Chương 20
Chém Tề gia nghìn đao.
Tề Thiên Dương cảm thấy mình dường như lại bị nhốt vào giới lao, bốn phía đưa tay không thấy năm ngón, cũng chẳng có gió, tối tăm khiến người ta hoảng hốt, nhưng dưới chân, lại tựa như cưỡi mây đạp gió, tiến lên nhanh chóng.
Tiến lên dù nhanh, đường lại như không có điểm cuối.
Không biết qua bao lâu, trước mắt mới có một tia sáng nhạt chiếu tới, cậu muốn chạy về hướng tia sáng kia, dưới chân lại như mọc rễ dịch chân không động.
Càng nóng ruột, cách đạo quang kia càng xa.
Khoan đã!
Tiết tấu này!
Không phải sắp đến thời điểm sau cùng Ngũ Thành Minh dùng để thử thách nam chính đó sao?
Thần trí Tề Thiên Dương bị một bút này làm cho đầu óc mù mờ, chẳng trách cậu mờ mịt, trên thực tế chúng nhân Ngũ Thành Minh cũng mờ mịt như cậu.
Mọi người đều biết, Ngũ Thành Minh chính là nơi chờ lịch kiếp của đại năng tu chân giới sau khi tu vi đạt đến kỳ Độ Kiếp, thời điểm đông nhất có hơn ba mươi vị đại năng kỳ Độ Kiếp đồng thời cư trú. Chỉ là bây khá quạnh quẽ, gộp lại cũng chỉ có mười hai vị, trong đó, người nhà họ Tề miễn cưỡng chiếm một nửa.
Con cháu Tề gia toàn là hạng người thiên tư tung hoành ngang dọc, rất ít người độ kiếp thất bại binh giải làm tán tiên, mọi việc có được tất có mất, tông môn thượng giới cơ hồ đều là tán tiên chấp chưởng, tiên-phàm không thông, Tề gia tại tu chân giới thế lực phi thường vi diệu, một mặt mọi người vừa ước ao vừa đố kị thiên tư của bọn họ, mặt khác liền không khỏi xem thường: Thiên tư có tốt đi nữa thì sao chứ? Trăm tuổi thành tiên có làm sao nữa đâu? Vẫn không che chở được con cháu nhà mình? Dù cho tán tiên so với chân tiên như giun dế, nhưng giun dế, các ngươi cũng giẫm không được.
Mười năm trước, một vị tán tiên duy nhất của Tề gia cửu kiếp độ thành, theo bước chân tổ tiên phi thăng mất, có tán tiên trấn giữ gia tộc, tông môn, đều có chút rục rịch.
Cũng chính vì vậy, trong nguyên văn mới có mảnh vỡ Càn Khôn Đồ xuất thế, những nguy cơ của Tề gia trong nội dung truyện gì đó.
Nhưng mà mẹ nó chứ bây giờ không giống! Tề Thần Hiên tên tiểu tử thúi này cư nhiên độ kiếp thất bại! Ông ta chuyển sang tu tán tiên a a a a a!
Giời ạ năm đó một người một kiếm khuấy động phong vân thiên hạ Tề! Thần! Hiên!
Ông! Độ! Kiếp! Thất! Bại! Rồi!
Thực sự mỗi một từ đều đệch mợ nó*. (Nguyên văn 槽点满满 … tra baidu thấy vậy không phải tiện tay đâu =]]])
Được rồi, trên thực tế người trong giới Tu Chân cũng rất ấm ức, nếu người khác không vượt qua thiên kiếp phản ứng đầu tiên của bọn họ chính là a ha ha ha hàng này thật xui xẻo, dám chắc thần hồn câu diệt rồi đi? Gặp phải người nhà họ Tề, phản ứng đầu tiên là: Mẹ kiếp! Súc sinh này cư nhiên chưa đi!
↑
Loại cảm giác đau “bi” vi diệu này…
Lần này Tề Thần Hiên chuyển tu tán tiên, càng làm cho người ta nát bi, trời ơi đây là kiếm tu đó! Kiếm tu nghìn tuổi nhuệ khí chưa hết thịnh! Ông ta đến cùng tại sao lại độ kiếp thất bại a a a a a!
“Thần Hiên huynh…” Một gã đại năng kỳ Độ Kiếp ngồi phía chủ vị bất đắc dĩ nói: “Sơ khảo là ảo cảnh Minh Tâm, ngươi cũng thái quá rồi.”
Bên trong huyễn cảnh bên dưới, đều là thiên kiêu năm trăm tuổi trở xuống, số mệnh như hồng nhạn, mạng mỗi người chuẩn tiên, dùng… thủ đoạn đơn giản thô bạo như vậy, sợ sẽ đánh mất anh tài a!
Thanh niên được gọi là Thần Hiên huynh ngáp một cái, cặp mắt đào hoa xinh đẹp híp híp, âm thanh lười biếng: “Khát nước ba ngày, ta cũng không phải cá, chỉ cần một nắm là đủ rồi, xem duyên phận đi.”
Người kia không khuyên nữa, đưa ánh mắt về phía giữa sân, không khỏi kinh ngạc “Ồ” một tiếng.
Tề Thần Hiên mở đôi mắt lười nhác, theo thần thức đại năng kia quét tới, cũng khá kinh ngạc.
Chỉ thấy giữa sân một người quần áo chật vật, vết máu loang lổ, bước chân cũng rất phù phiếm, hiển nhiên là trước khi tới đã bị trọng thương, nhưng hai mắt hắn thanh minh, trong một mảnh sương mù không tiến lại lùi, cơ hồ muốn đi đến chính giữa.
“Tâm linh thanh minh, tiên căn thượng thượng, chỉ bằng cơ thể trọng thương đi tới bây giờ, ý chí xa hơn người a!”
“Hay, hay, nếu Thần Hiên kiếm tiên không thu người này, vậy vào làm môn hạ ta đi.”
“Khí thế kia, là kiếm tu? Hiếm thấy.”
…
Các đại năng ở chủ vị nghị luận không ngớt.
Phía đông chợt có một áng lửa ngút trời, lửa kia rõ ràng ánh lên kim sắc, vừa cháy đã thiếu hết một mảng sương mù thật lớn, vì chủ nhân chiếu sáng một con đường giữa chốn hư không.
Một đám đại năng nhao nhao nhìn lại, liền cả kinh: “Long tâm hoả, con cháu Cố gia thế hệ này cư nhiên mạnh đến mức này sao?”
Trong đó một vị luyện đan sư áo bào trắng thêu chỉ vàng nở nụ cười thận trọng: “Không ngờ ba mươi năm trước từ biệt, Thiên Hàn dĩ nhiên đột phá tới Địa cấp, tu vi cũng là đề cao rất nhiều, tốt! Tốt!”
Tề Thần Hiên híp mắt cười: “Tiểu tử thúi nhà chúng ta không chịu thua kém, đã sáu trăm tuổi mới Hợp Thể trung kỳ, cũng không ngẫm lại xem đã lớn hơn cháu trai nhà các ngươi bảy mươi tuổi rồi, chuyện này nói ra ta ngại mất mặt!”
Luyện đan sư xanh mặt.
Người nhà họ Tề còn có một điểm không tốt: Tảo hôn sinh con sớm.
Ở cái tu chân giới phổ biến không đặt nặng Chuyện. Nam. Nữ này, phần lớn tu sĩ đều một đường lưu manh đến cùng, một số ít sau khi vô vọng lên cấp mới lưu lại dòng dõi, thế gia tuy cần truyền thừa huyết thống, nhưng ký kết đạo lữ là một vấn đề rất nguy hiểm, thần hồn tương liên, đại đạo tương liên, tìm lộn đạo lữ cơ hồ bằng với việc hủy đi tiên duyên, cho nên thế gia kết thân luôn luôn cực kỳ thận trọng.
Mà chuyện này đáng chém Tề gia nghìn đao! Bọn họ không tuân theo quy củ! Yêu thích liền thú! Cưới rồi sinh con! Hơn nữa đến nay vẫn không thấy người nhà họ Tề bị đạo lữ liên lụy! Đạo lữ của bọn họ thiên tư tuyệt thế như nhau!
Đệch em gái nó!
Gia chủ Tề gia đương nhiệm tuy rằng bối phận bày ra đó, đối với các gia chủ thế gia khác mà nói, cũng không kém con nít ranh là bao, Tề Thần Hiên thực lực siêu quần, nhưng năm nay chỉ thọ nguyên tám trăm, đối với đại năng mà nói, gần như chưa đến một nửa số tuổi, nhưng cố tình một đời lại một đời “Con nít ranh” như vậy, luôn có thể áp cho bọn họ đến khổ không nói được.
Ánh mắt Tề Thần Hiên lại quét về một đạo thần thức quen thuộc, “Ồ? Đây là con cháu Tề gia ta?”
Xoát xoát xoát! Mấy đạo ánh mắt theo ông nhìn sang, thấy một thiếu niên áo gấm, mặt mày kiêu căng, trên mặt tựa hồ có vẻ hơi nghi hoặc, cặp mắt đào hoa trong suốt dường như xuyên qua sương mù dày đặc, nhìn về phía họ.
Tề Thiên Dương không biết chuyện gì xảy ra, cậu chỉ nhớ lại trong đầu nội dung câu chuyện một chút, nghĩ phải phá giải ảo cảnh này như thế nào, kết quả mẹ nó chứ ảo cảnh được xưng mạnh nhất tu chân giới đã duang* một cái biến mất! Không! Thấy! Nữa! (Là chữ dân mạng sáng tạo, xuất phát từ đoạn quảng cáo của thành long, trên là “thành”, dưới là “long”, hợp lại thành chữ duang, không ai biết nghĩa chính xác, kiểu như một âm thanh ấy =o= “bùm” cái biến mất) Thỉnh xem link: https://www.youtube.com/watch?v=3WdEtx29q98
Ai có thể hiểu cho tâm tình bổn thiếu gia vừa tỉnh táo đã phát hiện mình đang bị một đám người vây xem không?
Nhìn nhìn! Nhìn cái gì vậy! Xem bổn thiếu gia là gấu trúc à!
Tề Thiên Dương cắn răng, ánh mắt không tránh không né nhìn về phía chủ thượng, thấy một người đang ngồi chính giữa giống Tề cha sáu, bảy phần, thân mặc cẩm y, giữa lông mày lộ vẻ sơ cuồng, nhất thời sững sờ.
Tên một người nảy lên trong đầu.
Nhưng, nhưng không phải ông ấy sắp phi thăng sao?
“Tiểu bối ngươi trái lại thật sự đã phá ảo cảnh Minh Tâm.” Tề Thần Hiên nhíu mày, “Tới, ta xem tư chất của ngươi một chút, nếu hợp ý, ta liền thu ngươi làm đệ tử.”
Thanh tuyến của ông cực kỳ đặc biệt, trong lười biếng lộ ra mấy phần khàn khàn, Tề Thiên Dương cơ hồ trong nháy mắt xác nhận thân phận người trước mắt, không để ý tới chuyện khác, nhất thời một đầu hắc tuyến: “Gia gia, chuyện này loạn bối phận.”
Tề Thần Hiên cứng đờ, bất khả tư nghị nhìn lại, “Thiên Nhai, ngươi đã lớn như vậy rồi?”
Tề Thiên Dương: “…” Đây là gia gia ruột sao? Hay không phải máu mủ vậy?
Tề Thiên Dương cảm thấy mình dường như lại bị nhốt vào giới lao, bốn phía đưa tay không thấy năm ngón, cũng chẳng có gió, tối tăm khiến người ta hoảng hốt, nhưng dưới chân, lại tựa như cưỡi mây đạp gió, tiến lên nhanh chóng.
Tiến lên dù nhanh, đường lại như không có điểm cuối.
Không biết qua bao lâu, trước mắt mới có một tia sáng nhạt chiếu tới, cậu muốn chạy về hướng tia sáng kia, dưới chân lại như mọc rễ dịch chân không động.
Càng nóng ruột, cách đạo quang kia càng xa.
Khoan đã!
Tiết tấu này!
Không phải sắp đến thời điểm sau cùng Ngũ Thành Minh dùng để thử thách nam chính đó sao?
Thần trí Tề Thiên Dương bị một bút này làm cho đầu óc mù mờ, chẳng trách cậu mờ mịt, trên thực tế chúng nhân Ngũ Thành Minh cũng mờ mịt như cậu.
Mọi người đều biết, Ngũ Thành Minh chính là nơi chờ lịch kiếp của đại năng tu chân giới sau khi tu vi đạt đến kỳ Độ Kiếp, thời điểm đông nhất có hơn ba mươi vị đại năng kỳ Độ Kiếp đồng thời cư trú. Chỉ là bây khá quạnh quẽ, gộp lại cũng chỉ có mười hai vị, trong đó, người nhà họ Tề miễn cưỡng chiếm một nửa.
Con cháu Tề gia toàn là hạng người thiên tư tung hoành ngang dọc, rất ít người độ kiếp thất bại binh giải làm tán tiên, mọi việc có được tất có mất, tông môn thượng giới cơ hồ đều là tán tiên chấp chưởng, tiên-phàm không thông, Tề gia tại tu chân giới thế lực phi thường vi diệu, một mặt mọi người vừa ước ao vừa đố kị thiên tư của bọn họ, mặt khác liền không khỏi xem thường: Thiên tư có tốt đi nữa thì sao chứ? Trăm tuổi thành tiên có làm sao nữa đâu? Vẫn không che chở được con cháu nhà mình? Dù cho tán tiên so với chân tiên như giun dế, nhưng giun dế, các ngươi cũng giẫm không được.
Mười năm trước, một vị tán tiên duy nhất của Tề gia cửu kiếp độ thành, theo bước chân tổ tiên phi thăng mất, có tán tiên trấn giữ gia tộc, tông môn, đều có chút rục rịch.
Cũng chính vì vậy, trong nguyên văn mới có mảnh vỡ Càn Khôn Đồ xuất thế, những nguy cơ của Tề gia trong nội dung truyện gì đó.
Nhưng mà mẹ nó chứ bây giờ không giống! Tề Thần Hiên tên tiểu tử thúi này cư nhiên độ kiếp thất bại! Ông ta chuyển sang tu tán tiên a a a a a!
Giời ạ năm đó một người một kiếm khuấy động phong vân thiên hạ Tề! Thần! Hiên!
Ông! Độ! Kiếp! Thất! Bại! Rồi!
Thực sự mỗi một từ đều đệch mợ nó*. (Nguyên văn 槽点满满 … tra baidu thấy vậy không phải tiện tay đâu =]]])
Được rồi, trên thực tế người trong giới Tu Chân cũng rất ấm ức, nếu người khác không vượt qua thiên kiếp phản ứng đầu tiên của bọn họ chính là a ha ha ha hàng này thật xui xẻo, dám chắc thần hồn câu diệt rồi đi? Gặp phải người nhà họ Tề, phản ứng đầu tiên là: Mẹ kiếp! Súc sinh này cư nhiên chưa đi!
↑
Loại cảm giác đau “bi” vi diệu này…
Lần này Tề Thần Hiên chuyển tu tán tiên, càng làm cho người ta nát bi, trời ơi đây là kiếm tu đó! Kiếm tu nghìn tuổi nhuệ khí chưa hết thịnh! Ông ta đến cùng tại sao lại độ kiếp thất bại a a a a a!
“Thần Hiên huynh…” Một gã đại năng kỳ Độ Kiếp ngồi phía chủ vị bất đắc dĩ nói: “Sơ khảo là ảo cảnh Minh Tâm, ngươi cũng thái quá rồi.”
Bên trong huyễn cảnh bên dưới, đều là thiên kiêu năm trăm tuổi trở xuống, số mệnh như hồng nhạn, mạng mỗi người chuẩn tiên, dùng… thủ đoạn đơn giản thô bạo như vậy, sợ sẽ đánh mất anh tài a!
Thanh niên được gọi là Thần Hiên huynh ngáp một cái, cặp mắt đào hoa xinh đẹp híp híp, âm thanh lười biếng: “Khát nước ba ngày, ta cũng không phải cá, chỉ cần một nắm là đủ rồi, xem duyên phận đi.”
Người kia không khuyên nữa, đưa ánh mắt về phía giữa sân, không khỏi kinh ngạc “Ồ” một tiếng.
Tề Thần Hiên mở đôi mắt lười nhác, theo thần thức đại năng kia quét tới, cũng khá kinh ngạc.
Chỉ thấy giữa sân một người quần áo chật vật, vết máu loang lổ, bước chân cũng rất phù phiếm, hiển nhiên là trước khi tới đã bị trọng thương, nhưng hai mắt hắn thanh minh, trong một mảnh sương mù không tiến lại lùi, cơ hồ muốn đi đến chính giữa.
“Tâm linh thanh minh, tiên căn thượng thượng, chỉ bằng cơ thể trọng thương đi tới bây giờ, ý chí xa hơn người a!”
“Hay, hay, nếu Thần Hiên kiếm tiên không thu người này, vậy vào làm môn hạ ta đi.”
“Khí thế kia, là kiếm tu? Hiếm thấy.”
…
Các đại năng ở chủ vị nghị luận không ngớt.
Phía đông chợt có một áng lửa ngút trời, lửa kia rõ ràng ánh lên kim sắc, vừa cháy đã thiếu hết một mảng sương mù thật lớn, vì chủ nhân chiếu sáng một con đường giữa chốn hư không.
Một đám đại năng nhao nhao nhìn lại, liền cả kinh: “Long tâm hoả, con cháu Cố gia thế hệ này cư nhiên mạnh đến mức này sao?”
Trong đó một vị luyện đan sư áo bào trắng thêu chỉ vàng nở nụ cười thận trọng: “Không ngờ ba mươi năm trước từ biệt, Thiên Hàn dĩ nhiên đột phá tới Địa cấp, tu vi cũng là đề cao rất nhiều, tốt! Tốt!”
Tề Thần Hiên híp mắt cười: “Tiểu tử thúi nhà chúng ta không chịu thua kém, đã sáu trăm tuổi mới Hợp Thể trung kỳ, cũng không ngẫm lại xem đã lớn hơn cháu trai nhà các ngươi bảy mươi tuổi rồi, chuyện này nói ra ta ngại mất mặt!”
Luyện đan sư xanh mặt.
Người nhà họ Tề còn có một điểm không tốt: Tảo hôn sinh con sớm.
Ở cái tu chân giới phổ biến không đặt nặng Chuyện. Nam. Nữ này, phần lớn tu sĩ đều một đường lưu manh đến cùng, một số ít sau khi vô vọng lên cấp mới lưu lại dòng dõi, thế gia tuy cần truyền thừa huyết thống, nhưng ký kết đạo lữ là một vấn đề rất nguy hiểm, thần hồn tương liên, đại đạo tương liên, tìm lộn đạo lữ cơ hồ bằng với việc hủy đi tiên duyên, cho nên thế gia kết thân luôn luôn cực kỳ thận trọng.
Mà chuyện này đáng chém Tề gia nghìn đao! Bọn họ không tuân theo quy củ! Yêu thích liền thú! Cưới rồi sinh con! Hơn nữa đến nay vẫn không thấy người nhà họ Tề bị đạo lữ liên lụy! Đạo lữ của bọn họ thiên tư tuyệt thế như nhau!
Đệch em gái nó!
Gia chủ Tề gia đương nhiệm tuy rằng bối phận bày ra đó, đối với các gia chủ thế gia khác mà nói, cũng không kém con nít ranh là bao, Tề Thần Hiên thực lực siêu quần, nhưng năm nay chỉ thọ nguyên tám trăm, đối với đại năng mà nói, gần như chưa đến một nửa số tuổi, nhưng cố tình một đời lại một đời “Con nít ranh” như vậy, luôn có thể áp cho bọn họ đến khổ không nói được.
Ánh mắt Tề Thần Hiên lại quét về một đạo thần thức quen thuộc, “Ồ? Đây là con cháu Tề gia ta?”
Xoát xoát xoát! Mấy đạo ánh mắt theo ông nhìn sang, thấy một thiếu niên áo gấm, mặt mày kiêu căng, trên mặt tựa hồ có vẻ hơi nghi hoặc, cặp mắt đào hoa trong suốt dường như xuyên qua sương mù dày đặc, nhìn về phía họ.
Tề Thiên Dương không biết chuyện gì xảy ra, cậu chỉ nhớ lại trong đầu nội dung câu chuyện một chút, nghĩ phải phá giải ảo cảnh này như thế nào, kết quả mẹ nó chứ ảo cảnh được xưng mạnh nhất tu chân giới đã duang* một cái biến mất! Không! Thấy! Nữa! (Là chữ dân mạng sáng tạo, xuất phát từ đoạn quảng cáo của thành long, trên là “thành”, dưới là “long”, hợp lại thành chữ duang, không ai biết nghĩa chính xác, kiểu như một âm thanh ấy =o= “bùm” cái biến mất) Thỉnh xem link: https://www.youtube.com/watch?v=3WdEtx29q98
Ai có thể hiểu cho tâm tình bổn thiếu gia vừa tỉnh táo đã phát hiện mình đang bị một đám người vây xem không?
Nhìn nhìn! Nhìn cái gì vậy! Xem bổn thiếu gia là gấu trúc à!
Tề Thiên Dương cắn răng, ánh mắt không tránh không né nhìn về phía chủ thượng, thấy một người đang ngồi chính giữa giống Tề cha sáu, bảy phần, thân mặc cẩm y, giữa lông mày lộ vẻ sơ cuồng, nhất thời sững sờ.
Tên một người nảy lên trong đầu.
Nhưng, nhưng không phải ông ấy sắp phi thăng sao?
“Tiểu bối ngươi trái lại thật sự đã phá ảo cảnh Minh Tâm.” Tề Thần Hiên nhíu mày, “Tới, ta xem tư chất của ngươi một chút, nếu hợp ý, ta liền thu ngươi làm đệ tử.”
Thanh tuyến của ông cực kỳ đặc biệt, trong lười biếng lộ ra mấy phần khàn khàn, Tề Thiên Dương cơ hồ trong nháy mắt xác nhận thân phận người trước mắt, không để ý tới chuyện khác, nhất thời một đầu hắc tuyến: “Gia gia, chuyện này loạn bối phận.”
Tề Thần Hiên cứng đờ, bất khả tư nghị nhìn lại, “Thiên Nhai, ngươi đã lớn như vậy rồi?”
Tề Thiên Dương: “…” Đây là gia gia ruột sao? Hay không phải máu mủ vậy?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất