Thiếu Gia Hào Môn Bị Ôm Nhầm Đã Sống Lại
Chương 81: Lâu dài
Đảo mắt, quá trình thủ tục đã hoàn thành. Trì Quân mua vé máy bay về Thượng Hải và tạm biệt Chung Dịch.
Ngày đó hắn ra sân bay, đúng lúc công trường có việc. Chung Dịch vốn định đi sân bay tiễn, nhưng vì tình huống đột xuất nên cậu không có cách nào đi tiễn.
Thời gian khởi hành là 4 giờ chiều. Lúc 1 giờ 30 Trì Quân vẫn còn ở nhà. Hắn muốn mang theo một ít đồ. Ngoại trừ những giấy chứng nhận và tài liệu cần thiết, chỉ có một số phụ kiện thường dùng, hầu hết là Chung Dịch tặng. Cho tới bây giờ đã có 2-3 ngăn tủ chất thành đống. Nhưng hắn chỉ mang theo những món thường dùng như ghim cài áo, đến cà vạt và kẹp cà vạt.
Mấy năm qua, Trì Quân không ở Thượng Hải. Nhưng Tùng Lan mỗi lần mua sắm đều mua cho Trì Quân bộ sưu tập menswear sản phẩm mới của mùa. Bên Thượng Hải luôn không thiếu quần áo cho hắn mặc.
Trong ba năm rưỡi ở đại học, ngoại trừ kỳ nghỉ đông năm nhất thì hắn chưa từng xa Chung Dịch thời gian dài như vậy. Hắn mang theo những thứ này xem như Chung Dịch vẫn còn ở bên cạnh.
Khi lấy kẹp cà vạt, Trì Quân: "Ừm... hay là trở về mua cái mới? Không, không, không, mang theo đi, để ngừa lỡ như cần thiết."
Cho dù sau khi trở về không thể dùng nó cho những trường hợp trang trọng. Nhưng có thể 'dùng một lát' khi gọi video lén lút cho Chung Dịch.
Ngoài ra không có gì khác.
Rải rác không đầy một vali.
Cuối cùng hắn thẳng thắn chấp nhận số phận , tiện tay lấy một chiếc ba lô và hốt đồ qua. Sau đó nghe thấy tiếng điện thoại. Hắn ngồi trên chiếc vali, chân đạp xuống sàn nhà, một đường trượt đến cạnh bàn nhận điện thoại.
Là Chung Dịch áy náy nói: "Bên kiểm tra xảy ra chút vấn đề."
Trì Quân rất lạnh nhạt trả lời: "Vậy anh làm việc đi." Bản thân tự gọi xe đến sân bay.
Trên đường đi vừa mang tai nghe vừa nói chuyện với Chung Dịch. Bên Chung Dịch còn có những người khác. Vì vậy tất cả các câu trả lời đều rất ngắn gọn và súc tích.
Trì Quân nói: "Chờ anh cũng đến Thượng Hải, chúng ta lại trang trí căn nhà ở đó nha."
Chung Dịch: "Được."
Trì Quân không kiềm chế được rất muốn trêu cậu nên kêu một tiếng: "Cục cưng."
Một khi cánh cửa nào đó mở ra thì không thể đóng lại.
Đầu bên kia điện thoại, mí mắt của Chung Dịch giật giật, nghe bạn trai nói: "Em sẽ nhớ anh."
Trì Quân nói tiếp: "Anh cũng phải nhớ em."
Chung Dịch nhìn ra ngoài cửa sổ. Bởi vì đang đi đến công trường nên cậu không có mặc những bộ vest thủ công được may đo khéo léo, trên người mặc bộ quần áo thoải mái bình thường. Lúc này nghiêng đầu nhỏ giọng nói: "Sẽ...."
Nói đến một nửa, Chung Dịch xuống xe đến nơi. Gió mùa thu xào xạc, thổi vào người quản lý Chung. Hai năm trước, người đi dẫn đầu đến đây là Tần Lâu, Chung Dịch đi theo phía sau người khác. Lúc này cậu đã là người dẫn đầu đi phía trước.
Người bên Thiên Đường vừa dẫn đường vừa nhỏ giọng nói về tình hình hiện tại với Chung Dịch.
Chung Dịch hơi nhíu mày, nhanh chóng tiến vào trạng thái làm việc.
* * *
Một bên khác.
Trì Quân ngồi ở hàng ghế sau. Sau khi bỏ tai nghe xuống, hắn chậm rãi nhớ lại cuộc đối thoại với Chung Dịch, thỉnh thoảng kiểm tra email mới gửi đến điện thoại của mình.
Tài xế nhiều chuyện hỏi hắn: "Là bạn gái à? Nói chuyện kết hôn?"
Trì Quân ngẩng đầu cười nói: "Vâng, quen từ kỳ nghỉ hè năm nhất đến bây giờ, cũng sắp tốt nghiệp." Đáng tiếc môi trường trong nước đã định sẵn không thể làm giấy kết hôn đồng tính. Hai người đều lài con trai, không thể 'nói chuyện kết hôn' được.
Nhưng những lời này không cần thiết nói với một người tài xế gặp qua đường được. Chỉ cần nói tiếp ý của đối phương là được.
Hắn nghe người tài xế than thở: "Đã ba năm, à không, hai năm rưỡi rồi? Rất tốt!"
Cậu Trì dừng lại, bỗng nhiên bắt đầu suy nghĩ: Nói mới nhớ, hắn còn chưa nói về chuyện này với Chung Dịch nữa. Nhưng nếu như Chung Dịch muốn thì ra nước ngoài làm giấy kết hôn. Thậm chí tổ chức một buổi lễ cũng không sao.
Hắn rũ mắt xuống, điện thoại được nắm chặt giữa mấy ngón tay, như có như không mà chuyển động.
Tài xế nói: "Con gái nhà tôi mới vừa đính hôn." Rất cảm khái: "Trước đó chụp ảnh cưới còn kiên quyết ép tôi và mẹ của nó, còn có gia đình thông gia cùng chụp, sáu người chụp ảnh cưới, chao ôi..."
Là giọng điệu oán giận, nhưng nội dung nói ra rõ ràng mang theo một phần khoe khoang.
Trì Quân tự nhiên nghe ra: "Như vậy rất tốt, có ý nghĩa hơn ảnh chụp bình thường." Hắn lại hỏi: "Lễ cưới của con gái chú là theo kiểu Trung hay kiểu Tây?"
Hắn thấy Chung Dịch mặc qua rất nhiều loại tây trang, hầu hết trong đó vẫn là tự tay Trì Quân chọn lựa. Duy nhất chỉ chưa từng thấy mặc bộ màu trắng.
Hắn càng suy nghĩ nhiều.
Tài xế cười nói: "Chúng tôi muốn tổ chức ở Bắc Kinh và quê nhà của hai bên, đã bàn một lần kiểu Trung, một lần kiểu Tây. Người tuổi trẻ bây giờ luôn không biết tiết kiệm, haizz."
Trì Quân nói: "Cả đời chỉ có một lần, nên mà."
Giọng nói ra khỏi miệng, hắn đã suy nghĩ.
* * *
Chuyện trên công cũng không quá phiền phức, phải mất 3-4 ngày mới giải quyết xong.
Chung Dịch quay đầu lại tiếp tục xử lý việc dời nhà máy. Chuyện máy móc có thể giải quyết bằng tiền. Nhưng rắc rối ở chỗ công nhân đi đâu.
Nói trắng ra là hầu hết công nhân đều là người đi làm công. Ở Bắc Kinh hoặc ở Thượng Hải cũng không có nhiều sự khác biệt.
Nhưng hiện tại thời gian hơi khó xử. Nếu như trễ một chút, trực tiếp thả nghỉ tết Âm lịch, các công nhân về nhà. Chờ qua năm mới lại trực tiếp mua vé xe lửa đi Thượng Hải, như vậy thuận tiện rất nhiều.
Lúc trò chuyện với Trì Quân, Chung Dịch có nhắc đến điều này.
Trì Quân mở loa ngoài, tiếng gõ bàn phím bên kia truyền đến tai Chung Dịch. Hắn dừng lại chủ động nói: "Một khi đã như vậy, anh có muốn ở lại Bắc Kinh thêm một thời gian nữa không?"
Chung Dịch hơi nhíu mày: "Là lúc trước anh không suy nghĩ đến."
Trì Quân: "Trước tiên không nói đến công nhân. Nhân viên văn phòng thì sao?"
Giọng điệu của Chung Dịch nhẹ nhàng hơn: "Việc này ngược lại dễ bàn. Nhân viên tài vụ đi theo qua Thượng Hải, nhân viên phiên dịch còn chưa quyết định. Nhưng ban đầu có thể làm việc trực tuyến. Đối với nhân viên tiêu thụ..." Cậu dừng lại: "Một nửa đi, một nửa ở lại. Còn những bộ phận khác có thể đến Thượng Hải tuyển dụng. Thời gian này có thể xem như là cuối mùa thu."
Về phần Trương Hi, ngay từ mùa tốt nghiệp năm ngoái cô đã quyết định đi học tiếp. Hiện tại đang học nghiên cứu sinh. Thường ngày theo giáo viên hướng dẫn làm dự án chuyên môn, dần dần rất ít bận tâm đến bên nhà máy. Vào đầu tháng đã xin từ chức với Chung Dịch.
Trì Quân: "Cũng đúng." Hắn cũng thả lòng theo.
Chung Dịch: "Một số người sẽ qua bên đó trước. Ngoài ra, những người đồng ý qua đó sẽ được bộ phận tài vụ chi trả vé xe lửa." Một người mấy trăm, tính tổng cộng không quá 10.000 đồng, thấp hơn nhiều so với giá cả vận chuyển máy móc. Chung Dịch hoàn toàn nuốt trôi.
"Tóm lại, sẽ có người phụ trách tuyển dụng, sắp xếp nhà máy và mua sắm cơ sở vật chất trong ký túc xá. Trễ nhất cuối tháng 11 thì bên kia có thể khởi công, không cho đơn đặt hàng đọng lại. Nhưng bên Bắc Kinh Thị, anh có thể phải ở lại cho đến tháng 12." Với tư cách là ông chủ, cậu phải chịu trách nhiệm về việc những công nhân còn lại không muốn rời đi và chuẩn bị tìm công việc khác ở Bắc Kinh.
Trì Quân dường như đẩy máy tính ra xa, đứng lên đi mấy bước. Cậu có thể nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng.
Cách muôn sông nghìn núi, Chung Dịch cũng có thể nghĩ ra được: Có lẽ là em ấy đứng bên cửa sổ.
Cậu biết được thói quen này của bạn trai. Khi tâm trạng không tốt thì nhìn ngoài cửa sổ, bầu trời bao la và những ngôi nhà cao tầng san sát. Khi lại không thoải mái, có kiềm chế cũng hút một điếu thuốc. Chỉ là mấy năm nay ở bên Chung Dịch, Chung Dịch chỉ thấy Trì Quân hút một lần, còn là trước khi mối quan hệ giữa hai người bắt đầu.
Một lát sau, Trì Quân mở miệng nói: "Trước đó nói sẽ nhớ anh chỉ là đùa giỡn."
Chung Dịch dừng lại: "Hả?"
Trì Quân: "Nhưng bây giờ, em thật sự rất nhớ anh."
Đôi mắt của Chung Dịch hơi tối sầm lại.
Trì Quân: "Văn phòng của em bên này là hướng bắc, có thể nhìn thấy sông Hoàng Phố. Nhưng chỗ xa hơn..." Anh ở Bắc Kinh: "Thì không nhìn thấy."
Ngày đó hắn ra sân bay, đúng lúc công trường có việc. Chung Dịch vốn định đi sân bay tiễn, nhưng vì tình huống đột xuất nên cậu không có cách nào đi tiễn.
Thời gian khởi hành là 4 giờ chiều. Lúc 1 giờ 30 Trì Quân vẫn còn ở nhà. Hắn muốn mang theo một ít đồ. Ngoại trừ những giấy chứng nhận và tài liệu cần thiết, chỉ có một số phụ kiện thường dùng, hầu hết là Chung Dịch tặng. Cho tới bây giờ đã có 2-3 ngăn tủ chất thành đống. Nhưng hắn chỉ mang theo những món thường dùng như ghim cài áo, đến cà vạt và kẹp cà vạt.
Mấy năm qua, Trì Quân không ở Thượng Hải. Nhưng Tùng Lan mỗi lần mua sắm đều mua cho Trì Quân bộ sưu tập menswear sản phẩm mới của mùa. Bên Thượng Hải luôn không thiếu quần áo cho hắn mặc.
Trong ba năm rưỡi ở đại học, ngoại trừ kỳ nghỉ đông năm nhất thì hắn chưa từng xa Chung Dịch thời gian dài như vậy. Hắn mang theo những thứ này xem như Chung Dịch vẫn còn ở bên cạnh.
Khi lấy kẹp cà vạt, Trì Quân: "Ừm... hay là trở về mua cái mới? Không, không, không, mang theo đi, để ngừa lỡ như cần thiết."
Cho dù sau khi trở về không thể dùng nó cho những trường hợp trang trọng. Nhưng có thể 'dùng một lát' khi gọi video lén lút cho Chung Dịch.
Ngoài ra không có gì khác.
Rải rác không đầy một vali.
Cuối cùng hắn thẳng thắn chấp nhận số phận , tiện tay lấy một chiếc ba lô và hốt đồ qua. Sau đó nghe thấy tiếng điện thoại. Hắn ngồi trên chiếc vali, chân đạp xuống sàn nhà, một đường trượt đến cạnh bàn nhận điện thoại.
Là Chung Dịch áy náy nói: "Bên kiểm tra xảy ra chút vấn đề."
Trì Quân rất lạnh nhạt trả lời: "Vậy anh làm việc đi." Bản thân tự gọi xe đến sân bay.
Trên đường đi vừa mang tai nghe vừa nói chuyện với Chung Dịch. Bên Chung Dịch còn có những người khác. Vì vậy tất cả các câu trả lời đều rất ngắn gọn và súc tích.
Trì Quân nói: "Chờ anh cũng đến Thượng Hải, chúng ta lại trang trí căn nhà ở đó nha."
Chung Dịch: "Được."
Trì Quân không kiềm chế được rất muốn trêu cậu nên kêu một tiếng: "Cục cưng."
Một khi cánh cửa nào đó mở ra thì không thể đóng lại.
Đầu bên kia điện thoại, mí mắt của Chung Dịch giật giật, nghe bạn trai nói: "Em sẽ nhớ anh."
Trì Quân nói tiếp: "Anh cũng phải nhớ em."
Chung Dịch nhìn ra ngoài cửa sổ. Bởi vì đang đi đến công trường nên cậu không có mặc những bộ vest thủ công được may đo khéo léo, trên người mặc bộ quần áo thoải mái bình thường. Lúc này nghiêng đầu nhỏ giọng nói: "Sẽ...."
Nói đến một nửa, Chung Dịch xuống xe đến nơi. Gió mùa thu xào xạc, thổi vào người quản lý Chung. Hai năm trước, người đi dẫn đầu đến đây là Tần Lâu, Chung Dịch đi theo phía sau người khác. Lúc này cậu đã là người dẫn đầu đi phía trước.
Người bên Thiên Đường vừa dẫn đường vừa nhỏ giọng nói về tình hình hiện tại với Chung Dịch.
Chung Dịch hơi nhíu mày, nhanh chóng tiến vào trạng thái làm việc.
* * *
Một bên khác.
Trì Quân ngồi ở hàng ghế sau. Sau khi bỏ tai nghe xuống, hắn chậm rãi nhớ lại cuộc đối thoại với Chung Dịch, thỉnh thoảng kiểm tra email mới gửi đến điện thoại của mình.
Tài xế nhiều chuyện hỏi hắn: "Là bạn gái à? Nói chuyện kết hôn?"
Trì Quân ngẩng đầu cười nói: "Vâng, quen từ kỳ nghỉ hè năm nhất đến bây giờ, cũng sắp tốt nghiệp." Đáng tiếc môi trường trong nước đã định sẵn không thể làm giấy kết hôn đồng tính. Hai người đều lài con trai, không thể 'nói chuyện kết hôn' được.
Nhưng những lời này không cần thiết nói với một người tài xế gặp qua đường được. Chỉ cần nói tiếp ý của đối phương là được.
Hắn nghe người tài xế than thở: "Đã ba năm, à không, hai năm rưỡi rồi? Rất tốt!"
Cậu Trì dừng lại, bỗng nhiên bắt đầu suy nghĩ: Nói mới nhớ, hắn còn chưa nói về chuyện này với Chung Dịch nữa. Nhưng nếu như Chung Dịch muốn thì ra nước ngoài làm giấy kết hôn. Thậm chí tổ chức một buổi lễ cũng không sao.
Hắn rũ mắt xuống, điện thoại được nắm chặt giữa mấy ngón tay, như có như không mà chuyển động.
Tài xế nói: "Con gái nhà tôi mới vừa đính hôn." Rất cảm khái: "Trước đó chụp ảnh cưới còn kiên quyết ép tôi và mẹ của nó, còn có gia đình thông gia cùng chụp, sáu người chụp ảnh cưới, chao ôi..."
Là giọng điệu oán giận, nhưng nội dung nói ra rõ ràng mang theo một phần khoe khoang.
Trì Quân tự nhiên nghe ra: "Như vậy rất tốt, có ý nghĩa hơn ảnh chụp bình thường." Hắn lại hỏi: "Lễ cưới của con gái chú là theo kiểu Trung hay kiểu Tây?"
Hắn thấy Chung Dịch mặc qua rất nhiều loại tây trang, hầu hết trong đó vẫn là tự tay Trì Quân chọn lựa. Duy nhất chỉ chưa từng thấy mặc bộ màu trắng.
Hắn càng suy nghĩ nhiều.
Tài xế cười nói: "Chúng tôi muốn tổ chức ở Bắc Kinh và quê nhà của hai bên, đã bàn một lần kiểu Trung, một lần kiểu Tây. Người tuổi trẻ bây giờ luôn không biết tiết kiệm, haizz."
Trì Quân nói: "Cả đời chỉ có một lần, nên mà."
Giọng nói ra khỏi miệng, hắn đã suy nghĩ.
* * *
Chuyện trên công cũng không quá phiền phức, phải mất 3-4 ngày mới giải quyết xong.
Chung Dịch quay đầu lại tiếp tục xử lý việc dời nhà máy. Chuyện máy móc có thể giải quyết bằng tiền. Nhưng rắc rối ở chỗ công nhân đi đâu.
Nói trắng ra là hầu hết công nhân đều là người đi làm công. Ở Bắc Kinh hoặc ở Thượng Hải cũng không có nhiều sự khác biệt.
Nhưng hiện tại thời gian hơi khó xử. Nếu như trễ một chút, trực tiếp thả nghỉ tết Âm lịch, các công nhân về nhà. Chờ qua năm mới lại trực tiếp mua vé xe lửa đi Thượng Hải, như vậy thuận tiện rất nhiều.
Lúc trò chuyện với Trì Quân, Chung Dịch có nhắc đến điều này.
Trì Quân mở loa ngoài, tiếng gõ bàn phím bên kia truyền đến tai Chung Dịch. Hắn dừng lại chủ động nói: "Một khi đã như vậy, anh có muốn ở lại Bắc Kinh thêm một thời gian nữa không?"
Chung Dịch hơi nhíu mày: "Là lúc trước anh không suy nghĩ đến."
Trì Quân: "Trước tiên không nói đến công nhân. Nhân viên văn phòng thì sao?"
Giọng điệu của Chung Dịch nhẹ nhàng hơn: "Việc này ngược lại dễ bàn. Nhân viên tài vụ đi theo qua Thượng Hải, nhân viên phiên dịch còn chưa quyết định. Nhưng ban đầu có thể làm việc trực tuyến. Đối với nhân viên tiêu thụ..." Cậu dừng lại: "Một nửa đi, một nửa ở lại. Còn những bộ phận khác có thể đến Thượng Hải tuyển dụng. Thời gian này có thể xem như là cuối mùa thu."
Về phần Trương Hi, ngay từ mùa tốt nghiệp năm ngoái cô đã quyết định đi học tiếp. Hiện tại đang học nghiên cứu sinh. Thường ngày theo giáo viên hướng dẫn làm dự án chuyên môn, dần dần rất ít bận tâm đến bên nhà máy. Vào đầu tháng đã xin từ chức với Chung Dịch.
Trì Quân: "Cũng đúng." Hắn cũng thả lòng theo.
Chung Dịch: "Một số người sẽ qua bên đó trước. Ngoài ra, những người đồng ý qua đó sẽ được bộ phận tài vụ chi trả vé xe lửa." Một người mấy trăm, tính tổng cộng không quá 10.000 đồng, thấp hơn nhiều so với giá cả vận chuyển máy móc. Chung Dịch hoàn toàn nuốt trôi.
"Tóm lại, sẽ có người phụ trách tuyển dụng, sắp xếp nhà máy và mua sắm cơ sở vật chất trong ký túc xá. Trễ nhất cuối tháng 11 thì bên kia có thể khởi công, không cho đơn đặt hàng đọng lại. Nhưng bên Bắc Kinh Thị, anh có thể phải ở lại cho đến tháng 12." Với tư cách là ông chủ, cậu phải chịu trách nhiệm về việc những công nhân còn lại không muốn rời đi và chuẩn bị tìm công việc khác ở Bắc Kinh.
Trì Quân dường như đẩy máy tính ra xa, đứng lên đi mấy bước. Cậu có thể nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng.
Cách muôn sông nghìn núi, Chung Dịch cũng có thể nghĩ ra được: Có lẽ là em ấy đứng bên cửa sổ.
Cậu biết được thói quen này của bạn trai. Khi tâm trạng không tốt thì nhìn ngoài cửa sổ, bầu trời bao la và những ngôi nhà cao tầng san sát. Khi lại không thoải mái, có kiềm chế cũng hút một điếu thuốc. Chỉ là mấy năm nay ở bên Chung Dịch, Chung Dịch chỉ thấy Trì Quân hút một lần, còn là trước khi mối quan hệ giữa hai người bắt đầu.
Một lát sau, Trì Quân mở miệng nói: "Trước đó nói sẽ nhớ anh chỉ là đùa giỡn."
Chung Dịch dừng lại: "Hả?"
Trì Quân: "Nhưng bây giờ, em thật sự rất nhớ anh."
Đôi mắt của Chung Dịch hơi tối sầm lại.
Trì Quân: "Văn phòng của em bên này là hướng bắc, có thể nhìn thấy sông Hoàng Phố. Nhưng chỗ xa hơn..." Anh ở Bắc Kinh: "Thì không nhìn thấy."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất