Chương 4
Sau đó, Lâm Gia Bảo lại hưởng dụng miệng của Thuận Lâm khẩu giao cho hắn. Cái lão nam nhân đại ngốc này hoàn toàn không hề có một chút tiến bộ nào. Nhưng, nhìn vẻ mặt của y khi đang cố nén xấu hổ cùng giận dữ, phẫn nộ đến mức thân thể cũng hơi run rẩy lên, thì đây chính là chất kích thích tốt nhất đối với Lâm Gia Bảo.
Đây vốn chỉ là xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đúng lúc lại tạo nên một chút tình thú trong cuộc sống a.
Chỉ có điều, loại người con ông cháu cha này vốn không rõ sự đời, tình cảm chân thành là gì, thì làm ra mấy việc này, cũng chỉ là vì nhất thời sinh ra cảm xúc hiếu kì tìm kiếm chút mới mẻ đối với lão nam nhân này mà thôi. Cho nên, hắn cũng không tìm hiểu về hoàn cảnh của y, cũng không hề quan tâm, hay chăm sóc đến sinh hoạt hàng ngày của Thuận Lâm cả.
Nhờ vào, một lần, sau khi đã biểu diễn ở ngay trước mặt Tiểu Hồng Đào, Thuận Lâm cũng đã an phận hơn rất nhiều.
*
– Ngươi nói cái gì? Ta không hề nghe rõ. Nói lại lần nữa!
Sáng sớm, Lâm Gia Bảo vừa cất cao giọng, lập tức đã có hai nô tì cung kính bưng lên một cái hạp đóng kín đặt lên bàn của hắn, dưới đôi mày kiếm sắc bén, đôi mắt hẹp dài như lá liễu, chợt léo lên tia sáng lạnh lẽo.
– Ta không muốn làm việc ở trong phủ này nữa. Hôm nay, ta tới là để từ công.
Cả người của Thuận Lâm đều run bần bật, đến đôi môi đều đang run rẩy lên, kể cả mấy lời lẽ vừa nói ra cũng đang run theo.
Từ trong hạp đó, hai nô tỳ lựa chọn hồi lâu, đã dâng lên tờ giấy khế ước làm công ở trong Lâm phủ của Thuận Lâm cho Lâm Đại Bảo. Hắn nhìn lướt qua, lại tùy tiện, thả vào trong hạp. Tầm mắt thẳng tắp, nhìn về phía Thuận Lâm. Hắn nhìn vô cùng chăm chú. Chăm chú đến mức có thể thấy rõ trên đôi chân mày của Thuận Lâm đều thấm ra mồ hôi lạnh. Hắn nhìn rất lâu, đến khi Thuận Lâm đổ mồ hôi lạnh ướt đầm đìa cả người. Ánh mắt của hắn, khiến Thuận Lâm cảm thấy bản thân là con ếch xanh đang bị một con rắn to nhìn chằm chằm vậy. Tiếp theo, hắn lại vui vẻ nở nụ cười,
– Tất nhiên là có thể từ được rồi. Ngươi cho rằng ta sẽ cản ngươi sao?
Vừa nghe xong lời này, toàn thân của Thuận Lâm nhất thời liền thả lỏng. Mặc dù, vẫn là có chút ảm đạm khi nghe Lâm Gia Bảo thẳng thắn đến vậy. Nhưng, Thuận Lâm dù có thần kinh thô đến mấy, cũng cảm thấy, rốt cuộc thì thiếu chủ tử cũng đã thông suốt, muốn khôi phục bình thường rồi đi.
Thử nghĩ xem, Lâm Gia Bảo là hạng người nào. Hắn muốn cái dạng nữ nhân hoặc là nam nhân nào mà lại không chiếm được cơ chứ. Cho nên, chỉ là một gã hán tử thô lỗ có cũng được, mất đi cũng chả sao đi?
Thuận Lâm lập tức vui sướng lên. Đến cả khuôn mặt luôn dài thườn thượt, mặt mày xám xịt cũng liền xoá đi mây mù, ủ dột cả mấy ngày nay, nhìn thẳng thanh thiên mà nói:
– Tạ ơn thiếu chủ tử. Tạ ơn thiếu chủ tử.
Lâm Gia Bảo không nghĩ tới Thuận Lâm sẽ vui vẻ đến vậy. Điều này khiến cho hắn có chút không sảng khoái. Dựa vào vẻ bên ngoài ưu tú cùng với gia thế hiển hách của hắn, thì từ trước đến nay, Lâm đại thiếu gia đây ở trên tình trường, dù là nữ nhân hay là nam nhân, đều luôn là kẻ đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, càng không hề gặp bất kì trắc trở nào cả. Hắn lại càng không ngờ tới, sẽ có một ngày, xuất hiện một người, chỉ vì có thể rời khỏi hắn mà vui mừng đến hoan hô nhảy nhót. Điều này khiến cho hắn có một chút ảo não, muốn đổi ý rồi đây.
Nhưng, nhìn cả khuôn mặt của Thuận Lâm lập tức sáng ngời lên, bỗng nhiên, Lâm Gia Bảo lại có ý muốn giữ lại nụ cười tùy ý này ở trên khuôn mặt kia mãi. Cái loại nụ cười tỏa sáng như ánh mặt trời này ở trên khuôn mặt này của Thuận Lâm lại khiến hắn nhìn y rất khó coi, rất chói mắt. Y vốn luôn bày ra một bộ dạng của một con thỏ nhà, luôn hoảng sợ đến run lẩy bẩy, giống như muốn khóc lại không dám khóc, vừa dịu ngoan lại vừa phẫn nộ, cam chịu. Dù ngẫu nhiên, y có hé môi gượng gạo mỉm cười, cũng là do Lâm Gia Bảo bức bách, còn luôn dẫn theo đôi chút lo sợ lại nịnh nọt.
Một lão nam nhân đã ba mươi bốn tuổi vẫn còn chưa cưới được lão bà như y, thành thật nở nụ cười rộ lên, vẫn còn có chút ngây ngô, buồn cười trẻ con vẫn còn chưa hết. Bởi vì một cái nụ cười này, đã khiến cho Lâm Gia Bảo bỏ đi cái ý nghĩ ban đầu, muốn cho Thuận Lâm uổng công vui vẻ một trận.
– Được rồi!
Lâm Gia Bảo hít một hơi thật sâu vào, mới đè nén lại được vị trí nào đó, đang bắt đầu không an phận.
Coi như là làm việc thiện đi. Cho nên, một tuồng kịch buồn cười làm xằng làm bậy cũng đã nháo đến mọi người cũng đều biết, đến đây đã kết thúc.
Tuy rằng, hắn vẫn còn chưa có được nếm qua cái nơi tiêu hồn kia, cũng khá là đáng tiếc. Nhưng dù sao thì, ở trong thiên hạ này, kẻ có thể từ chối Lâm Gia Bảo -hắn, vốn rất ít ỏi đi.
Thuận Lâm thuận lợi rời khỏi cái nơi đã khiến y phải sợ hãi đến mất mật này. Y lại còn dẫn theo cái tiểu nha đầu Tiểu Hồng Đào nhanh mồm nhanh mieng cùng rời đi.
Gã Lâm Phúc giao tờ giấy bán thân của Tiểu Hồng Đào cho Thuận Lâm, vừa hung hăng nói, số của nàng rất may mắn đi. Bởi nếu y đến chậm nửa khắc, Tiểu Hồng Đào sẽ bị được tặng cho một vị khách quý có ghé thăm Lâm phủ ngày trước vốn đã coi trọng nàng. Hiện tại, y tự nhiên lại được hưởng lấy một cô dâu nhỏ xinh đẹp cô dâu, dùng lộ phí mà Lâm Gia Bảo đã cho, đi về nhà còn có thể mở ra ít thứ để buôn bán nhỏ. Cuộc sống sau này, còn không phải là vui vẻ, sung sướng nữa hay sao.
Đây chỉ là lời lẽ suy diễn của riêng mình gã mà thôi.
*
Còn về phần Thuận Lâm đã bỏ đi, vốn không hề nghĩ đến việc, xác định là có thể nuôi sống nổi Tiểu Hồng Đào hay không. Chỉ là, y cũng không muốn tiểu nha đầu luôn nhanh mồm nhanh miệng này vì mình mà bị đưa đi, tặng cho cái vị khách quý gì đó. Vốn trong mấy gia tộc lớn, có thêm vài phòng thê thiếp được tuyển vào nhưng đến chết vẫn không có được sủng ái vẫn là điều rất bình thường. Nhưng, nha đầu này đã cứu y. Thuận Lâm vốn chưa từng đọc sách gì, hiểu lễ nghĩa chi. Chỉ có điều, y là một người cổ hủ, truyền thống, đều luôn tuân thủ theo lý lẽ cứng nhắc, thông thường, cho nên, tri ân nên báo đáp.
Đi xuyên qua cánh rừng, y dẫn Tiểu Hồng Đào trở về quê hương của mình. Ở trong nhà của y, vẫn còn ca ca cùng tẩu tử.
Y sẽ không có cưới Tiểu Hồng Đào. Bởi, Tiểu Hồng Đào vẫn còn nhỏ tuổi đến mức có thể làm con gái của y được rồi a.
Cho nên, qua mấy ngày nữa, y dự định tìm cho một gia đình tốt để Tiểu Hồng Đào kiếm tấm chồng để ổn định cuộc sống.
Y nghe theo lời mai mối của tẩu tử, ở thôn bên cạnh có một quả phụ tên Thúy Hoa dẫn theo một nữ nhi là Bình Nhi. Vốn là người từ ở trên núi xuống đây, bởi vì cuộc sống ở trên núi quá mức kham khổ. Cho nên, tẩu tử liền đến dạm ngõ, mai mối để Thúy Hoa tái giá với y, đã định ra ngày lành tháng tốt. Chỉ cần Thúy Hoa cùng nữ nhi Bình Nhi của nàng cùng được đưa tới nhà y, là coi như mọi chuyện đã xong rồi.
Trong lúc đó, Thuận Lâm là tân trượng phu vẫn còn có chút lo lắng. Nhưng tiếp tục, sống cùng nhau hòa thuận, đến sau khi con trai của y được sinh ra, y liền không còn gì phải lo lắng nữa. Nhi tử gọi là Bảo Nhi, bởi vì tiểu hài tử này được cha mẹ cùng tỷ tỷ cưng chiều đến mức sợ ngậm vào trong miệng sẽ tan, ẵm vào trong tay chỉ sợ liền bị rơi mất, cho nên, tiểu hài tử này được gọi là một nhi tử quý giá như châu như bảo.
Sau đó, Tiểu Hồng Đào liền được gả vào một nhà trong thôn. Có mấy lúc, trong khi đang nấu ăn thiếu ít muối, giấm, đường gì đó, đều có thể chạy về nhà mẹ đẻ xin một ít gia vị, vừa kịp trở lại xào nấu vẫn đều không bị khét đi.
Thuận Lâm ở gần với nhà của hiền tế đến vậy cũng quá tốt đẹp quá đi.
Nhưng, trên thế giới này, liệu có cuộc đời mấy ai mà chỉ trải qua sóng gió, chịu thiệt thòi chỉ một lần đây. Vậy đến tận cùng thì còn có nơi nào tốt hơn nữa đây?
Nếu như cứ sống như vậy mà trải qua hết cả cuộc đời này, thì hầu như, Thuận Lâm đều đã muốn quên đi hết tất cả mọi thứ liên quan đến Lâm Gia Bảo. Một màn đã từng diễn ra kia, đối với y mà nói, vốn không phải là kí ức vui vẻ gì mấy, nó vẫn luôn được chôn chặt xuống tận cùng ở nơi sâu nhất trong trí nhớ.
*
Hôm đó, Tiểu Hồng Đào dẫn theo Bảo Nhi xuống núi, nhưng mà đến tận buổi tối cả hai vẫn còn chưa trở về. Thúy Hoa lo lắng, còn Thuận Lâm thì quyết định đi xuống núi tìm thử xem. Để Bình Nhi ở lại nhà để chăm sóc cho nàng.
Thuận Lâm chạy đi chạy lại bốn chuyến, qua nhà tìm hiền tế, rốt cục, đợi đến khi mặt trăng ló dạng, y mới nhìn thấy hiền tế mới vác cuốc đi trở về. Hiền tế vừa nghe Tiểu Hồng Đào cùng Bảo Nhi vẫn còn chưa về, gã cũng hoảng hồn.
Không qua bao lâu, mọi ngọn đèn ở trong thôn đều được thắp sáng, trưởng thôn triệu tập cả đoàn người cùng nhau hỏi han thăm dò xem có ai trong thôn biết được tung tích hiện giờ của Tiểu Hồng Đào hay không.
Cuối cùng, chỉ có đứa nhỏ của nhà Nhị Cẩu Tử ở phía sau núi, mới nói là đã nhìn thấy Tiểu Hồng Đào xuống đường Mỹ Xuân Thiên để mua son phấn. Mọi người ở trong thôn lập tức hoàn toàn trầm mặc. Mọi người đều biết, con đường Mỹ Xuân Thiên này ở trong thành đều có đến mấy cái kĩ viện nổi tiếng đều được mở ở trên con phố kia. Mà, thoạt nhìn, Tiểu Hồng Đào chính là mĩ nhân từ trên núi này đi ra đi.
Hiền tế lập tức liền ngượng ngập. Thuận Lâm vừa nhìn thấy vẻ mặt của gã, y cũng bắt đầu bối rối.
Bởi y biết nhất định là gã đang nghĩ xem có nên tìm Tiểu Hồng Đào trở về hay không đây. Mà, nếu đã tìm được nàng trở về, thì liệu gã có lại còn muốn ở với nàng nữa hay không đây.
Thuận Lâm lại hoảng hốt. Mọi người cũng đều hoảng theo. Nhưng, y phải cố sức bình tĩnh lại, ổn định tâm tình, y không thể hoảng hốt như vậy nữa. Thuận Lâm vội vã kéo lấy ống tay Áo của hiền tế nhà mình, nói:
– Mọi chuyện cứ chờ tìm Tiểu Hồng Đào trở về rồi lại tính tiếp đi.
Tiểu Hồng Đào Hồng rất hung dữ. Kì thực, ở trong nhà hiền tế, đều là do Tiểu Hồng Đào làm chủ, hiền tế vốn đang bối rối, cả người vốn không hề còn có suy nghĩ gì được nữa, gã chỉ lăng lăng gật đầu.
Cả một đêm này, Thuận Lâm đều hoàn toàn không ngủ. Sáng sớm của ngày hôm sau, bầu trời vẫn còn chưa sáng, y đã rời khỏi giường. Y nghĩ đến biểu hiện của hiền tế trong đêm nay, cũng không biết là y đã suy nghĩ ra cái gì rồi. Vốn đã an phận sống ẩn cư vào trên núi, lại vẫn không thể sống yên ổn được. Bây giờ đã đi vào con đường chết, Thuận Lâm cũng đã hết cách rồi. Y dặn Bình Nhi ở nhà chăm sóc Thúy Hoa. Y lại nói với Thúy Hoa là y mới nghe thấy tin tức của Tiểu Hồng Đào, bây giờ xuống núi dẫn người về khiến cho nàng yên lòng. Y liền lấy ít đồng tiền xu, lại mang theo chút lương khô, một thân một mình đi xuống núi.
Đây vốn chỉ là xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đúng lúc lại tạo nên một chút tình thú trong cuộc sống a.
Chỉ có điều, loại người con ông cháu cha này vốn không rõ sự đời, tình cảm chân thành là gì, thì làm ra mấy việc này, cũng chỉ là vì nhất thời sinh ra cảm xúc hiếu kì tìm kiếm chút mới mẻ đối với lão nam nhân này mà thôi. Cho nên, hắn cũng không tìm hiểu về hoàn cảnh của y, cũng không hề quan tâm, hay chăm sóc đến sinh hoạt hàng ngày của Thuận Lâm cả.
Nhờ vào, một lần, sau khi đã biểu diễn ở ngay trước mặt Tiểu Hồng Đào, Thuận Lâm cũng đã an phận hơn rất nhiều.
*
– Ngươi nói cái gì? Ta không hề nghe rõ. Nói lại lần nữa!
Sáng sớm, Lâm Gia Bảo vừa cất cao giọng, lập tức đã có hai nô tì cung kính bưng lên một cái hạp đóng kín đặt lên bàn của hắn, dưới đôi mày kiếm sắc bén, đôi mắt hẹp dài như lá liễu, chợt léo lên tia sáng lạnh lẽo.
– Ta không muốn làm việc ở trong phủ này nữa. Hôm nay, ta tới là để từ công.
Cả người của Thuận Lâm đều run bần bật, đến đôi môi đều đang run rẩy lên, kể cả mấy lời lẽ vừa nói ra cũng đang run theo.
Từ trong hạp đó, hai nô tỳ lựa chọn hồi lâu, đã dâng lên tờ giấy khế ước làm công ở trong Lâm phủ của Thuận Lâm cho Lâm Đại Bảo. Hắn nhìn lướt qua, lại tùy tiện, thả vào trong hạp. Tầm mắt thẳng tắp, nhìn về phía Thuận Lâm. Hắn nhìn vô cùng chăm chú. Chăm chú đến mức có thể thấy rõ trên đôi chân mày của Thuận Lâm đều thấm ra mồ hôi lạnh. Hắn nhìn rất lâu, đến khi Thuận Lâm đổ mồ hôi lạnh ướt đầm đìa cả người. Ánh mắt của hắn, khiến Thuận Lâm cảm thấy bản thân là con ếch xanh đang bị một con rắn to nhìn chằm chằm vậy. Tiếp theo, hắn lại vui vẻ nở nụ cười,
– Tất nhiên là có thể từ được rồi. Ngươi cho rằng ta sẽ cản ngươi sao?
Vừa nghe xong lời này, toàn thân của Thuận Lâm nhất thời liền thả lỏng. Mặc dù, vẫn là có chút ảm đạm khi nghe Lâm Gia Bảo thẳng thắn đến vậy. Nhưng, Thuận Lâm dù có thần kinh thô đến mấy, cũng cảm thấy, rốt cuộc thì thiếu chủ tử cũng đã thông suốt, muốn khôi phục bình thường rồi đi.
Thử nghĩ xem, Lâm Gia Bảo là hạng người nào. Hắn muốn cái dạng nữ nhân hoặc là nam nhân nào mà lại không chiếm được cơ chứ. Cho nên, chỉ là một gã hán tử thô lỗ có cũng được, mất đi cũng chả sao đi?
Thuận Lâm lập tức vui sướng lên. Đến cả khuôn mặt luôn dài thườn thượt, mặt mày xám xịt cũng liền xoá đi mây mù, ủ dột cả mấy ngày nay, nhìn thẳng thanh thiên mà nói:
– Tạ ơn thiếu chủ tử. Tạ ơn thiếu chủ tử.
Lâm Gia Bảo không nghĩ tới Thuận Lâm sẽ vui vẻ đến vậy. Điều này khiến cho hắn có chút không sảng khoái. Dựa vào vẻ bên ngoài ưu tú cùng với gia thế hiển hách của hắn, thì từ trước đến nay, Lâm đại thiếu gia đây ở trên tình trường, dù là nữ nhân hay là nam nhân, đều luôn là kẻ đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, càng không hề gặp bất kì trắc trở nào cả. Hắn lại càng không ngờ tới, sẽ có một ngày, xuất hiện một người, chỉ vì có thể rời khỏi hắn mà vui mừng đến hoan hô nhảy nhót. Điều này khiến cho hắn có một chút ảo não, muốn đổi ý rồi đây.
Nhưng, nhìn cả khuôn mặt của Thuận Lâm lập tức sáng ngời lên, bỗng nhiên, Lâm Gia Bảo lại có ý muốn giữ lại nụ cười tùy ý này ở trên khuôn mặt kia mãi. Cái loại nụ cười tỏa sáng như ánh mặt trời này ở trên khuôn mặt này của Thuận Lâm lại khiến hắn nhìn y rất khó coi, rất chói mắt. Y vốn luôn bày ra một bộ dạng của một con thỏ nhà, luôn hoảng sợ đến run lẩy bẩy, giống như muốn khóc lại không dám khóc, vừa dịu ngoan lại vừa phẫn nộ, cam chịu. Dù ngẫu nhiên, y có hé môi gượng gạo mỉm cười, cũng là do Lâm Gia Bảo bức bách, còn luôn dẫn theo đôi chút lo sợ lại nịnh nọt.
Một lão nam nhân đã ba mươi bốn tuổi vẫn còn chưa cưới được lão bà như y, thành thật nở nụ cười rộ lên, vẫn còn có chút ngây ngô, buồn cười trẻ con vẫn còn chưa hết. Bởi vì một cái nụ cười này, đã khiến cho Lâm Gia Bảo bỏ đi cái ý nghĩ ban đầu, muốn cho Thuận Lâm uổng công vui vẻ một trận.
– Được rồi!
Lâm Gia Bảo hít một hơi thật sâu vào, mới đè nén lại được vị trí nào đó, đang bắt đầu không an phận.
Coi như là làm việc thiện đi. Cho nên, một tuồng kịch buồn cười làm xằng làm bậy cũng đã nháo đến mọi người cũng đều biết, đến đây đã kết thúc.
Tuy rằng, hắn vẫn còn chưa có được nếm qua cái nơi tiêu hồn kia, cũng khá là đáng tiếc. Nhưng dù sao thì, ở trong thiên hạ này, kẻ có thể từ chối Lâm Gia Bảo -hắn, vốn rất ít ỏi đi.
Thuận Lâm thuận lợi rời khỏi cái nơi đã khiến y phải sợ hãi đến mất mật này. Y lại còn dẫn theo cái tiểu nha đầu Tiểu Hồng Đào nhanh mồm nhanh mieng cùng rời đi.
Gã Lâm Phúc giao tờ giấy bán thân của Tiểu Hồng Đào cho Thuận Lâm, vừa hung hăng nói, số của nàng rất may mắn đi. Bởi nếu y đến chậm nửa khắc, Tiểu Hồng Đào sẽ bị được tặng cho một vị khách quý có ghé thăm Lâm phủ ngày trước vốn đã coi trọng nàng. Hiện tại, y tự nhiên lại được hưởng lấy một cô dâu nhỏ xinh đẹp cô dâu, dùng lộ phí mà Lâm Gia Bảo đã cho, đi về nhà còn có thể mở ra ít thứ để buôn bán nhỏ. Cuộc sống sau này, còn không phải là vui vẻ, sung sướng nữa hay sao.
Đây chỉ là lời lẽ suy diễn của riêng mình gã mà thôi.
*
Còn về phần Thuận Lâm đã bỏ đi, vốn không hề nghĩ đến việc, xác định là có thể nuôi sống nổi Tiểu Hồng Đào hay không. Chỉ là, y cũng không muốn tiểu nha đầu luôn nhanh mồm nhanh miệng này vì mình mà bị đưa đi, tặng cho cái vị khách quý gì đó. Vốn trong mấy gia tộc lớn, có thêm vài phòng thê thiếp được tuyển vào nhưng đến chết vẫn không có được sủng ái vẫn là điều rất bình thường. Nhưng, nha đầu này đã cứu y. Thuận Lâm vốn chưa từng đọc sách gì, hiểu lễ nghĩa chi. Chỉ có điều, y là một người cổ hủ, truyền thống, đều luôn tuân thủ theo lý lẽ cứng nhắc, thông thường, cho nên, tri ân nên báo đáp.
Đi xuyên qua cánh rừng, y dẫn Tiểu Hồng Đào trở về quê hương của mình. Ở trong nhà của y, vẫn còn ca ca cùng tẩu tử.
Y sẽ không có cưới Tiểu Hồng Đào. Bởi, Tiểu Hồng Đào vẫn còn nhỏ tuổi đến mức có thể làm con gái của y được rồi a.
Cho nên, qua mấy ngày nữa, y dự định tìm cho một gia đình tốt để Tiểu Hồng Đào kiếm tấm chồng để ổn định cuộc sống.
Y nghe theo lời mai mối của tẩu tử, ở thôn bên cạnh có một quả phụ tên Thúy Hoa dẫn theo một nữ nhi là Bình Nhi. Vốn là người từ ở trên núi xuống đây, bởi vì cuộc sống ở trên núi quá mức kham khổ. Cho nên, tẩu tử liền đến dạm ngõ, mai mối để Thúy Hoa tái giá với y, đã định ra ngày lành tháng tốt. Chỉ cần Thúy Hoa cùng nữ nhi Bình Nhi của nàng cùng được đưa tới nhà y, là coi như mọi chuyện đã xong rồi.
Trong lúc đó, Thuận Lâm là tân trượng phu vẫn còn có chút lo lắng. Nhưng tiếp tục, sống cùng nhau hòa thuận, đến sau khi con trai của y được sinh ra, y liền không còn gì phải lo lắng nữa. Nhi tử gọi là Bảo Nhi, bởi vì tiểu hài tử này được cha mẹ cùng tỷ tỷ cưng chiều đến mức sợ ngậm vào trong miệng sẽ tan, ẵm vào trong tay chỉ sợ liền bị rơi mất, cho nên, tiểu hài tử này được gọi là một nhi tử quý giá như châu như bảo.
Sau đó, Tiểu Hồng Đào liền được gả vào một nhà trong thôn. Có mấy lúc, trong khi đang nấu ăn thiếu ít muối, giấm, đường gì đó, đều có thể chạy về nhà mẹ đẻ xin một ít gia vị, vừa kịp trở lại xào nấu vẫn đều không bị khét đi.
Thuận Lâm ở gần với nhà của hiền tế đến vậy cũng quá tốt đẹp quá đi.
Nhưng, trên thế giới này, liệu có cuộc đời mấy ai mà chỉ trải qua sóng gió, chịu thiệt thòi chỉ một lần đây. Vậy đến tận cùng thì còn có nơi nào tốt hơn nữa đây?
Nếu như cứ sống như vậy mà trải qua hết cả cuộc đời này, thì hầu như, Thuận Lâm đều đã muốn quên đi hết tất cả mọi thứ liên quan đến Lâm Gia Bảo. Một màn đã từng diễn ra kia, đối với y mà nói, vốn không phải là kí ức vui vẻ gì mấy, nó vẫn luôn được chôn chặt xuống tận cùng ở nơi sâu nhất trong trí nhớ.
*
Hôm đó, Tiểu Hồng Đào dẫn theo Bảo Nhi xuống núi, nhưng mà đến tận buổi tối cả hai vẫn còn chưa trở về. Thúy Hoa lo lắng, còn Thuận Lâm thì quyết định đi xuống núi tìm thử xem. Để Bình Nhi ở lại nhà để chăm sóc cho nàng.
Thuận Lâm chạy đi chạy lại bốn chuyến, qua nhà tìm hiền tế, rốt cục, đợi đến khi mặt trăng ló dạng, y mới nhìn thấy hiền tế mới vác cuốc đi trở về. Hiền tế vừa nghe Tiểu Hồng Đào cùng Bảo Nhi vẫn còn chưa về, gã cũng hoảng hồn.
Không qua bao lâu, mọi ngọn đèn ở trong thôn đều được thắp sáng, trưởng thôn triệu tập cả đoàn người cùng nhau hỏi han thăm dò xem có ai trong thôn biết được tung tích hiện giờ của Tiểu Hồng Đào hay không.
Cuối cùng, chỉ có đứa nhỏ của nhà Nhị Cẩu Tử ở phía sau núi, mới nói là đã nhìn thấy Tiểu Hồng Đào xuống đường Mỹ Xuân Thiên để mua son phấn. Mọi người ở trong thôn lập tức hoàn toàn trầm mặc. Mọi người đều biết, con đường Mỹ Xuân Thiên này ở trong thành đều có đến mấy cái kĩ viện nổi tiếng đều được mở ở trên con phố kia. Mà, thoạt nhìn, Tiểu Hồng Đào chính là mĩ nhân từ trên núi này đi ra đi.
Hiền tế lập tức liền ngượng ngập. Thuận Lâm vừa nhìn thấy vẻ mặt của gã, y cũng bắt đầu bối rối.
Bởi y biết nhất định là gã đang nghĩ xem có nên tìm Tiểu Hồng Đào trở về hay không đây. Mà, nếu đã tìm được nàng trở về, thì liệu gã có lại còn muốn ở với nàng nữa hay không đây.
Thuận Lâm lại hoảng hốt. Mọi người cũng đều hoảng theo. Nhưng, y phải cố sức bình tĩnh lại, ổn định tâm tình, y không thể hoảng hốt như vậy nữa. Thuận Lâm vội vã kéo lấy ống tay Áo của hiền tế nhà mình, nói:
– Mọi chuyện cứ chờ tìm Tiểu Hồng Đào trở về rồi lại tính tiếp đi.
Tiểu Hồng Đào Hồng rất hung dữ. Kì thực, ở trong nhà hiền tế, đều là do Tiểu Hồng Đào làm chủ, hiền tế vốn đang bối rối, cả người vốn không hề còn có suy nghĩ gì được nữa, gã chỉ lăng lăng gật đầu.
Cả một đêm này, Thuận Lâm đều hoàn toàn không ngủ. Sáng sớm của ngày hôm sau, bầu trời vẫn còn chưa sáng, y đã rời khỏi giường. Y nghĩ đến biểu hiện của hiền tế trong đêm nay, cũng không biết là y đã suy nghĩ ra cái gì rồi. Vốn đã an phận sống ẩn cư vào trên núi, lại vẫn không thể sống yên ổn được. Bây giờ đã đi vào con đường chết, Thuận Lâm cũng đã hết cách rồi. Y dặn Bình Nhi ở nhà chăm sóc Thúy Hoa. Y lại nói với Thúy Hoa là y mới nghe thấy tin tức của Tiểu Hồng Đào, bây giờ xuống núi dẫn người về khiến cho nàng yên lòng. Y liền lấy ít đồng tiền xu, lại mang theo chút lương khô, một thân một mình đi xuống núi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất