Chương 10: Dương Tinh Vũ tôi làm việc tốt chưa bao giờ nặc danh!
Vương Chúc Kỳ cuối cùng vẫn là không ăn no, lúc rời khỏi Hộp Cơm Cũ còn đóng gói một túi thịt kho[1] vừa đi vừa ăn.
[1] thịt kho cũng có thể làm khô, đóng gói như khô gà, khô bò nha.
Cậu ta ai oán nhìn hai người đang sóng vai đi cùng nhau ở phía trước, hung hăng cắn một miếng thịt kho cho hả giận, u u oán oán nói: "Rõ ràng là bộ phim của ba người...... A! Ăn ngon thật!"
Đường Hiệt, người không hề cảm nhận được oán niệm của Vương Chúc Kỳ, đang sờ sờ cái bụng phồng lên, thoả mãn duỗi người.
"Mấy tháng rồi?" Dương Tinh Vũ chỉ thiếu mức cười hề hề nói.
"Hơn nửa giờ đi."
"Lớn nhanh đấy, phồng lên rồi này."
Đường Hiệt thần thần bí bí ghé sát vào Dương Tinh Vũ, nhỏ giọng nói: "Vũ ca, tôi hỏi cậu chuyện này một chút?"
"Đứa bé không phải của tôi!" Dương Tinh Vũ liên tục lắc đầu.
Đường Hiệt không nhịn được cười, dùng khuỷu tay đẩy hắn một chút: " Đứng đắn một chút có được không, thư nặc danh báo cáo Lý Phụng có phải do cậu viết hay không?"
"Chính là việc này?"
Dương Tinh Vũ để hai tay sau đầu, tầm mắt nhìn thấy biểu cảm trông mong của Đường Hiệt liền cười cười, giương cằm lên nói, "Dương Tinh Vũ tôi làm việc tốt chưa bao giờ nặc danh!"
Đường Hiệt nở nụ cười, trong lòng càng thêm chắc chắn phong thư này chính là Dương Tinh Vũ viết.
Cậu từ trong túi lấy ra một ít kẹo sửa, điểm mũi chân bắt lấy tay của Dương Tinh Vũ, đem cánh tay của hắn ở trên gáy kéo xuống, sau đó đem tất cả kẹo đều nhét vào trong tay của hắn.
"Làm gì?"
Dương Tinh Vũ có chút sững sờ, ngay lúc vừa nãy khi Đường Hiệt tới gần hắn trong nháy mắt, có một cỗ hương ngọt ngào thoảng qua chóp mũi của hắn, vậy mà hắn trong lúc nhất thời không phân biệt rõ vị ngọt này là kẹo sữa trong tay phát ra hay là có sẵn trên người Đường Hiệt.
Đường Hiệt cười cười, lộ ra răng nanh: "Phí bảo kê."
Dương Tinh Vũ ngăn chặn khóe miệng đang từ từ giương lên, ném vào miệng một viên kẹo sữa, làm bộ làm tịch nói: "Khụ, không tồi, rất tự giác."
Môn thi đầu tiên của buổi chiều là tiếng Anh.
Nắng hè len lỏi vào lớp học, ở trên lưng học sinh mà nhảy nhót, chơi đùa, thế nên nhất định sẽ đem hơi nóng của mình truyền cho mỗi người.
Đường Hiệt toàn thân nóng lên, thế nhưng không ảnh hưởng việc nghe tiếng Anh trôi chảy, trước mắt bắt đầu trở nên mơ hồ, cậu ngáp một cái, thầm nghĩ ăn no xong đi ngủ vẫn hơn.
Bài nghe tiếng Anh dài như thôi miên cuối cùng cũng dừng lại ở cái ngáp ngắn ngáp dài của cậu.
Đường Hiệt lắc đầu, cưỡng ép bản thân giữ vững tinh thần, nhanh chóng làm xong mặt sau của đề, sau đó liền đặt bút xuống, đầu và mặt bàn giống như sắt với nam châm, gắt gao dính vào nhau.
Lần này bài thi tiếng Anh có chút khó.
Dương Tinh Vũ so với ngày thường tốn hơn hai mươi phút mới làm hết tất cả các câu, sau đó chấm một dấu chấm hoàn mỹ ở cuối bài, vung tay ném bút lên bàn, thuận thế muốn duỗi tay vươn vai thả lỏng một chút, kết quả vô tình liếc đến Đường Hiệt, hoảng hốt suýt chút nữa đau sái cả lưng.
Làn da thiếu niên trắng nõn không kiêng nể gì áp má trên tờ bài thi tiếng Anh, miệng hơi mở mơ hồ có thể thấy răng nanh, từ chóp mũi toát ra chút mồ hôi, hô hấp đều đặn, dường như đang ngủ rất ngon.
"Lại ngủ rồi?" Dương Tinh Vũ kinh ngạc mà thấp giọng nói thầm một câu, nhìn giáo viên tiếng Anh trên bục giảng, tén duỗi tay chọc chọc eo Đường Hiệt.
Đường Hiệt thình lình bị ngứa bừng tỉnh, thẳng tắp ngồi dậy, mê mang nhìn bốn phía.
"Này, làm xong hẵng ngủ chứ, sắp hết giờ rồi, nhanh lên chút, tỉnh, tỉnh đê."
Dương Tinh Vũ nhỏ giọng nhắc nhở Đường Hiệt, còn chen chân đá nhẹ vào ghế cậu một cái.
Đường Hiệt xoa xoa đôi mắt còn mơ màng ngủ, một lần nữa bò lên bàn, nhắm mắt lại nói: "Đã sớm xong rồi, đừng phá, để tôi ngủ tiếp một lát."
Dương Tinh Vũ kinh ngạc mở to hai mắt nhìn, hắn làm bài tốc độ đã nhanh rồi, liếc mắt xung quanh nhìn lại lớp, các bạn còn đang múa bút thành văn, không nghĩ tới Tiểu Đường Hiệt so với hắn còn nhanh hơn!
Chẳng lẽ Tiểu Đường Hiệt rất giỏi tiếng Anh?
Dương Tinh Vũ vuốt cằm, chỉ có thể nghĩ ra khả năng này.
Có lẽ trong lúc làm bài thi tiếng Anh đã ngủ rất ngon nên lúc làm bài thi Vật Lý, Đường Hiệt hăng hái lạ thường, đầu óc phi thường minh mẫn, câu hỏi nào cũng như có thần trợ giúp.
Lần này Dương Tinh Vũ cố tình để ý động tác của Đường Hiệt, nhìn đến tốc độ làm bài không khỏi cảm thán so không được, so không được, xem ra hạng nhất khối của hắn cũng phải nhường lại thôi.
Thi Vật Lý xong cũng chỉ còn lại hai môn, nhưng mà Cao trung Trường Thanh không có tiết học buổi tối, những bài thi còn lại chỉ có thể chờ đến sáng mai thảo luận.
Dương Tinh Vũ tự động ngồi xuống ghế sau xe máy điện của Đường Hiệt, hắn đề nghị nói: "Chúng ta đi chợ đêm ăn chút gì đó rồi hẵng về nhà."
Bạn học đi ngang qua nghe được hắn nói, mặt lộ vẻ kinh ngạc, này hai người.......sống cùng nhau?
"Chợ đêm giờ này đã mở cửa rồi sao?" Đường Hiệt hoàn toàn không nhận ra câu nói có vấn đề gì, đội chiếc mũ bảo hiểm màu xanh lá cây lên, vặn ga liền đi ra ngoài.
"Đã sớm mở cửa, nghỉ hè bởi vì không có học sinh, cho nên mới mở đến khuya." Dương Tinh Vũ một tay chống mép ghế sau, một tay đỡ lấy mũ bảo hiểm của mình, nâng cao giọng nói, "Chợ đêm có một nhà làm há cảo chiên nhân thịt bò ăn đặc biệt ngon, tôi đưa cậu đi nếm thử!"
"Được!"
Đường Hiệt cũng gân cổ lên lên tiếng, vui vui vẻ vẻ đi tới chợ đêm, cậu lần trước ăn qua xiên mực vẫn nhớ mãi không quên.
Cậu vốn dĩ cho rằng chợ đêm mở cửa sớm cũng không có nhiều người, nhưng thời điểm Đường Hiệt lái xe máy điện tới nơi, mới phát hiện bản thân xem nhẹ độ náo nhiệt của chợ đêm, từng quán nối nhau thanh âm không ngừng vang lên, đồ ăn liên tiếp được bưng ra, không ít người sống gần đó và học sinh Cao trung Trường Thanh đã bắt đầu ngồi ăn.
"Vẫn là xe máy điện tiện lợi, nếu tự tôi đi bộ tới đây, chắc chắn tôi sẽ do dự một lúc."
Dương Tinh Vũ vỗ vỗ chỗ ngồi trên xe máy điện, nghĩ xem chính mình có nên mua một chiếc để đi, cũng không thể lúc nào cũng cọ ghế sau của Tiểu Đường Hiệt được.
"Có ăn ngon còn do dự a." Đường Hiệt cảm thấy rất khó hiểu, cậu đã từng vì một miếng xôi gà lá sen, thế là chạy nửa vòng thành phố.
"Tôi phát hiện cậu vừa có thể ăn vừa có thể ngủ."
"Cái này gọi là niềm vui cuộc sống."
Đường Hiệt nhanh chóng khoá kỹ xe máy điện, hưng phấn chui vào một khu phố bên trong chợ đêm.
Dương Tinh Vũ dở khóc dở cười đi theo phía sau cậu, rõ ràng là mình đề nghị đến đây, ngược lại Đường Hiệt còn vui vẻ hơn cả hắn.
Hai người vừa dạo vừa mua, chẳng mấy chốc trong tay liền có ba bốn loại thức ăn, Đường Hiệt còn tự mình "tiêu diệt" hai xiên mực.
"Cậu nói há cảo chiên nhân thịt bò ở đâu?" Ánh mắt Đường Hiệt không ngừng tuần tra trên các quán nhỏ, kiên quyết không buông tha cho bất cứ loại đồ ăn nào mà bản thân cảm thấy hứng thú.
"Phía trước, bên cạnh đùi gà nướng."
"Đùi gà nướng?" Đường Hiệt quay đầu, hai mắt tỏa sáng lấp lánh.
"Cậu cũng thật biết nắm bắt trọng điểm," Dương Tinh Vũ thấy bộ dạng tham ăn của cậu liền muốn cười, nắm lấy tay Đường Hiệt kéo cậu đi về phía trước, "Đi, đều mua cho cậu."
Đường Hiệt tràn đầy chờ mong đi theo hắn tới quán nhỏ bán há cảo chiên nhân thịt bò trước, đùi gà nướng bên cạnh tản ra mùi thơm mê người, Đường Hiệt một hơi muốn mười cái há cảo chiên hai cái đùi gà, đáng tiếc hai quán nhỏ này buôn bán muộn, đồ ăn còn chưa chuẩn bị xong, cậu cùng Dương Tinh Vũ chỉ có thể đứng trước quán chờ.
"Tiểu đường...... Đường Hiệt."
Đường Hiệt nhìn đùi gà chằm chằm không chớp mắt, Dương Tinh Vũ ở bên cạnh đột nhiên mở miệng kêu cậu, cậu cũng không quay đầu lại nói: "Làm sao vậy Tinh Tinh Vũ?"
Dương Tinh Vũ cười, xắn tay áo một chút: "Đừng nhìn, đùi gà của cậu không chạy được a, tới giúp anh cái này trước."
Đường Hiệt lưu luyến không rời đem ánh mắt từ trên đùi gà dời đi, quay đầu hiếu kỳ nói: "Giúp cái gì?"
"Chuyện rất quan trọng," Dương Tinh Vũ cười hắc hắc, giơ điện thoại đang mở lên đưa cho Đường Hiệt, "Giúp tôi rút thẻ."
Đường Hiệt:......
Cậu vẻ mặt hoài nghi chỉ vào màn hình điện thoại: "Cái này? Quan trọng?"
"Cái này thì sao chứ? Không quan trọng sao?"
Dương Tinh Vũ làm bộ dạng khiếp sợ, còn mơ hồ ủy khuất khi bị hỏi như thế.
Đường Hiệt nghĩ nghĩ,gật gật đầu có lệ: "Quan trọng quan trọng,được Vũ ca để mắt, tôi sẽ giúp cậu rút một lần đi!"
"Không không không," Dương Tinh Vũ giơ ra bàn tay, "Rút năm lần."
"Không thành vấn đề!"
Dù sao cũng chỉ là ấn ấn màn hình điện thoại, một lần hay năm lần cũng thế thôi.
Dương Tinh Vũ trên mặt cười nở hoa.
Đường Hiệt làm bộ làm tịch cử động tay một chút, vẻ mặt trịnh trọng ấn năm lần lên màn hình điện thoại.
Thật ra chính cậu không có cảm giác gì, ngược lại Dương Tinh Vũ ở một bên khẩn trương đến mức lời cũng không dám nói, thẳng đến khi rút xong năm lần, Đường Hiệt mới cảm giác hắn thở dài nhẹ nhõm một hơi thật mạnh, nếu bản thân chậm một chút, Dương Tinh Vũ có phải liền tự nghẹn ngất đi không?
Dương Tinh Vũ ôm điện thoại không một tiếng động, đôi mắt trừng trừng nhìn màn hình, bởi vì luôn nín thở nên gương mặt có chút đỏ lên.
Đường Hiệt trong lòng buồn bực, chẳng lẽ là rút không được tốt?
Cậu dò hỏi: "Vũ ca, thế nào a?"
"Cậu cậu cậu!" Dương Tinh Vũ đột nhiên ngẩng đầu, trên mặt lộ ra nụ cười vô cùng hưng phấn, "Cái vận may của cậu! Cái vận may của cậu! Cậu quả nhiên là Âu hoàng đại đế[2]!"
[2] Âu hoàng: thuật ngữ trong game, chỉ những người chơi có vận may đặc biệt tốt, thường là trong các trò rút thẻ giành được đồ cực hiếm.
Ngón tay hắn chọc màn hình, không ngừng mở ra cho Đường Hiệt xem, "Cái này, toàn server cũng mới chỉ ba người có, thế mà cậu ở lần thứ ba đã trúng, ha ha ha ha, tôi nhất định phải chụp ảnh đăng lên diễn đàn khoe khoang một chút!"
Đường Hiệt có chút thất thần, cậu không chơi trò chơi, căn bản không thể hiểu được sự vui sướng của Dương Tinh Vũ.
Ánh mắt cậu vẫn luôn dõi theo ngón tay của Dương Tinh Vũ, trong óc đều là trên thế giới này tại sao lại có bàn tay đẹp như vậy nhỉ? Ngón tay thon dài thẳng tắp, mạch máu trên mu bàn tay rõ ràng, quan trọng nhất chính là khớp xương rõ ràng, kỳ thật vốn dĩ tay cậu đã rất đẹp, nhưng khớp xương ngón tay của Dương Tinh Vũ lại lớn hơn một vòng so với cậu.
"Aizz, tại sao cậu cứ u như vậy, tôi lại không phải, ngưỡng mộ thật." Kích động qua đi Dương Tinh Vũ lại biến thành chanh tinh[3], hắn cũng muốn làm u hoàng một lần a!
[3] chanh tinh: là một từ thông dụng trên Internet, chủ yếu được sử dụng để thể hiện sự ghen tị mang tính tự châm biếm, trào phúng bản thân của một người nào đó đối với ngoại hình và nội tâm, đời sống vật chất và đời sống tình cảm của người khác.
"Để tôi xem cho cậu." Đường Hiệt buột miệng nói ra.
"Xem cái gì?"
"Nhìn xem vì sao cậu không phải như vậy, sau đó xem phá giải như thế nào." Đường Hiệt ngẩng đầu cười tủm tỉm nói.
Dương Tinh Vũ sửng sốt một chút, kinh ngạc nói: "Cậu còn biết đoán mệnh?"
"Biết một chút đi," Đường Hiệt vẫy vẫy tay với hắn, "Lại đây, duỗi tay."
"Xem tướng tay sao?" Dương Tinh Vũ thật sự cảm thấy có chút hứng thú, đem điện thoại bỏ vào túi, vươn hai tay, "Muốn tay nào?"
"Nam trái nữ phải, tay trái là được." Đường Hiệt cầm lấy đầu ngón tay trái của hắn, "Tôi đoán mệnh không xem tướng tay."
"Vậy thì xem cái gì?" Biểu cảm Dương Tinh Vũ như đang xem kịch vui, hắn mới không tin Đường Hiệt biết đoán mệnh.
Đường Hiệt cười cười, gằn từng chữ: "Sờ xương."
"Cái gì?"
Dương Tinh Vũ chưa kịp lý giải sờ xương là như nào, chỗ khớp xương ngón tay lập tức truyền đến một cảm giác nhột, cảm giác này nhanh chóng từ ngón tay lan ra toàn thân.
Hắn trong nháy mắt im bặt, toàn bộ lực chú ý đều bị hai bàn tay đen-trắng đối lập thu hút.
Tay Đường Hiệt rất trắng lại còn mềm, ngược lại với tay hắn vừa đen, vừa to gấp đôi, đầu ngón tay mềm mại nhẹ nhàng lướt qua khớp xương hắn, giống như là dùng lông vũ gãi vào trái tim hắn, ngứa ngứa mang theo cảm giác đau đớn nhè nhẹ, làm cho toàn thân hắn căng thẳng.
Hầu kết Dương Tinh Vũ nhấp nhô, giọng nói khàn khàn: "Cậu xem ra gì rồi?"
Đường Hiệt buông tay hắn ra, Dương Tinh Vũ lập tức chắp tay sau lưng, lén nắm chặt, ngón tay dùng sức ma sát, khớp xương đều mơ hồ đau, chỉ để che đậy hết cảm giác ngứa ngáy lúc nãy.
"Cậu trời sinh như thế, nếu muốn phá bỏ vận mệnh xui xẻo[4] này nhất định phải tìm người có bát tự phù hợp một chút mới trung hòa được."
[4] gốc là phi tù "非酋": từ thông dụng trên Internet, thường được cư dân mạng gọi là người gặp xui xẻo nhất.
Dương Tinh Vũ thấy bộ dạng Đường Hiệt bình chân như vại, dựa vào cái gì mà chỉ có mình hắn thấy khó xử.
Như để trả thù, hắn lập tức vòng tay qua cổ Đường Hiệt, cố ý lớn tiếng nói: "Cậu đang gạt tôi đúng không? Hả?"
Đường Hiệt nở nụ cười: "Thật đấy, tôi không có nói dối."
"Tôi không tin!" Cơ thể Dương Tinh Vũ bắt đầu lắc lư sang hai bên.
Đường Hiệt bị hắn làm ngã trái ngã phải, cười xin tha nói: "Vũ ca, Vũ ca, đừng lắc nữa, đầu tôi choáng mất! Nếu cậu không tin có thể tìm người thử xem sao."
"Cái gì mà tìm người có bát tự phù hợp, tốn sức lắm," Dương Tinh Vũ siết chặt vòng tay, cười xấu xa nói, "Tôi phụ trách nạp tiền, cậu phụ trách rút thẻ chẳng phải dễ hơn sao!"
[1] thịt kho cũng có thể làm khô, đóng gói như khô gà, khô bò nha.
Cậu ta ai oán nhìn hai người đang sóng vai đi cùng nhau ở phía trước, hung hăng cắn một miếng thịt kho cho hả giận, u u oán oán nói: "Rõ ràng là bộ phim của ba người...... A! Ăn ngon thật!"
Đường Hiệt, người không hề cảm nhận được oán niệm của Vương Chúc Kỳ, đang sờ sờ cái bụng phồng lên, thoả mãn duỗi người.
"Mấy tháng rồi?" Dương Tinh Vũ chỉ thiếu mức cười hề hề nói.
"Hơn nửa giờ đi."
"Lớn nhanh đấy, phồng lên rồi này."
Đường Hiệt thần thần bí bí ghé sát vào Dương Tinh Vũ, nhỏ giọng nói: "Vũ ca, tôi hỏi cậu chuyện này một chút?"
"Đứa bé không phải của tôi!" Dương Tinh Vũ liên tục lắc đầu.
Đường Hiệt không nhịn được cười, dùng khuỷu tay đẩy hắn một chút: " Đứng đắn một chút có được không, thư nặc danh báo cáo Lý Phụng có phải do cậu viết hay không?"
"Chính là việc này?"
Dương Tinh Vũ để hai tay sau đầu, tầm mắt nhìn thấy biểu cảm trông mong của Đường Hiệt liền cười cười, giương cằm lên nói, "Dương Tinh Vũ tôi làm việc tốt chưa bao giờ nặc danh!"
Đường Hiệt nở nụ cười, trong lòng càng thêm chắc chắn phong thư này chính là Dương Tinh Vũ viết.
Cậu từ trong túi lấy ra một ít kẹo sửa, điểm mũi chân bắt lấy tay của Dương Tinh Vũ, đem cánh tay của hắn ở trên gáy kéo xuống, sau đó đem tất cả kẹo đều nhét vào trong tay của hắn.
"Làm gì?"
Dương Tinh Vũ có chút sững sờ, ngay lúc vừa nãy khi Đường Hiệt tới gần hắn trong nháy mắt, có một cỗ hương ngọt ngào thoảng qua chóp mũi của hắn, vậy mà hắn trong lúc nhất thời không phân biệt rõ vị ngọt này là kẹo sữa trong tay phát ra hay là có sẵn trên người Đường Hiệt.
Đường Hiệt cười cười, lộ ra răng nanh: "Phí bảo kê."
Dương Tinh Vũ ngăn chặn khóe miệng đang từ từ giương lên, ném vào miệng một viên kẹo sữa, làm bộ làm tịch nói: "Khụ, không tồi, rất tự giác."
Môn thi đầu tiên của buổi chiều là tiếng Anh.
Nắng hè len lỏi vào lớp học, ở trên lưng học sinh mà nhảy nhót, chơi đùa, thế nên nhất định sẽ đem hơi nóng của mình truyền cho mỗi người.
Đường Hiệt toàn thân nóng lên, thế nhưng không ảnh hưởng việc nghe tiếng Anh trôi chảy, trước mắt bắt đầu trở nên mơ hồ, cậu ngáp một cái, thầm nghĩ ăn no xong đi ngủ vẫn hơn.
Bài nghe tiếng Anh dài như thôi miên cuối cùng cũng dừng lại ở cái ngáp ngắn ngáp dài của cậu.
Đường Hiệt lắc đầu, cưỡng ép bản thân giữ vững tinh thần, nhanh chóng làm xong mặt sau của đề, sau đó liền đặt bút xuống, đầu và mặt bàn giống như sắt với nam châm, gắt gao dính vào nhau.
Lần này bài thi tiếng Anh có chút khó.
Dương Tinh Vũ so với ngày thường tốn hơn hai mươi phút mới làm hết tất cả các câu, sau đó chấm một dấu chấm hoàn mỹ ở cuối bài, vung tay ném bút lên bàn, thuận thế muốn duỗi tay vươn vai thả lỏng một chút, kết quả vô tình liếc đến Đường Hiệt, hoảng hốt suýt chút nữa đau sái cả lưng.
Làn da thiếu niên trắng nõn không kiêng nể gì áp má trên tờ bài thi tiếng Anh, miệng hơi mở mơ hồ có thể thấy răng nanh, từ chóp mũi toát ra chút mồ hôi, hô hấp đều đặn, dường như đang ngủ rất ngon.
"Lại ngủ rồi?" Dương Tinh Vũ kinh ngạc mà thấp giọng nói thầm một câu, nhìn giáo viên tiếng Anh trên bục giảng, tén duỗi tay chọc chọc eo Đường Hiệt.
Đường Hiệt thình lình bị ngứa bừng tỉnh, thẳng tắp ngồi dậy, mê mang nhìn bốn phía.
"Này, làm xong hẵng ngủ chứ, sắp hết giờ rồi, nhanh lên chút, tỉnh, tỉnh đê."
Dương Tinh Vũ nhỏ giọng nhắc nhở Đường Hiệt, còn chen chân đá nhẹ vào ghế cậu một cái.
Đường Hiệt xoa xoa đôi mắt còn mơ màng ngủ, một lần nữa bò lên bàn, nhắm mắt lại nói: "Đã sớm xong rồi, đừng phá, để tôi ngủ tiếp một lát."
Dương Tinh Vũ kinh ngạc mở to hai mắt nhìn, hắn làm bài tốc độ đã nhanh rồi, liếc mắt xung quanh nhìn lại lớp, các bạn còn đang múa bút thành văn, không nghĩ tới Tiểu Đường Hiệt so với hắn còn nhanh hơn!
Chẳng lẽ Tiểu Đường Hiệt rất giỏi tiếng Anh?
Dương Tinh Vũ vuốt cằm, chỉ có thể nghĩ ra khả năng này.
Có lẽ trong lúc làm bài thi tiếng Anh đã ngủ rất ngon nên lúc làm bài thi Vật Lý, Đường Hiệt hăng hái lạ thường, đầu óc phi thường minh mẫn, câu hỏi nào cũng như có thần trợ giúp.
Lần này Dương Tinh Vũ cố tình để ý động tác của Đường Hiệt, nhìn đến tốc độ làm bài không khỏi cảm thán so không được, so không được, xem ra hạng nhất khối của hắn cũng phải nhường lại thôi.
Thi Vật Lý xong cũng chỉ còn lại hai môn, nhưng mà Cao trung Trường Thanh không có tiết học buổi tối, những bài thi còn lại chỉ có thể chờ đến sáng mai thảo luận.
Dương Tinh Vũ tự động ngồi xuống ghế sau xe máy điện của Đường Hiệt, hắn đề nghị nói: "Chúng ta đi chợ đêm ăn chút gì đó rồi hẵng về nhà."
Bạn học đi ngang qua nghe được hắn nói, mặt lộ vẻ kinh ngạc, này hai người.......sống cùng nhau?
"Chợ đêm giờ này đã mở cửa rồi sao?" Đường Hiệt hoàn toàn không nhận ra câu nói có vấn đề gì, đội chiếc mũ bảo hiểm màu xanh lá cây lên, vặn ga liền đi ra ngoài.
"Đã sớm mở cửa, nghỉ hè bởi vì không có học sinh, cho nên mới mở đến khuya." Dương Tinh Vũ một tay chống mép ghế sau, một tay đỡ lấy mũ bảo hiểm của mình, nâng cao giọng nói, "Chợ đêm có một nhà làm há cảo chiên nhân thịt bò ăn đặc biệt ngon, tôi đưa cậu đi nếm thử!"
"Được!"
Đường Hiệt cũng gân cổ lên lên tiếng, vui vui vẻ vẻ đi tới chợ đêm, cậu lần trước ăn qua xiên mực vẫn nhớ mãi không quên.
Cậu vốn dĩ cho rằng chợ đêm mở cửa sớm cũng không có nhiều người, nhưng thời điểm Đường Hiệt lái xe máy điện tới nơi, mới phát hiện bản thân xem nhẹ độ náo nhiệt của chợ đêm, từng quán nối nhau thanh âm không ngừng vang lên, đồ ăn liên tiếp được bưng ra, không ít người sống gần đó và học sinh Cao trung Trường Thanh đã bắt đầu ngồi ăn.
"Vẫn là xe máy điện tiện lợi, nếu tự tôi đi bộ tới đây, chắc chắn tôi sẽ do dự một lúc."
Dương Tinh Vũ vỗ vỗ chỗ ngồi trên xe máy điện, nghĩ xem chính mình có nên mua một chiếc để đi, cũng không thể lúc nào cũng cọ ghế sau của Tiểu Đường Hiệt được.
"Có ăn ngon còn do dự a." Đường Hiệt cảm thấy rất khó hiểu, cậu đã từng vì một miếng xôi gà lá sen, thế là chạy nửa vòng thành phố.
"Tôi phát hiện cậu vừa có thể ăn vừa có thể ngủ."
"Cái này gọi là niềm vui cuộc sống."
Đường Hiệt nhanh chóng khoá kỹ xe máy điện, hưng phấn chui vào một khu phố bên trong chợ đêm.
Dương Tinh Vũ dở khóc dở cười đi theo phía sau cậu, rõ ràng là mình đề nghị đến đây, ngược lại Đường Hiệt còn vui vẻ hơn cả hắn.
Hai người vừa dạo vừa mua, chẳng mấy chốc trong tay liền có ba bốn loại thức ăn, Đường Hiệt còn tự mình "tiêu diệt" hai xiên mực.
"Cậu nói há cảo chiên nhân thịt bò ở đâu?" Ánh mắt Đường Hiệt không ngừng tuần tra trên các quán nhỏ, kiên quyết không buông tha cho bất cứ loại đồ ăn nào mà bản thân cảm thấy hứng thú.
"Phía trước, bên cạnh đùi gà nướng."
"Đùi gà nướng?" Đường Hiệt quay đầu, hai mắt tỏa sáng lấp lánh.
"Cậu cũng thật biết nắm bắt trọng điểm," Dương Tinh Vũ thấy bộ dạng tham ăn của cậu liền muốn cười, nắm lấy tay Đường Hiệt kéo cậu đi về phía trước, "Đi, đều mua cho cậu."
Đường Hiệt tràn đầy chờ mong đi theo hắn tới quán nhỏ bán há cảo chiên nhân thịt bò trước, đùi gà nướng bên cạnh tản ra mùi thơm mê người, Đường Hiệt một hơi muốn mười cái há cảo chiên hai cái đùi gà, đáng tiếc hai quán nhỏ này buôn bán muộn, đồ ăn còn chưa chuẩn bị xong, cậu cùng Dương Tinh Vũ chỉ có thể đứng trước quán chờ.
"Tiểu đường...... Đường Hiệt."
Đường Hiệt nhìn đùi gà chằm chằm không chớp mắt, Dương Tinh Vũ ở bên cạnh đột nhiên mở miệng kêu cậu, cậu cũng không quay đầu lại nói: "Làm sao vậy Tinh Tinh Vũ?"
Dương Tinh Vũ cười, xắn tay áo một chút: "Đừng nhìn, đùi gà của cậu không chạy được a, tới giúp anh cái này trước."
Đường Hiệt lưu luyến không rời đem ánh mắt từ trên đùi gà dời đi, quay đầu hiếu kỳ nói: "Giúp cái gì?"
"Chuyện rất quan trọng," Dương Tinh Vũ cười hắc hắc, giơ điện thoại đang mở lên đưa cho Đường Hiệt, "Giúp tôi rút thẻ."
Đường Hiệt:......
Cậu vẻ mặt hoài nghi chỉ vào màn hình điện thoại: "Cái này? Quan trọng?"
"Cái này thì sao chứ? Không quan trọng sao?"
Dương Tinh Vũ làm bộ dạng khiếp sợ, còn mơ hồ ủy khuất khi bị hỏi như thế.
Đường Hiệt nghĩ nghĩ,gật gật đầu có lệ: "Quan trọng quan trọng,được Vũ ca để mắt, tôi sẽ giúp cậu rút một lần đi!"
"Không không không," Dương Tinh Vũ giơ ra bàn tay, "Rút năm lần."
"Không thành vấn đề!"
Dù sao cũng chỉ là ấn ấn màn hình điện thoại, một lần hay năm lần cũng thế thôi.
Dương Tinh Vũ trên mặt cười nở hoa.
Đường Hiệt làm bộ làm tịch cử động tay một chút, vẻ mặt trịnh trọng ấn năm lần lên màn hình điện thoại.
Thật ra chính cậu không có cảm giác gì, ngược lại Dương Tinh Vũ ở một bên khẩn trương đến mức lời cũng không dám nói, thẳng đến khi rút xong năm lần, Đường Hiệt mới cảm giác hắn thở dài nhẹ nhõm một hơi thật mạnh, nếu bản thân chậm một chút, Dương Tinh Vũ có phải liền tự nghẹn ngất đi không?
Dương Tinh Vũ ôm điện thoại không một tiếng động, đôi mắt trừng trừng nhìn màn hình, bởi vì luôn nín thở nên gương mặt có chút đỏ lên.
Đường Hiệt trong lòng buồn bực, chẳng lẽ là rút không được tốt?
Cậu dò hỏi: "Vũ ca, thế nào a?"
"Cậu cậu cậu!" Dương Tinh Vũ đột nhiên ngẩng đầu, trên mặt lộ ra nụ cười vô cùng hưng phấn, "Cái vận may của cậu! Cái vận may của cậu! Cậu quả nhiên là Âu hoàng đại đế[2]!"
[2] Âu hoàng: thuật ngữ trong game, chỉ những người chơi có vận may đặc biệt tốt, thường là trong các trò rút thẻ giành được đồ cực hiếm.
Ngón tay hắn chọc màn hình, không ngừng mở ra cho Đường Hiệt xem, "Cái này, toàn server cũng mới chỉ ba người có, thế mà cậu ở lần thứ ba đã trúng, ha ha ha ha, tôi nhất định phải chụp ảnh đăng lên diễn đàn khoe khoang một chút!"
Đường Hiệt có chút thất thần, cậu không chơi trò chơi, căn bản không thể hiểu được sự vui sướng của Dương Tinh Vũ.
Ánh mắt cậu vẫn luôn dõi theo ngón tay của Dương Tinh Vũ, trong óc đều là trên thế giới này tại sao lại có bàn tay đẹp như vậy nhỉ? Ngón tay thon dài thẳng tắp, mạch máu trên mu bàn tay rõ ràng, quan trọng nhất chính là khớp xương rõ ràng, kỳ thật vốn dĩ tay cậu đã rất đẹp, nhưng khớp xương ngón tay của Dương Tinh Vũ lại lớn hơn một vòng so với cậu.
"Aizz, tại sao cậu cứ u như vậy, tôi lại không phải, ngưỡng mộ thật." Kích động qua đi Dương Tinh Vũ lại biến thành chanh tinh[3], hắn cũng muốn làm u hoàng một lần a!
[3] chanh tinh: là một từ thông dụng trên Internet, chủ yếu được sử dụng để thể hiện sự ghen tị mang tính tự châm biếm, trào phúng bản thân của một người nào đó đối với ngoại hình và nội tâm, đời sống vật chất và đời sống tình cảm của người khác.
"Để tôi xem cho cậu." Đường Hiệt buột miệng nói ra.
"Xem cái gì?"
"Nhìn xem vì sao cậu không phải như vậy, sau đó xem phá giải như thế nào." Đường Hiệt ngẩng đầu cười tủm tỉm nói.
Dương Tinh Vũ sửng sốt một chút, kinh ngạc nói: "Cậu còn biết đoán mệnh?"
"Biết một chút đi," Đường Hiệt vẫy vẫy tay với hắn, "Lại đây, duỗi tay."
"Xem tướng tay sao?" Dương Tinh Vũ thật sự cảm thấy có chút hứng thú, đem điện thoại bỏ vào túi, vươn hai tay, "Muốn tay nào?"
"Nam trái nữ phải, tay trái là được." Đường Hiệt cầm lấy đầu ngón tay trái của hắn, "Tôi đoán mệnh không xem tướng tay."
"Vậy thì xem cái gì?" Biểu cảm Dương Tinh Vũ như đang xem kịch vui, hắn mới không tin Đường Hiệt biết đoán mệnh.
Đường Hiệt cười cười, gằn từng chữ: "Sờ xương."
"Cái gì?"
Dương Tinh Vũ chưa kịp lý giải sờ xương là như nào, chỗ khớp xương ngón tay lập tức truyền đến một cảm giác nhột, cảm giác này nhanh chóng từ ngón tay lan ra toàn thân.
Hắn trong nháy mắt im bặt, toàn bộ lực chú ý đều bị hai bàn tay đen-trắng đối lập thu hút.
Tay Đường Hiệt rất trắng lại còn mềm, ngược lại với tay hắn vừa đen, vừa to gấp đôi, đầu ngón tay mềm mại nhẹ nhàng lướt qua khớp xương hắn, giống như là dùng lông vũ gãi vào trái tim hắn, ngứa ngứa mang theo cảm giác đau đớn nhè nhẹ, làm cho toàn thân hắn căng thẳng.
Hầu kết Dương Tinh Vũ nhấp nhô, giọng nói khàn khàn: "Cậu xem ra gì rồi?"
Đường Hiệt buông tay hắn ra, Dương Tinh Vũ lập tức chắp tay sau lưng, lén nắm chặt, ngón tay dùng sức ma sát, khớp xương đều mơ hồ đau, chỉ để che đậy hết cảm giác ngứa ngáy lúc nãy.
"Cậu trời sinh như thế, nếu muốn phá bỏ vận mệnh xui xẻo[4] này nhất định phải tìm người có bát tự phù hợp một chút mới trung hòa được."
[4] gốc là phi tù "非酋": từ thông dụng trên Internet, thường được cư dân mạng gọi là người gặp xui xẻo nhất.
Dương Tinh Vũ thấy bộ dạng Đường Hiệt bình chân như vại, dựa vào cái gì mà chỉ có mình hắn thấy khó xử.
Như để trả thù, hắn lập tức vòng tay qua cổ Đường Hiệt, cố ý lớn tiếng nói: "Cậu đang gạt tôi đúng không? Hả?"
Đường Hiệt nở nụ cười: "Thật đấy, tôi không có nói dối."
"Tôi không tin!" Cơ thể Dương Tinh Vũ bắt đầu lắc lư sang hai bên.
Đường Hiệt bị hắn làm ngã trái ngã phải, cười xin tha nói: "Vũ ca, Vũ ca, đừng lắc nữa, đầu tôi choáng mất! Nếu cậu không tin có thể tìm người thử xem sao."
"Cái gì mà tìm người có bát tự phù hợp, tốn sức lắm," Dương Tinh Vũ siết chặt vòng tay, cười xấu xa nói, "Tôi phụ trách nạp tiền, cậu phụ trách rút thẻ chẳng phải dễ hơn sao!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất