Chương 82
Chương 083: Ván cược
Trên đường Tống Minh Uyên đã được biết từ đầu đến cuối câu chuyện, hiện tại cũng không cần hỏi, bình tĩnh đứng bên cạnh Bạch Thời, bộ dạng cường thế khiến cho Đường Hân và Kim Tam Vạn không kiềm được mà nhìn vài lần.
Bạch Thời rất vui khi thấy anh trở về, cảm giác vô cùng an tâm, kiêu ngạo giới thiệu với họ rằng đây là đại ca của cậu nè, sau đó nói với đại ca rằng đây là em trai, em gái và bạn mới quen.
Tống Minh Uyên khẽ gật đầu với những người kia, rũ mắt nhìn bạn nhỏ ngốc manh nào đó, lấy một chiếc nhẫn màu đen đưa tới, nói là ngẫu nhiên có được, không gian bên trong rất lớn. Bạch Thời đã nghiên cứu một chút về vấn đề này, vừa nhìn đã biết đây là thượng phẩm, không khỏi nhìn đại ca: “Cho em thật hả? Anh không cần à?”
“Ừm, anh không thiếu thứ này.” Tống Minh Uyên nói xong thì đeo lên cho cậu vô cùng tự nhiên, tiện thể vuốt vuốt tóc cậu.
Ánh mắt Lam nhìn quanh bàn tay hai người, cười thở dài một tiếng, muốn nói một câu mình đúng là người ca không xót đệ không thương, nhưng lúc này Tống Minh Uyên đã phát hiện, bình tĩnh liếc tới, hắn đành phải nhún vai, tiếp tục thảo luận với họ.
Trên cơ bản thì bản án đã không còn gì để bàn cãi nữa, ghi chép trò chuyện đã bị điều tra, hoàn toàn giống với bản mà Bạch Thời đã đưa, người mua cũng bị khống chế, trước mắt chỉ còn mỗi video.
Lúc ấy Lục Việt khôi phục số liệu thẳng vào bên trong quang não, bên phía công ty không hề có ghi chép, vì phòng ngừa vạn nhất nên cảnh sát muốn đích thân phục hồi, chỉ là hai gã đồng nghiệp biết đây mà chứng cớ mấu chốt, mời nhân tài chuyên nghiệp trong lĩnh vực này viết chương trình tự hủy, chưa kể đã lâu như vậy, cho nên độ khó rất cao, hôm nay cảnh sát vẫn đang cố gắng.
Nhưng bất kể thế nào, tình thế hiện tại vẫn có lợi cho họ.
Mấy người xoát lại sự việc một lần, cảm thấy hẳn là không có vấn đề gì, nhanh chóng giải tán. Bạch Thời hàn huyên với đại ca vài câu, thấy Kim Tam Vạn đang nhìn về phía này, liền ôm lấy một vài quyển sách về phương diện kinh tế đâu ra đấy, ngoan ngoãn đi theo người ta tới trước bàn học. Mặc dù cậu đã giúp tiểu đệ lật lại bản án rồi, nhưng không chắc tiểu đệ sẽ đi theo mình, bởi vậy muốn dành thời gian để bồi dưỡng tình cảm.
Tống Minh Uyên nhìn cậu: “A Bạch?”
Bạch Thời tự giác trả lời: “Em mời anh ấy dạy kèm.”
Tống Minh Uyên hơi sững sờ, đứng dậy tiến lên, đứng bên cạnh nghe một lát, ngẫu nhiên đề nghị thêm vài câu, làm Kim Tam Vạn gật đầu liên tục, không nén nổi tò mò mà hỏi anh tốt nghiệp trường nào, đợi tới khi Bạch Thời nói năm nay đại ca mới mười bảy tuổi thôi, vẫn chưa học đại học nhưng đã mở mấy công ty rồi, lập tức kinh ngạc, thầm nghĩ bên cạnh thiếu niên này quả thật không có một người bình thường, Đường Hân thông minh trưởng thành sớm và Lam thần bí khó lường đã ưu tú lắm rồi, không ngờ bây giờ còn có người biến thái hơn.
Hắn che giấu tâm trạng rất tốt, đẩy đẩy kính mắt, tiếp tục dạy học.
Vì xây dựng hình tượng tích cực biết hướng lên thật tốt đẹp trước mặt tiểu đệ, Bạch Thời nghe hết sức chăm chú, cảm nhận được lợi ích không nhỏ, dùng cặp mắt sáng ngời yên lặng nhìn hắn. Kim Tam Vạn thấy mặc dù trên mặt Bạch Thời không hề có biểu cảm, nhưng không hiểu sao lại làm cho người ta cảm thấy cực kỳ đáng yêu, chỉ muốn xoa xoa đầu cậu, lại không biết người này có phản cảm không, do dự một chút, cuối cùng không thò tay.
Tống Minh Uyên nheo mắt nhìn người này, lại nhìn ngốc manh nào đó đang chăm chú, không quấy rầy cậu học tập, hơi dùng sức xoa đầu cậu một cái, quay người đi ra khỏi phòng.
Tống Minh Uyên vừa đi, Kim Tam Vạn có ảo giác không khí trong phòng đều buông lỏng, hắn nhìn cửa phòng đã đóng lại, thầm nghĩ người này mới trẻ tuổi như vậy mà đã có khí thế đó, chắc chắn tương lai càng không đơn giản, không nhịn được mà hỏi: “Đại ca của em tên là gì?”
Bạch Thời vừa nhận được tin nhắn của Đường Hân, hỏi vấn đề y hệt, cậu chỉ muốn khóc một dòng sông, mịa nó chớ, làm huynh đệ lâu như vậy, tui nói tui không biết tên ảnh là gì mấy người có tin không? Tin không?
Cho dù tin cũng sẽ cảm thấy tui quá nhị chứ gì?
Cậu im lặng một lát, đáp một câu rất thâm trầm: “Thân phận của đại ca khá đặc biệt, tạm thời không thể nói, sau này mọi người sẽ biết.”
Kim Tam Vạn đang suy nghĩ điều gì đó, ừ một tiếng.
Thời gian nhoáng cái đã trôi qua, mới đó mà đã đến chạng vạng tối, Kim Tam Vạn phải về chăm sóc mẹ, liền đứng dậy cáo từ, Bạch Thời tiễn hắn tới cửa thang máy như thường lệ, vẫy vẫy tay, chậm rãi trở về phòng.
Tống Minh Uyên bị lệch thời gian, lúc này vừa mới tỉnh ngủ, chuẩn bị đi qua xem người nào đó, mà Lam muốn tới hỏi thăm em trai ăn gì, vừa ra khỏi phòng đã gặp phải đại ca, cười khẽ một tiếng: “Suýt nữa thì em quên mất, anh về thì em cần gì phải quan tâm tới nhóc kia nữa ha, giao cho anh phụ trách đấy.”
Tống Minh Uyên đang định trả lời, ánh mắt liếc qua, lại thấy được Bạch Thời đang đi ra từ góc hành lang, liền vẫy vẫy tay gọi cậu: “Đi đâu thế?”
Bạch Thời mở cửa để họ đi vào, đáp: “Đi tiễn Tam Vạn.”
Tống Minh Uyên dừng một chút: “A Bạch, em rất thích hắn?”
“Ừm!” Bạch Thời đáp rất sung sướng, đâu chỉ thích, đây chính là Thẩm Tam Vạn thần tài tụ bảo bồn đó, má ơi, quả thực là ưng muốn chết luôn!
Ánh mắt Tống Minh Uyên hơi trầm xuống, im lặng một lát, đưa tay xoa xoa đầu cậu, chỉ lướt qua nhưng lực hơi mạnh. Bạch Thời kinh ngạc, hỏi sao thể, thấy anh thu tay nói không sao, không khỏi chớp mắt vài cái, yên lặng nhìn về phía Lam.
Lam thở dài một tiếng, cũng xoa xoa đầu cậu, em trai à, thần kinh của cưng thô quá, cưng định đợi sau này đại ca tìm cơ hội cắt Tam Vạn của cưng thành mảnh vụn sao?
Bạch Thời bị xoa đến là sợ hãi, ngơ ngác vài giây, liên hệ đối thoại lúc trước, chợt hiểu ra, hóa ra họ tưởng mình thích người ta rồi, mà huynh đệ bên cạnh nam chính lại là thẳng nam thẳng tăm tắp luôn, mặc dù đại ca mang đến cho cậu cảm giác mập mờ, nhưng chắc chắn không có thiết lập này, vậy là họ cảm thấy không quen hay không thoải mái?
Cậu nói: “Có phải hai anh đã hiểu lầm rồi không? Em nói thích ở đây không phải là thích giữa nam và nữ.”
Sắc mặt Tống Minh Uyên nguôi dần, Lam thì nghĩ may là cậu hiểu nhanh, cười nhướn mày: “Thật chứ?”
Bạch Thời ngoan ngoãn gật đầu, xoắn xuýt một lát, cảm thấy bản thân mình sẽ không yêu đương ở thế giới này đâu, liền dối lòng mà bổ sung: “… Em thích phụ nữ.”
Tống Minh Uyên: “…”
Lam: “…”
Tống Minh Uyên nhìn cậu một cái, bình tĩnh ừ. Lam lại tiếp tục thở dài, lại xoa xoa bạn nhỏ nào đó.
Bạch Thời: “…”
Mịa, đang qua loa đó hả? Chẳng lẽ mấy người cảm thấy ông đây đang nói dối? Mẹ nó chớ, tốt xấu gì cũng là anh em, ngần ấy tín nhiệm mà cũng không có sao? Dù gì Bạch Thời cũng hơi chột dạ, không muốn càng tô càng đen hơn, càng không muốn nói lại câu kia lần nữa, dứt khoát lấy cớ đi vệ sinh, tạm thời chuồn mất.
Lam cố nén không cười thành tiếng: “Đại ca, làm sao đây?”
Nét mặt Tống Minh Uyên không thay đổi: “Có muốn đánh cuộc một lần không? Anh cảm thấy tính hướng của cậu ấy giống mình.”
Lam lập tức hào hứng, hắn không tò mò kết quả của ván cược, chỉ hỏi anh muốn cược thế nào. Tống Minh Uyên đáp: “Một thời gian nữa cậu sẽ biết.”
“Được, em đang mong đợi đây.”
Một lát sau Bạch Thời mới chậm rãi lết qua, chờ đợi, đi theo họ tìm những người khác cùng đi ăn cơm, chẳng biết có phải do ảo giác hay không mà cậu cứ cảm thấy ánh mắt nhị ca nhìn mình rất sâu xa khó lường, khiến cho cậu càng ngày càng chột dạ, đồng thời còn sợ họ sẽ xa lánh mình, không thể làm huynh đệ được nữa. Sau khi ăn xong Bạch Thời giãy dụa một lát, quyết định nghĩ cách khiến họ tin mình.
Vì vậy cậu nơm nớp lo sợ lết vào phòng của nữ đấu sĩ, mặt liệt mà đề nghị: có muốn tôi dẫn cô đi dạo phố không. Đường Hân liếc nhìn Bạch Thời, lạnh lùng nói: đầu cậu bị cửa kẹp à. Bạch Thời đã chuẩn bị tâm lý cả buổi, vậy mà vẫn cảm thấy không thể đỡ được, lập tức quay đầu bước đi, trở về leo lên giường làm tổ, yên lặng kéo chăn đắp kín người, bất động.
Mịa, không làm huynh đệ thì không làm huynh đệ vậy, quá lắm thì ông đây cùng chết với nhân vật phản diện, nếu hết cách thì ông có thể yêu gã luôn, hôm nay giết hai người, ngày mai lại giết ba người, tay nắm tay cùng tung tăng đi hủy diệt vũ trụ, tiện thể dâng hoa cúc lên, bị gã làm như này như kia, rồi lại như này như kia.
Lật bàn, ông đây thật không muốn đi vào lịch sử như vậy!
Cậu rầu rĩ rúc vào trong chăn, mãi tới khi tiếng mở cửa vang lên mới hoàn hồn, ngơ ngác nhìn sang, cậu đang giữ thẻ vào phòng mà, đây là ai?
Lam đút hai tay vào túi rảo bước vào trong, liếc cậu một cái, lập tức mỉm cười: “Em trai, sao thế này?”
“… Không có gì.” Bạch Thời dò xét hắn, phát hiện hắn có vẻ giống như bình thường, chẳng lẽ đã khôi phục rồi?
“Là thế này, nghe nói vài ngày sau có một đoàn du lịch sẽ tới, phòng của khách sạn đã bị đặt trước, đại ca muốn ngủ cùng phòng với em, dù sao trước kia hai người hầu như đều ngủ cùng mà.”
Bạch Thời đang sợ sau này hai người không chịu chơi với mình nữa, đương nhiên không có ý kiến, vì thăm dò, đêm đó cậu còn cố ý giả vờ ngủ rồi lăn vào trong ngực đại ca, duỗi móng vuốt ôm anh, sau đó phát hiện anh không hề đẩy ra, vẫn khoan dung như ngày thường ôm lấy mình rồi vuốt vuốt, lập tức cảm động.
Vừa mới sinh ra hoài nghi mà vẫn có thể thân cận với mình không chút khúc mắc, chứng tỏ bất kể đại ca có tin hay không thì vẫn không ghét bỏ cậu, tiếp tục rúc rúc, nghĩ thầm: ôm thoải mái quá đi, sau này cũng phải tìm một người như vậy.
Ánh mắt Tống Minh Uyên sâu hơn, anh biết còn có một cơ giáp nhị hóa đang nhìn, không thể hôn, liền ôm cậu vào trong lòng, ngủ thật say.
Thời gian mở phiên tòa được định vào bảy ngày sau, Phượng Hoàng còn phải thi đấu, đã đi từ trước. Đối thủ lần này không mạnh, Bạch Thời không đi theo, đợi sau khi xử lý xong mọi việc rồi mới đi, huống chi cho dù cậu muốn đi thì cảnh sát cũng không chịu, bởi vì một là họ vẫn chưa thể khôi phục video kia, hai là hai tên đồng nghiệp và người mua đều căm hận cậu, nhất định đòi kiện cậu tội xâm phạm đời tư.
Trước đó Bạch Thời đã nghĩ ra cách đối phó xong xuôi, vô tội nói không phải cậu làm, là hacker làm. Cảnh sát vội vàng hỏi là ai. Bạch Thời bỉ ổi đáp, ta không nói cho mi. Cảnh sát nhìn cậu chằm chằm, bảo cậu phối hợp điều tra.
“Không phải tôi đã nói rồi hả.” Bạch Thời rất chân hình, “Tên của hacker kia là Ta Không Nói Cho Mi.”
Cảnh sát: “…”
Bạch Thời nói tiếp, lúc ấy cậu nghe chuyện về Kim Tam Vạn, cảm thấy rất phẫn nộ, vì vậy lên mạng gửi bài nhờ giúp đỡ, kể sơ qua về quá trình, hy vọng có người sẽ khôi phục được dữ liệu, ai ngờ mới qua một đêm, bộ nhớ trong máy đã có thêm một cái video và ghi chép trò chuyện.
Hai chữ “phẫn nộ” được cậu nhấn rất mạnh, cảnh sát hơi mất tự nhiên, ngày mà đám tư liệu này xuất hiện quả thực không khác gì mấy cú tát đau điếng vào mặt họ, bởi vì nó đang nói họ phán án oan cho người khác. Cảnh sát rất áy náy, nhưng vẫn phải điều tra tiếp, kiên nhẫn hỏi bài viết đó đâu?
Bạch Thời bình tĩnh đáp: “[Ta Không Nói Cho Mi] bảo là hắn không muốn mọi người phát hiện sự hiện diện của mình, cho nên xóa hết những dấu vết hắn từng dừng lại, hắn còn nói cái này quá dễ, nếu lúc trước cảnh sát các ông mà để tâm một chút, cũng không để người ta phải chịu tội oan uổng hơn nửa năm rồi.”
Đế quốc rất xem trọng mấy vụ việc như phán án lầm này, cảnh sát càng mất tự nhiên hơn, hỏi thêm vài câu, nhanh nhanh đi mất. Mấy người còn lại nhìn Bạch Thời, Đường Hân hỏi: “Thật sự có một người như thế?”
“Đương nhiên.”
“Đương nhiên không có chứ gì.” Đường Hân chỉ vào Kim Tam Vạn, “Hẳn là bạn bè và thầy của anh ta đã nghĩ đủ mọi cách để tìm chứng cớ, chắc cũng đã tìm tới hacker, nếu thật sự có người này, cần gì phải chờ tới bây giờ?”
Kim Tam Vạn cũng nghĩ như vậy, nhưng không nói gì, hắn chỉ cần biết Bạch Thời đang giúp mình là được rồi.
Bạch Thời chớp mắt mấy cái, giả ngu đối mặt với nữ đấu sĩ: “Có lẽ do nhân phẩm của tui tốt?”
“Đúng, trên đời này nhiều người như vậy, chỉ có cậu là may mắn.”
Chính xác, tui là nam chính mà, Bạch Thời không nhịn được mà đắc chí: “Em gái, em đoán đúng chân tướng rồi.”
“… Cút ngay cho bà.”
Bạch Thời yên lặng rúc về phía sau, tránh xa cô nàng này. Tống Minh Uyên cũng có được cơ giáp đỉnh cấp, đương nhiên biết sự việc xảy ra thế nào, đáy mắt mang theo chút vui vẻ, xoa xoa đầu cậu.
Dựa theo khẩu cung của bạn nhỏ nào đó, cậu không hề trộm tin tức tư mật, đã vậy cậu vẫn là vị thành niên và còn là nhân vật của công chúng, cho nên Tống Minh Uyên và Đường Hân ra mặt thương lượng với cảnh sát, đè sự việc xuống, bởi vậy ngày mở phiên tòa không hề có tên Bạch Thời, chỉ dùng “người nào đó cung cấp đầu mối” để thay thế.
Mặc dù cảnh sát nghi ngờ Bạch Thời ra tay, nhưng sau khi điều tra đủ loại biểu hiện thì Bạch Thời căn bản chưa bao giờ học về phương diện này, đành phải thôi, từ đó chuyên tâm làm việc, điều tới mấy nhân tài tới giúp đỡ.
Những người kia quả thực không tin [Ta Không Nói Cho Mi] chỉ mất cả đêm đã khôi phục được dữ liệu, nhưng sự thật bày ra trước mắt khiến họ không thể không tin, họ bị đả kích mạnh mẽ, ngày đêm hăng hái chiến đấu, cuối cùng cũng làm xong trước khi phiên tòa được mở ra.
Tất cả mọi thứ đã đầy đủ, bằng chứng như núi, Kim Tam Vạn được phán vô tội như dự định, thả tự do tại chỗ.
Đám đông dần tan, Kim Tam Vạn chậm rãi bước tới cánh cổng lớn, đứng dưới ánh mặt trời, chỉ cảm thấy thời khắc này vô cùng ôn hòa, hắn hít sâu một hơi, tay run run đẩy kính, sau đó nhìn thấy Bạch Thời đứng bên cạnh, ổn định cảm xúc: “Mặc dù đã nói rất nhiều lần, nhưng anh vẫn muốn cám ơn em.”
Cám ơn cái gì, cứ gắng sức làm cho anh đây là được rồi, Bạch Thời nhìn hắn tẻ ngắt: “Sau này anh có tính toán gì không?”
“Ông chủ của công ty cũ có tìm tới anh, muốn anh trở lại làm việc, nói sẽ giao cho anh quản lý chi nhánh.”
Tam Vạn à, đừng đi! Trước kia họ đã không tin cưng, công ty kia có gì hay mà làm, cưng cứ mở công ty cho anh có phải sảng khoái hơn không. Bạch Thời chớp mắt mấy cái, còn chưa nghĩ được phải nói thế nào thì nghe hắn nói tiếp: “Nhưng anh từ chối, chuẩn bị đi tìm công việc khác, sau đó kiếm tiền chữa bệnh cho mẹ.”
Hắn dừng lại vài giây, cực kỳ nghiêm túc nhìn người trước mắt: “Em đã nói sau này muốn kinh doanh, nếu lúc đó không chê, em có thể thuê anh không? Bất cứ chức vị gì anh cũng có thể làm.”
Bạch Thời ngơ ngác mấy giây, lập tức kích động, ngoan, không uổng công anh thương cưng!
“Thực ra không cần đợi về sau.” Cậu suy nghĩ, “Bây giờ em có thể đưa tiền cho anh, anh mở công ty, tiện thể dẫn mẹ đi chữa bệnh.”
Kim Tam Vạn giật mình, phát hiện mình không thể nhìn thấu được thiếu niên này, hắn hỏi mà vẫn không thể tin nổi: “Để anh mở? Em không sợ anh sẽ làm em lỗ vốn sao?”
“Không đâu, em tin anh.”
Lại là câu này, Kim Tam Vạn chỉ thấy trong lòng ấm áp, mất vài giây mới nói tiếp: “Em muốn mở ở đâu?”
“Không biết.”
“Quy mô bao nhiêu?”
“Không biết.”
“Vậy ít ra cũng phải biết sẽ kinh doanh cái gì chứ?”
Bạch Thời im lặng mất một lúc: “… Chưa nghĩ ra.”
Kim Tam Vạn dở khóc dở cười, hắn đang đi theo ông chủ kiểu gì thế này? Đăng bởi: admin
Trên đường Tống Minh Uyên đã được biết từ đầu đến cuối câu chuyện, hiện tại cũng không cần hỏi, bình tĩnh đứng bên cạnh Bạch Thời, bộ dạng cường thế khiến cho Đường Hân và Kim Tam Vạn không kiềm được mà nhìn vài lần.
Bạch Thời rất vui khi thấy anh trở về, cảm giác vô cùng an tâm, kiêu ngạo giới thiệu với họ rằng đây là đại ca của cậu nè, sau đó nói với đại ca rằng đây là em trai, em gái và bạn mới quen.
Tống Minh Uyên khẽ gật đầu với những người kia, rũ mắt nhìn bạn nhỏ ngốc manh nào đó, lấy một chiếc nhẫn màu đen đưa tới, nói là ngẫu nhiên có được, không gian bên trong rất lớn. Bạch Thời đã nghiên cứu một chút về vấn đề này, vừa nhìn đã biết đây là thượng phẩm, không khỏi nhìn đại ca: “Cho em thật hả? Anh không cần à?”
“Ừm, anh không thiếu thứ này.” Tống Minh Uyên nói xong thì đeo lên cho cậu vô cùng tự nhiên, tiện thể vuốt vuốt tóc cậu.
Ánh mắt Lam nhìn quanh bàn tay hai người, cười thở dài một tiếng, muốn nói một câu mình đúng là người ca không xót đệ không thương, nhưng lúc này Tống Minh Uyên đã phát hiện, bình tĩnh liếc tới, hắn đành phải nhún vai, tiếp tục thảo luận với họ.
Trên cơ bản thì bản án đã không còn gì để bàn cãi nữa, ghi chép trò chuyện đã bị điều tra, hoàn toàn giống với bản mà Bạch Thời đã đưa, người mua cũng bị khống chế, trước mắt chỉ còn mỗi video.
Lúc ấy Lục Việt khôi phục số liệu thẳng vào bên trong quang não, bên phía công ty không hề có ghi chép, vì phòng ngừa vạn nhất nên cảnh sát muốn đích thân phục hồi, chỉ là hai gã đồng nghiệp biết đây mà chứng cớ mấu chốt, mời nhân tài chuyên nghiệp trong lĩnh vực này viết chương trình tự hủy, chưa kể đã lâu như vậy, cho nên độ khó rất cao, hôm nay cảnh sát vẫn đang cố gắng.
Nhưng bất kể thế nào, tình thế hiện tại vẫn có lợi cho họ.
Mấy người xoát lại sự việc một lần, cảm thấy hẳn là không có vấn đề gì, nhanh chóng giải tán. Bạch Thời hàn huyên với đại ca vài câu, thấy Kim Tam Vạn đang nhìn về phía này, liền ôm lấy một vài quyển sách về phương diện kinh tế đâu ra đấy, ngoan ngoãn đi theo người ta tới trước bàn học. Mặc dù cậu đã giúp tiểu đệ lật lại bản án rồi, nhưng không chắc tiểu đệ sẽ đi theo mình, bởi vậy muốn dành thời gian để bồi dưỡng tình cảm.
Tống Minh Uyên nhìn cậu: “A Bạch?”
Bạch Thời tự giác trả lời: “Em mời anh ấy dạy kèm.”
Tống Minh Uyên hơi sững sờ, đứng dậy tiến lên, đứng bên cạnh nghe một lát, ngẫu nhiên đề nghị thêm vài câu, làm Kim Tam Vạn gật đầu liên tục, không nén nổi tò mò mà hỏi anh tốt nghiệp trường nào, đợi tới khi Bạch Thời nói năm nay đại ca mới mười bảy tuổi thôi, vẫn chưa học đại học nhưng đã mở mấy công ty rồi, lập tức kinh ngạc, thầm nghĩ bên cạnh thiếu niên này quả thật không có một người bình thường, Đường Hân thông minh trưởng thành sớm và Lam thần bí khó lường đã ưu tú lắm rồi, không ngờ bây giờ còn có người biến thái hơn.
Hắn che giấu tâm trạng rất tốt, đẩy đẩy kính mắt, tiếp tục dạy học.
Vì xây dựng hình tượng tích cực biết hướng lên thật tốt đẹp trước mặt tiểu đệ, Bạch Thời nghe hết sức chăm chú, cảm nhận được lợi ích không nhỏ, dùng cặp mắt sáng ngời yên lặng nhìn hắn. Kim Tam Vạn thấy mặc dù trên mặt Bạch Thời không hề có biểu cảm, nhưng không hiểu sao lại làm cho người ta cảm thấy cực kỳ đáng yêu, chỉ muốn xoa xoa đầu cậu, lại không biết người này có phản cảm không, do dự một chút, cuối cùng không thò tay.
Tống Minh Uyên nheo mắt nhìn người này, lại nhìn ngốc manh nào đó đang chăm chú, không quấy rầy cậu học tập, hơi dùng sức xoa đầu cậu một cái, quay người đi ra khỏi phòng.
Tống Minh Uyên vừa đi, Kim Tam Vạn có ảo giác không khí trong phòng đều buông lỏng, hắn nhìn cửa phòng đã đóng lại, thầm nghĩ người này mới trẻ tuổi như vậy mà đã có khí thế đó, chắc chắn tương lai càng không đơn giản, không nhịn được mà hỏi: “Đại ca của em tên là gì?”
Bạch Thời vừa nhận được tin nhắn của Đường Hân, hỏi vấn đề y hệt, cậu chỉ muốn khóc một dòng sông, mịa nó chớ, làm huynh đệ lâu như vậy, tui nói tui không biết tên ảnh là gì mấy người có tin không? Tin không?
Cho dù tin cũng sẽ cảm thấy tui quá nhị chứ gì?
Cậu im lặng một lát, đáp một câu rất thâm trầm: “Thân phận của đại ca khá đặc biệt, tạm thời không thể nói, sau này mọi người sẽ biết.”
Kim Tam Vạn đang suy nghĩ điều gì đó, ừ một tiếng.
Thời gian nhoáng cái đã trôi qua, mới đó mà đã đến chạng vạng tối, Kim Tam Vạn phải về chăm sóc mẹ, liền đứng dậy cáo từ, Bạch Thời tiễn hắn tới cửa thang máy như thường lệ, vẫy vẫy tay, chậm rãi trở về phòng.
Tống Minh Uyên bị lệch thời gian, lúc này vừa mới tỉnh ngủ, chuẩn bị đi qua xem người nào đó, mà Lam muốn tới hỏi thăm em trai ăn gì, vừa ra khỏi phòng đã gặp phải đại ca, cười khẽ một tiếng: “Suýt nữa thì em quên mất, anh về thì em cần gì phải quan tâm tới nhóc kia nữa ha, giao cho anh phụ trách đấy.”
Tống Minh Uyên đang định trả lời, ánh mắt liếc qua, lại thấy được Bạch Thời đang đi ra từ góc hành lang, liền vẫy vẫy tay gọi cậu: “Đi đâu thế?”
Bạch Thời mở cửa để họ đi vào, đáp: “Đi tiễn Tam Vạn.”
Tống Minh Uyên dừng một chút: “A Bạch, em rất thích hắn?”
“Ừm!” Bạch Thời đáp rất sung sướng, đâu chỉ thích, đây chính là Thẩm Tam Vạn thần tài tụ bảo bồn đó, má ơi, quả thực là ưng muốn chết luôn!
Ánh mắt Tống Minh Uyên hơi trầm xuống, im lặng một lát, đưa tay xoa xoa đầu cậu, chỉ lướt qua nhưng lực hơi mạnh. Bạch Thời kinh ngạc, hỏi sao thể, thấy anh thu tay nói không sao, không khỏi chớp mắt vài cái, yên lặng nhìn về phía Lam.
Lam thở dài một tiếng, cũng xoa xoa đầu cậu, em trai à, thần kinh của cưng thô quá, cưng định đợi sau này đại ca tìm cơ hội cắt Tam Vạn của cưng thành mảnh vụn sao?
Bạch Thời bị xoa đến là sợ hãi, ngơ ngác vài giây, liên hệ đối thoại lúc trước, chợt hiểu ra, hóa ra họ tưởng mình thích người ta rồi, mà huynh đệ bên cạnh nam chính lại là thẳng nam thẳng tăm tắp luôn, mặc dù đại ca mang đến cho cậu cảm giác mập mờ, nhưng chắc chắn không có thiết lập này, vậy là họ cảm thấy không quen hay không thoải mái?
Cậu nói: “Có phải hai anh đã hiểu lầm rồi không? Em nói thích ở đây không phải là thích giữa nam và nữ.”
Sắc mặt Tống Minh Uyên nguôi dần, Lam thì nghĩ may là cậu hiểu nhanh, cười nhướn mày: “Thật chứ?”
Bạch Thời ngoan ngoãn gật đầu, xoắn xuýt một lát, cảm thấy bản thân mình sẽ không yêu đương ở thế giới này đâu, liền dối lòng mà bổ sung: “… Em thích phụ nữ.”
Tống Minh Uyên: “…”
Lam: “…”
Tống Minh Uyên nhìn cậu một cái, bình tĩnh ừ. Lam lại tiếp tục thở dài, lại xoa xoa bạn nhỏ nào đó.
Bạch Thời: “…”
Mịa, đang qua loa đó hả? Chẳng lẽ mấy người cảm thấy ông đây đang nói dối? Mẹ nó chớ, tốt xấu gì cũng là anh em, ngần ấy tín nhiệm mà cũng không có sao? Dù gì Bạch Thời cũng hơi chột dạ, không muốn càng tô càng đen hơn, càng không muốn nói lại câu kia lần nữa, dứt khoát lấy cớ đi vệ sinh, tạm thời chuồn mất.
Lam cố nén không cười thành tiếng: “Đại ca, làm sao đây?”
Nét mặt Tống Minh Uyên không thay đổi: “Có muốn đánh cuộc một lần không? Anh cảm thấy tính hướng của cậu ấy giống mình.”
Lam lập tức hào hứng, hắn không tò mò kết quả của ván cược, chỉ hỏi anh muốn cược thế nào. Tống Minh Uyên đáp: “Một thời gian nữa cậu sẽ biết.”
“Được, em đang mong đợi đây.”
Một lát sau Bạch Thời mới chậm rãi lết qua, chờ đợi, đi theo họ tìm những người khác cùng đi ăn cơm, chẳng biết có phải do ảo giác hay không mà cậu cứ cảm thấy ánh mắt nhị ca nhìn mình rất sâu xa khó lường, khiến cho cậu càng ngày càng chột dạ, đồng thời còn sợ họ sẽ xa lánh mình, không thể làm huynh đệ được nữa. Sau khi ăn xong Bạch Thời giãy dụa một lát, quyết định nghĩ cách khiến họ tin mình.
Vì vậy cậu nơm nớp lo sợ lết vào phòng của nữ đấu sĩ, mặt liệt mà đề nghị: có muốn tôi dẫn cô đi dạo phố không. Đường Hân liếc nhìn Bạch Thời, lạnh lùng nói: đầu cậu bị cửa kẹp à. Bạch Thời đã chuẩn bị tâm lý cả buổi, vậy mà vẫn cảm thấy không thể đỡ được, lập tức quay đầu bước đi, trở về leo lên giường làm tổ, yên lặng kéo chăn đắp kín người, bất động.
Mịa, không làm huynh đệ thì không làm huynh đệ vậy, quá lắm thì ông đây cùng chết với nhân vật phản diện, nếu hết cách thì ông có thể yêu gã luôn, hôm nay giết hai người, ngày mai lại giết ba người, tay nắm tay cùng tung tăng đi hủy diệt vũ trụ, tiện thể dâng hoa cúc lên, bị gã làm như này như kia, rồi lại như này như kia.
Lật bàn, ông đây thật không muốn đi vào lịch sử như vậy!
Cậu rầu rĩ rúc vào trong chăn, mãi tới khi tiếng mở cửa vang lên mới hoàn hồn, ngơ ngác nhìn sang, cậu đang giữ thẻ vào phòng mà, đây là ai?
Lam đút hai tay vào túi rảo bước vào trong, liếc cậu một cái, lập tức mỉm cười: “Em trai, sao thế này?”
“… Không có gì.” Bạch Thời dò xét hắn, phát hiện hắn có vẻ giống như bình thường, chẳng lẽ đã khôi phục rồi?
“Là thế này, nghe nói vài ngày sau có một đoàn du lịch sẽ tới, phòng của khách sạn đã bị đặt trước, đại ca muốn ngủ cùng phòng với em, dù sao trước kia hai người hầu như đều ngủ cùng mà.”
Bạch Thời đang sợ sau này hai người không chịu chơi với mình nữa, đương nhiên không có ý kiến, vì thăm dò, đêm đó cậu còn cố ý giả vờ ngủ rồi lăn vào trong ngực đại ca, duỗi móng vuốt ôm anh, sau đó phát hiện anh không hề đẩy ra, vẫn khoan dung như ngày thường ôm lấy mình rồi vuốt vuốt, lập tức cảm động.
Vừa mới sinh ra hoài nghi mà vẫn có thể thân cận với mình không chút khúc mắc, chứng tỏ bất kể đại ca có tin hay không thì vẫn không ghét bỏ cậu, tiếp tục rúc rúc, nghĩ thầm: ôm thoải mái quá đi, sau này cũng phải tìm một người như vậy.
Ánh mắt Tống Minh Uyên sâu hơn, anh biết còn có một cơ giáp nhị hóa đang nhìn, không thể hôn, liền ôm cậu vào trong lòng, ngủ thật say.
Thời gian mở phiên tòa được định vào bảy ngày sau, Phượng Hoàng còn phải thi đấu, đã đi từ trước. Đối thủ lần này không mạnh, Bạch Thời không đi theo, đợi sau khi xử lý xong mọi việc rồi mới đi, huống chi cho dù cậu muốn đi thì cảnh sát cũng không chịu, bởi vì một là họ vẫn chưa thể khôi phục video kia, hai là hai tên đồng nghiệp và người mua đều căm hận cậu, nhất định đòi kiện cậu tội xâm phạm đời tư.
Trước đó Bạch Thời đã nghĩ ra cách đối phó xong xuôi, vô tội nói không phải cậu làm, là hacker làm. Cảnh sát vội vàng hỏi là ai. Bạch Thời bỉ ổi đáp, ta không nói cho mi. Cảnh sát nhìn cậu chằm chằm, bảo cậu phối hợp điều tra.
“Không phải tôi đã nói rồi hả.” Bạch Thời rất chân hình, “Tên của hacker kia là Ta Không Nói Cho Mi.”
Cảnh sát: “…”
Bạch Thời nói tiếp, lúc ấy cậu nghe chuyện về Kim Tam Vạn, cảm thấy rất phẫn nộ, vì vậy lên mạng gửi bài nhờ giúp đỡ, kể sơ qua về quá trình, hy vọng có người sẽ khôi phục được dữ liệu, ai ngờ mới qua một đêm, bộ nhớ trong máy đã có thêm một cái video và ghi chép trò chuyện.
Hai chữ “phẫn nộ” được cậu nhấn rất mạnh, cảnh sát hơi mất tự nhiên, ngày mà đám tư liệu này xuất hiện quả thực không khác gì mấy cú tát đau điếng vào mặt họ, bởi vì nó đang nói họ phán án oan cho người khác. Cảnh sát rất áy náy, nhưng vẫn phải điều tra tiếp, kiên nhẫn hỏi bài viết đó đâu?
Bạch Thời bình tĩnh đáp: “[Ta Không Nói Cho Mi] bảo là hắn không muốn mọi người phát hiện sự hiện diện của mình, cho nên xóa hết những dấu vết hắn từng dừng lại, hắn còn nói cái này quá dễ, nếu lúc trước cảnh sát các ông mà để tâm một chút, cũng không để người ta phải chịu tội oan uổng hơn nửa năm rồi.”
Đế quốc rất xem trọng mấy vụ việc như phán án lầm này, cảnh sát càng mất tự nhiên hơn, hỏi thêm vài câu, nhanh nhanh đi mất. Mấy người còn lại nhìn Bạch Thời, Đường Hân hỏi: “Thật sự có một người như thế?”
“Đương nhiên.”
“Đương nhiên không có chứ gì.” Đường Hân chỉ vào Kim Tam Vạn, “Hẳn là bạn bè và thầy của anh ta đã nghĩ đủ mọi cách để tìm chứng cớ, chắc cũng đã tìm tới hacker, nếu thật sự có người này, cần gì phải chờ tới bây giờ?”
Kim Tam Vạn cũng nghĩ như vậy, nhưng không nói gì, hắn chỉ cần biết Bạch Thời đang giúp mình là được rồi.
Bạch Thời chớp mắt mấy cái, giả ngu đối mặt với nữ đấu sĩ: “Có lẽ do nhân phẩm của tui tốt?”
“Đúng, trên đời này nhiều người như vậy, chỉ có cậu là may mắn.”
Chính xác, tui là nam chính mà, Bạch Thời không nhịn được mà đắc chí: “Em gái, em đoán đúng chân tướng rồi.”
“… Cút ngay cho bà.”
Bạch Thời yên lặng rúc về phía sau, tránh xa cô nàng này. Tống Minh Uyên cũng có được cơ giáp đỉnh cấp, đương nhiên biết sự việc xảy ra thế nào, đáy mắt mang theo chút vui vẻ, xoa xoa đầu cậu.
Dựa theo khẩu cung của bạn nhỏ nào đó, cậu không hề trộm tin tức tư mật, đã vậy cậu vẫn là vị thành niên và còn là nhân vật của công chúng, cho nên Tống Minh Uyên và Đường Hân ra mặt thương lượng với cảnh sát, đè sự việc xuống, bởi vậy ngày mở phiên tòa không hề có tên Bạch Thời, chỉ dùng “người nào đó cung cấp đầu mối” để thay thế.
Mặc dù cảnh sát nghi ngờ Bạch Thời ra tay, nhưng sau khi điều tra đủ loại biểu hiện thì Bạch Thời căn bản chưa bao giờ học về phương diện này, đành phải thôi, từ đó chuyên tâm làm việc, điều tới mấy nhân tài tới giúp đỡ.
Những người kia quả thực không tin [Ta Không Nói Cho Mi] chỉ mất cả đêm đã khôi phục được dữ liệu, nhưng sự thật bày ra trước mắt khiến họ không thể không tin, họ bị đả kích mạnh mẽ, ngày đêm hăng hái chiến đấu, cuối cùng cũng làm xong trước khi phiên tòa được mở ra.
Tất cả mọi thứ đã đầy đủ, bằng chứng như núi, Kim Tam Vạn được phán vô tội như dự định, thả tự do tại chỗ.
Đám đông dần tan, Kim Tam Vạn chậm rãi bước tới cánh cổng lớn, đứng dưới ánh mặt trời, chỉ cảm thấy thời khắc này vô cùng ôn hòa, hắn hít sâu một hơi, tay run run đẩy kính, sau đó nhìn thấy Bạch Thời đứng bên cạnh, ổn định cảm xúc: “Mặc dù đã nói rất nhiều lần, nhưng anh vẫn muốn cám ơn em.”
Cám ơn cái gì, cứ gắng sức làm cho anh đây là được rồi, Bạch Thời nhìn hắn tẻ ngắt: “Sau này anh có tính toán gì không?”
“Ông chủ của công ty cũ có tìm tới anh, muốn anh trở lại làm việc, nói sẽ giao cho anh quản lý chi nhánh.”
Tam Vạn à, đừng đi! Trước kia họ đã không tin cưng, công ty kia có gì hay mà làm, cưng cứ mở công ty cho anh có phải sảng khoái hơn không. Bạch Thời chớp mắt mấy cái, còn chưa nghĩ được phải nói thế nào thì nghe hắn nói tiếp: “Nhưng anh từ chối, chuẩn bị đi tìm công việc khác, sau đó kiếm tiền chữa bệnh cho mẹ.”
Hắn dừng lại vài giây, cực kỳ nghiêm túc nhìn người trước mắt: “Em đã nói sau này muốn kinh doanh, nếu lúc đó không chê, em có thể thuê anh không? Bất cứ chức vị gì anh cũng có thể làm.”
Bạch Thời ngơ ngác mấy giây, lập tức kích động, ngoan, không uổng công anh thương cưng!
“Thực ra không cần đợi về sau.” Cậu suy nghĩ, “Bây giờ em có thể đưa tiền cho anh, anh mở công ty, tiện thể dẫn mẹ đi chữa bệnh.”
Kim Tam Vạn giật mình, phát hiện mình không thể nhìn thấu được thiếu niên này, hắn hỏi mà vẫn không thể tin nổi: “Để anh mở? Em không sợ anh sẽ làm em lỗ vốn sao?”
“Không đâu, em tin anh.”
Lại là câu này, Kim Tam Vạn chỉ thấy trong lòng ấm áp, mất vài giây mới nói tiếp: “Em muốn mở ở đâu?”
“Không biết.”
“Quy mô bao nhiêu?”
“Không biết.”
“Vậy ít ra cũng phải biết sẽ kinh doanh cái gì chứ?”
Bạch Thời im lặng mất một lúc: “… Chưa nghĩ ra.”
Kim Tam Vạn dở khóc dở cười, hắn đang đi theo ông chủ kiểu gì thế này? Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất