Thiếu Chủ Ma Giới Cường Thế Sủng Ái
Chương 16: Rượu Có Vấn Đề
Tới lầu hai Túy Tiên Cư, Tiêu Lăng Vũ và Huyền Cơ đều ngồi xuống chờ Tô Vân Thanh.
Đồ ăn trên bàn đẹp đẽ cao quý không khác gì yến hội trong hoàng cung, tất cả đều vô cùng tinh xảo, sắc hương vị đều đầy đủ, mỗi một phần nguyên liệu đều làm nổi bật lên hương vị của nó, một ít hoa trang trí cũng được điêu khắc tinh xảo không kém.
Mà ở trước mặt Huyền Cơ, chỉ có một chén cháo.
Tô Vân Thanh nhìn đồ ăn, nháy mắt ngoan ngoãn ngồi xuống vị trí của mình, cầm chén hỏi: “Vương gia, có thể ăn sao?”
Chuyện tiểu Phượng Thần tham ăn, Tứ Hải Bát Hoang đều biết, năm đó mỗi lần thấy Vân Khuynh cầm chén tới, những tiên gia cả cửa cũng không dám mở, vị này chính là người đã ăn tiên đan của Thái Thượng Lão Quân.
Tiêu Lăng Vũ nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của Tô Vân Thanh, trong lòng lại vô cùng thỏa mãn, cảm thấy người nam nhân này thật là đáng yêu.
“Ái phi cứ việc ăn, không đủ thì bản vương lại kêu lên…” Tiêu Lăng Vũ thong thả ung dung nói.
Không đợi hắn nói xong, Tô Vân Thanh đã nhanh chóng đem tất cả đồ ăn nếm thử.
“Khụ khụ khụ, sặc chết ta, có nước không?” Tô Vân Thanh vỗ ngực, khó khăn nuốt miếng thịt to trong miệng xuống.
Tiêu Lăng Vũ mỉm cười cầm bầu rượu trên tay đưa hắn.
Tô Vân Thanh cầm được bầu rượu liền đưa lên miệng, không ngờ mùi rượu cay độc lại giúp hắn thoát chết.
Nếu không phải do nghẹn họng, hắn sẽ không uống rượu đục của nhân gian, nhớ năm đó ngay cả quỳnh tương ngọc dịch hắn cũng coi như là nước sôi để nguội mà uống, rượu ngon tiên giới hắn đều nếm qua, không giống loại rượu này làm hắn chướng mắt.
Nhìn Tô Vân Thanh nuốt rượu xuống ừng ực ừng ực, Huyền Cơ bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, ngay sau đó hỏi: “Thất vương gia, nước trà trong phủ ngươi…”
“Phốc…” Tô Vân Thanh phun một nửa rượu trong miệng chưa kịp nuốt xuống ra.
Nhắc tới hai chữ nước trà, Tô Vân Thanh liền chột dạ, ai biết tên hòa thượng này có phát hiện gì hay không?
“Ái phi ngươi làm sao vậy?” Tiêu Lăng Vũ cầm khăn đưa cho Tô Vân Thanh, cứ liên tục gọi ái phi làm hắn buồn nôn.
“Các ngươi nhìn xem, ở cửa hình như có mấy hòa thượng mặc áo cà sa màu lam, có phải họ tới tìm Huyền Cơ pháp sư hay không?” Tô Vân Thanh xoa xoa khóe miệng, chỉ vào cửa nói.
Hai người nhìn theo phương hướng hắn chỉ.
Bởi vì vị trí của Huyền Cơ vừa lúc bị chặn, nên không thể đứng lên chỉ có thể nghiêng đầu sang phải một chút.
Nhân cơ hội này, Tô Vân Thanh nhanh chóng gắp hai miếng rau trộn lỗ tai heo vào chén Huyền Cơ, còn dùng chiếc đũa trộn trộn lên.
“Không có, Vương phi có phải ngươi nhìn nhầm rồi không?” Huyền Cơ quay lại.
Ở cửa không có một hòa thượng nào, chỉ có hắc ý nam tử bị què một chân thôi.
Hành động của Tô Vân Thanh hắn vẫn chưa thấy.
“A, chắc vừa rồi ta bị sắc dẫn đến hoa mắt.” Tô Vân Thanh nói cho có lệ.
Huyền Cơ cúi đầu ăn một miếng, giống như nhai phải cái gì đó kì quái, mà lúc này trên chiếc đũa của hắn đang kẹp một miếng lỗ tai heo lớn.
"Tiểu hòa thượng, ngươi lại dám trộm ăn thịt! Vừa thấy liền biết không phải hòa thượng đúng đắn gì rồi!” Tô Vân Thanh thả đũa xuống, xoa eo nói.
(Tôi sẽ không nói là có một số trang đã reup truyện tôi đăng bên webtruyen đâu nha)
Huyền Cơ sợ tới mức vội vàng vứt chiếc đũa, đứng dậy chắp tay trước ngực: “A di đà phật, tội lỗi tội lỗi. Miếng thịt này sao lại có trong chén của ta? Tiểu tăng chưa từng gắp vào!”
Trong cơn hoảng loạn, hai tai Huyền Cơ đều đỏ lên.
Tô Vân Thanh đắc ý nhịp nhịp cái chân dưới bàn, ngươi ăn nói bậy bạ, không chỉnh ngươi một chút sẽ làm lãng phí một bàn đồ ăn này!
Nhưng Tô Vân Thanh còn chưa kịp thõa mãn đã thấy đầu choáng váng.
Đáng chết, hắn uống rượu của tiên giới cũng chưa từng say, loại rượu phàm giới này sao có thể làm hắn say được chứ?
Đỡ cái trán, bóng người và cảnh vật trước mắt đã bắt đầu nhòe đi, mặt đất cũng bắt đầu lung lay.
Không biết Huyền Cơ đang nói cái gì, hình như là chuẩn bị đi rồi, khóe miệng Tiêu Lăng Vũ kia đột nhiên nở lên một nụ cười tính kế thành công?
Xong rồi, chắc chắn rượu vừa rồi có vấn đề!
Tô Vân Thanh chỉ cảm thấy cả người nhẹ bỗng, thời tiết mát mẻ nhưng người lại khô nóng đến chảy mồ hôi…
Ở bên dưới, càng khó chịu hơn nữa.
Đồ ăn trên bàn đẹp đẽ cao quý không khác gì yến hội trong hoàng cung, tất cả đều vô cùng tinh xảo, sắc hương vị đều đầy đủ, mỗi một phần nguyên liệu đều làm nổi bật lên hương vị của nó, một ít hoa trang trí cũng được điêu khắc tinh xảo không kém.
Mà ở trước mặt Huyền Cơ, chỉ có một chén cháo.
Tô Vân Thanh nhìn đồ ăn, nháy mắt ngoan ngoãn ngồi xuống vị trí của mình, cầm chén hỏi: “Vương gia, có thể ăn sao?”
Chuyện tiểu Phượng Thần tham ăn, Tứ Hải Bát Hoang đều biết, năm đó mỗi lần thấy Vân Khuynh cầm chén tới, những tiên gia cả cửa cũng không dám mở, vị này chính là người đã ăn tiên đan của Thái Thượng Lão Quân.
Tiêu Lăng Vũ nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của Tô Vân Thanh, trong lòng lại vô cùng thỏa mãn, cảm thấy người nam nhân này thật là đáng yêu.
“Ái phi cứ việc ăn, không đủ thì bản vương lại kêu lên…” Tiêu Lăng Vũ thong thả ung dung nói.
Không đợi hắn nói xong, Tô Vân Thanh đã nhanh chóng đem tất cả đồ ăn nếm thử.
“Khụ khụ khụ, sặc chết ta, có nước không?” Tô Vân Thanh vỗ ngực, khó khăn nuốt miếng thịt to trong miệng xuống.
Tiêu Lăng Vũ mỉm cười cầm bầu rượu trên tay đưa hắn.
Tô Vân Thanh cầm được bầu rượu liền đưa lên miệng, không ngờ mùi rượu cay độc lại giúp hắn thoát chết.
Nếu không phải do nghẹn họng, hắn sẽ không uống rượu đục của nhân gian, nhớ năm đó ngay cả quỳnh tương ngọc dịch hắn cũng coi như là nước sôi để nguội mà uống, rượu ngon tiên giới hắn đều nếm qua, không giống loại rượu này làm hắn chướng mắt.
Nhìn Tô Vân Thanh nuốt rượu xuống ừng ực ừng ực, Huyền Cơ bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, ngay sau đó hỏi: “Thất vương gia, nước trà trong phủ ngươi…”
“Phốc…” Tô Vân Thanh phun một nửa rượu trong miệng chưa kịp nuốt xuống ra.
Nhắc tới hai chữ nước trà, Tô Vân Thanh liền chột dạ, ai biết tên hòa thượng này có phát hiện gì hay không?
“Ái phi ngươi làm sao vậy?” Tiêu Lăng Vũ cầm khăn đưa cho Tô Vân Thanh, cứ liên tục gọi ái phi làm hắn buồn nôn.
“Các ngươi nhìn xem, ở cửa hình như có mấy hòa thượng mặc áo cà sa màu lam, có phải họ tới tìm Huyền Cơ pháp sư hay không?” Tô Vân Thanh xoa xoa khóe miệng, chỉ vào cửa nói.
Hai người nhìn theo phương hướng hắn chỉ.
Bởi vì vị trí của Huyền Cơ vừa lúc bị chặn, nên không thể đứng lên chỉ có thể nghiêng đầu sang phải một chút.
Nhân cơ hội này, Tô Vân Thanh nhanh chóng gắp hai miếng rau trộn lỗ tai heo vào chén Huyền Cơ, còn dùng chiếc đũa trộn trộn lên.
“Không có, Vương phi có phải ngươi nhìn nhầm rồi không?” Huyền Cơ quay lại.
Ở cửa không có một hòa thượng nào, chỉ có hắc ý nam tử bị què một chân thôi.
Hành động của Tô Vân Thanh hắn vẫn chưa thấy.
“A, chắc vừa rồi ta bị sắc dẫn đến hoa mắt.” Tô Vân Thanh nói cho có lệ.
Huyền Cơ cúi đầu ăn một miếng, giống như nhai phải cái gì đó kì quái, mà lúc này trên chiếc đũa của hắn đang kẹp một miếng lỗ tai heo lớn.
"Tiểu hòa thượng, ngươi lại dám trộm ăn thịt! Vừa thấy liền biết không phải hòa thượng đúng đắn gì rồi!” Tô Vân Thanh thả đũa xuống, xoa eo nói.
(Tôi sẽ không nói là có một số trang đã reup truyện tôi đăng bên webtruyen đâu nha)
Huyền Cơ sợ tới mức vội vàng vứt chiếc đũa, đứng dậy chắp tay trước ngực: “A di đà phật, tội lỗi tội lỗi. Miếng thịt này sao lại có trong chén của ta? Tiểu tăng chưa từng gắp vào!”
Trong cơn hoảng loạn, hai tai Huyền Cơ đều đỏ lên.
Tô Vân Thanh đắc ý nhịp nhịp cái chân dưới bàn, ngươi ăn nói bậy bạ, không chỉnh ngươi một chút sẽ làm lãng phí một bàn đồ ăn này!
Nhưng Tô Vân Thanh còn chưa kịp thõa mãn đã thấy đầu choáng váng.
Đáng chết, hắn uống rượu của tiên giới cũng chưa từng say, loại rượu phàm giới này sao có thể làm hắn say được chứ?
Đỡ cái trán, bóng người và cảnh vật trước mắt đã bắt đầu nhòe đi, mặt đất cũng bắt đầu lung lay.
Không biết Huyền Cơ đang nói cái gì, hình như là chuẩn bị đi rồi, khóe miệng Tiêu Lăng Vũ kia đột nhiên nở lên một nụ cười tính kế thành công?
Xong rồi, chắc chắn rượu vừa rồi có vấn đề!
Tô Vân Thanh chỉ cảm thấy cả người nhẹ bỗng, thời tiết mát mẻ nhưng người lại khô nóng đến chảy mồ hôi…
Ở bên dưới, càng khó chịu hơn nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất