnh giáo, cho dù không có cánh tay, ngươi cũng có thể trở thành cao thủ như thường!” Thiếu nữ từ trong lòng ngực của hắn ngẩng đầu lên, đôi mắt khóc đến đỏ hoe toát ra một tia sáng kiên định, tay nàng còn gắt gao nắm lấy y phục của hắn, giống như sợ hắn chạy trốn, tiểu cô nương từ nhỏ được hắn che chở rốt cuộc cũng biến thành một nữ tử duyên dáng yêu kiều.
Trong lòng tuy cảm động nhưng vẫn không muốn đáp ứng nàng, chỉ là tâm tình của hắn lúc này đã bình tĩnh hơn không ít, hắn sẽ không bao giờ tiếp tục tái diễn bộ dáng không có ý chí tiến thủ như vậy nữa.
“Còn nói muốn đi xem Trầm lâu chủ, ngươi khóc thành con mèo nhỏ rồi, qua đó không sợ khiến người ta chê cười hay sao.”
Hạ Dung Dung thấy hắn đã đồng ý ra khỏi cửa, trong lòng rất cao hứng, nàng liền nín khóc mỉm cười, liếc hắn một cái nói: “Cẩn thận ta trở về bảo cha phạt ngươi diện bích!”
*Diện bích: Quay mặt vào tường suy ngẫm sai lầm.
Hai người đi tới trước cửa phòng của Trầm Dung Dương, phải gõ cửa vài cái mới nghe được từ bên trong truyền đến một thanh âm: “Là ai?”
“Lục công tử, là chúng ta, chúng ta đến thăm Trầm đại ca.”
Trong phòng yên lặng, qua một hồi lâu sau thanh âm của Lục Đình Tiêu mới vang lên: “Chờ một chút.”
Mà một lần chờ này lại gần tới một khắc đồng hồ, bọn họ đưa mắt nhìn nhau nhưng không dám trực tiếp đẩy cửa xông vào.
*Một khắc: 15 phút.
Cửa phòng mở, người bước ra là Lục Đình Tiêu.
Từ trước tới nay, Hạ Dung Dung đối với Lục Đình Tiêu vẫn tồn tại một loại cảm giác sợ hãi khó hiểu, tuy người ta cái gì cũng không có làm, nhưng chỉ một ánh mắt của hắn cũng đủ để khiến nàng khiếp sợ, cho nên so với Lục Đình Tiêu, nàng càng nguyện ý thân cận Trầm Dung Dương hơn, chẳng qua sau chuyện ở dốc Tà Nguyệt, Trầm Dung Dương liên tục hôn mê vài ngày, nàng lại bận rộn chăm sóc cho Tiền Yến Hòa, vì vậy nàng cũng rất ít sang đây.
Sợ đánh thức Trầm Dung Dương đang nghỉ ngơi, hai người đều cố ý thả nhẹ cước bộ, sau khi vòng qua Lục Đình Tiêu bọn họ mới nhìn thấy người nọ đang ngồi dựa vào thành giường, nửa người dưới được phủ một cái chăn, trên người khoác một kiện áo mỏng màu trắng, người nọ cũng đang nhìn bọn họ, khóe miệng khẽ cười, tinh thần thoạt nhìn rất tốt.
“Trầm đại ca!” Hạ Dung Dung vội vàng chạy qua: “Ngươi khỏe hơn nhiều rồi sao?”
Trầm Dung Dương gật đầu: “Hoàn hảo.” Ánh mắt của y chuyển sang Tiền Yến Hòa, hơi giật mình, rồi lại có chút thở phào nhẹ nhõm.
Tiền Yến Hòa chỉ cảm thấy không khí trong phòng có phần hơi kỳ lạ, vẻ mặt Lục Đình Tiêu tuy vẫn lãnh đạm trước sau như một, nhưng trong lòng hắn chung quy vẫn cảm thấy vô cùng quái dị, Lục giáo chủ này tựa hồ cũng không chào đón hai người bọn họ tiến đến.
Hạ Dung Dung thì lại không phát giác cái gì, hãy còn quấn lấy Trầm Dung Dương không tha: “Trầm đại ca, ta muốn hỏi ngươi một chút, hai chân của ngươi đã bao nhiêu năm không thể đi rồi?”
“Sư muội!” Tiền Yến Hòa khẽ ngắt lời nàng, hắn đương nhiên biết Hạ Dung Dung hỏi vấn đề này tám chín phần mười là bởi vì mình, nhưng hỏi thế này cũng không khỏi quá mức đường đột đi.
Trầm Dung Dương cũng không tức giận: “Từ lúc có thể ghi nhớ sự vật đã như vậy.”
Hạ Dung Dung có chút giật mình, nàng vốn tưởng Trầm Dung Dương luyện công tẩu hỏa nhập ma hoặc bị cái gì thương tổn cho nên mới không thể đi lại. “Vậy mấy năm nay ngươi trải qua như thế nào, lúc tập võ, chẳng lẽ không có chỗ nào bất tiện hay sao?”
Trầm Dung Dương mỉm cười: “Hiển nhiên có rất nhiều chỗ bất tiện, nhưng chỉ cần có tâm thì chẳng có thứ gì có thể cản trở được.” Y liếc mắt nhìn Tiền Yến Hòa một cái, chọn vài chuyện lúc mình luyện võ mà kể, chỉ thấy hai người bọn họ đều nghẹn họng nhìn y trân trối.
Lục Đình Tiêu chưa bao giờ nghe y kể chuyện cũ, đều là người tập võ, lại say mê võ nghệ, dĩ nhiên biết rõ gian khổ trong đó, thế nhưng người tứ chi vẹn toàn và người chân không thể hành tẩu dẫu sao cũng có sự khác biệt rất lớn, hai chân không thể sử dụng lực, chỉ có thể dựa vào hai tay.
Đến tột cùng đã trải qua bao nhiêu đau khổ, bao nhiêu khó khăn, mới luyện thành một đôi tay mềm dẻo tràn đầy sức lực, một thân công phu độc bộ thiên hạ như vậy?
Ngưng mắt nhìn người nọ, nhìn y cười như vậy, nhìn y nói chuyện như vậy, nhìn y mạnh khỏe không việc gì, trong lòng cũng sẽ cảm thấy ấm áp.
Tiền Yến Hòa nghe xong câu chuyện của Trầm Dung Dương, tâm tình đã tốt hơn rất nhiều, tinh thần sa sút lúc trước thậm chí biến mất không dấu vết, hiện tại chỉ thấy có hơi xấu hổ.
Đúng như lời sư muội đã nói, bản thân mình bất quá chỉ thiếu một cánh tay, còn có thể đi, còn có thể nhảy, kiếm pháp cũng chưa mất, cùng lắm thì đổi tay luyện kiếm, một ngày nào đó cũng sẽ thành công, so với Trầm lâu chủ, chính mình thật sự không tính là cái gì.
Phản ứng của hắn Hạ Dung Dung đều xem ở trong mắt, trong lòng tự nhiên cũng rất cao hứng, càng thêm cảm kích Trầm Dung Dương.
Mọi người trò chuyện thêm một hồi, Trầm Dung Dương lúc này đã có chút mỏi mệt, vết thương còn đang trong giai đoạn khép miệng, thân thể luôn rất dễ dàng mệt nhọc, Lục Đình Tiêu nhìn thấy giữa hai mắt của y đã buồn ngủ, thản nhiên ra lệnh đuổi khách: “Y mệt rồi, các ngươi lúc khác lại đến đi.”
Hạ Dung Dung bĩu môi, không đủ dũng khí để phản kháng người nào đó, nhìn Trầm Dung Dương quả thực mệt mỏi, đành phải lưu luyến không rời mà đứng dậy nói: “Trầm đại ca, ngày mai bọn ta sẽ đến thăm ngươi.” Khóe mắt nàng thoáng liếc sang, tựa hồ phát hiện ra cái gì: “Trầm đại ca, trên cổ ngươi sao lại có vài chỗ sưng thế này, có phải trúng độc rồi hay không?”
Tiền Yến Hòa nhìn theo hướng nàng vừa nói, cũng phát hiện trên cổ và xương quai xanh của Trầm Dung Dương có vài chỗ phiếm hồng, tuy bị quần áo che đậy, như ẩn như hiện, nhưng bởi vì làn da của chủ nhân trắng nõn nên càng dễ thấy.
Hạ Dung Dung hình như còn ngại thấy chưa rõ lắm, vừa bước đến gần vừa lẩm bẩm: “Không giống như trúng độc a, chẳng lẽ là do vết bỏng lần trước lưu lại?”
Trầm Dung Dương mặt không đổi sắc: “Chắc là bị một con muỗi cực lớn cắn đi.”
Sắc mặt người nào đó ở bên kia đã đen như mực, xách hai người Hạ Dung Dung và Tiền Yến Hòa ném ra ngoài.
Sau khi hai kẻ vô tội đó bị ném khỏi cửa, cửa phòng “ầm” một tiếng đóng lại.
Phía sau cửa lập tức truyền tới một trận cười thật lớn, chính là xuất phát từ người lúc nào cũng ra vẻ trẩm ổn – Trầm Dung Dương.
Rốt cuộc là làm sao vậy?
Cặp sư huynh muội chưa trải việc đời vẫn chẳng hiểu ra làm sao cả.
Nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa đã đi xa, Trầm Dung Dương cười nói: “Không ngờ ngươi cũng có lúc mất bình tĩnh như vậy.”
Lục Đình ngồi xuống mép giường, cầm lấy cổ tay của Trầm Dung Dương, ba ngón tay ấn nhẹ trên mạch, thấy mạch đập vững vàng mới khẽ nhếch môi: “Nếu Trầm lâu chủ không hiểu, ngày mai tỉnh dậy dấu vết mà con muỗi này cắn chỉ sợ sẽ càng nhiều.”
Hắn xưa nay rất hiếm khi cười, khuôn mặt cũng lạnh như băng, chẳng qua bởi vì ít có chuyện gì có thể khiến hắn bật cười, nhưng khi hắn cười lên tuyệt đối chẳng hề khó coi, ngược lại làm người ta cảm thấy như xuân phong hóa tuyết, trước mắt đột nhiên sáng ngời.
*Xuân phong hóa tuyết: gió xuân làm tan băng tuyết.
Dưới sự uy hiếp trắng trợn trần trụi như vậy, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, Trầm Dung Dương cho rằng mình trước giờ không phải là người ngoan cố, liền lập tức chuyển đề tài: “Chờ vết thương của ta tốt rồi cũng vừa vặn đến kỳ hẹn ước chiến với Sở Diệp Thiên, ngươi đã nhiều ngày chưa trở về núi Thiên Thai, không cần về nhìn xem một chút sao?
Lục Đình Tiêu lãnh đạm nói: “Hôm trước trong giáo có truyền thư tới, Hữu sứ Triệu Khiêm đã trở về, Tả Hữu nhị sứ đều ở trong giáo, không có gì phải lo.” Lục Đình Tiêu biết Triệu Khiêm về giáo bất quá chỉ là vì hắn thấy giáo chủ đang ở bên ngoài, không rảnh trở về để giáo huấn hắn, cho nên mới len lén chuồn về lánh nạn, nhưng Triệu Khiêm không biết, Lục Đình Tiêu đã dặn dò Tả sứ Trương Vân Tụ, nhất định phải giáo huấn hắn một phen thật nặng, để hắn từ nay về sau không dám cố tình làm bậy nữa.
Nếu Lục Đình Tiêu đã nói như thế, Trầm Dung Dương cũng sẽ không tiếp tục truy hỏi, Lục Đình Tiêu lại nói: “Hà Khổ này, ngươi có biết lai lịch của hắn?”
Một hồi trên dốc Tà Nguyệt, tử thương vô số, đây tất nhiên là kế hoạch mà Thương Hải môn đã dự tính từ trước, chưa chắc là nhắm về phía hai người bọn họ, nhưng ý đồ của Hà Khổ và Lý Minh Chân cũng tương đối đáng để nghiền ngẫm, tuy Trầm Dung Dương bị thương là ngoài ý muốn, nhưng Lục Đình Tiêu sẽ không để loại chuyện ngoài ý muốn như thế này phát sinh thêm lần nào nữa.
“Ta chỉ biết võ công của hắn đến từ Tây Vực, còn cụ thể hắn là người phương nào thì ta không biết, nhưng mà, bên cạnh hắn có một vị nữ tử xinh đẹp tuyệt trần.”
Lục Đình Tiêu biết lời này của y nhất định là có thâm ý, tuyệt đối không phải chỉ là một lời khen suông, liền im lặng đợi câu tiếp theo.
Quả nhiên, Trầm Dung Dương dừng một chút rồi nói tiếp: “Nàng kia từng vì chuyện Hà Khổ mất tích mà tới Như Ý lâu, bỏ số tiền lớn tìm kiếm tung tích của Hà Khổ, chỉ là vài ngày sau đó nàng đột nhiên hủy bỏ giao dịch, về sau ta có phái người đi thăm dò lai lịch của nữ tử này, phát hiện nàng chính là người Liêu, hơn nữa còn là người trong hoàng tộc.
Cho dù lần này Hà Khổ không xuất hiện, dựa theo kế hoạch trước đó, Trầm Dung Dương cũng muốn đi Liêu quốc một chuyến, bất quá phải đợi sau khi trận chiến ở Ngọc Tuyền sơn kết thúc trước đã.
Hai người lại tán gẫu thêm vài câu, mệt mỏi cũng dần dần xuất hiện, Trầm Dung Dương khẽ nhắm mắt, quay đầu lại ngủ thật say.
Lục Đình Tiêu nhìn y một hồi rồi mới đứng dậy bước tới giá sách, thuận tay rút một quyển, ngồi xuống bàn bên cạnh mở ra đọc.
Trong phòng im ắng không một tiếng động.
*****
Hồ là do sức người dựng thành, sau này lại dẫn thêm nước vào, đứng ở trong đình dõi mắt nhìn ra xa cũng tuyệt đối không hề thua kém cảnh đẹp do hồ thiên nhiên tạo thành, sóng nước trong veo, cành dương liễu nhẹ lay động, từng tảng đá cao lớn xếp chồng lên nhau, hương hoa thoang thoảng.
Có lẽ cho dù là tiên cảnh cũng không thể hơn được nơi này.
Làn váy đỏ như lửa khẽ xoay vòng, hệt như từng đợt sóng nhấp nhô dao động, từng vòng từng vòng đều quyến rũ nhập vào lòng người, mái tóc dài đen nhánh được búi thành hình Long Nhụy, một cặp trâm Song loan điểm thúy tơ vàng được cắm nghiêng nghiêng giữa mái tóc nọ, hồng ngọc và trân châu ở phía trên khẽ nhún nhẩy theo từng bước chân mềm mại uyển chuyển của chủ nhân, giữa mi tâm được tô điểm bằng một bông mai đỏ rực, trên làn da tuyết trắng càng thêm nổi bật.
Khung cảnh trước mắt Lý Minh Chân hệt như một bức họa mới vừa từ trên tường tháo xuống, hắn đột nhiên nhớ tới người Hán tiền triều đã từng nói một câu: Tấn thùy hương cảnh vân già ngẫu, phấn trứ lan hung tuyết áp mai.
*Tóc buông xuống cổ như mây che mất ngó sen, Phấn thoa lên ngực như tuyết áp trên hoa mai.
Chẳng qua, lời thơ này hắn không dám đọc ra miệng, bởi vì người ở bên cạnh này, cũng bởi vì thân phận của giai nhân đang khiêu vũ, chỉ có thể thầm tiếc nuối trong lòng, vừa âm thầm đọc vừa mỉa mai nói: “Hà huynh thật là tốt phúc a, giai nhân trong ngực, cuộc sống thần tiên!”
Hồng y nữ tử múa xong một khúc, đôi mắt như làn thu thủy, mềm mại dựa vào người Hà Khổ: “Hà lang thấy ta múa như thế nào, có tiến bộ hay không?”
Hà Khổ cười khẽ một tiếng, thuận thế ôm nữ tử vào lòng: “Kỹ thuật khiêu vũ của ngươi là thiên hạ vô song, không một ai có thể múa tốt hơn ngươi.”
Nữ tử “ân” một tiếng, khuôn mặt thanh tú ửng đỏ, ngẩng đầu nhìn Lý Minh Chân liếc mắt một cái, nói: “Hà lang đã có khách, ta không tiện quấy rầy.”
Hà Khổ gật đầu, nữ tử đứng dậy rời đi, dáng vẻ thanh thoát mềm mại động lòng người.
Thấy hai người bọn họ không coi ai ra gì, Lý Minh Chân đảo mắt khinh thường, cái gì cũng chưa nói, nhưng khẽ liếc mắt nhìn làn da trắng như tuyết của nữ tử nọ, trong lòng đột nhiên khẽ động, lại nhớ tới tình cảnh ngày đó, hắn và Trầm Dung Dương đã ở cách nhau gần như vậy.
Người nọ bị thương, nhưng dáng vẻ rất kiên cường, nụ cười đạm nhạt, phản kích bất ngờ, tất cả đều khiến cho trái tim của Lý Minh Chân vừa nghĩ đến đã ngứa ngấy, lòng ngực giống như bị móng vuốt gãi nhẹ, xao động bất an.
“Mỹ nhân trong thiên hạ rất nhiều, ngươi muốn trải qua cuộc sống như thế này chỉ là dễ như trở bàn tay.” Hà Khổ quét mắt nhìn hắn, đem phần rượu còn lại trong chén uống một hơi cạn sạch.
“Người đẹp tuy nhiều, nhưng chẳng phải là người mà ta muốn.” Lý Minh Chân nửa thật nửa giả than thở một tiếng: “Mỹ nhân tuyệt đại như Trường Ninh quận chúa thật sự chỉ có thể gặp chứ không thể cầu.”
“Nữ tử Liêu quốc tuy không mềm mại đa hình đa vẻ như nữ tử Tống quốc, nhưng nếu so về thân hình dung mạo và cử chỉ, nữ tử Liêu quốc lại diễm lệ và tùy ý hơn bọn họ nhiều lắm.”
Lý Minh Chân thầm mắng trong lòng, đối phương sống chết không chịu mắc câu, hắn đành phải mở miệng nói: “Lần này ta đến đây là có một chuyện muốn nhờ vả Hà huynh.”
“Ta đáp ứng làm một chuyện cho Thương Hải môn, hiện tại giữa chúng ta tựa hồ không ai thiếu nợ ai.” Ánh mắt Hà Khổ nửa mở nửa khép, không chút để ý.
“Ngươi nói ngươi có thể hỗ trợ ngăn cản Lục Đình Tiêu, nhưng sau đó chẳng phải ngươi cũng chưa có làm được?” Lý Minh Chân vừa nghe hắn đề cập đến chuyện này liền nổi giận mà không có chỗ phát tiết.
“Nếu không phải vì ngươi cản trở, ta hà tất gì phải vội vã rời đi như thế?” Hà Khổ bộ dạng uể oải, vẻ mặt cười như không cười, giống như đang nhắc nhở đến thất bại ngày đó của Lý Minh Chân.
Lý Minh Chân nghiến răng, thật muốn bổ nhào tới cắn hắn một ngụm, nhưng ngại võ công của mình chưa chắc qua được mười chiêu của người ta, nhận thức được điều này nên hắn đành phải kiềm chế xúc động. “Trước đây ngươi từng nói hy vọng có thể cùng Bắc Minh giáo giáo chủ so tài cao thấp, lần đó đã bị ta phá hủy, ngươi không cảm thấy đáng tiếc hay sao?”
“Một chút cũng không.” Khóe môi Hà Khổ khẽ nhếch: “Ta đã biết thực lực của hắn, hai chúng ta cho dù có tiếp tục đánh thêm hai trăm chiêu, chỉ sợ cũng không thể phân chia cao thấp, chẳng qua…”
“Chẳng qua cái gì?” Lý Minh Chân vội vàng hỏi. Lần trước người nọ cách hắn bất quá chỉ trong gang tấc, thiếu chút nữa là có thể ôm vào trong lòng ngực, việc sắp thành lại bại, hắn cực kỳ không cam lòng, nhưng dựa vào sức lực của một mình hắn là tuyệt đối không thể thành công, với địa vị cách biệt ở Thương Hải môn của mình, người ta cũng không có khả năng giúp đỡ hắn vô cớ đi đến Như Ý lâu, Thiên Sơn bát quái mà sư môn phái tới hỗ trợ lại càng không nên nhắc tới, cho nên hắn chỉ có thể giật dây bên phía Hà Khổ.
“Chẳng qua ta đối với Như Ý lâu chủ có chút hứng thú.”
Cái gì?! Lý Minh Chân trừng hắn.
“Bởi vì ta phát hiện, hắn rất giống một người mà ta quen biết.” Nụ cười của Hà Khổ thực sự rất đáng giá để nghiền ngẫm.
Trầm Dung Dương, ta nghĩ ngươi sớm muộn gì cũng sẽ tới Liêu quốc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất