Chương 20
Edit by Lơ
Beta by Bluerious
_________________
Lúc hoàn hồn lại, Văn Khâu muốn rút lời, nhưng cậu bình tĩnh lại rồi mặc kệ.
Tống Tông Ngôn không ngờ cậu lại thẳng thắn như vậy, hắn kinh ngạc trong phút chốc.
Nụ hôn mất kiểm soát của Văn Khâu đêm đó, vô số chuyện nhỏ nhặt trong quá khứ, đủ câu trò chuyện như thật như đùa… Hắn thật sự không biết Văn Khâu thích ai sao?
“Tôi nên biết sao?” Lúc Tống Tông Ngôn mở miệng, lời nói thốt ra vẫn thờ ơ lạnh lùng.
Văn Khâu đờ ra trong chốc lát, lòng quặn thắt, giọng cũng cao lên: “Là người trong cuộc, chẳng phải cậu nên rõ sao?”
Tống Tông Ngôn trợn tròn mắt, lúc trước hắn chỉ nghĩ vậy thôi, giờ xâu chuỗi thật nhiều chuyện lại —- Hoá ra Văn Khâu thích mình.
Nhưng Tống Tông Ngôn cũng không muốn xác nhận sự thật này.
Văn Khâu thấy hắn né tránh, càng thêm không cam lòng, bước mấy bước rồi đứng ở trước mặt đối phương: “Cậu định từ chối tớ đúng không?”
Tống Tông Ngôn vừa định lùi nhưng giờ không thể động đậy. Hắn nghiêng đầu, né tránh cái nhìn cháy bỏng và đau đớn của Văn Khâu.
“Vậy thì tôi phải làm sao?” Tống Tông Ngôn dường như bị câu hỏi bức ép của cậu làm cho tức giận, “Vì cậu thích tôi nên tôi cũng phải thích cậu?”
Văn Khâu cứng người, giọng nhẹ nhàng hơn: “Tớ thực lòng mong là vậy.”
Nhưng cậu biết điều đó là không thể.
Cậu thích Tống Tông Ngôn là chuyện của riêng cậu, sao có thể yêu cầu đối phương đáp lại tình cảm ngang bằng? Cảm giác oán trách càng chẳng nên có.
“Tôi…” Văn Khâu muốn nói rất nhiều, nhưng không thốt nên lời.
Tống Tông Ngôn bị gió lạnh thổi vào mặt một lúc lâu, cho đến khi Văn Khâu lạnh đến mức không nhịn được hắt hơi. Tống Tông Ngôn thở dài, chỉ sau đó họ mới nhận ra thời gian và địa điểm của việc trải lòng này tồi tệ đến mức nào.
“Trở về ký túc xá trước đi.” Tống Tông Ngôn nói.
“Ừ.” Văn Khâu gật đầu.
Trong thang máy chỉ có hai người bọn họ, Văn Khâu dựa vào tường thang máy nhẵn nhụi ngắm nhìn người trước mặt, ánh mắt đăm đăm, mãi không xê dịch. Hai mí của Tống Tông Ngôn rất rõ, nhìn từ xa cũng thấy. Hắn còn có một nốt ruồi, rõ hơn khi cắt tóc ngắn vào mùa hè.
Tống Tông Ngôn biết người phía sau đang dùng ánh mắt không chút rụt rè “quét” hắn, nhưng hắn chỉ có thể đứng đây để bị nhìn, cũng không thể khoét mắt Văn Khâu được.
Hầu hết sinh viên đều đã về nhà, cả hành lang ký túc xá im lìm không nghe được một tiếng động.
“Vậy còn đọc thuộc tiếng Anh không?” Văn Khâu mở miệng trước, nhưng giọng mũi vẫn khá nặng.
“Không.” Tống Tông Ngôn từ chối, nói thêm trước khi Văn Khâu chuẩn bị nói, “Hiện giờ chắc cậu cũng chẳng thuộc được.”
Văn Khâu đột nhiên ngẩng đầu lên, hai mắt sáng lên: “Vậy sau này có thể tiếp tục nữa không?”
Tống Tông Ngôn nhìn sang chỗ khác: “Đang là ngày nghỉ.”
“Sau kỳ nghỉ thì sao?”
“Văn Khâu.” Giọng của Tống Tông Ngôn trở nên vừa tức vừa bất lực.
“Tớ không muốn cậu tránh mặt tớ.” Văn Khâu bướng bỉnh nhìn hắn, “Tớ biết sau khi tớ thổ lộ thì cậu sẽ cố gắng tránh tớ, cho nên tớ mãi chưa nói.”
“Vậy thì tại sao giờ cậu lại nói?” Giờ lại thành Tống Tông Ngôn chất vấn cậu.
Nụ hôn không thể kiểm soát vào đêm đó có thể được coi là vì say, Tống Tông Ngôn có thể giả vờ như không có chuyện gì xảy ra. Nhưng còn buổi trải lòng ầm ĩ đêm nay khiến hắn không thể lùi bước thì sao? Nếu Văn Khâu muốn duy trì mối quan hệ đã gần gũi hơn của họ thì cậu nên im lặng và giữ trong lòng.
Văn Khâu nhìn hắn bằng ánh mắt ngỡ ngàng: “Bởi vì tớ chịu không nổi, Tống Tông Ngôn, trước nay cậu chưa từng thích một người, không hiểu được thích là như thế nào đâu.” Cậu sờ sờ môi, “Nơi này có thể giấu giếm,” Cậu lại chạm vào trái tim mình. “Nhưng nơi này thì không. Khi nó nhìn thấy cậu sẽ đập mạnh như sắp bật ra khỏi người tớ.”
Tống Tông Ngôn ngẩn người trong giây lát, dường như không thể đối mặt với những lời đong đầy tình cảm như vậy. Đôi mắt Văn Khâu ươn ướt, giống như bị phủ một lớp nước đường. Cậu không quàng khăn, đuôi tóc cuộn tròn, có thể mơ hồ nhìn thấy một chút hình xăm màu đen ở dưới gáy.
“Vậy tại sao cậu lại hẹn hò với Tôn Thế Lâu? Cậu không thích anh ta sao?” Tống Tông Ngôn bỗng hỏi cậu.
Văn Khâu sửng sốt, sau một lúc lâu mới lắc đầu: “Tớ cũng không biết.”
Tống Tông Ngôn im lặng, cậu lại nói thêm với vẻ bất đắc dĩ: “Nhưng nếu tớ không hẹn hò với cậu ấy, tớ còn có thể làm cùng ai? Với cậu ư?”
Tống Tông Ngôn bị hỏi thì ngẩn người, Văn Khâu mở miệng trước khi hắn kịp nói thêm lời làm mình tổn thương: “Hay là cùng Tần Miểu? Trương Phong Dương?”
Ý của cậu rất rõ ràng. Bởi vì Tôn Thế Lâu và cậu là đồng loại, mà Tống Tông Ngôn, Tần Miểu hay Trương Phong Dương thì không.
Trong kỳ nghỉ hè, Tống Tông Ngôn và gia đình đã đi du lịch Hy Lạp cùng với gia đình của Hạ Vân Kiều. Tống Tông Ngôn đã ném một quả bom trước khi rời đi và thể hiện sự chán ghét khác thường đối với đồng tính luyến ái. Lúc này cậu vô tình nhìn thấy Tôn Thế Lâu trên một trang web hẹn hò đồng giới, cả hai nhanh chóng làm quen với nhau vì có điểm chung. Tôn Thế Lâu là người đầu tiên đề cập đến việc ở bên nhau, anh ta nói rằng hãy thử một lần xem sao.
Lúc đó Văn Khâu đang cầm điện thoại di động, hình ảnh trên màn hình là Tống Tông Ngôn và Hạ Vân Kiều đang đi du lịch cùng nhau trông rất gai mắt. Thực ra cậu rất sợ ở một mình – có thể là tàn dư từ sự bất hạnh thời thơ ấu của cậu. Tuy nhiên cậu lại là gay, câu nói “Đàn ông với nhau thật ghê tởm” của Tống Tông Ngôn vẫn còn văng vẳng bên tai, vốn dĩ họ rất thân thiết, nhưng bỗng một ngày họ lệch sóng nhau. Văn Khâu tựa như đang bơi dưới nước một mình, không ai có thể hiểu được tiếng lòng của cậu.
Sau đó Tôn Thế Lâu xuất hiện, đây là “đồng loại” của cậu.
Tống Tông Ngôn im lặng trong giây lát, đèn cảm biến ở hành lang vụt tắt, chỉ còn lại một số biển báo thoát hiểm màu xanh lá cây còn sáng đèn.
“Tôi không giống cậu.” Tống Tông Ngôn khẽ lắc đầu, “Cậu đừng lãng phí thời gian vì tôi nữa…”
“Chuyện này là do tớ tự nguyện.” Văn Khâu nhanh chóng ngắt lời hắn, “Đừng vội từ chối tớ, được không?”
Khi về đến nhà, bà Tống nhận thấy rõ ràng con trai mình đang suy nghĩ điều gì đó, bà nhìn vào kết quả bài thi thử, vẫn xuất sắc như mọi khi. Còn điều gì khiến người con trai vốn đã im lặng lại càng im lặng hơn? Bà Tống kể chuyện đó cho chồng nghe, nhà này cha cũng giống như con, im lặng là vàng. Bà không còn cách nào khác. Nhưng bà rất yên tâm về con trai mình, dù không thích bộc lộ suy nghĩ của mình nhưng thằng bé tự có nguyên tắc của mình và sẽ không sao.
Nghĩ vậy rồi, bà chuyển sang bận việc Tết, kéo con trai và con gái đi mua sắm.
Văn Khâu trở về nhà sau một thời gian dài vắng bóng, có lẽ Khâu Vân Thanh đã nhờ người đến dọn dẹp, nhà cửa gọn gàng ngăn nắp, ngay cả đồ Tết cũng đã chuẩn bị sẵn nên không cần Văn Khâu sửa soạn. Vì vậy, Văn Khâu chỉ có thể ở nhà, ngủ, chơi game và đặt đồ ăn, những ngày này kéo dài đến tận đêm giao thừa.
Một ngày trước Tết Văn Khâu đến nghĩa trang, không có ai ở nhà, nhưng nghĩa trang lại rất đông người thân. Cậu ở nghĩa trang gần một ngày rồi mới trở về. Vào đêm giao thừa, cậu dậy sớm và dán câu đối, Khâu Vân Thanh gọi điện hỏi han, sau đó cậu lại không làm gì cả ngày. Cậu uống Coca và ăn đồ ăn nhanh một mình trong đêm giao thừa.
Cậu nghĩ phải có thêm âm thanh trong nhà nên bật TV rất to, chương trình trên màn ảnh vô cùng sống động. Cậu ngồi trên ghế sô pha xem từ lúc thích thú đến lúc thấy buồn tẻ.
Nhà của Tống Tông Ngôn giờ lại rất náo nhiệt, cha và em gái ông trong cùng một khu, mỗi dịp tết đến là có thêm ông bà nội, bữa cơm giao thừa được bày trên một chiếc bàn lớn. Khi gần đến 0 giờ, đám em út nhà họ Tống vẫn cùng nhau chơi game, ồn ào nghịch ngợm.
“Anh ơi, điện thoại đổ chuông kìa!” Cô em gái chân ngắn tũn bay tới như gió lốc, đưa điện thoại cho anh trai như dâng báu vật.
Tên người gọi là Văn Khâu. Bà Tống thoáng thấy con trai đang cau mày trên ghế sô pha, bà không biết có chuyện gì xảy ra, bước đến và nói: “Mẹ sẽ chơi một ván giúp con. Con nghe điện thoại đi.”
“À, dạ.” Tống Tông Ngôn còn đang do dự có nên nhận điện thoại không.
“Chúc mừng năm mới!” Giọng nói của Văn Khâu vang lên.
“Chúc mừng năm mới.” Tống Tông Ngôn vẫn rất lịch sự. Hắn vẫn chưa quên những gì đã xảy ra vào đêm cuối cùng ở ký túc xá trước khi trở về nhà, vì vậy hắn không khỏi cảm thấy có chút cảm xúc lạ kỳ khi đối mặt với một Văn Khâu nhiệt tình như vậy.
Nhưng Văn Khâu không nhận ra điều đó, cậu nói vừa tự nhiên vừa thẳng thắn: “Cậu ở nhà à? Đang xem Gala Tết đúng không?”
“Chơi trò chơi.”
“Trò gì?”
“Chơi nào anh.” Có người gọi Tống Tông Ngôn ở đằng kia, “Không có gì thì tôi cúp máy.”
Văn Khâu nói: “Đừng, tớ đang ở dưới nhà cậu.”
“Hả?” Tống Tông Ngôn ngẩn người, “Ở đâu cơ?”
“Bên dưới nhà của cậu.”
“Thật không?”
“Đoán xem?” Có tiếng gió thổi ngang, giọng nói của Văn Khâu mơ hồ xa cách mang theo nụ cười, “Quên đi, lừa cậu đấy.”
“Văn Khâu.” Tống Tông Ngôn bỗng gọi tên cậu.
“Hả?”
“Giờ cậu chỉ có một mình sao?” Tống Tông Ngôn nói: “Một mình ăn Tết ư?”
Văn Khâu nhận ra chắc chắn hắn đã nghe thấy cuộc gọi của mẹ Khâu Vân Thanh lúc đọc thuộc: “Thì sao? Nếu tớ ở một mình thì cậu sẽ đến đây với tớ ư?”
Em gái đến kéo ống quần ôm lấy hắn đòi bế.
“Tôi không thể rời khỏi đây.” Dường như hắn nghĩ rằng năm mới không nên làm tổn thương người ta quá, bèn tìm một lý do
Văn Khâu nghe thấy tiếng cười sôi nổi ở đằng kia, thầm nghĩ cho dù có thể đi thì cậu cũng không tới.
“Được rồi, tớ hiểu được tấm lòng của cậu rồi. Tạm biệt, hẹn gặp lại cậu ở trường học.” Văn Khâu nhanh chóng nói thêm trước khi cúp điện thoại, “Tớ vẫn có thể học thuộc cùng cậu đúng không?”
“Học thuộc…” Tút tút tút. Văn Khâu đã cúp điện thoại. Tống Tông Ngôn không nói nên lời. Chuyện học thuộc quan trọng đến vậy sao?
Bà Tống đã giúp con trai mình thắng một ván, khi hắn quay lại bà cũng không muốn dừng nên Tống Tông Ngôn đành ôm em gái xem bà chơi. Hắn nhìn đồng hồ, đã quá 0 giờ. Năm nay lệnh cấm bắn pháo hoa chặt nên không nghe thấy tiếng gì.
Em gái lay đầu hắn: “Anh ơi, anh đừng nhìn ra ngoài cửa sổ, không có pháo hoa đâu.”
Bà Tống cười nói: “Con có thể xem TV, trên đó có.”
Tống Tông Ngôn cứ thấy như nghẹn gì trong lòng, ánh mắt lại lướt ra ngoài cửa sổ, như thể có gì đó đang chờ đợi hắn ở ngoài kia.
Hắn đặt em gái xuống và nói: “Con đi ra ngoài một lát.”
Bà Tống bối rối hỏi: “Con ra ngoài làm gì?”
Hắn không trả lời. Thang máy từ từ lên đến nơi, Tống Tông Ngôn vừa muốn nó nhanh chóng xuống đến tầng một, vừa không muốn nó đến nơi. Nếu không có ý bên nhau thì nên dứt khoát từ chối và tránh xa. Tống Tông Ngôn, mày hiểu mà, không thể cho cậu ấy hy vọng, cũng không thể chơi đùa với cậu ấy như vậy.
Nhưng người đó lại là Văn Khâu…
Dưới lầu trống không, cỏ cây thấp thoáng bóng người, vài cô gái trẻ đang ở gần bụi cây cầm trên tay pháo hoa nhỏ để đốt.
Không ở đây.
Văn Khâu không có ở đây.
Tâm trạng của Tống Tông Ngôn lúc này rất khó tả, vừa thấy may mắn lại vừa thấy hụt hẫng. Hắn bước vào thang máy một lần nữa và lên lầu.
Cùng lúc đó, một chàng trai quấn chiếc khăn dày đang ngồi trên taxi trước cổng khu nhà, tài xế thắc mắc: “Giờ này cháu còn đi đâu hả chàng trai?”
“Về nhà ạ.”
“Ủa, cháu không sống ở đây?” Tài xế hiểu lầm.
“Không ạ.”
“Vậy cháu tới đây ăn Tết cùng người thân? Hay là đến chúc Tết? Phong tục là ngày đầu năm mới bắt đầu chúc Tết mà nhỉ?”
Văn Khâu nói: “Không ạ, cháu muốn đến đây để gặp một người.”
“Bạn gái hả?” Tài xế ra chiều hiểu rõ, “Trông cháu có lẽ vẫn còn là học sinh. Tuổi trẻ quả là lãng mạn và năng động. Ở tuổi bọn tôi rồi thì chỉ ước không phải đối mặt với vợ mỗi ngày. Cháu đã gặp được chưa?”
“Không được ạ.”
“Nhà cô bé không cho hả?”
Văn Khâu lắc đầu: “Chắc cậu ấy sẽ không xuống.”
Tài xế thấy hơi kỳ lạ. Nhưng Văn Khâu đã nói tiếp: “Chú ơi, chú đi nhầm đường rồi. Mặc dù Tết đến còn phải đi làm đúng là khổ, nhưng chú cũng không thể đi đường vòng.”
Tài xế xấu hổ.
Gặp được hay không cũng không quan trọng. Cậu đến đây chỉ vì quá buồn chán khi ở nhà một mình, đi lòng vòng một lúc cũng tốt, có thể gần hơn với Tống Tông Ngôn vào khoảnh khắc đầu tiên của năm mới.
Ồ, nhìn trên bản đồ thì có vẻ gần hơn nhiều đấy.
Vậy còn trái tim thì sao?
Beta by Bluerious
_________________
Lúc hoàn hồn lại, Văn Khâu muốn rút lời, nhưng cậu bình tĩnh lại rồi mặc kệ.
Tống Tông Ngôn không ngờ cậu lại thẳng thắn như vậy, hắn kinh ngạc trong phút chốc.
Nụ hôn mất kiểm soát của Văn Khâu đêm đó, vô số chuyện nhỏ nhặt trong quá khứ, đủ câu trò chuyện như thật như đùa… Hắn thật sự không biết Văn Khâu thích ai sao?
“Tôi nên biết sao?” Lúc Tống Tông Ngôn mở miệng, lời nói thốt ra vẫn thờ ơ lạnh lùng.
Văn Khâu đờ ra trong chốc lát, lòng quặn thắt, giọng cũng cao lên: “Là người trong cuộc, chẳng phải cậu nên rõ sao?”
Tống Tông Ngôn trợn tròn mắt, lúc trước hắn chỉ nghĩ vậy thôi, giờ xâu chuỗi thật nhiều chuyện lại —- Hoá ra Văn Khâu thích mình.
Nhưng Tống Tông Ngôn cũng không muốn xác nhận sự thật này.
Văn Khâu thấy hắn né tránh, càng thêm không cam lòng, bước mấy bước rồi đứng ở trước mặt đối phương: “Cậu định từ chối tớ đúng không?”
Tống Tông Ngôn vừa định lùi nhưng giờ không thể động đậy. Hắn nghiêng đầu, né tránh cái nhìn cháy bỏng và đau đớn của Văn Khâu.
“Vậy thì tôi phải làm sao?” Tống Tông Ngôn dường như bị câu hỏi bức ép của cậu làm cho tức giận, “Vì cậu thích tôi nên tôi cũng phải thích cậu?”
Văn Khâu cứng người, giọng nhẹ nhàng hơn: “Tớ thực lòng mong là vậy.”
Nhưng cậu biết điều đó là không thể.
Cậu thích Tống Tông Ngôn là chuyện của riêng cậu, sao có thể yêu cầu đối phương đáp lại tình cảm ngang bằng? Cảm giác oán trách càng chẳng nên có.
“Tôi…” Văn Khâu muốn nói rất nhiều, nhưng không thốt nên lời.
Tống Tông Ngôn bị gió lạnh thổi vào mặt một lúc lâu, cho đến khi Văn Khâu lạnh đến mức không nhịn được hắt hơi. Tống Tông Ngôn thở dài, chỉ sau đó họ mới nhận ra thời gian và địa điểm của việc trải lòng này tồi tệ đến mức nào.
“Trở về ký túc xá trước đi.” Tống Tông Ngôn nói.
“Ừ.” Văn Khâu gật đầu.
Trong thang máy chỉ có hai người bọn họ, Văn Khâu dựa vào tường thang máy nhẵn nhụi ngắm nhìn người trước mặt, ánh mắt đăm đăm, mãi không xê dịch. Hai mí của Tống Tông Ngôn rất rõ, nhìn từ xa cũng thấy. Hắn còn có một nốt ruồi, rõ hơn khi cắt tóc ngắn vào mùa hè.
Tống Tông Ngôn biết người phía sau đang dùng ánh mắt không chút rụt rè “quét” hắn, nhưng hắn chỉ có thể đứng đây để bị nhìn, cũng không thể khoét mắt Văn Khâu được.
Hầu hết sinh viên đều đã về nhà, cả hành lang ký túc xá im lìm không nghe được một tiếng động.
“Vậy còn đọc thuộc tiếng Anh không?” Văn Khâu mở miệng trước, nhưng giọng mũi vẫn khá nặng.
“Không.” Tống Tông Ngôn từ chối, nói thêm trước khi Văn Khâu chuẩn bị nói, “Hiện giờ chắc cậu cũng chẳng thuộc được.”
Văn Khâu đột nhiên ngẩng đầu lên, hai mắt sáng lên: “Vậy sau này có thể tiếp tục nữa không?”
Tống Tông Ngôn nhìn sang chỗ khác: “Đang là ngày nghỉ.”
“Sau kỳ nghỉ thì sao?”
“Văn Khâu.” Giọng của Tống Tông Ngôn trở nên vừa tức vừa bất lực.
“Tớ không muốn cậu tránh mặt tớ.” Văn Khâu bướng bỉnh nhìn hắn, “Tớ biết sau khi tớ thổ lộ thì cậu sẽ cố gắng tránh tớ, cho nên tớ mãi chưa nói.”
“Vậy thì tại sao giờ cậu lại nói?” Giờ lại thành Tống Tông Ngôn chất vấn cậu.
Nụ hôn không thể kiểm soát vào đêm đó có thể được coi là vì say, Tống Tông Ngôn có thể giả vờ như không có chuyện gì xảy ra. Nhưng còn buổi trải lòng ầm ĩ đêm nay khiến hắn không thể lùi bước thì sao? Nếu Văn Khâu muốn duy trì mối quan hệ đã gần gũi hơn của họ thì cậu nên im lặng và giữ trong lòng.
Văn Khâu nhìn hắn bằng ánh mắt ngỡ ngàng: “Bởi vì tớ chịu không nổi, Tống Tông Ngôn, trước nay cậu chưa từng thích một người, không hiểu được thích là như thế nào đâu.” Cậu sờ sờ môi, “Nơi này có thể giấu giếm,” Cậu lại chạm vào trái tim mình. “Nhưng nơi này thì không. Khi nó nhìn thấy cậu sẽ đập mạnh như sắp bật ra khỏi người tớ.”
Tống Tông Ngôn ngẩn người trong giây lát, dường như không thể đối mặt với những lời đong đầy tình cảm như vậy. Đôi mắt Văn Khâu ươn ướt, giống như bị phủ một lớp nước đường. Cậu không quàng khăn, đuôi tóc cuộn tròn, có thể mơ hồ nhìn thấy một chút hình xăm màu đen ở dưới gáy.
“Vậy tại sao cậu lại hẹn hò với Tôn Thế Lâu? Cậu không thích anh ta sao?” Tống Tông Ngôn bỗng hỏi cậu.
Văn Khâu sửng sốt, sau một lúc lâu mới lắc đầu: “Tớ cũng không biết.”
Tống Tông Ngôn im lặng, cậu lại nói thêm với vẻ bất đắc dĩ: “Nhưng nếu tớ không hẹn hò với cậu ấy, tớ còn có thể làm cùng ai? Với cậu ư?”
Tống Tông Ngôn bị hỏi thì ngẩn người, Văn Khâu mở miệng trước khi hắn kịp nói thêm lời làm mình tổn thương: “Hay là cùng Tần Miểu? Trương Phong Dương?”
Ý của cậu rất rõ ràng. Bởi vì Tôn Thế Lâu và cậu là đồng loại, mà Tống Tông Ngôn, Tần Miểu hay Trương Phong Dương thì không.
Trong kỳ nghỉ hè, Tống Tông Ngôn và gia đình đã đi du lịch Hy Lạp cùng với gia đình của Hạ Vân Kiều. Tống Tông Ngôn đã ném một quả bom trước khi rời đi và thể hiện sự chán ghét khác thường đối với đồng tính luyến ái. Lúc này cậu vô tình nhìn thấy Tôn Thế Lâu trên một trang web hẹn hò đồng giới, cả hai nhanh chóng làm quen với nhau vì có điểm chung. Tôn Thế Lâu là người đầu tiên đề cập đến việc ở bên nhau, anh ta nói rằng hãy thử một lần xem sao.
Lúc đó Văn Khâu đang cầm điện thoại di động, hình ảnh trên màn hình là Tống Tông Ngôn và Hạ Vân Kiều đang đi du lịch cùng nhau trông rất gai mắt. Thực ra cậu rất sợ ở một mình – có thể là tàn dư từ sự bất hạnh thời thơ ấu của cậu. Tuy nhiên cậu lại là gay, câu nói “Đàn ông với nhau thật ghê tởm” của Tống Tông Ngôn vẫn còn văng vẳng bên tai, vốn dĩ họ rất thân thiết, nhưng bỗng một ngày họ lệch sóng nhau. Văn Khâu tựa như đang bơi dưới nước một mình, không ai có thể hiểu được tiếng lòng của cậu.
Sau đó Tôn Thế Lâu xuất hiện, đây là “đồng loại” của cậu.
Tống Tông Ngôn im lặng trong giây lát, đèn cảm biến ở hành lang vụt tắt, chỉ còn lại một số biển báo thoát hiểm màu xanh lá cây còn sáng đèn.
“Tôi không giống cậu.” Tống Tông Ngôn khẽ lắc đầu, “Cậu đừng lãng phí thời gian vì tôi nữa…”
“Chuyện này là do tớ tự nguyện.” Văn Khâu nhanh chóng ngắt lời hắn, “Đừng vội từ chối tớ, được không?”
Khi về đến nhà, bà Tống nhận thấy rõ ràng con trai mình đang suy nghĩ điều gì đó, bà nhìn vào kết quả bài thi thử, vẫn xuất sắc như mọi khi. Còn điều gì khiến người con trai vốn đã im lặng lại càng im lặng hơn? Bà Tống kể chuyện đó cho chồng nghe, nhà này cha cũng giống như con, im lặng là vàng. Bà không còn cách nào khác. Nhưng bà rất yên tâm về con trai mình, dù không thích bộc lộ suy nghĩ của mình nhưng thằng bé tự có nguyên tắc của mình và sẽ không sao.
Nghĩ vậy rồi, bà chuyển sang bận việc Tết, kéo con trai và con gái đi mua sắm.
Văn Khâu trở về nhà sau một thời gian dài vắng bóng, có lẽ Khâu Vân Thanh đã nhờ người đến dọn dẹp, nhà cửa gọn gàng ngăn nắp, ngay cả đồ Tết cũng đã chuẩn bị sẵn nên không cần Văn Khâu sửa soạn. Vì vậy, Văn Khâu chỉ có thể ở nhà, ngủ, chơi game và đặt đồ ăn, những ngày này kéo dài đến tận đêm giao thừa.
Một ngày trước Tết Văn Khâu đến nghĩa trang, không có ai ở nhà, nhưng nghĩa trang lại rất đông người thân. Cậu ở nghĩa trang gần một ngày rồi mới trở về. Vào đêm giao thừa, cậu dậy sớm và dán câu đối, Khâu Vân Thanh gọi điện hỏi han, sau đó cậu lại không làm gì cả ngày. Cậu uống Coca và ăn đồ ăn nhanh một mình trong đêm giao thừa.
Cậu nghĩ phải có thêm âm thanh trong nhà nên bật TV rất to, chương trình trên màn ảnh vô cùng sống động. Cậu ngồi trên ghế sô pha xem từ lúc thích thú đến lúc thấy buồn tẻ.
Nhà của Tống Tông Ngôn giờ lại rất náo nhiệt, cha và em gái ông trong cùng một khu, mỗi dịp tết đến là có thêm ông bà nội, bữa cơm giao thừa được bày trên một chiếc bàn lớn. Khi gần đến 0 giờ, đám em út nhà họ Tống vẫn cùng nhau chơi game, ồn ào nghịch ngợm.
“Anh ơi, điện thoại đổ chuông kìa!” Cô em gái chân ngắn tũn bay tới như gió lốc, đưa điện thoại cho anh trai như dâng báu vật.
Tên người gọi là Văn Khâu. Bà Tống thoáng thấy con trai đang cau mày trên ghế sô pha, bà không biết có chuyện gì xảy ra, bước đến và nói: “Mẹ sẽ chơi một ván giúp con. Con nghe điện thoại đi.”
“À, dạ.” Tống Tông Ngôn còn đang do dự có nên nhận điện thoại không.
“Chúc mừng năm mới!” Giọng nói của Văn Khâu vang lên.
“Chúc mừng năm mới.” Tống Tông Ngôn vẫn rất lịch sự. Hắn vẫn chưa quên những gì đã xảy ra vào đêm cuối cùng ở ký túc xá trước khi trở về nhà, vì vậy hắn không khỏi cảm thấy có chút cảm xúc lạ kỳ khi đối mặt với một Văn Khâu nhiệt tình như vậy.
Nhưng Văn Khâu không nhận ra điều đó, cậu nói vừa tự nhiên vừa thẳng thắn: “Cậu ở nhà à? Đang xem Gala Tết đúng không?”
“Chơi trò chơi.”
“Trò gì?”
“Chơi nào anh.” Có người gọi Tống Tông Ngôn ở đằng kia, “Không có gì thì tôi cúp máy.”
Văn Khâu nói: “Đừng, tớ đang ở dưới nhà cậu.”
“Hả?” Tống Tông Ngôn ngẩn người, “Ở đâu cơ?”
“Bên dưới nhà của cậu.”
“Thật không?”
“Đoán xem?” Có tiếng gió thổi ngang, giọng nói của Văn Khâu mơ hồ xa cách mang theo nụ cười, “Quên đi, lừa cậu đấy.”
“Văn Khâu.” Tống Tông Ngôn bỗng gọi tên cậu.
“Hả?”
“Giờ cậu chỉ có một mình sao?” Tống Tông Ngôn nói: “Một mình ăn Tết ư?”
Văn Khâu nhận ra chắc chắn hắn đã nghe thấy cuộc gọi của mẹ Khâu Vân Thanh lúc đọc thuộc: “Thì sao? Nếu tớ ở một mình thì cậu sẽ đến đây với tớ ư?”
Em gái đến kéo ống quần ôm lấy hắn đòi bế.
“Tôi không thể rời khỏi đây.” Dường như hắn nghĩ rằng năm mới không nên làm tổn thương người ta quá, bèn tìm một lý do
Văn Khâu nghe thấy tiếng cười sôi nổi ở đằng kia, thầm nghĩ cho dù có thể đi thì cậu cũng không tới.
“Được rồi, tớ hiểu được tấm lòng của cậu rồi. Tạm biệt, hẹn gặp lại cậu ở trường học.” Văn Khâu nhanh chóng nói thêm trước khi cúp điện thoại, “Tớ vẫn có thể học thuộc cùng cậu đúng không?”
“Học thuộc…” Tút tút tút. Văn Khâu đã cúp điện thoại. Tống Tông Ngôn không nói nên lời. Chuyện học thuộc quan trọng đến vậy sao?
Bà Tống đã giúp con trai mình thắng một ván, khi hắn quay lại bà cũng không muốn dừng nên Tống Tông Ngôn đành ôm em gái xem bà chơi. Hắn nhìn đồng hồ, đã quá 0 giờ. Năm nay lệnh cấm bắn pháo hoa chặt nên không nghe thấy tiếng gì.
Em gái lay đầu hắn: “Anh ơi, anh đừng nhìn ra ngoài cửa sổ, không có pháo hoa đâu.”
Bà Tống cười nói: “Con có thể xem TV, trên đó có.”
Tống Tông Ngôn cứ thấy như nghẹn gì trong lòng, ánh mắt lại lướt ra ngoài cửa sổ, như thể có gì đó đang chờ đợi hắn ở ngoài kia.
Hắn đặt em gái xuống và nói: “Con đi ra ngoài một lát.”
Bà Tống bối rối hỏi: “Con ra ngoài làm gì?”
Hắn không trả lời. Thang máy từ từ lên đến nơi, Tống Tông Ngôn vừa muốn nó nhanh chóng xuống đến tầng một, vừa không muốn nó đến nơi. Nếu không có ý bên nhau thì nên dứt khoát từ chối và tránh xa. Tống Tông Ngôn, mày hiểu mà, không thể cho cậu ấy hy vọng, cũng không thể chơi đùa với cậu ấy như vậy.
Nhưng người đó lại là Văn Khâu…
Dưới lầu trống không, cỏ cây thấp thoáng bóng người, vài cô gái trẻ đang ở gần bụi cây cầm trên tay pháo hoa nhỏ để đốt.
Không ở đây.
Văn Khâu không có ở đây.
Tâm trạng của Tống Tông Ngôn lúc này rất khó tả, vừa thấy may mắn lại vừa thấy hụt hẫng. Hắn bước vào thang máy một lần nữa và lên lầu.
Cùng lúc đó, một chàng trai quấn chiếc khăn dày đang ngồi trên taxi trước cổng khu nhà, tài xế thắc mắc: “Giờ này cháu còn đi đâu hả chàng trai?”
“Về nhà ạ.”
“Ủa, cháu không sống ở đây?” Tài xế hiểu lầm.
“Không ạ.”
“Vậy cháu tới đây ăn Tết cùng người thân? Hay là đến chúc Tết? Phong tục là ngày đầu năm mới bắt đầu chúc Tết mà nhỉ?”
Văn Khâu nói: “Không ạ, cháu muốn đến đây để gặp một người.”
“Bạn gái hả?” Tài xế ra chiều hiểu rõ, “Trông cháu có lẽ vẫn còn là học sinh. Tuổi trẻ quả là lãng mạn và năng động. Ở tuổi bọn tôi rồi thì chỉ ước không phải đối mặt với vợ mỗi ngày. Cháu đã gặp được chưa?”
“Không được ạ.”
“Nhà cô bé không cho hả?”
Văn Khâu lắc đầu: “Chắc cậu ấy sẽ không xuống.”
Tài xế thấy hơi kỳ lạ. Nhưng Văn Khâu đã nói tiếp: “Chú ơi, chú đi nhầm đường rồi. Mặc dù Tết đến còn phải đi làm đúng là khổ, nhưng chú cũng không thể đi đường vòng.”
Tài xế xấu hổ.
Gặp được hay không cũng không quan trọng. Cậu đến đây chỉ vì quá buồn chán khi ở nhà một mình, đi lòng vòng một lúc cũng tốt, có thể gần hơn với Tống Tông Ngôn vào khoảnh khắc đầu tiên của năm mới.
Ồ, nhìn trên bản đồ thì có vẻ gần hơn nhiều đấy.
Vậy còn trái tim thì sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất