Thiên Toán (Thiên Tính)

Chương 75: Quyển 7Chương 67

Trước Sau
Mùng năm tháng năm.

Cước bộ có chút vội vàng, nhưng đầu tóc và y phục lại vô cùng ngay ngắn chỉnh tề, đầu đội Mặc quan, thân khoác Lam bào, bộ dáng cẩn trọng.

Hắn phải đi đến địa điểm ước chiến.

Có lẽ sau trận ước chiến này, hắn sẽ không bao giờ còn cơ hội quay trở về nữa.

Trên trán Sở Diệp Thiên hơi đổ mồ hôi, không biết là bởi vì đi quá nhanh hay bởi vì có tâm sự. Vẻ mặt hắn thực sự rất nghiêm trọng, trong tay nắm bội kiếm thật chặt, ánh mắt kia tựa như muốn đem mỗi một thứ dọc đường khắc sâu vào tận đáy lòng.

Một tháng trước, Sở Tắc để lại thư rồi trốn khỏi nhà, đến nay vẫn chưa trở về, sau đó Sở Diệp Thiên có phái người ra ngoài, tuy đã tìm được Sở Tắc, nhưng hắn cũng không gọi Sở Tắc quay về Sở phủ, chỉ cử người theo dõi từ xa, bảo vệ an toàn cho nhi tử.

Nhi tử đã lớn, chung quy cũng phải ra ngoài lang bạt, nếu bản thân mình vạn nhất có xảy ra chuyện gì, trách nhiệm gánh vác Sở gia tương lai đương nhiên sẽ thuộc về hắn.

Sở Diệp Thiên hít vào một hơi, âm thầm cười khổ.

Núi Ngọc Tuyền là một nơi rất đẹp, tập trung hết mọi điểm xuất sắc của tỉnh Hồ Bắc, khoác lên mình vẻ đẹp do tạo hóa ban tặng, tiếng suối róc rách, cây cỏ rợp bóng. Vào tháng năm, dõi mắt về phía xa, khắp đồi khắp núi đều là trăm hoa thi nhau đua nở, sắc xanh sắc vàng đan xen vào nhau, lay động theo gió, vô cùng mỹ lệ.

Thế nhưng, giờ phút này Sở Diệp Thiên lại không có tâm tình nào để thưởng thức, hắn đứng ở nơi đó, lẳng lặng chờ một người quan trọng, vạt áo bị gió cuốn lên cao, mồ hôi chi chít trên trán cũng dần được hong khô. Chẳng qua, các đốt ngón tay nắm chặt vỏ kiếm có chút trắng bệch đã phần nào tiết lộ tâm trạng của hắn.

Từng giây từng phút trôi qua, tâm tình của hắn chẳng những không có chút thuyên giảm nào mà ngược lại càng ngày càng khẩn trương thêm, giống như một sợi dây cung bị kéo đến cực hạn, bất cứ lúc nào cũng có thể đứt đoạn, nhưng trước khi đứt, nhất định phải chịu cảm giác áp lực tựa như bị đá đè lên lòng ngực như thế này.

Phía xa xa chậm rãi xuất hiện một điểm đen.

Điểm đen kia càng lúc càng gần, giống như một người đang ngồi ở trên ghế.

Dưới chân núi Ngọc Tuyền là một thảo nguyên rộng lớn, vô cùng bằng phẳng, người nọ tự mình đẩy luân ỷ chầm chậm tiến sang đây, cũng không tốn bao nhiêu sức lực.

Nhưng đây không phải là lý do chính để Sở Diệp Thiên chọn làm địa điểm ước chiến.

Sở dĩ hắn chọn Ngọc Tuyền sơn, là bởi vì đệ đệ của hắn đã từng chết ở chỗ này.

Một người thừa kế được cả gia tộc gửi gắm hy vọng, một người được cho là có tư chất tốt nhất trong ba đời liên tiếp của Sở gia, đã chết dưới chân núi Ngọc Tuyền này.

Sở Diệp Thiên đương nhiên biết tại sao Sở Phương Nam phải chết, dẫu vậy hắn vẫn vì cái chết của đệ đệ mà cảm thấy thống khổ.

Hắn vốn là một người không có dã tâm, Sở gia có đệ đệ tiếp quản, hắn tự nhiên không cần lo lắng, nhưng từ sau khi Sở Phương Nam chết, hắn không thể không đứng ra gánh vác phần trách nhiệm này, mỗi ngày đều phải sống trong áp lực chấn hưng gia nghiệp của một gia tộc đã suy tàn, uất ức trong lòng không cần nói cũng biết.

Gia tộc, vinh dự, trách nhiệm.

Sở Diệp Thiên ngẩng đầu, bầu trời xanh thẫm, kéo dài đến tận bên kia sườn núi.

Người nọ bạch y như tuyết ngồi trên luân ỷ, vẻ mặt đạm nhạt.



Trên mặt tuy không cười, nhưng cũng không khiến người khác cảm thấy nghiêm túc, ngược lại dùng hai từ “ấm áp” đánh giá y thì có vẻ thích hợp hơn, chẳng qua sự ôn hòa này phải trải qua vô số khó khăn cùng trắc trở mới tôi luyện ra được.

Người nọ đã càng lúc càng gần, mãi cho đến khi cách Sở Diệp Thiên chưa tới hai thước mới dừng lại.

Bọn họ đều đơn độc mà đến, chân núi Ngọc Tuyền lớn như vậy, nhưng ngoại trừ thanh âm gió thổi, hoa rơi, cây cối xào xạc, thì không còn bất cứ động tĩnh nào khác nữa.

Những người khác không phải không muốn đến quan sát cuộc chiến, mà là đã bị Lục Đình Tiêu ngăn cản.

Có thể đánh thắng được giáo chủ của Bắc Minh giáo, trên thế gian này còn chưa được vài người.

“Sở Phương Nam chết cũng chưa hết tội, ta và ngươi không thù không oán, nếu hiện tại ngươi cảm thấy hối hận, ta sẽ rời đi ngay lập tức.”

Thanh âm của Trầm Dung Dương không lớn, nhưng lại thẳng tắp truyền vào trong tai đối phương, lời nói ấm áp bình thản không hề có ý khiêu khích.

Sở Diệp Thiên kinh ngạc nhìn y, hồi lâu sau mới thở dài.

“Không còn kịp rồi, bắt đầu từ lúc ngươi giết chết xá đệ thì đã…”

Trầm Dung Dương hiểu được ý tứ của hắn, hiện tại Sở Diệp Thiên không phải chỉ vì đệ đệ của mình báo thù, nếu hắn không hạ chiến thư, Sở gia sẽ vĩnh viễn sống trong bóng ma của thất bại, thế hệ này của bọn họ không có nhân tài kiệt xuất, nhất định sẽ càng thêm suy sụp, ngay cả vị trí đứng trong chốn võ lâm có khi cũng không còn, hành động lần này của Sở Diệp Thiên chẳng khác nào là phá nồi dìm xuồng.

Trong lòng than thở, trên mặt lại không hề bộc lộ bất cứ thứ gì, chuyện đã tới nước này, nói cái gì cũng là vô ích.

“Trầm lâu chủ, xin mời.” Sở Diệp Thiên hòa nhã chìa tay làm động tác “xin mời”, sau đó rút trường kiếm ra ngoài, vỏ kiếm bị ném sang một bên.

Thanh kiếm này của hắn gọi là Thu Thủy kiếm, tuy không phải thần binh lợi khí gì, nhưng cũng là vật gia truyền của Sở gia, từ khi hắn bắt đầu tập võ đã luôn mang theo bên mình, thân kiếm tùy theo động tác của hắn, dưới ánh sáng lóe lên phong mang lạnh lẽo như làn thu thủy.

Người đối diện hãy còn đang ngồi, hai tay khoát trên tay vịn luân ỷ, chưa hề lấy ra bất cứ loại binh khí nào.

Sở Diệp Thiên âm thầm nghiến răng, miễn cưỡng bình tĩnh, nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của đối phương, thế nhưng trong lòng thì đã sớm rối loạn.

Thời gian cứ trôi qua từng giây từng phút, hắn bất động, người nọ lại càng trầm tĩnh, Sở Diệp Thiên nắm chặt chuôi kiếm, nhắm mắt, ngưng thần tụ khí, mũi kiếm khẽ nâng lên, xuất ra chiêu “Thu Thủy Trường Thiên”.

Đây là chiêu thứ ba trong Thu Thủy kiếm pháp của Sở gia, khác với sự ôn hòa của chiêu thức mở đầu “Họa Long Điểm Tinh”, “Thu Thủy Trường Thiên” là chiêu mà năm đó người sáng lập kiếm pháp của Sở gia đã ngộ ra được từ trong Thập Bát La Hán trận của Thiếu Lâm tự, xem trọng chí dương chí cương, trong kiếm phong sắc bén ngầm che đậy sát khí bức người, hoàn toàn tương phản với ý nghĩa vốn có của bốn từ “Thu Thủy Trường Thiên”.

*Họa long điểm tinh: Vẽ rồng điểm mắt.

Mũi chân điểm nhẹ, lướt qua đầu ngọn cỏ, phối hợp với kiếm pháp trong tay, thế tới quả thực vô cùng kinh người, trường kiếm nhoáng lên một cái đã biến hóa ngàn vạn lần, lúc này là một chiêu khác trong Thu Thủy kiếm pháp, tên gọi Thiên Thủ Quan Âm. Từ góc độ của Trầm Dung Dương nhìn sang, giống hệt như ngàn vạn đạo kiếm quang đồng loạt đánh xuống đầu y, thiên la địa võng, muốn tránh cũng không thể tránh.

*Thiên thủ Quan Âm: Quan Ân nghìn tay.

Trầm Dung Dương thở dài, chính là vì đối phương mà than thở.

Cho dù thiên biến vạn hóa cũng không thể xa rời gốc rễ. Trên thế gian này, rất nhiều người có võ công, nhưng vẫn không thể đột phá được chiêu trước mắt, bởi vì bọn họ quá chú trọng vào chiêu thức, kỳ thực có đôi khi chiêu thức sẽ trở thành hòn đá cản bước tiến của ngươi, cũng giống như người đọc nhiều sách chưa chắc đã giỏi hơn người không đọc, nhìn nhiều học nhiều không nhất định là chuyện tốt.



Tượng lớn thì không thấy hình, âm lớn thì ít thấy tiếng, khéo quá hóa vụng. (*Tượng ở đây ý chỉ Phật)

Chính là đạo lý này.

Sở Tắc thở hồng hộc đuổi tới phụ cận Ngọc Tuyền sơn, nhưng lại bị một người ngăn cản.

Hoàng y, ngọc quan, khuôn mặt lạnh lùng, người nọ chẳng qua chỉ thản nhiên nói một câu “Tạm thời không thể đi vào”.

Sở Tắc vốn không biết thân phận của người nọ và lý do vì sao hắn cứ một mực đi theo bên cạnh Trầm Dung Dương, sau đó từ trong miệng bang chủ Tào bang, hắn mới biết được người nọ chính là Bắc Minh giáo giáo chủ.

Lục Đình Tiêu.

Một sự tồn tại thần bí dường như chỉ có ở trong chuyện thần thoại.

Mà giờ khắc này hắn đã biết vì cớ gì người khác đánh giá Lục Đình Tiêu như thế.

Bởi vì bản thân mình luyện kiếm gần hai mươi năm, ở trước mắt người này lại chẳng khác nào múa rìu qua mắt thợ.

Hắn vừa mới rút kiếm đâm tới, kiếm đã rơi trên mặt đất, cả người bị điểm huyệt đạo không thể động đậy.

Thế nhưng, hiện tại người đang quyết chiến sinh tử ở bên trong là phụ thân của hắn, người này, dựa vào cái gì không cho hắn đi vào?

Lục Đình Tiêu quét mắt nhìn hắn một cái, tựa hồ nhìn ra suy nghĩ của hắn, khóe miệng hơi nhếch lên, trong mắt Sở Tắc, nụ cười của Lục Đình Tiêu giống như đang chế giễu hắn. “Hiện tại ngươi qua đó cũng không ích gì, còn có thể khiến hắn phân tâm.”

Sở Tắc cắn răng, lộ ra tức giận, người nọ lại làm như không thấy, chỉ chắp hai tay sau lưng đứng tại chỗ, dáng người cao lớn thẳng tắp, tựa như không gì là không thể làm được.

Ngày đó ở trên dốc Tà Nguyệt, hắn vốn định vạch trần Trầm Dung Dương, khiến y mất hết thể diện trước mặt các vị giang hồ đồng đạo, sau đó không còn mặt mũi nào đến tỷ thí với phụ thân của mình, nhưng không ngờ bị đối phương dùng tứ lạng bạt thiên cân lật ngược tình thế. Sau đó, biến cố Chấn Thiên Lôi phát sinh, hắn may mắn tránh được một kiếp, còn thiếu nữ mặc hồng y xinh đẹp kia thì lại không thể mở mắt ra được nữa.

*Tứ lạng bạt thiên cân: bốn lạng mà đánh bạt được cả ngàn cân.

Tuổi trẻ mơ mộng, vừa mới cảm nhận được tư vị tình ái, tuy hai người bọn họ vẫn chưa làm gì vượt quá giới hạn, nhưng ngày ngày ở bên cạnh, ái muội, ngọt ngào, làm sao có thể không có cảm giác? Chỉ là, cảm giác này còn chưa trở nên chân thật đã bị tiếng nổ vang trời ngày đó xé nát. Sau khi đau khổ qua đi, vừa vặn đến mùng năm tháng năm, cha mình sống chết trước mắt, hắn từ ngàn dặm xa xôi vội vàng chạy tới đây, cuối cùng lại gặp phải cục diện như thế này, sao có thể không phẫn hận.

Ban đầu còn có thể nói chuyện, sau Lục Đình Tiêu ngại hắn ồn ào không dứt, ngay cả á huyệt cũng điểm luôn, hắn chỉ có thể dùng ánh mắt để biểu đạt tâm tình của mình, đối phương ngoảnh mặt làm ngơ, khiến hắn tức giận đến ngứa răng.

Không biết qua bao lâu, hắn cảm thấy chân vừa tê vừa mỏi, muốn ngồi xuống nghỉ ngơi, nhưng không thể mở miệng, đang không biết làm thế nào, trên người đột nhiên bị điểm hai cái, cử động ngay lập tức khôi phục như cũ.

Đang muốn chửi ầm lên, đã thấy một người xuất hiện trong tầm mắt.

Là phụ thân sao?

Vội vàng tiến lên vài bước, khuôn mặt của người nọ còn chưa rõ ràng, nhưng hắn thấy được, người nọ là đang ngồi mà đi tới chứ không phải đứng đi tới.

Tim của hắn đập thình thịch một tiếng, đầu óc trống rỗng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau