Thiếu Dưỡng Khí

Chương 33: Đừng Nhìn Nữa

Trước Sau
Hơi thở mát lạnh của người đàn ông liền bao phủ bên cạnh Đường Vũ, hai ngày không gặp, tựa hồ càng thêm nhớ nhung.

"Tạo phản gì?" Đường Vũ biết rõ còn cố hỏi.

"Phản tôi." Hoắc Vân Thâm cúi đầu nhìn cô, người phụ nữ nhỏ bé trong lòng thấp hơn anh một cái đầu, tựa vào tường nghịch sợi tóc trong tay.

Nghe Hoắc Vân Thâm nói những lời này, cô "Phốc" cười một tiếng, Đường Vũ ngẩng đầu nhìn anh, đưa tay kéo cà vạt màu xanh tây tạng của Hoắc Vân Thâm: "Nếu anh là hoàng đế, em chỉ có thể xem như là sủng phi, anh đã thấy qua sủng phi không có tiếng nói nào tạo phản hay chưa? Nhiều nhất cũng chỉ là giết hoàng hậu của anh, như vậy em mới có thể thay thế!”

"Ồ?" Hoắc Vân Thâm nâng cằm tinh xảo của Đường Vũ lên: "Sủng phi của tôi sẽ ác độc như vậy?”

Đường Vũ kéo cà vạt của anh kéo về phía người mình, môi tiến lại gần, sắp dán lên môi mỏng của Hoắc Vân Thâm: "Đúng vậy, em vẫn luôn rất ác độc, anh sợ sao?”

Người phụ nữ này, nhu nhược như không xương, thổ khí như lan, hai chữ yêu tinh làm sao có thể hình dung cô?

Lúc Hoắc Vân Thâm tiến vào, Đường Vũ đang chuẩn bị thử quần áo mới, giờ phút này bàn tay Hoắc Vân Thâm tiếp xúc trực tiếp với làn da bên hông người phụ nữ, rõ ràng là đã chạm vào nơi này vô số lần, nhưng giờ phút này lại có cảm giác khác. ( truyện chỉ đăng ở dtruyen.com )

Anh nhếch môi cười cười, nhặt quần áo trên mặt đất lên, mặc lên người Đường Vũ, sau đó cởi âu phục trên người ra, đắp lên người Đường Vũ, khom lưng bế cô lên, đi ra khỏi phòng thử đồ.

Đường Vũ nằm trong lòng Hoắc Vân Thâm, nghiêng đầu nhìn ánh mắt lo lắng của Trần Hân Di, khoát tay áo: "Đi trước nhé!”

Trần Hân Di: "..."

Hoắc Vân Thâm bế Đường Vũ một đường đi ra khỏi trung tâm thương mại, không biết đã đi qua bao nhiêu ánh mắt nhìn chằm chằm, nhưng anh lại giống như hoàn toàn không nhìn thấy, trực tiếp đi đến bãi đỗ xe, nhét Đường Vũ vào ghế lái phụ.

Đường Vũ chỉnh lại tóc và làn váy của mình, lẩm bẩm: "Không thể nhẹ nhàng một chút sao... em tự mặc cũng được... thế này làm rối cả lên... Không biết còn tưởng rằng em bị cưỡng bức ở trong phòng thử đồ..."

Hoắc Vân Thâm vòng vào ghế lái ngồi vào, ngay cả dây an toàn cũng không thèm thắt đã kéo Đường Vũ qua, chặn cái miệng nhỏ nhắn lải nhải kia lại, đợi đến khi người phụ nữ trong ngực thở hồng hộc, mặt đỏ tai hồng mới buông cô ra.

Chiếc xe phóng nhanh đi, Đường Vũ dọc đường đi nhìn góc nghiêng của Hoắc Vân Thâm, bất giác nhập thần, người đàn ông này thật sự sinh ra đã là một cơ thể hoàn mỹ, Đường Vũ nghĩ, mình thế nào cũng không tính là chịu thiệt.



Yết hầu Hoắc Vân Thâm trượt trượt, thanh âm trầm thấp mà gợi cảm: "Tiểu Ngũ, đừng nhìn nữa.”

"Tại sao?" Em thích nhìn anh." Đường Vũ chớp chớp đôi mắt to, nhìn chằm chằm vào Hoắc Vân Thâm.

Yết hầu Hoắc Vân Thâm lại trượt trượt, một cước đạp chân ga, vượt đèn đỏ.

Đường Vũ: "..."

Người đàn ông này đang sốt ruột, thật sự sốt ruột đó...

Xe dừng ở cửa Hồng Phong Uyển, Hoắc Vân Thâm bế Đường Vũ vào cửa, trực tiếp lên lầu đi vào phòng ngủ, một phòng kiều diễm...

Lúc Đường Vũ quấn khăn tắm từ phòng tắm đi ra, Hoắc Vân Thâm đang tựa vào đầu giường hút thuốc, ngũ quan hoàn mỹ như điêu khắc, hơn nữa dáng người cường tráng, tựa vào đầu giường hút thuốc đều cảm thấy gợi cảm.

"Lại đây." Hoắc Vân Thâm vẫy tay.

Đường Vũ hết sức nghe lời trèo lên giường, nằm trong lòng Hoắc Vân Thâm, hừ hừ một tiếng: "Đói bụng.”

"Chỉ biết ăn." Hoắc Vân cười nhạo một tiếng.

"Vậy anh không tức giận nữa rồi nhỉ?" Đường Vũ không đầu không đuôi hỏi một câu.

Hoắc Vân Thâm vốn vì sao lại tức giận, vì sao hai ngày không để ý tới cô, hiện tại cô cũng không rõ.

Hoắc Vân Thâm ấn nửa tàn thuốc vào gạt tàn, xoay người hôn lên tai cô, nói: "Sau này ở nhà không được đi chân trần.”

Đường Vũ còn chưa kịp phản ứng, Hoắc Vân Thâm đã xốc chăn xuống giường.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau