Chương 12: Anh Lột Cho Em Ăn
Đường Vũ sững sờ nhìn Hoắc Vân Thâm, không khỏi hỏi một câu: "Hoắc Tam gia, cô Bạch là bạn gái của anh à?"
Hoắc Vân Thâm ngẩng đầu nhìn cô một cái, ánh mắt có chút tức giận: "Tiểu Ngũ, nói chuyện đàng hoàng."
Đường Vũ đổi giọng: "Vân Thâm, cô Bạch là bạn gái của anh hả?"
"Em rất để ý?" Hoắc Vân Thâm ngước mắt lên nhìn cô.
Đường Vũ rất nhạy bén bắt được sự hứng thú trong ánh mắt Hoắc Vân Thâm, dường như anh rất thỏa mãn sự chấp nhất của Đường Vũ đối với loại chuyện này, sự cố chấp như vậy khiến anh vui vẻ, không chỉ vui vẻ mà còn đắc ý.
Đường Vũ là một cô gái rất kiêu ngạo, cô bám vào anh không sai, cô cũng sẽ thỉnh thoảng lấy lòng anh, nhưng lúc cô không vui, không vui sẽ không dỗ dành anh nữa. Giống như bây giờ, bộ dáng kiêu ngạo của Bạch Chi Ngữ khiến cô khó chịu. Hiện tại bộ dạng đắc ý này của Hoắc Vân Thâm cũng làm cho cô khó chịu, giống như hai người này ở bên nhau vậy, hiện tại Đường Nghiên vô cùng khó chịu.
Vì thế Đường Vũ người vốn rất muốn biết đáp án rụt người lại, tựa vào đầu giường, thờ ơ lột chuối, nói: "Không để ý, tùy tiện hỏi một chút mà thôi.”
Hoắc Vân Thâm cúi đầu nở nụ cười, Đường Vũ cũng không biết anh tự dưng lại vui vẻ cái gì, cô cúi đầu tập trung lột vỏ chuối, bầu không khí trong phòng yên tĩnh đến dọa người, Đường Vũ lột vỏ chuối xong cũng không cắn lấy một miếng.
Hoắc Vân Thâm bỗng nhiên nói một câu: "Không phải.”
"Bạch." Quả chuối trong tay Đường Vũ bị gãy, rơi xuống chăn của cô, cô sững sờ nhìn hơn nửa quả chuối trên chăn, lại ngẩng đầu nhìn Hoắc Vân Thâm, nói: "Gì cơ?”
Hoắc Vân Thâm lấy khăn giấy, cầm chuối trên chăn lên ném vào thùng rác, sau đó lại lấy ra một quả khác lột ra, đưa cho Đường Vũ: "Bao nhiêu tuổi rồi? Không biết ăn chuối à?”
Ánh mắt và giọng điệu của người đàn ông đều mang theo sự cưng chiều, thứ Đường Vũ chịu không được nhất chính là bộ dáng này của Hoắc Vân Thâm, giống như trong lòng anh cô là một bảo bối. Lúc này, tất cả cảm xúc nhỏ của Đường Vũ đều sẽ biến mất, chỉ lưu lại lòng tràn đầy nhu tình.
Đường Vũ cười, nhận lấy chuối cắn một miếng, hàm hồ không rõ nói: "Anh lột cho em sẽ biết.”
"Vậy nếu tôi không lột cho em thì sao?" Hoắc Vân Thâm bất đắc dĩ nhìn cô.
"Vậy thì em sẽ không bao giờ mua chuối nữa." Đường Vũ cười tủm tỉm nhìn Hoắc Vân Thâm.
"Đồ ngốc." Hoắc Vân Thâm vươn tay sờ sờ mái tóc của Đường Vũ rồi lại vuốt tóc rối ra sau tai, tỉ mỉ lại dịu dàng.
Rất hiển nhiên, Đường Vũ nói hai ba câu lại dỗ được Hoắc Vân Thâm, người đàn ông này có đôi khi thật sự rất dễ dỗ dành, chỉ cần Đường Vũ yếu thế, nhu thuận, nghe lời, sẽ làm cho Hoắc Vân Thâm vui vẻ.
"Còn có chỗ nào không thoải mái không?" Hoắc Vân Thâm hỏi.
"Không còn nữa" Đường Vũ lắc đầu, cười nói: "Làm sao? Muốn em xuất viện? Tiêu tiền của anh rồi sao?”
Hoắc Vân Thâm cười nhạo một tiếng: "Có giỏi thì tiêu hết đi.”
Đường Vũ bĩu môi, người có tiền chính là rất giỏi, nói chuyện cũng có khí thế như này, nếu cô có tiền như vậy, mới sẽ không lựa chọn cách này để tiếp cận Hoắc Vân Thâm, khiến mình bị động lại thấp giọng hạ khí.
"Thiết kế bản thảo chưa?" Hoắc Vân Thâm bỗng nhiên hỏi.
Đường Nghiên ngẩn người, lắc đầu: "Chưa, em không có đồ vẽ.”
"Trong nhà có, về nhà vẽ." Nhà Hoắc Vân Thâm nói là Hồng Phong Uyển, nhưng Đường Vũ lại không nhớ rõ, Hồng Phong Uyển làm gì có đồ vẽ tranh, trong lòng cô khẽ động, không phải là Hoắc Vân Thâm mua đấy chứ? Cô hơi mừng thầm, thậm chí nóng lòng muốn về nhà.
Hoắc Vân Thâm ngẩng đầu nhìn cô một cái, ánh mắt có chút tức giận: "Tiểu Ngũ, nói chuyện đàng hoàng."
Đường Vũ đổi giọng: "Vân Thâm, cô Bạch là bạn gái của anh hả?"
"Em rất để ý?" Hoắc Vân Thâm ngước mắt lên nhìn cô.
Đường Vũ rất nhạy bén bắt được sự hứng thú trong ánh mắt Hoắc Vân Thâm, dường như anh rất thỏa mãn sự chấp nhất của Đường Vũ đối với loại chuyện này, sự cố chấp như vậy khiến anh vui vẻ, không chỉ vui vẻ mà còn đắc ý.
Đường Vũ là một cô gái rất kiêu ngạo, cô bám vào anh không sai, cô cũng sẽ thỉnh thoảng lấy lòng anh, nhưng lúc cô không vui, không vui sẽ không dỗ dành anh nữa. Giống như bây giờ, bộ dáng kiêu ngạo của Bạch Chi Ngữ khiến cô khó chịu. Hiện tại bộ dạng đắc ý này của Hoắc Vân Thâm cũng làm cho cô khó chịu, giống như hai người này ở bên nhau vậy, hiện tại Đường Nghiên vô cùng khó chịu.
Vì thế Đường Vũ người vốn rất muốn biết đáp án rụt người lại, tựa vào đầu giường, thờ ơ lột chuối, nói: "Không để ý, tùy tiện hỏi một chút mà thôi.”
Hoắc Vân Thâm cúi đầu nở nụ cười, Đường Vũ cũng không biết anh tự dưng lại vui vẻ cái gì, cô cúi đầu tập trung lột vỏ chuối, bầu không khí trong phòng yên tĩnh đến dọa người, Đường Vũ lột vỏ chuối xong cũng không cắn lấy một miếng.
Hoắc Vân Thâm bỗng nhiên nói một câu: "Không phải.”
"Bạch." Quả chuối trong tay Đường Vũ bị gãy, rơi xuống chăn của cô, cô sững sờ nhìn hơn nửa quả chuối trên chăn, lại ngẩng đầu nhìn Hoắc Vân Thâm, nói: "Gì cơ?”
Hoắc Vân Thâm lấy khăn giấy, cầm chuối trên chăn lên ném vào thùng rác, sau đó lại lấy ra một quả khác lột ra, đưa cho Đường Vũ: "Bao nhiêu tuổi rồi? Không biết ăn chuối à?”
Ánh mắt và giọng điệu của người đàn ông đều mang theo sự cưng chiều, thứ Đường Vũ chịu không được nhất chính là bộ dáng này của Hoắc Vân Thâm, giống như trong lòng anh cô là một bảo bối. Lúc này, tất cả cảm xúc nhỏ của Đường Vũ đều sẽ biến mất, chỉ lưu lại lòng tràn đầy nhu tình.
Đường Vũ cười, nhận lấy chuối cắn một miếng, hàm hồ không rõ nói: "Anh lột cho em sẽ biết.”
"Vậy nếu tôi không lột cho em thì sao?" Hoắc Vân Thâm bất đắc dĩ nhìn cô.
"Vậy thì em sẽ không bao giờ mua chuối nữa." Đường Vũ cười tủm tỉm nhìn Hoắc Vân Thâm.
"Đồ ngốc." Hoắc Vân Thâm vươn tay sờ sờ mái tóc của Đường Vũ rồi lại vuốt tóc rối ra sau tai, tỉ mỉ lại dịu dàng.
Rất hiển nhiên, Đường Vũ nói hai ba câu lại dỗ được Hoắc Vân Thâm, người đàn ông này có đôi khi thật sự rất dễ dỗ dành, chỉ cần Đường Vũ yếu thế, nhu thuận, nghe lời, sẽ làm cho Hoắc Vân Thâm vui vẻ.
"Còn có chỗ nào không thoải mái không?" Hoắc Vân Thâm hỏi.
"Không còn nữa" Đường Vũ lắc đầu, cười nói: "Làm sao? Muốn em xuất viện? Tiêu tiền của anh rồi sao?”
Hoắc Vân Thâm cười nhạo một tiếng: "Có giỏi thì tiêu hết đi.”
Đường Vũ bĩu môi, người có tiền chính là rất giỏi, nói chuyện cũng có khí thế như này, nếu cô có tiền như vậy, mới sẽ không lựa chọn cách này để tiếp cận Hoắc Vân Thâm, khiến mình bị động lại thấp giọng hạ khí.
"Thiết kế bản thảo chưa?" Hoắc Vân Thâm bỗng nhiên hỏi.
Đường Nghiên ngẩn người, lắc đầu: "Chưa, em không có đồ vẽ.”
"Trong nhà có, về nhà vẽ." Nhà Hoắc Vân Thâm nói là Hồng Phong Uyển, nhưng Đường Vũ lại không nhớ rõ, Hồng Phong Uyển làm gì có đồ vẽ tranh, trong lòng cô khẽ động, không phải là Hoắc Vân Thâm mua đấy chứ? Cô hơi mừng thầm, thậm chí nóng lòng muốn về nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất