Chương 84
Chương 085: Kiểm tra
Ngoại trừ Đường thị, Tống Minh Uyên còn tìm thêm hai tập đoàn lớn khác, mỗi người chia 5%. Về phần 80% còn lại cho ba huynh đệ họ chia nhau, trong đó Bạch Thời chiếm số cổ phần lớn nhất.
Bạch Thời sâu sắc cảm thấy mình đã bước tới đỉnh cao nhất của cuộc đời rồi, nhưng vẫn bất an, sợ hãi chỉ sơ sẩy một chút là phải bồi thường cả công ty luôn, cậu nói mình sẽ không làm chủ tịch, việc kinh doanh của công ty tạm thời ném cho Tam Vạn có được không?
Tống Minh Uyên nhìn bạn nhỏ ngốc manh nào đó, nói anh sẽ giúp, đừng lo. Bạch Thời lập tức an lòng, ngoan ngoãn dạ một tiếng. Tống Minh Uyên tiếp tục nói, đến lúc ấy sẽ để cậu đi theo và học hỏi, Bạch Thời không muốn làm người vô năng, đương nhiên đồng ý, nghiêm túc gật đầu: “Ừm!”
Lam đang nói chuyện phiếm với họ qua video, mỉm cười nhìn cảnh này, nghĩ thầm đại ca đi từng bước từng bước một vừa ổn lại vừa có hiệu quả, cứ phát triển tiếp như vậy, tình cảm của Bạch Thời đối với đại ca sẽ càng ngày càng sâu, sớm muộn gì cũng bị bắt mất.
“Ném tiền mua vị trí chủ tịch cho thằng bé, đã vậy còn phải kinh doanh thay nó, đại ca, bây giờ em mới biết anh rất có tiềm chất làm tình thánh.” Lam tranh thủ lúc Bạch Thời đi vệ sinh mà trêu chọc, dừng một chút, nét mặt trở nên nghiêm túc, “Giai đoạn đầu phải bỏ ra một con số không nhỏ, tiền của nhóc kia cũng lấy từ anh, tài chính không có vấn đề chứ?”
Tống Minh Uyên ừ một tiếng, anh không muốn rút quá nhiều vốn lưu động ở sản nghiệp khác, cũng may mà đã rửa được một phần tiền kiếm được từ sao Mê Điệt, số lượng rất khả quan, cộng thêm tiền của mẹ và ở nhà, tiện thể vay thêm chút, đủ để ứng phó với các loại vấn đề, thứ không tốt duy nhất là khi cha anh nhìn thấy số tiền trong tài khoản, nhất định gần đây sẽ gửi Canh gà cho tâm hồn để giáo dục anh.
“Vấn đề kỹ thuật thì sao?” Lam nhìn anh, “Mấy công ty anh mời tới đều rất mạnh, coi chừng họ bí mật tiếp xúc với người đã nghiên cứu và phát minh ra sản phẩm.”
“Anh nắm chắc.”
Lam hiểu bản lĩnh của đại ca, nghe vậy thì không hỏi thêm nữa, sau đó thấy Bạch Thời đã quay lại, hắn cười trò chuyện với họ vài câu, nhanh chóng ngắt liên lạc.
Trận tiếp theo của Phượng Hoàng ở sân khách đã xong, bây giờ phải lên đường đi nơi khác, nếu như Bạch Thời bay thẳng từ đây tới thì mới kịp, bèn lên kế hoạch xử lý hết sự việc còn lại, tiện thể hỏi thăm đại ca định xây xưởng sản xuất ở đâu.
Tống Minh Uyên biết Bạch Thời xây công ty hậu cần ở sao Túc Nhạc, nhìn cặp mắt nhỏ của cậu, dứt khoát cũng đặt ở đó. Bạch Thời cảm động cực kỳ, nếu không phải sợ đại ca hiểu lầm, cậu thậm chí còn muốn nhào qua hôn một cái. Tống Minh Uyên xoa xoa đầu cậu, tìm cơ hội trao đổi với các giám đốc khác thêm lần nữa.
Sao Túc Nhạc là hành tinh phồn hoa lớn thứ hai trong tinh hệ, trên cơ bản thì mấy tập đoàn đều có chi nhánh ở nơi này, đương nhiên không có ý kiến, nói cần giúp gì có thể tìm họ bất cứ lúc nào, hơn nữa họ còn có thể giới thiệu những nhân tài trong lĩnh vực liên quan. Tống Minh Uyên gật gật đầu, xác định mấy phương hướng quan trọng nhất, ngắt trò chuyện, sau đó liên lạc với thuộc hạ, chuẩn bị điều tới một nhóm người tới để hoàn thành công tác giai đoạn đầu.
Giờ phút này Bạch Thời đang thảo luận chuyện công ty hậu cần với Kim Tam Vạn, vừa nói phải chọn một nơi để thuê trụ sở, cậu nghĩ nghĩ, cảm thấy tốt nhất nên ở cùng thành thị với Thiên Việt, như vậy thì tiện hơn, vì vậy cậu nói Tam Vạn đưa mẹ tới bệnh viện trước, chuyện địa điểm để bàn sau.
Kim Tam Vạn có thể tượng tưởng ra Thiên Việt sẽ xuất sắc tới cỡ nào, bởi vậy rất chú ý đến nó, không nén nổi tò mò mà hỏi tình huống, khi nghe nói người nọ sẽ làm chủ tịch, đại não Kim Tam Vạn xuất hiện sự trống rỗng hiếm hoi, yên lặng nhìn cậu, quả thực đã không thể dùng từ ngữ để hình dung được sự chấn động mà thiếu niên trước mắt mang đến cho hắn rồi.
“Làm sao thế?”
Kim Tam Vạn đẩy kính: “Không, không có gì.”
Bạch Thời mất vài giây để phản ứng, nghĩ thầm: Tam Vạn à, chẳng lẽ cậu đang sùng bái anh sao? Bây giờ đã là gì, phải bình tĩnh, đến tương lai anh sẽ thành thiên tài cấp song S, đứng trên đỉnh vũ trụ, anh sẽ càng khí phách hơn!
Cậu rất vui, hàn huyên với tiểu đệ thêm vài câu. Kim Tam Vạn nghe ý của Bạch Thời thì hình như muốn hắn tới làm tổng giám đốc của Thiên Việt, lập tức hoảng hốt, vội nói không được. Bạch Thời nghĩ nghĩ, cậu biết Tam Vạn lợi hại, nhưng dù sao bây giờ vẫn còn trẻ, không thể quá gấp gáp, bèn nói: “Em biết, Thiên Viện bây giờ mới xây nhà xưởng, khá tốn thời gian, trong lúc này anh cứ làm hậu cần trước đi.”
Kim Tam Vạn đoán là người này muốn để hắn tích lũy kinh nghiệm, trịnh trọng gật đầu, quyết định phải mau chóng đuổi theo tốc độ kỳ vọng của người này.
Bạch Thời duỗi móng vuốt vỗ vỗ vai hắn, đang định cổ vũ vài câu, lại thấy đại ca vừa đẩy cửa tiến vào, liền vui vẻ đi qua. Ánh mắt Tống Minh Uyên nguôi dần, xoa nhẹ cậu một cái.
Thiên Việt muốn dựng ở đâu, cụ thể còn phải đi khảo sát thực địa, Bạch Thời cũng muốn đi cùng, vì vậy tạm thời không vội, đợi đại ca nói không có chuyện gì bận rộn, lại thấy tiểu đệ đã làm xong thủ tục di dân, liền chuẩn bị rời đi.
Tống Minh Uyên chuyển thời gian xin cất cánh tới sáng sớm, Bạch Thời tính thời gian, phát hiện sau khi tới câu lạc bộ thì còn thừa một ngày để nghỉ ngơi, liền vui vẻ, sung sướng ngủ một giấc, ngày hôm sau dậy sớm rửa mặt, cơm nước xong xuôi liền đi ra bến cảng.
Kim Tam Vạn và cặp song sinh đều cố ý chạy tới đưa tiễn, hai mắt Đường Hân đỏ ửng, tiếc nuối kéo tay hai Bạch Thời, dịu dàng mà nghẹn ngào nói: “Đại ca, anh đi nhanh như vậy, khó lắm em mới được gặp anh, còn chưa chơi với anh được nhiều.”
Tống Minh Uyên: “…”
Kim Tam Vạn: “…”
Bạch Thời biết em gái này lại đổi kênh rồi, kiên nhẫn nói phải đi thi đấu, sau này sẽ gặp lại. Kim Tam Vạn không nhịn được mà liếc cậu một cái, thầm nghĩ: ông chủ lại không hề cảm thấy kì quái, quả nhiên là bình tĩnh.
Đường Hân cũng biết Bạch Thời bận rộn, càng buồn hơn: “Em… Đều tại em bất cẩn đụng vào bàn, phát bệnh rồi ngủ lâu như vậy, em thật sự phải đi gặp bác sĩ thôi…”
Xem ra cũng không nhìn ra nguyên do, em trai cô từng lo rằng cô biết sẽ sợ, cho nên họ hoàn toàn không dám nói cho cô biết mình có hai nhân cách. Bạch Thời lại an ủi một lát, cuối cùng mỗi dỗ dành được người ta, rồi lại nói với tiểu đệ vài câu, vẫy vẫy tay tạm biệt họ, quay người rời đi.
Tống Minh Uyên hỏi: “Phân liệt nhân cách?”
Bạch Thời ừ một tiếng, cùng anh tiến vào bến cảng, nhanh chóng bay vào vũ trụ.
Giải thi đấu Liên Minh Cơ Giáp được tiến hành với khí thế hừng hực, đối thủ của Phượng Hoàng có thực lực bình thường, mặc dù Bạch Thời tới kịp buổi đấu, nhưng chỉ đánh mỗi vòng thi đấu đoàn đội, nhanh chóng kết thúc. Sau trận này, họ sẽ chia tay với những trận đánh liên tục ở sân khách, có thể quay về câu lạc bộ rồi.
Lúc họ về, Kim Tam Vạn đã dẫn mẹ tới sao Túc Nhạc, thuộc hạ của Tống Minh Uyên cũng tới nơi, đang tích cực bàn bạc với các khu công nghiệp lớn, chuẩn bị chọn nơi để xây xưởng sản xuất.
Thời gian chậm rãi trôi qua, Phượng Hoàng lại đánh thêm hai trận nữa, đều thuận lợi chiến thắng, nghe nói đối thủ của trận tiếp theo bất ngờ gặp bão mặt trời loại nhỏ ngay giữa đường, phải dừng lại vài ngày mới tới nơi, vì vậy họ nhận được một kỳ nghỉ ngắn ngủi.
Lam tranh thủ lập hợp đội viên lại một lần, phân tích về trận đấu sắp tới, trọng điểm tiếp theo là nói lại về trận đấu với chiến đội Hỏa Dương, hắn phân tích: “Trận này chúng ta đánh rất bị động, tôi nghĩ mọi người biết nguyên nhân.”
Mọi người im lặng, lúc ấy bụi mù quá lớn, ánh mắt bị cản trở nghiêm trọng, không ít người trong số họ đều bị đạn pháo bắn trúng, làm cho cơ giáp bị hao tổn, bởi vậy nhanh chóng rơi vào thế hạ phong.
“Bản thân tôi cũng trúng đạn. Đương nhiên tốc độ tay của họ khá nhanh cũng là một nhân tố, nhưng không quan trọng.” Lam nói tiếp, “Gần như tất cả chúng ta đều là người đánh thực chiến, đụng phải tình huống tương tự đa số đều có phản ứng đầu tiên là nhảy lên để thoát khỏi, nhưng lúc ấy đang ở trong bản đồ nhỏ, bất kể là phạm vi hay độ cao đều có một chút hạn chế, hiển nhiên, biện pháp này không thể thực hiện được.”
Hắn dừng lại một chút, “Mấy ngày nay tôi đã nghiên cứu sách lược của một vài đội mạnh về vấn đề này, gặp được đội ngũ thực chiến, bình thường họ sẽ xông lên bắn phá, bởi vậy chúng ta mới tổn thất nặng. Trước đó tôi đã nói với câu lạc bộ làm một hệ thống huấn luyện, ngày mai sẽ lắp xong, hôm nay nghỉ ngơi, ngày mai bắt đầu đặc huấn, thời gian khác mọi người tự do chi phối.”
Mọi người đồng loạt gật đầu, tỏ vẻ không có ý kiến. Bạch Thời không am hiểu gì về phương diện này, ngoan ngoãn cùng đi huấn luyện, cố gắng tránh né và công kích rồi giết chết đối phương trong hoàn cảnh mờ mịt, mỗi ngày đều luyện rất chân thành, qua một thời gian ngắn, cậu chỉ cảm thấy lực chú ý và sự nhạy cảm đều tăng cao.
Những người khác cũng cảm thấy như vậy, đợi khi đối thủ tới nơi, không ngoài dự đoán, họ đã hành hạ người ta tới bến luôn.
Thời gian trôi qua như thường lệ, khi họ kết thúc thêm một loạt trận đấu ở sân khách và trở về, cuối cùng Thiên Việt cũng chọn được vị trí, Tống Minh Uyên nhìn về phía Bạch Thời, hỏi cậu có tới sao Túc Nhạc không. Công ty hậu cần của Bạch Thời vẫn chưa xong, đã vậy bản thân cậu còn lại chủ tịch Thiên Việt, đương nhiên phải mau mau đến xem rồi. Bạch Thời báo với Lam một tiếng, theo đại ca rời đi.
Ban đầu Bạch Thời tới thăm mẹ của Kim Tam Vạn, sau đó lại nói vị trí đại khái của Thiên Việt cho tiểu đệ, ý bảo hắn có thể bắt đầu chuẩn bị, mặc dù nơi đó là thành phố ngay bên cạnh bệnh viện, nhưng thực tế khoảng cách không xa lắm, máy phi hành ở thời đại này bay rất nhanh, đi lại cực kỳ thuận tiện, bất kể Tam Vạn muốn xây công ty hậu cần ở đâu cũng được.
Kim Tam Vạn gật đầu, nói nhất định sẽ làm tốt.
Bạch Thời rất hài lòng, duỗi móng vuốt vỗ vỗ vai hắn, sau đó ăn một bữa trưa với người ta dưới ánh mắt bình tĩnh của đại ca, lúc này mới xuất phát tới khu công nghiệp ở thành phố kế bên.
Thiên Việt không mua đứt nơi này mà chỉ thuê nhà xưởng, trước mắt phương án thiết kế và lắp đặt công ty vẫn chưa được định ra, cả một vùng đất hơi hoang vu, nhưng đây là lần đầu tiên Bạch Thời được làm chủ tịch, nhìn đâu cũng thấy thuận mắt, thậm chí còn nghĩ ngày cắt băng có muốn viết một chữ gì đó không, nhưng lại nghĩ cậu chẳng có chút công lao nào, làm như vậy quả là màu mè, đành yên lặng bác bỏ.
Hiện tại đã là chạng vạng tối, người phụ trách tiếp đón họ đã đặt một phòng ở nhà hàng tốt nhất thành phố, sau đó còn an bài cho họ tới hộp đêm nổi tiếng, Bạch Thời biết rõ tương lai không tránh được các màn xã giao, bình tĩnh bước vào cửa, cuối cùng… Mơ mơ màng màng ở lại.
Bởi vì người tiếp đãi giải thích rằng gần đây thành thị đang vào mùa du lịch, các khách sạn bình thường đều hết phòng, giá tiền khách sạn hơi tốt một chút thì bằng giá với nơi này, nhưng lại không được thoải mái như ở đây, không bằng nghỉ lại luôn.
Bạch Thời thấy đại ca không phản đối, cũng không từ chối, ngoan ngoãn về phòng.
Tống Minh Uyên nhìn bóng lưng cậu, nghiêng đầu hỏi thuộc hạ bên cạnh: “Chuẩn bị xong chưa?”
“Dạ, đã bắt chuyện với ông chủ, tuyệt đối không có vấn đề.” Thuộc hạ cung kính đáp, hoàn toàn không hiểu thiếu gia muốn làm gì. Tống Minh Uyên ừ, xoay người lại.
Giờ phút này còn sớm, Bạch Thời đang cùng Tam Vạn bàn công việc, sau đó đứng dậy đi tắm, chuẩn bị rửa mặt đi ngủ. Tống Minh Uyên ngồi ở căn phòng bên cạnh, xem xét tình huống của cậu qua màn hình giám sát, bấm số của Lam.
“Sao? Chẳng phải hai người đang hưởng thụ thế giới riêng à?” Hình ảnh lập thể của Lam nhanh chóng xuất hiện giữa không trung, mỉm cười hỏi: “Không lẽ thằng bé bỏ anh rồi hẹn với Tam Vạn kia à?”
Tống Minh Uyên lờ đi, bình tĩnh hỏi: “Chúng ta đã cá cược, chưa quên chứ?”
Lam giật mình, lập tức nhướn mày: “Anh bắt đầu rồi?”
“Ừ.” Tống Minh Uyên điều chỉnh màn hình, ý bảo hắn nhìn hình ảnh phía trên. Lam nhìn qua, phát hiện trong gian phòng trông rỗng đột nhiên có một mỹ nhân đẹp đẽ bước vào, mỹ nhân nọ nằm trên ghế sô pha bày ra tư thế quyến rũ, đúng lúc này một tiếng động nhỏ vang lên, cửa phòng tắm mở ra, tiếp theo… Bạn nhỏ nào đó cứng đờ ngay tại chỗ.
Mỹ nhân nghịch một lọn tóc, cởi áo ngoài, tiện thể vén váy ngắn lên, lộ ra cặp chân mê người, mị hoặc mở miệng: “Tiểu ca ca”
Bạch Thời: “…”
Mẹ nó chớ, sinh vật ngoài hành tinh ở đâu chui ra thế này?! Hậu cung hả? Chẳng lẽ là một trong số hậu cung sao? Dọa người ta sợ muốn chết thế này, gặp ác mộng thì phải làm gì bây giờ?!
Cậu vô thức lui về phía sau nửa bước, yên lặng tóm lấy khung cửa, nhìn chằm chằm vào cô nàng kia, lá gan run rẩy.
Lam nhìn rất rõ, thấy bạn nhỏ này mặc dù nét mặt vẫn vô cảm, nhưng ánh mắt lại lộ rõ vẻ sợ hãi, quả thực là trong nháy mắt đó đã bị dọa cho sợ ngây người. Hắn không nhịn được mà cười lăn, một lúc lâu sau mới đứng dậy: “Nếu nó không có phản ứng hoặc không muốn, chắc sẽ đuổi người đi chứ?”
“Ừm.”
“Vẫn chưa đuổi?”
Tống Minh Uyên im lặng.
Lam lại liếc nhìn, phát hiện cô ả kia đã bắt đầu nhảy khiêu gợi, cực kỳ quyến rũ, nhưng trước mắt, Bạch Thời vẫn chưa thể hiện thái độ phản cảm, hắn không nén nổi tò mò.
Giờ phút này Bạch Thời đang nghiên cứu liệu cô ả nọ có phải là hậu cung hay không, nhưng mỹ nhân hoàn toàn không chịu nói chuyện tử tế với cậu, chỉ không ngừng liếc mắt đong đưa, tiện thể nhảy múa, uốn lượn qua lại.
Bạch Thời với nét mặt vô cảm túm chặt khung cửa nhìn qua, thấy mỹ nhân đã nhảy xong một bài, cởi giày vứt qua bên cạnh đi về phía cậu, có vẻ muốn nhảy thêm lần nữa, cuối cùng không nhịn được mà mở miệng: “Bà chị, có phải giữa chúng ta đã xảy ra hiểu lầm gì đó không?” Đăng bởi: admin
Ngoại trừ Đường thị, Tống Minh Uyên còn tìm thêm hai tập đoàn lớn khác, mỗi người chia 5%. Về phần 80% còn lại cho ba huynh đệ họ chia nhau, trong đó Bạch Thời chiếm số cổ phần lớn nhất.
Bạch Thời sâu sắc cảm thấy mình đã bước tới đỉnh cao nhất của cuộc đời rồi, nhưng vẫn bất an, sợ hãi chỉ sơ sẩy một chút là phải bồi thường cả công ty luôn, cậu nói mình sẽ không làm chủ tịch, việc kinh doanh của công ty tạm thời ném cho Tam Vạn có được không?
Tống Minh Uyên nhìn bạn nhỏ ngốc manh nào đó, nói anh sẽ giúp, đừng lo. Bạch Thời lập tức an lòng, ngoan ngoãn dạ một tiếng. Tống Minh Uyên tiếp tục nói, đến lúc ấy sẽ để cậu đi theo và học hỏi, Bạch Thời không muốn làm người vô năng, đương nhiên đồng ý, nghiêm túc gật đầu: “Ừm!”
Lam đang nói chuyện phiếm với họ qua video, mỉm cười nhìn cảnh này, nghĩ thầm đại ca đi từng bước từng bước một vừa ổn lại vừa có hiệu quả, cứ phát triển tiếp như vậy, tình cảm của Bạch Thời đối với đại ca sẽ càng ngày càng sâu, sớm muộn gì cũng bị bắt mất.
“Ném tiền mua vị trí chủ tịch cho thằng bé, đã vậy còn phải kinh doanh thay nó, đại ca, bây giờ em mới biết anh rất có tiềm chất làm tình thánh.” Lam tranh thủ lúc Bạch Thời đi vệ sinh mà trêu chọc, dừng một chút, nét mặt trở nên nghiêm túc, “Giai đoạn đầu phải bỏ ra một con số không nhỏ, tiền của nhóc kia cũng lấy từ anh, tài chính không có vấn đề chứ?”
Tống Minh Uyên ừ một tiếng, anh không muốn rút quá nhiều vốn lưu động ở sản nghiệp khác, cũng may mà đã rửa được một phần tiền kiếm được từ sao Mê Điệt, số lượng rất khả quan, cộng thêm tiền của mẹ và ở nhà, tiện thể vay thêm chút, đủ để ứng phó với các loại vấn đề, thứ không tốt duy nhất là khi cha anh nhìn thấy số tiền trong tài khoản, nhất định gần đây sẽ gửi Canh gà cho tâm hồn để giáo dục anh.
“Vấn đề kỹ thuật thì sao?” Lam nhìn anh, “Mấy công ty anh mời tới đều rất mạnh, coi chừng họ bí mật tiếp xúc với người đã nghiên cứu và phát minh ra sản phẩm.”
“Anh nắm chắc.”
Lam hiểu bản lĩnh của đại ca, nghe vậy thì không hỏi thêm nữa, sau đó thấy Bạch Thời đã quay lại, hắn cười trò chuyện với họ vài câu, nhanh chóng ngắt liên lạc.
Trận tiếp theo của Phượng Hoàng ở sân khách đã xong, bây giờ phải lên đường đi nơi khác, nếu như Bạch Thời bay thẳng từ đây tới thì mới kịp, bèn lên kế hoạch xử lý hết sự việc còn lại, tiện thể hỏi thăm đại ca định xây xưởng sản xuất ở đâu.
Tống Minh Uyên biết Bạch Thời xây công ty hậu cần ở sao Túc Nhạc, nhìn cặp mắt nhỏ của cậu, dứt khoát cũng đặt ở đó. Bạch Thời cảm động cực kỳ, nếu không phải sợ đại ca hiểu lầm, cậu thậm chí còn muốn nhào qua hôn một cái. Tống Minh Uyên xoa xoa đầu cậu, tìm cơ hội trao đổi với các giám đốc khác thêm lần nữa.
Sao Túc Nhạc là hành tinh phồn hoa lớn thứ hai trong tinh hệ, trên cơ bản thì mấy tập đoàn đều có chi nhánh ở nơi này, đương nhiên không có ý kiến, nói cần giúp gì có thể tìm họ bất cứ lúc nào, hơn nữa họ còn có thể giới thiệu những nhân tài trong lĩnh vực liên quan. Tống Minh Uyên gật gật đầu, xác định mấy phương hướng quan trọng nhất, ngắt trò chuyện, sau đó liên lạc với thuộc hạ, chuẩn bị điều tới một nhóm người tới để hoàn thành công tác giai đoạn đầu.
Giờ phút này Bạch Thời đang thảo luận chuyện công ty hậu cần với Kim Tam Vạn, vừa nói phải chọn một nơi để thuê trụ sở, cậu nghĩ nghĩ, cảm thấy tốt nhất nên ở cùng thành thị với Thiên Việt, như vậy thì tiện hơn, vì vậy cậu nói Tam Vạn đưa mẹ tới bệnh viện trước, chuyện địa điểm để bàn sau.
Kim Tam Vạn có thể tượng tưởng ra Thiên Việt sẽ xuất sắc tới cỡ nào, bởi vậy rất chú ý đến nó, không nén nổi tò mò mà hỏi tình huống, khi nghe nói người nọ sẽ làm chủ tịch, đại não Kim Tam Vạn xuất hiện sự trống rỗng hiếm hoi, yên lặng nhìn cậu, quả thực đã không thể dùng từ ngữ để hình dung được sự chấn động mà thiếu niên trước mắt mang đến cho hắn rồi.
“Làm sao thế?”
Kim Tam Vạn đẩy kính: “Không, không có gì.”
Bạch Thời mất vài giây để phản ứng, nghĩ thầm: Tam Vạn à, chẳng lẽ cậu đang sùng bái anh sao? Bây giờ đã là gì, phải bình tĩnh, đến tương lai anh sẽ thành thiên tài cấp song S, đứng trên đỉnh vũ trụ, anh sẽ càng khí phách hơn!
Cậu rất vui, hàn huyên với tiểu đệ thêm vài câu. Kim Tam Vạn nghe ý của Bạch Thời thì hình như muốn hắn tới làm tổng giám đốc của Thiên Việt, lập tức hoảng hốt, vội nói không được. Bạch Thời nghĩ nghĩ, cậu biết Tam Vạn lợi hại, nhưng dù sao bây giờ vẫn còn trẻ, không thể quá gấp gáp, bèn nói: “Em biết, Thiên Viện bây giờ mới xây nhà xưởng, khá tốn thời gian, trong lúc này anh cứ làm hậu cần trước đi.”
Kim Tam Vạn đoán là người này muốn để hắn tích lũy kinh nghiệm, trịnh trọng gật đầu, quyết định phải mau chóng đuổi theo tốc độ kỳ vọng của người này.
Bạch Thời duỗi móng vuốt vỗ vỗ vai hắn, đang định cổ vũ vài câu, lại thấy đại ca vừa đẩy cửa tiến vào, liền vui vẻ đi qua. Ánh mắt Tống Minh Uyên nguôi dần, xoa nhẹ cậu một cái.
Thiên Việt muốn dựng ở đâu, cụ thể còn phải đi khảo sát thực địa, Bạch Thời cũng muốn đi cùng, vì vậy tạm thời không vội, đợi đại ca nói không có chuyện gì bận rộn, lại thấy tiểu đệ đã làm xong thủ tục di dân, liền chuẩn bị rời đi.
Tống Minh Uyên chuyển thời gian xin cất cánh tới sáng sớm, Bạch Thời tính thời gian, phát hiện sau khi tới câu lạc bộ thì còn thừa một ngày để nghỉ ngơi, liền vui vẻ, sung sướng ngủ một giấc, ngày hôm sau dậy sớm rửa mặt, cơm nước xong xuôi liền đi ra bến cảng.
Kim Tam Vạn và cặp song sinh đều cố ý chạy tới đưa tiễn, hai mắt Đường Hân đỏ ửng, tiếc nuối kéo tay hai Bạch Thời, dịu dàng mà nghẹn ngào nói: “Đại ca, anh đi nhanh như vậy, khó lắm em mới được gặp anh, còn chưa chơi với anh được nhiều.”
Tống Minh Uyên: “…”
Kim Tam Vạn: “…”
Bạch Thời biết em gái này lại đổi kênh rồi, kiên nhẫn nói phải đi thi đấu, sau này sẽ gặp lại. Kim Tam Vạn không nhịn được mà liếc cậu một cái, thầm nghĩ: ông chủ lại không hề cảm thấy kì quái, quả nhiên là bình tĩnh.
Đường Hân cũng biết Bạch Thời bận rộn, càng buồn hơn: “Em… Đều tại em bất cẩn đụng vào bàn, phát bệnh rồi ngủ lâu như vậy, em thật sự phải đi gặp bác sĩ thôi…”
Xem ra cũng không nhìn ra nguyên do, em trai cô từng lo rằng cô biết sẽ sợ, cho nên họ hoàn toàn không dám nói cho cô biết mình có hai nhân cách. Bạch Thời lại an ủi một lát, cuối cùng mỗi dỗ dành được người ta, rồi lại nói với tiểu đệ vài câu, vẫy vẫy tay tạm biệt họ, quay người rời đi.
Tống Minh Uyên hỏi: “Phân liệt nhân cách?”
Bạch Thời ừ một tiếng, cùng anh tiến vào bến cảng, nhanh chóng bay vào vũ trụ.
Giải thi đấu Liên Minh Cơ Giáp được tiến hành với khí thế hừng hực, đối thủ của Phượng Hoàng có thực lực bình thường, mặc dù Bạch Thời tới kịp buổi đấu, nhưng chỉ đánh mỗi vòng thi đấu đoàn đội, nhanh chóng kết thúc. Sau trận này, họ sẽ chia tay với những trận đánh liên tục ở sân khách, có thể quay về câu lạc bộ rồi.
Lúc họ về, Kim Tam Vạn đã dẫn mẹ tới sao Túc Nhạc, thuộc hạ của Tống Minh Uyên cũng tới nơi, đang tích cực bàn bạc với các khu công nghiệp lớn, chuẩn bị chọn nơi để xây xưởng sản xuất.
Thời gian chậm rãi trôi qua, Phượng Hoàng lại đánh thêm hai trận nữa, đều thuận lợi chiến thắng, nghe nói đối thủ của trận tiếp theo bất ngờ gặp bão mặt trời loại nhỏ ngay giữa đường, phải dừng lại vài ngày mới tới nơi, vì vậy họ nhận được một kỳ nghỉ ngắn ngủi.
Lam tranh thủ lập hợp đội viên lại một lần, phân tích về trận đấu sắp tới, trọng điểm tiếp theo là nói lại về trận đấu với chiến đội Hỏa Dương, hắn phân tích: “Trận này chúng ta đánh rất bị động, tôi nghĩ mọi người biết nguyên nhân.”
Mọi người im lặng, lúc ấy bụi mù quá lớn, ánh mắt bị cản trở nghiêm trọng, không ít người trong số họ đều bị đạn pháo bắn trúng, làm cho cơ giáp bị hao tổn, bởi vậy nhanh chóng rơi vào thế hạ phong.
“Bản thân tôi cũng trúng đạn. Đương nhiên tốc độ tay của họ khá nhanh cũng là một nhân tố, nhưng không quan trọng.” Lam nói tiếp, “Gần như tất cả chúng ta đều là người đánh thực chiến, đụng phải tình huống tương tự đa số đều có phản ứng đầu tiên là nhảy lên để thoát khỏi, nhưng lúc ấy đang ở trong bản đồ nhỏ, bất kể là phạm vi hay độ cao đều có một chút hạn chế, hiển nhiên, biện pháp này không thể thực hiện được.”
Hắn dừng lại một chút, “Mấy ngày nay tôi đã nghiên cứu sách lược của một vài đội mạnh về vấn đề này, gặp được đội ngũ thực chiến, bình thường họ sẽ xông lên bắn phá, bởi vậy chúng ta mới tổn thất nặng. Trước đó tôi đã nói với câu lạc bộ làm một hệ thống huấn luyện, ngày mai sẽ lắp xong, hôm nay nghỉ ngơi, ngày mai bắt đầu đặc huấn, thời gian khác mọi người tự do chi phối.”
Mọi người đồng loạt gật đầu, tỏ vẻ không có ý kiến. Bạch Thời không am hiểu gì về phương diện này, ngoan ngoãn cùng đi huấn luyện, cố gắng tránh né và công kích rồi giết chết đối phương trong hoàn cảnh mờ mịt, mỗi ngày đều luyện rất chân thành, qua một thời gian ngắn, cậu chỉ cảm thấy lực chú ý và sự nhạy cảm đều tăng cao.
Những người khác cũng cảm thấy như vậy, đợi khi đối thủ tới nơi, không ngoài dự đoán, họ đã hành hạ người ta tới bến luôn.
Thời gian trôi qua như thường lệ, khi họ kết thúc thêm một loạt trận đấu ở sân khách và trở về, cuối cùng Thiên Việt cũng chọn được vị trí, Tống Minh Uyên nhìn về phía Bạch Thời, hỏi cậu có tới sao Túc Nhạc không. Công ty hậu cần của Bạch Thời vẫn chưa xong, đã vậy bản thân cậu còn lại chủ tịch Thiên Việt, đương nhiên phải mau mau đến xem rồi. Bạch Thời báo với Lam một tiếng, theo đại ca rời đi.
Ban đầu Bạch Thời tới thăm mẹ của Kim Tam Vạn, sau đó lại nói vị trí đại khái của Thiên Việt cho tiểu đệ, ý bảo hắn có thể bắt đầu chuẩn bị, mặc dù nơi đó là thành phố ngay bên cạnh bệnh viện, nhưng thực tế khoảng cách không xa lắm, máy phi hành ở thời đại này bay rất nhanh, đi lại cực kỳ thuận tiện, bất kể Tam Vạn muốn xây công ty hậu cần ở đâu cũng được.
Kim Tam Vạn gật đầu, nói nhất định sẽ làm tốt.
Bạch Thời rất hài lòng, duỗi móng vuốt vỗ vỗ vai hắn, sau đó ăn một bữa trưa với người ta dưới ánh mắt bình tĩnh của đại ca, lúc này mới xuất phát tới khu công nghiệp ở thành phố kế bên.
Thiên Việt không mua đứt nơi này mà chỉ thuê nhà xưởng, trước mắt phương án thiết kế và lắp đặt công ty vẫn chưa được định ra, cả một vùng đất hơi hoang vu, nhưng đây là lần đầu tiên Bạch Thời được làm chủ tịch, nhìn đâu cũng thấy thuận mắt, thậm chí còn nghĩ ngày cắt băng có muốn viết một chữ gì đó không, nhưng lại nghĩ cậu chẳng có chút công lao nào, làm như vậy quả là màu mè, đành yên lặng bác bỏ.
Hiện tại đã là chạng vạng tối, người phụ trách tiếp đón họ đã đặt một phòng ở nhà hàng tốt nhất thành phố, sau đó còn an bài cho họ tới hộp đêm nổi tiếng, Bạch Thời biết rõ tương lai không tránh được các màn xã giao, bình tĩnh bước vào cửa, cuối cùng… Mơ mơ màng màng ở lại.
Bởi vì người tiếp đãi giải thích rằng gần đây thành thị đang vào mùa du lịch, các khách sạn bình thường đều hết phòng, giá tiền khách sạn hơi tốt một chút thì bằng giá với nơi này, nhưng lại không được thoải mái như ở đây, không bằng nghỉ lại luôn.
Bạch Thời thấy đại ca không phản đối, cũng không từ chối, ngoan ngoãn về phòng.
Tống Minh Uyên nhìn bóng lưng cậu, nghiêng đầu hỏi thuộc hạ bên cạnh: “Chuẩn bị xong chưa?”
“Dạ, đã bắt chuyện với ông chủ, tuyệt đối không có vấn đề.” Thuộc hạ cung kính đáp, hoàn toàn không hiểu thiếu gia muốn làm gì. Tống Minh Uyên ừ, xoay người lại.
Giờ phút này còn sớm, Bạch Thời đang cùng Tam Vạn bàn công việc, sau đó đứng dậy đi tắm, chuẩn bị rửa mặt đi ngủ. Tống Minh Uyên ngồi ở căn phòng bên cạnh, xem xét tình huống của cậu qua màn hình giám sát, bấm số của Lam.
“Sao? Chẳng phải hai người đang hưởng thụ thế giới riêng à?” Hình ảnh lập thể của Lam nhanh chóng xuất hiện giữa không trung, mỉm cười hỏi: “Không lẽ thằng bé bỏ anh rồi hẹn với Tam Vạn kia à?”
Tống Minh Uyên lờ đi, bình tĩnh hỏi: “Chúng ta đã cá cược, chưa quên chứ?”
Lam giật mình, lập tức nhướn mày: “Anh bắt đầu rồi?”
“Ừ.” Tống Minh Uyên điều chỉnh màn hình, ý bảo hắn nhìn hình ảnh phía trên. Lam nhìn qua, phát hiện trong gian phòng trông rỗng đột nhiên có một mỹ nhân đẹp đẽ bước vào, mỹ nhân nọ nằm trên ghế sô pha bày ra tư thế quyến rũ, đúng lúc này một tiếng động nhỏ vang lên, cửa phòng tắm mở ra, tiếp theo… Bạn nhỏ nào đó cứng đờ ngay tại chỗ.
Mỹ nhân nghịch một lọn tóc, cởi áo ngoài, tiện thể vén váy ngắn lên, lộ ra cặp chân mê người, mị hoặc mở miệng: “Tiểu ca ca”
Bạch Thời: “…”
Mẹ nó chớ, sinh vật ngoài hành tinh ở đâu chui ra thế này?! Hậu cung hả? Chẳng lẽ là một trong số hậu cung sao? Dọa người ta sợ muốn chết thế này, gặp ác mộng thì phải làm gì bây giờ?!
Cậu vô thức lui về phía sau nửa bước, yên lặng tóm lấy khung cửa, nhìn chằm chằm vào cô nàng kia, lá gan run rẩy.
Lam nhìn rất rõ, thấy bạn nhỏ này mặc dù nét mặt vẫn vô cảm, nhưng ánh mắt lại lộ rõ vẻ sợ hãi, quả thực là trong nháy mắt đó đã bị dọa cho sợ ngây người. Hắn không nhịn được mà cười lăn, một lúc lâu sau mới đứng dậy: “Nếu nó không có phản ứng hoặc không muốn, chắc sẽ đuổi người đi chứ?”
“Ừm.”
“Vẫn chưa đuổi?”
Tống Minh Uyên im lặng.
Lam lại liếc nhìn, phát hiện cô ả kia đã bắt đầu nhảy khiêu gợi, cực kỳ quyến rũ, nhưng trước mắt, Bạch Thời vẫn chưa thể hiện thái độ phản cảm, hắn không nén nổi tò mò.
Giờ phút này Bạch Thời đang nghiên cứu liệu cô ả nọ có phải là hậu cung hay không, nhưng mỹ nhân hoàn toàn không chịu nói chuyện tử tế với cậu, chỉ không ngừng liếc mắt đong đưa, tiện thể nhảy múa, uốn lượn qua lại.
Bạch Thời với nét mặt vô cảm túm chặt khung cửa nhìn qua, thấy mỹ nhân đã nhảy xong một bài, cởi giày vứt qua bên cạnh đi về phía cậu, có vẻ muốn nhảy thêm lần nữa, cuối cùng không nhịn được mà mở miệng: “Bà chị, có phải giữa chúng ta đã xảy ra hiểu lầm gì đó không?” Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất