Chương 29: Miệng Cứng Lòng Mềm
Dì Trương sau khi thay ga trải giường xong, xoay người nhìn Đường Vũ đang ngồi trên mặt đất, khom lưng: "Cô Đường, giường đã được trải xong, vết thương trên chân cô..."
"Không sao, dì đi ra ngoài đi." Đường Vũ đỡ vách tường đứng lên, nhảy đến bên giường, ngã lên giường, đưa lưng về phía dì Trương, lướt điện thoại của mình.
Dì Trương yên lặng rời khỏi, đóng cửa lại cho cô.
Chưa đến mấy phút, cửa phòng lại bị gõ, Đường Vũ vén chăn lên: "Có chuyện gì vậy?”
"Cô Đường, bác sĩ tới rồi." Dì Trương đứng ở ngoài cửa nói.
Đường Vũ từ trên giường đứng lên, vuốt lại tóc, nói: "Vào đi.”
Cửa phòng bị đẩy ra, dì Trương dẫn theo bác sĩ áo trắng đi vào, nói: "Cô Đường, bác sĩ đến băng bó vết thương cho cô.”
"Ồ" Đường Vũ đưa chân ra, dừng một chút, hỏi: "Bác sĩ ở đâu ra?"
Dì Trương ngẩn người: "Không phải cô Đường gọi bác sĩ sao?”
Đường Vũ cũng sửng sốt, đột nhiên nhếch miệng cười, không phải cô, không phải dì Trương, vậy chỉ còn lại một người, có vài người, chỉ là cứng miệng mà thôi. ( truyện chỉ đăng ở dtruyen.com )
Đường Vũ nằm trên giường an tâm thoải mái hưởng thụ phục vụ, chờ bác sĩ băng bó xong, còn lễ phép nói cảm ơn, tâm tình vốn u ám lập tức tốt lên.
Dì Trương nhìn thấy Đường Vũ thật vất vả mới lộ ra một khuôn mặt tươi cười, lập tức nói: "Cô Đường, tiên sinh cho người chuẩn bị phòng tranh cho cô ở trên lầu, bây giờ cô muốn đi xem một chút không?”
"Phòng tranh?" Đường Vũ sửng sốt, cô có phòng vẽ từ khi nào vậy?
Dì Trương gật gật đầu, chỉ lên lầu: "Lúc cô nằm viện, tiên sinh nói cô trở về muốn vẽ tranh, bảo người ta đặt một đống đồ vẽ ở trong phòng trên lầu.”
Đường Vũ bỗng dưng nhớ tới cô nói với Hoắc Vân Thâm trong bệnh viện không có cọ vẽ, cô không vẽ được bản thảo, không thể tham gia cuộc thi thiết kế.
Cô từ trên giường nhảy xuống, chống vách tường, đệm cái chân băng bó kia khập khiễng đi lên lầu trên.
Đẩy cửa ra, đối diện với cửa sổ sát đất lớn, đủ để nhìn xuống cả khu vườn dưới lầu, trong phòng vẽ có hai giá vẽ, trên bàn bên cạnh cũng đặt một ít vải vóc, công cụ đầy đủ, phàm là thứ Đường Vũ có thể nghĩ đến, đều ở chỗ này.
Đường Vũ hiếm khi nở nụ cười xuất phát từ nội tâm, cô nhếch miệng, mặt mày hớn hở, không giống bộ dáng yêu diễm bình thường, ngược lại có chút ngây thơ đáng yêu.
Cô đi đến bên cạnh giá vẽ, ngồi trên ghế cầm lấy cọ, dì Trương rất tinh ý lui ra ngoài, chỉ đưa một ly nước lên, cũng không đến quấy rầy cô nữa.
Đường Vũ đã rất lâu không sờ đến cọ vẽ, nhưng ước mơ lớn nhất của cô đều là cọ vẽ, cô muốn thiết kế của mình có thể biến thành thành phẩm.
Cuộc thi thiết kế lần này chính là cơ hội tốt nhất, quán quân của thiết kế Bách Hoa tất nhiên sẽ tỏa sáng trong giới thời trang, từ đó thu hút các nhà đầu tư, một ngày nào đó cô sẽ nổi tiếng, có quần áo do chính cô thiết kế.
Nghĩ đến những ngày trước bị bắt nạt, còn có chuyện từng bị trường đại học xóa tên, ánh mắt Đường Vũ tối sầm lại, đó là sỉ nhục lớn nhất trong cuộc đời của cô, cũng chắc chắn sẽ là trở ngại lớn nhất trong cuộc thi thiết kế lần này.
Nghĩ đến liền không dừng lại được, trong đầu cô ồn ào, bản thảo vẽ ra cũng càng thiên về u ám cùng hắc ám, thiết kế như vậy, tất nhiên không thể được đón nhận.
Đường Vũ đứng lên, nhìn đồng hồ, đã ba giờ sáng, cô vịn vách tường dời về phòng, đặt đầu xuống liền ngủ.
Trong lúc mơ mơ màng màng, cảm giác bên cạnh có một cái ôm ấm áp, cô không biết là mộng cảnh hay là hiện thực, chỉ là theo bản năng vòm về phía trước, thoải mái đi vào giấc ngủ.
"Không sao, dì đi ra ngoài đi." Đường Vũ đỡ vách tường đứng lên, nhảy đến bên giường, ngã lên giường, đưa lưng về phía dì Trương, lướt điện thoại của mình.
Dì Trương yên lặng rời khỏi, đóng cửa lại cho cô.
Chưa đến mấy phút, cửa phòng lại bị gõ, Đường Vũ vén chăn lên: "Có chuyện gì vậy?”
"Cô Đường, bác sĩ tới rồi." Dì Trương đứng ở ngoài cửa nói.
Đường Vũ từ trên giường đứng lên, vuốt lại tóc, nói: "Vào đi.”
Cửa phòng bị đẩy ra, dì Trương dẫn theo bác sĩ áo trắng đi vào, nói: "Cô Đường, bác sĩ đến băng bó vết thương cho cô.”
"Ồ" Đường Vũ đưa chân ra, dừng một chút, hỏi: "Bác sĩ ở đâu ra?"
Dì Trương ngẩn người: "Không phải cô Đường gọi bác sĩ sao?”
Đường Vũ cũng sửng sốt, đột nhiên nhếch miệng cười, không phải cô, không phải dì Trương, vậy chỉ còn lại một người, có vài người, chỉ là cứng miệng mà thôi. ( truyện chỉ đăng ở dtruyen.com )
Đường Vũ nằm trên giường an tâm thoải mái hưởng thụ phục vụ, chờ bác sĩ băng bó xong, còn lễ phép nói cảm ơn, tâm tình vốn u ám lập tức tốt lên.
Dì Trương nhìn thấy Đường Vũ thật vất vả mới lộ ra một khuôn mặt tươi cười, lập tức nói: "Cô Đường, tiên sinh cho người chuẩn bị phòng tranh cho cô ở trên lầu, bây giờ cô muốn đi xem một chút không?”
"Phòng tranh?" Đường Vũ sửng sốt, cô có phòng vẽ từ khi nào vậy?
Dì Trương gật gật đầu, chỉ lên lầu: "Lúc cô nằm viện, tiên sinh nói cô trở về muốn vẽ tranh, bảo người ta đặt một đống đồ vẽ ở trong phòng trên lầu.”
Đường Vũ bỗng dưng nhớ tới cô nói với Hoắc Vân Thâm trong bệnh viện không có cọ vẽ, cô không vẽ được bản thảo, không thể tham gia cuộc thi thiết kế.
Cô từ trên giường nhảy xuống, chống vách tường, đệm cái chân băng bó kia khập khiễng đi lên lầu trên.
Đẩy cửa ra, đối diện với cửa sổ sát đất lớn, đủ để nhìn xuống cả khu vườn dưới lầu, trong phòng vẽ có hai giá vẽ, trên bàn bên cạnh cũng đặt một ít vải vóc, công cụ đầy đủ, phàm là thứ Đường Vũ có thể nghĩ đến, đều ở chỗ này.
Đường Vũ hiếm khi nở nụ cười xuất phát từ nội tâm, cô nhếch miệng, mặt mày hớn hở, không giống bộ dáng yêu diễm bình thường, ngược lại có chút ngây thơ đáng yêu.
Cô đi đến bên cạnh giá vẽ, ngồi trên ghế cầm lấy cọ, dì Trương rất tinh ý lui ra ngoài, chỉ đưa một ly nước lên, cũng không đến quấy rầy cô nữa.
Đường Vũ đã rất lâu không sờ đến cọ vẽ, nhưng ước mơ lớn nhất của cô đều là cọ vẽ, cô muốn thiết kế của mình có thể biến thành thành phẩm.
Cuộc thi thiết kế lần này chính là cơ hội tốt nhất, quán quân của thiết kế Bách Hoa tất nhiên sẽ tỏa sáng trong giới thời trang, từ đó thu hút các nhà đầu tư, một ngày nào đó cô sẽ nổi tiếng, có quần áo do chính cô thiết kế.
Nghĩ đến những ngày trước bị bắt nạt, còn có chuyện từng bị trường đại học xóa tên, ánh mắt Đường Vũ tối sầm lại, đó là sỉ nhục lớn nhất trong cuộc đời của cô, cũng chắc chắn sẽ là trở ngại lớn nhất trong cuộc thi thiết kế lần này.
Nghĩ đến liền không dừng lại được, trong đầu cô ồn ào, bản thảo vẽ ra cũng càng thiên về u ám cùng hắc ám, thiết kế như vậy, tất nhiên không thể được đón nhận.
Đường Vũ đứng lên, nhìn đồng hồ, đã ba giờ sáng, cô vịn vách tường dời về phòng, đặt đầu xuống liền ngủ.
Trong lúc mơ mơ màng màng, cảm giác bên cạnh có một cái ôm ấm áp, cô không biết là mộng cảnh hay là hiện thực, chỉ là theo bản năng vòm về phía trước, thoải mái đi vào giấc ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất