Thiếu Dưỡng Khí

Chương 47: Tìm Việc (2)

Trước Sau
Đường Vĩ Sơn nhìn Đường Vũ, sau đó nhìn Lâm Nhã Lan, nói: "Sau này là người một nhà rồi, gặp nhau thì chào hỏi câu."

Đường Vũ ngẩng đầu lên cười với Lâm Nhã Lan: "Chào buổi sáng."

Lâm Nhã Lan cũng mỉm cười: "Chào buổi sáng."

Đường Vũ cúi đầu xuống, người khó tính khó nết nhất trong nhà này chưa bao giờ là Đường Thiên Thiên, mà là Lâm Nhã Lan, mưu mô của người phụ nữ này rất khó lường.

Bà ta làm bạn thân với người phụ nữ như Liễu Như Vân nhiều năm như vậy, Liễu Như Vân cũng không phát hiện ra bà ta có ý với người đàn ông của mình, cho đến khi Đường Vĩ Sơn hoàn toàn vứt bỏ bà mà ở bên Lâm Nhã Lan.

Ba năm trước, chính vì Lâm Nhã Lan mang thai bị Liễu Như Vân đẩy xuống cầu thang dẫn tới sảy thai, Lâm Nhã Lan đau lòng đòi tự tử, sau khi biết mình mang thai con trai, bà ta càng thêm đau đớn, nhà họ Đường suýt chút nữa vì Lâm Nhã Lan mà muốn tống Liễu Như Vân vào tù.

Nếu Liễu Như Vân không giả vờ bị điên vào bệnh viện tâm thần, thì bây giờ bà đã ngồi trong tù rồi.

Người phụ nữ Lâm Nhã Lan, chịu đựng nhiều năm như vậy mới có thể đảm bảo vị trí bà Đường, cũng mất rất nhiều công sức để đuổi Đường Vũ ra khỏi nhà, bây giờ Đường Vũ vô sự trở lại, làm sao bà ta có thể chung sống hòa bình với Đường Vũ?

Đường Vũ cầm khăn ăn lên lau khóe miệng, nói: "Tôi no rồi, ra ngoài đây."

Cô đứng dậy đi thẳng đến phòng khách lấy túi xách rồi rời đi, không đợi Đường Vĩ Sơn trả lời.

Sau khi Đường Vĩ rời đi, Lâm Nhã Lan cúi đầu ăn cơm, không nói một lời, Đường Vĩ Sơn nhìn vợ mình thở dài: "Đây cũng là bất đắc dĩ, ý của ông cụ, em hiểu mà."

"Em hiểu." Lâm Nhã Lan cúi đầu nói.

Đường Vĩ Sơn lại thở dài, còn chưa kịp lên tiếng, Lâm Nhã Lan lại nói: "Anh định nhận nó làm con gái, nhận luôn cả mẹ nó?"

"Làm sao có thể?" Đường Vĩ Sơn lập tức phủ nhận: "Em nói gì vậy? Mẹ nó đã làm ra chuyện ác độc như vậy, làm sao anh có thể tha thứ cho hai mẹ con nó?”

Lâm Nhã Lan dường như lúc này mới nguôi giận, ngước lên nhìn Đường Vĩ Sơn, hai mắt chớp chớp, nước mắt lập tức rơi xuống, bà ta chỉ khóc, không gây chuyện, bà ta tủi thân nhìn Đường Vĩ Sơn, nói: "Anh đừng quên, nếu không phải Liễu Như Vân, bây giờ chúng ta đã có một đứa con trai!"

Nhắc đến sự chuyện này, Lâm Nhã Lan buồn bã, Đường Vĩ Sơn tức giận, ông ta ngồi bên cạnh vợ, vòng tay qua vai bà ta an ủi: "Anh không quên, người phụ nữ độc ác như vậy, hãy để bà ta ở lại bệnh viện tâm thần cả đời! Chỉ cần bà ta dám đi ra, anh sẽ tống bà ta vào tù!”

Lâm Nhã Lan nép vào lòng Đường Vĩ Sơn, tủi thân khóc, bà ta vẫn luôn dịu dàng đi theo Đường Vĩ Sơn bao nhiêu năm qua, chưa bao giờ khóc lóc gây sự như những người phụ nữ khác, nhưng một khi khóc thật sự khiến Đường Vĩ Sơn cảm thấy đau khổ. ( truyện chỉ đăng trên dtruyen )

Đường Vĩ Sơn cuối cùng cũng dỗ được bà ta, Lâm Nhã Lan lau nước mắt nói: "Thiên Thiên không còn nhỏ nữa, chuyện của nó với Dư Triết bao giờ thì quyết? Trì hoãn mãi như thế này, danh tiếng của Thiên Thiên cũng sẽ không tốt.”

"Anh biết, anh sẽ bàn bạc với người nhà họ Tần để định ngày cưới càng sớm càng tốt, để em bớt lo lắng." Đường Vĩ Sơn cố gắng hết sức để làm theo nguyện vọng của vợ.

"Em có thể bớt lo lắng sao? Thiên Thiên được nuông chiều từ, nếu nó đến nhà họ Tần bị bắt nạt thì sao? Người ta không coi nó ra gì thì làm thế nào? Nếu sinh con gái sợ bị coi thường, nếu con trai ......" Nói đến đây, Lâm Nhã Lan đột nhiên dừng lại, bà ta lại nhớ đến đứa bé chưa được sinh ra kia, nghĩ đến việc Đường Vũ hênh hoanh trở về nhà họ Đường, trong lòng cảm thấy rất tủi thân, như thể chưa bao giờ nghĩ đến, chính bà ta là người đã cướp đi người đàn ông của Liễu Như Vân, ba của Đường Vũ.

Sau khi Đường Vũ đi ra ngoài, cô bắt taxi đi thẳng đến công ty để phỏng vấn, công ty này tên là Bác Tín, là một công ty quảng cáo, Đường Vũ xin vào phòng kế hoạch quảng cáo.

Cô học thiết kế, cũng biết một chút mảng này, vì vậy cô liền tìm một công việc để làm trong thời gian này, nếu sau này có một công việc phù hợp hơn thì hãy đổi, nếu cô có thể giành được giải thưởng trong cuộc thi thiết kế, thì có thể trực tiếp đến làm việc trong một công ty thời trang, hoặc cũng có thể có studio riêng thì sao!

Đường Vũ xinh đẹp xuống xe, đi vào sảnh chờ, đưa hồ sơ cho quầy lễ tân: "Tôi đến đây phỏng vấn."

Nhân viên ở quầy lễ tân bảo cô đợi một lát, sau đó dẫn cô đi thang máy lên lầu, thang máy từ tầng một đi lên, mở cửa, bên trong có một thanh niên mặc vest đi giày da.



Đường Vũ không nghĩ nhiều, cô trực tiếp đi vào thang máy, thang máy dừng lại ở bộ phận nhân sự trên lầu ba, Đường Vũ và nhân viên lễ tân bước ra khỏi thang máy, khi cô đi ra ngoài, cô vô thức nhìn lại, người đàn ông vẫn đang nhìn cô chăm chú.

Đường Vũ kéo nhân viên lễ tân hỏi: "Người đàn ông trong thang máy vừa rồi là ai?"

Nhân viên lễ tân lắc đầu: "Tôi không biết, hình như hẳn là khách hàng của công ty, hoặc là người của trụ sở chính."

Đường Vũ không hỏi nhiều, đi vào phòng nhân sự, phỏng vấn sơ qua, họ bảo cô trở về chờ tin tức, sau đó sẽ được thông báo thời gian phỏng vấn vòng 2.

Đường Vũ rời đi, trên đường về nhà lướt lướt điện thoại, Hoắc Vân Thâm vẫn không gọi điện thoại cho cô, người đàn ông sắt đá này và Bạch Chi Ngữ sống trong thế giới hai người rồi, không chừng lúc cô về đã thấy cô ta chuyển vào Hồng Phong Uyển rồi, Bạch Chi Ngữ đã thèm muốn biệt thự đó từ lâu.

Đường Vũ hít một hơi, từ nay về sau, nếu không có Hoắc Vân Thâm, cô cũng phải sống thật tốt.

Ba ngày sau, Đường Vũ nhận được cuộc gọi thông báo phỏng vấn vòng 2 từ Công ty Bác Tín, cô cầm túi xách lại bước vào công ty lần nữa.

Nhân viên bảo cô trực tiếp lên tầng năm để gặp quản lý phỏng vấn, Đường Vũ làm theo, ai ngờ đang phỏng vấn dở, quản lý nghe điện thoại, nói boss của trụ sở chính đến thị sát, anh ta vội vàng đi ra tiếp đón, nói với Đường Vũ nghiêm túc đi theo ông ta, đừng gây rắc rối. ( truyện chỉ đăng trên dtruyen )

Đường Vũ nhếch môi, cô cũng không biết trụ sở chính là công ty gì, ông chủ lớn cỡ nào.

Đường Vũ đi theo quản lý xuống lầu, các nhân viên khác đã đứng thành hai hàng ở cửa đại sảnh dưới lầu, nghênh đón ông chủ, Đường Vũ chỉ có thể đi theo quản lý đứng qua một bên.

Không lâu sau, một chiếc Rolls-Royce đắt tiền dừng lại ở cửa, khi cô nhìn thấy chiếc xe này, Đường Vũ đột nhiên có một linh cảm không lành.

Cửa tài xế mở ra, Minh Thành dẫn đầu xuống xe, tim Đường Vũ đập thình thịch, chết mẹ, cô đụng phải họng súng rồi.

Từ lâu cô đã biết công việc kinh doanh của Hoắc Vân Thâm rất lớn, dưới tay có rất nhiều công ty con, nhưng sao cô nghĩ đến công ty đầu tiên cô phỏng vấn lại là địa bàn của Hoắc Vân Thâm?

Minh Thành đi vòng ra ghế sau mở cửa xe, đôi chân thon dài bước ra khỏi xe, đó là một người đàn ông có nét mặt hoàn hảo như một vị thần, nhưng sắc mặt anh lại lạnh lùng đáng sợ.

Hoắc Vân Thâm đi trước, Minh Thành vô cảm đi theo phía sau, quản lý lập tức chạy tới, gật đầu nói: "Chào mừng Hoắc tổng, chúng tôi đã chuẩn bị các trò giải trí ở nhà hàng, chỉ cần đợi Hoắc tổng thị sát xong có thể nghỉ ngơi thoải mái."

"Ừm." Hoắc Vân Thâm đồng ý, khiến người quản lý khó tin.

Hoắc Vân Thâm cao quý như vậy, mỗi ngày bận trăm công nghìn việc, nào có thời gian ăn cơm cùng bọn họ, nhưng hôm nay Hoắc Vân Thâm thoải mái đồng ý như vậy, hẳn là bởi vì mấy năm nay bọn họ làm việc rất tốt, nếu làm Hoắc Vân Thâm vui vẻ, quăng cho bọn họ một hai dự án, cũng đủ để bọn họ hưởng thụ hơn nửa năm!

Hoắc Vân Thâm ngẩng đầu lên liếc nhìn nhân viên, các nữ nhân viên hưng phấn đến mức sắp ngất xỉu, chỉ có Đường Vũ cúi đầu xuống, cô không muốn gặp Hoắc Vân Thâm ở đây, cô không muốn Hoắc Vân Thâm cảm thấy sau khi rời khỏi anh, cô khốn khó đến mức ra ngoài kiếm tiền sống qua ngày.

Hoắc Vân Thâm sải bước đi vào, khi đi ngang qua Đường Vũ anh không dừng lại chút nào, Đường Vũ thở phào một hơi, cô nghĩ, Hoắc Vân Thâm không chú ý đến cô, dù sao cũng có rất nhiều người đang đứng ở đây.

Sau khi Hoắc Vân Thâm bước vào thang máy, quản lý giao cô cho nhân viên, nói cô đã vượt qua cuộc phỏng vấn, bây giờ nhậm chức đi làm ngay.

Đường Vũ có chút khó tin, cô không ngờ lần đầu phỏng vấn lại thuận lợi như vậy, ban đầu cô định trực tiếp rời đi nếu không đậu, dù sao cô cũng không muốn liên quan gì đến Hoắc Vân Thâm.

Nhân viên sắp xếp chỗ ngồi và đồ dùng văn phòng cho cô, Đường Vũ ngồi xuống, cô gái bên cạnh lập tức đi tới chào hỏi: "Hey, tôi tên là Từ Tĩnh."

Đường Vũ cười thân thiện: "Tôi là Đường Vũ."

"Cô giỏi quá, mới phỏng vấn xong mà đã được vào làm!" Từ Tĩnh khen ngợi.



Đường Vũ lắc đầu, ngượng ngùng cười: "Tôi cũng cảm thấy rất đột ngột!"

Từ Tĩnh nhìn cô chằm chằm, nói: "Có lẽ là dựa vào ngoại hình của cô, cô đẹp quá!"

Đường Vũ nhận lời khen này, nhanh chóng trò chuyện với Từ Tĩnh, Từ Tĩnh nói với cô rằng buổi tối công ty sẽ cùng nhau ăn tối, Đường Vũ cũng phải đi theo.

Đường Vũ ngây ra, hỏi: "Sao hôm nay lại ăn tối?"

Từ Tĩnh chỉ vào văn phòng, nói: "Boss lớn của trụ sở chính đang ở đây, chúng ta đều phải nhìn sắc mặt mà đi cùng, bộ phận thiết kế quảng cáo của chúng ta là bộ phận quan trọng nhất của công ty, chạy không thoát."

Đường Vũ rối rắm, nếu cô ngồi cùng bàn ăn, trừ phi Hoắc Vân Thâm bị mù, nếu không không thể không nhìn thấy cô.

Từ Tĩnh lay lay Đường Vũ: "Sao thế?" Bữa tối miễn phí, cô không vui?”

Đường Vũ lắc đầu, ngập ngừng nói: "Tôi...... ...... nhà tôi."

"Cô đừng có tìm lý do để trốn! Tổng giám đốc của chúng ta rất kén chọn, nếu cô ngày đầu đã xin nghỉ, chắc chắn sẽ bị đưa vào danh sách đen, cẩn thận sau này bị ông ta ghim!” Từ Tĩnh thì thầm: "Chỉ là một bữa cơm, không sao đâu, kết thúc nhanh thôi, đừng lo lắng, phòng chúng ta đều có mặt, cùng lắm là cô nói không biết uống rượu là được!”

"Ok...... ok......" Đường Vũ chỉ có thể gật đầu đồng ý, cô không muốn ngày đầu đã để lại ấn tượng xấu với người khác.

Sau một ngày làm việc, buổi tối, có người sắp xếp xe, Đường Vũ chỉ có thể đi theo, nhân viên bình thường đều đã về nhà rồi, chỉ có bộ phận thiết kế và tổng giám đốc tham gia bữa tối, đương nhiên còn có Hoắc Vân Thâm.

Minh Thành trực tiếp lái xe đưa Hoắc Vân Thâm đến khách sạn đã đặt trước, đám nhân viên Đường Vũ đều lần lượt đến, vào phòng ăn vip trước.

Có rất nhiều người, chia làm hai bàn, sau khi Đường Vũ bước vào phòng, chỉ còn bàn của Hoắc Vân Thâm còn chỗ, tình cờ là vị trí đối diện với Hoắc Vân Thâm, Đường Vũ chỉ có thể dứt khoát ngồi xuống, vừa ngẩng đầu nhìn lên, liền có thể bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của Hoắc Vân Thâm. ( truyện chỉ đăng trên dtruyen )

Giờ phút này, cô lù lù ở trước mặt Hoắc Vân Thâm, Hoắc Vân Thâm không thấy cô mới lạ!

Nhưng Hoắc Vân Thâm dường như không quan tâm đến cô chút nào, không để ý đến cô chút nào, thậm chí còn không nhìn cô lấy một cái, Đường Vũ nghĩ, Hoắc Vân Thâm có thể đã không quan tâm đến cô từ lâu rồi, những ngày này khi anh đi công tác, anh hẳn là đã có khoảng thời gian rất vui vẻ với Bạch Chi Ngữ?

Nhìn thấy dáng vẻ của Hoắc Vân Thâm không có một chút mệt mỏi, chắc hẳn anh đã trở về nhiều ngày rồi, nhưng anh không liên lạc với Đường Vũ, điều buồn cười là Đường Vũ lại cho rằng anh đang làm việc chăm chỉ ở Mỹ! Sau khi người phục vụ mang bát đĩa lên, Đường Vũ cúi đầu xuống ăn, hoàn toàn không quan tâm ánh mắt của Hoắc Vân Thâm là gì, dù sao cô cũng ở đây ăn cơm miễn phí, nếu không no thì làm sao có thể làm việc được?

Đường Vũ cúi đầu xuống, vật lộn với miếng thịt gà trên đĩa, cô không thở nổi, cô đột nhiên bị sặc, không thể ngừng ho, cố gắng kìm nén sự hớ hênh của mình, nhưng không thể kiểm soát phản ứng của cơ thể.

Cô đưa tay ra cầm lấy cái chén, ngẩng đầu nhìn lên, một ly nước đúng lúc được đặt trước mặt cô, Đường Vũ cầm lấy rồi uống, đè nén cơn ho.

Từ Tĩnh ngồi bên cạnh vỗ vỗ cô, hạ thấp giọng nói: "Cô kiềm chế bản thân đi, giám đốc đang nhìn cô!"

Đường Vũ lặng lẽ liếc nhìn giám đốc, lẳng lặng đặt miếng gà trong tay xuống, ánh mắt của giám đốc đâu giống như nhìn một bữa tối miễn phí, mà giống bị Đường Vũ cướp mất lương thực của cả năm vậy!

Sau khi ăn xong, giám đốc đề nghị đến KTV hát, ngay cả phòng cũng đã được đặt, Đường Vũ hừ lạnh trong lòng, Hoắc Vân Thâm nhất định sẽ không đi, người đàn ông này chán ghét nhất những chuyện ồn ào như này, chỉ cần Hoắc Vân Thâm từ chối, cô có thể lập tức ăn uống no đủ rồi về nhà ngủ với Đoàn Tư rồi!

Hoắc Vân Thâm im lặng một lúc lâu, sau đó lên tiếng: "Được."

Đường Vũ: "......"

Được cái shit!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau