Thiên Toán (Thiên Tính)

Chương 89: Quyển 7Chương 80

Trước Sau
Tấm biển trước tòa nhà viết hai chữ “Hà phủ” thật lớn.

Ở thượng kinh của Liêu quốc, có thể sở hữu một tòa phủ đệ lớn như vậy, chủ nhân nhất định không phú cũng quý.

Chỉ là, Lục Đình Tiêu sẽ không chú ý tới những loại chi tiết như thế này, đối với hắn mà nói, những thứ này bất quá chỉ là hoa trong kính, trăng trong nước mà thôi.

Tuy hắn từng bế quan luyện võ một thời gian ngắn trên đỉnh Ngọc Tiêu, nhưng điều này không có nghĩa là hắn hoàn toàn không rõ lòng người hiểm ác trên thế gian này, là người cầm quyền của cả một giáo phái, thứ cần phải học tập, hiển nhiên không chỉ có võ công.

Bất quá chỉ là bởi vì ngày thường hắn lúc nào cũng thờ ơ, rất ít khi đem sự việc vụn vặt đặt ở trong lòng, luyện đạo gia tâm pháp lâu, tâm tình tựa hồ cũng không bị vạn sự vạn vật quấy nhiễu, hết thẩy đều trở nên thông suốt và lãnh đạm.

Chỉ thích sự việc thuần túy và đơn giản.

Chẳng qua, thế nhân cứ luôn thích biến sự việc đơn giản thành phức tạp.

Hắn theo hai thị nữ nọ bước vào trong một sương phòng, nói là sương phòng, không bằng nói là sảnh lớn thì phù hợp hơn, nơi này to lớn trống trải, được ngăn cách bởi rất nhiều tầng màn che, hoàn toàn không thể nhìn thấy tình hình ở nơi sâu nhất bên trong.

Dường như không có ai, yên tĩnh đến mức có chút vắng vẻ, chỉ có tiếng đẩy cửa và tiếng bước chân của bọn họ là vẫn còn đang vang vọng lại bên tai, Lục Đình Tiêu dừng bước, lẳng lặng đứng tại chỗ.

Hồi lâu sau, bên trong không có người nói chuyện, hắn cũng không bước tiếp về phía trước nửa bước.

Toàn Cơ thi lễ với hắn, khẽ mở miệng: “Lục công tử, chúng ta không có chỉ thị, không thể tiếp tục dẫn dường, mời ngươi cứ đi.”

Lục Đình Tiêu thản nhiên nhìn nàng một cái, cũng không có ý tứ hàm xúc đặc biệt nào, lại khiến Toàn Cơ nhịn không được mà run lên, Ngọc Hành bên cạnh lo lắng nhìn Lục Đình Tiêu, móng tay gắt gao bấu chặt vào lòng bàn tay, dùng thanh âm nhỏ đến gần như không thể nghe thấy nói: “Xin… cẩn thận một chút.”

Toàn Cơ xoay đầu cực nhanh, liếc nhìn Ngọc Hành, trong ánh mắt không hề che dấu khiếp sợ cùng chỉ trích, Ngọc Hành cũng không nhìn nàng, nói xong liền vội vàng từ bên cạnh Lục Đình Tiêu bước ra ngoài.

Hết thẩy quay về yên lặng, lụa mỏng tung bay khắp nơi, tầng tầng lớp lớp, khiến người ta không thể nhìn thấu, hắn nhấc chân, bước từng bước hướng vào bên trong.

Chung quanh yên tĩnh đến mức Lục Đình Tiêu cơ hồ có thể nghe thấy tiếng bước chân của chính mình.

Càng đi vào bên trong, càng phảng phất như đang tiến vào một cái bẫy rập, tầng tầng lớp lớp mê chướng, lụa mỏng màu trắng dùng tơ tằm dệt thành, tựa như một cái kén vô cùng hoàn hảo, trùng điệp bao bọc lấy hắn.

Đôi mày trong trẻo hơi nhíu lại, rồi lập tức hồi phục, thần sắc vẫn lạnh nhạt trước sau như một, nhưng bàn tay lại siết chặt thanh kiếm.

Trực giác khiến cho hắn cảm thấy nguy hiểm đang ở rất gần, nhưng nguy hiểm này cũng không phải đến từ địch nhân, mà đến từ huyền cơ trong nghi trận lụa mỏng của đối phương.

Tiếng sáo yếu ớt lượn lờ vang lên bên tai, nhẹ nhàng réo rắt, thẳng tiến vào trong lòng, còn lòng ngực, dường như cũng không thể tự chủ được mà run lên theo từng tiết tấu của tiếng nhạc.

Cùng lúc đó, hương hoa mai không biết từ nơi nào bay đến, ngọt nồng kiều diễm, lưu luyến không dứt.

Huyết khí trong lòng ngực cũng mơ hồ dâng lên, hệt như bị dùi trống đập vào, từng cái từng cái, giống như muốn đánh nát cả lục phủ ngũ tạng, màng tai ân ẩn đau, nhưng tiếng nhạc lại vô cùng êm tai, khiến người ta nhịn không được vểnh tai cẩn thận lắng nghe.

Lục Đình Tiêu dừng bước, tiếng nhạc cũng không hề suy yếu, mà ngược lại còn rõ ràng hơn trước, lụa mỏng trước mặt bỗng nhiên cuồn cuộn bay lên, dạt về hai bên, từng tầng được mở ra, sau một hồi, rốt cuộc lộ ra cảnh tượng ở phía sau.

Thế nhưng, chỉ có một người.

Hơn nữa lại là người mà hắn hết sức quen thuộc.

Người nọ mặc tuyết y, tóc đen, từng sợi tơ và chuỗi ngọc trên phát quan rũ xuống, lẫn vào trong mái tóc dài buông ở trước ngực, vô cùng ôn nhã và thanh quý.

Trầm Dung Dương cười nhạt nhìn hắn, ánh mắt ấm áp, ẩn chứa tình cảm cực nồng đậm.



Hắn lẳng lặng mà đứng, nhìn người đối diện.

Người nọ vẫn tươi cười, ôn hòa nhìn hắn.

Hồi lâu sau, Trầm Dung Dương tự mình đứng lên khỏi ghế, từng bước một, hướng về phía hắn.

Cước bộ lưu loát sinh động tựa như mây bay nước chảy, không hề có chút trì trệ, giống như hắn vẫn luôn tưởng tượng, người này, bộ dáng lúc bước đi, so với lúc ngồi, càng thêm động lòng người.

“Đình Tiêu…”

Người nọ đi tới trước mặt Lục Đình Tiêu, khoảng cách chỉ gần trong gang tấc, thanh âm trầm thấp, tựa như tiếng nỉ non, nương theo tiếng nhạc truyền vào trong tai, cảm giác thật kỳ dị.

“Ngày mai, ta cùng ngươi quay về đỉnh Ngọc Tiêu a.” Bàn tay trắng nõn thon dài, xinh đẹp hơn bất cứ thứ gì trên đời, bàn tay đó khẽ vỗ lên tay cầm kiếm của hắn, xúc cảm ôn nhuận từ mu bàn tay truyền đến, giống hệt như cái tên Trầm Dung Dương.

“Ngươi không trở về Như Ý lâu?” Hắn chậm rãi lên tiếng, thanh âm có chút khàn khàn và trầm thấp, có lẽ cũng bị tiếng nhạc và hương mai kia ảnh hưởng.

“Có ngươi là đủ rồi.” Người nọ mỉm cười, vươn tay thoát ngoại bào, rồi lại cởi bỏ vạt áo, động tác tao nhã xinh đẹp, khiến người ta không cách nào dời mắt.

Lý y được trút bỏ, khuôn ngực bóng loáng mạnh mẽ phơi bày ở trước mắt, người nọ đứng thẳng, khóe môi khẽ mím, hấp dẫn mê người hơn bất luận thời điểm nào trước đây, ánh nến xuyên qua lụa mỏng chiếu xuống gương mặt cùng thân thể của hắn, tỏa ra quang hoa trong suốt oánh nhuận.

“Đình Tiêu…” Người nọ nhẹ nhàng nói, một tay cởi bỏ dây lưng trên tiết khố của mình, một tay xoa mặt Lục Đình Tiêu.

Lục Đình Tiêu cũng vươn tay, nhưng không phải sờ hắn, mà là rút kiếm ra khỏi vỏ, chém về phía trước.

Thế kiếm đi với tốc độ sét đánh không kịp bưng tai, cho dù Hà Khổ ở đây, chỉ sợ cũng sẽ không thể đỡ được một kiếm này.

Bóng ảnh, tiếng nhạc đột nhiên biến mất, hết thẩy trở về vô hình.

Chỉ có lụa mỏng tung bay đầy trời giống như trước, mơ hồ chiếu ra vài tia sáng u ám mà cổ quái.

“Nhân vật như thế, kiếm pháp như thế, chỉ sợ trong thiên hạ này, ngoại trừ Lục Đình Tiêu thì không còn ai có thể làm được như vậy.”

Thanh âm trong trẻo dịu dàng vang lên, một bàn tay bóng loáng như ngọc không chút tỳ vết vén màn lụa mỏng, lộ ra một thân cung trang trắng như tuyết kéo dài tới đất, khuôn mặt như sen hồng, tay áo như tố nghê, dáng người thướt tha, gót sen nhẹ nhàng.

*Tố: màu trắng, nghê: cầu vồng.

Tuy Lục Đình Tiêu chưa bao giờ đánh giá bề ngoài của người khác, nhưng không thể không thừa nhận dung mạo của nữ tử này thật sự xứng đáng với hai chữ “tuyệt sắc”. Nếu nói Hạ Dung Dung và Phùng Tinh Nhi là nụ hoa chớm nở, Tạ Yên Nhiên là mẫu đơn mỹ lệ yêu kiều, thì nữ tử trước mắt này chính là tập hợp đầy đủ ưu điểm của hai dạng trên, tú sắc thiên thành, duyên hoa phất ngự, không hơn cũng không bớt một phần.

*Tú sắc thiên thành: xinh đẹp tự nhiên, Duyên hoa phất ngự: là cụm từ dùng để hình dung một nữ tử xinh đẹp đến mức hoàn mỹ, dù muốn trang điểm cũng không biết nên trang điểm thêm ở chỗ nào.

“Những gì mà Lục giáo chủ vừa nhìn thấy nhất định là chấp niệm ở nơi sâu nhất trong lòng của giáo chủ, nhưng không biết giáo chủ nhìn thấy gì, hoặc nghĩ đến cái gì?”

Trường Ninh khẽ cười nói, thanh âm vô cùng êm tai, mà chẳng cần phải nói, nàng đương nhiên có thể nhìn thấy ảo giác trong mắt của Lục Đình Tiêu, lúc này hỏi lại, bất quá chỉ muốn kích thích hắn mà thôi.

Nàng vốn định dùng Thiên Ma vũ mê hoặc tâm thần đối phương để đạt mục đích, nhưng không ngờ tâm chí của Lục Đình Tiêu lại kiên định như thế, ngay cả Thiên Ma vũ cũng không thể khiến hắn dao động nửa phần. Trường Ninh tự nhiên không biết, lúc trước ở trong thông đạo, ngay cả yêu vật Hạn Bạt ngàn năm có sở trường mê hoặc tâm thần bậc nhất còn không thể dao động được Lục Đình Tiêu và Trầm Dung Dương, hiện tại Lục Đình Tiêu sao còn có thể dễ dàng bị mê hoặc như nàng nói.

Thiên Ma vũ này, nghe nói là học được từ trên người của yêu hồ, thế nhưng kỹ xảo như thế này, sao có thể so được với công lực của Hạn Bạt, hai bên cách biệt rõ rệt như thế, bất quá chỉ là núi cao gặp phải núi cao hơn mà thôi.

Trước đây, người trúng huyễn thuật đều là người có dục vọng, bất kể là kẻ quyền thế tài phú hay mỹ nhân, đều dơ bẩn xấu xa, chỉ có Lục Đình Tiêu là ngoại lệ, khiến nàng không hiểu sao lại sinh ra cảm giác vô lực.

Thấy đối phương không có ý tứ mở miệng, Trường Ninh đành phải nói tiếp: “Lệnh hữu tự tiện xông vào trong phủ của ta, nói đồ vật của nàng bị người trong phủ ta trộm đi, chẳng lẽ Lục giáo chủ không có gì cần giải thích hay sao?”

Lục Đình Tiêu vẻ mặt thản nhiên, ngay cả giọng nói cũng thản nhiên: “Ngươi muốn cái gì?”



Trường Ninh buồn bực, lông mày hơi nhíu lại, mỹ nhân buông lời khen ngợi, hết sức động lòng người, chỉ tiếc người trước mắt này hoàn toàn không biết thưởng thức: “Thực không dám giấu diếm, ta vốn là quận chúa của Đại Liêu, phong hào Trường Ninh, từ khi biết giáo chủ đến Liêu quốc, liền muốn gặp mặt giáo chủ một phen, ước hẹn một chuyện quan trọng, nếu như có chỗ nào hiểu lầm, còn thỉnh giáo chủ rộng lòng tha thứ.”

Dứt lời liền học theo lễ nghi của nữ tử người Hán, cúi người xuống, dáng vẻ tha thướt, khiến người ta động lòng thương xót.

Ánh mắt Lục Đình Tiêu nhìn nàng tựa như đang nhìn một con hát, bên trong sự lãnh đạm lại lộ ra một tia trào phúng, Trường Ninh nhìn thấy thiếu chút nữa đã nghiến răng nghiến lợi, nhưng không thể không nói tiếp.

“Nghe đồn bên trong cấm địa của quý giáo có một thanh Ngưng Quang kiếm, trong kiếm cất giấu võ công tâm pháp, võ công tâm pháp này lại xuất phát từ Tây Vực, không biết Lục giáo chủ có thể từ bỏ thứ mình yêu thích đem bí tịch kia trả lại cho ta, trên dưới Thương Hải môn nhất định sẽ vô cùng cảm kích.”

Lục Đình Tiêu thản nhiên nói: “Trong Bắc Minh giáo không có Ngưng Quang kiếm.” Hắn đứng ở nơi đó nhìn Trường Ninh, chỉ với một cỗ khí độ lạnh băng khiếp người như thế này cũng đủ khiến Trường Ninh kiêng kỵ, cố gắng lui về phía sau áp chế xúc động.

“Cấm địa của quý giáo, nghe nói ngay cả bản thân giáo chủ nếu không có chuyện gì cũng không thể bước vào, thiết nghĩ võ công của giáo chủ là thiên hạ vô địch, những chuyện vụn vặt tầm thường như thế này hiển nhiên là không đặt vào trong mắt, cũng chưa từng cẩn thận đi tìm.”

Trường Ninh sóng mắt lưu chuyển, giọng nói êm tai, có lẽ cũng đã tốn không ít công phu để đi thăm dò. “Vật ấy rất quan trọng đối với chúng ta, xin giáo chủ hãy hỗ trợ tìm kiếm, nếu thật sự không có chúng ta tuyệt đối sẽ không miễn cưỡng.”

Lời nàng nói có tám phần là sự thật, Thương Hải môn không muốn trở thành địch nhân của Bắc Minh giáo và Như Ý lâu, cũng không xác định thanh kiếm kia có thật sự được cất giấu trong Bắc Minh giáo hay không, cho nên mới phái Trường Ninh ra mặt, chẳng qua Trường Ninh tự cho là thông minh, vừa ra tay liền sử dụng Thiên Ma huyễn thuật, vừa rồi đi một vòng lớn, cuối cùng lại thành ra tốt quá hóa dở.

Truyền thuyết về Ngưng Quang kiếm ở trong mắt thế nhân có vô số phiên bản, thậm chí có người nói nó cất giấu bảo tàng kho báu của phục quốc, nhưng đối với Thương Hải môn mà nói, nó không phải là võ công hay bảo tàng gì, mà có một giá trị khác.

Nàng nói chuyện cực kỳ uyển chuyển, tuy Lục Đình Tiêu có chút không kiên nhẫn nhưng cũng không biểu lộ ra mặt, chỉ thản nhiên nói: “Một tháng sau, nếu có tin tức thì sẽ báo cho ngươi biết.”

Trường Ninh gật đầu: “Ta còn có một yêu cầu quá đáng khác, nếu giáo chủ đáp ứng, thiếu nữ Miêu Cương kia sẽ ngay lập tức bình an trở về khách điếm mà giáo chủ đang ngụ.”

Trường Ninh biết hắn sẽ không đáp lời, đành phải ngừng lại một chút rồi nhẹ nhàng nói: “Xin Lục giáo chủ giúp ta giết Hà Khổ.”

***

Thời điểm Lục Đình Tiêu đi ra khỏi Hà phủ, bên ngoài trời đang hạ mưa nhỏ, tiếng mưa tí ta tí tách, hoa cỏ xanh biếc, ngay cả rêu xanh trên bậc thềm cũng có vẻ vô cùng tươi mới.

Mưa có hơi thấm ướt ngoại bào, mũi giầy cũng bị dính vài đốm nước bùn, hắn lúc này chỉ muốn nhanh chóng trở về khách điếm, nhìn thấy người nọ.

Người dẫn hắn ra khỏi phủ không phải là Toàn Cơ hay Ngọc Hành, mà là một lão nô miệng câm lưng còng, Lục Đình Tiêu vừa bước qua cánh cửa liền thấy bên ngoài có một người đang ngồi, trong tay cầm một chiếc ô, nhìn hắn khẽ mỉm cười.

Không hiểu sao, đáy lòng bỗng nhiên cảm thấy thật ấm áp.

“Sao ngươi lại đến đây?”

“Đón ngươi.”

“Đi thôi.”

Hắn đi tới, tiếp nhận ô, động tác tự nhiên, không cần ngôn ngữ.

Trường Ninh túm lụa mỏng bên cạnh, nhìn bóng dáng Lục Đình Tiêu rời đi, thật lâu cũng không có lên tiếng, Toàn Cơ từ phía sau bước tới, sắc mặt không che giấu lo lắng.

“Quận chúa, Thương Hải môn chỉ nói muốn Ngưng Quang kiếm, không có nói muốn tánh mạng của Hà công tử, ngài…”

Nàng phụng dưỡng Trường Ninh nhiều năm, tự nhiên hiểu được tình cảm sâu đậm mà quận chúa dành cho Hà Khổ, chỉ là không biết từ lúc nào, tình cảm cuồng dại này lại biến thành oán hận?

Trường Ninh cười khổ một tiếng, hồi lâu sau mới chậm rãi nói: “Ta một lòng say mê Hà lang, nhưng hắn lại thủy chung nhớ kỹ chuyện ta lừa gạt hắn năm đó, không chịu tha thứ cho ta, người giống như hắn, thoạt nhìn tùy ý, lại cao ngạo khinh người, không thể chấp nhận dù chỉ là nửa điểm dối trá, chỉ có thể trách ta năm đó nhất thời hồ đồ… Hiện tại, hiện tại chỉ còn cách bức hắn trở về bên cạnh ta, khiến hắn và Lục Đình Tiêu trở thành địch nhân, Hà lang tự nhiên không còn đường thối lui, ta sẽ biến thành người duy nhất mà hắn có thể dựa vào.”

Toàn Cơ thầm than một tiếng, chuyện của chủ tử, thật sự không phải là chuyện mà nàng có thể xen vào, nhưng lấy tính tình của Hà công tử mà nói, sao có thể dễ dàng chấp nhận nếu bị người khác tính kế?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau