Thiếu Chủ Ma Giới Cường Thế Sủng Ái
Chương 17: Cuối Cùng Cũng Tìm Được Ngươi
Bên trong màn đỏ, Tô Vân Thanh nằm trên chiếc giường lớn.
Phòng phủ kín đầy những cánh hoa, còn thêm một chút huân hương, mùi hương ngọt ngào làm loạn ý tình mê.
Quần áo đã bị chính mình giãy giụa thoát hơn phân nữa, cơn khô cổ, nóng rát chạy khắp người.
Đôi mi Tô Vân Thanh nhu tình, nước trong mắt lấp lánh làm người khác không kìm được.
Tiêu Lăng Vũ khép cửa phòng lại, lập tức đi đến mép giường, vừa lòng đánh giá phản ứng Tô Vân Thanh.
“Ái phi, bổn vương cho ngươi lễ vật như thế ngươi có thích không?” Tiêu Lăng Vũ ngồi xuống.
Tô Vân Thanh cắn răng nói: “Đê tiện! Vô sỉ!”
“Tô Vân Thanh, ngươi đừng trang, ngươi làm nhiều như vậy, đơn giản vì muốn bổn vương chú ý, hiện tại bổn vương nói cho ngươi biết, ngươi thành công.” Tiêu Lăng Vũ nhìn chằm chằm nam nhân đáng chết này, tay chống ở đầu giường.
“Tiêu Lăng Vũ, ngươi là tên vô liêm sỉ!” Tay chân Tô Vân Thanh đều bị trói chặt, trên người cực kỳ khó chịu.
Tiêu Lăng Vũ duỗi tay vuốt mặt Tô Vân Thanh: “Tối nay, bổn vương sẽ bù cho ngươi đên tân hôn, được không?”
“Cút, đừng đụng vào ta!” Tô Vân Thanh xoay mặt đi.
Đáng chết, tay chân đều bị trói, cả người mềm như bông căn bản không còn một chút sức lực nào.
“Bổn vương nguyện ý chạm vào ngươi, là phúc khí của ngươi, ngươi còn làm ánh mắt gì thế hả? Tô Vân Thanh, bổn vương cảnh cáo ngươi, diễn trò không nên làm quá mức khiến ta tức giận!” Tiêu Lăng Vũ bực mình nhéo cằm Tô Vân Thanh.
Tô Vân Thanh cúi đầu, há mồm, dùng sức cắn xuống.
“A!” Tiêu Lăng Vũ rút tay về, nhìn dấu răng trên tay hét lớn, “Ngươi là chó sao? Tô Vân Thanh, ta đã cho ngươi mặt mũi rồi là do ngươi không cần!”
Nói xong, Tiêu Lăng Vũ liền cởi áo.
Nam nhân đáng chết này, mình phải cho hắn xem một chút lợi hại.
Tô Vân Thanh nhìn hắn cởi quần áo, trong lòng bắt đầu luống cuống.
Tiêu Lăng Vũ sẽ không thật sự muốn ngủ cùng hắn đi?
Lần trước là do mình vừa mới tỉnh lại, ý thức vẫn còn mơ hồ nên mới bị người khác ngủ, nhưng lần này mình thanh tỉnh, làm sao có thể nhẫn nhịn nhìn tên mình ghét đùa giỡn thân thể mình chứ!
Hơn nữa lại còn là một nam nhân chơi nhiều nữ nhân, nghĩ như thế nào cũng thấy thà chết sướng hơn.
Tô Vân Thanh tuyệt vọng nhắm mắt lại, sớm biết mình càng phản kháng Tiêu Lăng Vũ càng hăng hái, thì hắn sẽ không trêu chọc tên Vương gia chó má này.
Tiêu Lăng Vũ mới vừa thoát xong áo ngoài, nghĩ đến việc âu yếm trên giường thì gió bên ngoài đột nhiên gào thét.
Cổ gió tà kia thổi vào phòng, trướng ảnh đong đưa, cánh hoa bị thổi loạn, nến cũng bị dập tắt.
Cái ót Tiêu Lăng Vũ đau xót, ngã xuống mặt đất.
Một nam tử mặc hoa phục đen bỗng nhiên xuất hiện trong phòng, chân hình như bị gì đó.
“A Thanh.” Hắn si ngốc nhìn người ở trên giường.
Tô Vân Thanh ngơ ngác nhìn người tới, hỏi một câu: “Chúng ta biết nhau sao?”
Mặc Hoa duỗi tay ra, ghế dựa lập tức di chuyển đến trước mặt hắn, hắn thong thả ung dung ngồi xuống: “Đâu chỉ biết nhau. Là ngươi đã cứu ta.”
(Tôi sẽ không nói mấy trang khác đã reup truyện tôi đăng bên webtruyen đâu nha)
Mỗi người ở ma giới trăm năm phải đi lịch kiếp một lần, càng về sau càng nguy hiểm, mà lần trước là thiên kiếp ba trăm năm của hắn, lại còn bị Mặc Ly đuổi giết, thiếu chút nữa hắn phải bỏ mạng.
Thiên kiếp tới, là lúc pháp lực yếu nhất, ý chí thấp nhất, một chút vô ý sẽ tẩu hỏa nhập ma, nhẹ thì điên, nặng thì chết.
Phương pháp tốt nhất để thoát khỏi thiên kiếp, chính là tìm kiếm một phàm nhân phù hộ, cùng hắn kết hợp. Bởi vì thiên kiếp đối với một phàm nhân không có pháp lực chẳng thể làm được gì.
Lúc ấy chạy trốn Mặc Hoa vừa lúc đụng phải mấy người đang đánh nhau , bọn họ tội ác đa đoan, giết bọn họ cũng sẽ không bị trừng phạt, cho nên Mặc Hoa thuận tay giải quyết.
Mà ngay lúc đó Tô Vân Thanh, là lựa chọn tốt nhất của hắn.
“Ngươi là… Ta nhớ ra rồi!” Tô Vân Thanh bỗng nhiên mở to hai mắt nhìn.
Ngày đại hôn hôm đó…
“Phư!” Nam nhân dựng thẳng ngón trỏ lên, đem một tay khác đặt vào trán Tô Vân Thanh.
Tô Vân Thanh lập tức ngủ say.
Lúc này Tô Vân Thanh thật sự mê mang, nhưng với thói quen của Mặc Hoa hắn không thể tùy tiện phát sinh quan hệ với người khác.
Mấy trăm năm qua, người hắn chạm vào chỉ có một mình Tô Vân Thanh.
Lần này hắn đến tìm Tô Vân Thanh, chỉ vì muốn báo ân.
Mặc Hoa cởi dây thừng trói Tô Vân Thanh ra, lại dùng ngón tay vẽ một cái Pháp ấn, đánh vào giữa trán Tô Vân Thanh.
Hiện tại không thể cho hắn biết tới sự hiện diện của mình được, chỉ có thể đem ký ức vừa rồi của hắn phong ấn. Tháng chín là thời điểm pháp lực hắn suy yếu nhất, nếu để nhị thúc biết hành tung, hắn sẽ gặp phải phiền toái.
Người nam nhân này hình như rất quen thuộc với nhị thúc Mặc Ly của hắn, lúc này mà bại lộ là gặp phải nguy hiểm không thể nghi ngờ.
Sau khi làm xong, Mặc Hoa lắc mình biến hoá, biến thành một con sói đen, lười nhác nằm trên ghế.
Tờ mờ sáng ngày hôm sau, Tô Vân Thanh cảm giác có thứ gì liếm ngón tay của mình, ngứa.
Phòng phủ kín đầy những cánh hoa, còn thêm một chút huân hương, mùi hương ngọt ngào làm loạn ý tình mê.
Quần áo đã bị chính mình giãy giụa thoát hơn phân nữa, cơn khô cổ, nóng rát chạy khắp người.
Đôi mi Tô Vân Thanh nhu tình, nước trong mắt lấp lánh làm người khác không kìm được.
Tiêu Lăng Vũ khép cửa phòng lại, lập tức đi đến mép giường, vừa lòng đánh giá phản ứng Tô Vân Thanh.
“Ái phi, bổn vương cho ngươi lễ vật như thế ngươi có thích không?” Tiêu Lăng Vũ ngồi xuống.
Tô Vân Thanh cắn răng nói: “Đê tiện! Vô sỉ!”
“Tô Vân Thanh, ngươi đừng trang, ngươi làm nhiều như vậy, đơn giản vì muốn bổn vương chú ý, hiện tại bổn vương nói cho ngươi biết, ngươi thành công.” Tiêu Lăng Vũ nhìn chằm chằm nam nhân đáng chết này, tay chống ở đầu giường.
“Tiêu Lăng Vũ, ngươi là tên vô liêm sỉ!” Tay chân Tô Vân Thanh đều bị trói chặt, trên người cực kỳ khó chịu.
Tiêu Lăng Vũ duỗi tay vuốt mặt Tô Vân Thanh: “Tối nay, bổn vương sẽ bù cho ngươi đên tân hôn, được không?”
“Cút, đừng đụng vào ta!” Tô Vân Thanh xoay mặt đi.
Đáng chết, tay chân đều bị trói, cả người mềm như bông căn bản không còn một chút sức lực nào.
“Bổn vương nguyện ý chạm vào ngươi, là phúc khí của ngươi, ngươi còn làm ánh mắt gì thế hả? Tô Vân Thanh, bổn vương cảnh cáo ngươi, diễn trò không nên làm quá mức khiến ta tức giận!” Tiêu Lăng Vũ bực mình nhéo cằm Tô Vân Thanh.
Tô Vân Thanh cúi đầu, há mồm, dùng sức cắn xuống.
“A!” Tiêu Lăng Vũ rút tay về, nhìn dấu răng trên tay hét lớn, “Ngươi là chó sao? Tô Vân Thanh, ta đã cho ngươi mặt mũi rồi là do ngươi không cần!”
Nói xong, Tiêu Lăng Vũ liền cởi áo.
Nam nhân đáng chết này, mình phải cho hắn xem một chút lợi hại.
Tô Vân Thanh nhìn hắn cởi quần áo, trong lòng bắt đầu luống cuống.
Tiêu Lăng Vũ sẽ không thật sự muốn ngủ cùng hắn đi?
Lần trước là do mình vừa mới tỉnh lại, ý thức vẫn còn mơ hồ nên mới bị người khác ngủ, nhưng lần này mình thanh tỉnh, làm sao có thể nhẫn nhịn nhìn tên mình ghét đùa giỡn thân thể mình chứ!
Hơn nữa lại còn là một nam nhân chơi nhiều nữ nhân, nghĩ như thế nào cũng thấy thà chết sướng hơn.
Tô Vân Thanh tuyệt vọng nhắm mắt lại, sớm biết mình càng phản kháng Tiêu Lăng Vũ càng hăng hái, thì hắn sẽ không trêu chọc tên Vương gia chó má này.
Tiêu Lăng Vũ mới vừa thoát xong áo ngoài, nghĩ đến việc âu yếm trên giường thì gió bên ngoài đột nhiên gào thét.
Cổ gió tà kia thổi vào phòng, trướng ảnh đong đưa, cánh hoa bị thổi loạn, nến cũng bị dập tắt.
Cái ót Tiêu Lăng Vũ đau xót, ngã xuống mặt đất.
Một nam tử mặc hoa phục đen bỗng nhiên xuất hiện trong phòng, chân hình như bị gì đó.
“A Thanh.” Hắn si ngốc nhìn người ở trên giường.
Tô Vân Thanh ngơ ngác nhìn người tới, hỏi một câu: “Chúng ta biết nhau sao?”
Mặc Hoa duỗi tay ra, ghế dựa lập tức di chuyển đến trước mặt hắn, hắn thong thả ung dung ngồi xuống: “Đâu chỉ biết nhau. Là ngươi đã cứu ta.”
(Tôi sẽ không nói mấy trang khác đã reup truyện tôi đăng bên webtruyen đâu nha)
Mỗi người ở ma giới trăm năm phải đi lịch kiếp một lần, càng về sau càng nguy hiểm, mà lần trước là thiên kiếp ba trăm năm của hắn, lại còn bị Mặc Ly đuổi giết, thiếu chút nữa hắn phải bỏ mạng.
Thiên kiếp tới, là lúc pháp lực yếu nhất, ý chí thấp nhất, một chút vô ý sẽ tẩu hỏa nhập ma, nhẹ thì điên, nặng thì chết.
Phương pháp tốt nhất để thoát khỏi thiên kiếp, chính là tìm kiếm một phàm nhân phù hộ, cùng hắn kết hợp. Bởi vì thiên kiếp đối với một phàm nhân không có pháp lực chẳng thể làm được gì.
Lúc ấy chạy trốn Mặc Hoa vừa lúc đụng phải mấy người đang đánh nhau , bọn họ tội ác đa đoan, giết bọn họ cũng sẽ không bị trừng phạt, cho nên Mặc Hoa thuận tay giải quyết.
Mà ngay lúc đó Tô Vân Thanh, là lựa chọn tốt nhất của hắn.
“Ngươi là… Ta nhớ ra rồi!” Tô Vân Thanh bỗng nhiên mở to hai mắt nhìn.
Ngày đại hôn hôm đó…
“Phư!” Nam nhân dựng thẳng ngón trỏ lên, đem một tay khác đặt vào trán Tô Vân Thanh.
Tô Vân Thanh lập tức ngủ say.
Lúc này Tô Vân Thanh thật sự mê mang, nhưng với thói quen của Mặc Hoa hắn không thể tùy tiện phát sinh quan hệ với người khác.
Mấy trăm năm qua, người hắn chạm vào chỉ có một mình Tô Vân Thanh.
Lần này hắn đến tìm Tô Vân Thanh, chỉ vì muốn báo ân.
Mặc Hoa cởi dây thừng trói Tô Vân Thanh ra, lại dùng ngón tay vẽ một cái Pháp ấn, đánh vào giữa trán Tô Vân Thanh.
Hiện tại không thể cho hắn biết tới sự hiện diện của mình được, chỉ có thể đem ký ức vừa rồi của hắn phong ấn. Tháng chín là thời điểm pháp lực hắn suy yếu nhất, nếu để nhị thúc biết hành tung, hắn sẽ gặp phải phiền toái.
Người nam nhân này hình như rất quen thuộc với nhị thúc Mặc Ly của hắn, lúc này mà bại lộ là gặp phải nguy hiểm không thể nghi ngờ.
Sau khi làm xong, Mặc Hoa lắc mình biến hoá, biến thành một con sói đen, lười nhác nằm trên ghế.
Tờ mờ sáng ngày hôm sau, Tô Vân Thanh cảm giác có thứ gì liếm ngón tay của mình, ngứa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất