Thiếu Gia Giả Vs Thiếu Gia Thật
Chương 18: Tiểu thiếu gia nấu 4 món 1 canh
Thời điểm Giang Dĩ Trạch tới quầy gia vị, cậu gặp lại dì bán hàng hôm trước, dì tươi cười niềm nở chào hỏi.
"Cậu thanh niên, hôm qua mua nhiều gia vị như vậy, hôm nay lại thiếu cái gì à?"
"Hôm nay chiêu đãi khách quý, cháu định làm món đùi gà sốt Teriyaki, sang đây tìm loại nước tương Nhật Bản ạ." Giang Dĩ Trạch cười nói.
"Nước tương Nhật Bản à, đây để dì dẫn đi, có loại này ngon lắm mua về ăn thử xem."
"Cảm ơn dì."
"Có gì mà cảm ơn, cậu thanh niên này cũng lễ phép quá đi mất, chẳng bù cho con nhóc nhà này ngày nào cũng làm dì bực mình."
Giang Dĩ Trạch đi theo dì bán hàng, ngoan ngoãn nghe dì cằn nhằn một hồi. Sau khi lấy được đúng loại nước tương Nhật Bản mà cậu cần, Giang Dĩ Trạch cảm ơn dì bán hàng một lần nữa rồi mới quay lại tìm Đường Cảnh Đồng.
Cậu vừa mới rời đi, Trần Tuyết Nhi vẫn đứng một góc quan sát nãy giờ lúc này mới ló ra, tức giận nói: "Mẹ, con đã bảo cái người kia nhân phẩm rất tệ, sao mẹ cứ nói nói cười cười với anh ta thế?"
"Mẹ thấy mày đúng là hâm mộ thần tượng đến lú lẫn rồi, người ta lịch sự lễ phép như thế sao mày lại nói là không ra gì?" Dì bán hàng vẫn tin tưởng chính kiến của bản thân.
"Thôi không nói chuyện với mẹ nữa, con sang bên quầy hoa quả xem hôm nay có gì giảm giá không."
Trần Tuyết Nhi giậm chân giận dỗi, vùng vằng bỏ đi. Đến quầy thực phẩm tươi, vừa vặn cô bé nhìn thấy Giang Dĩ Trạch bỏ lọ nước tương vào xe đẩy của một người đàn ông khác, hai người sau đó sánh vai rời đi.
Trần Tuyết Nhi nhìn chằm chằm bóng lưng người đàn ông kia, không hiểu vì sao cảm thấy rất quen mắt, tựa hồ đã gặp người này ở đâu, nhưng nghĩ mãi chẳng ra.
Cô mở di dộng vào nhóm chat của fan Đường Cảnh Đồng, nhóm chat này chỉ có vài trăm thành viên, hầu như đều là nữ sinh cùng trường với nhau.
edit bihyuner. beta jinhua259
- Hôm nay mình lại gặp Giang Dĩ Trạch, anh ta đi siêu thị mua đồ nấu cơm, thiếu gia ngậm thìa vàng mà phải xuống bếp??? Không phải trong nhà lúc nào cũng có người hầu hạ sao? Mà bực nhất là mẹ mình chẳng hiểu cái gì, cứ hồ hởi hỏi thăm anh ta suốt, không biết người như Giang Dĩ Trạch có gì tốt...
- Ê vụ này mình biết này, Giang Dĩ Trạch hình như có một phòng livestream, anh ta thường tự nấu ăn ở nhà xong phát trực tiếp trên đấy.
- Vãi thật á, cái vị công tử nhà giàu ấy á???
- Mình cũng không rõ, chỉ là nghe nói thôi, cũng chưa xem qua bao giờ... Đợi khi nào rảnh vào xem thử coi.
- Mình nói này Tuyết Nhi, cậu may mắn thế chứ lị, hai ngày liên tiếp gặp được người nổi tiếng.
- Cậu nghĩ như thế là may à, người nổi tiếng đấy ai mà thèm gặp chứ... Anh ta là khắc tinh số 1 của Cảnh Đồng nhà mình, bực thật đấy, gặp được Cảnh Đồng thì tốt rồi!
...
Thanh toán xong xuôi, Giang Dĩ Trạch giúp Đường Cảnh Đồng đẩy xe hàng ra khỏi siêu thị. Thời tiết buổi tối khá mát mẻ, nhiều người đi bộ qua lại, đèn biển hiệu của các cửa hàng rực rỡ hai bên đường, trên vỉa hè trồng những cây ngô đồng treo đèn nhấp nháy rất bắt mắt.
Giang Dĩ Trạch hít thở không khí trong lành, tâm tình cậu rất tốt. Sau khi đẩy xe hàng về chỗ, cậu đang định với lấy hai túi đồ nặng trịch chuẩn bị xách ra bãi đỗ xe, giây tiếp theo, túi đồ đã bị Đường Cảnh Đồng xách lên trước.
Đường Cảnh Đồng không nói gì, tự động nhận nhiệm vụ xách đồ giúp tiểu thiếu gia. Tuy người này kiệm lời nhưng khá biết cách quan tâm người khác, Giang Dĩ Trạch đi theo phía sau im lặng cười tủm tỉm. Đường Cảnh Đồng cất gọn đồ vào cốp, tiếp tục đưa Giang Dĩ Trạch về biệt thự. Anh thậm chí còn nhớ rõ khu nhà của cậu.
Khi đánh xe vào gara biệt thự, Đường Cảnh Đồng vừa vặn nhìn thấy mấy con xế hộp sang chảnh đỗ thành hàng bên trong. Giang Dĩ Trạch nhận ra Đường Cảnh Đồng đang nhìn cái gì, cậu sợ ngày mai anh không tới đón mình nữa cho nên vội mở miệng rào trước: "Mấy con xe này chỉ để trưng bày cho đẹp thôi, ha ha, chìa khóa tôi để ở nơi khác rồi cho nên không lái được."
"Ừm, trông rất xịn." Đường Cảnh Đồng thản nhiên gật đầu, cũng không nghĩ nhiều đến lời của tiểu thiếu gia.
Kỳ thực tâm lý của anh rất đơn giản, vừa nhìn mấy chiếc xe này liền cảm thấy rất hợp với Giang Dĩ Trạch. Anh cũng không định thay đổi kế hoạch ngày mai tới đón cậu đi làm, dù sao thì xe của cậu vẫn đang gửi trong bãi xe bên phim trường.
Biệt thự của Giang Dĩ Trạch cực lớn, cực xa hoa, vừa bật điện lên liền cảm thấy như lạc vào lâu đài tráng lệ nào đó. Giang Dĩ Trạch thay dép đi trong nhà, sau đó bóc một đôi dép mới tinh mỉm cười đưa cho Đường Cảnh Đồng. Cậu nhanh chóng nhận túi đồ trong tay anh, đặt tạm lên nóc tủ giày.
Đường Cảnh Đồng nhìn đôi dép trên tay Giang Dĩ Trạch, lại thấy đối phương cứ tủm tỉm phấn khích, vị tiểu thiếu gia này đang cố tình trêu anh đây mà.
Dép mới bóc còn nguyên tem nguyên mác nhưng cực kỳ trẻ con. Đế dép màu xám, phần mũi màu trắng được cách điệu thành hình mặt chuột hamster, hơn nữa còn gắn thêm hai cái tai nhỏ nhỏ phía trên.
Đường Cảnh Đồng hoài nghi, phải chăng Giang Dĩ Trạch có siêu năng lực đọc được suy nghĩ của người khác, vừa nãy mình còn ví cậu ta giống chuột hamster, hiện tại cậu ta lại đưa cho mình đôi dép chuột hamster??? Đường Cảnh Đồng giật giật khóe môi, cuối cùng vẫn quyết định ngồi xổm xuống tháo giày, xỏ chân vào đôi dép chuột.
"Đường tiến bối, anh đi đôi này hợp đấy."
Đáng yêu vl! Nhìn Đường Cảnh Đồng thay xong dép chuột, Giang Dĩ Trạch tự nhủ trong lòng.
Ảnh đế đen mặt, có chút thẹn quá hóa giận trừng tiểu thiếu gia một cái: "Đi nấu cơm đi."
Ảnh đế lúc tức giận cũng đáng yêu quá mức, muốn "rua" quá...
*rua: ngôn ngữ mạng, chỉ sự phấn khích muốn làm ra những động tác nắn, bóp, véo, sờ,...
"Được, tiền bối cứ ngồi ở sofa xem TV đợi tôi, trên lầu có phòng chơi game và phòng chiếu phim, anh cứ tự nhiên nhé, tôi đi chuẩn bị bữa tối."
Giang Dĩ Trạch nói xong vội xách túi đồ vọt vào bếp. Thực đơn tối nay sẽ có đùi gà sốt Teriyaki, cá chua ngọt, súp lơ xào, khoai tây thái sợi trộn giấm. Hai mặn hai chay, thêm một món canh sườn nấu với ngô.
Thiết bị livestream vẫn được bố trí trong phòng bếp, Giang Dĩ Trạch đăng nhập app mở phòng, bắt đầu thực hiện bữa tối nay.
Đầu tiên phải ninh xương để nấu canh ngô. Món này không cầu kỳ, xương sườn luộc qua với rượu loãng để khử mùi tanh và cặn bẩn, vớt ra bỏ vào nồi gốm, đổ nước ngập sườn sau đó đun vừa lửa. Vớt bọt để nước canh không bị đục, Giang Dĩ Trạch cho vài lát gừng, hành lá, ngô đã cắt khúc rửa sạch vào nồi nước, ngoài ra còn cho thêm táo đỏ, kỷ tử,...
*Trung Quốc hầm canh rất hay cho mấy vị thuốc đông y vào với tác dụng dưỡng sinh, bồi bổ. Nói cách khác, mỗi món canh của Trung Quốc là một phương thuốc thực dưỡng có tác dụng khác nhau tùy theo cách phối nguyên liệu.
Canh sườn nấu ngô cũng là một món ăn sở trưởng của Giang Dĩ Trạch, hương vị thanh mát, vị ngọt của ngô có thể trung hòa nước ninh sườn béo ngậy, miếng sườn thấm mùi ngô ngon ngọt, càng ninh nước dùng càng trong vắt thơm nồng.
Giang Dĩ Trạch dùng 1 bếp ninh canh, cắm thêm 2 phần cơm tẻ, sau đó bắt đầu làm các món ăn tiếp theo.
Trong phòng livestream của cậu đã có một số lượng fan quan tâm, nhìn thấy tiểu thiếu gia hôm nay chuẩn bị nhiều món như vậy, bọn họ vô cùng kinh ngạc.
- Chủ phòng hôm nay chuẩn bị đồ ăn thịnh soạn thế, trong nhà có khách sao?
- *gào khóc*... canh sườn ngô kia, món yêu thích của tôi!!!
- Chắc là mời khách tới ăn cơm rồi, nhiều món thế này Giang Giang ăn một mình làm sao hết.
- Kaka, người ta là người có tiền, thèm gì ăn nấy, lo gì ăn không hết, ăn không hết thì vứt đi...
- Đệt mợ! Mấy người có tiền sống phung phí vậy sao??? Trời đánh...
- Lầu trên phán như đúng rồi thế nhỉ, chủ phòng nói là ăn một mình bao giờ?
- Tôi cảm thấy mấy người phía trên đang GATO với người giàu đây mà.
...
Giang Dĩ Trạch đang chuyên tâm nấu nướng bỗng phát hiện trong phòng náo nhiệt hẳn lên. Cậu mỉm cười nhẹ nhàng giải thích: "Mọi người đừng tranh cãi nữa, hôm nay tôi nấu nhiều món như vậy là bởi vì trong nhà có khách quý."
Mà trong phòng khách, Đường Cảnh Đồng ngồi trên sofa dùng acc clone xem livestream của Giang Dĩ Trạch, nghe thấy câu này liền ngây người.
***
Khách quý?
Hóa ra mình là khách quý của Giang Dĩ Trạch sao…
Biểu tình của Đường Cảnh Đồng có chút phức tạp, anh hơi mím môi im lặng nhìn tiểu thiếu gia đang luôn tay cắt băm xào nấu trên livestream, kỳ thật cảm thấy rất khó hiểu. Hiện giờ mình đang ngồi trong nhà Giang Dĩ Trạch, vì sao phải lén lút xem cậu phát trực tiếp? Đây là chuyện khôi hài nhất trần đời, thế nhưng Đường Cảnh Đồng vẫn đang làm đấy thôi.
Lúc này trong phòng livestream, thấy Giang Dĩ Trạch nấu nhiều món như vậy, hơn nữa đều là món ăn hấp dẫn cầu kỳ, bắt đầu có người kích động gửi quà tặng cho cậu. Đối phương liên tục gửi 20 chiếc kẹo…
Trên nền tảng livestream này, quà tặng dành cho chủ phòng rất đa dạng, trước tiên người xem phải quy đổi tiền mặt thành sao, một tệ đổi được một sao, sau đó có thể dùng sao mua quà tặng chủ phòng.
Quà tặng có giá dưới chín mươi chín tệ chỉ là những sticker và emoji, hiệu ứng xuất hiện cũng không quá đặc sắc, một loạt đạn “bùm chíu” bắn ra sau đó biến mất lập tức. Những món quà chín mươi chín tệ trở lên mới có hiệu ứng xuất hiện đặc biệt. Ví dụ tung một đóa hồng giá một trăm sao, tặng một viên kẹo giá năm trăm sao, triệu hồi một mỹ nữ đầm xanh giá một ngàn sao, bắn một quả pháo hoa lấp lánh che kín nửa màn hình giá một vạn sao, quà tặng khủng nhất chính là gửi một chiếc phi thuyền bay ngang màn hình, dịch vụ này có giá mười vạn sao.
Hệ thống tự động dựa trên số sao mà một người đã bỏ ra để đính kèm huy hiệu bên cạnh ảnh đại diện của người đó.
Một cái kẹo giá năm trăm sao, tương đương năm trăm tệ.
*1 tệ khoảng 3500 VND
500 tệ khoảng 1 triệu 750 nghìn VND…
Mà hai mươi cái kẹo chính là một vạn tệ… Cho dù phải ăn chia phần trăm với công ty sản xuất app thì Giang Dĩ Trạch vẫn thu được hơn năm ngàn tệ, quả là một món hời.
Giang Dĩ Trạch vừa mới bước chân vào nghề diễn, ngoại trừ lương cứng* mà công ty trả thì chưa từng nhận được phần thưởng nào lớn đến vậy, đây là lần đầu tiên cậu nhận được quà tặng có giá trị lên đến vạn tệ. Không kể đến những tài khoản thủy quân mà Hoắc Dương mua để ủng hộ tiểu thiếu gia, đây là vị fan đích thực đầu tiên mạnh tay chi tiền mua quà tặng cho Giang Dĩ Trạch. Vì thế cậu sung sướng cười như hoa, liên tục nói cảm ơn trên sóng livestream.
edit bihyuner, beta jinhua259
Đường Cảnh Đồng vốn không phải người am hiểu về lĩnh vực livestream, anh không biết cách nhắn tin hay gửi quà mà chỉ thỉnh thoảng vào các phòng ngó nghiêng một chút. Tình cờ hôm ấy lại vào đúng phòng nấu ăn của Giang Dĩ Trạch.
Đường Cảnh Đồng dùng ánh mắt phức tạp nhìn khung cảnh phòng livestream, sau khi hai mươi viên kẹo bắn ra đầy màn hình, ảnh đế thấy vị chủ phòng cười đầy thích chí. Trên thực tế, bối cảnh của Giang Dĩ Trạch là thiếu gia nhà giàu, số quà tặng ấy căn bản chẳng thấm vào đâu so với tài sản Giang gia, sao có thể vì chút quà nhỏ mọn ấy mà vui vẻ đến vậy?
Giang Dĩ Trạch thiếu tiền sao?
Đương nhiên là không, cậu là người thừa kế gia tài bạc tỷ của Giang gia, ngày thường mua món đồ chơi linh tinh cũng bay mất mười vạn, vậy mà bây giờ lại phấn khởi khi nhận được món quà trị giá một vạn tệ trên phòng phát sóng?
Trước đây Giang Dĩ Trạch nổi tiếng về độ tiêu xài hoang phí, hình ảnh thiếu gia ăn chơi trác táng đã in sâu trong lòng Đường Cảnh Đồng, anh quả thật có chút hoài nghi mình đã nhìn lầm. Nghĩ đến đây, Đường Cảnh Đồng bắt đầu mày mò tìm chức năng nạp tiền, sau khi chậm rãi thao tác từng bước, rốt cuộc anh cũng liên kết được thẻ ngân hàng của mình, lần đầu tiên nạp tiền thành công
.
Rất nhanh sau đó, trên màn hình phát trực tiếp của Giang Dĩ Trạch xuất hiện một loạt hiệu ứng rực rỡ, một chiếc phi thuyền lộng lẫy choán hết màn hình chậm rãi bay ra từ khu vực bình luận, ước chừng mấy chục giây mới chấm dứt.
[$$$ Người xem Thượng Thiện Nhã Thủy đã gửi tặng Giang Dĩ Trạch một chiếc phi thuyền xa hoa $$$ Chúc mừng Thượng Thiện Nhã Thủy trở thành Fan cứng của Giang Dĩ Trạch.]
Phòng livestream đứng hình, không một ai comment trong suốt mấy chục giây phi thuyền bay qua, tuy rằng mọi người đều biết món quà này là vật phẩm cao cấp nhất trong app nhưng rất ít người từng nhìn thấy hiệu ứng này. Bởi vì chẳng mấy ai sẵn sàng chi mười vạn tệ để mua một chiếc phi thuyền ảo trên internet.
- Đệt! Phi thuyền xa hoa, không ngờ cuộc đời này tôi lại có diễm phúc nhìn thấy nó, vị huynh đệ kia là đại gia phương nào vậy?
- Tôi thì chỉ chú ý đến tên tài khoản thôi, Thượng Thiện, cái tên quá cổ hủ, cảm giác như tên hệ thống tự đặt vậy.
- Nếu không nhầm thì phi thuyền này có giá mười vạn sao phải không?
- Có gì đáng ngạc nhiên, mọi người ngẫm lại gia thế của Giang Dĩ Trạch mà xem, phi thuyền này khẳng định là cậu ta thuê thủy quân tặng cho mình, người qua đường không ai sẽ mua thứ đắt đỏ này.
- Nhìn kỹ thì tài khoản vừa mua phi thuyền được lập từ rất lâu rồi, nhưng chỉ follow một mình Giang Dĩ Trạch???
- Đệt đệt đệt, kích động quá, ra là vậy!
truyen99, truyenkul, sstruyen, truyenwiki… đều là những bản ăn cắp, đọc truyện tại wa2tpad bihyuner để ủng hộ editor nhé
…
Giang Dĩ Trạch không nhìn khu vực bình luận nữa, cậu khẽ mỉm cười tiếp tục cúi đầu cảm ơn người xem tên Thượng Thiện Nhược Thủy kia vì đã tặng vật phẩm xa xỉ nhất cho mình.
Thực ra trong lòng tiểu thiếu gia vô cùng bối rối, tài khoản Thượng Thiện kia có phải một nick thủy quân mà Hoắc Dương mua hay không? Nếu đúng là vậy, Giang Dĩ Trạch sẽ yêu cầu Hoắc Dương lần sau chuyển thẳng tiền vào thẻ ngân hàng của mình, mất công đổi sao mua vật phẩm sau đó lại phải ăn chia với app, cậu xót tiền…
Giang Dĩ Trạch đang làm món ăn cuối cùng, cũng là món mà Đường Cảnh Đồng đích thân yêu cầu trong bữa tối hôm nay, đùi gà sốt Teriyaki. Cậu quyết định làm món này sau cùng và làm thật nghiêm túc.
Trước tiên dùng dao nhỏ lọc xương từng chiếc đùi tỏi, sau đó Giang Dĩ Trạch rạch thêm mấy đường trên miếng đùi gà rồi đặt lên thớt, dùng chổi quét hỗn hợp muối, gừng, mật ong đều lên hai mặt thịt, ướp một lúc cho ngấm gia vị. Cho đùi gà lên chảo rán qua cho đến khi chín bảy tám phần, cẩn thận lọc bỏ bớt dầu thừa.
Dùng nước tương Nhật Bản làm nền, nêm thêm các loại gia vị vừa ăn để tạo thành hỗn hợp sốt Teriyaki, cho thêm rượu gia vị và một ít nước, đun nhỏ lửa cho hỗn hợp sôi lăn tăn đến khi đặc sệt lại thì tắt bếp. Lại lấy một cái chảo khác, xào nấm hương đã được thái nhỏ với dầu ăn đến khi mùi thơm lan tỏa thì đổ chung vào nồi nước sốt. Tiếp tục bật bếp đun nhỏ lửa hỗn hợp Teriyaki nấm hương, cẩn thận xếp từng miếng đùi gà đã rán sơ vào đun cùng cho đến khi thịt gà chín hẳn và ngấm sốt.
Giang Dĩ Trạch một mình luôn tay luôn chân, cậu sợ những món ăn đã nấu từ trước sẽ bị nguội cho nên đều bỏ trong lò vi sóng giữ nhiệt, bởi vậy khi xếp ra mâm tất cả các đĩa thức ăn đều bốc hơi nghi ngút.
Giang Dĩ Trạch mở nắp nồi xương sườn ninh ngô, nước dùng trong vắt thơm nồng tràn khắp căn bếp, trên mặt nước còn loáng thoáng chút váng mỡ thoạt nhìn vô cùng kích thích dạ dày.
Cậu đã nấu xong bữa tối, nhưng hôm nay mời Đường Cảnh Đồng tới dùng bữa cho nên không thể làm mukbang, Giang Dĩ Trạch đành phải xin lỗi người xem và tắt livestream, điều này khiến cho tất cả người trong phòng đều cảm thấy mất mát. Kiên trì ngồi xem tiểu thiếu gia nấu nướng suốt cả buổi, kết quả lại không cho bọn họ “ăn cùng”, quá ác độc!
Giang Dĩ Trạch khéo léo bê bát canh sườn ninh ngô ra trước đặt trên bàn cơm, thuận tiện gọi Đường Cảnh Đồng một tiếng mời anh vào dùng bữa. Sau đó cậu lại tất bật chạy vào chạy ra bưng lên từng món, Đường Cảnh Đồng cũng tần ngần muốn giúp một tay.
Thấy Đường Cảnh Đồng đứng trước cửa phòng bếp, Giang Dĩ Trạch vội nói: “Tiền bối, anh cứ ngồi xuống bàn ăn đi.” Nhưng Đường Cảnh Đồng chỉ liếc mắt một cái, không thèm nghe lời, trực tiếp bước vào bếp bưng nốt món ăn cuối cùng lên, Giang Dĩ Trạch chỉ biết cười cười đi theo.
truyen99, truyenkul, sstruyen, truyenwiki… đều là những bản ăn cắp, đọc truyện tại wa2tpad bihyuner để ủng hộ editor nhé
Bốn món một canh đã bày ra đủ, Giang Dĩ Trạch mời ảnh đế mau ngồi xuống thưởng thức, cậu nhanh nhẹn xới hai bát cơm, một bát đặt trước mặt khách quý, một bát để lại cho mình.
“Tiền bối, đũa của anh đây.” Giang Dĩ Trạch đưa đôi đũa sang..
“Ừm, cảm ơn.”
Đường Cảnh Đồng nhận lấy đũa, ánh mắt lần lượt quan sát năm món ăn trên bàn, món nào cũng đều là mỹ vị, nhìn thôi đã thấy đói bụng. Giang Dĩ Trạch bưng bát cơm của mình lên, nghĩ nghĩ chọn lựa xem nên gắp món nào trước, sau đó cậu phát hiện Đường Cảnh Đồng mãi vẫn chưa động đũa.
Giang Dĩ Trạch cho rằng anh ngượng ngùng, vì thế cậu đẩy đĩa đùi gà sốt đến trước mặt Đường Cảnh Đồng.
“Món này thực ra tôi làm chưa quen tay, anh nếm thử xem hương vị thế nào?” Giang Dĩ Trạch dùng vẻ mặt đầy chờ mong nhìn vị khách quý.
Đường Cảnh Đồng bị ánh mắt của cậu thúc giục, cuối cùng nhấc đũa gắp một miếng đùi gà vào bát. Bọn họ chọn đùi không quá lớn, cho nên sau khi lọc xương miếng thịt vừa vặn không cần cắt nhỏ, bên ngoài phủ đẫm một tầng sốt Teriyaki, mùi nấm hương thơm nức mũi.
Đường Cảnh Đồng gắp miếng thịt đặt lên cơm, nước sốt lan ra thấm vào từng hạt gạo trắng, cả màu sắc lẫn mùi vị đều khiến cho Đường Cảnh Đồng bị hấp dẫn. Ảnh đế cắn một miếng, thớ thịt tươi mới ngọt nước, bên ngoài đẫm sốt đậm đà, mùi thơm xộc lên mũi, món đùi gà sốt Teriyaki này thậm chí còn ngon hơn nhà hàng làm.
“Thế nào? Tiền bối?” Giang Dĩ Trạch thấy Đường Cảnh Đồng rốt cuộc đã nếm thử miếng đầu tiên, có chút căng thẳng dò hỏi. Tuy rằng cậu khá tự tin với tay nghề của mình nhưng trước mặt Đường Cảnh Đồng, cậu càng muốn trở nên hoàn hảo hơn.
“Không tồi.”
Đường Cảnh Đồng chậm rãi nhai nuốt sau đó mới đáp lời. Nhưng ảnh đế nói xong lời này lại cảm thấy hối hận. Anh dùng ánh mắt phức tạp nhìn miếng đùi gà, cảm thấy lời khen kia chưa đủ thể hiện sự hài lòng của mình, cũng chưa lột tả được mùi vị tuyệt vời của món ăn. Vì thế Đường Cảnh Đồng trầm mặc một lúc, sau đó bổ sung thêm một câu: “Thực sự rất ngon.”
"Cậu thanh niên, hôm qua mua nhiều gia vị như vậy, hôm nay lại thiếu cái gì à?"
"Hôm nay chiêu đãi khách quý, cháu định làm món đùi gà sốt Teriyaki, sang đây tìm loại nước tương Nhật Bản ạ." Giang Dĩ Trạch cười nói.
"Nước tương Nhật Bản à, đây để dì dẫn đi, có loại này ngon lắm mua về ăn thử xem."
"Cảm ơn dì."
"Có gì mà cảm ơn, cậu thanh niên này cũng lễ phép quá đi mất, chẳng bù cho con nhóc nhà này ngày nào cũng làm dì bực mình."
Giang Dĩ Trạch đi theo dì bán hàng, ngoan ngoãn nghe dì cằn nhằn một hồi. Sau khi lấy được đúng loại nước tương Nhật Bản mà cậu cần, Giang Dĩ Trạch cảm ơn dì bán hàng một lần nữa rồi mới quay lại tìm Đường Cảnh Đồng.
Cậu vừa mới rời đi, Trần Tuyết Nhi vẫn đứng một góc quan sát nãy giờ lúc này mới ló ra, tức giận nói: "Mẹ, con đã bảo cái người kia nhân phẩm rất tệ, sao mẹ cứ nói nói cười cười với anh ta thế?"
"Mẹ thấy mày đúng là hâm mộ thần tượng đến lú lẫn rồi, người ta lịch sự lễ phép như thế sao mày lại nói là không ra gì?" Dì bán hàng vẫn tin tưởng chính kiến của bản thân.
"Thôi không nói chuyện với mẹ nữa, con sang bên quầy hoa quả xem hôm nay có gì giảm giá không."
Trần Tuyết Nhi giậm chân giận dỗi, vùng vằng bỏ đi. Đến quầy thực phẩm tươi, vừa vặn cô bé nhìn thấy Giang Dĩ Trạch bỏ lọ nước tương vào xe đẩy của một người đàn ông khác, hai người sau đó sánh vai rời đi.
Trần Tuyết Nhi nhìn chằm chằm bóng lưng người đàn ông kia, không hiểu vì sao cảm thấy rất quen mắt, tựa hồ đã gặp người này ở đâu, nhưng nghĩ mãi chẳng ra.
Cô mở di dộng vào nhóm chat của fan Đường Cảnh Đồng, nhóm chat này chỉ có vài trăm thành viên, hầu như đều là nữ sinh cùng trường với nhau.
edit bihyuner. beta jinhua259
- Hôm nay mình lại gặp Giang Dĩ Trạch, anh ta đi siêu thị mua đồ nấu cơm, thiếu gia ngậm thìa vàng mà phải xuống bếp??? Không phải trong nhà lúc nào cũng có người hầu hạ sao? Mà bực nhất là mẹ mình chẳng hiểu cái gì, cứ hồ hởi hỏi thăm anh ta suốt, không biết người như Giang Dĩ Trạch có gì tốt...
- Ê vụ này mình biết này, Giang Dĩ Trạch hình như có một phòng livestream, anh ta thường tự nấu ăn ở nhà xong phát trực tiếp trên đấy.
- Vãi thật á, cái vị công tử nhà giàu ấy á???
- Mình cũng không rõ, chỉ là nghe nói thôi, cũng chưa xem qua bao giờ... Đợi khi nào rảnh vào xem thử coi.
- Mình nói này Tuyết Nhi, cậu may mắn thế chứ lị, hai ngày liên tiếp gặp được người nổi tiếng.
- Cậu nghĩ như thế là may à, người nổi tiếng đấy ai mà thèm gặp chứ... Anh ta là khắc tinh số 1 của Cảnh Đồng nhà mình, bực thật đấy, gặp được Cảnh Đồng thì tốt rồi!
...
Thanh toán xong xuôi, Giang Dĩ Trạch giúp Đường Cảnh Đồng đẩy xe hàng ra khỏi siêu thị. Thời tiết buổi tối khá mát mẻ, nhiều người đi bộ qua lại, đèn biển hiệu của các cửa hàng rực rỡ hai bên đường, trên vỉa hè trồng những cây ngô đồng treo đèn nhấp nháy rất bắt mắt.
Giang Dĩ Trạch hít thở không khí trong lành, tâm tình cậu rất tốt. Sau khi đẩy xe hàng về chỗ, cậu đang định với lấy hai túi đồ nặng trịch chuẩn bị xách ra bãi đỗ xe, giây tiếp theo, túi đồ đã bị Đường Cảnh Đồng xách lên trước.
Đường Cảnh Đồng không nói gì, tự động nhận nhiệm vụ xách đồ giúp tiểu thiếu gia. Tuy người này kiệm lời nhưng khá biết cách quan tâm người khác, Giang Dĩ Trạch đi theo phía sau im lặng cười tủm tỉm. Đường Cảnh Đồng cất gọn đồ vào cốp, tiếp tục đưa Giang Dĩ Trạch về biệt thự. Anh thậm chí còn nhớ rõ khu nhà của cậu.
Khi đánh xe vào gara biệt thự, Đường Cảnh Đồng vừa vặn nhìn thấy mấy con xế hộp sang chảnh đỗ thành hàng bên trong. Giang Dĩ Trạch nhận ra Đường Cảnh Đồng đang nhìn cái gì, cậu sợ ngày mai anh không tới đón mình nữa cho nên vội mở miệng rào trước: "Mấy con xe này chỉ để trưng bày cho đẹp thôi, ha ha, chìa khóa tôi để ở nơi khác rồi cho nên không lái được."
"Ừm, trông rất xịn." Đường Cảnh Đồng thản nhiên gật đầu, cũng không nghĩ nhiều đến lời của tiểu thiếu gia.
Kỳ thực tâm lý của anh rất đơn giản, vừa nhìn mấy chiếc xe này liền cảm thấy rất hợp với Giang Dĩ Trạch. Anh cũng không định thay đổi kế hoạch ngày mai tới đón cậu đi làm, dù sao thì xe của cậu vẫn đang gửi trong bãi xe bên phim trường.
Biệt thự của Giang Dĩ Trạch cực lớn, cực xa hoa, vừa bật điện lên liền cảm thấy như lạc vào lâu đài tráng lệ nào đó. Giang Dĩ Trạch thay dép đi trong nhà, sau đó bóc một đôi dép mới tinh mỉm cười đưa cho Đường Cảnh Đồng. Cậu nhanh chóng nhận túi đồ trong tay anh, đặt tạm lên nóc tủ giày.
Đường Cảnh Đồng nhìn đôi dép trên tay Giang Dĩ Trạch, lại thấy đối phương cứ tủm tỉm phấn khích, vị tiểu thiếu gia này đang cố tình trêu anh đây mà.
Dép mới bóc còn nguyên tem nguyên mác nhưng cực kỳ trẻ con. Đế dép màu xám, phần mũi màu trắng được cách điệu thành hình mặt chuột hamster, hơn nữa còn gắn thêm hai cái tai nhỏ nhỏ phía trên.
Đường Cảnh Đồng hoài nghi, phải chăng Giang Dĩ Trạch có siêu năng lực đọc được suy nghĩ của người khác, vừa nãy mình còn ví cậu ta giống chuột hamster, hiện tại cậu ta lại đưa cho mình đôi dép chuột hamster??? Đường Cảnh Đồng giật giật khóe môi, cuối cùng vẫn quyết định ngồi xổm xuống tháo giày, xỏ chân vào đôi dép chuột.
"Đường tiến bối, anh đi đôi này hợp đấy."
Đáng yêu vl! Nhìn Đường Cảnh Đồng thay xong dép chuột, Giang Dĩ Trạch tự nhủ trong lòng.
Ảnh đế đen mặt, có chút thẹn quá hóa giận trừng tiểu thiếu gia một cái: "Đi nấu cơm đi."
Ảnh đế lúc tức giận cũng đáng yêu quá mức, muốn "rua" quá...
*rua: ngôn ngữ mạng, chỉ sự phấn khích muốn làm ra những động tác nắn, bóp, véo, sờ,...
"Được, tiền bối cứ ngồi ở sofa xem TV đợi tôi, trên lầu có phòng chơi game và phòng chiếu phim, anh cứ tự nhiên nhé, tôi đi chuẩn bị bữa tối."
Giang Dĩ Trạch nói xong vội xách túi đồ vọt vào bếp. Thực đơn tối nay sẽ có đùi gà sốt Teriyaki, cá chua ngọt, súp lơ xào, khoai tây thái sợi trộn giấm. Hai mặn hai chay, thêm một món canh sườn nấu với ngô.
Thiết bị livestream vẫn được bố trí trong phòng bếp, Giang Dĩ Trạch đăng nhập app mở phòng, bắt đầu thực hiện bữa tối nay.
Đầu tiên phải ninh xương để nấu canh ngô. Món này không cầu kỳ, xương sườn luộc qua với rượu loãng để khử mùi tanh và cặn bẩn, vớt ra bỏ vào nồi gốm, đổ nước ngập sườn sau đó đun vừa lửa. Vớt bọt để nước canh không bị đục, Giang Dĩ Trạch cho vài lát gừng, hành lá, ngô đã cắt khúc rửa sạch vào nồi nước, ngoài ra còn cho thêm táo đỏ, kỷ tử,...
*Trung Quốc hầm canh rất hay cho mấy vị thuốc đông y vào với tác dụng dưỡng sinh, bồi bổ. Nói cách khác, mỗi món canh của Trung Quốc là một phương thuốc thực dưỡng có tác dụng khác nhau tùy theo cách phối nguyên liệu.
Canh sườn nấu ngô cũng là một món ăn sở trưởng của Giang Dĩ Trạch, hương vị thanh mát, vị ngọt của ngô có thể trung hòa nước ninh sườn béo ngậy, miếng sườn thấm mùi ngô ngon ngọt, càng ninh nước dùng càng trong vắt thơm nồng.
Giang Dĩ Trạch dùng 1 bếp ninh canh, cắm thêm 2 phần cơm tẻ, sau đó bắt đầu làm các món ăn tiếp theo.
Trong phòng livestream của cậu đã có một số lượng fan quan tâm, nhìn thấy tiểu thiếu gia hôm nay chuẩn bị nhiều món như vậy, bọn họ vô cùng kinh ngạc.
- Chủ phòng hôm nay chuẩn bị đồ ăn thịnh soạn thế, trong nhà có khách sao?
- *gào khóc*... canh sườn ngô kia, món yêu thích của tôi!!!
- Chắc là mời khách tới ăn cơm rồi, nhiều món thế này Giang Giang ăn một mình làm sao hết.
- Kaka, người ta là người có tiền, thèm gì ăn nấy, lo gì ăn không hết, ăn không hết thì vứt đi...
- Đệt mợ! Mấy người có tiền sống phung phí vậy sao??? Trời đánh...
- Lầu trên phán như đúng rồi thế nhỉ, chủ phòng nói là ăn một mình bao giờ?
- Tôi cảm thấy mấy người phía trên đang GATO với người giàu đây mà.
...
Giang Dĩ Trạch đang chuyên tâm nấu nướng bỗng phát hiện trong phòng náo nhiệt hẳn lên. Cậu mỉm cười nhẹ nhàng giải thích: "Mọi người đừng tranh cãi nữa, hôm nay tôi nấu nhiều món như vậy là bởi vì trong nhà có khách quý."
Mà trong phòng khách, Đường Cảnh Đồng ngồi trên sofa dùng acc clone xem livestream của Giang Dĩ Trạch, nghe thấy câu này liền ngây người.
***
Khách quý?
Hóa ra mình là khách quý của Giang Dĩ Trạch sao…
Biểu tình của Đường Cảnh Đồng có chút phức tạp, anh hơi mím môi im lặng nhìn tiểu thiếu gia đang luôn tay cắt băm xào nấu trên livestream, kỳ thật cảm thấy rất khó hiểu. Hiện giờ mình đang ngồi trong nhà Giang Dĩ Trạch, vì sao phải lén lút xem cậu phát trực tiếp? Đây là chuyện khôi hài nhất trần đời, thế nhưng Đường Cảnh Đồng vẫn đang làm đấy thôi.
Lúc này trong phòng livestream, thấy Giang Dĩ Trạch nấu nhiều món như vậy, hơn nữa đều là món ăn hấp dẫn cầu kỳ, bắt đầu có người kích động gửi quà tặng cho cậu. Đối phương liên tục gửi 20 chiếc kẹo…
Trên nền tảng livestream này, quà tặng dành cho chủ phòng rất đa dạng, trước tiên người xem phải quy đổi tiền mặt thành sao, một tệ đổi được một sao, sau đó có thể dùng sao mua quà tặng chủ phòng.
Quà tặng có giá dưới chín mươi chín tệ chỉ là những sticker và emoji, hiệu ứng xuất hiện cũng không quá đặc sắc, một loạt đạn “bùm chíu” bắn ra sau đó biến mất lập tức. Những món quà chín mươi chín tệ trở lên mới có hiệu ứng xuất hiện đặc biệt. Ví dụ tung một đóa hồng giá một trăm sao, tặng một viên kẹo giá năm trăm sao, triệu hồi một mỹ nữ đầm xanh giá một ngàn sao, bắn một quả pháo hoa lấp lánh che kín nửa màn hình giá một vạn sao, quà tặng khủng nhất chính là gửi một chiếc phi thuyền bay ngang màn hình, dịch vụ này có giá mười vạn sao.
Hệ thống tự động dựa trên số sao mà một người đã bỏ ra để đính kèm huy hiệu bên cạnh ảnh đại diện của người đó.
Một cái kẹo giá năm trăm sao, tương đương năm trăm tệ.
*1 tệ khoảng 3500 VND
500 tệ khoảng 1 triệu 750 nghìn VND…
Mà hai mươi cái kẹo chính là một vạn tệ… Cho dù phải ăn chia phần trăm với công ty sản xuất app thì Giang Dĩ Trạch vẫn thu được hơn năm ngàn tệ, quả là một món hời.
Giang Dĩ Trạch vừa mới bước chân vào nghề diễn, ngoại trừ lương cứng* mà công ty trả thì chưa từng nhận được phần thưởng nào lớn đến vậy, đây là lần đầu tiên cậu nhận được quà tặng có giá trị lên đến vạn tệ. Không kể đến những tài khoản thủy quân mà Hoắc Dương mua để ủng hộ tiểu thiếu gia, đây là vị fan đích thực đầu tiên mạnh tay chi tiền mua quà tặng cho Giang Dĩ Trạch. Vì thế cậu sung sướng cười như hoa, liên tục nói cảm ơn trên sóng livestream.
edit bihyuner, beta jinhua259
Đường Cảnh Đồng vốn không phải người am hiểu về lĩnh vực livestream, anh không biết cách nhắn tin hay gửi quà mà chỉ thỉnh thoảng vào các phòng ngó nghiêng một chút. Tình cờ hôm ấy lại vào đúng phòng nấu ăn của Giang Dĩ Trạch.
Đường Cảnh Đồng dùng ánh mắt phức tạp nhìn khung cảnh phòng livestream, sau khi hai mươi viên kẹo bắn ra đầy màn hình, ảnh đế thấy vị chủ phòng cười đầy thích chí. Trên thực tế, bối cảnh của Giang Dĩ Trạch là thiếu gia nhà giàu, số quà tặng ấy căn bản chẳng thấm vào đâu so với tài sản Giang gia, sao có thể vì chút quà nhỏ mọn ấy mà vui vẻ đến vậy?
Giang Dĩ Trạch thiếu tiền sao?
Đương nhiên là không, cậu là người thừa kế gia tài bạc tỷ của Giang gia, ngày thường mua món đồ chơi linh tinh cũng bay mất mười vạn, vậy mà bây giờ lại phấn khởi khi nhận được món quà trị giá một vạn tệ trên phòng phát sóng?
Trước đây Giang Dĩ Trạch nổi tiếng về độ tiêu xài hoang phí, hình ảnh thiếu gia ăn chơi trác táng đã in sâu trong lòng Đường Cảnh Đồng, anh quả thật có chút hoài nghi mình đã nhìn lầm. Nghĩ đến đây, Đường Cảnh Đồng bắt đầu mày mò tìm chức năng nạp tiền, sau khi chậm rãi thao tác từng bước, rốt cuộc anh cũng liên kết được thẻ ngân hàng của mình, lần đầu tiên nạp tiền thành công
.
Rất nhanh sau đó, trên màn hình phát trực tiếp của Giang Dĩ Trạch xuất hiện một loạt hiệu ứng rực rỡ, một chiếc phi thuyền lộng lẫy choán hết màn hình chậm rãi bay ra từ khu vực bình luận, ước chừng mấy chục giây mới chấm dứt.
[$$$ Người xem Thượng Thiện Nhã Thủy đã gửi tặng Giang Dĩ Trạch một chiếc phi thuyền xa hoa $$$ Chúc mừng Thượng Thiện Nhã Thủy trở thành Fan cứng của Giang Dĩ Trạch.]
Phòng livestream đứng hình, không một ai comment trong suốt mấy chục giây phi thuyền bay qua, tuy rằng mọi người đều biết món quà này là vật phẩm cao cấp nhất trong app nhưng rất ít người từng nhìn thấy hiệu ứng này. Bởi vì chẳng mấy ai sẵn sàng chi mười vạn tệ để mua một chiếc phi thuyền ảo trên internet.
- Đệt! Phi thuyền xa hoa, không ngờ cuộc đời này tôi lại có diễm phúc nhìn thấy nó, vị huynh đệ kia là đại gia phương nào vậy?
- Tôi thì chỉ chú ý đến tên tài khoản thôi, Thượng Thiện, cái tên quá cổ hủ, cảm giác như tên hệ thống tự đặt vậy.
- Nếu không nhầm thì phi thuyền này có giá mười vạn sao phải không?
- Có gì đáng ngạc nhiên, mọi người ngẫm lại gia thế của Giang Dĩ Trạch mà xem, phi thuyền này khẳng định là cậu ta thuê thủy quân tặng cho mình, người qua đường không ai sẽ mua thứ đắt đỏ này.
- Nhìn kỹ thì tài khoản vừa mua phi thuyền được lập từ rất lâu rồi, nhưng chỉ follow một mình Giang Dĩ Trạch???
- Đệt đệt đệt, kích động quá, ra là vậy!
truyen99, truyenkul, sstruyen, truyenwiki… đều là những bản ăn cắp, đọc truyện tại wa2tpad bihyuner để ủng hộ editor nhé
…
Giang Dĩ Trạch không nhìn khu vực bình luận nữa, cậu khẽ mỉm cười tiếp tục cúi đầu cảm ơn người xem tên Thượng Thiện Nhược Thủy kia vì đã tặng vật phẩm xa xỉ nhất cho mình.
Thực ra trong lòng tiểu thiếu gia vô cùng bối rối, tài khoản Thượng Thiện kia có phải một nick thủy quân mà Hoắc Dương mua hay không? Nếu đúng là vậy, Giang Dĩ Trạch sẽ yêu cầu Hoắc Dương lần sau chuyển thẳng tiền vào thẻ ngân hàng của mình, mất công đổi sao mua vật phẩm sau đó lại phải ăn chia với app, cậu xót tiền…
Giang Dĩ Trạch đang làm món ăn cuối cùng, cũng là món mà Đường Cảnh Đồng đích thân yêu cầu trong bữa tối hôm nay, đùi gà sốt Teriyaki. Cậu quyết định làm món này sau cùng và làm thật nghiêm túc.
Trước tiên dùng dao nhỏ lọc xương từng chiếc đùi tỏi, sau đó Giang Dĩ Trạch rạch thêm mấy đường trên miếng đùi gà rồi đặt lên thớt, dùng chổi quét hỗn hợp muối, gừng, mật ong đều lên hai mặt thịt, ướp một lúc cho ngấm gia vị. Cho đùi gà lên chảo rán qua cho đến khi chín bảy tám phần, cẩn thận lọc bỏ bớt dầu thừa.
Dùng nước tương Nhật Bản làm nền, nêm thêm các loại gia vị vừa ăn để tạo thành hỗn hợp sốt Teriyaki, cho thêm rượu gia vị và một ít nước, đun nhỏ lửa cho hỗn hợp sôi lăn tăn đến khi đặc sệt lại thì tắt bếp. Lại lấy một cái chảo khác, xào nấm hương đã được thái nhỏ với dầu ăn đến khi mùi thơm lan tỏa thì đổ chung vào nồi nước sốt. Tiếp tục bật bếp đun nhỏ lửa hỗn hợp Teriyaki nấm hương, cẩn thận xếp từng miếng đùi gà đã rán sơ vào đun cùng cho đến khi thịt gà chín hẳn và ngấm sốt.
Giang Dĩ Trạch một mình luôn tay luôn chân, cậu sợ những món ăn đã nấu từ trước sẽ bị nguội cho nên đều bỏ trong lò vi sóng giữ nhiệt, bởi vậy khi xếp ra mâm tất cả các đĩa thức ăn đều bốc hơi nghi ngút.
Giang Dĩ Trạch mở nắp nồi xương sườn ninh ngô, nước dùng trong vắt thơm nồng tràn khắp căn bếp, trên mặt nước còn loáng thoáng chút váng mỡ thoạt nhìn vô cùng kích thích dạ dày.
Cậu đã nấu xong bữa tối, nhưng hôm nay mời Đường Cảnh Đồng tới dùng bữa cho nên không thể làm mukbang, Giang Dĩ Trạch đành phải xin lỗi người xem và tắt livestream, điều này khiến cho tất cả người trong phòng đều cảm thấy mất mát. Kiên trì ngồi xem tiểu thiếu gia nấu nướng suốt cả buổi, kết quả lại không cho bọn họ “ăn cùng”, quá ác độc!
Giang Dĩ Trạch khéo léo bê bát canh sườn ninh ngô ra trước đặt trên bàn cơm, thuận tiện gọi Đường Cảnh Đồng một tiếng mời anh vào dùng bữa. Sau đó cậu lại tất bật chạy vào chạy ra bưng lên từng món, Đường Cảnh Đồng cũng tần ngần muốn giúp một tay.
Thấy Đường Cảnh Đồng đứng trước cửa phòng bếp, Giang Dĩ Trạch vội nói: “Tiền bối, anh cứ ngồi xuống bàn ăn đi.” Nhưng Đường Cảnh Đồng chỉ liếc mắt một cái, không thèm nghe lời, trực tiếp bước vào bếp bưng nốt món ăn cuối cùng lên, Giang Dĩ Trạch chỉ biết cười cười đi theo.
truyen99, truyenkul, sstruyen, truyenwiki… đều là những bản ăn cắp, đọc truyện tại wa2tpad bihyuner để ủng hộ editor nhé
Bốn món một canh đã bày ra đủ, Giang Dĩ Trạch mời ảnh đế mau ngồi xuống thưởng thức, cậu nhanh nhẹn xới hai bát cơm, một bát đặt trước mặt khách quý, một bát để lại cho mình.
“Tiền bối, đũa của anh đây.” Giang Dĩ Trạch đưa đôi đũa sang..
“Ừm, cảm ơn.”
Đường Cảnh Đồng nhận lấy đũa, ánh mắt lần lượt quan sát năm món ăn trên bàn, món nào cũng đều là mỹ vị, nhìn thôi đã thấy đói bụng. Giang Dĩ Trạch bưng bát cơm của mình lên, nghĩ nghĩ chọn lựa xem nên gắp món nào trước, sau đó cậu phát hiện Đường Cảnh Đồng mãi vẫn chưa động đũa.
Giang Dĩ Trạch cho rằng anh ngượng ngùng, vì thế cậu đẩy đĩa đùi gà sốt đến trước mặt Đường Cảnh Đồng.
“Món này thực ra tôi làm chưa quen tay, anh nếm thử xem hương vị thế nào?” Giang Dĩ Trạch dùng vẻ mặt đầy chờ mong nhìn vị khách quý.
Đường Cảnh Đồng bị ánh mắt của cậu thúc giục, cuối cùng nhấc đũa gắp một miếng đùi gà vào bát. Bọn họ chọn đùi không quá lớn, cho nên sau khi lọc xương miếng thịt vừa vặn không cần cắt nhỏ, bên ngoài phủ đẫm một tầng sốt Teriyaki, mùi nấm hương thơm nức mũi.
Đường Cảnh Đồng gắp miếng thịt đặt lên cơm, nước sốt lan ra thấm vào từng hạt gạo trắng, cả màu sắc lẫn mùi vị đều khiến cho Đường Cảnh Đồng bị hấp dẫn. Ảnh đế cắn một miếng, thớ thịt tươi mới ngọt nước, bên ngoài đẫm sốt đậm đà, mùi thơm xộc lên mũi, món đùi gà sốt Teriyaki này thậm chí còn ngon hơn nhà hàng làm.
“Thế nào? Tiền bối?” Giang Dĩ Trạch thấy Đường Cảnh Đồng rốt cuộc đã nếm thử miếng đầu tiên, có chút căng thẳng dò hỏi. Tuy rằng cậu khá tự tin với tay nghề của mình nhưng trước mặt Đường Cảnh Đồng, cậu càng muốn trở nên hoàn hảo hơn.
“Không tồi.”
Đường Cảnh Đồng chậm rãi nhai nuốt sau đó mới đáp lời. Nhưng ảnh đế nói xong lời này lại cảm thấy hối hận. Anh dùng ánh mắt phức tạp nhìn miếng đùi gà, cảm thấy lời khen kia chưa đủ thể hiện sự hài lòng của mình, cũng chưa lột tả được mùi vị tuyệt vời của món ăn. Vì thế Đường Cảnh Đồng trầm mặc một lúc, sau đó bổ sung thêm một câu: “Thực sự rất ngon.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất