Chương 19: Khử Trùng Rồi
"Chị nói ai là rác rưởi?" Đường Thiên Thiên nhìn chằm chằm vào Đường Vũ, giống như Đường Vũ sỉ nhục bảo bối yêu quý nhất của cô ta.
Đường Vũ chớp chớp mắt, nói: "Cô nói xem? Rác từ thứ tôi dùng qua là ai, không phải cô rất rõ sao?”
Người Đường Thiên Thiên cả đời yêu thích nhất chỉ có Tần Dư Triết, từ ngày đầu tiên Tần Dư Triết đi vào Đường gia cô ta liền thích người đàn ông này, cho nên đã dùng mọi thủ đoạn để bày tỏ với Tần Dư Triết. Hắn là người thừa kế duy nhất của Tần gia, là tài năng trẻ số một số hai của Giang Thành này, môn đăng hộ đối, rất thích hợp với Đường Thiên Thiên. ( truyện chỉ đăng ở dtruyen )
Sau đó, cô ta thành công cướp đi Tần Dư Triết, đây là chuyện niềm kiêu ngạo nhất đời này của cô ta, tất cả những thứ tốt nhất đều phải là của cô ta, Đường Vũ chỉ có thể dùng đồ thừa của cô ta, bất kể là đồ chơi hay quần áo, cho nên người đàn ông tốt nhất này đương nhiên cũng là của cô ta.
Đường Thiên Thiên gắt gao nhìn chằm chằm vào Đường Vũ, từng bước từng bước đi đến gần cô, nói: "Đường Vũ, chị chỉ là đố kỵ thôi, A Triết đã chọn tôi!"
Đường Vũ cười tủm tỉm nhìn cô ta: "Đố kỵ, không có đâu, tôi chỉ bừng tỉnh ngộ, thì ra phân loại rác tái chế, là ý này.”
"Con khốn!" Đường Thiên Thiên giơ tay lên, trước kia cô ta không ít lần giáo huấn Đường Vũ, nhưng Đường Vũ vẫn luôn đối với cô ta hết lòng hết dạ, cảm thấy cô ta là em gái tốt.
Tay Đường Thiên Thiên bị Đường Vũ ngăn lại, dừng ở bên tai Đường Vũ, Đường Vũ nắm lấy cổ tay cô ta, sau đó dùng sức kéo cô ta lên giường bệnh, nhéo cánh tay cô ta, nhếch môi cười: "Đường Thiên Thiên, sẽ không phải cô còn cảm thấy, tôi vẫn là người chị gái ngốc nghếch của cô đó chứ?”
"Đường Vũ! Thả tôi ra!" Cánh tay Đường Thiên Thiên đau dữ dội, vừa rồi bị Đường Vũ kéo ngã, lần này lại không đứng vững, hiện tại giày cao gót không chạm được mặt đất nên hoàn toàn không dùng được lực.
Đường Vũ đưa tay xuống dưới gối, lấy ra một cây kim truyền dịch gắn trong ống truyền dịch, mỉm cười: "Đã xem Dung ma ma chưa?"
Đường Thiên Thiên sửng sốt, sau đó đau đớn từ bên hông truyền đến, cô ta "A" một tiếng, còn chưa kịp thét chói tai đã bị Đường Vũ che miệng lại, Đường Vũ cười tủm tỉm nhìn cô ta, nói: "Đừng kêu, tôi liền rút ra, nếu không lại cắm thêm một cây nữa.”
Đường Thiên Thiên lập tức gật gật đầu, cô ta sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, từ nhỏ đến lớn cô ta luôn là thiên kim tiểu thư sống an nhàn sung sướng, Đường Vũ cứ vậy mà cầm kim đâm cô ta! Cái thứ này, nhỡ đâu mang theo virus thì làm sao đây?
Đường Vũ cười hài lòng, rút kim từ bên hông cô ta ra, Đường Thiên Thiên đau kêu lên một tiếng, Đường Vũ buông cánh tay cô ta rồi đẩy ra, chân Đường Thiên Thiên mềm nhũn không đứng vững, ngã xuống đất.
Đường Vũ nhìn Đường Thiên Thiên ngã xuống, ngẩn người rồi nở nụ cười: "Đừng sợ, tôi khử trùng rồi, hẳn là không có bệnh truyền nhiễm đâu.”
Đường Thiên Thiên hoảng sợ nhìn Đường Vũ, thật vất vả mới lấy lại tinh thần, run rẩy mắng: "Đường Vũ! ! Chị có bệnh à?”
Đường Vũ đem kim tiêm dính máu ném đến bên tay Đường Thiên Thiên, cười trào phúng: "Đường Thiên Thiên, có chút bản lĩnh này cũng không cần trêu chọc tôi, tôi không phải là Đường Vũ mặc người ta điều khiển của ba năm trước nữa, biết tôi lười để ý cô thì cách xa tôi ra một chút! Nếu không lần sau, tôi nhất định sẽ tìm một cây kim AIDS để xử lý cô!”
Đường Thiên Thiên nhìn Đường Vũ mang theo ánh mắt hung ác, không chút hoài nghi cô thật sự có thể làm ra loại chuyện này. Ba năm trước Đường Vũ không phải như vậy, cô đối với tất cả mọi người đều thiện lương ôn nhu, vĩnh viễn suy nghĩ cho người khác, nhưng hiện tại, Đường Vũ quả thực là ác ma! Còn là một ma nữ điên!
Đường Vũ nhìn chằm chằm vào Đường Thiên Thiên, cười nói: "Còn không đi? Còn muốn tôi chào hỏi cô thêm nữa?”
Đường Thiên Thiên bò dậy, cầm túi xách phiên bản giới hạn của mình lao ra khỏi phòng bệnh.
Đường Vũ chớp chớp mắt, nói: "Cô nói xem? Rác từ thứ tôi dùng qua là ai, không phải cô rất rõ sao?”
Người Đường Thiên Thiên cả đời yêu thích nhất chỉ có Tần Dư Triết, từ ngày đầu tiên Tần Dư Triết đi vào Đường gia cô ta liền thích người đàn ông này, cho nên đã dùng mọi thủ đoạn để bày tỏ với Tần Dư Triết. Hắn là người thừa kế duy nhất của Tần gia, là tài năng trẻ số một số hai của Giang Thành này, môn đăng hộ đối, rất thích hợp với Đường Thiên Thiên. ( truyện chỉ đăng ở dtruyen )
Sau đó, cô ta thành công cướp đi Tần Dư Triết, đây là chuyện niềm kiêu ngạo nhất đời này của cô ta, tất cả những thứ tốt nhất đều phải là của cô ta, Đường Vũ chỉ có thể dùng đồ thừa của cô ta, bất kể là đồ chơi hay quần áo, cho nên người đàn ông tốt nhất này đương nhiên cũng là của cô ta.
Đường Thiên Thiên gắt gao nhìn chằm chằm vào Đường Vũ, từng bước từng bước đi đến gần cô, nói: "Đường Vũ, chị chỉ là đố kỵ thôi, A Triết đã chọn tôi!"
Đường Vũ cười tủm tỉm nhìn cô ta: "Đố kỵ, không có đâu, tôi chỉ bừng tỉnh ngộ, thì ra phân loại rác tái chế, là ý này.”
"Con khốn!" Đường Thiên Thiên giơ tay lên, trước kia cô ta không ít lần giáo huấn Đường Vũ, nhưng Đường Vũ vẫn luôn đối với cô ta hết lòng hết dạ, cảm thấy cô ta là em gái tốt.
Tay Đường Thiên Thiên bị Đường Vũ ngăn lại, dừng ở bên tai Đường Vũ, Đường Vũ nắm lấy cổ tay cô ta, sau đó dùng sức kéo cô ta lên giường bệnh, nhéo cánh tay cô ta, nhếch môi cười: "Đường Thiên Thiên, sẽ không phải cô còn cảm thấy, tôi vẫn là người chị gái ngốc nghếch của cô đó chứ?”
"Đường Vũ! Thả tôi ra!" Cánh tay Đường Thiên Thiên đau dữ dội, vừa rồi bị Đường Vũ kéo ngã, lần này lại không đứng vững, hiện tại giày cao gót không chạm được mặt đất nên hoàn toàn không dùng được lực.
Đường Vũ đưa tay xuống dưới gối, lấy ra một cây kim truyền dịch gắn trong ống truyền dịch, mỉm cười: "Đã xem Dung ma ma chưa?"
Đường Thiên Thiên sửng sốt, sau đó đau đớn từ bên hông truyền đến, cô ta "A" một tiếng, còn chưa kịp thét chói tai đã bị Đường Vũ che miệng lại, Đường Vũ cười tủm tỉm nhìn cô ta, nói: "Đừng kêu, tôi liền rút ra, nếu không lại cắm thêm một cây nữa.”
Đường Thiên Thiên lập tức gật gật đầu, cô ta sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, từ nhỏ đến lớn cô ta luôn là thiên kim tiểu thư sống an nhàn sung sướng, Đường Vũ cứ vậy mà cầm kim đâm cô ta! Cái thứ này, nhỡ đâu mang theo virus thì làm sao đây?
Đường Vũ cười hài lòng, rút kim từ bên hông cô ta ra, Đường Thiên Thiên đau kêu lên một tiếng, Đường Vũ buông cánh tay cô ta rồi đẩy ra, chân Đường Thiên Thiên mềm nhũn không đứng vững, ngã xuống đất.
Đường Vũ nhìn Đường Thiên Thiên ngã xuống, ngẩn người rồi nở nụ cười: "Đừng sợ, tôi khử trùng rồi, hẳn là không có bệnh truyền nhiễm đâu.”
Đường Thiên Thiên hoảng sợ nhìn Đường Vũ, thật vất vả mới lấy lại tinh thần, run rẩy mắng: "Đường Vũ! ! Chị có bệnh à?”
Đường Vũ đem kim tiêm dính máu ném đến bên tay Đường Thiên Thiên, cười trào phúng: "Đường Thiên Thiên, có chút bản lĩnh này cũng không cần trêu chọc tôi, tôi không phải là Đường Vũ mặc người ta điều khiển của ba năm trước nữa, biết tôi lười để ý cô thì cách xa tôi ra một chút! Nếu không lần sau, tôi nhất định sẽ tìm một cây kim AIDS để xử lý cô!”
Đường Thiên Thiên nhìn Đường Vũ mang theo ánh mắt hung ác, không chút hoài nghi cô thật sự có thể làm ra loại chuyện này. Ba năm trước Đường Vũ không phải như vậy, cô đối với tất cả mọi người đều thiện lương ôn nhu, vĩnh viễn suy nghĩ cho người khác, nhưng hiện tại, Đường Vũ quả thực là ác ma! Còn là một ma nữ điên!
Đường Vũ nhìn chằm chằm vào Đường Thiên Thiên, cười nói: "Còn không đi? Còn muốn tôi chào hỏi cô thêm nữa?”
Đường Thiên Thiên bò dậy, cầm túi xách phiên bản giới hạn của mình lao ra khỏi phòng bệnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất