Thiết Lập Tính Cách Của Lốp Xe Dự Phòng Hỏng Rồi

Chương 65: C65: Bạn Trai Cũ Ooc Rồi (19)

Trước Sau
Editor: Diệp Hạ

Trình Mộc Quân đi theo sau Lâm Viễn Ngạn trở lại chỗ cũ.

Khi hắn đang chuẩn bị rời đi thì bị Lâm Viễn Ngạn kéo tay lại.

Trình Mộc Quân quay đầu, hỏi: "Sao vậy?"

Lâm Viễn Ngạn: "Mấy ngày nay cậu đừng lộ diện, tôi sợ bà ấy.... gây phiền phức cho cậu."

"Tôi không vô dụng tới vậy, Phương gia có chút thủ đoạn thật, nhưng vẫn chưa thể làm tôi bị thương."

Lâm Viễn Ngạn không nói gì, mắt nhìn xuống bụng Trình Mộc Quân.

"......" Trình Mộc Quân cảm giác được sự khinh bỉ, vén áo lên nói: "Cũng khỏi hẳn rồi, lúc đó là tại lâu rồi không làm, ngượng tay."

Lâm Viễn Ngạn nâng tay chạm vào, sau đó gật đầu: "Có lẽ tôi sẽ dùng vài thủ đoạn để đối phó Phương gia, chỉ sợ bọn họ chó cùng rứt giậu."

Lâm Viễn Ngạn đã ở yên một thời gian rất dài. Sau khi đánh gãy chân mấy đứa con riêng, ép họ bò ra khỏi Lâm gia, y rất ít khi lộ mặt trước người ngoài.

Hầu hết chuyện làm ăn của Lâm gia đều để những người khác xử lý, Lâm Viễn Ngạn chỉ ru rú trong nhà, không có chuyện lớn thì sẽ không ra tay. Y cũng không kiêng kị việc sử dụng mấy đứa con riêng, ví dụ như Lâm Dật Hành.

Mặc dù y đã trùng sinh, nhưng Lâm Dật Hành vẫn giống đời trước, tiến vào công ty Lâm gia.

Trình Mộc Quân cảm thấy Lâm Viễn Ngạn này thật kỳ quái, rõ ràng tính tình không tốt, sáng nắng chiều mưa, lúc ra tay đều cực kỳ tàn nhẫn, nhưng ngày thường lại khá Phật hệ*.

(*) Phật hệ: Thế này cũng được, thế kia cũng xong, không cầu mong, không tranh cướp, xem nhẹ tất thảy.

Một người rất mâu thuẫn.

Ánh mắt soi sét của hắn đặt trên người Lâm Viễn Ngạn không chút e dè.

Lâm Viễn Ngạn yên lặng một lúc lâu mới nói: "Được rồi, cậu cần phải đi."

"Cậu cẩn thận một chút." Trình Mộc Quân khựng lại, nở một nụ cười xấu xa: "Đừng để bị ngu, nếu cậu bị ngu......"

Lời còn chưa dứt, tay hắn đã bị Lâm Viễn Ngạn kéo qua, ấn mạnh lên bụng mình.

Trình Mộc Quân cảm nhận được lớp băng gạc dưới quần áo, bên tai nghe được một tiếng kêu rên.

Hắn nâng mắt, đối mắt với Lâm Viễn Ngạn.

"Vết thương cậu cho, tôi sẽ giữ gìn thật kỹ, sẽ không bị thôi miên."

Đúng là người điên, xem ra y đã xé rách miệng vết thương mấy lần, vậy nên nó mới không khép lại được, dùng cảm giác đau đớn này giúp bản thân giữ vững sự tỉnh táo tuyệt đối.

Điên vô cùng.

Trình Mộc Quân rút tay ra, xoay người mượn gốc cây bên cạnh để leo lên, sau đó đứng trên đầu tường, phất phất tay, "Bảo trọng."

Nói xong thì nhảy xuống.

Khi trở lại điểm ban đầu, hắn nhận được tin nhắn của Lâm Viễn Ngạn, một file tài liệu.

Mở ra, nội dung bên trong lại là hồ sơ trị liệu của mẹ Lâm.

Xem ra y đã quay lại phòng của mẹ Lâm rồi chụp tất cả lại. Mục đích khi gửi cho hắn cũng rất rõ ràng.

Biểu đạt thành ý.

Một cuộc hợp tác dễ dàng tan vỡ nhất là khi đề cập đến quan hệ thân thích của hai bên, con người luôn có tâm tư riêng, khi gặp chuyện sẽ luôn vô thức thiên vị người có quan hệ thân mật với mình hơn.

Trình Mộc Quân đã từng là người có quan hệ thân mật với Lâm Viễn Ngạn nhất, nhưng hiện giờ, giữa hai người đã có quá nhiều chuyện xảy ra.

Dù là mấy năm chia lìa hay là Lâm Viễn Ngạn trùng sinh, sự tín nhiệm của bọn họ, không chịu nổi được một kích.

Trình Mộc Quân lật từng trang báo cáo, cuối cùng ngừng lại ở một trang.

Thời gian là sau khi Lâm Viễn Ngạn gặp tai nạn xe, vấn đề tâm lý của mẹ Lâm lại trở nên nặng thêm, xuất hiện ảo giác nghiêm trọng, không thể tự khống chế hành vi của mình.

Trình Mộc Quân thở dài: "Tôi muốn yêu Lâm Viễn Ngạn mất."

Hệ thống: "Sao vậy? Tại sao?"

Hắn chỉ chỉ thời gian trên màn hình, "Thời gian này vừa lúc là khi Lâm Viễn Ngạn định thuyết phục mẹ Lâm chuyện đính hôn với tôi. Tôi nhớ lúc ấy Lâm Hoành Bác rất tán thành, nhưng Lâm phu nhân lại... có phản ứng rất lớn."

Hôm đó, Lâm Viễn Ngạn và Trình Mộc Quân đến Lâm gia, khi nói đến chuyện đính hôn, mẹ Lâm xúc động làm vỡ một bộ ấm chén giá trị xa xỉ.

Lâm Viễn Ngạn thấy tình huống không đúng, kêu Trình Mộc Quân đi về trước.

Sau đó lại nghe nói bệnh cũ của mẹ Lâm tái phát, đưa vào bệnh viện tĩnh dưỡng, chuyện hai người đính hôn cũng tạm thời gác lại, ngay sau đó là Lâm Viễn Ngạn gặp tai nạn xe và Lâm Hoành Bác qua đời ngoài ý muốn.

"Bây giờ so sánh với bản báo cáo này, nói không chừng lần tai nạn đó cũng có bút tích của Lâm phu nhân."

Hệ thống: "Không thể nào, Lâm Viễn Ngạn là con trai bà ta đó, bà ta nhẫn tâm đến vậy sao?"

Trình Mộc Quân cười cười: "Người bà ta nhằm vào là tôi, Lâm Viễn Ngạn xui xẻo mà thôi, lúc ấy cậu ta bảo vệ tôi nên chân mới bị thương. Nguyên nhân, chính là do bản báo cáo trị liệu này."

Có lẽ lúc ấy mẹ Lâm đang trong trạng thái phát bệnh.

Lâm Viễn Ngạn muốn đính hôn với Trình Mộc Quân, kích thích bà nhớ đến quá khứ của Lâm Hoành Bác và Thường Á, có lẽ tình huống tương tự này nói cho bà biết, bọn họ sẽ đính hôn.

Bước ngoặt xuất hiện từ lần tai nạn xe của Lâm Hoành Bác, bà ta muốn dùng cách tương tự để làm Lâm Viễn Ngạn cũng đi về con đường mà bà cho là ngay thẳng.

Sự khống chế điên cuồng, cố chấp, vặn vẹo thể hiện vô cùng rõ ràng trên người mẹ Lâm.

Hệ thống nghe xong, trợn mắt há mồm: "Người ta nói hổ dữ không ăn thịt con mà? Bà ta cũng quá độc ác rồi?"

"Không phải ai cũng có tư cách làm cha mẹ, Phương Diệp Quân hiển nhiên không có. Bà ta không thể khống chế d*c vọng của bản thân, có lẽ trong mắt bà ta, mọi người đều chỉ là công cụ để bà ta thỏa mãn d*c vọng của mình mà thôi, kể cả Lâm Hoành Bác cũng vậy."

Hệ thống: "A? Không, không phải vì yêu Lâm Hoành Bác nên bà ta mới điên cuồng như vậy sao?"



Trình Mộc Quân: "Cậu sai rồi, bà ta chỉ đang đố kỵ, điên cuồng đố kỵ Thường Á mà thôi, nếu không thì sao bà ta lại.... tự tay giết chết Lâm Hoành Bác chứ."

Hệ thống sởn tóc gáy, khóc chít chít nói: "Rõ ràng đây là thế giới ngọt sủng chữa lành mà, sao lại biến thành tiểu thuyết đạo lý làm người chứ, thật là đáng sợ."

"Ở đâu ra có nhiều ngọt sủng chữa lành như vậy, người có tính cách như mẹ Lâm thích Nguyễn Miên, muốn để Nguyễn Miên gả cho Lâm Viễn Ngạn, cùng lắm là bởi vì Nguyễn Miên dễ khống chế mà thôi."

Trình Mộc Quân buông điện thoại, vào phòng tắm, mở nước ấm.

Khuôn mặt trong gương dần trở nên mờ mịt sau làn hơi nước, sau khi phủ lên một lớp lụa trắng, gương mặt Trình Mộc Quân càng giống Thường Á trong bức ảnh kia hơn.

Hắn thản nhiên lau hơi nước đi, ánh mắt sắc bén xuất hiện trong gương.

Trình Mộc Quân nhìn chằm chằm gương, hắn luôn cảm thấy, cái thế giới ngoài mặt thoạt nhìn thiểu năng trí tuệ lại không logic này lại là thế giới mà hắn không thể nắm bắt nhất.

"Hệ thống, tôi thấy hơi.... không biết tiếp theo nên làm gì."

Hệ thống luống cuống: "Đừng, cậu đừng làm tôi sợ, thanh tiến độ cũng không tệ lắm." Trước nay nó chưa từng thấy Trình Mộc Quân nói như vậy bao giờ, trong đó thậm chí còn ẩn chứa thứ gì đó nó không thể biết.

Việc này thật sự làm hệ thống quá sợ hãi.

Hắn thở dài: "Thôi, vẫn nên giao cho Lâm Viễn Ngạn làm thôi, dù sao y mới là trung tâm của thế giới này, có một số việc không can thiệp quá nhiều thì tốt hơn."

Trình Mộc Quân nói được thì làm được, ngoan ngoãn ở lại khu dân cư kiểu cũ suốt nửa tháng.

Trong lúc đó, Lâm Viễn Ngạn như mất tích, trừ một ám hiệu báo bình an vào buổi tối thì không có bất kỳ tin tức gì.

Buổi tối hôm nay, Lâm Viễn Ngạn cuối cùng cũng xuất hiện, y gọi điện thoại đến.

Lâm Viễn Ngạn: "Cậu đang ở đâu?" Vang lên cùng với giọng nói là tiếng gõ điện thoại nhẹ nhàng.

Mã Morse, truyền đạt một nội dung: Y rất ổn, không ngốc.

Lúc này Trình Mộc Quân mới báo địa chỉ.

Hai mươi phút sau, Trình Mộc Quân chui ra khỏi con hẻm nhỏ, nhìn thấy chiếc xe hơi màu đen lẳng lặng ngừng ở ven đường.

Kéo cửa, lên xe.

Tấm ngăn giữa ghế sau và ghế trước dâng lên, bấy giờ Trình Mộc Quân mới hỏi: "Xong rồi?"

Lâm Viễn Ngạn: "Ừm, đã tìm được bác sĩ thôi miên ba tôi năm đó."

Trình Mộc Quân: "Ông ta có nói gì không?"

Lâm Viễn Ngạn ngừng một chút, lắc đầu: "Không có, hơn nữa có lẽ là không phải ông ta, người đó... vẫn chưa tìm được."

Trình Mộc Quân dựa lên ghế, bâng quơ hỏi: "Sao? Lại nghĩ đến công việc của tôi rồi? Nhưng Lâm gia các người cũng phải có chút biện pháp tra hỏi chứ."

Lâm Viễn Ngạn khẽ nhíu mày, nói: "Chuyện của hắn rất giống với chuyện của Lâm phu nhân, chuyện năm xưa đã rõ ràng, nhưng chuyện tôi hoài nghi là chuyện xảy ra sau đó......"

Trình Mộc Quân nói thẳng không kiêng kỵ: "Cậu đang nói chuyện cậu gặp tai nạn xe hay chuyện ba cậu qua đời."

Lâm Viễn Ngạn nhìn hắn một cái, màu mắt tối lại, quai hàm căng chặt.

Ngay khi Trình Mộc Quân cho rằng y nổi giận vì mình giấu giếm, lại thấy Lâm Viễn Ngạn nở nụ cười: "Quả nhiên cậu đoán được, tại sao lại không nói cho tôi biết."

"Có một số việc tự mình điều tra ra mới không ảnh hưởng đến quan hệ của chúng ta, đúng không?" Trình Mộc Quân nghiêng ngả như không xương, dựa lên người Lâm Viễn Ngạn.

Lâm Viễn Ngạn nhìn hắn một cái, vẫn ngồi thẳng tắp, không có bất cứ động tác nào: "Ừm, cậu nói đúng. Nhưng chuyện tôi hoài nghi không phải chuyện này, là Nguyễn Miên."

Trình Mộc Quân bình tĩnh híp mắt lại: "Nguyễn Miên? Không phải cậu ta chỉ là một thiểu năng trí tuệ nhỏ, à không, tiểu khả ái ngây thơ sao?"

"Sự xuất hiện của cậu ta quá trùng hợp, cũng quá sạch sẽ. Cậu ta quen biết Trình Thế Kiệt, lại đúng lúc xuất hiện bên trong việc điều dưỡng của Lâm phu nhân, khi mới vào Lâm gia ở, chú Hà đã hết lòng giúp đỡ cậu ta, tất cả chuyện này đều rất kỳ lạ."

Trình Mộc Quân không trả lời, tuyến cốt truyện, hào quang nhân vật chính là những bí mật tuyệt đối không thể lộ ra.

Một khi nói ra, toàn bộ thế giới sẽ hoàn toàn sụp đổ.

Trước khi tiến vào trò chơi, tất cả mọi người đều phải ký một hợp đồng chính thức, không thể tiết lộ việc này trong trò chơi. Tuy rằng Trình Mộc Quân không kiêng nể gì, nhưng cơ bản vẫn sẽ tuân thủ quy tắc.

Rất nhanh sau đó, hai người đến nơi.

Nơi Lâm gia xử lý một ít công việc đối ngoại, Trình Mộc Quân không hỏi, Lâm Viễn Ngạn cũng không nói.

Hắn đẩy xe lăn đến tầng hầm.

Trong căn phòng âm u, một người đàn ông tầm 50 tuổi bị khóa ngồi trên ghế.

Lâm Viễn Ngạn mở miệng nói: "Giao cho cậu."

Trình Mộc Quân gật đầu, đi lên phía trước.

Ngay khi chuẩn bị đi qua, điện thoại Lâm Viễn Ngạn bỗng đổ chuông.

Y dứt khoát nhấn tắt.

Rất nhanh sau đó lại đổ chuông lần nữa.

Trình Mộc Quân xoay người, nhìn thấy một dãy số lạ gửi lời mời gọi video.

Lâm Viễn Ngạn nhíu mày, cũng thấy hơi sai sai, sau đó nhận điện thoại.

Xuất hiện trên màn hình là Nguyễn Miên đang bị dây thừng buộc chặt, cậu kinh hoảng kêu: "Lâm, Lâm tiên sinh, cứu mạng."

Cuộc gọi kết thúc, nhanh đến nỗi hai người không thể nắm bắt bất cứ thông tin nào.

Một tin nhắn được gửi đến ngay sau đó.

【Nếu muốn Nguyễn Miên sống, kêu một

mình Trình Mộc Quân đến địa chỉ này......】



Lâm Viễn Ngạn ngẩng đầu, nhìn qua: "Tại sao lại là Nguyễn Miên."

Trình Mộc Quân dao động, hắn thật không ngờ suy nghĩ của mình đã được chứng thực.

Có vẻ người trùng sinh kia đã phát hiện ra tầm quan trọng của Nguyễn Miên, đã mơ hồ cảm giác được gì đó, cho nên mới dùng tính mạng của Nguyễn Miên để uy hiếp Trình Mộc Quân.

Còn tại sao lại là Trình Mộc Quân, chắc là bởi vì gã phát hiện, mấu chốt của mọi chuyện cũng ở chỗ Trình Mộc Quân.

Hắn dứt khoát nói: "Tôi đi một chuyến."

Lâm Viễn Ngạn nhíu mày, ngón tay run nhẹ, nhưng không hỏi nhiều: "Tôi đưa cậu đến gần đó."

Hoàn toàn tin tưởng, không hỏi nguyên nhân, cũng không ngăn cản.

Trình Mộc Quân khá kinh ngạc: "Cậu yên tâm như vậy?"

Lâm Viễn Ngạn cười nhẹ: "Không có gì ghê gớm, chuyện thảm thiết hơn cũng đã trải qua, có thể bắt được cậu là đủ rồi."

Một câu nhẹ nhàng bâng quơ, lại làm Trình Mộc Quân sửng sốt.

***

Một giờ sau, Trình Mộc Quân tới chỗ hẹn.

Một kho hàng ở vùng ngoại ô xa xôi.

Hắn mang theo súng, lòng bàn tay cũng giấu dao găm, dù gặp tình huống ra sao cũng có thể ứng phó.

Trình Mộc Quân đẩy cửa kho hàng ra, bên trong tối đen, lại không có bất kỳ cảm giác nguy hiểm gì.

Nhưng vào lúc này, một bóng đen ập đến từ trên đỉnh đầu, Trình Mộc Quân phản ứng cực nhanh, giơ tay đâm dao găm qua, sau đó đá vào người lao tới.

"A!"

Khi tiếng kêu thảm thiết vang lên, Trình Mộc Quân khựng lại.

Giọng nói này, là Nguyễn Miên?

Chuyện gì vậy?

Trình Mộc Quân xoay người, cửa kho hàng bị mở ra hoàn toàn, ánh trăng bên ngoài tiến vào.

Trong kho hàng không có thứ gì, chỉ có duy nhất một bóng đen trong góc.

Hắn lấy đèn pin ra, mở lên, chiếu qua.

Gương mặt quen thuộc, quả nhiên là Nguyễn Miên.

Trình Mộc Quân đi qua, ngồi xổm xuống, đưa tay kiểm tra cổ của Nguyễn Miên, đã hoàn toàn tắt thở.

Đây là thói quen của cơ thể hắn, khi gặp đột kích bất ngờ sẽ một chiêu giết địch. Phản xạ có điều kiện, lý trí cũng không thể khống chế.

Trình Mộc Quân thở dài: "Hệ thống, vai chính đã chết, xong rồi."

Giọng nói run rẩy của hệ thống vang lên: "A a a, tiến độ đang điên cuồng giảm xuống, 10%, 5%, 1%, số âm."

Mọi thứ xung quanh trở nên an tĩnh, toàn bộ thế giới như yên lặng, ngay cả côn trùng kêu liên miên bên ngoài bụi cỏ cũng im bặt.

Toàn bộ thế giới, duy nhất còn ý thức, còn có thể hành động, có lẽ chỉ có người đến từ bên ngoài, Trình Mộc Quân.

Hệ thống khóc tang: "Thôi thôi, tôi đưa cậu đi trước, xong rồi mới xem còn có đường sống hay không."

Trình Mộc Quân nhíu mày: "Không được, bây giờ tôi không thể đi."

Hệ thống: "Cậu điên rồi, nếu thế giới đã sụp đổ mà cậu còn ở lại, thần hồn sẽ bị lạc ở bên trong, tiến độ gì đó cứ mặc kệ đã, giữ mạng quan trọng hơn."

Trình Mộc Quân vẫn từ chối, hắn nhìn chằm chằm cánh cửa, đợi người đến.

Rất nhanh sau, một bóng người xuất hiện trong tầm nhìn.

Người nọ chạy rất nhanh, khuôn mặt dần rõ ràng, đúng là người đưa Trình Mộc Quân đến đây, Lâm Viễn Ngạn.

Lúc này, chân trái bị thương của y không có dấu hiệu bất ổn gì cả.

Lâm Viễn Ngạn dừng lại trước mặt Trình Mộc Quân, không thèm liếc mắt nhìn Nguyễn Miên một cái nào, chỉ gấp gáp nói: "Nhớ kỹ ước định của chúng ta, đừng bỏ tôi."

Trình Mộc Quân nâng tay nắm tay y, nhéo ngón giữa y một cái thật mạnh: "Được."

Lâm Viễn Ngạn nghiêng người qua, hung hăng cắn môi hắn một cái. Sau đó, mọi thứ xung quanh hai người sụp đổ hoàn toàn.

Trình Mộc Quân cảm thấy xung quanh không còn trọng lực, bên trong dòng chảy hỗn loạn, thứ có thể cảm nhận được cũng chỉ có nhiệt độ trên người Lâm Viễn Ngạn.

Bóng tối vô tận ập đến.

Áp lực nặng nề, không gian ngột ngạt, hình ảnh và tạp âm hỗn loạn, vô số thông tin dồn dập lướt qua.

Trong dòng chảy hỗn loạn, Trình Mộc Quân giữ vững lý trí, ngược dòng đi lên.

Ngay sau đó, hắn choàng mở mắt.

Trước mắt là địa phương xa lạ mà quen thuộc, biệt thự Lâm gia, căn phòng đã từng là của Lâm Viễn Ngạn.

Lúc này Trình Mộc Quân đang ngủ gật trên bàn làm việc.

Có người đẩy cửa vào, lại là một gương mặt quen thuộc.

Lâm Dật Hành.

Lâm Dật Hành trước mắt đã không còn nét ngây ngô, khí chất trưởng thành âm trầm hơn nhiều.

Hắn nhíu mày, mở miệng nói: "Anh Mộc Quân, y mất tích."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau