Chương 112
Chương 113: Bão táp
Nhắc tới tận thế sẽ nghĩ tới cái gì?
Động đất, núi lửa, thậm chí là tang thi vây thành.
Nếu như mấy cái trước thì còn tốt dù sao bản đồ rất lớn, hành tinh này tàn thì có thể chuyển tới nơi khác, nhưng Bạch Thời chỉ sợ thế giới vì một câu nói của cậu mà đột ngột chuyển biến thành phong cách truyện tang thi, nếu như vậy thì cậu phải qua cửa kiểu gì đây? Tiêu diệt toàn bộ tang thi ấy hả? Liệu Tống Minh Uyên có biến thành vua tang thi không vậy?
Thật dễ sợ, bị một tên tang thi nhìn chằm chằm vào hoa cúc, vừa nghĩ đã thấy vô cùng vô cùng kinh hãi có biết không?
Nhưng sự độc miệng của cậu không chỉ có thế, phía sau còn có nữa, nếu như muốn ứng nghiệm từng cái một, chắc có lẽ thế giới sẽ không muốn đổi phong cách đâu nhỉ? Chắc chỉ điều chỉnh nhỏ thôi cũng nên?
Cơ mà… Vạn nhất thì sao?
Bạch Thời đứng đờ đẫn, hỗn loạn trong gió, đối với thế giới vô lý này, cậu thật không thể nói chính xác được, cũng không dám đánh cuộc.
Trên cơ bản thì học sinh của học viên Thiếu Niên đều đang nghỉ ngơi, xung quanh không có một ai, chỉ có thể nghe thấy tiếng mưa rơi tí tách đập vào ô, Lục Việt thấy Bạch Thời đứng ngẩn ngơ, phát hiện không có tình huống gì đặc biệt, không nhịn được mà nói: “Chủ nhân làm sao thế? Không khỏe hả?”
Phải, ông đây không khỏe chút nào. Bạch Thời hơi hoàn hồn, cảm thấy mình không thể ngồi chờ chết, nếu như cậu nói với người khác là nơi này sắp tận thế rồi chắc không ai tin đâu, phải làm sao bây giờ?
Lục Việt thấy cậu không đáp, lại nhìn xung quanh một vòng, vẫn không phát hiện ra vấn đề, biến thân thành một sợi dây vòng vòng quanh cổ cậu: “Chủ nhân?”
“… Không có gì.” Bạch Thời thuận miệng ứng phó, nói chính xác hơn thì phải đi trữ hàng, bởi vì nếu thật sự là tang thi vây thành, ăn uống là một vấn đề, cho dù là thiên tai tận thế, thì trước khi di chuyển hoặc trên đường di chuyển cũng cần có cái ăn chứ, tích trữ một chút không thừa được.
Bạch Thời hạ quyết tâm, đang định thuê xe đi mua sắm, đúng lúc này ánh mắt liếc qua, thấy bên kia có mấy người rẽ tới, đúng là đám Đức Kiệt, không khỏi sững lại.
Đám Đức Kiệt chạy về nhưng càng nghĩ càng không cam lòng, rõ ràng lúc còn bé bọn chúng vẫn luôn nổi trội hơn Trì Tả và Cẩu Đản mà, bây giờ kém hơn Trì Tả thì thôi đi, lại còn bị Cẩu Đản xem thường, thật là mất mặt. Cho nên chúng nghĩ, quyết định đi tìm Cẩu Đản đánh một trận, để người này thấy rõ sự chênh lệch giữa họ, tìm lại chút cân đối cho tâm lý.
Một người trong đám hơi lo lắng, hỏi một câu nếu lỡ tay đánh Cẩu Đản bị thương, sau đó Trì Tả truy cứu thì phải làm sao bây giờ? Đức Kiệt rất bình tĩnh, nói rằng tốt nhất nên kiềm chế một tí, hơn nữa chúng ta không đề nghị trước, để Cẩu Đản tự nói, lúc ấy có ai muốn trách cũng không thể trách chúng ta được rồi, lại nói xưa nay Trì Tả rất tốt tính, có thể làm gì chúng ta chứ?
Hai người còn lại thấy có lý, rối rít đồng ý với đề nghị này. Chúng cứ tưởng đêm nay Cẩu Đản sẽ ở lại, ai ngờ lại đi từ chiều, đương nhiên chúng sẽ không bỏ qua cơ hội, lập tức đuổi theo.
Đức Kiệt ra vẻ hòa nhã hỏi: “Tình cờ thế, định đi?”
Bạch Thời nhìn chúng, nghĩ thầm, mấy tên nhóc khỏe mạnh thế này, chỉ bởi vì một câu nói của cậu mà lại gặp nguy hiểm tính mạng, đáng thương quá trời. Cậu cảm thấy mình có tội lớn, cảm khái một chút vỗ vai Đức Kiệt đầy đồng tình: “Ờ, gặp lại.”
“…” Đức Kiệt cố nén cảm giác kỳ quái nào đó xuống, chậm rãi đi theo cậu, “Lúc trước bọn tao tạm thời có việc, còn chưa nói xong, chúng ta đang nói đến đâu rồi?”
Bạch Thời ngơ ngác một giây, định tìm ông để đánh nhau đó hả? Đừng làm loạn nữa cưng, trước bờ vực tận thế, mấy thứ này chẳng đáng là gì nữa rồi. Cậu lại dùng nét mặt vỗ cảm đưa tay vỗ vỗ vai, lướt qua mấy đứa tiếp tục đi ra ngoài.
Gân xanh trên trán Đức Kiệt đập thình thịch, vội vàng đuổi theo: “Hình như nói đến tao có gì không dám, nhưng bọn tao chỉ sợ mày không dám.”
“Tao thấy nó chỉ nói đùa thôi, sao có thể đánh thắng chúng ta được chứ?” Một đứa khác thêm lửa, “Chắc có đánh nhau được cũng chỉ biết vài bước cơ bản thôi chứ gì, chán lắm, chúng ta tranh thủ tới phòng huấn luyện đi.”
Đức Kiệt gật đầu: “Cũng đúng.”
Bạch Thời dừng lại một chút, nhìn về phía bọn chúng. Đám Đức Kiệt phấn chấn, cảm thấy có hi vọng rồi. Bạch Thời hơi kinh ngạc: “Không phải bọn mày định đi à?”
Mấy người: “…”
“Nghe lời, trưởng thành chút đi.”
Mấy người: “…”
Bạch Thời không để ý tới chúng nữa, quay người bỏ đi. Kiên nhẫn của Đức Kiệt đã hao sạch: “Nói thế tức là mày không dám chứ gì?”
Trong từ điển của nam chính, ngoại trừ tán gái, khí phách làm màu các thứ, thì không có gì là không dám, ban đầu Bạch Thời cũng không định dây dưa, nhưng trước tình huống cậu đang sợ hãi thế giới bất mãn rồi ném cho cậu cốt truyện tang thi vây thành, Bạch Thời nghĩ thầm, quả nhiên cốt truyện không đảo ngược, cuối cùng nam chính vẫn phải hành hạ pháo hôi à? Cậu không thoải mái lắm: “Muốn đánh với tao thì cứ việc nói thẳng, ngây thơ quá vậy? Đầu tiên nói trước, tao đang bận, không có nhiều thời gian, ba đứa tụi bay cùng lên đi.”
Trong vài giây, Đức Kiệt cứ tưởng mình nghe nhầm: “Cái gì?”
“Không dám?”
Đức Kiệt tức đến bật cười, nói được, dẫn cậu tới phòng huấn luyện, nghĩ thầm bọn chúng cùng xông tới nhất định sẽ đánh cho Cẩu Đản tàn phế luôn, nhưng không thể bỏ qua cơ hội như vậy được, bèn đuổi theo, quyết định sẽ nhẹ tay một chút.
Dù sao học viện Thiếu Niên cũng là học viện nổi tiếng nhất hành tinh này, diện tích của phòng tập rất lớn, còn trang bị đủ các loại máy móc dùng để huấn luyện và mô phỏng cảnh tượng. Bạch Thời muốn tốc chiến tốc thắng, chọn một nơi như đấu trường. Cậu không muốn để chúng nói là mình dựa vào cơ giáp chiến thắng, bèn dùng cơ giáp huấn luyện ở đây, cấp thấp tam đẳng, vũ khí chỉ độc một thanh kiếm, còn chẳng có pháo hạt.
Đám Đức Kiệt đều có cơ giáp riêng, mặc dù cũng là cấp thấp, nhưng trang bị không tệ, thấy thế chỉ cảm thấy khó mà tin nổi, Đức Kiệt cười nói: “Cẩu Đản nhi, mày nhất quyết phải chơi một chọi ba đấy à? Tự tin quá nhiều hay là xem thường bọn tao, hoặc là vài năm không gặp mày bắt đầu thần kinh rồi?”
Bạch Thời trực tiếp thả cơ giáp ra rồi tiến vào khoang điều khiển: “Đến chết mà vẫn lắm mồm thế.”
“…” Ba người nổi giận, lập tức phóng cơ giáp, chuẩn bị dạy dỗ cho cậu một bài ra trò.
Bạch Thời chờ đợi, nghe được âm thanh bắt đầu vang lên, nhanh chóng cử động.
Đám Đức Kiệt không có thiên phú như đại ca, Lam hay Trì Tả, hiện tại bọn chúng chỉ nắm giữ tiến độ của lứa tuổi này, có thể cử động tự nhiên, có lẽ sẽ làm một vài động tác đơn giản như di chuyển hay là xoay người né tránh, không có gì đặc biệt, Bạch Thời đối phó với chúng quả thực còn dễ hơn trở bàn tay.
Ban đầu Đức Kiệt còn đang hào hứng chuẩn bị hành hạ Bạch Thời, nhưng ngay sau đó đã phát hiện mình căn bản không chạm được vào đối phương, người này để lại cho chúng một ấn tượng: Nhanh, thật sự quá nhanh, cơ giáp cấp thấp cũng có thể phát huy tới trình độ ấy ư?
Bạch Thời vọt tới bên cạnh chúng trong chớp mắt, dùng sức đạp bay hai trong ba đứa, ngay sau đó rút kiếm lao tới trước, nhắm thẳng vào đầu Đức Kiệt. Đồng tử Đức Kiệt co lại, hoàn toàn không thể tránh được, sợ tới mức nhấn nút để khoang điều khiển bắn ra. Bạch Thời lia mắt nhìn một vòng, nhanh chóng truy kích, giơ một cánh tay lên ngay thời điểm khoang cứu thương rơi xuống đất, bổ mạnh xuống!
Hai đứa khác vừa mới bò dậy, thấy cảnh này đại não lập tức trống rỗng, sợ tới nỗi khả năng ngôn ngữ đã biến mất.
Bạch Thời vất vả lắm mới dừng lại ở vị trí cách khoang cứu thương một centimet, thu kiếm đứng vững. Đức Kiệt mất trọn vẹn nửa phút mới run rẩy mở cửa khoang, sắc mặt trắng bệch, ngay cả bàn tay cũng run run. Bạch Thời liếc nhìn, cuối cùng cũng giải quyết được pháo hôi rồi, nhưng còn chẳng có ban thưởng, thế này có gì là thú vị không?
Cậu đã tuyệt vọng với thế giới lãnh khốc vô tình này rồi, đứng từ trên cao nhìn xuống, hỏi: “Còn đánh nữa không?” Cậu dừng một chút, liếc về phía hai đứa khác đã bị dọa cho sợ tái mét, “Bọn mày thì sao, đánh không?”
Từ khi bắt đầu đến lúc chấm dứt thậm chí còn chẳng tốn đến một phút đồng hồ, đám Đức Kiệt đờ đẫn, không biết nên gọi cảm giác bây giờ là gì nữa. Bạch Thời thấy chúng không đáp, bèn chậm rãi đi ra ngoài, đi được một nửa đột nhiên dừng lại: “Đúng rồi.”
Ba người giật mình, dùng vẻ mặt sợ hãi nhìn cậu.
Bạch Thời khuyên bảo: “Cơ giáp là bạn của loài người, tốt nhất nên mang theo bất cứ lúc nào.”
“… Ồ.” Cả ba dùng ánh mắt tiễn cậu rời đi, mãi một lúc lâu sau mới có một người mở miệng, giọng run run: “Chẳng lẽ… Nó thật sự là… Đỉnh Cấp Tiểu Nhị Hóa?”
Hai người khác lập tức im lặng.
Bạch Thời trả lại cơ giáp rồi ra ngoài thuê xe đi thẳng đến trung tâm thương mại, tiện thể lên mạng lập một vài viết, nói mấy ngày nữa sao Phu Dương sẽ tận thế, xin mọi người chuẩn bị trước, sau đó đóng giao diện, đi mua đồ.
Mục tiêu của Bạch Thời rất đơn giản, chính là nước và thức ăn, trước khi tới cậu còn cố ý mua mấy cái không gian cầm tay, chịu đựng ánh mắt “Bị thần kinh hả” của nhân viên thu ngân mà mua hết nước trong siêu thị, sau đó ghé qua một cửa hàng bán viên năng lượng, khí phách nói tôi muốn mua hết.
Mọi người bị bộ dạng “Đại gia nhiều tiền” của cậu làm chấn động, im lặng mất vài giây mới hỏi: “Ngài chắc chắn chứ?”
Bạch Thời gật đầu, vì không làm người ta nghĩ mình bệnh, bổ sung: “Một thời gian nữa nhóm tôi phải tới một hành tinh hoang vu đặc huấn.”
Cậu không cần giải thích cặn kẽ, người bán hàng đã tự động suy diễn ra rất nhiều thứ, không chần chừ nữa, gọi thêm mấy nhân viên tới đóng đồ cho cậu. Bạch Thời rất hài lòng, lại đi mua rất nhiều viên năng lượng cao cấp, càng dễ tích trữ đồ ăn hơn, mãi tới khi tiêu hết tiền mới quay về khách sạn. Cậu tò mò về bài viết của mình, bèn ấn mở, đã chuẩn bị tinh thần bị mắng, nhưng chỉ thấy thế này.
Lầu 1: Ối, sợ thế.
Lầu 2: Đúng vậy, sợ quá cơ.
Lầu 3: Tận thế rồi chúng ta cùng xuyên việt phải hơm
Lầu 4: Có thôi đi không, chẳng phải là một trận bão hạt trăm năm khó gặp sao? Cũng không phải bão lớn, tạm thời chuyển qua chỗ khác một thời gian là được mà? Không thấy bây giờ ngoài trời vẫn như bình thường hả? Thích đăng mấy chuyện giật gân à?
Lầu 5: Lầu trên ăn nhầm thuốc nổ rồi à, lâu chủ đừng để ý tới, chúng ta tay nắm tay đi mạo hiểm nào
Bạch Thời: “…”
Cái gì vậy, nhất định là chỗ nào đó có vấn đề! Theo lý thuyết thì phải mắng cậu chém gió, chưa uống thuốc, cố tình gây rối chứ hả?!
Tống Minh Uyên vừa tắm xong, thấy bạn nhỏ này ngồi im lặng, tiến tới kéo cậu vào lòng, vuốt vuốt: “Đang xem gì thế?”
Bạch Thời vô thức đáp: “Bão hạt…”
“Ừm, vừa mới có bản tin thông báo.” Tống Minh Uyên đáp, “Mấy ngày nữa sẽ có một cơn bão nhỏ đi qua nơi này, cư dân ở trên đường bão đi đã di chuyển, chắc đây cũng là nguyên nhân kỳ thi tốt nghiệp diễn ra sớm, không sao đâu, có thể tránh mà.”
Bạch Thời: “…”
Bà nó, tận thế đâu? Trả lại tiền cho ông mau!
Phải nói là Bạch Thời phi phẫn gần chết, im lặng đờ đẫn, lập tức đóng trang web.
Tống Minh Uyên liếc nhìn cậu: “Sao thế?”
“Không có gì.” Bạch Thời mặt liệt bay vào phòng tắm, sau đó bò lên giường, kéo Tri Nguyên thú vào trong chăn ôm ôm, nhắm mắt ngủ.
Tống Minh Uyên: “…”
Lễ tốt nghiệp của học viện Thiếu Niên có mời các học viện quân sự lớn tới góp mặt, thường thì đều là người phụ trách tuyển sinh, nhưng năm nay người xuất hiện lại là mấy vị hiệu trưởng, hiển nhiên là vì Trì Tả, có điều tính toán của họ sẽ thất bại thôi, bởi vì sau trận chung kết, học viện Hoàng Gia đã nhắm tới đám Trì Tả rồi, sau đó nghe nói cậu phải về trường dự lễ tốt nghiệp, bèn đi theo tới.
Nhân viên nhà trường cảm rất cực kỳ vui mừng với sự ghé thăm của họ, vội vàng phái người đi tiếp đón chu đáo, sau đó nghỉ ngơi một đêm, ngày hôm sau Trì Tả mới xuất hiện.
Trong nguyên tác Trì Tả đã là học bá của thế giới này, lại trải qua hơn một năm rèn luyện, đối phó với mấy người này nhẹ nhàng như một bữa ăn sáng, nhanh chóng lên cấp, thuậm buồm xuôi gió giành được ngôi vị quán quân.
Buổi lễ diễn ra sau thời gian giao lưu, bởi vì mỗi buổi đấu đều có rất nhiều khán giả là thiếu niên cùng tuổi, cho nên nhân viên nhà người chọn ngẫu nhiên mấy học sinh và khán giả, tiến hành một buổi chỉ đạo so tài, khán giả được rút thăm có quyền lựa chọn tham gia hay không.
Trước khi vào sân Bạch Thời được hỏi tuổi, còn được tặng một mã số, nghe vậy khẽ giật mình, cậu đoán mấy nội dung cốt truyện như làm mất mặt người ta, làm rạng rỡ mặt mình thế này đảm bảo không thể thiếu sự góp mặt của nam chính. Họ chờ đợi, quả nhiên rút được cậu, có lẽ là do ý trời, đối thủ của Bạch Thời là Đức Kiệt.
Học sinh trong trường không thể bỏ quyền tham dự, ngay tại thời khắc này, Đức Kiệt quả thực muốn chết luôn cho rồi, yên lặng nhìn Bạch Thời, vạn phần hy vọng cậu có thể bỏ cuộc. Bạch Thời thuận theo ý trời, đứng dậy đi thẳng lên sân khấu, cơ giáp mượn của Trì Tả.
Đức Kiệt: “…”
Mắt Đức Kiệt tối sầm lại, từ từ lết lên sân, giãy dụa cả buổi vẫn không muốn mất mặt trước bao nhiêu người thế này, huống chi hắn còn là fan của Tiểu Nhị Hóa đó, mặc dù Cẩu Đản làm hình ảnh thần tượng trong tim vỡ vụn, nhưng đã làm fan của người ta lâu như vậy, không phải nói bỏ là bỏ ngay được đâu à, bèn thấp thỏm gửi tin nhắn vào cơ giáp đối phương: “Có thể đánh chậm một chút được không?”
“Có thể.”
Đức Kiệt thở phào, nghe được hiệu lệnh bắt đầu vang lên, quyết định phải tránh xa đối phương trước đã, nhưng đúng lúc này hắn thấy phía chân trời đột nhiên biến thành màu đen, sắc mặt thay đổi, vội hàng hạ xuống thông báo tình hình. Cùng lúc đó, nhân viên nhà trường hớt hải chạy tới, thông báo rằng bão hạt đột nhiên đổi hướng, dự tính sáu ngày sau mới đi vào chủ thành, ai ngờ lại rút ngắn chỉ còn có ba ngày.
Nhân viên nhà trường quyết định ngừng trận đấu ngay lập tức, tự động tổ chức di rời học sinh và khán giả, Bạch Thời trả cơ giáp cho Trì Tả, nhìn hành tinh này gặp nạn chỉ vì một câu nói của cậu, trong lòng không hề vui vẻ, vì vậy muốn ở lại giúp đỡ. Tống Minh Uyên biết Bạch Thời có thể chăm sóc bản thân, mà phi thuyền vẫn còn đỗ ở bến cảng, đành nói lát nữa gặp nhau trên vũ trụ, sau đó ôm Tri Nguyên thú đi trước.
Đức Kiệt thấy Bạch Thời không hề chạy, do dự một chút, biết cậu không có cơ giáp, vì phòng ngừa vạn nhất, hắn tiến lên hai bước nhét không gian cầm tay của mình vào tay Bạch Thời, không cho Bạch Thời cơ hội từ chối, quay người đi thẳng, không nói một câu.
“…” Bạch Thời im lặng nhìn bóng lưng của hắn, chẳng lẽ đây không phải là pháo hôi mà là tiểu đệ? Nhưng tiểu đệ kiểu này có tác dụng gì chứ?
Cậu ngơ ngác vài giây, cuối cùng nhét không gian cầm tay vào túi, thôi thì dù gì lão đầu cũng không cho cậu dùng Lục Việt, dứt khoát dùng cái này đi.
Nhân viên nhà trường và Chính phủ đã sớm chuẩn bị rất đầy đủ, nhanh chóng đưa dân chúng lên chiến hạm vận tải, có điều bởi vì chuyện này đột nhiên xảy ra, họ sợ có người bị lạc, bèn để lính cơ giáp lại điều tra toàn thành phố, có điều những người này không đủ nhân lực, đám Trì Tả và Bạch Thời thấy thế dứt khoát đứng ra giúp đỡ.
Lính cơ giáp biết họ vẫn là thiếu niên, đương nhiên không để cho họ mạo hiểm, nhưng lại sợ họ lén lút chạy tới, vì vậy đợi đến khi tìm được người dân thứ nhất bèn bảo họ hộ tống người ta rời đi, nhanh chóng đưa họ lên thuyền.
Bão hạt loại nhỏ đã tiến vào những vùng khác trên sao Phu Dương, Bạch Thời bay lên vũ trụ nhìn ra phía xa một lượt, chỉ thấy nơi đó đen thui, vừa nhìn đã thấy nguy hiểm, tia sáng mặt trời dần dần xuyên qua, hình như phía bên ngoài còn lóe lên ánh sáng màu tím, có vẻ hơi tà khí.
Cái này là tận thế đó hả, đúng là làm ông đây lãng phí một đống công sức… Bạch Thời đã không còn sức để thổ tào, bảo Trì Tả dẫn người tới chiến hạm, còn mình thì bắt đầu liên lạc với đại ca, nhưng tín hiệu bị bão ảnh hưởng trở nên rất tệ, cứ đứt quãng mãi, căn bản không nghe rõ đối phương đang nói gì.
“Mi có cách không?”
Lục Việt hiểu Bạch Thời đang nói với nó, bay lên giữa không trung: “Tui thử đổi thành tín hiệu tăng cường xem… Ơ, kia là cái gì?”
“Ha?” Bạch Thời nhìn qua, chỉ thấy không gian trước mắt nhanh chóng vặn vẹo, sắp biến thành vòng xoáy, cậu nheo mắt lại đầy cảnh giác, trái tim hẫng một nhịp.
Lục Việt la lớn: “Chủ nhân chạy mau, là lỗ sâu không gian!”
Bạch Thời không đợi nó mở miệng, vội vàng quay đầu tăng hết tốc lực bay về phía trước, nhưng lỗ sâu đã hình thành, lực hút đột nhiên tăng mạnh, tất cả những thứ trôi nổi xung quanh đều bay về phía nó, di chuyển cực kỳ bất quy tắc. Bạch Thời né tránh mấy thứ, sắp thoát khỏi trói buộc của lực hút rồi, nhưng không ngờ có một thứ gì rất lớn đột nhiên bay tới từ bên cạnh va thẳng vào cậu, vỏ ngoài của cơ giáp cấp thấp không chịu nổi, lập tức vỡ vụn, khoang điều khiển tự động bắn ra, rơi thẳng vào vòng xoáy!
Vòng xoáy duy trì mấy chục giây, dần dần biến mất, xung quanh bình tĩnh như ban đầu… Như thể chưa từng xảy ra bất cứ chuyện gì.
————————
Lỗ sâu: Trong vật lý, một lỗ sâu, lỗ giun, hay Cầu Einstein-Rosen là một không-thời gian được giả định là có cấu trúc tô pô đặc biệt tạo nên đường đi tắt trong không thời gian. Chúng nối thông từ một vùng không-thời gian này đến vùng kia và, đôi khi, vật chất đi từ vùng này sang vùng kia bằng cách chui qua hố này.
Tên gọi “lỗ sâu” được tạo ra khi tưởng tượng rằng vũ trụ là một bề mặt cầu. Muốn đi từ một điểm đến điểm đối diện trên mặt cầu cần quãng đường là nửa chu vi đường tròn lớn của mặt cầu. Tuy nhiên, nếu có một con sâu đục lỗ xuyên vào trong lòng hình cầu, nối thẳng hai điểm, quãng đường đi chỉ còn là đường kính mặt cầu.
Nguồn: Wiki Đăng bởi: admin
Nhắc tới tận thế sẽ nghĩ tới cái gì?
Động đất, núi lửa, thậm chí là tang thi vây thành.
Nếu như mấy cái trước thì còn tốt dù sao bản đồ rất lớn, hành tinh này tàn thì có thể chuyển tới nơi khác, nhưng Bạch Thời chỉ sợ thế giới vì một câu nói của cậu mà đột ngột chuyển biến thành phong cách truyện tang thi, nếu như vậy thì cậu phải qua cửa kiểu gì đây? Tiêu diệt toàn bộ tang thi ấy hả? Liệu Tống Minh Uyên có biến thành vua tang thi không vậy?
Thật dễ sợ, bị một tên tang thi nhìn chằm chằm vào hoa cúc, vừa nghĩ đã thấy vô cùng vô cùng kinh hãi có biết không?
Nhưng sự độc miệng của cậu không chỉ có thế, phía sau còn có nữa, nếu như muốn ứng nghiệm từng cái một, chắc có lẽ thế giới sẽ không muốn đổi phong cách đâu nhỉ? Chắc chỉ điều chỉnh nhỏ thôi cũng nên?
Cơ mà… Vạn nhất thì sao?
Bạch Thời đứng đờ đẫn, hỗn loạn trong gió, đối với thế giới vô lý này, cậu thật không thể nói chính xác được, cũng không dám đánh cuộc.
Trên cơ bản thì học sinh của học viên Thiếu Niên đều đang nghỉ ngơi, xung quanh không có một ai, chỉ có thể nghe thấy tiếng mưa rơi tí tách đập vào ô, Lục Việt thấy Bạch Thời đứng ngẩn ngơ, phát hiện không có tình huống gì đặc biệt, không nhịn được mà nói: “Chủ nhân làm sao thế? Không khỏe hả?”
Phải, ông đây không khỏe chút nào. Bạch Thời hơi hoàn hồn, cảm thấy mình không thể ngồi chờ chết, nếu như cậu nói với người khác là nơi này sắp tận thế rồi chắc không ai tin đâu, phải làm sao bây giờ?
Lục Việt thấy cậu không đáp, lại nhìn xung quanh một vòng, vẫn không phát hiện ra vấn đề, biến thân thành một sợi dây vòng vòng quanh cổ cậu: “Chủ nhân?”
“… Không có gì.” Bạch Thời thuận miệng ứng phó, nói chính xác hơn thì phải đi trữ hàng, bởi vì nếu thật sự là tang thi vây thành, ăn uống là một vấn đề, cho dù là thiên tai tận thế, thì trước khi di chuyển hoặc trên đường di chuyển cũng cần có cái ăn chứ, tích trữ một chút không thừa được.
Bạch Thời hạ quyết tâm, đang định thuê xe đi mua sắm, đúng lúc này ánh mắt liếc qua, thấy bên kia có mấy người rẽ tới, đúng là đám Đức Kiệt, không khỏi sững lại.
Đám Đức Kiệt chạy về nhưng càng nghĩ càng không cam lòng, rõ ràng lúc còn bé bọn chúng vẫn luôn nổi trội hơn Trì Tả và Cẩu Đản mà, bây giờ kém hơn Trì Tả thì thôi đi, lại còn bị Cẩu Đản xem thường, thật là mất mặt. Cho nên chúng nghĩ, quyết định đi tìm Cẩu Đản đánh một trận, để người này thấy rõ sự chênh lệch giữa họ, tìm lại chút cân đối cho tâm lý.
Một người trong đám hơi lo lắng, hỏi một câu nếu lỡ tay đánh Cẩu Đản bị thương, sau đó Trì Tả truy cứu thì phải làm sao bây giờ? Đức Kiệt rất bình tĩnh, nói rằng tốt nhất nên kiềm chế một tí, hơn nữa chúng ta không đề nghị trước, để Cẩu Đản tự nói, lúc ấy có ai muốn trách cũng không thể trách chúng ta được rồi, lại nói xưa nay Trì Tả rất tốt tính, có thể làm gì chúng ta chứ?
Hai người còn lại thấy có lý, rối rít đồng ý với đề nghị này. Chúng cứ tưởng đêm nay Cẩu Đản sẽ ở lại, ai ngờ lại đi từ chiều, đương nhiên chúng sẽ không bỏ qua cơ hội, lập tức đuổi theo.
Đức Kiệt ra vẻ hòa nhã hỏi: “Tình cờ thế, định đi?”
Bạch Thời nhìn chúng, nghĩ thầm, mấy tên nhóc khỏe mạnh thế này, chỉ bởi vì một câu nói của cậu mà lại gặp nguy hiểm tính mạng, đáng thương quá trời. Cậu cảm thấy mình có tội lớn, cảm khái một chút vỗ vai Đức Kiệt đầy đồng tình: “Ờ, gặp lại.”
“…” Đức Kiệt cố nén cảm giác kỳ quái nào đó xuống, chậm rãi đi theo cậu, “Lúc trước bọn tao tạm thời có việc, còn chưa nói xong, chúng ta đang nói đến đâu rồi?”
Bạch Thời ngơ ngác một giây, định tìm ông để đánh nhau đó hả? Đừng làm loạn nữa cưng, trước bờ vực tận thế, mấy thứ này chẳng đáng là gì nữa rồi. Cậu lại dùng nét mặt vỗ cảm đưa tay vỗ vỗ vai, lướt qua mấy đứa tiếp tục đi ra ngoài.
Gân xanh trên trán Đức Kiệt đập thình thịch, vội vàng đuổi theo: “Hình như nói đến tao có gì không dám, nhưng bọn tao chỉ sợ mày không dám.”
“Tao thấy nó chỉ nói đùa thôi, sao có thể đánh thắng chúng ta được chứ?” Một đứa khác thêm lửa, “Chắc có đánh nhau được cũng chỉ biết vài bước cơ bản thôi chứ gì, chán lắm, chúng ta tranh thủ tới phòng huấn luyện đi.”
Đức Kiệt gật đầu: “Cũng đúng.”
Bạch Thời dừng lại một chút, nhìn về phía bọn chúng. Đám Đức Kiệt phấn chấn, cảm thấy có hi vọng rồi. Bạch Thời hơi kinh ngạc: “Không phải bọn mày định đi à?”
Mấy người: “…”
“Nghe lời, trưởng thành chút đi.”
Mấy người: “…”
Bạch Thời không để ý tới chúng nữa, quay người bỏ đi. Kiên nhẫn của Đức Kiệt đã hao sạch: “Nói thế tức là mày không dám chứ gì?”
Trong từ điển của nam chính, ngoại trừ tán gái, khí phách làm màu các thứ, thì không có gì là không dám, ban đầu Bạch Thời cũng không định dây dưa, nhưng trước tình huống cậu đang sợ hãi thế giới bất mãn rồi ném cho cậu cốt truyện tang thi vây thành, Bạch Thời nghĩ thầm, quả nhiên cốt truyện không đảo ngược, cuối cùng nam chính vẫn phải hành hạ pháo hôi à? Cậu không thoải mái lắm: “Muốn đánh với tao thì cứ việc nói thẳng, ngây thơ quá vậy? Đầu tiên nói trước, tao đang bận, không có nhiều thời gian, ba đứa tụi bay cùng lên đi.”
Trong vài giây, Đức Kiệt cứ tưởng mình nghe nhầm: “Cái gì?”
“Không dám?”
Đức Kiệt tức đến bật cười, nói được, dẫn cậu tới phòng huấn luyện, nghĩ thầm bọn chúng cùng xông tới nhất định sẽ đánh cho Cẩu Đản tàn phế luôn, nhưng không thể bỏ qua cơ hội như vậy được, bèn đuổi theo, quyết định sẽ nhẹ tay một chút.
Dù sao học viện Thiếu Niên cũng là học viện nổi tiếng nhất hành tinh này, diện tích của phòng tập rất lớn, còn trang bị đủ các loại máy móc dùng để huấn luyện và mô phỏng cảnh tượng. Bạch Thời muốn tốc chiến tốc thắng, chọn một nơi như đấu trường. Cậu không muốn để chúng nói là mình dựa vào cơ giáp chiến thắng, bèn dùng cơ giáp huấn luyện ở đây, cấp thấp tam đẳng, vũ khí chỉ độc một thanh kiếm, còn chẳng có pháo hạt.
Đám Đức Kiệt đều có cơ giáp riêng, mặc dù cũng là cấp thấp, nhưng trang bị không tệ, thấy thế chỉ cảm thấy khó mà tin nổi, Đức Kiệt cười nói: “Cẩu Đản nhi, mày nhất quyết phải chơi một chọi ba đấy à? Tự tin quá nhiều hay là xem thường bọn tao, hoặc là vài năm không gặp mày bắt đầu thần kinh rồi?”
Bạch Thời trực tiếp thả cơ giáp ra rồi tiến vào khoang điều khiển: “Đến chết mà vẫn lắm mồm thế.”
“…” Ba người nổi giận, lập tức phóng cơ giáp, chuẩn bị dạy dỗ cho cậu một bài ra trò.
Bạch Thời chờ đợi, nghe được âm thanh bắt đầu vang lên, nhanh chóng cử động.
Đám Đức Kiệt không có thiên phú như đại ca, Lam hay Trì Tả, hiện tại bọn chúng chỉ nắm giữ tiến độ của lứa tuổi này, có thể cử động tự nhiên, có lẽ sẽ làm một vài động tác đơn giản như di chuyển hay là xoay người né tránh, không có gì đặc biệt, Bạch Thời đối phó với chúng quả thực còn dễ hơn trở bàn tay.
Ban đầu Đức Kiệt còn đang hào hứng chuẩn bị hành hạ Bạch Thời, nhưng ngay sau đó đã phát hiện mình căn bản không chạm được vào đối phương, người này để lại cho chúng một ấn tượng: Nhanh, thật sự quá nhanh, cơ giáp cấp thấp cũng có thể phát huy tới trình độ ấy ư?
Bạch Thời vọt tới bên cạnh chúng trong chớp mắt, dùng sức đạp bay hai trong ba đứa, ngay sau đó rút kiếm lao tới trước, nhắm thẳng vào đầu Đức Kiệt. Đồng tử Đức Kiệt co lại, hoàn toàn không thể tránh được, sợ tới mức nhấn nút để khoang điều khiển bắn ra. Bạch Thời lia mắt nhìn một vòng, nhanh chóng truy kích, giơ một cánh tay lên ngay thời điểm khoang cứu thương rơi xuống đất, bổ mạnh xuống!
Hai đứa khác vừa mới bò dậy, thấy cảnh này đại não lập tức trống rỗng, sợ tới nỗi khả năng ngôn ngữ đã biến mất.
Bạch Thời vất vả lắm mới dừng lại ở vị trí cách khoang cứu thương một centimet, thu kiếm đứng vững. Đức Kiệt mất trọn vẹn nửa phút mới run rẩy mở cửa khoang, sắc mặt trắng bệch, ngay cả bàn tay cũng run run. Bạch Thời liếc nhìn, cuối cùng cũng giải quyết được pháo hôi rồi, nhưng còn chẳng có ban thưởng, thế này có gì là thú vị không?
Cậu đã tuyệt vọng với thế giới lãnh khốc vô tình này rồi, đứng từ trên cao nhìn xuống, hỏi: “Còn đánh nữa không?” Cậu dừng một chút, liếc về phía hai đứa khác đã bị dọa cho sợ tái mét, “Bọn mày thì sao, đánh không?”
Từ khi bắt đầu đến lúc chấm dứt thậm chí còn chẳng tốn đến một phút đồng hồ, đám Đức Kiệt đờ đẫn, không biết nên gọi cảm giác bây giờ là gì nữa. Bạch Thời thấy chúng không đáp, bèn chậm rãi đi ra ngoài, đi được một nửa đột nhiên dừng lại: “Đúng rồi.”
Ba người giật mình, dùng vẻ mặt sợ hãi nhìn cậu.
Bạch Thời khuyên bảo: “Cơ giáp là bạn của loài người, tốt nhất nên mang theo bất cứ lúc nào.”
“… Ồ.” Cả ba dùng ánh mắt tiễn cậu rời đi, mãi một lúc lâu sau mới có một người mở miệng, giọng run run: “Chẳng lẽ… Nó thật sự là… Đỉnh Cấp Tiểu Nhị Hóa?”
Hai người khác lập tức im lặng.
Bạch Thời trả lại cơ giáp rồi ra ngoài thuê xe đi thẳng đến trung tâm thương mại, tiện thể lên mạng lập một vài viết, nói mấy ngày nữa sao Phu Dương sẽ tận thế, xin mọi người chuẩn bị trước, sau đó đóng giao diện, đi mua đồ.
Mục tiêu của Bạch Thời rất đơn giản, chính là nước và thức ăn, trước khi tới cậu còn cố ý mua mấy cái không gian cầm tay, chịu đựng ánh mắt “Bị thần kinh hả” của nhân viên thu ngân mà mua hết nước trong siêu thị, sau đó ghé qua một cửa hàng bán viên năng lượng, khí phách nói tôi muốn mua hết.
Mọi người bị bộ dạng “Đại gia nhiều tiền” của cậu làm chấn động, im lặng mất vài giây mới hỏi: “Ngài chắc chắn chứ?”
Bạch Thời gật đầu, vì không làm người ta nghĩ mình bệnh, bổ sung: “Một thời gian nữa nhóm tôi phải tới một hành tinh hoang vu đặc huấn.”
Cậu không cần giải thích cặn kẽ, người bán hàng đã tự động suy diễn ra rất nhiều thứ, không chần chừ nữa, gọi thêm mấy nhân viên tới đóng đồ cho cậu. Bạch Thời rất hài lòng, lại đi mua rất nhiều viên năng lượng cao cấp, càng dễ tích trữ đồ ăn hơn, mãi tới khi tiêu hết tiền mới quay về khách sạn. Cậu tò mò về bài viết của mình, bèn ấn mở, đã chuẩn bị tinh thần bị mắng, nhưng chỉ thấy thế này.
Lầu 1: Ối, sợ thế.
Lầu 2: Đúng vậy, sợ quá cơ.
Lầu 3: Tận thế rồi chúng ta cùng xuyên việt phải hơm
Lầu 4: Có thôi đi không, chẳng phải là một trận bão hạt trăm năm khó gặp sao? Cũng không phải bão lớn, tạm thời chuyển qua chỗ khác một thời gian là được mà? Không thấy bây giờ ngoài trời vẫn như bình thường hả? Thích đăng mấy chuyện giật gân à?
Lầu 5: Lầu trên ăn nhầm thuốc nổ rồi à, lâu chủ đừng để ý tới, chúng ta tay nắm tay đi mạo hiểm nào
Bạch Thời: “…”
Cái gì vậy, nhất định là chỗ nào đó có vấn đề! Theo lý thuyết thì phải mắng cậu chém gió, chưa uống thuốc, cố tình gây rối chứ hả?!
Tống Minh Uyên vừa tắm xong, thấy bạn nhỏ này ngồi im lặng, tiến tới kéo cậu vào lòng, vuốt vuốt: “Đang xem gì thế?”
Bạch Thời vô thức đáp: “Bão hạt…”
“Ừm, vừa mới có bản tin thông báo.” Tống Minh Uyên đáp, “Mấy ngày nữa sẽ có một cơn bão nhỏ đi qua nơi này, cư dân ở trên đường bão đi đã di chuyển, chắc đây cũng là nguyên nhân kỳ thi tốt nghiệp diễn ra sớm, không sao đâu, có thể tránh mà.”
Bạch Thời: “…”
Bà nó, tận thế đâu? Trả lại tiền cho ông mau!
Phải nói là Bạch Thời phi phẫn gần chết, im lặng đờ đẫn, lập tức đóng trang web.
Tống Minh Uyên liếc nhìn cậu: “Sao thế?”
“Không có gì.” Bạch Thời mặt liệt bay vào phòng tắm, sau đó bò lên giường, kéo Tri Nguyên thú vào trong chăn ôm ôm, nhắm mắt ngủ.
Tống Minh Uyên: “…”
Lễ tốt nghiệp của học viện Thiếu Niên có mời các học viện quân sự lớn tới góp mặt, thường thì đều là người phụ trách tuyển sinh, nhưng năm nay người xuất hiện lại là mấy vị hiệu trưởng, hiển nhiên là vì Trì Tả, có điều tính toán của họ sẽ thất bại thôi, bởi vì sau trận chung kết, học viện Hoàng Gia đã nhắm tới đám Trì Tả rồi, sau đó nghe nói cậu phải về trường dự lễ tốt nghiệp, bèn đi theo tới.
Nhân viên nhà trường cảm rất cực kỳ vui mừng với sự ghé thăm của họ, vội vàng phái người đi tiếp đón chu đáo, sau đó nghỉ ngơi một đêm, ngày hôm sau Trì Tả mới xuất hiện.
Trong nguyên tác Trì Tả đã là học bá của thế giới này, lại trải qua hơn một năm rèn luyện, đối phó với mấy người này nhẹ nhàng như một bữa ăn sáng, nhanh chóng lên cấp, thuậm buồm xuôi gió giành được ngôi vị quán quân.
Buổi lễ diễn ra sau thời gian giao lưu, bởi vì mỗi buổi đấu đều có rất nhiều khán giả là thiếu niên cùng tuổi, cho nên nhân viên nhà người chọn ngẫu nhiên mấy học sinh và khán giả, tiến hành một buổi chỉ đạo so tài, khán giả được rút thăm có quyền lựa chọn tham gia hay không.
Trước khi vào sân Bạch Thời được hỏi tuổi, còn được tặng một mã số, nghe vậy khẽ giật mình, cậu đoán mấy nội dung cốt truyện như làm mất mặt người ta, làm rạng rỡ mặt mình thế này đảm bảo không thể thiếu sự góp mặt của nam chính. Họ chờ đợi, quả nhiên rút được cậu, có lẽ là do ý trời, đối thủ của Bạch Thời là Đức Kiệt.
Học sinh trong trường không thể bỏ quyền tham dự, ngay tại thời khắc này, Đức Kiệt quả thực muốn chết luôn cho rồi, yên lặng nhìn Bạch Thời, vạn phần hy vọng cậu có thể bỏ cuộc. Bạch Thời thuận theo ý trời, đứng dậy đi thẳng lên sân khấu, cơ giáp mượn của Trì Tả.
Đức Kiệt: “…”
Mắt Đức Kiệt tối sầm lại, từ từ lết lên sân, giãy dụa cả buổi vẫn không muốn mất mặt trước bao nhiêu người thế này, huống chi hắn còn là fan của Tiểu Nhị Hóa đó, mặc dù Cẩu Đản làm hình ảnh thần tượng trong tim vỡ vụn, nhưng đã làm fan của người ta lâu như vậy, không phải nói bỏ là bỏ ngay được đâu à, bèn thấp thỏm gửi tin nhắn vào cơ giáp đối phương: “Có thể đánh chậm một chút được không?”
“Có thể.”
Đức Kiệt thở phào, nghe được hiệu lệnh bắt đầu vang lên, quyết định phải tránh xa đối phương trước đã, nhưng đúng lúc này hắn thấy phía chân trời đột nhiên biến thành màu đen, sắc mặt thay đổi, vội hàng hạ xuống thông báo tình hình. Cùng lúc đó, nhân viên nhà trường hớt hải chạy tới, thông báo rằng bão hạt đột nhiên đổi hướng, dự tính sáu ngày sau mới đi vào chủ thành, ai ngờ lại rút ngắn chỉ còn có ba ngày.
Nhân viên nhà trường quyết định ngừng trận đấu ngay lập tức, tự động tổ chức di rời học sinh và khán giả, Bạch Thời trả cơ giáp cho Trì Tả, nhìn hành tinh này gặp nạn chỉ vì một câu nói của cậu, trong lòng không hề vui vẻ, vì vậy muốn ở lại giúp đỡ. Tống Minh Uyên biết Bạch Thời có thể chăm sóc bản thân, mà phi thuyền vẫn còn đỗ ở bến cảng, đành nói lát nữa gặp nhau trên vũ trụ, sau đó ôm Tri Nguyên thú đi trước.
Đức Kiệt thấy Bạch Thời không hề chạy, do dự một chút, biết cậu không có cơ giáp, vì phòng ngừa vạn nhất, hắn tiến lên hai bước nhét không gian cầm tay của mình vào tay Bạch Thời, không cho Bạch Thời cơ hội từ chối, quay người đi thẳng, không nói một câu.
“…” Bạch Thời im lặng nhìn bóng lưng của hắn, chẳng lẽ đây không phải là pháo hôi mà là tiểu đệ? Nhưng tiểu đệ kiểu này có tác dụng gì chứ?
Cậu ngơ ngác vài giây, cuối cùng nhét không gian cầm tay vào túi, thôi thì dù gì lão đầu cũng không cho cậu dùng Lục Việt, dứt khoát dùng cái này đi.
Nhân viên nhà trường và Chính phủ đã sớm chuẩn bị rất đầy đủ, nhanh chóng đưa dân chúng lên chiến hạm vận tải, có điều bởi vì chuyện này đột nhiên xảy ra, họ sợ có người bị lạc, bèn để lính cơ giáp lại điều tra toàn thành phố, có điều những người này không đủ nhân lực, đám Trì Tả và Bạch Thời thấy thế dứt khoát đứng ra giúp đỡ.
Lính cơ giáp biết họ vẫn là thiếu niên, đương nhiên không để cho họ mạo hiểm, nhưng lại sợ họ lén lút chạy tới, vì vậy đợi đến khi tìm được người dân thứ nhất bèn bảo họ hộ tống người ta rời đi, nhanh chóng đưa họ lên thuyền.
Bão hạt loại nhỏ đã tiến vào những vùng khác trên sao Phu Dương, Bạch Thời bay lên vũ trụ nhìn ra phía xa một lượt, chỉ thấy nơi đó đen thui, vừa nhìn đã thấy nguy hiểm, tia sáng mặt trời dần dần xuyên qua, hình như phía bên ngoài còn lóe lên ánh sáng màu tím, có vẻ hơi tà khí.
Cái này là tận thế đó hả, đúng là làm ông đây lãng phí một đống công sức… Bạch Thời đã không còn sức để thổ tào, bảo Trì Tả dẫn người tới chiến hạm, còn mình thì bắt đầu liên lạc với đại ca, nhưng tín hiệu bị bão ảnh hưởng trở nên rất tệ, cứ đứt quãng mãi, căn bản không nghe rõ đối phương đang nói gì.
“Mi có cách không?”
Lục Việt hiểu Bạch Thời đang nói với nó, bay lên giữa không trung: “Tui thử đổi thành tín hiệu tăng cường xem… Ơ, kia là cái gì?”
“Ha?” Bạch Thời nhìn qua, chỉ thấy không gian trước mắt nhanh chóng vặn vẹo, sắp biến thành vòng xoáy, cậu nheo mắt lại đầy cảnh giác, trái tim hẫng một nhịp.
Lục Việt la lớn: “Chủ nhân chạy mau, là lỗ sâu không gian!”
Bạch Thời không đợi nó mở miệng, vội vàng quay đầu tăng hết tốc lực bay về phía trước, nhưng lỗ sâu đã hình thành, lực hút đột nhiên tăng mạnh, tất cả những thứ trôi nổi xung quanh đều bay về phía nó, di chuyển cực kỳ bất quy tắc. Bạch Thời né tránh mấy thứ, sắp thoát khỏi trói buộc của lực hút rồi, nhưng không ngờ có một thứ gì rất lớn đột nhiên bay tới từ bên cạnh va thẳng vào cậu, vỏ ngoài của cơ giáp cấp thấp không chịu nổi, lập tức vỡ vụn, khoang điều khiển tự động bắn ra, rơi thẳng vào vòng xoáy!
Vòng xoáy duy trì mấy chục giây, dần dần biến mất, xung quanh bình tĩnh như ban đầu… Như thể chưa từng xảy ra bất cứ chuyện gì.
————————
Lỗ sâu: Trong vật lý, một lỗ sâu, lỗ giun, hay Cầu Einstein-Rosen là một không-thời gian được giả định là có cấu trúc tô pô đặc biệt tạo nên đường đi tắt trong không thời gian. Chúng nối thông từ một vùng không-thời gian này đến vùng kia và, đôi khi, vật chất đi từ vùng này sang vùng kia bằng cách chui qua hố này.
Tên gọi “lỗ sâu” được tạo ra khi tưởng tượng rằng vũ trụ là một bề mặt cầu. Muốn đi từ một điểm đến điểm đối diện trên mặt cầu cần quãng đường là nửa chu vi đường tròn lớn của mặt cầu. Tuy nhiên, nếu có một con sâu đục lỗ xuyên vào trong lòng hình cầu, nối thẳng hai điểm, quãng đường đi chỉ còn là đường kính mặt cầu.
Nguồn: Wiki Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất