Thiếu Gia Giả Vs Thiếu Gia Thật
Chương 14: Tiểu thiếu gia được chỉ bảo diễn xuất
"Trà này uống được không?" Hoắc Dương đột nhiên hỏi.
Nghe vậy Giang Dĩ Trạch có chút kỳ quái ngẩng đầu liếc anh ta một cái, sau đó từ từ hồi tưởng lại hương vị lá trà Bích Loa Xuân. Trà Lâm Tiểu Lộ mua cho cậu đương nhiên là loại thượng hạng, nước trà sau khi ngâm có màu xanh biếc, mùi hương thoang thoảng thanh nhã, nhấp một ngụm thấy vị đắng nhẹ, sau đó là dư vị ngọt thanh lan tỏa, vô cùng nhuận họng và thơm miệng, chẳng trách người ta coi thưởng trà là cả một nghệ thuật.
"Ngon lắm." Giang Dĩ Trạch sau khi nhớ lại, không do dự mà gật đầu.
Sắc mặt Hoắc Dương tối sầm: "Cái thứ nhạt thếch ấy có gì mà ngon." Anh ta có chút gắt gỏng.
"Để tôi đi pha cho cậu cốc cà phê, uống cho tỉnh táo." Hoắc Dương bồi thêm.
Người này lên cơn gì vậy, Giang Dĩ Trạch dùng ánh mắt quái gở nhìn lên, trực tiếp cự tuyệt lời đề nghị của anh ta. "Không cần đâu, thực ra uống trà cũng giúp nâng cao tinh thần mà."
Hoắc Dương: "..."
"Bỏ đi, hôm nay cậu công tác thế nào? Không gây sự với Đường Cảnh Đồng chứ?" Hoắc Dương ngồi xuống bên cạnh hỏi thăm. Giang Dĩ Trạch tiếp tục chăm chú xem kịch bản, miệng lẩm bẩm học thoại, một lúc lâu sau mới liếc mắt nhìn anh ta một cái. Hoắc Dương cảm thấy mình bị cho ăn bơ.
Kỳ thực câu hỏi của Hoắc Dương khiến Giang Dĩ Trạch hơi mất hứng, cậu tiếp tục yên lặng một lúc, sau đó mới lườm anh ta: "Hôm nay quay tạm được, Hoắc Dương, Đường tiền bối là người tốt, sao tôi phải gây sự với anh ấy?"
Hoắc Dương: "Cậu ấy à, có phải bị Đường Cảnh Đồng bỏ bùa rồi hay không? Sao đột nhiên lại thích anh ta đến vậy?"
"Người ưu tú như vậy có ai không thích, trước kia là do tôi không mang theo não, hiện giờ tôi hối cải rồi, mà người ta cũng chẳng hề làm gì quá đáng. Được rồi được rồi, không tán nhảm nữa, đến giờ quay rồi." Giang Dĩ Trạch nói xong liền đứng dậy sửa sang lại bộ cảnh phục trên người, Trương Quyển đã hô tên cậu vào chỗ.
Đúng như lời cậu nói, quan hệ giữa cậu và Đường Cảnh Đồng cũng không đến mức nghiêm trọng như trên mạng đồn thổi, fan hai nhà thường xuyên khẩu chiến cộng thêm báo chí truyền thông chuyện bé xé ra to nên mới đẩy việc này đi hơi xa.
Trên thực tế, trong quá trình đối diễn bọn họ chỉ xảy ra xích mích và khắc khẩu chứ chưa hề động chân tay. Hơn nữa đều là do Giang Dĩ Trạch gây sự trước, Đường Cảnh Đồng thậm chí còn không thèm chấp vị thiếu gia này.
Tuy rằng mối quan hệ này không ác liệt như lời đồn nhưng cũng không hòa hợp. Nhất là trước kia Giang Dĩ Trạch thường xuyên mắng Đường Cảnh Đồng trước mặt Hoắc Dương, vậy mà hôm nay cậu lại quay sang khen người ta?
Buổi quay chiều nay quả thực gây cho Giang Dĩ Trạch áp lực rất lớn, tiểu thiếu gia lần đầu tiên trải nghiệm thực tế bị NG liên tục, không chỉ mệt mỏi về thể xác mà tinh thần cũng uể oải xen lẫn chút hổ thẹn.
edit bihyuner. beta jinhua259
Xem ra sau khi về nhà cậu nhất định phải tìm mua ít giáo trình dạy diễn xuất, chỉ dựa vào bản năng và cảm xúc của bản thân căn bản không thể nhập vai được.
Cảnh quay buổi chiều nay là phân đoạn Mục Hòe và Ôn Nguyên Châu cùng nhau khám xét nhà nạn nhân. Ôn Nguyên Châu đưa ra các vấn đề bất thường, Mục Hòe cũng bổ sung và phản bác, hai người có lối suy nghĩ không tương đồng cho nên phân cảnh phía sau là một màn biện luận sôi nổi. Lời thoại của nhân vật Mục Hòe tăng lên rất nhiều, Giang Dĩ Trạch cũng vì thế mà phạm lỗi nhiều lần, mỗi lần bị đạo diễn yêu cầu quay lại, cậu đều cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Cũng may, Đường Cảnh Đồng không hề tỏ thái độ khó chịu, anh chỉ im lặng phối hợp hết lần này đến lần khác. Giang Dĩ Trạch không khỏi cảm động, nam chính của tiểu thuyết đúng là rộng lượng.
Tiểu thiếu gia được nghỉ giải lao liền quay về uống nước, vừa rồi phải nói quá nhiều cho nên khô miệng. Cốc trà của cậu đã nguội lạnh, hơn nữa đã gần cạn đáy. Bình thường Lâm Tiểu Lộ thường xuyên vây quanh hỗ trợ cậu, thấy cốc nước đã hết sẽ lập tức rót đầy, lúc này không hiểu sao lại mất hút không thấy bóng dáng.
"Tiểu Lâm Tử đâu rồi?" Giang Dĩ Trạch tò mò cầm cốc tìm quanh.
"Tôi giao chút việc cho cậu ta xử lý bên ngoài, để tôi rót nước cho cậu."
"Không cần đâu, để tôi tự đi rót cũng được."
"Để tôi giúp, cậu yên tâm ngồi đọc lại kịch bản đi, lát nữa không quay được đạo diễn Trương lại cằn nhằn. Hắn ta tuy rằng không dám mắng thẳng nhưng rất hay bóng gió, vừa rồi hắn nhắc nhở nhân viên tổ đạo cụ chính là ám chỉ cậu đấy." Hoắc Dương nói xong liền tiếp lấy cốc thủy tinh trên tay Giang Dĩ Trạch.
"Tôi biết rồi."
Giang Dĩ Trạch gật đầu, cậu biết phân đoạn vừa rồi mình diễn không tốt, Trương Quyển mắng nhân viên đạo cụ bố trí bất hợp lý là để giải tỏa cơn giận. Hắn không thể mắng cậu, cục tức đành dồn lên đầu cậu nhân viên kia.
Kỳ thực cậu đã cố gắng hết sức rồi, nhưng cảnh quay này quá khó, diễn biến tâm lý của nhân vật phức tạp, cậu căn bản không thể diễn trôi chảy được. Nghĩ đến đấy trong lòng Giang Dĩ Trạch càng thêm nặng nề, cậu cúi đầu nhìn kịch bản, cố gắng tìm ra nguyên nhân vì sao mình không thể nắm bắt mạch cảm xúc nhân vật.
Đột nhiên cậu cảm giác có một bóng người xuất hiện trước mặt mình.
Hoắc Dương rót nước cũng tốc độ ghê, Giang Dĩ Trạch ngẩng đầu định nhận cốc lại phát hiện người vừa tới hóa ra là Đường Cảnh Đồng.
"Tiền... Tiền bối? Anh có chuyện gì sao?"
Thấy Đường Cảnh Đồng xuất hiện, Giang Dĩ Trạch không có cảm giác mừng rỡ mà trái lại mang theo tâm tình lo lắng bất an. Đường Cảnh Đồng là bạn diễn của mình, chính mình quay hỏng làm liên lụy đến anh nhiều lần, cậu sợ anh tới đây mắng vốn.
Đường Cảnh Đồng cúi đầu nhìn Giang Dĩ Trạch, thấy đôi mắt hoa đào của tiểu thiếu gia trong suốt lấp lánh ánh nước, hàng mi cong rậm khẽ run rẩy, toàn thân bất giác lộ ra sự sợ hãi.
Giang Dĩ Trạch sao lại sợ anh?
Đường Cảnh Đồng trầm tư một lúc vẫn không hiểu được nguyên nhân.
Nhưng anh vẫn mở miệng thản nhiên nói: "Lúc nhập vai cậu đừng quá khẩn trương, căng thẳng sẽ khiến cho cảm xúc bị đẩy lên quá cao. Mấy cảnh quay hỏng vừa nãy đều do cậu quá mức kích động, biểu đạt tình cảm không đúng với yêu cầu, dựa theo kịch bản chúng ta phải thảo luận chứ không phải cãi nhau, có thể hơi lớn tiếng một chút nhưng cảm xúc..."
Giang Dĩ Trạch nghe một lúc mới hiểu ra, Đường Cảnh Đồng tới đây để chỉ bảo diễn xuất cho cậu. Tiểu thiếu gia không nói gì chỉ yên lặng lắng nghe, chậm rãi lĩnh ngộ kinh nghiệm của tiền bối, đồng thời trong đầu như lóe sáng, cậu rốt cuộc đã bắt được trọng tâm.
Trong phòng trà nước.
Cao Thừa Bỉnh đem theo hai cái bình tới lấy nước, quay đầu liền nhìn thấy người quen đang tiến vào. Vốn định ra ngoài luôn nhưng đột nhiên hắn lại đặt bình nước lên bàn, mở vòi rửa tay một lần nữa. Hoắc Dương đi vào cũng nhìn thấy Cao Thừa Bỉnh, anh ta không lên tiếng, yên lặng rót đầy nước sôi vào bình lọc của Giang Dĩ Trạch.
"Ây dô, quản lý Hoắc, hôm nay anh lại chuyển sang uống trà sao? Nếu tôi không nhìn lầm còn là trà lá? Không phải anh ghét thức uống nhạt nhẽo này sao?"
Cao Thừa Bỉnh tắt vòi nước nhìn Hoắc Dương cười nói, không biết vì sao họ Cao đặc biệt rất thích châm chọc họ Hoắc, thấy đối phương bị mình nói đến tức nổ phổi, trong lòng anh ta càng cao hứng. Cao Thừa Bỉnh cảm thấy Hoắc Dương lúc tức giận nhìn rất đáng yêu.
*Ây zô tui ngửi thấy mùi gì đó =))))
"Tôi uống gì thì kệ tôi, anh quản được à?" Hoắc Dương cả giận, hừ lạnh nói.
Kỳ thật lúc này nội tâm anh ta xấu hổ không có chỗ trốn, nếu biết sẽ gặp phải tên đáng ghét này, có đánh chết anh ta cũng không giành việc rót nước cho Giang Dĩ Trạch.
Trước khi rời đi, tên họ Cao kia còn quay đầu mỉm cười: "Thật ra uống trà rất tốt cho sức khỏe."
Đệt mợ. Hoắc Dương nghiến răng, cay cú không có chỗ xả.
Đều do cái bình trà của Giang Dĩ Trạch!
Hoắc Dương hậm hực rót nước, sau đó nối gót Cao Thừa Bỉnh rời khỏi phòng trà nước. Anh ta đột nhiên thấy Cao Thừa Bỉnh đứng sững lại, ngơ ngác nhìn về một hướng. Hoắc Dương cảm thấy kỳ quái, đứng lại nhìn theo tầm mắt của Cao Thừa Bỉnh. Nháy mắt, họ Hoắc cũng ngẩn người.
Nghe vậy Giang Dĩ Trạch có chút kỳ quái ngẩng đầu liếc anh ta một cái, sau đó từ từ hồi tưởng lại hương vị lá trà Bích Loa Xuân. Trà Lâm Tiểu Lộ mua cho cậu đương nhiên là loại thượng hạng, nước trà sau khi ngâm có màu xanh biếc, mùi hương thoang thoảng thanh nhã, nhấp một ngụm thấy vị đắng nhẹ, sau đó là dư vị ngọt thanh lan tỏa, vô cùng nhuận họng và thơm miệng, chẳng trách người ta coi thưởng trà là cả một nghệ thuật.
"Ngon lắm." Giang Dĩ Trạch sau khi nhớ lại, không do dự mà gật đầu.
Sắc mặt Hoắc Dương tối sầm: "Cái thứ nhạt thếch ấy có gì mà ngon." Anh ta có chút gắt gỏng.
"Để tôi đi pha cho cậu cốc cà phê, uống cho tỉnh táo." Hoắc Dương bồi thêm.
Người này lên cơn gì vậy, Giang Dĩ Trạch dùng ánh mắt quái gở nhìn lên, trực tiếp cự tuyệt lời đề nghị của anh ta. "Không cần đâu, thực ra uống trà cũng giúp nâng cao tinh thần mà."
Hoắc Dương: "..."
"Bỏ đi, hôm nay cậu công tác thế nào? Không gây sự với Đường Cảnh Đồng chứ?" Hoắc Dương ngồi xuống bên cạnh hỏi thăm. Giang Dĩ Trạch tiếp tục chăm chú xem kịch bản, miệng lẩm bẩm học thoại, một lúc lâu sau mới liếc mắt nhìn anh ta một cái. Hoắc Dương cảm thấy mình bị cho ăn bơ.
Kỳ thực câu hỏi của Hoắc Dương khiến Giang Dĩ Trạch hơi mất hứng, cậu tiếp tục yên lặng một lúc, sau đó mới lườm anh ta: "Hôm nay quay tạm được, Hoắc Dương, Đường tiền bối là người tốt, sao tôi phải gây sự với anh ấy?"
Hoắc Dương: "Cậu ấy à, có phải bị Đường Cảnh Đồng bỏ bùa rồi hay không? Sao đột nhiên lại thích anh ta đến vậy?"
"Người ưu tú như vậy có ai không thích, trước kia là do tôi không mang theo não, hiện giờ tôi hối cải rồi, mà người ta cũng chẳng hề làm gì quá đáng. Được rồi được rồi, không tán nhảm nữa, đến giờ quay rồi." Giang Dĩ Trạch nói xong liền đứng dậy sửa sang lại bộ cảnh phục trên người, Trương Quyển đã hô tên cậu vào chỗ.
Đúng như lời cậu nói, quan hệ giữa cậu và Đường Cảnh Đồng cũng không đến mức nghiêm trọng như trên mạng đồn thổi, fan hai nhà thường xuyên khẩu chiến cộng thêm báo chí truyền thông chuyện bé xé ra to nên mới đẩy việc này đi hơi xa.
Trên thực tế, trong quá trình đối diễn bọn họ chỉ xảy ra xích mích và khắc khẩu chứ chưa hề động chân tay. Hơn nữa đều là do Giang Dĩ Trạch gây sự trước, Đường Cảnh Đồng thậm chí còn không thèm chấp vị thiếu gia này.
Tuy rằng mối quan hệ này không ác liệt như lời đồn nhưng cũng không hòa hợp. Nhất là trước kia Giang Dĩ Trạch thường xuyên mắng Đường Cảnh Đồng trước mặt Hoắc Dương, vậy mà hôm nay cậu lại quay sang khen người ta?
Buổi quay chiều nay quả thực gây cho Giang Dĩ Trạch áp lực rất lớn, tiểu thiếu gia lần đầu tiên trải nghiệm thực tế bị NG liên tục, không chỉ mệt mỏi về thể xác mà tinh thần cũng uể oải xen lẫn chút hổ thẹn.
edit bihyuner. beta jinhua259
Xem ra sau khi về nhà cậu nhất định phải tìm mua ít giáo trình dạy diễn xuất, chỉ dựa vào bản năng và cảm xúc của bản thân căn bản không thể nhập vai được.
Cảnh quay buổi chiều nay là phân đoạn Mục Hòe và Ôn Nguyên Châu cùng nhau khám xét nhà nạn nhân. Ôn Nguyên Châu đưa ra các vấn đề bất thường, Mục Hòe cũng bổ sung và phản bác, hai người có lối suy nghĩ không tương đồng cho nên phân cảnh phía sau là một màn biện luận sôi nổi. Lời thoại của nhân vật Mục Hòe tăng lên rất nhiều, Giang Dĩ Trạch cũng vì thế mà phạm lỗi nhiều lần, mỗi lần bị đạo diễn yêu cầu quay lại, cậu đều cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Cũng may, Đường Cảnh Đồng không hề tỏ thái độ khó chịu, anh chỉ im lặng phối hợp hết lần này đến lần khác. Giang Dĩ Trạch không khỏi cảm động, nam chính của tiểu thuyết đúng là rộng lượng.
Tiểu thiếu gia được nghỉ giải lao liền quay về uống nước, vừa rồi phải nói quá nhiều cho nên khô miệng. Cốc trà của cậu đã nguội lạnh, hơn nữa đã gần cạn đáy. Bình thường Lâm Tiểu Lộ thường xuyên vây quanh hỗ trợ cậu, thấy cốc nước đã hết sẽ lập tức rót đầy, lúc này không hiểu sao lại mất hút không thấy bóng dáng.
"Tiểu Lâm Tử đâu rồi?" Giang Dĩ Trạch tò mò cầm cốc tìm quanh.
"Tôi giao chút việc cho cậu ta xử lý bên ngoài, để tôi rót nước cho cậu."
"Không cần đâu, để tôi tự đi rót cũng được."
"Để tôi giúp, cậu yên tâm ngồi đọc lại kịch bản đi, lát nữa không quay được đạo diễn Trương lại cằn nhằn. Hắn ta tuy rằng không dám mắng thẳng nhưng rất hay bóng gió, vừa rồi hắn nhắc nhở nhân viên tổ đạo cụ chính là ám chỉ cậu đấy." Hoắc Dương nói xong liền tiếp lấy cốc thủy tinh trên tay Giang Dĩ Trạch.
"Tôi biết rồi."
Giang Dĩ Trạch gật đầu, cậu biết phân đoạn vừa rồi mình diễn không tốt, Trương Quyển mắng nhân viên đạo cụ bố trí bất hợp lý là để giải tỏa cơn giận. Hắn không thể mắng cậu, cục tức đành dồn lên đầu cậu nhân viên kia.
Kỳ thực cậu đã cố gắng hết sức rồi, nhưng cảnh quay này quá khó, diễn biến tâm lý của nhân vật phức tạp, cậu căn bản không thể diễn trôi chảy được. Nghĩ đến đấy trong lòng Giang Dĩ Trạch càng thêm nặng nề, cậu cúi đầu nhìn kịch bản, cố gắng tìm ra nguyên nhân vì sao mình không thể nắm bắt mạch cảm xúc nhân vật.
Đột nhiên cậu cảm giác có một bóng người xuất hiện trước mặt mình.
Hoắc Dương rót nước cũng tốc độ ghê, Giang Dĩ Trạch ngẩng đầu định nhận cốc lại phát hiện người vừa tới hóa ra là Đường Cảnh Đồng.
"Tiền... Tiền bối? Anh có chuyện gì sao?"
Thấy Đường Cảnh Đồng xuất hiện, Giang Dĩ Trạch không có cảm giác mừng rỡ mà trái lại mang theo tâm tình lo lắng bất an. Đường Cảnh Đồng là bạn diễn của mình, chính mình quay hỏng làm liên lụy đến anh nhiều lần, cậu sợ anh tới đây mắng vốn.
Đường Cảnh Đồng cúi đầu nhìn Giang Dĩ Trạch, thấy đôi mắt hoa đào của tiểu thiếu gia trong suốt lấp lánh ánh nước, hàng mi cong rậm khẽ run rẩy, toàn thân bất giác lộ ra sự sợ hãi.
Giang Dĩ Trạch sao lại sợ anh?
Đường Cảnh Đồng trầm tư một lúc vẫn không hiểu được nguyên nhân.
Nhưng anh vẫn mở miệng thản nhiên nói: "Lúc nhập vai cậu đừng quá khẩn trương, căng thẳng sẽ khiến cho cảm xúc bị đẩy lên quá cao. Mấy cảnh quay hỏng vừa nãy đều do cậu quá mức kích động, biểu đạt tình cảm không đúng với yêu cầu, dựa theo kịch bản chúng ta phải thảo luận chứ không phải cãi nhau, có thể hơi lớn tiếng một chút nhưng cảm xúc..."
Giang Dĩ Trạch nghe một lúc mới hiểu ra, Đường Cảnh Đồng tới đây để chỉ bảo diễn xuất cho cậu. Tiểu thiếu gia không nói gì chỉ yên lặng lắng nghe, chậm rãi lĩnh ngộ kinh nghiệm của tiền bối, đồng thời trong đầu như lóe sáng, cậu rốt cuộc đã bắt được trọng tâm.
Trong phòng trà nước.
Cao Thừa Bỉnh đem theo hai cái bình tới lấy nước, quay đầu liền nhìn thấy người quen đang tiến vào. Vốn định ra ngoài luôn nhưng đột nhiên hắn lại đặt bình nước lên bàn, mở vòi rửa tay một lần nữa. Hoắc Dương đi vào cũng nhìn thấy Cao Thừa Bỉnh, anh ta không lên tiếng, yên lặng rót đầy nước sôi vào bình lọc của Giang Dĩ Trạch.
"Ây dô, quản lý Hoắc, hôm nay anh lại chuyển sang uống trà sao? Nếu tôi không nhìn lầm còn là trà lá? Không phải anh ghét thức uống nhạt nhẽo này sao?"
Cao Thừa Bỉnh tắt vòi nước nhìn Hoắc Dương cười nói, không biết vì sao họ Cao đặc biệt rất thích châm chọc họ Hoắc, thấy đối phương bị mình nói đến tức nổ phổi, trong lòng anh ta càng cao hứng. Cao Thừa Bỉnh cảm thấy Hoắc Dương lúc tức giận nhìn rất đáng yêu.
*Ây zô tui ngửi thấy mùi gì đó =))))
"Tôi uống gì thì kệ tôi, anh quản được à?" Hoắc Dương cả giận, hừ lạnh nói.
Kỳ thật lúc này nội tâm anh ta xấu hổ không có chỗ trốn, nếu biết sẽ gặp phải tên đáng ghét này, có đánh chết anh ta cũng không giành việc rót nước cho Giang Dĩ Trạch.
Trước khi rời đi, tên họ Cao kia còn quay đầu mỉm cười: "Thật ra uống trà rất tốt cho sức khỏe."
Đệt mợ. Hoắc Dương nghiến răng, cay cú không có chỗ xả.
Đều do cái bình trà của Giang Dĩ Trạch!
Hoắc Dương hậm hực rót nước, sau đó nối gót Cao Thừa Bỉnh rời khỏi phòng trà nước. Anh ta đột nhiên thấy Cao Thừa Bỉnh đứng sững lại, ngơ ngác nhìn về một hướng. Hoắc Dương cảm thấy kỳ quái, đứng lại nhìn theo tầm mắt của Cao Thừa Bỉnh. Nháy mắt, họ Hoắc cũng ngẩn người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất