Chương 13: Đánh Tôi Đi
Đường Vũ cười nhìn Hoắc Vân Thâm, trong ánh mắt mang theo chờ mong, há miệng: "Em có thể..."
"Không được." Hoắc Vân Thâm quả quyết cự tuyệt.
Đường Vũ trừng mắt nhìn anh: "Em còn chưa nói đâu!”
Hoắc Vân Thâm lấy vỏ chuối trong tay cô ném vào thùng rác, nói: "Không thể xuất viện, còn phải ở lại ba ngày nữa.”
Đường Vũ không cam lòng trừng mắt nhìn Hoắc Vân Thâm một cái, lẩm bẩm: "Không ra thì không ra! Dù sao cũng không tiêu tiền của em!”
Hoắc Vân Thâm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ủy khuất của cô, bất đắc dĩ cười cười, hỏi: "Ra ngoài dạo một chút?”
"Không đi." Đường Vũ bướng bỉnh nhất định phải chống lại Hoắc Vân Thâm.
"Có đi không?" Hoắc Vân Thâm khó có được kiên nhẫn hỏi lại một lần nữa.
"Không đi!" Đường Vũ chính là như vậy, người khác càng hỏi, cô càng không nghe lời.
Hoắc Vân Thâm đứng lên, Đường Vũ cho rằng anh sắp rời đi, trong lòng nghĩ, cẩu nam nhân! Đi đi! Lão nương lần này khẳng định không dỗ dành anh!
Kết quả thấy người nhẹ bổng, chăn bị xốc lên, Đường Vũ nhìn Hoắc Vân Thâm ngẩn người, còn chưa kịp hỏi Hoắc Vân Thâm đã khom lưng xuống, bế cô dậy đi tới cửa.
Minh Thành đã đưa Bạch Chi Ngữ đi bôi thuốc trở về, lúc này hết sức tinh ý mà mở cửa, nhìn tổng giám đốc nhà mình đang bế bệnh nhân là cô Đường đi về phía thang máy.
Đường Vũ đạp chân: " Hoắc Vân Thâm! Anh đang làm gì vậy?”
Hoắc Vân Thâm ôm cô đi vào thang máy: "Ra ngoài tản bộ."
"Ra ngoài tản bộ anh bế em làm gì? Em đã nói là em không muốn đi! "Đường Vũ lại đạp đạp chân.
Hoắc Vân Thâm yên lặng nhìn cô một cái: "Mang tạ đi dạo.”
( Ý anh trêu chị, coi chị như tạ để tập thể dục )
Đường Vũ: "..."
Anh mới là tạ! Cả nhà anh đều nặng! Dáng người ma quỷ hoàn mỹ như lão nương, nặng đâu ra! Muốn mang theo tạ anh cõng Minh Thành mà đi dạo đi! Bế tôi đi bộ xung quanh bệnh viện, còn ra thể thống gì nữa!
Hoắc Vân Thâm mặc kệ ánh mắt của Đường Vũ, bế cô đi ra khỏi thang máy, vừa đi ra đã gặp Bạch Chi Ngữ. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Bạch Chi Ngữ còn có chút sưng đỏ, đang xách thuốc chuẩn bị đi vào thang máy, nhìn thấy Hoắc Vân Thâm bế Đường Vũ trong lòng, ngẩn người: "Anh Vân Thâm, anh..."
Hoắc Vân Thâm nhìn Bạch Chi Ngữ một cái, nói; "Sau này lấy thuốc để người giúp việc đi.”
Đường Vũ khẽ nhếch miệng, vẫn rất quan tâm nhỉ, cho tới bây giờ cũng chưa từng nói những lời như vậy với cô.
Bạch Chi Ngữ nhu thuận gật gật đầu: "Anh Vân Thâm, em chỉ muốn đi ra ngoài một chút, liền thuận tiện lấy thuốc, hai người đang làm gì vậy, cô Đường cô ấy..."
Bạch Chi Ngữ nghĩ, có phải biểu hiện của mình không rõ ràng hay không, rõ ràng để Hoắc Vân Thâm hiểu lầm là Đường Vũ đánh cô ta, Hoắc Vân Thâm hẳn là nổi giận với Đường Vũ mới đúng, sao bây giờ còn ôm lấy như bảo bối vậy?
Đường Vũ vừa nhìn sắc mặt Bạch Chi Ngữ thì vui vẻ, cô gái này rõ ràng là muốn mách lẻo nhỉ, cô là ai? Đường Vũ tôi là đẳng cấp gì? Giả ngu giả ngoan cũng không tới phiên cô đâu?
Đường Vũ vốn rất không hợp tác lập tức không làm ầm ĩ, im lặng nép vào trong lòng Hoắc Vân Thâm, lại cọ cọ vào cổ, giọng điệu thân mật mà lưu luyến: "Vân Thâm, em muốn đến bãi cỏ ngồi một lát, anh bế em đi. ”
Hoắc Vân Thâm nhìn người phụ nữ của mình hai ngày nay hiền lành cùng yếu đuối hiếm có, gật gật đầu: "Được. ”
Sau đó Hoắc Vân Thâm nhìn Bạch Chi Ngữ một cái, không nói gì, bế Đường Vũ mà đi lướt qua Bạch Chi Ngữ, Đường Vũ rất đúng lúc quay đầu hướng về phía Bạch Chi Ngữ cười khiêu khích, dùng khẩu hình nói một câu: "Đánh tôi đi!”
Bạch Chi Ngữ nắm chặt nắm đấm, nhìn biểu tình đắc ý của Đường Vũ mà tức giận cắn răng, Đường Vũ! Hồ ly tinh! Hoắc Vân Thâm là của cô ta! Ai cũng đừng hòng cướp đi!
"Không được." Hoắc Vân Thâm quả quyết cự tuyệt.
Đường Vũ trừng mắt nhìn anh: "Em còn chưa nói đâu!”
Hoắc Vân Thâm lấy vỏ chuối trong tay cô ném vào thùng rác, nói: "Không thể xuất viện, còn phải ở lại ba ngày nữa.”
Đường Vũ không cam lòng trừng mắt nhìn Hoắc Vân Thâm một cái, lẩm bẩm: "Không ra thì không ra! Dù sao cũng không tiêu tiền của em!”
Hoắc Vân Thâm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ủy khuất của cô, bất đắc dĩ cười cười, hỏi: "Ra ngoài dạo một chút?”
"Không đi." Đường Vũ bướng bỉnh nhất định phải chống lại Hoắc Vân Thâm.
"Có đi không?" Hoắc Vân Thâm khó có được kiên nhẫn hỏi lại một lần nữa.
"Không đi!" Đường Vũ chính là như vậy, người khác càng hỏi, cô càng không nghe lời.
Hoắc Vân Thâm đứng lên, Đường Vũ cho rằng anh sắp rời đi, trong lòng nghĩ, cẩu nam nhân! Đi đi! Lão nương lần này khẳng định không dỗ dành anh!
Kết quả thấy người nhẹ bổng, chăn bị xốc lên, Đường Vũ nhìn Hoắc Vân Thâm ngẩn người, còn chưa kịp hỏi Hoắc Vân Thâm đã khom lưng xuống, bế cô dậy đi tới cửa.
Minh Thành đã đưa Bạch Chi Ngữ đi bôi thuốc trở về, lúc này hết sức tinh ý mà mở cửa, nhìn tổng giám đốc nhà mình đang bế bệnh nhân là cô Đường đi về phía thang máy.
Đường Vũ đạp chân: " Hoắc Vân Thâm! Anh đang làm gì vậy?”
Hoắc Vân Thâm ôm cô đi vào thang máy: "Ra ngoài tản bộ."
"Ra ngoài tản bộ anh bế em làm gì? Em đã nói là em không muốn đi! "Đường Vũ lại đạp đạp chân.
Hoắc Vân Thâm yên lặng nhìn cô một cái: "Mang tạ đi dạo.”
( Ý anh trêu chị, coi chị như tạ để tập thể dục )
Đường Vũ: "..."
Anh mới là tạ! Cả nhà anh đều nặng! Dáng người ma quỷ hoàn mỹ như lão nương, nặng đâu ra! Muốn mang theo tạ anh cõng Minh Thành mà đi dạo đi! Bế tôi đi bộ xung quanh bệnh viện, còn ra thể thống gì nữa!
Hoắc Vân Thâm mặc kệ ánh mắt của Đường Vũ, bế cô đi ra khỏi thang máy, vừa đi ra đã gặp Bạch Chi Ngữ. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Bạch Chi Ngữ còn có chút sưng đỏ, đang xách thuốc chuẩn bị đi vào thang máy, nhìn thấy Hoắc Vân Thâm bế Đường Vũ trong lòng, ngẩn người: "Anh Vân Thâm, anh..."
Hoắc Vân Thâm nhìn Bạch Chi Ngữ một cái, nói; "Sau này lấy thuốc để người giúp việc đi.”
Đường Vũ khẽ nhếch miệng, vẫn rất quan tâm nhỉ, cho tới bây giờ cũng chưa từng nói những lời như vậy với cô.
Bạch Chi Ngữ nhu thuận gật gật đầu: "Anh Vân Thâm, em chỉ muốn đi ra ngoài một chút, liền thuận tiện lấy thuốc, hai người đang làm gì vậy, cô Đường cô ấy..."
Bạch Chi Ngữ nghĩ, có phải biểu hiện của mình không rõ ràng hay không, rõ ràng để Hoắc Vân Thâm hiểu lầm là Đường Vũ đánh cô ta, Hoắc Vân Thâm hẳn là nổi giận với Đường Vũ mới đúng, sao bây giờ còn ôm lấy như bảo bối vậy?
Đường Vũ vừa nhìn sắc mặt Bạch Chi Ngữ thì vui vẻ, cô gái này rõ ràng là muốn mách lẻo nhỉ, cô là ai? Đường Vũ tôi là đẳng cấp gì? Giả ngu giả ngoan cũng không tới phiên cô đâu?
Đường Vũ vốn rất không hợp tác lập tức không làm ầm ĩ, im lặng nép vào trong lòng Hoắc Vân Thâm, lại cọ cọ vào cổ, giọng điệu thân mật mà lưu luyến: "Vân Thâm, em muốn đến bãi cỏ ngồi một lát, anh bế em đi. ”
Hoắc Vân Thâm nhìn người phụ nữ của mình hai ngày nay hiền lành cùng yếu đuối hiếm có, gật gật đầu: "Được. ”
Sau đó Hoắc Vân Thâm nhìn Bạch Chi Ngữ một cái, không nói gì, bế Đường Vũ mà đi lướt qua Bạch Chi Ngữ, Đường Vũ rất đúng lúc quay đầu hướng về phía Bạch Chi Ngữ cười khiêu khích, dùng khẩu hình nói một câu: "Đánh tôi đi!”
Bạch Chi Ngữ nắm chặt nắm đấm, nhìn biểu tình đắc ý của Đường Vũ mà tức giận cắn răng, Đường Vũ! Hồ ly tinh! Hoắc Vân Thâm là của cô ta! Ai cũng đừng hòng cướp đi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất