Chương 10: Đừng Tự Giới Thiệu
Đường Vũ nhếch khóe miệng cười cười, đi theo Minh Thành lên xe, Minh Thành một đường lái xe đưa cô đến Hồng Phong Uyển sắp xếp xong xuôi, buổi tối hôm đó, Hoắc Vân Thâm liền trở về.
Một đêm kiều diễm, Hoắc Vân Thâm tâm tình cực tốt, ôm bả vai Đường Nghiên: "Giang Thành truyền rằng cuộc sống riêng tư của đại tiểu thư Đường gia hỗn loạn, trước kia em như thế nào tôi không quan tâm, sau này thành thật ở bên cạnh tôi.”
Đường Vũ cười, tựa vào lồng ngực Hoắc Vân Thâm, lười biếng như nhau, cô nói: "Bám được vào kim chủ Tam gia này, là phúc khí của em."
Hoắc Vân Thâm vuốt mái tóc cô, nói: "Nói chuyện đàng hoàng, đừng một hai câu Tam gia.”
"Vân Thâm." Đường Vũ hết sức tự nhiên đổi xưng hô, Hoắc Vân Thâm rất hài lòng với sự thông minh lanh lợi của người phụ nữ này.
Đường Vũ quả nhiên là vì tiền tài, vì quyền thế, ỷ vào gương mặt xinh đẹp này, còn có tính tình được Hoắc Vân Thâm thích, ở lại bên cạnh anh, Hoắc Vân Thâm cũng nói được làm được, Đường Vũ bất kể là muốn tiền hay là muốn xe, Hoắc Vân Thâm đều hết sức hào phóng, đối với một người phụ nữ từng có danh tiếng xấu mà nói, Hoắc Vân Thâm cũng đã hết sức phóng khoáng, cũng cực kỳ có dũng khí rồi.
Một đêm ngủ không ngon, Đường Vũ vừa tỉnh ngủ đã thoáng nhìn thấy người phụ nữ ngồi bên giường, giật mình, hỏi: "Cô Bạch?”
Bạch Chi Ngữ mặc quần áo bệnh nhân, nhan sắc tươi mát đáng yêu, tóc dài tản ra sau lưng, nhìn Đường Vũ, cười cười, nói: "Thì ra cô Đường biết tôi.”
"Có việc gì không?" Đường Vũ ngồi dậy, tựa vào đầu giường hỏi.
"Nghe Vân Thâm nói có một người bạn cũng ở đây, liền tới xem một chút." Bạch Chi Ngữ cười nhìn về phía Đường Vũ, trong ánh mắt lại mang theo châm chọc rõ ràng.
Đường Vũ làm sao lại nhìn không ra chứ, Bạch Chi Ngữ mang bộ dạng chính cung nương nương giáo huấn tiện thiếp, Đường Vũ cười cười, nói: "Phiền cô Bạch quan tâm rồi, qua hai ngày nữa tôi sẽ xuất viện.”
"Cô Đường hiện tại đang ở đâu?" Bạch Chi Ngữ bỗng nhiên hỏi.
"Tôi..."
"Hồng Phong Uyển sao?" Bạch Chi Ngữ cắt ngang lời Đường Vũ, nói: "Cô Đường biết mình là người phụ nữ thứ mấy vào ở không?”
Đường Vũ ngẩn người, nếu như cô đối với Hoắc Vân Thâm tràn đầy thâm tình, nói không chừng thật đúng là sẽ bị những lời này làm tổn thương đến khóc trời kêu đất, Đường Vũ cười cười, nói: "Cô Bạch cũng từng sống trong Hồng Phong Uyển sao? Hay là nói, Vân Thâm mua biệt thự khác cho cô Bạch?”
Bạch Chi Ngữ nhất thời nghẹn lời, Giang Thành ai mà không biết, Hoắc Vân Thâm chọn thứ gì đó, nhất định phải là cao cấp tốt, Hồng Phong Uyển là biệt thự cao cấp nhất Giang Thành, không có nơi ở nào tốt hơn nơi này, nhưng Hoắc Vân Thâm lại đem biệt thự này cho Đường Vũ ở lại, chuyện này khiến trong lòng Bạch Chi Ngữ rất khó chịu. ( Truyện chỉ đăng ở dtruyen )
"Đường Vũ! Cô có biết tôi là ai không? "Bạch Chi Ngữ trừng mắt nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Đường Vũ.
Đường Vũ ngẩng đầu nhìn về phía Bạch Chi Ngữ, nói: "Không biết, cô Bạch hôm nay đến là để tự giới thiệu với tôi sao? Vậy thì không cần, tôi cũng không muốn quen biết cô, nếu cô Bạch đến tuyên bố chủ quyền, ít nhất cũng phải để Hoắc Vân Thâm nói cho tôi biết anh ấy có bạn gái hoặc vị hôn thê, tôi tự nhiên sẽ thành thật dọn ra khỏi Hồng Phong Uyển, tôi mệt rồi, mời cô Bạch ra ngoài.”
“Tôi không ra, cô có thể làm gì? Bạch Chi Ngữ khiêu khích nhìn Đường Vũ.
Nói thật, diện mạo của Bạch Chi Ngữ là loại ngọt ngào của em gái hàng xóm, cho dù là khiêu khích, cũng là ngọt ngào đáng yêu.
Đường Vũ nhắm mắt lại, lại mở mắt ra, thay đổi biểu cảm thành không gan không phổi kia, nói: "Cô Bạch, tuy rằng tôi không biết cô là ai, nhưng tôi biết, Vân Thâm không thích phụ nữ giả tạo, tốt nhất cô nên an phận một chút.”
Bạch Chi Ngữ "Ha ha" cười, nhìn Đường Vũ: "Cô Đường, anh Vân Thâm thích bổn phận của cô, tôi và cô, không giống nhau.”
“A!” Đường Vũ cười châm chọc, Bạch Chi Ngữ cũng thật sự là quá tự tin, loại đàn ông như Hoắc Vân Thâm, phụ nữ đối với anh mà nói, vĩnh viễn cũng không phải thứ là quan trọng nhất.
"Không tin?" Bạch Chi Ngữ nhếch khóe miệng, cười ngọt ngào lại đáng sợ: "Vậy chúng ta thử một chút là biết!”
Một đêm kiều diễm, Hoắc Vân Thâm tâm tình cực tốt, ôm bả vai Đường Nghiên: "Giang Thành truyền rằng cuộc sống riêng tư của đại tiểu thư Đường gia hỗn loạn, trước kia em như thế nào tôi không quan tâm, sau này thành thật ở bên cạnh tôi.”
Đường Vũ cười, tựa vào lồng ngực Hoắc Vân Thâm, lười biếng như nhau, cô nói: "Bám được vào kim chủ Tam gia này, là phúc khí của em."
Hoắc Vân Thâm vuốt mái tóc cô, nói: "Nói chuyện đàng hoàng, đừng một hai câu Tam gia.”
"Vân Thâm." Đường Vũ hết sức tự nhiên đổi xưng hô, Hoắc Vân Thâm rất hài lòng với sự thông minh lanh lợi của người phụ nữ này.
Đường Vũ quả nhiên là vì tiền tài, vì quyền thế, ỷ vào gương mặt xinh đẹp này, còn có tính tình được Hoắc Vân Thâm thích, ở lại bên cạnh anh, Hoắc Vân Thâm cũng nói được làm được, Đường Vũ bất kể là muốn tiền hay là muốn xe, Hoắc Vân Thâm đều hết sức hào phóng, đối với một người phụ nữ từng có danh tiếng xấu mà nói, Hoắc Vân Thâm cũng đã hết sức phóng khoáng, cũng cực kỳ có dũng khí rồi.
Một đêm ngủ không ngon, Đường Vũ vừa tỉnh ngủ đã thoáng nhìn thấy người phụ nữ ngồi bên giường, giật mình, hỏi: "Cô Bạch?”
Bạch Chi Ngữ mặc quần áo bệnh nhân, nhan sắc tươi mát đáng yêu, tóc dài tản ra sau lưng, nhìn Đường Vũ, cười cười, nói: "Thì ra cô Đường biết tôi.”
"Có việc gì không?" Đường Vũ ngồi dậy, tựa vào đầu giường hỏi.
"Nghe Vân Thâm nói có một người bạn cũng ở đây, liền tới xem một chút." Bạch Chi Ngữ cười nhìn về phía Đường Vũ, trong ánh mắt lại mang theo châm chọc rõ ràng.
Đường Vũ làm sao lại nhìn không ra chứ, Bạch Chi Ngữ mang bộ dạng chính cung nương nương giáo huấn tiện thiếp, Đường Vũ cười cười, nói: "Phiền cô Bạch quan tâm rồi, qua hai ngày nữa tôi sẽ xuất viện.”
"Cô Đường hiện tại đang ở đâu?" Bạch Chi Ngữ bỗng nhiên hỏi.
"Tôi..."
"Hồng Phong Uyển sao?" Bạch Chi Ngữ cắt ngang lời Đường Vũ, nói: "Cô Đường biết mình là người phụ nữ thứ mấy vào ở không?”
Đường Vũ ngẩn người, nếu như cô đối với Hoắc Vân Thâm tràn đầy thâm tình, nói không chừng thật đúng là sẽ bị những lời này làm tổn thương đến khóc trời kêu đất, Đường Vũ cười cười, nói: "Cô Bạch cũng từng sống trong Hồng Phong Uyển sao? Hay là nói, Vân Thâm mua biệt thự khác cho cô Bạch?”
Bạch Chi Ngữ nhất thời nghẹn lời, Giang Thành ai mà không biết, Hoắc Vân Thâm chọn thứ gì đó, nhất định phải là cao cấp tốt, Hồng Phong Uyển là biệt thự cao cấp nhất Giang Thành, không có nơi ở nào tốt hơn nơi này, nhưng Hoắc Vân Thâm lại đem biệt thự này cho Đường Vũ ở lại, chuyện này khiến trong lòng Bạch Chi Ngữ rất khó chịu. ( Truyện chỉ đăng ở dtruyen )
"Đường Vũ! Cô có biết tôi là ai không? "Bạch Chi Ngữ trừng mắt nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Đường Vũ.
Đường Vũ ngẩng đầu nhìn về phía Bạch Chi Ngữ, nói: "Không biết, cô Bạch hôm nay đến là để tự giới thiệu với tôi sao? Vậy thì không cần, tôi cũng không muốn quen biết cô, nếu cô Bạch đến tuyên bố chủ quyền, ít nhất cũng phải để Hoắc Vân Thâm nói cho tôi biết anh ấy có bạn gái hoặc vị hôn thê, tôi tự nhiên sẽ thành thật dọn ra khỏi Hồng Phong Uyển, tôi mệt rồi, mời cô Bạch ra ngoài.”
“Tôi không ra, cô có thể làm gì? Bạch Chi Ngữ khiêu khích nhìn Đường Vũ.
Nói thật, diện mạo của Bạch Chi Ngữ là loại ngọt ngào của em gái hàng xóm, cho dù là khiêu khích, cũng là ngọt ngào đáng yêu.
Đường Vũ nhắm mắt lại, lại mở mắt ra, thay đổi biểu cảm thành không gan không phổi kia, nói: "Cô Bạch, tuy rằng tôi không biết cô là ai, nhưng tôi biết, Vân Thâm không thích phụ nữ giả tạo, tốt nhất cô nên an phận một chút.”
Bạch Chi Ngữ "Ha ha" cười, nhìn Đường Vũ: "Cô Đường, anh Vân Thâm thích bổn phận của cô, tôi và cô, không giống nhau.”
“A!” Đường Vũ cười châm chọc, Bạch Chi Ngữ cũng thật sự là quá tự tin, loại đàn ông như Hoắc Vân Thâm, phụ nữ đối với anh mà nói, vĩnh viễn cũng không phải thứ là quan trọng nhất.
"Không tin?" Bạch Chi Ngữ nhếch khóe miệng, cười ngọt ngào lại đáng sợ: "Vậy chúng ta thử một chút là biết!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất