Chương 2: Đánh Gãy Chân Em
Khóe mắt Đường Vũ ươn ướt, không biết là do say rượu hay là cảm thấy ủy khuất, nhưng lại khiến trái tim của Hoắc Vân Thâm không khỏi run lên.
“Chỉ vì cái này?” Hoắc Vân Thâm buồn cười nhìn cô.
Đường Vũ ủy khuất gật đầu, mắt thấy bản thân nhận sai khiến tâm trạng của người đàn ông trở nên tốt hơn, lập tức nắm bắt cơ hội, cô như mèo không xương dựa vào lòng của Hoắc Vân Thâm, hạ giọng nói: “Em đau dạ dày. ..… ”
“Về nhà, lần sau còn uống rượu như này, đánh gãy chân em!” Hoắc Vân Thâm nói lời tàn nhẫn, nhưng lại dứt khoát bế Đường Vũ lên, Đường Vũ yên tâm nép vào vòng lòng Hoắc Vân Thâm, vùi đầu vào ngực anh, lắng nghe nhịp tim mạnh mẽ của người đàn ông, cảm thấy an tâm khó hiểu.
Hoắc Vân Thâm bị bộ dáng dính người này của Đường Vũ dỗ đến vui, cái đầu nhỏ của người phụ nữ vùi lòng anh, mái tóc dài dày và mềm buông trên cánh tay, giống như một tấm gấm mịn, gợi lên cho anh hứng thú.
Vừa đi ra khỏi phòng vệ sinh, liền gặp Trần Hân Di quay lại tìm cô, nhìn thấy Hoắc Vân Thâm, Trần Hân Di lắp bắp nói: "Hoắc ... Hoắc tổng..."
Hoắc Vân Thâm nhìn Trần Hân Di một cái, nói: "Tiểu Ngũ không uống được nữa, sau này đừng mang cô ấy đến đây."
"Vâng ... Vâng..." Trần Hân Di lập tức gật đầu.
Ý Hoắc Vân Thâm, đã sớm biết là Trần Hân Di đưa cô đến đây, nể mặt Đường Vũ mới không trách Trần Hân Di đã rất may rồi, ở Giang Thành ai mà không biết tính khí của Hoắc tam gia chứ? Khi tức giận thì ngay cả Diêm Vương cũng phải nhượng bộ.
Hoắc Vân Thâm bế Đường Vũ ra khỏi cửa, trợ lý Minh Thành rất tinh ý mở cửa xe, mời Hoắc Vân Thâm lên xe, nhân tiện chào hỏi Đường Vũ: "Chào cô Đường."
“Hey Minh Thành!” Đường Vũ từ trong ngực Hoắc Vân Thâm ngẩng đầu lên, đáp lại Minh Thành bằng một nụ cười. ( Truyện chỉ đăng ở dtruyen )
Hoắc Vân Thâm không chút thương hoa tiếc ngọc ném Đường Vũ vào ghế sau, Đường Vũ xoa xoa mông, dịch sát bên người Hoắc Vân Thâm, nằm trên đùi anh, nói: "Vân Thâm, em đau dạ dày..."
Hoắc Vân Thâm không nhìn cô lấy một cái, nhưng lại nói với Minh Thành: "Lái nhanh chút."
Minh Thành đạp ga, không lâu sau, xe chạy trở lại Hồng Phong Uyển, Hoắc Vân Thâm có một căn biệt thự ở đây, Đường Vũ thường sống ở đây, ngay cả khi Hoắc Vân Thâm không qua đêm ở đây, Đường Vũ không biết, cũng không muốn biết.
Xe dừng lại, Hoắc Vân Thâm xuống xe ôm Đường Vũ đi vào biệt thự, trong biệt thự chỉ có dì Trương đang nấu cơm, thấp thỏm nhìn sắc mặt của Hoắc Vân Thâm mà không dám lên tiếng, Hoắc Vân Thâm đã dặn dò bà phải chăm sóc tốt cho Đường Vũ, lúc này Đường Vũ về nhà với bộ dạng người nồng nặc mùi rượu, bà sợ Hoắc Vân Thâm sẽ vì chuyện này mà trách tội hết lên đầu bà.
“Vân Thâm, đừng dọa dì Trương.” Đường Vũ kéo góc áo của Hoắc Vân Thâm, nói.
Hoắc Vân Thâm đặt cô ngồi trên ghế sofa, liếc dì Trương một cái, nói: "Đi nấu một bát canh giải rượu, sau đó nấu một ít cháo."
“Vâng, tiên sinh, tôi đi ngay.” Dì Trương lập tức vào bếp.
Đường Vũ rất ngoan ngoãn nép vào ghế sofa, Hoắc Vân Thâm ngồi ở bên cạnh cô, áp hai lòng bàn tay ấm áp lên bụng cô, không nhẹ không nặng mà massage, Đường Vũ giống như một con mèo được vuốt ve, híp mắt lại, khóe miệng nở nụ cười, Hoắc Vân Thâm nghiêng đầu nhìn sang, chiếc váy dài màu đỏ trên người phụ nữ này vẫn chưa cởi ra, đôi chân thon dài hiện dưới ánh đèn vàng ấm áp, Hoắc Vân Thâm ôm Đường Vũ lên tầng hai, đạp cửa đi vào phòng ngủ.
Đường Vũ đối với loại chuyện này vẫn luôn rất hợp tác, cũng rất thỏa mãn với yêu cầu của Hoắc Vân Thâm, sau khi xong việc, Hoắc Vân Thâm ôm Đường Vũ vào phòng tắm, điện thoại ở ngoài reo lên không ngừng, giống như đang thúc giục Hoắc Vân Thâm ra ngoài nhận điện thoại.
Hoắc Vân Thâm đi ra, nghe điện thoại: "Alo?"
Đường Vũ quấn khăn tắm chân trần đi ra, mơ hồ nghe thấy một giọng nữ từ trong điện thoại, nói: "Anh Vân Thâm, em đang ở bệnh viện Đệ Nhất..."
“Chỉ vì cái này?” Hoắc Vân Thâm buồn cười nhìn cô.
Đường Vũ ủy khuất gật đầu, mắt thấy bản thân nhận sai khiến tâm trạng của người đàn ông trở nên tốt hơn, lập tức nắm bắt cơ hội, cô như mèo không xương dựa vào lòng của Hoắc Vân Thâm, hạ giọng nói: “Em đau dạ dày. ..… ”
“Về nhà, lần sau còn uống rượu như này, đánh gãy chân em!” Hoắc Vân Thâm nói lời tàn nhẫn, nhưng lại dứt khoát bế Đường Vũ lên, Đường Vũ yên tâm nép vào vòng lòng Hoắc Vân Thâm, vùi đầu vào ngực anh, lắng nghe nhịp tim mạnh mẽ của người đàn ông, cảm thấy an tâm khó hiểu.
Hoắc Vân Thâm bị bộ dáng dính người này của Đường Vũ dỗ đến vui, cái đầu nhỏ của người phụ nữ vùi lòng anh, mái tóc dài dày và mềm buông trên cánh tay, giống như một tấm gấm mịn, gợi lên cho anh hứng thú.
Vừa đi ra khỏi phòng vệ sinh, liền gặp Trần Hân Di quay lại tìm cô, nhìn thấy Hoắc Vân Thâm, Trần Hân Di lắp bắp nói: "Hoắc ... Hoắc tổng..."
Hoắc Vân Thâm nhìn Trần Hân Di một cái, nói: "Tiểu Ngũ không uống được nữa, sau này đừng mang cô ấy đến đây."
"Vâng ... Vâng..." Trần Hân Di lập tức gật đầu.
Ý Hoắc Vân Thâm, đã sớm biết là Trần Hân Di đưa cô đến đây, nể mặt Đường Vũ mới không trách Trần Hân Di đã rất may rồi, ở Giang Thành ai mà không biết tính khí của Hoắc tam gia chứ? Khi tức giận thì ngay cả Diêm Vương cũng phải nhượng bộ.
Hoắc Vân Thâm bế Đường Vũ ra khỏi cửa, trợ lý Minh Thành rất tinh ý mở cửa xe, mời Hoắc Vân Thâm lên xe, nhân tiện chào hỏi Đường Vũ: "Chào cô Đường."
“Hey Minh Thành!” Đường Vũ từ trong ngực Hoắc Vân Thâm ngẩng đầu lên, đáp lại Minh Thành bằng một nụ cười. ( Truyện chỉ đăng ở dtruyen )
Hoắc Vân Thâm không chút thương hoa tiếc ngọc ném Đường Vũ vào ghế sau, Đường Vũ xoa xoa mông, dịch sát bên người Hoắc Vân Thâm, nằm trên đùi anh, nói: "Vân Thâm, em đau dạ dày..."
Hoắc Vân Thâm không nhìn cô lấy một cái, nhưng lại nói với Minh Thành: "Lái nhanh chút."
Minh Thành đạp ga, không lâu sau, xe chạy trở lại Hồng Phong Uyển, Hoắc Vân Thâm có một căn biệt thự ở đây, Đường Vũ thường sống ở đây, ngay cả khi Hoắc Vân Thâm không qua đêm ở đây, Đường Vũ không biết, cũng không muốn biết.
Xe dừng lại, Hoắc Vân Thâm xuống xe ôm Đường Vũ đi vào biệt thự, trong biệt thự chỉ có dì Trương đang nấu cơm, thấp thỏm nhìn sắc mặt của Hoắc Vân Thâm mà không dám lên tiếng, Hoắc Vân Thâm đã dặn dò bà phải chăm sóc tốt cho Đường Vũ, lúc này Đường Vũ về nhà với bộ dạng người nồng nặc mùi rượu, bà sợ Hoắc Vân Thâm sẽ vì chuyện này mà trách tội hết lên đầu bà.
“Vân Thâm, đừng dọa dì Trương.” Đường Vũ kéo góc áo của Hoắc Vân Thâm, nói.
Hoắc Vân Thâm đặt cô ngồi trên ghế sofa, liếc dì Trương một cái, nói: "Đi nấu một bát canh giải rượu, sau đó nấu một ít cháo."
“Vâng, tiên sinh, tôi đi ngay.” Dì Trương lập tức vào bếp.
Đường Vũ rất ngoan ngoãn nép vào ghế sofa, Hoắc Vân Thâm ngồi ở bên cạnh cô, áp hai lòng bàn tay ấm áp lên bụng cô, không nhẹ không nặng mà massage, Đường Vũ giống như một con mèo được vuốt ve, híp mắt lại, khóe miệng nở nụ cười, Hoắc Vân Thâm nghiêng đầu nhìn sang, chiếc váy dài màu đỏ trên người phụ nữ này vẫn chưa cởi ra, đôi chân thon dài hiện dưới ánh đèn vàng ấm áp, Hoắc Vân Thâm ôm Đường Vũ lên tầng hai, đạp cửa đi vào phòng ngủ.
Đường Vũ đối với loại chuyện này vẫn luôn rất hợp tác, cũng rất thỏa mãn với yêu cầu của Hoắc Vân Thâm, sau khi xong việc, Hoắc Vân Thâm ôm Đường Vũ vào phòng tắm, điện thoại ở ngoài reo lên không ngừng, giống như đang thúc giục Hoắc Vân Thâm ra ngoài nhận điện thoại.
Hoắc Vân Thâm đi ra, nghe điện thoại: "Alo?"
Đường Vũ quấn khăn tắm chân trần đi ra, mơ hồ nghe thấy một giọng nữ từ trong điện thoại, nói: "Anh Vân Thâm, em đang ở bệnh viện Đệ Nhất..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất