Chương 28: Đừng Suy Nghĩ Linh Tinh
Lúc Hoắc Vân Thâm đi ra khỏi phòng tắm, Đường Vũ đang ôm chân trắng như tuyết của mình xem vết thương.
Thấy người đàn ông bước ra, cô rụt chân vào chăn, nở nụ cười tươi: "Nhìn cái gì?" Làm lần nữa à?”
Hoắc Vân Thâm ghét bỏ nhìn cô một cái, cầm áo khoác đi xuống lầu, không bao lâu sau dưới lầu truyền đến tiếng động cơ của xe.
Đường Vũ cuối cùng cũng buông chiếc mặt nạ kiêu ngạo đang đeo trên mặt xuống, rút mảnh thủy tinh từ lòng bàn chân ra, hít một hơi khí lạnh, cô xuống giường, nhảy lò cò đi lục lọi thuốc, nhưng biệt thự chưa bao giờ có người ở này lấy đâu ra hòm thuốc cơ chứ?
Cô rút khăn giấy ngồi trở lại giường, từng chút từng chút ấn vào vết thương, nhưng máu không ngừng chảy ra nhuộm đỏ cả khăn giấy, lau thế nào cũng không sạch được.
"Mẹ kiếp!" Đường Vũ bực bội ném khăn giấy xuống đất, cô đứng lên muốn gọi dì Trương, chân vừa đặt xuống đất đã đau dữ dội, cô lại nhảy đến cửa, kéo cổ họng hô: "Dì Trương! Dì Trương!”
Dì Trương vội vàng đi lên, nhìn vết máu trên ga giường cùng sắc mặt Đường Vũ có chút tái nhợt, hỏi: "Cô Đường, đây là làm sao vậy?”
Đường Vũ không trả lời, chỉ chỉ vào giường, nói: "Thay ga trải giường đi.”
Dì Trương cũng không dám hỏi nhiều, lập tức nhanh nhẹn đi thay ga trải giường, Đường Vũ đứng không vững, chỉ có thể ngồi trên mặt đất ôm chân bị thương của mình.
Cô cảm thấy mình thật sự là đủ rồi, trông mong tiến đến bên cạnh Hoắc Vân Thâm, làm kẻ ủy khuất, hết lần này tới lần khác còn quật cường gớm, nếu như không cúi đầu thì Hoắc Vân Thâm càng nhục nhã cô, cô càng không chịu thua.
Điện thoại di động vang lên, Đường Vũ mở ra nhìn một chút, Tần Dư Triết nhắn tin: "Đường Đường, em không sao chứ? Anh ta có bắt nạt em không?”
Đường Vũ chuẩn bị xóa tin nhắn thì dừng một chút, gõ trả lời: "Không sao, không cần lo lắng.”
Mà lúc này, điện thoại của Tần Dư Triết còn chưa kịp cất đi đã bị Đường Thiên Thiên đoạt lấy, cô ta liếc mắt một cái liền nhìn thấy nội dung tin nhắn, chất vấn: "Anh nhắn tin với Đường Vũ? Vừa rồi hơn nửa đêm anh chạy ra ngoài, chính là đi tìm Đường Vũ? A Triết, có phải anh vẫn chưa buông được Đường Vũ hay không? Anh vẫn thích chị ta, phải không?”
Tần Dư Triết đau đầu vì một đống câu hỏi của Đường Thiên Thiên, cầm lấy điện thoại của mình, nói: "Không phải, anh chỉ đi ra ngoài làm chút chuyện, không liên quan gì đến Đường Đường!”
"Đường Đường? Bây giờ anh còn gọi chị ta là Đường Đường? A Triết, em mới là vị hôn thê của anh! Mà anh lại thân mật với Đường Vũ như vậy! Ý anh là sao? Hiện tại Đường Vũ đã trở nên xinh đẹp, có phải anh có phải muốn đuổi theo chị ta lần nữa hay không?" Đường Thiên Thiên dồn dập bức hỏi. ( truyện chỉ đăng ở dtruyen.com )
Tần Dư Triết bị hỏi đến phiền, hô to một câu: "Không có! Anh nói không có! Em có thôi hay chưa?”
Đường Thiên Thiên bị Tần Dư Triết rống đến ngẩn người, vành mắt lập tức đỏ lên, cô ta khóc lớn, nói: "Em yêu anh nhiều như vậy, anh lại vì chị ta mà quát em! A Triết, có phải anh không cần em nữa không..."
Đường Thiên Thiên khóc khiến Tần Dư Triết phiền lòng ý loạn, hắn cũng biết ban nãy mình đã nặng lời, đi qua ôm cô ta dỗ dành: "Được rồi, là anh không tốt, anh thật sự chỉ là ra ngoài làm việc, gặp được Đường Vũ mà thôi, người trong lòng anh yêu là em, chúng ta đã sắp kết hôn, em đừng suy nghĩ linh tinh.”
Trên mặt Đường Thiên Thiên còn có nước mắt, làm nũng nói: "Vậy sau này anh không được gặp chị ta nữa, không được liên lạc với chị ta.”
"Được! Tất cả đều đồng ý với em!" Tần Dư Triết liên tục đáp ứng.
Hôm nay hắn bị ma ám rồi, sao có thể vì Đường Vũ mà nổi giận với Đường Thiên Thiên, Đường Thiên Thiên mới là vợ tương lai của hắn, người hắn yêu vẫn luôn là Đường Thiên Thiên.
Nhưng trong lòng hắn ôm Đường Thiên Thiên ngủ, lại luôn kìm lòng không được nghĩ đến bộ dáng Đường Vũ quần áo xộc xệch, tóc tai rối bời nằm ở ghế sau xe, thật sự là thấy mà thương.
Vì thế hắn xoay người ôm lấy Đường Thiên Thiên, cũng khó có được trút hết nhiệt tình cùng khát vọng, dỗ dành Đường Thiên Thiên càng thêm vui vẻ, một đêm nay mới coi như an ổn trôi qua.
Thấy người đàn ông bước ra, cô rụt chân vào chăn, nở nụ cười tươi: "Nhìn cái gì?" Làm lần nữa à?”
Hoắc Vân Thâm ghét bỏ nhìn cô một cái, cầm áo khoác đi xuống lầu, không bao lâu sau dưới lầu truyền đến tiếng động cơ của xe.
Đường Vũ cuối cùng cũng buông chiếc mặt nạ kiêu ngạo đang đeo trên mặt xuống, rút mảnh thủy tinh từ lòng bàn chân ra, hít một hơi khí lạnh, cô xuống giường, nhảy lò cò đi lục lọi thuốc, nhưng biệt thự chưa bao giờ có người ở này lấy đâu ra hòm thuốc cơ chứ?
Cô rút khăn giấy ngồi trở lại giường, từng chút từng chút ấn vào vết thương, nhưng máu không ngừng chảy ra nhuộm đỏ cả khăn giấy, lau thế nào cũng không sạch được.
"Mẹ kiếp!" Đường Vũ bực bội ném khăn giấy xuống đất, cô đứng lên muốn gọi dì Trương, chân vừa đặt xuống đất đã đau dữ dội, cô lại nhảy đến cửa, kéo cổ họng hô: "Dì Trương! Dì Trương!”
Dì Trương vội vàng đi lên, nhìn vết máu trên ga giường cùng sắc mặt Đường Vũ có chút tái nhợt, hỏi: "Cô Đường, đây là làm sao vậy?”
Đường Vũ không trả lời, chỉ chỉ vào giường, nói: "Thay ga trải giường đi.”
Dì Trương cũng không dám hỏi nhiều, lập tức nhanh nhẹn đi thay ga trải giường, Đường Vũ đứng không vững, chỉ có thể ngồi trên mặt đất ôm chân bị thương của mình.
Cô cảm thấy mình thật sự là đủ rồi, trông mong tiến đến bên cạnh Hoắc Vân Thâm, làm kẻ ủy khuất, hết lần này tới lần khác còn quật cường gớm, nếu như không cúi đầu thì Hoắc Vân Thâm càng nhục nhã cô, cô càng không chịu thua.
Điện thoại di động vang lên, Đường Vũ mở ra nhìn một chút, Tần Dư Triết nhắn tin: "Đường Đường, em không sao chứ? Anh ta có bắt nạt em không?”
Đường Vũ chuẩn bị xóa tin nhắn thì dừng một chút, gõ trả lời: "Không sao, không cần lo lắng.”
Mà lúc này, điện thoại của Tần Dư Triết còn chưa kịp cất đi đã bị Đường Thiên Thiên đoạt lấy, cô ta liếc mắt một cái liền nhìn thấy nội dung tin nhắn, chất vấn: "Anh nhắn tin với Đường Vũ? Vừa rồi hơn nửa đêm anh chạy ra ngoài, chính là đi tìm Đường Vũ? A Triết, có phải anh vẫn chưa buông được Đường Vũ hay không? Anh vẫn thích chị ta, phải không?”
Tần Dư Triết đau đầu vì một đống câu hỏi của Đường Thiên Thiên, cầm lấy điện thoại của mình, nói: "Không phải, anh chỉ đi ra ngoài làm chút chuyện, không liên quan gì đến Đường Đường!”
"Đường Đường? Bây giờ anh còn gọi chị ta là Đường Đường? A Triết, em mới là vị hôn thê của anh! Mà anh lại thân mật với Đường Vũ như vậy! Ý anh là sao? Hiện tại Đường Vũ đã trở nên xinh đẹp, có phải anh có phải muốn đuổi theo chị ta lần nữa hay không?" Đường Thiên Thiên dồn dập bức hỏi. ( truyện chỉ đăng ở dtruyen.com )
Tần Dư Triết bị hỏi đến phiền, hô to một câu: "Không có! Anh nói không có! Em có thôi hay chưa?”
Đường Thiên Thiên bị Tần Dư Triết rống đến ngẩn người, vành mắt lập tức đỏ lên, cô ta khóc lớn, nói: "Em yêu anh nhiều như vậy, anh lại vì chị ta mà quát em! A Triết, có phải anh không cần em nữa không..."
Đường Thiên Thiên khóc khiến Tần Dư Triết phiền lòng ý loạn, hắn cũng biết ban nãy mình đã nặng lời, đi qua ôm cô ta dỗ dành: "Được rồi, là anh không tốt, anh thật sự chỉ là ra ngoài làm việc, gặp được Đường Vũ mà thôi, người trong lòng anh yêu là em, chúng ta đã sắp kết hôn, em đừng suy nghĩ linh tinh.”
Trên mặt Đường Thiên Thiên còn có nước mắt, làm nũng nói: "Vậy sau này anh không được gặp chị ta nữa, không được liên lạc với chị ta.”
"Được! Tất cả đều đồng ý với em!" Tần Dư Triết liên tục đáp ứng.
Hôm nay hắn bị ma ám rồi, sao có thể vì Đường Vũ mà nổi giận với Đường Thiên Thiên, Đường Thiên Thiên mới là vợ tương lai của hắn, người hắn yêu vẫn luôn là Đường Thiên Thiên.
Nhưng trong lòng hắn ôm Đường Thiên Thiên ngủ, lại luôn kìm lòng không được nghĩ đến bộ dáng Đường Vũ quần áo xộc xệch, tóc tai rối bời nằm ở ghế sau xe, thật sự là thấy mà thương.
Vì thế hắn xoay người ôm lấy Đường Thiên Thiên, cũng khó có được trút hết nhiệt tình cùng khát vọng, dỗ dành Đường Thiên Thiên càng thêm vui vẻ, một đêm nay mới coi như an ổn trôi qua.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất