Chương 2: Xe máy điện cũng có thể mạnh như vậy?
"Thật hay giả vậy! Chẳng lẽ là của học sinh chuyển trường? Vũ ca, Vũ ca, em cũng muốn nhìn!"
Miệng Vương Chúc Kỳ tựa như pháo hoa, nổ lốp bốp liên tiếp, căn bản không cho Dương Tinh Vũ cơ hội từ chối, cuộc gọi thoại liền chuyển thành lời mời video.
Dương Tinh Vũ nhẫn nhịn bấm chấp nhận, trên màn hình di động liền xuất hiện một gương mặt phóng to, bởi vì dí sát màn hình nên hắn thậm chí có thể nhìn hàng mi thưa thớt của đối phương.
"Vũ ca, không gặp có một kì nghỉ hè mà anh đẹp trai hẳn! Máy kéo đâu! Mau cho em xem!"
"Này, không gặp một kì nghỉ hè thôi mà miệng lại mỏng* hơn rồi, nói thêm vài câu nghe coi."
*miệng mỏng: ý nói cô em khéo nịnh.
Dương Tinh Vũ đem máy ảnh quay chiếc máy kéo dưới lầu.
Vương Chúc Kỳ không thèm để ý chuyện vừa rồi, trực tiếp cười to một trận: "Ha ha ha ha! Được đấy! So với xe thể thao còn phong cách hơn, bất quá không phải chiếc ngũ thải ban lam hắc của học sinh chuyển trường a."
"Không biết là của ai, nếu không có việc gì thì cúp máy đi, anh phải đi tìm cái gì ăn đã, ngủ nguyên một ngày giờ đói muốn chết."
Bụng Dương Tinh Vũ rất phối hợp kêu một tiếng.
Khi ngón tay vừa di chuyển đến nút cúp máy, hắn liền thấy trong màn hình có ba người đang đi tới chiếc máy kéo màu đỏ kia, mắt hắn dán chặt vào thiếu niên mặc đồ trắng ở giữa, ngón tay liền dừng một chút, xem ra đây là hàng xóm mới của hắn rồi.
"Vũ ca, anh đừng cúp máy, anh muốn ăn cái gì em đưa qua cho!"
Dương Tinh Vũ thất thần nói: "Làm gì, bố đây không tàn phế, không cần phải hầu hạ sớm như vậy."
Ánh mắt hắn vẫn hướng đến ba người trên màn hình.
Hai người trưởng thành vẫn luôn cùng thiếu niên nói cái gì đó, hắn xoa xoa đôi mắt, lúc này mới thấy rõ thiếu niên, đầu đội mũ rơm, một thân áo trắng ngắn tay, quần đùi rộng cộng thêm một đôi dép lào, hắn cười một tiếng, thật tuỳ ý!
"Vũ ca, Vũ ba ba à, em nói nghiêm túc đấy, tên họ Triệu biết anh về rồi, còn đang tìm anh ngoài đường cái đấy." Vương Chúc Kỳ hiếm khi hạ giọng xuống.
"A, thật thú vị, cậu ta tìm anh, anh liền không ra khỏi nhà," Dương Tinh Vũ cười lạnh, "Vậy cậu ta tìm anh cả đời, anh liền trốn cả đời a."
"Không phải ý đó, là em nói sai, nếu không như vậy đi Vũ ca, giờ em đi tìm anh, hai ta cùng nhau ra ngoài còn không được sao?"
"Em như con gái đi vệ sinh nha...... Còn cùng nhau."
Dương Tinh Vũ nhếch miệng vẻ ghét bỏ, "Em đừng tới đây, trực tiếp đến chợ đêm đi, anh chờ em ở đó."
"Được rồi! Em xuất phát liền đây! Vũ ca, anh nhất định phải chờ em a!"
Vương Chúc Kỳ phải nghe câu ậm ừ cho có lệ của anh, rồi mới vội vàng tắt video call.
Dương Tinh Vũ đứng ở trên ban công, đầu ngửa ra sau, hầu kết vốn đã nhô ra lại càng hiện rõ thêm, hắn dùng sức vươn hai tay ra phía sau để thư giãn thân thể, khớp xương ngón tay rõ ràng nắm lấy nhau, xương cốt tức khắc phát ra tiếng rắc rắc, cổ và vai trở nên thoải mái hẳn.
Thịch thịch thịch ——-
Một âm thanh mãnh liệt vang lên, Dương Tinh Vũ bị hoảng sợ, chỉ thiếu rụt cổ, hắn kinh ngạc nhìn xuống dưới lầu, hoá ra là tiếng của máy kéo.
Thiếu niên ăn mặc giản dị kia bị bỏ lại ở bãi đỗ xe, cánh tay mảnh khảnh còn đang dùng sức vẫy vẫy với chiếc máy kéo đi càng ngày càng xa kia.
Dương Tinh Vũ lắc lắc cái đầu còn đang bị choáng, nhanh chóng quay người đi vào phòng, tiện tay đóng cửa sổ ban công lại, âm thanh thịch thịch thịch mới đỡ hơn một chút.
Hắn thay một cái quần thể thao màu đen cùng cái áo ngắn tay rộng thùng thình màu xám, lộ ra cánh tay thon chắc hữu lực, mạch máu dưới làn da ngăm đen hơi nhô lên, cho thấy một thiếu niên đặc biệt có sức sống.
"Hàng xóm mới này rốt cuộc là ai vậy?"
Dương Tinh Vũ nói thầm một câu, hắn cảm thấy hàng xóm mới này không chú ý đến người khác, ban công thì đầy đất, máy kéo thì làm phiền mọi người a, còn lái vào khu dân cư.
Nhưng vừa mở cửa phòng ra thì hắn liền bị chính suy đoán vừa rồi vả mặt.
Một túi giấy lớn bằng bàn tay treo trên tay nắm cửa, mặt trên vẽ thủ công sao trời, nhìn qua thực tinh xảo.
Dương Tinh Vũ tò mò mở túi giấy ra, hương thơm sữa ngọt của kẹo liền toả ra, hắn không nhịn được mà ngâm nga một tiếng.
Vốn dĩ đã đói, bị vị ngọt này kích thích, bụng kêu càng dữ dội.
Dương Tinh Vũ trực tiếp bóc một viên kẹo sữa bỏ vào miệng, hương sữa liền ngập tràn, vị ngọt vừa đủ, một chút cũng không ngán.
Hắn vừa lòng dùng sức cắn hai miếng, tiện tay mở giấy nhắn trong túi giấy ra.
Chỉ thấy bức thư viết: Xin chào, tôi là người ở sống cách vách, túi đất trồng hoa của nhà tôi bị hỏng nên tôi chỉ có thể tạm thời để đất trên ban công, tôi thấy bụi đất bay qua nhà anh, thật sự xin lỗi, tôi sẽ mau chóng dọn dẹp, nếu anh có quét dọn thì tôi sẵn lòng giúp đỡ.
Chữ viết tinh tế, hơi tròn trịa, nhìn qua còn rất đáng yêu.
Chỉ xem tờ giấy nhắn mà một đống kẹo sữa chỉ còn lại ba viên.
Dương Tinh Vũ đem kẹo bỏ vào túi, treo giấy nhắn cùng túi giấy trên tay nắm cửa phía trong, đi giày rồi xuống lầu.
Trong miệng vẫn còn vị ngọt chưa tan hết, cậu vừa đi vừa tự mình lẩm bẩm: "Hàng xóm mới cũng không tệ lắm."
Dưới lầu.
Âm thanh của máy kéo nhỏ dần, cuối cùng hoàn toàn biến mất.
Đường Hiệt nhìn chằm chằm hướng máy kéo rời đi, trống vắng lại an tĩnh.
Trong lòng đột nhiên cảm thấy đau nhói, cúi đầu nhìn thấy xe máy điện có thể hoà vào đồng cỏ xanh tươi mà mẹ hắn chuẩn bị, trong lòng càng chua xót.
Dù lớn vậy rồi cậu cũng chưa từng sống xa cha mẹ đâu, vốn dĩ cho rằng chuyển đến Trường Thanh là được tự do, không nghĩ tới cha mẹ mới rời đi, cậu liền có chút nhớ họ.
"Phấn chấn lên! Chớ quên mày còn có nhiệm vụ đấy!"
Đường Hiệt dùng sức vỗ vỗ mặt mình, làn da trắng nõn nháy mắt ửng đỏ.
Hắn tháo mũ rơm xuống, đội mũ bảo hiểm lên, nhấc đôi chân thon dài ngồi vào xe máy điện, thử vặn ga, xe di chuyển một chút...... Chậm rì rì chạy đi.
"Không tồi không tồi, so với chiếc xe cũ thì chạy êm hơn rất nhiều, cũng không biết chạy trong thành phố có dễ không...........Khi trước ở nông thôn nhưng thật ra đường lại thông thoáng, dễ đi."
Đường Hiệt lẩm bẩm một mình, lái xe máy điện ra khỏi tiểu khu.
Cậu vừa mới đi không bao lâu, Dương Tinh Vũ đã xuống lầu, đi ngang qua bãi đỗ xe, hắn theo bản năng nhìn vị trí máy kéo đỗ trước đó, nhìn chằm chằm vào hai vết bánh xe rõ ràng khác nhau rồi cười ngây ngô trong chốc lát mới chạy đến chợ đêm.
Tiểu khu nơi Đường Hiệt sống là chỗ hẻo lánh, nhưng xung quanh đã hình thành một khu thương mại nhỏ hoàn chỉnh, cửa hàng lớn bé đều có đủ, muốn cái gì đều có thể đến mua.
Cậu lái xe chậm rì rì, đi theo chỉ dẫn của điện thoại tìm được một cửa hàng nông trại chuyên bán giống rau quả cùng hạt giống cây.
Không biết có phải bị cha mẹ ảnh hưởng hay không, cậu nhìn ban công nhỏ rộng rãi nhà mình, liền muốn trồng cây gì đó. Sau khi cha cậu biết ý nghĩ đó, liền tặng cho cậu rất nhiều hoa và đất trước khi rời đi.
Vốn dĩ Đường Hiệt muốn trồng một ít hoa và cây cỏ, nhưng vừa rồi, cậu đột nhiên thay đổi ý định, thay vì trồng những loại đẹp mắt, còn không bằng trồng loại ăn ngon!
Chủ cửa hàng nông trại là một người đàn ông mập mạp, thấy hiếm khi có chàng trai trẻ đến mua, ông liền thân thiết hỏi: "Tiểu tử, cậu muốn mua gì nha?"
Đường Hiệt nghĩ nghĩ, hỏi: "Bác, bác có giống cà chua không? Con muốn hai cây, sau đó là một ít hạt giống dưa chuột."
"Nhà con có đất không?"
"Chậu hoa không được ạ?"
Ông chủ bật cười một tiếng: "Cháu muốn trồng giống cà chua nào bằng chậu hoa a, từng đó cũng đủ trồng rồi, cháu lấy một ít hạt giống cà chua bi là được."
Đường Hiệt vừa nghe cũng không rắc rối, lớn giọng nói: "Được ạ! Bác có kinh nghiệm, cháu nghe bác, vậy đổi thành hạt giống cà chua bi."
Cậu lại cười lộ răng nanh nói: "Bác, bác có thể giới thiệu cho cháu một số loại rau củ quả khác trồng trong chậu hoa đi ạ."
Cậu cứ luôn miệng gọi bác, mỉm cười vui vẻ.
Ông chủ trong lòng rất vui, không chỉ giới thiệu cho cậu mấy loại cây, mà còn kiên nhẫn nói chỉ cậu cách trồng từng loại.
Đường Hiệt cũng không làm lấy lệ, nghiêm túc lấy giấy bút ghi lại lời ông chủ nói, tuy rằng phần lớn cậu đã học ở quê, bất quá trồng trong chậu hoa vẫn có chút khác biệt.
"Tiểu trang*, có vấn đề gì thắc mắc cứ tới hỏi ta a!"
*tiểu trang: chủ một khu vườn nhỏ, ý nói trêu đùa Đường Hiệt.
Trước khi Đường Hiệt rời đi, cậu đã kịp làm quen với ông chủ rồi.
Cậu xách theo hạt giống cùng một túi nặng trĩu gồm dung dịch dinh dưỡng và thuốc chống côn trùng mà ông chủ đưa, cười cười, phất tay chào: "Được rồi ạ! Hẹn gặp lại, bác Lý."
Cậu dành thời gian ở trong tiệm cây khá nhiều, từ lúc đang có ánh mặt trời, hiện tại đèn đường đã rọi sáng rồi.
Thành phố S ban đêm mát mẻ thật, những người thích ở nhà vào ban ngày thì ban đêm cũng ra ăn uống, chơi đùa, đi dạo phố, hoặc dắt chó đi dạo.
Đường Hiệt dứt khoát đẩy xe máy điện đi giữa dòng người, lúc ngang qua một hiệu sách, cậu nghĩ cũng sắp đi học, nên mua luôn tất cả sách vở, đồ dùng mình cần thiết.
Cậu chậm rì rì trở về, đột nhiên ngửi được hỗn hợp mùi cây thì là với lòng rán.
Đường Hiệt hít hít mũi, dễ dàng phát hiện ra khu chợ đêm, vô số quầy hàng nhỏ nối đuôi nhau từ đầu đến cuối, chiếm hết hai con phố.
Cậu nuốt nước miếng, cất xe máy điện ở chỗ ít người rồi lao vào phố ăn vặt.
Thời điểm cậu trở lại, tay trái cầm mì căn, ít mực, tay phải cầm bánh mì ngọt và trà sữa, trong miệng còn nhai một miếng dứa nhỏ.
Cậu ngồi dựa vào xe máy điện, một bên nhìn người lui tới chợ đêm, một bên ăn sạch đồ ăn trong tay, cuối cùng uống hết ly trà sữa, sau đó hài lòng nấc lên một cái.
"Thoải mái!"
Cậu vỗ vỗ bụng, nỗi nhớ nhung cha mẹ ở quê cũng theo đó mà biến mất.
Nếu vợ chồng Đường Huy Hoằng nhìn thấy tính tình con trai họ, chắc cũng không biết nói gì hơn.
Đường Hiệt mua khăn giấy ướt từ khu chợ đêm, lau miệng và tay xong định trở về, cùng lúc đó nghe được tiếng cãi vã.
Cậu nhíu mày, do dự có nên qua xem hay không, nơi phát sinh cãi vã là hẻm sau chợ đêm, không sâu, dễ dàng nhìn thấy tình huống bên trong thế nhưng lại tương đối hẻo lánh, hơn nữa, chợ đêm khá ầm ĩ, rất khó bị người ta phát hiện cãi vã.
Đường Hiệt đẩy xe máy điện, đảm bảo không phát ra âm thanh nào, rồi theo ngõ nhỏ đi vài bước.
Nhìn một chút thì thấy một nhóm người đang vây quanh một thiếu niên mặc áo thể thao đen.
Thiếu niên này vai rộng, eo thon, người cao chân dài, đá được cái nào thì cứ đá, đám người kia nhất thời không lại gần hắn.
Nhưng thời gian lâu khó tránh khỏi sơ suất, chỉ thấy một người tóc vàng giơ gậy gộc hướng về phía thanh niên mặc đồ đen đánh vào lưng, còn rống to: " Chà! Dương Tinh Vũ, tên khốn kiếp, vậy mà lại để bố mày bắt được!"
Thiếu niên mặc đồ đen phản ứng không kịp liền ăn một gậy, thân thể lảo đảo trực tiếp ngã trên mặt đất, một đám người nhân cơ hội ùa lên tay đấm chân đá.
Thiếu niên chỉ có thể cuộn tròn thân thể, cố gắng bảo vệ những nơi quan trọng trên người.
Nhóm người liền cho rằng bản thân đang ở thế thượng phong, đột nhiên trong ngõ nhỏ truyền ra tiếng ống thép xẹt qua tường, bén nhọn chói tai, hơn nữa tốc độ cực nhanh.
Ngay sau đó một chiếc xe máy điện màu xanh vọt ra, không quan tâm mà đâm thẳng về hướng đám người đó.
Mọi người được một phen sững sờ, cũng không biết xe máy này của ai, chỉ biết người nọ có làn da trắng nõn, đáng tiếc mặt bị mũ bảo hiểm màu đen che đậy kín mít, căn bản là không thấy rõ khuôn mặt.
Mặc dù xe máy điện không có lực mạnh như ô tô, nhưng người ta vẫn không thể chống lại nó, càng đừng nói chủ nhân của xe máy điện kia trong tay còn xách theo ống thép, ai cản đường cậu, cậu liền dùng ống thép đánh.
Mặc dù xe máy điện không giống xe máy giống nhau như vậy có lực đánh vào, nhưng người như cũ vô pháp dùng thân thể của mình đi chống cự, càng đừng nói kia xe máy điện chủ nhân trong tay còn xách theo ống thép, ai chống đỡ hắn lộ, hắn liền dùng ống thép kén ai.
Đám người theo bản năng liền rút lui.
Xe máy điện màu xanh thông thuận mà đi thẳng đến chỗ Dương Tinh Vũ.
Nhưng vẫn luôn có những kẻ cứng đầu tồn tại.
Tên tóc vàng thật vất vả mới có một lần bắt được Dương Tinh Vũ, đương nhiên không dễ dàng từ bỏ.
Hắn giơ gậy hướng xe máy điện ngày càng đến gần mà rống to: "Mày, mẹ nó dừng lại cho tao!"
Xe máy điện không có giảm tốc độ mà còn càng lúc càng nhanh, hướng xe cũng nhắm chuẩn tên tóc vàng.
Ngay lúc người và xe sắp đến gần, tên tóc vàng kiền xin thua, thét chói tai một tiếng rồi nhanh chóng lui về phía sau, hai chân mềm nhũn ngã ngồi trên trên mặt đất: "Thằng điên chui đâu ra vậy!"
"Lên xe!"
Đường Hiệt căn bản không quan tâm tên tóc vàng, vươn tay nói với Dương Tinh Vũ đang ngồi trên mặt đất.
Dương Tinh Vũ liếc đến băng dán cá nhân trên ngón tay cậu, một chút cũng không do dự, bắt lấy tay cậu mượn lực nhảy dậy, chân dài liền ngồi lên ghế sau xe máy điện.
Xe máy điện ong ong một tiếng rồi lao đi, để lại đám người sững sờ tại chỗ.
Thật lâu sau, tên tóc vàng mới lấy lại tinh thần, hỏi đồng bọn xung quanh: "Xe máy điện cũng có thể mạnh như vậy?"
========
Tác giả có lời muốn nói:
Dương Tinh Vũ: Người ta đều dùng xe gắn máy để tẩu thoát, em ngược lại hay lắm, cứ vậy mà lái xe máy điện!
Đường Hiệt: Phải chấp nhận thôi! Kém hơn chút nữa là thành xe đạp đấy.
【Lưu ý: Bản thân Đường Hiệt rất ngọt ngào rất ngoan, bất quá có chút phản nghịch. Lúc đầu, tôi để cậu ta lái một chiếc mô tô hạng nặng, nhưng tôi đã kiểm tra lại, muốn lái mô tô hạng nặng cần phải có bằng lái và trên hai mươi tuổi vì thế tôi thay bằng xe máy điện. Một số xe máy điện cũng yêu cầu bằng lái xe tuy nhiên trong truyện là xe không có động cơ và không cần bằng lái. Mọi người nhớ đừng học cách đi xe liều lĩnh của Đường Hiệt nha~】
Mì căn:
Miệng Vương Chúc Kỳ tựa như pháo hoa, nổ lốp bốp liên tiếp, căn bản không cho Dương Tinh Vũ cơ hội từ chối, cuộc gọi thoại liền chuyển thành lời mời video.
Dương Tinh Vũ nhẫn nhịn bấm chấp nhận, trên màn hình di động liền xuất hiện một gương mặt phóng to, bởi vì dí sát màn hình nên hắn thậm chí có thể nhìn hàng mi thưa thớt của đối phương.
"Vũ ca, không gặp có một kì nghỉ hè mà anh đẹp trai hẳn! Máy kéo đâu! Mau cho em xem!"
"Này, không gặp một kì nghỉ hè thôi mà miệng lại mỏng* hơn rồi, nói thêm vài câu nghe coi."
*miệng mỏng: ý nói cô em khéo nịnh.
Dương Tinh Vũ đem máy ảnh quay chiếc máy kéo dưới lầu.
Vương Chúc Kỳ không thèm để ý chuyện vừa rồi, trực tiếp cười to một trận: "Ha ha ha ha! Được đấy! So với xe thể thao còn phong cách hơn, bất quá không phải chiếc ngũ thải ban lam hắc của học sinh chuyển trường a."
"Không biết là của ai, nếu không có việc gì thì cúp máy đi, anh phải đi tìm cái gì ăn đã, ngủ nguyên một ngày giờ đói muốn chết."
Bụng Dương Tinh Vũ rất phối hợp kêu một tiếng.
Khi ngón tay vừa di chuyển đến nút cúp máy, hắn liền thấy trong màn hình có ba người đang đi tới chiếc máy kéo màu đỏ kia, mắt hắn dán chặt vào thiếu niên mặc đồ trắng ở giữa, ngón tay liền dừng một chút, xem ra đây là hàng xóm mới của hắn rồi.
"Vũ ca, anh đừng cúp máy, anh muốn ăn cái gì em đưa qua cho!"
Dương Tinh Vũ thất thần nói: "Làm gì, bố đây không tàn phế, không cần phải hầu hạ sớm như vậy."
Ánh mắt hắn vẫn hướng đến ba người trên màn hình.
Hai người trưởng thành vẫn luôn cùng thiếu niên nói cái gì đó, hắn xoa xoa đôi mắt, lúc này mới thấy rõ thiếu niên, đầu đội mũ rơm, một thân áo trắng ngắn tay, quần đùi rộng cộng thêm một đôi dép lào, hắn cười một tiếng, thật tuỳ ý!
"Vũ ca, Vũ ba ba à, em nói nghiêm túc đấy, tên họ Triệu biết anh về rồi, còn đang tìm anh ngoài đường cái đấy." Vương Chúc Kỳ hiếm khi hạ giọng xuống.
"A, thật thú vị, cậu ta tìm anh, anh liền không ra khỏi nhà," Dương Tinh Vũ cười lạnh, "Vậy cậu ta tìm anh cả đời, anh liền trốn cả đời a."
"Không phải ý đó, là em nói sai, nếu không như vậy đi Vũ ca, giờ em đi tìm anh, hai ta cùng nhau ra ngoài còn không được sao?"
"Em như con gái đi vệ sinh nha...... Còn cùng nhau."
Dương Tinh Vũ nhếch miệng vẻ ghét bỏ, "Em đừng tới đây, trực tiếp đến chợ đêm đi, anh chờ em ở đó."
"Được rồi! Em xuất phát liền đây! Vũ ca, anh nhất định phải chờ em a!"
Vương Chúc Kỳ phải nghe câu ậm ừ cho có lệ của anh, rồi mới vội vàng tắt video call.
Dương Tinh Vũ đứng ở trên ban công, đầu ngửa ra sau, hầu kết vốn đã nhô ra lại càng hiện rõ thêm, hắn dùng sức vươn hai tay ra phía sau để thư giãn thân thể, khớp xương ngón tay rõ ràng nắm lấy nhau, xương cốt tức khắc phát ra tiếng rắc rắc, cổ và vai trở nên thoải mái hẳn.
Thịch thịch thịch ——-
Một âm thanh mãnh liệt vang lên, Dương Tinh Vũ bị hoảng sợ, chỉ thiếu rụt cổ, hắn kinh ngạc nhìn xuống dưới lầu, hoá ra là tiếng của máy kéo.
Thiếu niên ăn mặc giản dị kia bị bỏ lại ở bãi đỗ xe, cánh tay mảnh khảnh còn đang dùng sức vẫy vẫy với chiếc máy kéo đi càng ngày càng xa kia.
Dương Tinh Vũ lắc lắc cái đầu còn đang bị choáng, nhanh chóng quay người đi vào phòng, tiện tay đóng cửa sổ ban công lại, âm thanh thịch thịch thịch mới đỡ hơn một chút.
Hắn thay một cái quần thể thao màu đen cùng cái áo ngắn tay rộng thùng thình màu xám, lộ ra cánh tay thon chắc hữu lực, mạch máu dưới làn da ngăm đen hơi nhô lên, cho thấy một thiếu niên đặc biệt có sức sống.
"Hàng xóm mới này rốt cuộc là ai vậy?"
Dương Tinh Vũ nói thầm một câu, hắn cảm thấy hàng xóm mới này không chú ý đến người khác, ban công thì đầy đất, máy kéo thì làm phiền mọi người a, còn lái vào khu dân cư.
Nhưng vừa mở cửa phòng ra thì hắn liền bị chính suy đoán vừa rồi vả mặt.
Một túi giấy lớn bằng bàn tay treo trên tay nắm cửa, mặt trên vẽ thủ công sao trời, nhìn qua thực tinh xảo.
Dương Tinh Vũ tò mò mở túi giấy ra, hương thơm sữa ngọt của kẹo liền toả ra, hắn không nhịn được mà ngâm nga một tiếng.
Vốn dĩ đã đói, bị vị ngọt này kích thích, bụng kêu càng dữ dội.
Dương Tinh Vũ trực tiếp bóc một viên kẹo sữa bỏ vào miệng, hương sữa liền ngập tràn, vị ngọt vừa đủ, một chút cũng không ngán.
Hắn vừa lòng dùng sức cắn hai miếng, tiện tay mở giấy nhắn trong túi giấy ra.
Chỉ thấy bức thư viết: Xin chào, tôi là người ở sống cách vách, túi đất trồng hoa của nhà tôi bị hỏng nên tôi chỉ có thể tạm thời để đất trên ban công, tôi thấy bụi đất bay qua nhà anh, thật sự xin lỗi, tôi sẽ mau chóng dọn dẹp, nếu anh có quét dọn thì tôi sẵn lòng giúp đỡ.
Chữ viết tinh tế, hơi tròn trịa, nhìn qua còn rất đáng yêu.
Chỉ xem tờ giấy nhắn mà một đống kẹo sữa chỉ còn lại ba viên.
Dương Tinh Vũ đem kẹo bỏ vào túi, treo giấy nhắn cùng túi giấy trên tay nắm cửa phía trong, đi giày rồi xuống lầu.
Trong miệng vẫn còn vị ngọt chưa tan hết, cậu vừa đi vừa tự mình lẩm bẩm: "Hàng xóm mới cũng không tệ lắm."
Dưới lầu.
Âm thanh của máy kéo nhỏ dần, cuối cùng hoàn toàn biến mất.
Đường Hiệt nhìn chằm chằm hướng máy kéo rời đi, trống vắng lại an tĩnh.
Trong lòng đột nhiên cảm thấy đau nhói, cúi đầu nhìn thấy xe máy điện có thể hoà vào đồng cỏ xanh tươi mà mẹ hắn chuẩn bị, trong lòng càng chua xót.
Dù lớn vậy rồi cậu cũng chưa từng sống xa cha mẹ đâu, vốn dĩ cho rằng chuyển đến Trường Thanh là được tự do, không nghĩ tới cha mẹ mới rời đi, cậu liền có chút nhớ họ.
"Phấn chấn lên! Chớ quên mày còn có nhiệm vụ đấy!"
Đường Hiệt dùng sức vỗ vỗ mặt mình, làn da trắng nõn nháy mắt ửng đỏ.
Hắn tháo mũ rơm xuống, đội mũ bảo hiểm lên, nhấc đôi chân thon dài ngồi vào xe máy điện, thử vặn ga, xe di chuyển một chút...... Chậm rì rì chạy đi.
"Không tồi không tồi, so với chiếc xe cũ thì chạy êm hơn rất nhiều, cũng không biết chạy trong thành phố có dễ không...........Khi trước ở nông thôn nhưng thật ra đường lại thông thoáng, dễ đi."
Đường Hiệt lẩm bẩm một mình, lái xe máy điện ra khỏi tiểu khu.
Cậu vừa mới đi không bao lâu, Dương Tinh Vũ đã xuống lầu, đi ngang qua bãi đỗ xe, hắn theo bản năng nhìn vị trí máy kéo đỗ trước đó, nhìn chằm chằm vào hai vết bánh xe rõ ràng khác nhau rồi cười ngây ngô trong chốc lát mới chạy đến chợ đêm.
Tiểu khu nơi Đường Hiệt sống là chỗ hẻo lánh, nhưng xung quanh đã hình thành một khu thương mại nhỏ hoàn chỉnh, cửa hàng lớn bé đều có đủ, muốn cái gì đều có thể đến mua.
Cậu lái xe chậm rì rì, đi theo chỉ dẫn của điện thoại tìm được một cửa hàng nông trại chuyên bán giống rau quả cùng hạt giống cây.
Không biết có phải bị cha mẹ ảnh hưởng hay không, cậu nhìn ban công nhỏ rộng rãi nhà mình, liền muốn trồng cây gì đó. Sau khi cha cậu biết ý nghĩ đó, liền tặng cho cậu rất nhiều hoa và đất trước khi rời đi.
Vốn dĩ Đường Hiệt muốn trồng một ít hoa và cây cỏ, nhưng vừa rồi, cậu đột nhiên thay đổi ý định, thay vì trồng những loại đẹp mắt, còn không bằng trồng loại ăn ngon!
Chủ cửa hàng nông trại là một người đàn ông mập mạp, thấy hiếm khi có chàng trai trẻ đến mua, ông liền thân thiết hỏi: "Tiểu tử, cậu muốn mua gì nha?"
Đường Hiệt nghĩ nghĩ, hỏi: "Bác, bác có giống cà chua không? Con muốn hai cây, sau đó là một ít hạt giống dưa chuột."
"Nhà con có đất không?"
"Chậu hoa không được ạ?"
Ông chủ bật cười một tiếng: "Cháu muốn trồng giống cà chua nào bằng chậu hoa a, từng đó cũng đủ trồng rồi, cháu lấy một ít hạt giống cà chua bi là được."
Đường Hiệt vừa nghe cũng không rắc rối, lớn giọng nói: "Được ạ! Bác có kinh nghiệm, cháu nghe bác, vậy đổi thành hạt giống cà chua bi."
Cậu lại cười lộ răng nanh nói: "Bác, bác có thể giới thiệu cho cháu một số loại rau củ quả khác trồng trong chậu hoa đi ạ."
Cậu cứ luôn miệng gọi bác, mỉm cười vui vẻ.
Ông chủ trong lòng rất vui, không chỉ giới thiệu cho cậu mấy loại cây, mà còn kiên nhẫn nói chỉ cậu cách trồng từng loại.
Đường Hiệt cũng không làm lấy lệ, nghiêm túc lấy giấy bút ghi lại lời ông chủ nói, tuy rằng phần lớn cậu đã học ở quê, bất quá trồng trong chậu hoa vẫn có chút khác biệt.
"Tiểu trang*, có vấn đề gì thắc mắc cứ tới hỏi ta a!"
*tiểu trang: chủ một khu vườn nhỏ, ý nói trêu đùa Đường Hiệt.
Trước khi Đường Hiệt rời đi, cậu đã kịp làm quen với ông chủ rồi.
Cậu xách theo hạt giống cùng một túi nặng trĩu gồm dung dịch dinh dưỡng và thuốc chống côn trùng mà ông chủ đưa, cười cười, phất tay chào: "Được rồi ạ! Hẹn gặp lại, bác Lý."
Cậu dành thời gian ở trong tiệm cây khá nhiều, từ lúc đang có ánh mặt trời, hiện tại đèn đường đã rọi sáng rồi.
Thành phố S ban đêm mát mẻ thật, những người thích ở nhà vào ban ngày thì ban đêm cũng ra ăn uống, chơi đùa, đi dạo phố, hoặc dắt chó đi dạo.
Đường Hiệt dứt khoát đẩy xe máy điện đi giữa dòng người, lúc ngang qua một hiệu sách, cậu nghĩ cũng sắp đi học, nên mua luôn tất cả sách vở, đồ dùng mình cần thiết.
Cậu chậm rì rì trở về, đột nhiên ngửi được hỗn hợp mùi cây thì là với lòng rán.
Đường Hiệt hít hít mũi, dễ dàng phát hiện ra khu chợ đêm, vô số quầy hàng nhỏ nối đuôi nhau từ đầu đến cuối, chiếm hết hai con phố.
Cậu nuốt nước miếng, cất xe máy điện ở chỗ ít người rồi lao vào phố ăn vặt.
Thời điểm cậu trở lại, tay trái cầm mì căn, ít mực, tay phải cầm bánh mì ngọt và trà sữa, trong miệng còn nhai một miếng dứa nhỏ.
Cậu ngồi dựa vào xe máy điện, một bên nhìn người lui tới chợ đêm, một bên ăn sạch đồ ăn trong tay, cuối cùng uống hết ly trà sữa, sau đó hài lòng nấc lên một cái.
"Thoải mái!"
Cậu vỗ vỗ bụng, nỗi nhớ nhung cha mẹ ở quê cũng theo đó mà biến mất.
Nếu vợ chồng Đường Huy Hoằng nhìn thấy tính tình con trai họ, chắc cũng không biết nói gì hơn.
Đường Hiệt mua khăn giấy ướt từ khu chợ đêm, lau miệng và tay xong định trở về, cùng lúc đó nghe được tiếng cãi vã.
Cậu nhíu mày, do dự có nên qua xem hay không, nơi phát sinh cãi vã là hẻm sau chợ đêm, không sâu, dễ dàng nhìn thấy tình huống bên trong thế nhưng lại tương đối hẻo lánh, hơn nữa, chợ đêm khá ầm ĩ, rất khó bị người ta phát hiện cãi vã.
Đường Hiệt đẩy xe máy điện, đảm bảo không phát ra âm thanh nào, rồi theo ngõ nhỏ đi vài bước.
Nhìn một chút thì thấy một nhóm người đang vây quanh một thiếu niên mặc áo thể thao đen.
Thiếu niên này vai rộng, eo thon, người cao chân dài, đá được cái nào thì cứ đá, đám người kia nhất thời không lại gần hắn.
Nhưng thời gian lâu khó tránh khỏi sơ suất, chỉ thấy một người tóc vàng giơ gậy gộc hướng về phía thanh niên mặc đồ đen đánh vào lưng, còn rống to: " Chà! Dương Tinh Vũ, tên khốn kiếp, vậy mà lại để bố mày bắt được!"
Thiếu niên mặc đồ đen phản ứng không kịp liền ăn một gậy, thân thể lảo đảo trực tiếp ngã trên mặt đất, một đám người nhân cơ hội ùa lên tay đấm chân đá.
Thiếu niên chỉ có thể cuộn tròn thân thể, cố gắng bảo vệ những nơi quan trọng trên người.
Nhóm người liền cho rằng bản thân đang ở thế thượng phong, đột nhiên trong ngõ nhỏ truyền ra tiếng ống thép xẹt qua tường, bén nhọn chói tai, hơn nữa tốc độ cực nhanh.
Ngay sau đó một chiếc xe máy điện màu xanh vọt ra, không quan tâm mà đâm thẳng về hướng đám người đó.
Mọi người được một phen sững sờ, cũng không biết xe máy này của ai, chỉ biết người nọ có làn da trắng nõn, đáng tiếc mặt bị mũ bảo hiểm màu đen che đậy kín mít, căn bản là không thấy rõ khuôn mặt.
Mặc dù xe máy điện không có lực mạnh như ô tô, nhưng người ta vẫn không thể chống lại nó, càng đừng nói chủ nhân của xe máy điện kia trong tay còn xách theo ống thép, ai cản đường cậu, cậu liền dùng ống thép đánh.
Mặc dù xe máy điện không giống xe máy giống nhau như vậy có lực đánh vào, nhưng người như cũ vô pháp dùng thân thể của mình đi chống cự, càng đừng nói kia xe máy điện chủ nhân trong tay còn xách theo ống thép, ai chống đỡ hắn lộ, hắn liền dùng ống thép kén ai.
Đám người theo bản năng liền rút lui.
Xe máy điện màu xanh thông thuận mà đi thẳng đến chỗ Dương Tinh Vũ.
Nhưng vẫn luôn có những kẻ cứng đầu tồn tại.
Tên tóc vàng thật vất vả mới có một lần bắt được Dương Tinh Vũ, đương nhiên không dễ dàng từ bỏ.
Hắn giơ gậy hướng xe máy điện ngày càng đến gần mà rống to: "Mày, mẹ nó dừng lại cho tao!"
Xe máy điện không có giảm tốc độ mà còn càng lúc càng nhanh, hướng xe cũng nhắm chuẩn tên tóc vàng.
Ngay lúc người và xe sắp đến gần, tên tóc vàng kiền xin thua, thét chói tai một tiếng rồi nhanh chóng lui về phía sau, hai chân mềm nhũn ngã ngồi trên trên mặt đất: "Thằng điên chui đâu ra vậy!"
"Lên xe!"
Đường Hiệt căn bản không quan tâm tên tóc vàng, vươn tay nói với Dương Tinh Vũ đang ngồi trên mặt đất.
Dương Tinh Vũ liếc đến băng dán cá nhân trên ngón tay cậu, một chút cũng không do dự, bắt lấy tay cậu mượn lực nhảy dậy, chân dài liền ngồi lên ghế sau xe máy điện.
Xe máy điện ong ong một tiếng rồi lao đi, để lại đám người sững sờ tại chỗ.
Thật lâu sau, tên tóc vàng mới lấy lại tinh thần, hỏi đồng bọn xung quanh: "Xe máy điện cũng có thể mạnh như vậy?"
========
Tác giả có lời muốn nói:
Dương Tinh Vũ: Người ta đều dùng xe gắn máy để tẩu thoát, em ngược lại hay lắm, cứ vậy mà lái xe máy điện!
Đường Hiệt: Phải chấp nhận thôi! Kém hơn chút nữa là thành xe đạp đấy.
【Lưu ý: Bản thân Đường Hiệt rất ngọt ngào rất ngoan, bất quá có chút phản nghịch. Lúc đầu, tôi để cậu ta lái một chiếc mô tô hạng nặng, nhưng tôi đã kiểm tra lại, muốn lái mô tô hạng nặng cần phải có bằng lái và trên hai mươi tuổi vì thế tôi thay bằng xe máy điện. Một số xe máy điện cũng yêu cầu bằng lái xe tuy nhiên trong truyện là xe không có động cơ và không cần bằng lái. Mọi người nhớ đừng học cách đi xe liều lĩnh của Đường Hiệt nha~】
Mì căn:
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất