Thiếu Gia Giả Vs Thiếu Gia Thật
Chương 26: Tiểu thiếu gia và cún con
Lời editor: Chuẩn bị đi ngủ rồi nhưng beta dựng dậy bắt đăng truyện
) (ノಥ益ಥ)ノ
- --
Giang Dĩ Trạch đang suy nghĩ, người dừng xe phía sau có thể là ai.
Trời đã tối muộn, mưa to gió lớn, xung quanh vắng vẻ, cảm giác âm u lạnh lẽo, Giang Dĩ Trạch bỗng hơi chột dạ. Đúng lúc này cửa xe phía sau đột nhiên mở ra, người trong xe bung dù xuống xe, bước về phía cậu. Bởi vì đứng ngược sáng cho nên Giang Dĩ Trạch khó có thể nhận ra đối phương là nam hay nữ.
Cơn mưa này vừa lớn vừa kéo dài, Giang Dĩ Trạch ngẩng đầu nhìn một lát đã bị nước mưa xối đầy mặt, tầm mắt trở nên mơ hồ. Lúc này quần áo cậu đã ướt sũng, tâm tình phiền muộn, liên tục nâng tay vuốt mặt, cậu nhận ra người kia đang chạy về bên này. Sau đó đối phương giương ô che cho cậu, cặp mắt cuối cùng không còn bị nước mưa tưới xuống nữa, Giang Dĩ Trạch vội vàng ngẩng đầu quan sát, hóa ra là Đường Cảnh Đồng.
Đường Cảnh Đồng từng nói với cậu nhà của hai người bọn họ ở cùng một khu, cho nên anh đi đường này cũng là chuyện bình thường. Chỉ là Giang Dĩ Trạch không ngờ ảnh đế lại nhận ra mình giữa đường.
"Làm sao vậy?"
Đường Cảnh Đồng dùng giọng nói lo lắng cúi đầu hỏi cậu, anh vốn không để ý có xe đỗ bên đường, chẳng qua đi tới mỗi lúc một gần hơn lại thấy chiếc xe kia hơi quen mắt, khá giống với con xế hộp cao cấp của tiểu thiếu gia. Thời điểm này dừng xe giữa đường hẳn là gặp phải chuyện, ảnh đế không suy nghĩ nhiều lập tức đạp phanh bước xuống thăm dò.
Đường Cảnh Đồng đứng bên cạnh che ô, ngăn lại cơn mưa xối xả trên đỉnh đầu Giang Dĩ Trạch.
Ánh mắt Giang Dĩ Trạch thả lỏng hoàn toàn, cậu chỉ chú chó đáng thương nằm trong thùng giấy: "Tôi lái xe qua đây phát hiện cái thùng này bị vứt giữa đường, đi xuống kiểm tra thì gặp một em cún tội nghiệp."
Đường Cảnh Đồng nhìn thoáng qua cún con màu trắng ướt đẫm, một cái chân còn đang chảy máu, chỉ cần bị vứt ở đây qua đêm, cho dù không bị xe cán cũng khó mà sống tiếp.
Ảnh đế quan sát cún con xong, ánh mắt lại chuyển về trên người Giang Dĩ Trạch.
Giang Dĩ Trạch cũng thê thảm không kém, toàn thân ướt như chuột lột, áo sơ mi có thể vắt ra nước dính sát vào cơ thể, quần bò màu lam nhạt hiện giờ biến thành màu xanh đậm. Mái tóc ngắn màu đen lộn xộn, nước nhỏ giọt theo gương mặt chảy xuống cái cằm tinh xảo, sau đó men theo cần cổ hạ xuống xương quai xanh.
Nhất là đôi mắt hoa đào kia, lông mi ướt đẫm, con ngươi màu đen ướt át, thoạt nhìn cũng đáng thương tội nghiệp không kém gì cún con bị vứt bỏ kia.
Trong mắt Đường Cảnh Đồng, tiểu thiếu gia lúc này cũng là một chú cún cần chăm sóc.
Đường Cảnh Đồng thở dài một hơi, giúp Giang Dĩ Trạch đưa chó nhỏ bị thương vào trong xe, sau đó anh quay về xe của mình lấy một chiếc khăn mặt lớn để cậu bọc ẻm lại.
edit bihyuner. beta jinhua259
Ảnh đế tra địa chỉ bệnh viện thú ý gần đây, để Giang Dĩ Trạch lái xe đi theo, hai người một trước một sau chậm rãi di chuyển. Giang Dĩ Trạch đương nhiên không phản đối, từ đầu đến cuối ngoan ngoãn nghe theo sự chỉ huy của Đường Cảnh Đồng.
Cậu mở điều hòa trong xe, cún con được bọc trong khăn lông ấm áp lúc này bắt đầu có một tia ý thức, nó ư ử rên rỉ bên trong.
Giang Dĩ Trạch đi theo Đường Cảnh Đồng đến một phòng khám thú y tên là Bối Bối, lúc này đã muộn, trời lại mưa cho nên phòng khám không có khách.
"Bé cún sao lại bị thương nặng như vậy? Lại còn bị vứt dưới mưa nữa?"
Trực phòng khám là một nữ bác sỹ, cô cẩn thận kiểm tra miệng vết thương, nhíu nhíu mày.
Giang Dĩ Trạch gật đầu: "Bị dính mưa!"
Nữ bác sỹ thú ý không hỏi gì thêm, chỉ nói 1 câu: "Để tôi xử lý vết thương trên đùi của bé, hai anh qua bên kia ngồi chờ một lúc, có thể ngồi gần máy sưởi để hong khô."
"Được, cảm ơn bác sỹ!"
Giang Dĩ Trạch đi theo Đường Cảnh Đồng ra sảnh, ngồi xuống một chiếc ghế dựa ngay sát máy sưởi. Cậu nghiêng đầu nhìn thoáng qua ảnh đế, lúc này đối phương đang đeo khẩu trang đen che khuất nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra đôi mắt đen thâm thúy nhìn cậu.
"Tiền bối, hôm nay anh về muộn thế?" Giang Dĩ Trạch có chút nhàm chán, tìm chủ đề bắt chuyện.
"Bên đoàn phim có chút việc." Đường Cảnh Đồng không giải thích nhiều.
"Ò." Giang Dĩ Trạch gật gật đầu, sau đó không khống chế được mà hắt hơi vài cái, may mà cậu kịp nâng tay che mũi miệng.
Giang thiếu gia dầm mưa, bị cái lạnh ngấm vào da thịt, cả người khó chịu. Cho dù ngồi gần máy sưởi cũng không khá hơn, thân thể khẽ run rẩy, cậu cảm thấy trò chuyện với ảnh đế quá khó khăn cho nên đành cúi đầu nhìn di động. Vừa rồi cậu xuống đường kiểm tra đã cố ý bỏ lại điện thoại trong xe, may mắn di động không dính nước cho nên không có vấn đề gì.
Đường Cảnh Đồng ngồi sát bên cạnh Giang Dĩ Trạch, thấy cậu rùng mình, trong lòng bỗng dưng nôn nóng. Ngay sau đó, ảnh đế đứng lên cởi áo khoác bên ngoài, trực tiếp phủ lên người tiểu thiếu gia.
Giang Dĩ Trạch đang mải mê lướt tin tức, bả vai đột nhiên bị ấn nhẹ. Cậu có chút giật mình, tay run lên, di động rơi "cộp" xuống mặt đất.
Cậu ngẩng đầu, hóa ra là Đường Cảnh Đồng đang khoác áo cho mình.
"Tiền bối, tôi không cần..." Giang Dĩ Trạch vừa mở miệng đã bị Đường Cảnh Đồng ngắt lời: "Mặc đi, tôi không lạnh."
Anh dùng thái độ kiên quyết đè bả vai tiểu thiếu gia, cúi người nhặt điện thoại trả cho cậu.
"Cảm ơn." Giang Dĩ Trạch nhận di động, lễ phép nói lời cảm tạ.
Đường Cảnh Đồng không nói gì thêm, ngồi xuống ghế trở lại.
Cậu đành phải nhận áo khoác của Đường Cảnh Đồng, cẩn thận cài lại toàn bộ cúc áo bọc kín mít cơ thể đang run lên vì lạnh. Áo của ảnh đế lớn hơn một size, khoác lên người tiểu thiếu gia có chút thùng thình.
Không biết do tâm lý hay nguyên nhân gì khác, Giang Dĩ Trạch mặc áo của Đường Cảnh Đồng liền cảm thấy ấm hẳn lên, toàn thân được bao phủ bởi một hương thơm nhàn nhạt.
Lúc này bác sỹ thú ý đã khâu xong vết thương trên chân cún con, bộ lông trắng tinh của nó cũng được cô sấy khô. Chỉ là cún con dường như không quá thoải mái, vẫn cuộn tròn rên ư ử, hai mắt nhắm nghiền.
"Miệng vết thương đã xử lý tốt, bé bị sốt nhẹ, có lẽ do ngâm nước mưa lạnh quá lâu, cũng có khả năng vết thương ở chân bị nhiễm trùng. Tốt nhất nên để bé lại đây quan sát vài ngày."
"Vâng, cảm ơn bác sỹ."
Giang Dĩ Trạch nhìn thoáng qua chú chó nhỏ, bộ lông được sấy khô trở nên bông xù trắng muốt, thoạt nhìn nhỏ bé đáng yêu như một cục bông, không biết chủ nhân nó vì sao lại nhẫn tâm vứt bỏ.
"Vậy nhờ bác sỹ kiểm tra toàn diện cún con giúp tôi, chúng tôi nhặt được nó trên đường, rõ ràng là bị chủ vứt bỏ cho nên tôi lo lắng thân thể nó gặp vấn đề gì đó."
Đường Cảnh Đồng lúc này mở miệng nói.
Bác sỹ thú ý vẫn luôn tế nhị không nhắc đến nguồn gốc của cún con, hiện giờ nghi ngờ đã được loại bỏ, cô gật đầu: "Là vậy à, hóa ra là một em cún bị bỏ rơi! Thế này đi, hai anh nộp trước một khoản viện phí cho bé, sau đó để lại số điện thoại liên lạc ở đây, khi nào bé hồi phục hoàn toàn tôi sẽ gọi cho các anh tới đón bé về."
"Được!" Giang Dĩ Trạch gật đầu.
"Ồ đúng rồi, hai người... nếu tôi đoán không lầm thì hai người hẳn là một cặp ha, nuôi thêm một chú chó cũng hợp lý đấy. Dù sao nuôi một chú chó cũng đỡ vất vả hơn là nuôi một đứa bé."
Thấy hai anh đẹp trai sắp rời đi, bác sỹ thú ý đột nhiên mở miệng góp ý.
Buổi tối mưa gió, hai người đàn ông mang theo một chú cún tới khám bệnh, đây không phải điều thường thấy.
Hơn nữa cái người đeo khẩu trang kia còn chủ động cởi áo khoác cho người còn lại, chẹp chẹp, thật lãng mạn mà, bác sỹ thú ý là người tinh tế, khó tránh khỏi có chút đa nghi!
) (ノಥ益ಥ)ノ
- --
Giang Dĩ Trạch đang suy nghĩ, người dừng xe phía sau có thể là ai.
Trời đã tối muộn, mưa to gió lớn, xung quanh vắng vẻ, cảm giác âm u lạnh lẽo, Giang Dĩ Trạch bỗng hơi chột dạ. Đúng lúc này cửa xe phía sau đột nhiên mở ra, người trong xe bung dù xuống xe, bước về phía cậu. Bởi vì đứng ngược sáng cho nên Giang Dĩ Trạch khó có thể nhận ra đối phương là nam hay nữ.
Cơn mưa này vừa lớn vừa kéo dài, Giang Dĩ Trạch ngẩng đầu nhìn một lát đã bị nước mưa xối đầy mặt, tầm mắt trở nên mơ hồ. Lúc này quần áo cậu đã ướt sũng, tâm tình phiền muộn, liên tục nâng tay vuốt mặt, cậu nhận ra người kia đang chạy về bên này. Sau đó đối phương giương ô che cho cậu, cặp mắt cuối cùng không còn bị nước mưa tưới xuống nữa, Giang Dĩ Trạch vội vàng ngẩng đầu quan sát, hóa ra là Đường Cảnh Đồng.
Đường Cảnh Đồng từng nói với cậu nhà của hai người bọn họ ở cùng một khu, cho nên anh đi đường này cũng là chuyện bình thường. Chỉ là Giang Dĩ Trạch không ngờ ảnh đế lại nhận ra mình giữa đường.
"Làm sao vậy?"
Đường Cảnh Đồng dùng giọng nói lo lắng cúi đầu hỏi cậu, anh vốn không để ý có xe đỗ bên đường, chẳng qua đi tới mỗi lúc một gần hơn lại thấy chiếc xe kia hơi quen mắt, khá giống với con xế hộp cao cấp của tiểu thiếu gia. Thời điểm này dừng xe giữa đường hẳn là gặp phải chuyện, ảnh đế không suy nghĩ nhiều lập tức đạp phanh bước xuống thăm dò.
Đường Cảnh Đồng đứng bên cạnh che ô, ngăn lại cơn mưa xối xả trên đỉnh đầu Giang Dĩ Trạch.
Ánh mắt Giang Dĩ Trạch thả lỏng hoàn toàn, cậu chỉ chú chó đáng thương nằm trong thùng giấy: "Tôi lái xe qua đây phát hiện cái thùng này bị vứt giữa đường, đi xuống kiểm tra thì gặp một em cún tội nghiệp."
Đường Cảnh Đồng nhìn thoáng qua cún con màu trắng ướt đẫm, một cái chân còn đang chảy máu, chỉ cần bị vứt ở đây qua đêm, cho dù không bị xe cán cũng khó mà sống tiếp.
Ảnh đế quan sát cún con xong, ánh mắt lại chuyển về trên người Giang Dĩ Trạch.
Giang Dĩ Trạch cũng thê thảm không kém, toàn thân ướt như chuột lột, áo sơ mi có thể vắt ra nước dính sát vào cơ thể, quần bò màu lam nhạt hiện giờ biến thành màu xanh đậm. Mái tóc ngắn màu đen lộn xộn, nước nhỏ giọt theo gương mặt chảy xuống cái cằm tinh xảo, sau đó men theo cần cổ hạ xuống xương quai xanh.
Nhất là đôi mắt hoa đào kia, lông mi ướt đẫm, con ngươi màu đen ướt át, thoạt nhìn cũng đáng thương tội nghiệp không kém gì cún con bị vứt bỏ kia.
Trong mắt Đường Cảnh Đồng, tiểu thiếu gia lúc này cũng là một chú cún cần chăm sóc.
Đường Cảnh Đồng thở dài một hơi, giúp Giang Dĩ Trạch đưa chó nhỏ bị thương vào trong xe, sau đó anh quay về xe của mình lấy một chiếc khăn mặt lớn để cậu bọc ẻm lại.
edit bihyuner. beta jinhua259
Ảnh đế tra địa chỉ bệnh viện thú ý gần đây, để Giang Dĩ Trạch lái xe đi theo, hai người một trước một sau chậm rãi di chuyển. Giang Dĩ Trạch đương nhiên không phản đối, từ đầu đến cuối ngoan ngoãn nghe theo sự chỉ huy của Đường Cảnh Đồng.
Cậu mở điều hòa trong xe, cún con được bọc trong khăn lông ấm áp lúc này bắt đầu có một tia ý thức, nó ư ử rên rỉ bên trong.
Giang Dĩ Trạch đi theo Đường Cảnh Đồng đến một phòng khám thú y tên là Bối Bối, lúc này đã muộn, trời lại mưa cho nên phòng khám không có khách.
"Bé cún sao lại bị thương nặng như vậy? Lại còn bị vứt dưới mưa nữa?"
Trực phòng khám là một nữ bác sỹ, cô cẩn thận kiểm tra miệng vết thương, nhíu nhíu mày.
Giang Dĩ Trạch gật đầu: "Bị dính mưa!"
Nữ bác sỹ thú ý không hỏi gì thêm, chỉ nói 1 câu: "Để tôi xử lý vết thương trên đùi của bé, hai anh qua bên kia ngồi chờ một lúc, có thể ngồi gần máy sưởi để hong khô."
"Được, cảm ơn bác sỹ!"
Giang Dĩ Trạch đi theo Đường Cảnh Đồng ra sảnh, ngồi xuống một chiếc ghế dựa ngay sát máy sưởi. Cậu nghiêng đầu nhìn thoáng qua ảnh đế, lúc này đối phương đang đeo khẩu trang đen che khuất nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra đôi mắt đen thâm thúy nhìn cậu.
"Tiền bối, hôm nay anh về muộn thế?" Giang Dĩ Trạch có chút nhàm chán, tìm chủ đề bắt chuyện.
"Bên đoàn phim có chút việc." Đường Cảnh Đồng không giải thích nhiều.
"Ò." Giang Dĩ Trạch gật gật đầu, sau đó không khống chế được mà hắt hơi vài cái, may mà cậu kịp nâng tay che mũi miệng.
Giang thiếu gia dầm mưa, bị cái lạnh ngấm vào da thịt, cả người khó chịu. Cho dù ngồi gần máy sưởi cũng không khá hơn, thân thể khẽ run rẩy, cậu cảm thấy trò chuyện với ảnh đế quá khó khăn cho nên đành cúi đầu nhìn di động. Vừa rồi cậu xuống đường kiểm tra đã cố ý bỏ lại điện thoại trong xe, may mắn di động không dính nước cho nên không có vấn đề gì.
Đường Cảnh Đồng ngồi sát bên cạnh Giang Dĩ Trạch, thấy cậu rùng mình, trong lòng bỗng dưng nôn nóng. Ngay sau đó, ảnh đế đứng lên cởi áo khoác bên ngoài, trực tiếp phủ lên người tiểu thiếu gia.
Giang Dĩ Trạch đang mải mê lướt tin tức, bả vai đột nhiên bị ấn nhẹ. Cậu có chút giật mình, tay run lên, di động rơi "cộp" xuống mặt đất.
Cậu ngẩng đầu, hóa ra là Đường Cảnh Đồng đang khoác áo cho mình.
"Tiền bối, tôi không cần..." Giang Dĩ Trạch vừa mở miệng đã bị Đường Cảnh Đồng ngắt lời: "Mặc đi, tôi không lạnh."
Anh dùng thái độ kiên quyết đè bả vai tiểu thiếu gia, cúi người nhặt điện thoại trả cho cậu.
"Cảm ơn." Giang Dĩ Trạch nhận di động, lễ phép nói lời cảm tạ.
Đường Cảnh Đồng không nói gì thêm, ngồi xuống ghế trở lại.
Cậu đành phải nhận áo khoác của Đường Cảnh Đồng, cẩn thận cài lại toàn bộ cúc áo bọc kín mít cơ thể đang run lên vì lạnh. Áo của ảnh đế lớn hơn một size, khoác lên người tiểu thiếu gia có chút thùng thình.
Không biết do tâm lý hay nguyên nhân gì khác, Giang Dĩ Trạch mặc áo của Đường Cảnh Đồng liền cảm thấy ấm hẳn lên, toàn thân được bao phủ bởi một hương thơm nhàn nhạt.
Lúc này bác sỹ thú ý đã khâu xong vết thương trên chân cún con, bộ lông trắng tinh của nó cũng được cô sấy khô. Chỉ là cún con dường như không quá thoải mái, vẫn cuộn tròn rên ư ử, hai mắt nhắm nghiền.
"Miệng vết thương đã xử lý tốt, bé bị sốt nhẹ, có lẽ do ngâm nước mưa lạnh quá lâu, cũng có khả năng vết thương ở chân bị nhiễm trùng. Tốt nhất nên để bé lại đây quan sát vài ngày."
"Vâng, cảm ơn bác sỹ."
Giang Dĩ Trạch nhìn thoáng qua chú chó nhỏ, bộ lông được sấy khô trở nên bông xù trắng muốt, thoạt nhìn nhỏ bé đáng yêu như một cục bông, không biết chủ nhân nó vì sao lại nhẫn tâm vứt bỏ.
"Vậy nhờ bác sỹ kiểm tra toàn diện cún con giúp tôi, chúng tôi nhặt được nó trên đường, rõ ràng là bị chủ vứt bỏ cho nên tôi lo lắng thân thể nó gặp vấn đề gì đó."
Đường Cảnh Đồng lúc này mở miệng nói.
Bác sỹ thú ý vẫn luôn tế nhị không nhắc đến nguồn gốc của cún con, hiện giờ nghi ngờ đã được loại bỏ, cô gật đầu: "Là vậy à, hóa ra là một em cún bị bỏ rơi! Thế này đi, hai anh nộp trước một khoản viện phí cho bé, sau đó để lại số điện thoại liên lạc ở đây, khi nào bé hồi phục hoàn toàn tôi sẽ gọi cho các anh tới đón bé về."
"Được!" Giang Dĩ Trạch gật đầu.
"Ồ đúng rồi, hai người... nếu tôi đoán không lầm thì hai người hẳn là một cặp ha, nuôi thêm một chú chó cũng hợp lý đấy. Dù sao nuôi một chú chó cũng đỡ vất vả hơn là nuôi một đứa bé."
Thấy hai anh đẹp trai sắp rời đi, bác sỹ thú ý đột nhiên mở miệng góp ý.
Buổi tối mưa gió, hai người đàn ông mang theo một chú cún tới khám bệnh, đây không phải điều thường thấy.
Hơn nữa cái người đeo khẩu trang kia còn chủ động cởi áo khoác cho người còn lại, chẹp chẹp, thật lãng mạn mà, bác sỹ thú ý là người tinh tế, khó tránh khỏi có chút đa nghi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất