Chương 7
73
Sở Hoài Cẩn không hề nghi ngờ, Ngọc Thiền đã bị mua chuộc bởi Trình Bình không biết rốt cuộc chỗ nào đó có phẳng hay không.
Đừng nói là Ngọc Thiền, bây giờ ngay cả Thu Nguyệt được thái tử cử đến chỗ cậu mà nhắc đến kẻ nào đó đang toả sáng chói lọi kia, trong mắt cũng mang vẻ khác biệt, chưa biết chừng cũng chả trung thành được bao lâu nữa.
Chậc, Phong Yến Chu đúng là máy gặt thiếu nữ hoài xuân hình người biết đi.
74
Được thôi, thực ra tên này còn gặt cả thiếu nam hoài xuân nữa.
Ví dụ, bản thân cậu kiếp trước.
Chậc.
75
Sở Hoài Cẩn nghe phát chán “việc linh tinh của Trấn Nam Vương”, nếu không phải biết sâu sắc Nhiếp Chính Vương kiếp trước là một kẻ lòng dạ khó lường, thủ đoạn độc ác, cậu cũng muốn công khai hỏi Ngọc Thiền…
Phản bội cũng thôi đi, còn khen ngợi tâng bốc đối tượng trước mặt sếp cũ, các người nghĩ tôi ngu hả, nghĩ tôi ngu hả, hay là nghĩ tôi ngu hả?!
Cô nàng lộ liễu thế này, Sở Hoài Cẩn muốn giả ngu, có điều méo nhìn ra nàng có vấn đề gì, rất cực nhọc có được không?!
76
Thê thảm hơn là, tiểu học Đông Cung vừa tổ chức lại sau khi Sở Hoài Cẩn khỏi hẳn chưa được mấy ngày, thầy giáo thái tử đã bắt đầu bận túi bụi, không cách nào triệu cậu đến Đông Cung học hàng ngày được, đành thi thoảng đến thăm cậu.
Thế là, Ngọc Thiền được dịp lăng xê Trấn Nam Vương trước mặt cậu cả ngày trời.
Nếu không phải cậu ấm Sở đã quen kẻ này cả một kiếp, có khi sẽ bị nàng tẩy não thật, tin vào lời tà ma của nàng.
77
Một Phong Yến Chu dịu dàng chu đáo, hiền lành hào hiệp?
Thế hắn phải bị người khác nhập vào hoặc cướp xác mới có khả năng.
78
Sở Hoài Cẩn thật sự méo chịu nổi, bèn tìm một con đường nhanh chóng cắt đuôi Ngọc Thiền – leo cây.
Khoảng cách chiều ngang năm mét, và khoảng cách chiều dọc năm mét, đó là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.
Cổ thụ chọc trời gần lãnh cung của họ, Cải Chíp 13 tuổi trèo được, đại cô nương 18 tuổi thật lòng ứ trèo được.
Cao thủ Trình Bình thì chắc chắn là lên được, có điều may mà cấp dưới hàng hiệu của Phong Yến Chu là một kẻ ít nói kiệm lời, chưa bao giờ nhắc đến một chữ “Phong” trước mặt Sở Hoài Cẩn.
Leo lên cây, cuối cùng tai cậu ấm Sở mới được yên tĩnh một lát.
79
Mùng bảy đầu tháng tư, ánh nắng cuối xuân vừa đẹp, Sở Hoài Cẩn lại trốn lên ngọn cây lần nữa.
Ngắm từng chùm hoa trắng chi chít đầy cành, cậu mới nhận ra, lại đến mùa cây hoè già này nở hoa.
Hoè, tức là ma cây.
Dù là ở xã hội hiện đại, người chú trọng phong thuỷ cũng sẽ coi việc trồng hoè trong nhà là điềm chẳng lành.
Có điều một là cây hoè già này đã nghìn năm tuổi, có thể gọi là cây thần, hai là vị trí của nó gần lãnh cung, mặc kệ nó lành hay không, đều không ảnh hưởng đến sự u ám đổ nát ở đây, vậy nên bất kể là hoàng đế tiền triều hay quân vương triều Ninh đều không chặt bỏ cái cây này, để lại cho nó một con đường sống.
Cũng để lại cho Sở Hoài Cẩn trong quá khứ thứ lót dạ trong mùa xuân.
80
Kiếp trước, Sở Cải Chíp trước khi trở thành Thiếu Đế, trong năm mong chờ nhất là đầu tháng tư và cuối tháng tám.
Mỗi khi đến dịp này, bên cạnh lãnh cung cũ nát hiu quạnh vắng bóng người, hoa hoè trắng muốt nở trên cây cổ thụ ngàn năm, ngoài cung điện của Phùng chiêu nghi muốn có con tha thiết, lựu đỏ kết trái trên cành cây cong trĩu, hai thứ này là ký ức ngọt ngào nhất thời niên thiếu của Sở Hoài Cẩn.
Thực ra cậu thích lựu ngọt lịm tận tim hơn, có điều Phùng chiêu nghi trước giờ không phải người dễ hoà thuận, mỗi lần Sở Hoài Cẩn hái trộm lựu bị phát hiện, không thể tránh khỏi chịu một trận phạt.
Còn cây hoè vô chủ này thì hào phóng hơn nhiều.
Không chỉ mùa hoa kéo dài nửa tháng mặc cho cậu ngắt, dù hàng ngày cậu ăn no xong hái hoa hoè đầy ống tay áo mang về lãnh cung cất, cũng không bị ai trách phạt mắng nhiếc.
Loài hoa trắng bé nhỏ nở rộ cuối xuân này từng là thứ mà Sở Hoài Cẩn yêu thích nhất.
Có điều sau này cậu làm hoàng đế, vị ngọt của hoa hoè và nỗi khổ thời thiếu niên đều dần dần bị cậu cố tình quên lãng.
Hôm nay quay lại, đã là cách biệt hai kiếp người, trần duyên đã tắt lại bùng dậy.
81
Sở Hoài Cẩn ngắm hoa trắng mọc thành chùm bên cạnh, trong lòng cảm thán vô vàn, cuối cùng rút ra một kết luận: Cậu muốn ăn bánh hoa hoè rán.
Bất kể làm Sở Thiếu Đế hay cậu ấm Sở, cậu đều chưa bao giờ ăn món làm từ hoa hoè.
83
Kể từ khi được thái tử chăm sóc, Sở Hoài Cẩn càng ngày càng có địa vị trong mắt cung nhân bình thường.
Sau khi được giỏ vải Hồng Đỉnh Tuyết giữa mùa hè năm ngoái, thái giám và cô cô ở Ngự Thiện Ty không chỉ bắt đầu chuẩn bị cơm cho cậu theo phần chia cho hoàng tử bình thường, thậm chí thi thoảng còn làm thêm một vài món “biếu tặng” cho Cửu hoàng tử này.
Tới tận khi cây Cải Chíp vốn vàng võ gầy guộc là cậu được nuôi xanh tươi béo tốt, tựa Cải Chíp được điêu khắc từ ngọc phỉ thuý.
84
Kiếp trước Sở Hoài Cẩn bị bắt nạt từ tấm bé, đã quen thói tự ti, không cảm thấy gì.
Sau khi lượn lờ một vòng bên ngoài bị lôi về, bây giờ cậu ấm Sở thi thoảng soi gương, đều cảm thán tại sao trước kia khi cậu còn được gọi là “Sở Hoài Cẩn”, lại không có gương mặt của Sở Thiếu Đế.
Nếu ở xã hội hiện đại cậu cũng có vẻ bề ngoài như thế này, thế cậu còn theo đuổi cỏ non, đào tạo boyband gì nữa?
Bản thân cậu cũng lên sàn làm thần tượng được không?!
Chẳng cần hát, nhảy, rap và diễn xuất gì sất, chỉ cần dựa vào khuôn mặt này cũng đủ hot.
Đến khi đó cậu hợp tác, tạo hint với Phương Thiếu Hàn, hai ngôi sao đông fan hàng đầu mới toanh sẽ cùng ra đời.
Ồ, tiền đề là họ Phương tỉnh dậy khỏi trạng thái người thực vật cái đã.
85
Nói thật thì, bảo Phương Thiếu Hàn là bạn thân của Sở Hoài Cẩn, chẳng thà bảo y là khoản đầu tư thất bại đầu tiên và lớn nhất đời này của cậu.
Năm ấy cậu ấm Sở nhận được một khoản vốn khởi nghiệp lớn từ chủ tịch Sở đã từ bỏ việc cứu chữa cậu, đến năm bốn người khác đi thực tập, cậu bèn hăng hái đòi mở công ty giải trí quy mô nhỏ.
Lúc đó cậu tình cờ làm quen với Phương Thiếu Hàn vừa thoát khỏi thân phận thực tập sinh, ra mắt nhóm dưới mác của công ty quản lý cũ.
Hai người họ bất kể là âm nhạc, thẩm mỹ hay lý tưởng kinh doanh, kế hoạch phát triển đều rất ăn ý, cậu ấm Sở bèn vung tiền hào phóng, giúp Phương Thiếu Hàn đền bù tiền vi phạm hợp đồng, mua lại boyband của y.
Kết quả, trời có gió bão bất ngờ, đầu tư mất tong tiền vốn.
Boyband này còn chưa thu âm xong ca khúc đầu tiên dưới quyền công ty giải trí Song Mộc, đã bị tai nạn xe trong lúc đi đường giữa đêm mưa gió. Mặc dù các thành viên khác bị thương không nghiêm trọng lắm, nhưng Phương Thiếu Hàn là gương mặt đại diện và sáng tác nòng cốt của nhóm thì hôn mê, hơn hai năm trời chưa tỉnh lại được.
Một nhóm mới còn chưa có danh tiếng gì, thoắt cái mất gương mặt đại diện và quân át chủ bài, nghĩ cũng biết tương lai u ám cỡ nào.
Sở Hoài Cẩn gồng hai năm ròng, bỏ hàng triệu vào, cuối cùng chẳng bao lâu trước khi cậu sống lại quay về, vẫn ảm đạm quyết định chi một khoản phí đền bù lớn cho từng thành viên trong nhóm trước khi giải tán.
Có điều, hình như ở bữa tiệc sinh nhật trước khi quay về, cậu có nhận được cuộc gọi bảo Phương Thiếu Hàn đã tỉnh dậy?
Bởi lúc ấy cậu bị chuốc nhiều rượu quá, rốt cuộc cú điện đó là thật hay mơ, cậu không rõ nữa.
Nhưng mà, dù cho dự án đầu tư thua lỗ của cậu tỉnh rồi thì đã sao?
Bây giờ chưa biết chừng đến lượt cơ thể của cậu ấm Sở làm người thực vật trong bệnh viện ấy chứ!
86
Nói thì tức, nhưng quyết định tìm quản lý chuyên nghiệp đến thừa kế của chủ tịch Sở quả là đúng đắn sáng suốt, nhìn xa trông rộng.
87
Khụ, chúng ta quay trở về chủ đề chính.
Người của phòng Ngự Thiện cũng bắt đầu tặng món cho Sở Hoài Cẩn, thế bây giờ cậu đặt một cái bánh hoa hoè cũng không phải việc gì khó.
Vừa hay cậu đã ở trên cây hoè rồi, dứt khoát tự tay hái một ít, lát nữa bảo Ngọc Thiền mang đến phòng Ngự Thiện.
Cũng không cần hái nhiều quá, đủ cho cậu nếm thử là được.
Ừm… hay là làm một ít cho cả thái tử nữa?
Món ăn vặt ông trời ban cho dân nghèo này, đảm bảo những quý nhân trong cung như họ đều chưa bao giờ ăn.
88
Sở Hoài Cẩn vừa nghĩ vừa giơ tay víu hoa hoè nở rộ từng cụm cách mình hơi xa, bất cẩn đánh rơi hết chùm hoa trắng muốt đã hái trong lòng.
Cậu vội vàng thò đầu ra từ trong tán hoa, muốn gọi Ngọc Thiền toàn ngồi chờ cậu trèo xuống, nhặt số hoa rơi xuống đất đó.
Tuy nhiên lần này Ngọc Thiền không ở dưới cây, thay vào đó là một chàng trai mặc áo đỏ bị cậu vãi hoa hoè đầy người, đang ngẩng đầu nhìn cậu.
89
Chàng trai đó nom ngoài hai mươi, mặt như ngọc tạc, mày kiếm mắt sáng, mặc dù quần áo và đai buộc tóc đều lo liệu cẩn thận theo lễ nghi, nhưng toàn thân toát ra vẻ kiêu ngạo ngỗ ngược.
Hắn giơ tay lấy chùm hoa hoè đáp trên đầu mình xuống, đặt dưới mũi ngửi nhẹ, rồi mỉm cười với Sở Hoài Cẩn, “Tiểu lang quân là… tiên nhân hoa hoè xuống trần à?”
Người đó vốn đã tuấn tú sáng sủa, phong thái hiên ngang, lúc này đáy mắt, bờ môi đều toát lên tình cảm dịu dàng, tựa người trong mộng của vô số cô gái trên thế gian.
90
Nụ cười của hắn, e là thắng cả sắc xuân một nửa vương đô.
91
Tuy nhiên Sở Hoài Cẩn nhìn chàng trai áo đỏ dưới gốc cây này, trong lòng chỉ có một suy nghĩ…
Nhà ngươi bị người khác nhập thật à, Phong Yến Chu?!
Sở Hoài Cẩn không hề nghi ngờ, Ngọc Thiền đã bị mua chuộc bởi Trình Bình không biết rốt cuộc chỗ nào đó có phẳng hay không.
Đừng nói là Ngọc Thiền, bây giờ ngay cả Thu Nguyệt được thái tử cử đến chỗ cậu mà nhắc đến kẻ nào đó đang toả sáng chói lọi kia, trong mắt cũng mang vẻ khác biệt, chưa biết chừng cũng chả trung thành được bao lâu nữa.
Chậc, Phong Yến Chu đúng là máy gặt thiếu nữ hoài xuân hình người biết đi.
74
Được thôi, thực ra tên này còn gặt cả thiếu nam hoài xuân nữa.
Ví dụ, bản thân cậu kiếp trước.
Chậc.
75
Sở Hoài Cẩn nghe phát chán “việc linh tinh của Trấn Nam Vương”, nếu không phải biết sâu sắc Nhiếp Chính Vương kiếp trước là một kẻ lòng dạ khó lường, thủ đoạn độc ác, cậu cũng muốn công khai hỏi Ngọc Thiền…
Phản bội cũng thôi đi, còn khen ngợi tâng bốc đối tượng trước mặt sếp cũ, các người nghĩ tôi ngu hả, nghĩ tôi ngu hả, hay là nghĩ tôi ngu hả?!
Cô nàng lộ liễu thế này, Sở Hoài Cẩn muốn giả ngu, có điều méo nhìn ra nàng có vấn đề gì, rất cực nhọc có được không?!
76
Thê thảm hơn là, tiểu học Đông Cung vừa tổ chức lại sau khi Sở Hoài Cẩn khỏi hẳn chưa được mấy ngày, thầy giáo thái tử đã bắt đầu bận túi bụi, không cách nào triệu cậu đến Đông Cung học hàng ngày được, đành thi thoảng đến thăm cậu.
Thế là, Ngọc Thiền được dịp lăng xê Trấn Nam Vương trước mặt cậu cả ngày trời.
Nếu không phải cậu ấm Sở đã quen kẻ này cả một kiếp, có khi sẽ bị nàng tẩy não thật, tin vào lời tà ma của nàng.
77
Một Phong Yến Chu dịu dàng chu đáo, hiền lành hào hiệp?
Thế hắn phải bị người khác nhập vào hoặc cướp xác mới có khả năng.
78
Sở Hoài Cẩn thật sự méo chịu nổi, bèn tìm một con đường nhanh chóng cắt đuôi Ngọc Thiền – leo cây.
Khoảng cách chiều ngang năm mét, và khoảng cách chiều dọc năm mét, đó là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.
Cổ thụ chọc trời gần lãnh cung của họ, Cải Chíp 13 tuổi trèo được, đại cô nương 18 tuổi thật lòng ứ trèo được.
Cao thủ Trình Bình thì chắc chắn là lên được, có điều may mà cấp dưới hàng hiệu của Phong Yến Chu là một kẻ ít nói kiệm lời, chưa bao giờ nhắc đến một chữ “Phong” trước mặt Sở Hoài Cẩn.
Leo lên cây, cuối cùng tai cậu ấm Sở mới được yên tĩnh một lát.
79
Mùng bảy đầu tháng tư, ánh nắng cuối xuân vừa đẹp, Sở Hoài Cẩn lại trốn lên ngọn cây lần nữa.
Ngắm từng chùm hoa trắng chi chít đầy cành, cậu mới nhận ra, lại đến mùa cây hoè già này nở hoa.
Hoè, tức là ma cây.
Dù là ở xã hội hiện đại, người chú trọng phong thuỷ cũng sẽ coi việc trồng hoè trong nhà là điềm chẳng lành.
Có điều một là cây hoè già này đã nghìn năm tuổi, có thể gọi là cây thần, hai là vị trí của nó gần lãnh cung, mặc kệ nó lành hay không, đều không ảnh hưởng đến sự u ám đổ nát ở đây, vậy nên bất kể là hoàng đế tiền triều hay quân vương triều Ninh đều không chặt bỏ cái cây này, để lại cho nó một con đường sống.
Cũng để lại cho Sở Hoài Cẩn trong quá khứ thứ lót dạ trong mùa xuân.
80
Kiếp trước, Sở Cải Chíp trước khi trở thành Thiếu Đế, trong năm mong chờ nhất là đầu tháng tư và cuối tháng tám.
Mỗi khi đến dịp này, bên cạnh lãnh cung cũ nát hiu quạnh vắng bóng người, hoa hoè trắng muốt nở trên cây cổ thụ ngàn năm, ngoài cung điện của Phùng chiêu nghi muốn có con tha thiết, lựu đỏ kết trái trên cành cây cong trĩu, hai thứ này là ký ức ngọt ngào nhất thời niên thiếu của Sở Hoài Cẩn.
Thực ra cậu thích lựu ngọt lịm tận tim hơn, có điều Phùng chiêu nghi trước giờ không phải người dễ hoà thuận, mỗi lần Sở Hoài Cẩn hái trộm lựu bị phát hiện, không thể tránh khỏi chịu một trận phạt.
Còn cây hoè vô chủ này thì hào phóng hơn nhiều.
Không chỉ mùa hoa kéo dài nửa tháng mặc cho cậu ngắt, dù hàng ngày cậu ăn no xong hái hoa hoè đầy ống tay áo mang về lãnh cung cất, cũng không bị ai trách phạt mắng nhiếc.
Loài hoa trắng bé nhỏ nở rộ cuối xuân này từng là thứ mà Sở Hoài Cẩn yêu thích nhất.
Có điều sau này cậu làm hoàng đế, vị ngọt của hoa hoè và nỗi khổ thời thiếu niên đều dần dần bị cậu cố tình quên lãng.
Hôm nay quay lại, đã là cách biệt hai kiếp người, trần duyên đã tắt lại bùng dậy.
81
Sở Hoài Cẩn ngắm hoa trắng mọc thành chùm bên cạnh, trong lòng cảm thán vô vàn, cuối cùng rút ra một kết luận: Cậu muốn ăn bánh hoa hoè rán.
Bất kể làm Sở Thiếu Đế hay cậu ấm Sở, cậu đều chưa bao giờ ăn món làm từ hoa hoè.
83
Kể từ khi được thái tử chăm sóc, Sở Hoài Cẩn càng ngày càng có địa vị trong mắt cung nhân bình thường.
Sau khi được giỏ vải Hồng Đỉnh Tuyết giữa mùa hè năm ngoái, thái giám và cô cô ở Ngự Thiện Ty không chỉ bắt đầu chuẩn bị cơm cho cậu theo phần chia cho hoàng tử bình thường, thậm chí thi thoảng còn làm thêm một vài món “biếu tặng” cho Cửu hoàng tử này.
Tới tận khi cây Cải Chíp vốn vàng võ gầy guộc là cậu được nuôi xanh tươi béo tốt, tựa Cải Chíp được điêu khắc từ ngọc phỉ thuý.
84
Kiếp trước Sở Hoài Cẩn bị bắt nạt từ tấm bé, đã quen thói tự ti, không cảm thấy gì.
Sau khi lượn lờ một vòng bên ngoài bị lôi về, bây giờ cậu ấm Sở thi thoảng soi gương, đều cảm thán tại sao trước kia khi cậu còn được gọi là “Sở Hoài Cẩn”, lại không có gương mặt của Sở Thiếu Đế.
Nếu ở xã hội hiện đại cậu cũng có vẻ bề ngoài như thế này, thế cậu còn theo đuổi cỏ non, đào tạo boyband gì nữa?
Bản thân cậu cũng lên sàn làm thần tượng được không?!
Chẳng cần hát, nhảy, rap và diễn xuất gì sất, chỉ cần dựa vào khuôn mặt này cũng đủ hot.
Đến khi đó cậu hợp tác, tạo hint với Phương Thiếu Hàn, hai ngôi sao đông fan hàng đầu mới toanh sẽ cùng ra đời.
Ồ, tiền đề là họ Phương tỉnh dậy khỏi trạng thái người thực vật cái đã.
85
Nói thật thì, bảo Phương Thiếu Hàn là bạn thân của Sở Hoài Cẩn, chẳng thà bảo y là khoản đầu tư thất bại đầu tiên và lớn nhất đời này của cậu.
Năm ấy cậu ấm Sở nhận được một khoản vốn khởi nghiệp lớn từ chủ tịch Sở đã từ bỏ việc cứu chữa cậu, đến năm bốn người khác đi thực tập, cậu bèn hăng hái đòi mở công ty giải trí quy mô nhỏ.
Lúc đó cậu tình cờ làm quen với Phương Thiếu Hàn vừa thoát khỏi thân phận thực tập sinh, ra mắt nhóm dưới mác của công ty quản lý cũ.
Hai người họ bất kể là âm nhạc, thẩm mỹ hay lý tưởng kinh doanh, kế hoạch phát triển đều rất ăn ý, cậu ấm Sở bèn vung tiền hào phóng, giúp Phương Thiếu Hàn đền bù tiền vi phạm hợp đồng, mua lại boyband của y.
Kết quả, trời có gió bão bất ngờ, đầu tư mất tong tiền vốn.
Boyband này còn chưa thu âm xong ca khúc đầu tiên dưới quyền công ty giải trí Song Mộc, đã bị tai nạn xe trong lúc đi đường giữa đêm mưa gió. Mặc dù các thành viên khác bị thương không nghiêm trọng lắm, nhưng Phương Thiếu Hàn là gương mặt đại diện và sáng tác nòng cốt của nhóm thì hôn mê, hơn hai năm trời chưa tỉnh lại được.
Một nhóm mới còn chưa có danh tiếng gì, thoắt cái mất gương mặt đại diện và quân át chủ bài, nghĩ cũng biết tương lai u ám cỡ nào.
Sở Hoài Cẩn gồng hai năm ròng, bỏ hàng triệu vào, cuối cùng chẳng bao lâu trước khi cậu sống lại quay về, vẫn ảm đạm quyết định chi một khoản phí đền bù lớn cho từng thành viên trong nhóm trước khi giải tán.
Có điều, hình như ở bữa tiệc sinh nhật trước khi quay về, cậu có nhận được cuộc gọi bảo Phương Thiếu Hàn đã tỉnh dậy?
Bởi lúc ấy cậu bị chuốc nhiều rượu quá, rốt cuộc cú điện đó là thật hay mơ, cậu không rõ nữa.
Nhưng mà, dù cho dự án đầu tư thua lỗ của cậu tỉnh rồi thì đã sao?
Bây giờ chưa biết chừng đến lượt cơ thể của cậu ấm Sở làm người thực vật trong bệnh viện ấy chứ!
86
Nói thì tức, nhưng quyết định tìm quản lý chuyên nghiệp đến thừa kế của chủ tịch Sở quả là đúng đắn sáng suốt, nhìn xa trông rộng.
87
Khụ, chúng ta quay trở về chủ đề chính.
Người của phòng Ngự Thiện cũng bắt đầu tặng món cho Sở Hoài Cẩn, thế bây giờ cậu đặt một cái bánh hoa hoè cũng không phải việc gì khó.
Vừa hay cậu đã ở trên cây hoè rồi, dứt khoát tự tay hái một ít, lát nữa bảo Ngọc Thiền mang đến phòng Ngự Thiện.
Cũng không cần hái nhiều quá, đủ cho cậu nếm thử là được.
Ừm… hay là làm một ít cho cả thái tử nữa?
Món ăn vặt ông trời ban cho dân nghèo này, đảm bảo những quý nhân trong cung như họ đều chưa bao giờ ăn.
88
Sở Hoài Cẩn vừa nghĩ vừa giơ tay víu hoa hoè nở rộ từng cụm cách mình hơi xa, bất cẩn đánh rơi hết chùm hoa trắng muốt đã hái trong lòng.
Cậu vội vàng thò đầu ra từ trong tán hoa, muốn gọi Ngọc Thiền toàn ngồi chờ cậu trèo xuống, nhặt số hoa rơi xuống đất đó.
Tuy nhiên lần này Ngọc Thiền không ở dưới cây, thay vào đó là một chàng trai mặc áo đỏ bị cậu vãi hoa hoè đầy người, đang ngẩng đầu nhìn cậu.
89
Chàng trai đó nom ngoài hai mươi, mặt như ngọc tạc, mày kiếm mắt sáng, mặc dù quần áo và đai buộc tóc đều lo liệu cẩn thận theo lễ nghi, nhưng toàn thân toát ra vẻ kiêu ngạo ngỗ ngược.
Hắn giơ tay lấy chùm hoa hoè đáp trên đầu mình xuống, đặt dưới mũi ngửi nhẹ, rồi mỉm cười với Sở Hoài Cẩn, “Tiểu lang quân là… tiên nhân hoa hoè xuống trần à?”
Người đó vốn đã tuấn tú sáng sủa, phong thái hiên ngang, lúc này đáy mắt, bờ môi đều toát lên tình cảm dịu dàng, tựa người trong mộng của vô số cô gái trên thế gian.
90
Nụ cười của hắn, e là thắng cả sắc xuân một nửa vương đô.
91
Tuy nhiên Sở Hoài Cẩn nhìn chàng trai áo đỏ dưới gốc cây này, trong lòng chỉ có một suy nghĩ…
Nhà ngươi bị người khác nhập thật à, Phong Yến Chu?!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất