Thiếu Gia Hào Môn Bị Ôm Nhầm Đã Sống Lại
Chương 97: Chương 96.1
Chương trình bùng nổ ở trên mạng không phải là lý do cho sự tự tin mù quáng của hắn.
Mạc Nguyên: “Chính là như vậy, cậu Trì.” Gã biết rõ bản thân, biết người một nhà ở chỗ này. Mặc kệ tâm lý của gã như thế nào, nhưng nói trắng ra là đang làm công cho người nhà họ Trì. Sau khi hot đến mức trở thành hiện tượng, rất nhiều người bắt đầu phân tích xem Trì Quân rốt cuộc đã kiếm được bao nhiêu tiền thông qua chương trình này.
Kết quả cho thấy rất đáng ngạc nhiên.
Trước đây, mọi người vẫn luôn xem nhẹ sức mua của nhóm người theo đuổi ngôi sao. Mà trong quá trình phát sóng chương trình và bình chọn cho những thí sinh được yêu mến, nhóm người này đã bắn ra sức mạnh đáng ngạc nhiên.
Mạc Nguyên: “Tôi có một người bạn, muốn hỏi hiện tại phí tên mùa hai chương trình của chúng ta là như thế nào.”
Trì Quân cười khẽ.
Nếu là những người khác trong tổ dự án nhìn thấy, hơn phân nửa sẽ cảm thấy: Trì tổng nhỏ và giám đốc Chung cười lên trông quá giống. Từ ánh mắt, đến độ cong khóe môi, đến tư thế của cả người.
Đáng tiếc là Mạc Nguyên cũng không quen Chung Dịch, cho nên gã chưa từng nghĩ đến việc này. Trong lòng chỉ nghĩ đến mấy người bạn nhờ cậy, hy vọng mình có thể làm người trung gian tốt thuận lợi ăn được ‘phí quan hệ’ này.
Trì Quân nói: “Mùa hai của phải chờ đến lúc này sang năm. Nếu bạn bè của ngài không vội vàng có thể đến nói chuyện về dự án tiếp theo.”
Đây đều là lời phía sau.
* * *
Thời gian trước phát sóng, còn là trong dịp đón năm mới. đã trở nên hot trong vòng bạn bè của mọi người. Nhưng nó vẫn chưa đạt đến trình độ tiếp theo của hiện tượng.
Chung Dịch thỉnh thoảng mở điện thoại ra cũng nhìn thấy rất nhiều bạn học cũ đăng lại các bài phân tích có liên quan, nghiên cứu xem thí sinh nào đó rốt cuộc được công chúng yêu thích như thế nào. Thí sinh nào đó mang đến bao nhiêu thách thức cho ngành giải trí truyền thống, vv...
Chung Dịch thấy vậy rất vui mừng.
Nhiệt độ này nói đến nói đi đều thuộc về ekip chương trình. Mà với tư cách là sếp của ekip chương trình, Chung Dịch đã đăng ký một công ty mới trước đó. Cậu đã dùng cái tên được nhắc đến như một trò đùa trong cuộc họp: Ổi Entertainment.
Đây là sự thật. Sau khi tự mình xây dựng đội ngũ hùng hậu cao cấp nhất, cậu không có khả năng giao việc điều hành đội ngũ vào tay người khác. Đây là mỏ vàng do một tay cậu mở ra, kế tiếp tiền lời, đương nhiên cậu cũng sẽ nắm chặt tiền lời kế tiếp trong tay.
Trên bàn ăn, Chung Dịch cầm lấy khăn ăn lên lau miệng.
Đêm giao thừa năm nay, cậu ngồi trên bàn ăn trong nhà cũ họ Trì như lời Trì Quân đã đề cập trước đó.
So với những năm trước, trên bàn ăn đã thay đổi vị trí: Ông Trì vẫn ngồi ghế chính giữa. Bên tay phải là con trai và con gái, cộng thêm con dâu. Bên tay trái là cháu trai và cháu gái, cộng thêm Chung Dịch.
Anh em Trì Bắc Dương và Trì Nam Tang nhìn Chung Dịch xuất hiện trên bàn ăn nhà mình, mỗi người đều có suy nghĩ riêng.
Về phần Chung Dịch. Cậu biểu hiện sự thân thuộc và tự nhiên, tất cả cho thấy đây không phải là lần đầu tiên cậu đến nhà cũ. Ngược lại, cậu đã rất quen thuộc với nó.
Trì Bắc Dương và Trì Nam Tang nhìn nhau. Sau đó cùng nhìn Trì Quân.
Trì Quân đang nghiêng đầu mỉm cười và nói chuyện với em họ. Trì Dao sắp lên cấp 3, đang thảo luận với Trì Quân sau thời gian đi học nên tham gia câu lạc bộ gì nào, cưỡi ngựa hay trượt tuyết, câu lạc bộ nào thú vị và hữu ích hơn.
Chung Dịch lắng nghe và nhìn Trì Quân nghĩ: Sửa lại một chút, tiền lời từ mỏ vàng có một nửa là "bạn học Trì Quân" của "thầy Chung".
--- ---
Nói đến bàn ăn, tâm trạng của ông Trì hiển nhiên tốt hơn mấy năm trước rất nhiều. Con trai con gái vẫn sốt ruột như cũ, con dâu... nhắm mắt làm ngơ. Ông cùng lắm thì không nhìn bên phải, tập trung nhìn tay trái, quan hệ giữa cháu trai và cháu gái không tệ, cháu trai cũng sự nghiệp thành công.
Ông Trì cảm thấy vui mừng: Đây mới là dáng vẻ một gia đình nên có.
Nhưng thái độ của Trì Dung đã bị mọi người nhìn ra. Trong lòng Trì Nam Tang dâng lên một cảm giác khủng hoảng, không khỏi nghĩ đến nhiều năm trước khi con gái chưa sinh ra. Thậm chí ả còn không có suy nghĩ sẽ có một đứa con. Nhưng trước giường bệnh của mẹ, ả nghĩ trong lòng rằng người được chia cổ phần của mẹ sẽ là mình. Mình và anh trai sẽ được chia đều.
Đáng lý nên như thế.
Mặc dù ả và Trì Bắc Dương tranh chấp nhiều năm và có nhiều mâu thuẫn. Nhưng nói đến cùng, bọn họ không phải là "một gia đình" sao?
Dù ba mẹ có sao lãng bổn phận trong quá trình bọn họ trưởng thành, thì ngoài mặt cũng làm ra vẻ "xử lý mọi việc công bằng". Nhưng khi công bố bản di chúc, Trì Nam Tang sững sờ ngay tại chỗ.
Ả nhìn Trì Quân bị chị dâu dắt đi, mặt tràn đầy nước mắt, khóc nức nở không biết mình có được những gì. Khi ả ngẩng đầu lên nhìn thấy anh trai hơi nhướng mày, và nụ cười nhếch mép của chị dâu chưa kịp giấu đi.
Trong lòng Trì Nam Tang bỗng nhiên chọt bừng lên một ngọn lửa: Là do mẹ bất công hay là do những gì Trì Quân trải qua lúc trước? Nhưng chỉ cần có gặp gỡ tình cờ như vậy có đáng để cho mẹ dùng 10% cổ phần Thịnh Nguyên để ‘đền bù’ không?
Ả không phục. Xưa nay vẫn không phục.
Trước đây, ba mẹ quyết định giao công việc bất động sản cho anh trai. Nhưng lại nói với ả, hy vọng ả cũng sớm lập gia đình.
Trì Nam Tang đã không phục, nhất quyết xin chuỗi khách sạn trong tay ba mẹ, từng bước phát triển và mở rộng sản nghiệp trước thuộc lớn mạnh.
Đến một giây đó, ả trơ mắt nhìn trên danh nghĩa cháu trai mới 6-7 tuổi của mình có thêm một khối tài sản khổng lồ.
Trì Nam Tang hít sâu một hơi. Ả rút ra khỏi ký ức, im lặng quan sát cháu trai và bạn của nó.
Vốn dĩ hôm nay ông Trì để cho Trì Dao ngồi trong tầm tay mình, Trì Quân ngồi bên cạnh, Chung Dịch lại ngồi kế bên. Trì Nam Tang còn cảm thấy đây là ông ba rốt cuộc nghĩ đến mình không chỉ có cháu trai, mà còn một đứa cháu gái.
Bây giờ nghĩ lại, sự sắp xếp này biết đâu là đang săn sóc Chung Dịch.
Trì Nam Tang nhíu mày: Một người xa lạ, bởi vì cậu là "bạn bè" của Trì Quân sao? Có tài đức gì xuất hiện trong "bữa tiệc gia đình" này?
Nhắc mới nhớ, mấy năm nay thỉnh thoảng có người nhờ ả, hy vọng ả giới thiệu cháu trai và con gái nhà bọn họ kết bạn. Trong đó người quấy rầy lâu nhất chính là bà Đường. Tên là gì nhỉ? À, Tạ Linh.
Trì Nam Tang động đũa: Thôi, dựa theo "lệ thường" chiều ngày mai, nhà bọn họ sẽ có người đến chúc tết. Đến lúc đó, mình có thể giữ lại lâu hơn.
Mạc Nguyên: “Chính là như vậy, cậu Trì.” Gã biết rõ bản thân, biết người một nhà ở chỗ này. Mặc kệ tâm lý của gã như thế nào, nhưng nói trắng ra là đang làm công cho người nhà họ Trì. Sau khi hot đến mức trở thành hiện tượng, rất nhiều người bắt đầu phân tích xem Trì Quân rốt cuộc đã kiếm được bao nhiêu tiền thông qua chương trình này.
Kết quả cho thấy rất đáng ngạc nhiên.
Trước đây, mọi người vẫn luôn xem nhẹ sức mua của nhóm người theo đuổi ngôi sao. Mà trong quá trình phát sóng chương trình và bình chọn cho những thí sinh được yêu mến, nhóm người này đã bắn ra sức mạnh đáng ngạc nhiên.
Mạc Nguyên: “Tôi có một người bạn, muốn hỏi hiện tại phí tên mùa hai chương trình của chúng ta là như thế nào.”
Trì Quân cười khẽ.
Nếu là những người khác trong tổ dự án nhìn thấy, hơn phân nửa sẽ cảm thấy: Trì tổng nhỏ và giám đốc Chung cười lên trông quá giống. Từ ánh mắt, đến độ cong khóe môi, đến tư thế của cả người.
Đáng tiếc là Mạc Nguyên cũng không quen Chung Dịch, cho nên gã chưa từng nghĩ đến việc này. Trong lòng chỉ nghĩ đến mấy người bạn nhờ cậy, hy vọng mình có thể làm người trung gian tốt thuận lợi ăn được ‘phí quan hệ’ này.
Trì Quân nói: “Mùa hai của phải chờ đến lúc này sang năm. Nếu bạn bè của ngài không vội vàng có thể đến nói chuyện về dự án tiếp theo.”
Đây đều là lời phía sau.
* * *
Thời gian trước phát sóng, còn là trong dịp đón năm mới. đã trở nên hot trong vòng bạn bè của mọi người. Nhưng nó vẫn chưa đạt đến trình độ tiếp theo của hiện tượng.
Chung Dịch thỉnh thoảng mở điện thoại ra cũng nhìn thấy rất nhiều bạn học cũ đăng lại các bài phân tích có liên quan, nghiên cứu xem thí sinh nào đó rốt cuộc được công chúng yêu thích như thế nào. Thí sinh nào đó mang đến bao nhiêu thách thức cho ngành giải trí truyền thống, vv...
Chung Dịch thấy vậy rất vui mừng.
Nhiệt độ này nói đến nói đi đều thuộc về ekip chương trình. Mà với tư cách là sếp của ekip chương trình, Chung Dịch đã đăng ký một công ty mới trước đó. Cậu đã dùng cái tên được nhắc đến như một trò đùa trong cuộc họp: Ổi Entertainment.
Đây là sự thật. Sau khi tự mình xây dựng đội ngũ hùng hậu cao cấp nhất, cậu không có khả năng giao việc điều hành đội ngũ vào tay người khác. Đây là mỏ vàng do một tay cậu mở ra, kế tiếp tiền lời, đương nhiên cậu cũng sẽ nắm chặt tiền lời kế tiếp trong tay.
Trên bàn ăn, Chung Dịch cầm lấy khăn ăn lên lau miệng.
Đêm giao thừa năm nay, cậu ngồi trên bàn ăn trong nhà cũ họ Trì như lời Trì Quân đã đề cập trước đó.
So với những năm trước, trên bàn ăn đã thay đổi vị trí: Ông Trì vẫn ngồi ghế chính giữa. Bên tay phải là con trai và con gái, cộng thêm con dâu. Bên tay trái là cháu trai và cháu gái, cộng thêm Chung Dịch.
Anh em Trì Bắc Dương và Trì Nam Tang nhìn Chung Dịch xuất hiện trên bàn ăn nhà mình, mỗi người đều có suy nghĩ riêng.
Về phần Chung Dịch. Cậu biểu hiện sự thân thuộc và tự nhiên, tất cả cho thấy đây không phải là lần đầu tiên cậu đến nhà cũ. Ngược lại, cậu đã rất quen thuộc với nó.
Trì Bắc Dương và Trì Nam Tang nhìn nhau. Sau đó cùng nhìn Trì Quân.
Trì Quân đang nghiêng đầu mỉm cười và nói chuyện với em họ. Trì Dao sắp lên cấp 3, đang thảo luận với Trì Quân sau thời gian đi học nên tham gia câu lạc bộ gì nào, cưỡi ngựa hay trượt tuyết, câu lạc bộ nào thú vị và hữu ích hơn.
Chung Dịch lắng nghe và nhìn Trì Quân nghĩ: Sửa lại một chút, tiền lời từ mỏ vàng có một nửa là "bạn học Trì Quân" của "thầy Chung".
--- ---
Nói đến bàn ăn, tâm trạng của ông Trì hiển nhiên tốt hơn mấy năm trước rất nhiều. Con trai con gái vẫn sốt ruột như cũ, con dâu... nhắm mắt làm ngơ. Ông cùng lắm thì không nhìn bên phải, tập trung nhìn tay trái, quan hệ giữa cháu trai và cháu gái không tệ, cháu trai cũng sự nghiệp thành công.
Ông Trì cảm thấy vui mừng: Đây mới là dáng vẻ một gia đình nên có.
Nhưng thái độ của Trì Dung đã bị mọi người nhìn ra. Trong lòng Trì Nam Tang dâng lên một cảm giác khủng hoảng, không khỏi nghĩ đến nhiều năm trước khi con gái chưa sinh ra. Thậm chí ả còn không có suy nghĩ sẽ có một đứa con. Nhưng trước giường bệnh của mẹ, ả nghĩ trong lòng rằng người được chia cổ phần của mẹ sẽ là mình. Mình và anh trai sẽ được chia đều.
Đáng lý nên như thế.
Mặc dù ả và Trì Bắc Dương tranh chấp nhiều năm và có nhiều mâu thuẫn. Nhưng nói đến cùng, bọn họ không phải là "một gia đình" sao?
Dù ba mẹ có sao lãng bổn phận trong quá trình bọn họ trưởng thành, thì ngoài mặt cũng làm ra vẻ "xử lý mọi việc công bằng". Nhưng khi công bố bản di chúc, Trì Nam Tang sững sờ ngay tại chỗ.
Ả nhìn Trì Quân bị chị dâu dắt đi, mặt tràn đầy nước mắt, khóc nức nở không biết mình có được những gì. Khi ả ngẩng đầu lên nhìn thấy anh trai hơi nhướng mày, và nụ cười nhếch mép của chị dâu chưa kịp giấu đi.
Trong lòng Trì Nam Tang bỗng nhiên chọt bừng lên một ngọn lửa: Là do mẹ bất công hay là do những gì Trì Quân trải qua lúc trước? Nhưng chỉ cần có gặp gỡ tình cờ như vậy có đáng để cho mẹ dùng 10% cổ phần Thịnh Nguyên để ‘đền bù’ không?
Ả không phục. Xưa nay vẫn không phục.
Trước đây, ba mẹ quyết định giao công việc bất động sản cho anh trai. Nhưng lại nói với ả, hy vọng ả cũng sớm lập gia đình.
Trì Nam Tang đã không phục, nhất quyết xin chuỗi khách sạn trong tay ba mẹ, từng bước phát triển và mở rộng sản nghiệp trước thuộc lớn mạnh.
Đến một giây đó, ả trơ mắt nhìn trên danh nghĩa cháu trai mới 6-7 tuổi của mình có thêm một khối tài sản khổng lồ.
Trì Nam Tang hít sâu một hơi. Ả rút ra khỏi ký ức, im lặng quan sát cháu trai và bạn của nó.
Vốn dĩ hôm nay ông Trì để cho Trì Dao ngồi trong tầm tay mình, Trì Quân ngồi bên cạnh, Chung Dịch lại ngồi kế bên. Trì Nam Tang còn cảm thấy đây là ông ba rốt cuộc nghĩ đến mình không chỉ có cháu trai, mà còn một đứa cháu gái.
Bây giờ nghĩ lại, sự sắp xếp này biết đâu là đang săn sóc Chung Dịch.
Trì Nam Tang nhíu mày: Một người xa lạ, bởi vì cậu là "bạn bè" của Trì Quân sao? Có tài đức gì xuất hiện trong "bữa tiệc gia đình" này?
Nhắc mới nhớ, mấy năm nay thỉnh thoảng có người nhờ ả, hy vọng ả giới thiệu cháu trai và con gái nhà bọn họ kết bạn. Trong đó người quấy rầy lâu nhất chính là bà Đường. Tên là gì nhỉ? À, Tạ Linh.
Trì Nam Tang động đũa: Thôi, dựa theo "lệ thường" chiều ngày mai, nhà bọn họ sẽ có người đến chúc tết. Đến lúc đó, mình có thể giữ lại lâu hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất