Chương 34: Được Voi Đòi Tiên
Hoắc Vân Thâm xuống lầu, Đường Vũ liền rời giường theo, ban ngày nằm trong phòng ngủ cũng chẳng ra làm sao, dù sao trong nhà còn có dì Trương, người già sẽ nghĩ linh tinh.
Lúc Đường Vũ xuống lầu, dì Trương đang dọn bàn ăn, Hoắc Vân Thâm ngồi trên sofa nghe điện thoại: "Hội nghị Mỹ? Để Tô Cảnh đi, tôi không rảnh.”
Đường Vũ bưng một đĩa nho đi đến bên cạnh Hoắc Vân Thâm, cô mặc áo thun trắng cùng quần sooc màu hồng nhạt, lộ ra đôi chân thon dài trắng nõn, mái tóc xoăn có chút lộn xộn, lại mang theo một tia lười biếng.
Cô ngồi trên sofa, nằm trong lòng người đàn ông, đút một quả nho vào miệng Hoắc Vân Thâm, Hoắc Vân Thâm nhíu nhíu mày: "Quá ngọt.”
"Ngọt ngon mà." Đường Vũ nằm nghiêng trên đùi Hoắc Vân Thâm.
"Quá ngấy." Hoắc Vân Thâm trả lời một câu.
Đường Vũ nhếch khóe môi: "Em hay là nho?”
Hoắc Vân Thâm giơ một bàn tay ra, vuốt ve sườn mặt của Đường Vũ, không lên tiếng, Đường Vũ rất tinh ý không hỏi nữa, nhấc một quả nho lên, lại đút cho Hoắc Vân Thâm. Hoắc Vân Thâm nhíu nhíu mày, không há miệng, hết lần này tới lần khác Đường Vũ ưỡn lên cao, vẫn luôn giơ tay, ngửa đầu nhìn Hoắc Vân Thâm, đợi nửa phút, hừ hừ nói: "Tay mỏi rồi.”
Hoắc Vân Thâm cúi đầu bất đắc dĩ nhìn cô một cái, hé miệng ăn nho, lúc này đúng lúc dì Trương đi đến phòng khách gọi bọn họ ăn cơm, nhìn thấy một màn này, ít nhiều có chút ngượng ngùng, mặt bà đỏ lên, ho một tiếng: "Tiên sinh, cô Đường, có thể ăn cơm rồi.”
"Tới đây, cảm ơn dì Trương." Tâm tình Đường Vũ rất tốt, từ trên sofa đứng lên, vui vẻ đi về phía phòng ăn.
Hoắc Vân Thâm đứng dậy đi theo Đường Vũ đến phòng ăn, anh ngồi ở vị trí chính, Đường Vũ ngồi bên tay phải anh, trong phòng ăn, Đường Vũ lại thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nhìn anh, Hoắc Vân Thâm chỉ có thể hỏi: "Nhìn cái gì vậy?”
"Anh không đi Mỹ à?" Đường Vũ nghe thấy anh vừa gọi điện thoại.
"Ừm." Hoắc Vân Thâm đáp.
"Tại sao không đi?" Đường Vũ cười tủm tỉm hỏi: "Bởi vì muốn ở cùng em sao?”
Đồng tử Hoắc Vân Thâm co rụt lại, cúi đầu uống canh: "Tiểu Ngũ, đừng có được voi đòi tiên.”
Đường Vũ nở nụ cười, cũng cúi đầu uống canh: "Tùy tiện hỏi một chút, đừng tức giận.”
Sau đó cô lấy một chiếc thìa, một chiếc thìa sứ trắng đầy súp đặc, tùy tiện húp vài thìa súp đặc vào miệng, sau đó đứng dậy, để lại một câu: "Ăn no rồi."
Đường Vũ đầu cũng không ngoảng lại mà đi lên lầu, dì Trương sửng sốt, nhìn về phía Hoắc Vân Thâm: "Tiên sinh, cô Đường..."
Hoắc Vân Thâm dường như không có chút sốt ruột nào, càng không có chút ý định muốn giữ lại, cúi đầu chậm rãi uống xong canh, cầm lấy khăn ăn lau khóe miệng, đứng lên: "Canh để ở lửa nhỏ, cô ấy đói bụng liền đưa lên.”
"Vâng, tiên sinh." Dì Trương đi qua thu dọn bàn ăn. ( truyện chỉ đăng ở dtruyen.com )
Hoắc Vân Thâm đi tới phòng khách, cầm điện thoại đi đến huyền quan thay giày xong liền ra cửa, ngoài cửa rất nhanh truyền đến tiếng động cơ xe, không mang theo bất kỳ do dự nào, dần dần đi xa.
Đường Vũ trở lại phòng tranh, cô cầm bút vẽ một bức thiết kế xinh đẹp, chỉ là vẫn không tránh khỏi phong cách tối tăm, cho dù là thiết kế trắng tinh khiết, mặt trên vẫn phủ đầy hoa hồng bụi gai, làm cho người ta tự dưng cảm thấy đáng sợ, lại mang theo sức hấp dẫn khó hiểu.
Cô buông bút xuống, tựa vào ghế nhắm mắt dưỡng thần, những thứ hỗn loạn, máu tanh, dơ bẩn trong quá khứ, đều hiện lên trước mắt, cô vốn không phải là người phụ nữ thanh thuần, làm sao có thể vẽ ra thiết kế thanh thuần đây?
Tục ngữ nói, tướng do tâm sinh, bọn họ làm thiết kế, bút cũng do tâm sinh, trong lòng có tạp niệm, dưới ngòi bút cũng không giấu được chút nào.
Lúc Đường Vũ xuống lầu, dì Trương đang dọn bàn ăn, Hoắc Vân Thâm ngồi trên sofa nghe điện thoại: "Hội nghị Mỹ? Để Tô Cảnh đi, tôi không rảnh.”
Đường Vũ bưng một đĩa nho đi đến bên cạnh Hoắc Vân Thâm, cô mặc áo thun trắng cùng quần sooc màu hồng nhạt, lộ ra đôi chân thon dài trắng nõn, mái tóc xoăn có chút lộn xộn, lại mang theo một tia lười biếng.
Cô ngồi trên sofa, nằm trong lòng người đàn ông, đút một quả nho vào miệng Hoắc Vân Thâm, Hoắc Vân Thâm nhíu nhíu mày: "Quá ngọt.”
"Ngọt ngon mà." Đường Vũ nằm nghiêng trên đùi Hoắc Vân Thâm.
"Quá ngấy." Hoắc Vân Thâm trả lời một câu.
Đường Vũ nhếch khóe môi: "Em hay là nho?”
Hoắc Vân Thâm giơ một bàn tay ra, vuốt ve sườn mặt của Đường Vũ, không lên tiếng, Đường Vũ rất tinh ý không hỏi nữa, nhấc một quả nho lên, lại đút cho Hoắc Vân Thâm. Hoắc Vân Thâm nhíu nhíu mày, không há miệng, hết lần này tới lần khác Đường Vũ ưỡn lên cao, vẫn luôn giơ tay, ngửa đầu nhìn Hoắc Vân Thâm, đợi nửa phút, hừ hừ nói: "Tay mỏi rồi.”
Hoắc Vân Thâm cúi đầu bất đắc dĩ nhìn cô một cái, hé miệng ăn nho, lúc này đúng lúc dì Trương đi đến phòng khách gọi bọn họ ăn cơm, nhìn thấy một màn này, ít nhiều có chút ngượng ngùng, mặt bà đỏ lên, ho một tiếng: "Tiên sinh, cô Đường, có thể ăn cơm rồi.”
"Tới đây, cảm ơn dì Trương." Tâm tình Đường Vũ rất tốt, từ trên sofa đứng lên, vui vẻ đi về phía phòng ăn.
Hoắc Vân Thâm đứng dậy đi theo Đường Vũ đến phòng ăn, anh ngồi ở vị trí chính, Đường Vũ ngồi bên tay phải anh, trong phòng ăn, Đường Vũ lại thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nhìn anh, Hoắc Vân Thâm chỉ có thể hỏi: "Nhìn cái gì vậy?”
"Anh không đi Mỹ à?" Đường Vũ nghe thấy anh vừa gọi điện thoại.
"Ừm." Hoắc Vân Thâm đáp.
"Tại sao không đi?" Đường Vũ cười tủm tỉm hỏi: "Bởi vì muốn ở cùng em sao?”
Đồng tử Hoắc Vân Thâm co rụt lại, cúi đầu uống canh: "Tiểu Ngũ, đừng có được voi đòi tiên.”
Đường Vũ nở nụ cười, cũng cúi đầu uống canh: "Tùy tiện hỏi một chút, đừng tức giận.”
Sau đó cô lấy một chiếc thìa, một chiếc thìa sứ trắng đầy súp đặc, tùy tiện húp vài thìa súp đặc vào miệng, sau đó đứng dậy, để lại một câu: "Ăn no rồi."
Đường Vũ đầu cũng không ngoảng lại mà đi lên lầu, dì Trương sửng sốt, nhìn về phía Hoắc Vân Thâm: "Tiên sinh, cô Đường..."
Hoắc Vân Thâm dường như không có chút sốt ruột nào, càng không có chút ý định muốn giữ lại, cúi đầu chậm rãi uống xong canh, cầm lấy khăn ăn lau khóe miệng, đứng lên: "Canh để ở lửa nhỏ, cô ấy đói bụng liền đưa lên.”
"Vâng, tiên sinh." Dì Trương đi qua thu dọn bàn ăn. ( truyện chỉ đăng ở dtruyen.com )
Hoắc Vân Thâm đi tới phòng khách, cầm điện thoại đi đến huyền quan thay giày xong liền ra cửa, ngoài cửa rất nhanh truyền đến tiếng động cơ xe, không mang theo bất kỳ do dự nào, dần dần đi xa.
Đường Vũ trở lại phòng tranh, cô cầm bút vẽ một bức thiết kế xinh đẹp, chỉ là vẫn không tránh khỏi phong cách tối tăm, cho dù là thiết kế trắng tinh khiết, mặt trên vẫn phủ đầy hoa hồng bụi gai, làm cho người ta tự dưng cảm thấy đáng sợ, lại mang theo sức hấp dẫn khó hiểu.
Cô buông bút xuống, tựa vào ghế nhắm mắt dưỡng thần, những thứ hỗn loạn, máu tanh, dơ bẩn trong quá khứ, đều hiện lên trước mắt, cô vốn không phải là người phụ nữ thanh thuần, làm sao có thể vẽ ra thiết kế thanh thuần đây?
Tục ngữ nói, tướng do tâm sinh, bọn họ làm thiết kế, bút cũng do tâm sinh, trong lòng có tạp niệm, dưới ngòi bút cũng không giấu được chút nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất