Thiếu Gia Hào Môn Bị Ôm Nhầm Đã Sống Lại
Chương 88: Ánh mắt
'Hôm nào' của Trì Quân, dưới sự yêu cầu của Trì Dung đã biến thành cuối tuần của tuần đó.
Trong tương lai, điều này dĩ nhiên trở thành một loại thông lệ.
Trước khi ông nội mở miệng mời Chung Dịch phải thường xuyên đến. Ánh mắt của cháu nội không tệ, quen bạn bè làm cho người khá yên lòng - sau cuộc nói chuyện này, Trì Quân dở khóc dở cười, lén lút nói với Chung Dịch: "Thật không ngờ, ông nội của em lại rất thích anh."
Hắn lại nói tiếp: "Bên ông ngoại, em cũng sẽ đi." Ông cậu quanh năm ở Bắc Kinh, chỉ có dịp tết mới trở về. Em họ và mợ ngược lại rãnh rỗi hơn, nhưng cũng phải đến họ hàng bên mợ. Cũng may, Tùng Lan bỏ bê bổn phận 'làm vợ', không làm tốt vai trò 'làm mẹ'. Chỉ có duy nhất thân phận 'con gái' được bà hoàn thành rất tốt.
Hắn hỏi Chung Dịch: "Hay là, anh đi chung với em nha?"
Chung Dịch nói đùa: "Vậy anh có thể có thêm một nơi ăn cơm ké rồi."
Khi nói chuyện này Trì Quân tỏ ra rất thoải mái. Những người thân nhất trong gia đình hắn thích người yêu của hắn. Mặc dù xuất phát từ các loại suy xét, ông nội lớn tuổi, sức khỏe nói là khỏe mạnh nhưng cũng có một số bệnh người lớn tuổi nên có. Tất cả những điều này làm cho Trì Quân tạm thời không nghĩ đến chuyện nói về mối quan hệ thật sự giữa mình và Chung Dịch cho ông nội biết. Nhưng ngoài ra, tất cả đối xử nào 'người yêu' nên có thì hắn đều muốn cho Chung Dịch.
Hắn đã đề cập với Chung Dịch, Chung Dịch cũng hiểu rất rõ về nó. Trì Quân cũng không muốn giấu giếm chuyện này với người khác. Trong hai năm qua, mấy người bạn quan hệ ngang hàng với hắn ít nhiều cũng biết cậu Trì có bạn - trai. Chỉ là chuyện này ngầm hiểu được trong giới con cháu, không ai muốn thọc lên trên.
Trương Tiếu Hầu gửi quà từ bưu điện nước ngoài về cũng sẽ gửi cho Chung Dịch một phần.
Dù như thế nào, nhìn thấy thái độ của ông nội đối với Chung Dịch, Trì Quân đều cảm thấy vui vẻ.
Tâm trạng của hắn tốt, Chung Dịch ở bên kia nhớ nhung suy nghĩ cũng thoáng hơn.
Cậu nhìn thấy dấu vết thăm dò bản thân trong mắt Trì Dung. Thậm chí cảm thấy Trì Dung mời mình thường xuyên đến đều bắt nguồn từ 'thăm dò'.
Nhưng Trì Dung muốn biết điều gì?
* * *
"Cậu Quân đã tốt nghiệp rồi." Quản gia đặt một mâm trà bánh bên cạnh ghế bập bênh của ông Trì, cười nói: "Ngài phải vui vẻ chứ."
Trì Dung suy tư một lá, hơi di chuyển quân cờ trên bàn cờ tướng, thở dài nói: "Tôi tất nhiên là rất vui."
Mưa vẫn rơi, thời tiết cũng dần dần không nóng nữa. Đối với người trẻ tuổi thì đó là thời tiết thoải mái. Nhưng đối với người lớn tuổi như Trì Dung thì hơi khó chịu.
Cũng may ở trong phòng rất ấm.
Quản gia cầm tấm chăn đắp lên trên đùi giúp ông Trì. Ông ta đã làm việc ở đây hơn nửa đời người, chỉ kém Trì Dung hơn mười tuổi. Xem như nhìn Trì Bắc Dương và Trì Nam Tang lớn lên, lại nhìn Trì Quân và Trì Dao sinh ra, gần như là nửa người nhà họ Trì. Ông ta cũng chân thành kính trọng Trì Dung.
Lúc này ông ta hơi khó hiểu: "Vậy tại sao ngài lại thở dài liên tục thế?" Ông ta dừng lại và nói tiếp: "Trước đó cậu Quân gọi điện thoại đến nói cuối tuần này có lẽ cậu ấy không rãnh, dứt khoát sau khi xuống máy bay thì đến đây ở một đêm. Sau đó sẽ đến công ty."
Trì Dung: "Tiểu Chung đâu?"
Quản gia cười nói: "Không có đề cập cụ thể, nhưng có lẽ cũng đến." Trong nửa năm nay, thời gian Chung Dịch đến đây còn nhiều hơn Trì Bắc Dương và Trì Nam Tang.
Quản gia khẽ thở dài.
Ai có thể nghĩ đến. Khi ông ta đến đây, cậu chủ và cô chủ chỉ mới học tiểu học. Khi đó, tính cách háo thắng và cạnh tranh mạnh mẽ của cô Nam Tang đã bộc lộ ra. Còn cậu Bắc Dương cũng cãi tới cãi lui với em gái, một chút cũng không bỏ qua.
Lúc đó, ông Trì bận rộn công việc, sức khỏe của bà chủ vẫn luôn yếu. Ngoại trừ chuyện cãi nhau thường ngày, hai người đều học hành rất tốt. Ngày thường hai người đi học thêm cũng đều tập trung nghe giảng bài.
Tại sao bây giờ lại trở thành như vậy?
Cũng may tính cách của cậu Quân tốt, lại nghĩ đến ông chủ. Cô Dao được kiểm soát nhiều hơn, cũng không đến nhiều. Nhưng sau khi đến sẽ ngoan ngoãn ngồi bên cạnh ôn chủ, gọt trái cây cho ông ngoại ăn.
Trì Dung nhắm mắt lại, tay hơi nhúc nhích vỗ lên tay cầm của ghế bập bênh. Ông đột nhiên hỏi: "Ông cảm thấy Tiểu Chung như thế nào?"
Quản gia giật mình. Ông ta cẩn thận trả lời: "Bạn của cậu Quân, trước đây ngài đều nói là đứa trẻ thông minh và có chí hướng."
Thật ra Trì Quân không có nói chuyện trong công ty ở trước mặt ông nội. Nhưng khi Trì Dung chủ động hỏi thì hắn cũng không giấu giếm, chậm rãi nói chuyện mình đang làm với Chung Dịch.
Trì Dung nghe xong không tỏ rõ ý kiến, chỉ nói: "Nếu ông cảm thấy tốt vậy thì cứ làm đi." Dù cho có vấn đề gì cũng có người làm ông nội như ông che chở.
Về phần Chung Dịch...
Trì Dung hơi im lặng. Có một chuyện ông đã để ở trong lòng rất lâu, cũng không biết phải nói như thế nào. Ông muốn nói với quản gia nhưng lo lắng có phải mình đã suy nghĩ nhiều hay không.
Vẫn luôn không nói, nhưng cũng không nên...
Trì Dung: "Bên Tùng Lan có từng đề cập đến giới thiệu mấy cô gái trẻ tuổi cho Tiểu Quân hay không?"
Quản gia mỉm cười và nói: "Thời buổi này không thịnh hành xem mắt, muốn tự do yêu đương."
Trì Dung nhíu mày, lẩm bẩm nói: "Cũng không phải không cho nó tự do. Nhưng đã bao nhiêu năm rồi, khi nào Tiểu Quân mới có thể nói dẫn người bạn về cho gia đình xem mắt chứ."
Quản gia: "Cậu Quân không phải đang bận rộn sao." Ông ta ngược lại nhìn rất thoáng: "Dù thế nào cũng phải chờ sau khi đứng vững gót chân ở công ty mới có thời gian nói chuyện yêu đương chứ."
Trì Dung im lặng lần nữa. Ông không có cách nào khác, thật sự rất khó nói.
Khi lần đầu tiên Chung Dịch đến đây, Trì Dung đã có một loại cảm giác rất khó giải thích được. Chính là ánh mắt của thằng nhóc kia khi nhìn cháu nội của mình.
Trong cuộc đời này, Trì Dung gặp qua rất nhiều người. Ông biết Chung Dịch bề ngoài lịch sự và nhẹ nhàng, là một đứa trẻ được dạy dỗ rất tốt. Nhưng ông có thể nhìn ra trong mắt Chung Dịch ẩn giấu rất nhiều tham vọng.
Cho nên, khi lần đầu tiên nhìn thấy Chung Dịch, Trì Dung cảm thấy những lời mập mờ trong công ty. Thậm chí truyền đến trong tai mình không phải là không có đạo lý.
Có lẽ cậu ta chỉ định dùng Tiểu Quân như một bàn đạp. Đến khi Tiểu Quân dìu cậu ta đến địa vị cao, người trẻ tuổi họ Chung này sớm hay muộn gì sẽ cảm thấy sự 'giúp đỡ' của 'bạn tốt' cho mình đã trở thành trói buộc. Đến lúc đó, đừng nói bỏ qua Trì Quân làm một mình. Ngay cả trực tiếp lấy kinh nghiệm nhiềm năm làm việc ở Thịnh Nguyên ra nói nửa thật nửa giả, giẫm Thịnh Nguyên một chân cũng đều rất có khả năng.
Loại chuyện này, Trì Dung đã gặp qua rất nhiều. Nếu như vai chính không phải cháu nội của mình, ông thậm chí không cảm thấy bất ngờ.
Nhưng khi đó, Trì Dung thật sự mang theo chút ngạc nhiên, nghĩ lại: Có phải bởi vì những năm trước đây, bọn họ đã kiểm soát quá mức về mối quan hệ cá nhân của Tiểu Quân, làm cho nó... không thể phân biệt được người xung quanh rốt cuộc có ôm mục đích gì hay không?
Nếu đúng như vậy thì đó là tội lỗi của ông. Trì Dung nghĩ như vậy lại càng chú ý đến Chung Dịch nhiều hơn.
Người có kỹ năng diễn xuất tốt thì ánh mắt đều sẽ gạt người. Nhưng luôn có lúc thiếu sót, quên che giấu.
Trì Dung thành công bắt được. Ông nhìn thấy nụ cười trong mắt lúc Chung Dịch nghiêng đầu nói chuyện với Trì Quân, còn có một loại cảm xúc nào đó không thể che giấu.
Một giây đó, Trì Dung lay động trong lòng. Ánh mắt tương tự như vậy ông đã gặp qua rất nhiều. Ở trong mắt người vợ đã chết vì bệnh tật nhiều năm của mình.
Nhưng đối mặt với người quản gia đang quan tâm hỏi han lúc này, Trì Dung dù sao cũng không thể nói ra: Ánh mắt Chung Dịch nhìn Tiểu Quân giống như A Tú nhìn tôi.
Ông thậm chí cảm thấy rất nhiều lần, nếu như không phải trước mặt có mình và quản gia thì Chung Dịch rất muốn hôn Tiểu Quân.
Trì Dung giật mình một cái. Đây lại xem như là cái gì?
Ông nghĩ: Không, có lẽ là mình nhìn nhầm rồi, cần quan sát thêm một thời gian.
* * *
Trên xe từ sân bay về nhà cũ của nhà họ Trì.
Sau khi cuộc thảo luận của Trì Quân và Chung Dịch về các chương trình tạp kỹ kết thúc. Phương Nguyên ngay lập tức tiếp tục tóm tắt nhanh chóng và chính xác các vấn đề lớn nhỏ của công ty trong mấy ngày Trì Quân vắng mặt.
Trì Quân nghe xong thì 'ừh' một tiếng mà không nói gì.
Thật sự không có gì để nói. Tất cả được thực hiện từng bước dựa theo sự sắp xếp của hắn và Chung Dịch.
Tình hình của Thịnh Nguyên như vậy, nhà máy của Chung Dịch thì càng thêm 'làm từng bước'. Khi ở Bắc Kinh, Chung Dịch vốn dĩ đã mở ra nguồn tiêu thụ, không lo mua bán. Sau đó, dự án Thiên Đường chính thức khai trương, các đơn đặt hàng cho thủy tinh số 183 liên tục không ngừng được gửi đến trước mặt Chung Dịch. Các công nhân phải làm thêm giờ và nhận thêm lương, ngược lại rất nhiệt tình và không oán giận. Thậm chí đã có người bắt đầu mong chờ phần thưởng cuối năm là gì, đồng thời may mắn vì mình chủ động báo danh khi Chung tổng nói muốn dời nhà máy và đi với nhà máy đến Thượng Hải.
Chỉ là các công nhân đến, nhưng mấy người thợ lành nghề được ông bạn của thầy Trương giao cho Chung Dịch đã chọn ở lại Bắc Kinh mà không đi theo. Đối với việc này, Chung Dịch không thể nói là có tiếc nuối hay không. Dù sao khi mới khai trương nhà máy, mấy ông thợ này đã cho cậu rất nhiều lời khuyên về sản xuất. Cậu có cảm ơn, nhưng đối phương dù sao đã già. Lần này chính thức về hưu cũng là lẽ đương nhiên, nên cũng không đáng tiếc.
Ngoài ra, hai năm qua mua lại mấy bàng sáng chế khác cũng có thu hoạch.
Cho đến hôm nay, bằng sáng chế cho thủy tinh cách nhiệt được bán ra bởi sinh viên năm nhất Chung Dịch đã hết hạn, công thức đã được công khai. Trong khoảng thời gian ngắn, người sản xuất giống như một con cá diếc sang sông. Thầy Trương hỏi cậu có muốn tham gia náo nhiệt không.
Chung Dịch suy nghĩ một lát trả lời: "Dạ không. Nếu tiếp tục như vậy, sớm hay muộn cung quá mức cầu, giá cả sẽ giảm xuống." Chỉ là chi phí đặt ở đó, lại giảm cũng sẽ ở mức giới hạn.
Nhưng đến lúc đó cũng không đạt đến lợi nhuận Chung Dịch yêu cầu.
Thầy Trương rất xúc động nói: "Năm đó, tất cả chúng ta đều phụ thuộc vào nhập khẩu nước M, nhưng không ngờ có ngày đồ chơi này được sản xuất nhiều ở trong nước."
Chung Dịch mỉm cười và nói: "Không tốt sao?"
Thầy Trương lắc đầu: "Tốt thì tốt." Chỉ là không ngờ đến.
Ông cẩn thận nghĩ lại, từ khi biết Chung Dịch đến nay, mọi chuyện Chung Dịch làm đều nằm ngoài sự mong đợi của thầy Trương. Nhưng đầu tư vào Chung Dịch cũng là quyết định đúng đắn nhất trong mấy năm qua của ông.
--- ---
Phương Nguyên báo cáo công việc xong, Trì Quân nói: "Tôi nhớ nhà anh cách hai con đường gần đây, phải không? Chú Vương, đi vòng một chút đưa trợ lý Phương về."
Phương Nguyên được quan tâm mà sợ hãi.
Trì Quân cười nói: "Ừm, mấy ngày nay anh đã làm việc vất vả rồi."
Đối với đội ngũ do chính tay mình tuyển chọn, Trì Quân rất yên tâm. Để nói về những lo lắng khi ở Bắc Kinh, cũng chỉ có thể ở chỗ trong thời gian này, liệu Mạc Nguyên và Trì Minh có thể lợi dụng hắn vắng mặt để gây rắc rối cho đội ngũ hay không.
Nhưng bây giờ xem ra khắp nơi đều đang theo dõi. Ở một mức độ nào đó nó đã trở thành thế kiềng ba chân vững chắc nhất.
Sau 15 phút, Phương Nguyên xuống xe. Một lát sau, xe khởi động một lần nữa chạy ra vùng ngoại ô.
Trì Quân nhìn mưa phùn không ngừng rơi ngoài cửa sổ, chậm rãi không làm người khác chú ý mà đưa bàn tay về phía Chung Dịch. Sau đó đan mười ngón tay với cậu.
Trong tương lai, điều này dĩ nhiên trở thành một loại thông lệ.
Trước khi ông nội mở miệng mời Chung Dịch phải thường xuyên đến. Ánh mắt của cháu nội không tệ, quen bạn bè làm cho người khá yên lòng - sau cuộc nói chuyện này, Trì Quân dở khóc dở cười, lén lút nói với Chung Dịch: "Thật không ngờ, ông nội của em lại rất thích anh."
Hắn lại nói tiếp: "Bên ông ngoại, em cũng sẽ đi." Ông cậu quanh năm ở Bắc Kinh, chỉ có dịp tết mới trở về. Em họ và mợ ngược lại rãnh rỗi hơn, nhưng cũng phải đến họ hàng bên mợ. Cũng may, Tùng Lan bỏ bê bổn phận 'làm vợ', không làm tốt vai trò 'làm mẹ'. Chỉ có duy nhất thân phận 'con gái' được bà hoàn thành rất tốt.
Hắn hỏi Chung Dịch: "Hay là, anh đi chung với em nha?"
Chung Dịch nói đùa: "Vậy anh có thể có thêm một nơi ăn cơm ké rồi."
Khi nói chuyện này Trì Quân tỏ ra rất thoải mái. Những người thân nhất trong gia đình hắn thích người yêu của hắn. Mặc dù xuất phát từ các loại suy xét, ông nội lớn tuổi, sức khỏe nói là khỏe mạnh nhưng cũng có một số bệnh người lớn tuổi nên có. Tất cả những điều này làm cho Trì Quân tạm thời không nghĩ đến chuyện nói về mối quan hệ thật sự giữa mình và Chung Dịch cho ông nội biết. Nhưng ngoài ra, tất cả đối xử nào 'người yêu' nên có thì hắn đều muốn cho Chung Dịch.
Hắn đã đề cập với Chung Dịch, Chung Dịch cũng hiểu rất rõ về nó. Trì Quân cũng không muốn giấu giếm chuyện này với người khác. Trong hai năm qua, mấy người bạn quan hệ ngang hàng với hắn ít nhiều cũng biết cậu Trì có bạn - trai. Chỉ là chuyện này ngầm hiểu được trong giới con cháu, không ai muốn thọc lên trên.
Trương Tiếu Hầu gửi quà từ bưu điện nước ngoài về cũng sẽ gửi cho Chung Dịch một phần.
Dù như thế nào, nhìn thấy thái độ của ông nội đối với Chung Dịch, Trì Quân đều cảm thấy vui vẻ.
Tâm trạng của hắn tốt, Chung Dịch ở bên kia nhớ nhung suy nghĩ cũng thoáng hơn.
Cậu nhìn thấy dấu vết thăm dò bản thân trong mắt Trì Dung. Thậm chí cảm thấy Trì Dung mời mình thường xuyên đến đều bắt nguồn từ 'thăm dò'.
Nhưng Trì Dung muốn biết điều gì?
* * *
"Cậu Quân đã tốt nghiệp rồi." Quản gia đặt một mâm trà bánh bên cạnh ghế bập bênh của ông Trì, cười nói: "Ngài phải vui vẻ chứ."
Trì Dung suy tư một lá, hơi di chuyển quân cờ trên bàn cờ tướng, thở dài nói: "Tôi tất nhiên là rất vui."
Mưa vẫn rơi, thời tiết cũng dần dần không nóng nữa. Đối với người trẻ tuổi thì đó là thời tiết thoải mái. Nhưng đối với người lớn tuổi như Trì Dung thì hơi khó chịu.
Cũng may ở trong phòng rất ấm.
Quản gia cầm tấm chăn đắp lên trên đùi giúp ông Trì. Ông ta đã làm việc ở đây hơn nửa đời người, chỉ kém Trì Dung hơn mười tuổi. Xem như nhìn Trì Bắc Dương và Trì Nam Tang lớn lên, lại nhìn Trì Quân và Trì Dao sinh ra, gần như là nửa người nhà họ Trì. Ông ta cũng chân thành kính trọng Trì Dung.
Lúc này ông ta hơi khó hiểu: "Vậy tại sao ngài lại thở dài liên tục thế?" Ông ta dừng lại và nói tiếp: "Trước đó cậu Quân gọi điện thoại đến nói cuối tuần này có lẽ cậu ấy không rãnh, dứt khoát sau khi xuống máy bay thì đến đây ở một đêm. Sau đó sẽ đến công ty."
Trì Dung: "Tiểu Chung đâu?"
Quản gia cười nói: "Không có đề cập cụ thể, nhưng có lẽ cũng đến." Trong nửa năm nay, thời gian Chung Dịch đến đây còn nhiều hơn Trì Bắc Dương và Trì Nam Tang.
Quản gia khẽ thở dài.
Ai có thể nghĩ đến. Khi ông ta đến đây, cậu chủ và cô chủ chỉ mới học tiểu học. Khi đó, tính cách háo thắng và cạnh tranh mạnh mẽ của cô Nam Tang đã bộc lộ ra. Còn cậu Bắc Dương cũng cãi tới cãi lui với em gái, một chút cũng không bỏ qua.
Lúc đó, ông Trì bận rộn công việc, sức khỏe của bà chủ vẫn luôn yếu. Ngoại trừ chuyện cãi nhau thường ngày, hai người đều học hành rất tốt. Ngày thường hai người đi học thêm cũng đều tập trung nghe giảng bài.
Tại sao bây giờ lại trở thành như vậy?
Cũng may tính cách của cậu Quân tốt, lại nghĩ đến ông chủ. Cô Dao được kiểm soát nhiều hơn, cũng không đến nhiều. Nhưng sau khi đến sẽ ngoan ngoãn ngồi bên cạnh ôn chủ, gọt trái cây cho ông ngoại ăn.
Trì Dung nhắm mắt lại, tay hơi nhúc nhích vỗ lên tay cầm của ghế bập bênh. Ông đột nhiên hỏi: "Ông cảm thấy Tiểu Chung như thế nào?"
Quản gia giật mình. Ông ta cẩn thận trả lời: "Bạn của cậu Quân, trước đây ngài đều nói là đứa trẻ thông minh và có chí hướng."
Thật ra Trì Quân không có nói chuyện trong công ty ở trước mặt ông nội. Nhưng khi Trì Dung chủ động hỏi thì hắn cũng không giấu giếm, chậm rãi nói chuyện mình đang làm với Chung Dịch.
Trì Dung nghe xong không tỏ rõ ý kiến, chỉ nói: "Nếu ông cảm thấy tốt vậy thì cứ làm đi." Dù cho có vấn đề gì cũng có người làm ông nội như ông che chở.
Về phần Chung Dịch...
Trì Dung hơi im lặng. Có một chuyện ông đã để ở trong lòng rất lâu, cũng không biết phải nói như thế nào. Ông muốn nói với quản gia nhưng lo lắng có phải mình đã suy nghĩ nhiều hay không.
Vẫn luôn không nói, nhưng cũng không nên...
Trì Dung: "Bên Tùng Lan có từng đề cập đến giới thiệu mấy cô gái trẻ tuổi cho Tiểu Quân hay không?"
Quản gia mỉm cười và nói: "Thời buổi này không thịnh hành xem mắt, muốn tự do yêu đương."
Trì Dung nhíu mày, lẩm bẩm nói: "Cũng không phải không cho nó tự do. Nhưng đã bao nhiêu năm rồi, khi nào Tiểu Quân mới có thể nói dẫn người bạn về cho gia đình xem mắt chứ."
Quản gia: "Cậu Quân không phải đang bận rộn sao." Ông ta ngược lại nhìn rất thoáng: "Dù thế nào cũng phải chờ sau khi đứng vững gót chân ở công ty mới có thời gian nói chuyện yêu đương chứ."
Trì Dung im lặng lần nữa. Ông không có cách nào khác, thật sự rất khó nói.
Khi lần đầu tiên Chung Dịch đến đây, Trì Dung đã có một loại cảm giác rất khó giải thích được. Chính là ánh mắt của thằng nhóc kia khi nhìn cháu nội của mình.
Trong cuộc đời này, Trì Dung gặp qua rất nhiều người. Ông biết Chung Dịch bề ngoài lịch sự và nhẹ nhàng, là một đứa trẻ được dạy dỗ rất tốt. Nhưng ông có thể nhìn ra trong mắt Chung Dịch ẩn giấu rất nhiều tham vọng.
Cho nên, khi lần đầu tiên nhìn thấy Chung Dịch, Trì Dung cảm thấy những lời mập mờ trong công ty. Thậm chí truyền đến trong tai mình không phải là không có đạo lý.
Có lẽ cậu ta chỉ định dùng Tiểu Quân như một bàn đạp. Đến khi Tiểu Quân dìu cậu ta đến địa vị cao, người trẻ tuổi họ Chung này sớm hay muộn gì sẽ cảm thấy sự 'giúp đỡ' của 'bạn tốt' cho mình đã trở thành trói buộc. Đến lúc đó, đừng nói bỏ qua Trì Quân làm một mình. Ngay cả trực tiếp lấy kinh nghiệm nhiềm năm làm việc ở Thịnh Nguyên ra nói nửa thật nửa giả, giẫm Thịnh Nguyên một chân cũng đều rất có khả năng.
Loại chuyện này, Trì Dung đã gặp qua rất nhiều. Nếu như vai chính không phải cháu nội của mình, ông thậm chí không cảm thấy bất ngờ.
Nhưng khi đó, Trì Dung thật sự mang theo chút ngạc nhiên, nghĩ lại: Có phải bởi vì những năm trước đây, bọn họ đã kiểm soát quá mức về mối quan hệ cá nhân của Tiểu Quân, làm cho nó... không thể phân biệt được người xung quanh rốt cuộc có ôm mục đích gì hay không?
Nếu đúng như vậy thì đó là tội lỗi của ông. Trì Dung nghĩ như vậy lại càng chú ý đến Chung Dịch nhiều hơn.
Người có kỹ năng diễn xuất tốt thì ánh mắt đều sẽ gạt người. Nhưng luôn có lúc thiếu sót, quên che giấu.
Trì Dung thành công bắt được. Ông nhìn thấy nụ cười trong mắt lúc Chung Dịch nghiêng đầu nói chuyện với Trì Quân, còn có một loại cảm xúc nào đó không thể che giấu.
Một giây đó, Trì Dung lay động trong lòng. Ánh mắt tương tự như vậy ông đã gặp qua rất nhiều. Ở trong mắt người vợ đã chết vì bệnh tật nhiều năm của mình.
Nhưng đối mặt với người quản gia đang quan tâm hỏi han lúc này, Trì Dung dù sao cũng không thể nói ra: Ánh mắt Chung Dịch nhìn Tiểu Quân giống như A Tú nhìn tôi.
Ông thậm chí cảm thấy rất nhiều lần, nếu như không phải trước mặt có mình và quản gia thì Chung Dịch rất muốn hôn Tiểu Quân.
Trì Dung giật mình một cái. Đây lại xem như là cái gì?
Ông nghĩ: Không, có lẽ là mình nhìn nhầm rồi, cần quan sát thêm một thời gian.
* * *
Trên xe từ sân bay về nhà cũ của nhà họ Trì.
Sau khi cuộc thảo luận của Trì Quân và Chung Dịch về các chương trình tạp kỹ kết thúc. Phương Nguyên ngay lập tức tiếp tục tóm tắt nhanh chóng và chính xác các vấn đề lớn nhỏ của công ty trong mấy ngày Trì Quân vắng mặt.
Trì Quân nghe xong thì 'ừh' một tiếng mà không nói gì.
Thật sự không có gì để nói. Tất cả được thực hiện từng bước dựa theo sự sắp xếp của hắn và Chung Dịch.
Tình hình của Thịnh Nguyên như vậy, nhà máy của Chung Dịch thì càng thêm 'làm từng bước'. Khi ở Bắc Kinh, Chung Dịch vốn dĩ đã mở ra nguồn tiêu thụ, không lo mua bán. Sau đó, dự án Thiên Đường chính thức khai trương, các đơn đặt hàng cho thủy tinh số 183 liên tục không ngừng được gửi đến trước mặt Chung Dịch. Các công nhân phải làm thêm giờ và nhận thêm lương, ngược lại rất nhiệt tình và không oán giận. Thậm chí đã có người bắt đầu mong chờ phần thưởng cuối năm là gì, đồng thời may mắn vì mình chủ động báo danh khi Chung tổng nói muốn dời nhà máy và đi với nhà máy đến Thượng Hải.
Chỉ là các công nhân đến, nhưng mấy người thợ lành nghề được ông bạn của thầy Trương giao cho Chung Dịch đã chọn ở lại Bắc Kinh mà không đi theo. Đối với việc này, Chung Dịch không thể nói là có tiếc nuối hay không. Dù sao khi mới khai trương nhà máy, mấy ông thợ này đã cho cậu rất nhiều lời khuyên về sản xuất. Cậu có cảm ơn, nhưng đối phương dù sao đã già. Lần này chính thức về hưu cũng là lẽ đương nhiên, nên cũng không đáng tiếc.
Ngoài ra, hai năm qua mua lại mấy bàng sáng chế khác cũng có thu hoạch.
Cho đến hôm nay, bằng sáng chế cho thủy tinh cách nhiệt được bán ra bởi sinh viên năm nhất Chung Dịch đã hết hạn, công thức đã được công khai. Trong khoảng thời gian ngắn, người sản xuất giống như một con cá diếc sang sông. Thầy Trương hỏi cậu có muốn tham gia náo nhiệt không.
Chung Dịch suy nghĩ một lát trả lời: "Dạ không. Nếu tiếp tục như vậy, sớm hay muộn cung quá mức cầu, giá cả sẽ giảm xuống." Chỉ là chi phí đặt ở đó, lại giảm cũng sẽ ở mức giới hạn.
Nhưng đến lúc đó cũng không đạt đến lợi nhuận Chung Dịch yêu cầu.
Thầy Trương rất xúc động nói: "Năm đó, tất cả chúng ta đều phụ thuộc vào nhập khẩu nước M, nhưng không ngờ có ngày đồ chơi này được sản xuất nhiều ở trong nước."
Chung Dịch mỉm cười và nói: "Không tốt sao?"
Thầy Trương lắc đầu: "Tốt thì tốt." Chỉ là không ngờ đến.
Ông cẩn thận nghĩ lại, từ khi biết Chung Dịch đến nay, mọi chuyện Chung Dịch làm đều nằm ngoài sự mong đợi của thầy Trương. Nhưng đầu tư vào Chung Dịch cũng là quyết định đúng đắn nhất trong mấy năm qua của ông.
--- ---
Phương Nguyên báo cáo công việc xong, Trì Quân nói: "Tôi nhớ nhà anh cách hai con đường gần đây, phải không? Chú Vương, đi vòng một chút đưa trợ lý Phương về."
Phương Nguyên được quan tâm mà sợ hãi.
Trì Quân cười nói: "Ừm, mấy ngày nay anh đã làm việc vất vả rồi."
Đối với đội ngũ do chính tay mình tuyển chọn, Trì Quân rất yên tâm. Để nói về những lo lắng khi ở Bắc Kinh, cũng chỉ có thể ở chỗ trong thời gian này, liệu Mạc Nguyên và Trì Minh có thể lợi dụng hắn vắng mặt để gây rắc rối cho đội ngũ hay không.
Nhưng bây giờ xem ra khắp nơi đều đang theo dõi. Ở một mức độ nào đó nó đã trở thành thế kiềng ba chân vững chắc nhất.
Sau 15 phút, Phương Nguyên xuống xe. Một lát sau, xe khởi động một lần nữa chạy ra vùng ngoại ô.
Trì Quân nhìn mưa phùn không ngừng rơi ngoài cửa sổ, chậm rãi không làm người khác chú ý mà đưa bàn tay về phía Chung Dịch. Sau đó đan mười ngón tay với cậu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất