Chương 8: Đừng Giả Tạo
Hoắc Vân Thâm đi tới bên giường bệnh ngồi xuống, hỏi: "Đỡ hơn chưa?”
"Ừm." Đường Vũ trả lời cộc lốc.
Đường Vũ nhíu mày, trên người Hoắc Vân Thâm mang theo mùi thuốc lá nhàn nhạt, người đàn ông này dường như một ngày cũng không thể rời khỏi thuốc lá, từ phòng bệnh Bạch Chi Ngữ đi ra đến phòng bệnh của cô, thời gian ngắn như vậy còn phải hút một điếu thuốc, cũng thật sự làm khó anh.
Hoắc Vân Thâm vươn tay ra, muốn sờ trán Đường Vũ, Đường Vũ theo bản năng né tránh một chút, nghĩ đến tư thái vừa rồi Hoắc Vân Thâm vuốt ve đỉnh đầu của Bạch Chi Ngữ, trong lòng cô cự tuyệt loại tiếp xúc này.
Cho dù là tình nhân, cũng phải là một tình nhân có tôn nghiêm, đụng qua người phụ nữ khác ít nhất cũng phải rửa tay rồi hãy đụng vào cô, có được hay không?
Tay Hoắc Vân Thâm lúng túng dừng lại trên không trung, sắc mặt thay đổi, anh rất không thích người phụ nữ của mình cự tuyệt mình, huống chi là không biết lý do gì mà cô lại cự tuyệt như vậy.
"Còn sốt chứ?" Hoắc Vân Thâm thu tay lại, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Đường Vũ, đè nén tức giận.
"Không sốt rồi."
"Cổ họng có đau không?"
"Vẫn ổn."
"Tiểu Ngũ."
"Ừm."
Hoắc Vân Thâm hỏi một câu Đường Vũ trả lời một câu, nhưng mỗi một câu trả lời đều không che dấu được sự không tình nguyện. Hoắc Vân Thâm cảm thấy rất phiền não, người phụ nữ cứ hai ngày giận dỗi vô cớ như này, hoàn toàn không nhu thuận ngoan ngoãn ngoan ngoãn như lúc mới ở lại bên cạnh anh.
"Đường Vũ!"
"Hoắc Tam gia."
Câu xưng hô lạ lùng này của Đường Vũ trong nháy mắt châm ngòi lửa giận của Hoắc Vân Thâm. Mặt Hoắc Vân Thâm lập tức lạnh đi, nhìn Đường Đi, ném xuống một phong bì, giọng điệu lạnh lùng: "Tôi đã nói với em, tôi không thích người phụ nữ giả tạo.”
Đường Nghiên cúi đầu không nói lời nào, cô biết Hoắc Vân Thâm tức giận, cũng biết lúc này nên cúi đầu nhận sai, nên dỗ anh vui lên, nhưng cô lại khó chịu, giống như làm cho Hoắc Vân Thâm không thoải mái như cô, cô mới vui vẻ.
Hoắc Vân Thâm đùng đùng đứng lên, đẩy ghế ra, ghế cọ trên sàn nhà phát ra âm thanh chói tai, Hoắc Vân Thâm đi ra khỏi phòng bệnh, "Phanh" một tiếng đóng cửa lại, Đường Vũ từ đầu đến cuối đều không ngẩng đầu nói một câu, mặc kệ Hoắc Vân Thâm mang theo lửa giận rời khỏi bệnh viện.
Đường Vũ nhặt phong bì bên cạnh giường lên rồi mở ra, bên trong là một tờ giấy báo danh, viết "Giấy báo danh vòng sơ khảo cuộc thi thiết kế Bách Hoa", giải thưởng Bách Hoa là giải thưởng thiết kế đứng đầu trong nước, Đường Vũ học thiết kế ra, lần này chen lấn cũng chỉ là muốn tham gia cuộc thi này, Hoắc Vân Thâm không ra tay giúp cô, cô mới bất đắc dĩ nhờ Trần Hân Di giúp cô liên hệ với người khác giúp đỡ, cô cho rằng Hoắc Vân Thâm đã quên, nhưng bây giờ tấm thiệp này đặt ở trước mặt cô, làm cho chuyện hài hước tối qua của cô càng thêm lúng túng.
Dì Trương đi vào phòng bệnh, nói, "Cô Đường, bên ngoài có người tìm cô, nói là bạn của cô.”
"Ai vậy?" Đường Vũ hít hít mũi, ngẩng đầu hỏi.
"Cô ấy nói cô ấy tên là Trần Hân Di." Dì Trương chưa từng gặp bạn bè nào của cô Đường này cả. ( Truyện chỉ đăng ở dtruyen )
Đường Vũ cất phong thư đi, chỉnh lại mái tóc có chút lộn xộn, nhìn về phía dì Trương, là bạn của tôi, để cho cô ấy vào đi.”
Dì Trương đi ra ngoài mời người vào, Trần Hân Di vừa vào cửa, liền vội vàng nhào tới trước giường bệnh của Đường Vũ, hỏi: " Đường Vũ, cậu làm sao vậy? Đang khoẻ mạnh sao lại nhập viện rồi?”
Đường Vũ bất lực khoát tay, nói: "Không sao, viêm phổi mà thôi, truyền nước vài ngày liền không có việc gì.”
"Cuộc thi thiết kế đó của cậu, tớ giúp cậu liên lạc..." Trần Hân Di gấp gáp nói chuyện này.
Đường Vũ cắt ngang cô ấy, nói: "Hân Di, không cần nữa, tớ lấy được giấy báo danh danh rồi.”
"Lấy được rồi?" Thật sao? Làm lấy được?" Trần Hân Di kích động hỏi.
Đường Vũ dừng một chút, nói: "Hoắc Vân Thâm giúp, anh ấy chắc là có người quen đi.”
"Ừm." Đường Vũ trả lời cộc lốc.
Đường Vũ nhíu mày, trên người Hoắc Vân Thâm mang theo mùi thuốc lá nhàn nhạt, người đàn ông này dường như một ngày cũng không thể rời khỏi thuốc lá, từ phòng bệnh Bạch Chi Ngữ đi ra đến phòng bệnh của cô, thời gian ngắn như vậy còn phải hút một điếu thuốc, cũng thật sự làm khó anh.
Hoắc Vân Thâm vươn tay ra, muốn sờ trán Đường Vũ, Đường Vũ theo bản năng né tránh một chút, nghĩ đến tư thái vừa rồi Hoắc Vân Thâm vuốt ve đỉnh đầu của Bạch Chi Ngữ, trong lòng cô cự tuyệt loại tiếp xúc này.
Cho dù là tình nhân, cũng phải là một tình nhân có tôn nghiêm, đụng qua người phụ nữ khác ít nhất cũng phải rửa tay rồi hãy đụng vào cô, có được hay không?
Tay Hoắc Vân Thâm lúng túng dừng lại trên không trung, sắc mặt thay đổi, anh rất không thích người phụ nữ của mình cự tuyệt mình, huống chi là không biết lý do gì mà cô lại cự tuyệt như vậy.
"Còn sốt chứ?" Hoắc Vân Thâm thu tay lại, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Đường Vũ, đè nén tức giận.
"Không sốt rồi."
"Cổ họng có đau không?"
"Vẫn ổn."
"Tiểu Ngũ."
"Ừm."
Hoắc Vân Thâm hỏi một câu Đường Vũ trả lời một câu, nhưng mỗi một câu trả lời đều không che dấu được sự không tình nguyện. Hoắc Vân Thâm cảm thấy rất phiền não, người phụ nữ cứ hai ngày giận dỗi vô cớ như này, hoàn toàn không nhu thuận ngoan ngoãn ngoan ngoãn như lúc mới ở lại bên cạnh anh.
"Đường Vũ!"
"Hoắc Tam gia."
Câu xưng hô lạ lùng này của Đường Vũ trong nháy mắt châm ngòi lửa giận của Hoắc Vân Thâm. Mặt Hoắc Vân Thâm lập tức lạnh đi, nhìn Đường Đi, ném xuống một phong bì, giọng điệu lạnh lùng: "Tôi đã nói với em, tôi không thích người phụ nữ giả tạo.”
Đường Nghiên cúi đầu không nói lời nào, cô biết Hoắc Vân Thâm tức giận, cũng biết lúc này nên cúi đầu nhận sai, nên dỗ anh vui lên, nhưng cô lại khó chịu, giống như làm cho Hoắc Vân Thâm không thoải mái như cô, cô mới vui vẻ.
Hoắc Vân Thâm đùng đùng đứng lên, đẩy ghế ra, ghế cọ trên sàn nhà phát ra âm thanh chói tai, Hoắc Vân Thâm đi ra khỏi phòng bệnh, "Phanh" một tiếng đóng cửa lại, Đường Vũ từ đầu đến cuối đều không ngẩng đầu nói một câu, mặc kệ Hoắc Vân Thâm mang theo lửa giận rời khỏi bệnh viện.
Đường Vũ nhặt phong bì bên cạnh giường lên rồi mở ra, bên trong là một tờ giấy báo danh, viết "Giấy báo danh vòng sơ khảo cuộc thi thiết kế Bách Hoa", giải thưởng Bách Hoa là giải thưởng thiết kế đứng đầu trong nước, Đường Vũ học thiết kế ra, lần này chen lấn cũng chỉ là muốn tham gia cuộc thi này, Hoắc Vân Thâm không ra tay giúp cô, cô mới bất đắc dĩ nhờ Trần Hân Di giúp cô liên hệ với người khác giúp đỡ, cô cho rằng Hoắc Vân Thâm đã quên, nhưng bây giờ tấm thiệp này đặt ở trước mặt cô, làm cho chuyện hài hước tối qua của cô càng thêm lúng túng.
Dì Trương đi vào phòng bệnh, nói, "Cô Đường, bên ngoài có người tìm cô, nói là bạn của cô.”
"Ai vậy?" Đường Vũ hít hít mũi, ngẩng đầu hỏi.
"Cô ấy nói cô ấy tên là Trần Hân Di." Dì Trương chưa từng gặp bạn bè nào của cô Đường này cả. ( Truyện chỉ đăng ở dtruyen )
Đường Vũ cất phong thư đi, chỉnh lại mái tóc có chút lộn xộn, nhìn về phía dì Trương, là bạn của tôi, để cho cô ấy vào đi.”
Dì Trương đi ra ngoài mời người vào, Trần Hân Di vừa vào cửa, liền vội vàng nhào tới trước giường bệnh của Đường Vũ, hỏi: " Đường Vũ, cậu làm sao vậy? Đang khoẻ mạnh sao lại nhập viện rồi?”
Đường Vũ bất lực khoát tay, nói: "Không sao, viêm phổi mà thôi, truyền nước vài ngày liền không có việc gì.”
"Cuộc thi thiết kế đó của cậu, tớ giúp cậu liên lạc..." Trần Hân Di gấp gáp nói chuyện này.
Đường Vũ cắt ngang cô ấy, nói: "Hân Di, không cần nữa, tớ lấy được giấy báo danh danh rồi.”
"Lấy được rồi?" Thật sao? Làm lấy được?" Trần Hân Di kích động hỏi.
Đường Vũ dừng một chút, nói: "Hoắc Vân Thâm giúp, anh ấy chắc là có người quen đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất