Thiếu Chủ Ma Giới Cường Thế Sủng Ái
Chương 3:
Ở ngày đại hôn Túc Thân Vương Tiêu Lăng Vũ bị đội nón xanh.
Chuyện này trở thành mưa gió huyên náo khắp kinh thành, vô số thiếu nữ vì Tiêu Lăng Vũ thương tâm đứt ruột.
Nhìn thấy bộ dạng chật vật của Tô Vân Thanh sau cuộc mây mưa, Tiêu Lăng vũ vung tay áo rời đi, nghiến răng nghiến lợi tiến vào cung, đi tìm hoàng đế từ hôn.
Với tư cách là một người nam nhân, có thể nhẫn bất cứ thứ gì, nhưng không thể nhẫn việc mình bị cắm sừng!
Đúng lúc Tô thừa tướng cũng ở đó, Tiêu Lăng Vũ nhìn lão đầu tử này, nghĩ đến nhi tử ngốc kia, bộ dạng như ăn hết thỉ.
"Phụ hoàng, Tô Vân Thanh thất thân trước hôn nhân, nhi thần muốn từ hôn!" Tiêu Lăng Vũ tức giận nói.
Trước mặt Tô thừa tướng, Tiêu Lăng vũ không hề cố kỵ, dù sao cũng là mặt mũi của Tô gia, chỉ cần lui hôn, cùng hắn không quan hệ nữa.
Cho dù đưa sang cho đại ca thì hắn cũng không lấy một nam nhân đã thất thân.
Mà Tô thừa tướng đã đứng chung một thuyền với hắn từ lâu, chỉ có một nhi tử ngốc thì làm sao chăm sóc ông ta, cuối cùng cũng chỉ có thể dựa vào Túc thân vương hắn.
Ai biết sắc mặt của Tiêu Diệp trầm xuống, nghiêm nghị nói: "Ngươi tên nghịch tử này, ngươi nghĩ rằng ta không biết chuyện tốt ngươi gây ra sao? Nếu không phải thừa tướng nói do đội ngũ đón dâu đến chậm, làm Vương phi không may gặp cướp, thì trẫm cũng đã bị ngươi lừa gạt!"
"Vương phi bị hoảng sợ, ngươi không đi an ủi cũng thôi đi, vậy mà còn có mặt mũi đến cáo trạng, còn không mau mau trở về làm hôn lễ?"
Mình cố ý đi chậm chễ, không nghĩ tới đã bị Hoàng Thượng biết...
Tiêu Lăng Vũ oán hận trừng mắt liếc lão thần Tô thừa tướng bên cạnh, mình đến chậm một bước, lại để cho tiểu lão nhân này tố cáo trước.
Đứa con trai này là bảo bối duy nhất của Tô thừa tướng, nghe được nhi tử không may gặp cướp, đi suốt đêm đến hoàng cung, than thở khóc lóc lên án Tiêu Lăng Vũ một phen.
Cuối cùng lại dùng việc từ quan uy hiếp, làm cho hoàng đế nhức đầu hơn nửa ngày.
Nhìn thấy "Chuyện tốt" Nhi tử chính mình gây ra, tự nhiên là nổi giận.
Bị hoàng đế mắng, Tiêu Lăng vũ trở lại túc phủ thân vương, khách mời ngồi đầy, tất cả đều chờ chính chủ trở về.
Ngồi giữa bàn rượu sắc mặt Tiêu Lăng Vũ tái ngắt, hắn chưa bao giờ phải nghẹn khuất như thế.
Hoàng đế ra lệnh yến tiệc tổ chức ba ngày, điều này có nghĩa Tiêu Lăng vũ phải đội nón xanh kính rượu ba ngày.
Bên kia Tô Vân Thanh đã được đưa đi tắm rửa ăn mặc trang điểm lại một lần nữa, bị đưa vào động phòng.
"Thiếu gia, ngươi không nên quá thương tâm, Vương gia chịu trở lại mời rượu, đã nói lên trong lòng của hắn vẫn có ngươi." Tiểu nha hoàn hồi môn của phủ Thừa Tướng Thanh Chi nhìn Tô Vân Thanh đang ngơ ngác, nhẹ nhàng an ủi.
Một hồi lâu Tô Vân Thanh mới hồi phục tinh thần trở lại, nghe Thanh Chi nói, cảm thấy vô cùng khó hiểu: "Ta phải thương tâm chuyện gì?"
Vừa dứt lời, khuôn mặt Thanh Chi tỏ vẻ kỳ lạ.
Thiếu gia nhà mình mười mấy năm qua chưa bao giờ nói đầy đủ rõ ràng hết một câu, sao hôm nay lại có thể nghe hiểu lời nói của người khác, còn có thể hỏi lại, quả thực không thể tưởng tượng nổi.
"Thiếu gia, ngươi...Ngươi biết nói chuyện?!" Thanh Chi mở to hai mắt.
Tô Vân Thanh vuốt vuốt đầu, nơi vừa mới đập phải vẫn còn hơi đau. Nhìn chung quanh một lần, bụm lấy cái bụng đang đói meo của mình hỏi: "Có đồ ăn không?"
Thanh Chi đáp: "Ở ngày đại hôn tân nương tử không thể ăn thứ gì, thiếu gia người nhẫn nại một chút, ngày mai Thanh Chi đi tìm đồ ăn cho người."
Tô Vân Thanh liếc mắt, quay người lại nhìn chà là, đậu phộng, nhãn, hạt dưa, phủ kín trên giường, hai mắt lập tức sáng lên.
Lấy rất nhiều quả chà là đỏ, ném vào miệng từng viên một, nhả hạt chà là khắp nơi.
"A..., ngủ mấy trăm năm, đã lâu rồi chưa từng ăn đồ ăn, thật tuyệt!" Tô Vân Thanh lại lấy một ít đậu phộng, nhanh chóng lột vỏ, cẩn thận đưa cho Thanh Chi.
"Ngươi cũng ăn đi..., đừng lo , những trái cây này đều rất ngon, không hổ là đồ của vương phủ." Tô Vân Thanh bẹp miệng.
Thanh Chi sợ tới mức vội vàng nắm lấy mấy quả nhãn trên tay Tô Vân Thanh: "Thiếu gia, những thứ này không thể ăn, nếu để Vương gia nhìn thấy, nhất định sẽ tức giận!"
"Hắn tức giận thì liên quan gì đến ta? Ta mặc kệ, dù sao ta đói bụng." Tô Vân Thanh nằm lỳ ở trên giường, tay trái cầm một quả nhãn, tay phải một quả chà là đỏ.
Ăn cả buổi, những thứ này đã bị hắn tiêu diệt hết phân nữa, bụng tròn vo, trên sàn đầy vỏ và hạt.
Tiêu Lăng Vũ uống rượu say khướt đẩy cửa ra, nhìn khăn đỏ đã bị Tô Vân Thanh sốc lên, đang chuẩn bị trách cứ hắn không hiểu quy củ, lại bị hạt chà là tròn vo dưới sàn làm ngã chỏng vó.
Chuyện này trở thành mưa gió huyên náo khắp kinh thành, vô số thiếu nữ vì Tiêu Lăng Vũ thương tâm đứt ruột.
Nhìn thấy bộ dạng chật vật của Tô Vân Thanh sau cuộc mây mưa, Tiêu Lăng vũ vung tay áo rời đi, nghiến răng nghiến lợi tiến vào cung, đi tìm hoàng đế từ hôn.
Với tư cách là một người nam nhân, có thể nhẫn bất cứ thứ gì, nhưng không thể nhẫn việc mình bị cắm sừng!
Đúng lúc Tô thừa tướng cũng ở đó, Tiêu Lăng Vũ nhìn lão đầu tử này, nghĩ đến nhi tử ngốc kia, bộ dạng như ăn hết thỉ.
"Phụ hoàng, Tô Vân Thanh thất thân trước hôn nhân, nhi thần muốn từ hôn!" Tiêu Lăng Vũ tức giận nói.
Trước mặt Tô thừa tướng, Tiêu Lăng vũ không hề cố kỵ, dù sao cũng là mặt mũi của Tô gia, chỉ cần lui hôn, cùng hắn không quan hệ nữa.
Cho dù đưa sang cho đại ca thì hắn cũng không lấy một nam nhân đã thất thân.
Mà Tô thừa tướng đã đứng chung một thuyền với hắn từ lâu, chỉ có một nhi tử ngốc thì làm sao chăm sóc ông ta, cuối cùng cũng chỉ có thể dựa vào Túc thân vương hắn.
Ai biết sắc mặt của Tiêu Diệp trầm xuống, nghiêm nghị nói: "Ngươi tên nghịch tử này, ngươi nghĩ rằng ta không biết chuyện tốt ngươi gây ra sao? Nếu không phải thừa tướng nói do đội ngũ đón dâu đến chậm, làm Vương phi không may gặp cướp, thì trẫm cũng đã bị ngươi lừa gạt!"
"Vương phi bị hoảng sợ, ngươi không đi an ủi cũng thôi đi, vậy mà còn có mặt mũi đến cáo trạng, còn không mau mau trở về làm hôn lễ?"
Mình cố ý đi chậm chễ, không nghĩ tới đã bị Hoàng Thượng biết...
Tiêu Lăng Vũ oán hận trừng mắt liếc lão thần Tô thừa tướng bên cạnh, mình đến chậm một bước, lại để cho tiểu lão nhân này tố cáo trước.
Đứa con trai này là bảo bối duy nhất của Tô thừa tướng, nghe được nhi tử không may gặp cướp, đi suốt đêm đến hoàng cung, than thở khóc lóc lên án Tiêu Lăng Vũ một phen.
Cuối cùng lại dùng việc từ quan uy hiếp, làm cho hoàng đế nhức đầu hơn nửa ngày.
Nhìn thấy "Chuyện tốt" Nhi tử chính mình gây ra, tự nhiên là nổi giận.
Bị hoàng đế mắng, Tiêu Lăng vũ trở lại túc phủ thân vương, khách mời ngồi đầy, tất cả đều chờ chính chủ trở về.
Ngồi giữa bàn rượu sắc mặt Tiêu Lăng Vũ tái ngắt, hắn chưa bao giờ phải nghẹn khuất như thế.
Hoàng đế ra lệnh yến tiệc tổ chức ba ngày, điều này có nghĩa Tiêu Lăng vũ phải đội nón xanh kính rượu ba ngày.
Bên kia Tô Vân Thanh đã được đưa đi tắm rửa ăn mặc trang điểm lại một lần nữa, bị đưa vào động phòng.
"Thiếu gia, ngươi không nên quá thương tâm, Vương gia chịu trở lại mời rượu, đã nói lên trong lòng của hắn vẫn có ngươi." Tiểu nha hoàn hồi môn của phủ Thừa Tướng Thanh Chi nhìn Tô Vân Thanh đang ngơ ngác, nhẹ nhàng an ủi.
Một hồi lâu Tô Vân Thanh mới hồi phục tinh thần trở lại, nghe Thanh Chi nói, cảm thấy vô cùng khó hiểu: "Ta phải thương tâm chuyện gì?"
Vừa dứt lời, khuôn mặt Thanh Chi tỏ vẻ kỳ lạ.
Thiếu gia nhà mình mười mấy năm qua chưa bao giờ nói đầy đủ rõ ràng hết một câu, sao hôm nay lại có thể nghe hiểu lời nói của người khác, còn có thể hỏi lại, quả thực không thể tưởng tượng nổi.
"Thiếu gia, ngươi...Ngươi biết nói chuyện?!" Thanh Chi mở to hai mắt.
Tô Vân Thanh vuốt vuốt đầu, nơi vừa mới đập phải vẫn còn hơi đau. Nhìn chung quanh một lần, bụm lấy cái bụng đang đói meo của mình hỏi: "Có đồ ăn không?"
Thanh Chi đáp: "Ở ngày đại hôn tân nương tử không thể ăn thứ gì, thiếu gia người nhẫn nại một chút, ngày mai Thanh Chi đi tìm đồ ăn cho người."
Tô Vân Thanh liếc mắt, quay người lại nhìn chà là, đậu phộng, nhãn, hạt dưa, phủ kín trên giường, hai mắt lập tức sáng lên.
Lấy rất nhiều quả chà là đỏ, ném vào miệng từng viên một, nhả hạt chà là khắp nơi.
"A..., ngủ mấy trăm năm, đã lâu rồi chưa từng ăn đồ ăn, thật tuyệt!" Tô Vân Thanh lại lấy một ít đậu phộng, nhanh chóng lột vỏ, cẩn thận đưa cho Thanh Chi.
"Ngươi cũng ăn đi..., đừng lo , những trái cây này đều rất ngon, không hổ là đồ của vương phủ." Tô Vân Thanh bẹp miệng.
Thanh Chi sợ tới mức vội vàng nắm lấy mấy quả nhãn trên tay Tô Vân Thanh: "Thiếu gia, những thứ này không thể ăn, nếu để Vương gia nhìn thấy, nhất định sẽ tức giận!"
"Hắn tức giận thì liên quan gì đến ta? Ta mặc kệ, dù sao ta đói bụng." Tô Vân Thanh nằm lỳ ở trên giường, tay trái cầm một quả nhãn, tay phải một quả chà là đỏ.
Ăn cả buổi, những thứ này đã bị hắn tiêu diệt hết phân nữa, bụng tròn vo, trên sàn đầy vỏ và hạt.
Tiêu Lăng Vũ uống rượu say khướt đẩy cửa ra, nhìn khăn đỏ đã bị Tô Vân Thanh sốc lên, đang chuẩn bị trách cứ hắn không hiểu quy củ, lại bị hạt chà là tròn vo dưới sàn làm ngã chỏng vó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất