Thiếu Gia Ốm Yếu Lại Đi Nhảy Disco
Chương 48: Các anh trai tốt của tôi
Lục Tứ phát hiện bản lĩnh lớn nhất của Tống Dữ Tinh là làm cho người ta bực mình.
Còn có rất nhiều anh trai tốt? Chẳng qua hắn đã từng là một trong số đó?
Đã từng? Một trong số đó?
Mặt Lục Tứ đen lại, rõ ràng thời tiết quang đãng nhưng mây đen vẫn giăng đầy khuôn mặt hắn, hóa ra chẳng qua hắn chỉ là một con cá trong hồ của Tống Dữ Tinh à?
Tống Dữ Tinh nhìn phản ứng của hắn, lòng hết sức vui mừng, tiếp tục thêm mắm dặm muối. Cậu đưa tay kéo một góc áo phông giá mấy ngàn tệ của mình, lại giơ cổ tay nhỏ gầy đang đeo đồng hồ tinh xảo, ranh mãnh nói: "Nếu không anh nghĩ là sao tôi lại mặc quần áo đắt như vậy được chứ? Sao lại đeo nổi đồng hồ đắt như này chứ?"
"Đều là các anh trai tốt mua cho tôi đó." Cậu liếc mắt nhìn người đàn ông, con ngươi màu hổ phách lóe lên ý cười dưới ánh mặt trời, "Anh thấy thế nào, anh trai tốt?"
Lúc cậu nói mấy chữ cuối cùng, cậu tận lực kéo dài giọng, âm cuối hơi cao lên, giọng lười biếng mà mềm nhũn.
Nhưng lời này từ trong cái miệng nhỏ nhắn của cậu phát ra thì Lục Tứ thật sự không thích nghe chút nào. Hắn không nặng không nhẹ nhéo gáy thanh niên một cái, lạnh giọng cảnh cáo: "Nói thêm câu nữa thì tôi sẽ lột sạch quần áo trên người em."
Mặc dù phân nửa trong đó đều là lời đùa cợt, nhưng không người đàn ông nào thích nghe mấy thứ này, hơn nữa, Lục Tứ cũng không cho là cậu nói dối hoàn toàn. Dẫu sao con thỏ nhỏ chết bầm này đích thực là một tay chơi, nhảy Disco rồi uống rượu cái gì cũng biết, che giấu tốt đến thế cơ chứ. Vả lại, thân thế của Tống Dữ Tinh cũng không thể làm giả, nửa tháng trước hắn đã tự mình đến viện phúc lợi để xem. Dựa vào gia cảnh của cậu, quả thật không thể mua nổi những thứ như quần áo hay đồng hồ đắt tiền.
Nhỡ đâu thật sự có một người "anh trai tốt"...
"Không nói thì thôi, hung hăng như vậy bảo sao ế." Tống Dữ Tinh nhỏ giọng lầm bầm.
Lục Tứ bất thình lình mở miệng: "Là do tôi chưa đủ giàu sao? Không thỏa mãn được nhu cầu của em?"
Tống Dữ Tinh: "?"
Lục Tứ hừ lạnh, không lên tiếng. Một người bạn trai muốn vóc dáng có vóc dáng, muốn mặt mũi có mặt mũi, muốn tiền có tiền mà còn chưa đủ, lại còn định đi tìm "anh trai tốt"?
Mẹ nó!
Không có cửa đâu, cửa sổ cũng không có!
Người đàn ông này thật là kì quái, Tống Dữ Tinh nghĩ bụng.
Cậu quả thực còn một anh trai tốt, quần áo trên người cậu đều do anh trai tốt mua, nhưng anh trai tốt này là anh ruột cùng cha cùng mẹ của cậu, Tống Vân Tu.
Tống Vân Tu là một tên cuồng em trai chính hiệu.
Để bù đắp cho em trai vất vả lắm mới tìm về được, dĩ nhiên cái gì tốt nhất anh cũng cho cậu, chỉ cần nhìn thấy quần áo, giày dép, đồng hồ các loại thích hợp với Tống Dữ Tinh là mua hết, thậm chí cùng một kiểu quần áo nhưng phải mua mỗi màu một cái mới chịu.
Thế nên quần áo trong phòng để đồ rất nhiều.
Lục Tứ lái chiếc Porsche đen đến đây, hắn mở cửa ghế phụ, tự mình nhét Tống Dữ Tinh vào.
Tống Dữ Tinh: "... Anh muốn đưa tôi đi đâu?"
"Về nhà." Lục Tứ ngồi vào ghế lái, mặt không đổi sắc nghiêng người qua, thắt dây an toàn cho Tống Dữ Tinh. Khoảng cách này rất gần, cậu thậm chí có thể ngửi được mùi trà xanh thoang thoảng trên người hắn, hẳn là do nước giặt quần áo lưu lại.
Rõ ràng thắt dây an toàn chỉ cần hai giây là xanh, đối phương còn cố ý lằng nhằng rất lâu.
"..." Tống Dữ Tinh: "Anh có thể nhanh lên một chút không hả?"
Lục Tứ: "Đàn ông không thể nhanh được."
Vừa dứt lời, hắn liền thắt xong dây an toàn, ngồi ngay ngắn trở về.
Tống Dữ Tinh: "..."
Trong đầu người này toàn mấy thứ dâm ô gì đâu không.
Thanh niên mặt mũi tuấn tú nắm dây an toàn trước ngực, lườm người đàn ông bên cạnh một cái.
Anh nhanh anh nhanh anh là nhanh nhất!
Không đúng, từ từ đã!
"Tôi không cần về nhà với anh làm gì hết!" Cậu vừa nói vừa định mở cửa xe nhưng đã bị khóa lại. Người đàn ông bình tĩnh lái xe rời khỏi bãi đỗ.
Tống Dữ Tinh: "..."
Cậu nghĩ mình sắp xong rồi, chẳng lẽ Lục Tứ muốn đưa cậu đến chỗ hắn rồi đánh một trận tơi bời, hay là nhốt cậu trong phòng tối nhỏ ở biệt thự, còn đeo một cái xích sắt to tướng lên cổ chân cậu, mỗi ngày chỉ đưa đồ ăn, không cho cậu ra ngoài, nếu không vui thì sẽ trút giận lên cậu, hung hăng hành hạ cậu?
Đáng sợ quá!
Không khí trong xe đột nhiên yên tĩnh lại, Lục Tứ liếc nhìn thanh niên mới nãy còn la hét đòi xuống xe, chỉ thấy đối phương nắm chặt dây an toàn, biểu cảm quái dị nhìn lại hắn, lông mày thanh tú cau lại, đôi mắt xinh đẹp tràn đầy vẻ kinh hoàng và phẫn nộ, cứ như thể hắn là một tên giết người tội ác tày trời.
"..."
Nhãi con kia đang nghĩ lung tung cái gì thế!
Tống tiểu thiếu gia nhập vai quá sâu, cắn răng hung tợn cảnh cáo hắn: "Tên họ Lục kia, nếu tôi mà xảy ra chuyện gì, anh tôi sẽ không bỏ qua cho anh!"
Cậu nói anh này là Tống Vân Tu.
Nhưng Lục tổng không biết tên nhóc lừa gạt đáng giận bên cạnh mình lại là em trai bảo bối thất lạc nhiều năm của bạn tốt, còn tưởng rằng Tống Dữ Tinh đang nói đến một vị "anh trai tốt" nào đó.
Sắc mặt hắn trầm xuống, "Tống Dữ Tinh, nếu còn dám nói về anh nào đó khác ngoài tôi, tôi sẽ hôn nát miệng em."
Tống Dữ Tinh sờ môi mình một cái theo bản năng, vết thương lần trước bị cắn nay đã kết vảy. Cậu khinh thường hừ lạnh một cái, ông đây còn lâu mới sợ anh. Cái gì mà bá đạo tổng tài, không phải cũng bị cậu lừa cho xoay vòng vòng hay sao!
Tống Dữ Tinh nhếch môi, bất thình lình mắng một câu: "Đại ngu x (*)."
(*) Raw để là x nên mình giữ nguyên.
Trán Lục Tứ nổi gân xanh, "Em mắng câu nữa xem?"
Hắn định thế này, nếu Tống Dữ Tinh dám mắng nữa, hắn sẽ lập tức dừng xe và thực hiện lời mình vừa nói --- hôn nát miệng Tống Dữ Tinh luôn.
Tống Dữ Tinh mấp máy môi, muốn nói lại thôi, cuối cùng cậu nghiêng đầu, phun ra ba chữ: "Đồ ngu."
Lục Tứ: "..."
Được rồi, hắn là đồ ngu, vẫn tốt hơn so với đại ngu x.
"Con trai của em vẫn còn ở nhà tôi, người làm mẹ như em vừa đi là đi hơn nửa tháng, không có trách nhiệm như vậy, không định đến thăm nó một chút sao?"
Tống Dữ Tinh nghi ngờ nhíu mày một cái, nhìn về phía người đàn ông vẫn nghiêm túc lái xe, đường cong gò má lạnh lùng, biểu cảm dửng dưng như một pho tượng được điêu khắc tỉ mỉ.
Chẳng qua người này đang nói tiếng Trung, mà cậu nghe không hiểu gì.
Lục Tứ tốt bụng bổ sung: "Dâu Tây Nhỏ."
Khóe miệng Tống Dữ Tinh co rút, cái gì mà cậu làm mẹ hả, bố nó là ai!
Cậu mới là bố nhé!
Không! Sao cậu lại xoắn xuýt cái này chứ, cậu không có quan hệ gì với Lục Tứ cả.
Không đúng, nếu như Lục Tứ không đến tìm cậu vì đòi bồi thường, vậy vừa nãy ôm bả vai cậu, nắn vành tai cậu, còn muốn hôn nát miệng cậu, mập mờ như vậy không phải là muốn tiếp tục giữ quan hệ với cậu sao?
Không, cậu cũng không nên!
Cậu chỉ muốn làm một tiểu tra nam đùa bỡn tình cảm của người khác thôi. Chơi xong thì bái bai!
Tống - tiểu tra nam - Dữ Tinh lập tức ngồi thẳng người lại, trịnh trọng nói: "Này họ Lục, tôi nghiêm túc nói với anh, bất kể anh muốn chơi chiêu gì thì giữa hai ta đã không còn quan hệ! Đừng hòng đánh chủ ý lên tôi!"
Lục Tứ: "Ừ."
Tống Dữ Tinh: "..." Anh không tôn trọng tôi.
Cậu cũng không định nói chuyện với Lục Tứ tiếp, nhàm chán chống cằm tựa vào cửa kính xe, hơi rũ mắt nhìn phong cảnh ven đường không ngừng chạy ngược, ánh mặt trời buổi chiều vẩy lên mí mắt đơn bạc của cậu khiến chúng như phát sáng.
Cậu lấy điện thoại ra xem tin nhắn, Hàn Dã lắm mồm gửi cho cậu mười mấy cái tin nhắn thoại, có cái còn dài đến một phút.
Tống Dữ Tinh hoàn toàn không có ý định nghe mấy cái tin nhắn thoại kia, chỉ tiện tay mở một bài viết được đối phương chia sẻ cho.
Bài viết ở trên diễn đàn trường, còn đang đứng top 1, có mấy ngàn bình luận. Nội dung chính là nói Tống Dữ Tinh được đại gia bao nuôi, có cả lý lẽ cả dẫn chứng, kèm cả ảnh chụp. Trong ảnh là thanh niên xinh đẹp mặc quần áo giá rẻ bước lên mấy chiếc xe sang, Porsche, Mercedez, Maybach...
Trong số này có xe của Lục Tứ, còn lại là xe của Tống gia những lần tài xế trong nhà đến đón Tống Dữ Tinh.
Khó trách lúc nãy ở trường ánh mắt mọi người nhìn cậu không tốt.
Được lắm, Tống Dữ Tinh kéo kéo khóe môi, không có cảm xúc gì, bây giwof cậu đang ở trong xe của cái người gọi là kim chủ ba ba đây.
Lúc này, Lục Tứ lại liếc sang, gò má thanh niên chìm trong ánh mặt trời, ánh sáng đánh thẳng vào gương mặt trắng nõn sạch sẽ của cậu, hàng mi dài cong hơi rũ xuống.
Trong lòng hắn khẽ động.
Dáng vẻ an tĩnh không nói câu nào, không khác gì so với lúc trước.
"Nhìn tôi làm gì, cẩn thận đâm vào người ta kìa."
... Chỉ cần cậu không mở miệng.
Lục Tử thở dài, thu hồi tầm mắt.
Tống Dữ Tinh khôn khéo trước kia sẽ không nói những lời này, chỉ ngượng ngùng cúi đầu nhìn xuống đất, thẹn thùng e lệ, không dám nhìn hắn.
Hắn đã tạo cái nghiệt gì vậy chứ.
Nửa giờ sau, chiếc Porsche xuyên qua đường phố náo nhiệt phồn hoa, tiến vào biệt thự hạng sang trong tiểu khu tĩnh lặng. Trước khi vào nhà, Tống Dữ Tinh còn sợ có chuyện lạ mà cảnh cáo Lục Tứ: "Tôi đã phát định vị cho anh tôi rồi, nếu tối nay tôi không về, anh ấy sẽ lập tức dẫn người đến tìm, anh đừng có hòng mà làm trò với tôi."
"Ví dụ như xích chân tôi trong phòng tối chẳng hạn, nghĩ cũng đừng nghĩ."
"..." Lục Tứ trầm mặc hai giây.
Từ khi phát hiện ra dáng vẻ thực sự của Tống Dữ Tinh, hắn phát hiện ra mình càng ngày càng tốt tính, nếu không thì sao có thể nhịn tới bây giờ.
Trông hắn biến thái như vậy sao!
"Thật ra em đã cho tôi một ý kiến hay." Người đàn ông nở một nụ cười lạnh không có ý tốt và đầy mưu đồ bất chính.
Trong lòng Tống Dữ Tinh vang lên hồi chuông cảnh báo, đúng! Chính là nụ cười này, nụ cười biến thái này!
"Anh đừng qua đây ---- á! Tên biến thái chết tiệt thả tôi xuống mau!"
"Không phải em thấy tôi biến thái sao, hôm nay để ông đây biến thái cho em xem!"
Mặc kệ thanh niên đang giãy giụa trên vai, Lục Tứ mặt không đổi sắc vác người vào nhà.
Nhóc con, thật sự nghĩ hắn tốt tính, không dạy dỗ chút thì cậu sẽ lật cả nhà luôn!
Còn có rất nhiều anh trai tốt? Chẳng qua hắn đã từng là một trong số đó?
Đã từng? Một trong số đó?
Mặt Lục Tứ đen lại, rõ ràng thời tiết quang đãng nhưng mây đen vẫn giăng đầy khuôn mặt hắn, hóa ra chẳng qua hắn chỉ là một con cá trong hồ của Tống Dữ Tinh à?
Tống Dữ Tinh nhìn phản ứng của hắn, lòng hết sức vui mừng, tiếp tục thêm mắm dặm muối. Cậu đưa tay kéo một góc áo phông giá mấy ngàn tệ của mình, lại giơ cổ tay nhỏ gầy đang đeo đồng hồ tinh xảo, ranh mãnh nói: "Nếu không anh nghĩ là sao tôi lại mặc quần áo đắt như vậy được chứ? Sao lại đeo nổi đồng hồ đắt như này chứ?"
"Đều là các anh trai tốt mua cho tôi đó." Cậu liếc mắt nhìn người đàn ông, con ngươi màu hổ phách lóe lên ý cười dưới ánh mặt trời, "Anh thấy thế nào, anh trai tốt?"
Lúc cậu nói mấy chữ cuối cùng, cậu tận lực kéo dài giọng, âm cuối hơi cao lên, giọng lười biếng mà mềm nhũn.
Nhưng lời này từ trong cái miệng nhỏ nhắn của cậu phát ra thì Lục Tứ thật sự không thích nghe chút nào. Hắn không nặng không nhẹ nhéo gáy thanh niên một cái, lạnh giọng cảnh cáo: "Nói thêm câu nữa thì tôi sẽ lột sạch quần áo trên người em."
Mặc dù phân nửa trong đó đều là lời đùa cợt, nhưng không người đàn ông nào thích nghe mấy thứ này, hơn nữa, Lục Tứ cũng không cho là cậu nói dối hoàn toàn. Dẫu sao con thỏ nhỏ chết bầm này đích thực là một tay chơi, nhảy Disco rồi uống rượu cái gì cũng biết, che giấu tốt đến thế cơ chứ. Vả lại, thân thế của Tống Dữ Tinh cũng không thể làm giả, nửa tháng trước hắn đã tự mình đến viện phúc lợi để xem. Dựa vào gia cảnh của cậu, quả thật không thể mua nổi những thứ như quần áo hay đồng hồ đắt tiền.
Nhỡ đâu thật sự có một người "anh trai tốt"...
"Không nói thì thôi, hung hăng như vậy bảo sao ế." Tống Dữ Tinh nhỏ giọng lầm bầm.
Lục Tứ bất thình lình mở miệng: "Là do tôi chưa đủ giàu sao? Không thỏa mãn được nhu cầu của em?"
Tống Dữ Tinh: "?"
Lục Tứ hừ lạnh, không lên tiếng. Một người bạn trai muốn vóc dáng có vóc dáng, muốn mặt mũi có mặt mũi, muốn tiền có tiền mà còn chưa đủ, lại còn định đi tìm "anh trai tốt"?
Mẹ nó!
Không có cửa đâu, cửa sổ cũng không có!
Người đàn ông này thật là kì quái, Tống Dữ Tinh nghĩ bụng.
Cậu quả thực còn một anh trai tốt, quần áo trên người cậu đều do anh trai tốt mua, nhưng anh trai tốt này là anh ruột cùng cha cùng mẹ của cậu, Tống Vân Tu.
Tống Vân Tu là một tên cuồng em trai chính hiệu.
Để bù đắp cho em trai vất vả lắm mới tìm về được, dĩ nhiên cái gì tốt nhất anh cũng cho cậu, chỉ cần nhìn thấy quần áo, giày dép, đồng hồ các loại thích hợp với Tống Dữ Tinh là mua hết, thậm chí cùng một kiểu quần áo nhưng phải mua mỗi màu một cái mới chịu.
Thế nên quần áo trong phòng để đồ rất nhiều.
Lục Tứ lái chiếc Porsche đen đến đây, hắn mở cửa ghế phụ, tự mình nhét Tống Dữ Tinh vào.
Tống Dữ Tinh: "... Anh muốn đưa tôi đi đâu?"
"Về nhà." Lục Tứ ngồi vào ghế lái, mặt không đổi sắc nghiêng người qua, thắt dây an toàn cho Tống Dữ Tinh. Khoảng cách này rất gần, cậu thậm chí có thể ngửi được mùi trà xanh thoang thoảng trên người hắn, hẳn là do nước giặt quần áo lưu lại.
Rõ ràng thắt dây an toàn chỉ cần hai giây là xanh, đối phương còn cố ý lằng nhằng rất lâu.
"..." Tống Dữ Tinh: "Anh có thể nhanh lên một chút không hả?"
Lục Tứ: "Đàn ông không thể nhanh được."
Vừa dứt lời, hắn liền thắt xong dây an toàn, ngồi ngay ngắn trở về.
Tống Dữ Tinh: "..."
Trong đầu người này toàn mấy thứ dâm ô gì đâu không.
Thanh niên mặt mũi tuấn tú nắm dây an toàn trước ngực, lườm người đàn ông bên cạnh một cái.
Anh nhanh anh nhanh anh là nhanh nhất!
Không đúng, từ từ đã!
"Tôi không cần về nhà với anh làm gì hết!" Cậu vừa nói vừa định mở cửa xe nhưng đã bị khóa lại. Người đàn ông bình tĩnh lái xe rời khỏi bãi đỗ.
Tống Dữ Tinh: "..."
Cậu nghĩ mình sắp xong rồi, chẳng lẽ Lục Tứ muốn đưa cậu đến chỗ hắn rồi đánh một trận tơi bời, hay là nhốt cậu trong phòng tối nhỏ ở biệt thự, còn đeo một cái xích sắt to tướng lên cổ chân cậu, mỗi ngày chỉ đưa đồ ăn, không cho cậu ra ngoài, nếu không vui thì sẽ trút giận lên cậu, hung hăng hành hạ cậu?
Đáng sợ quá!
Không khí trong xe đột nhiên yên tĩnh lại, Lục Tứ liếc nhìn thanh niên mới nãy còn la hét đòi xuống xe, chỉ thấy đối phương nắm chặt dây an toàn, biểu cảm quái dị nhìn lại hắn, lông mày thanh tú cau lại, đôi mắt xinh đẹp tràn đầy vẻ kinh hoàng và phẫn nộ, cứ như thể hắn là một tên giết người tội ác tày trời.
"..."
Nhãi con kia đang nghĩ lung tung cái gì thế!
Tống tiểu thiếu gia nhập vai quá sâu, cắn răng hung tợn cảnh cáo hắn: "Tên họ Lục kia, nếu tôi mà xảy ra chuyện gì, anh tôi sẽ không bỏ qua cho anh!"
Cậu nói anh này là Tống Vân Tu.
Nhưng Lục tổng không biết tên nhóc lừa gạt đáng giận bên cạnh mình lại là em trai bảo bối thất lạc nhiều năm của bạn tốt, còn tưởng rằng Tống Dữ Tinh đang nói đến một vị "anh trai tốt" nào đó.
Sắc mặt hắn trầm xuống, "Tống Dữ Tinh, nếu còn dám nói về anh nào đó khác ngoài tôi, tôi sẽ hôn nát miệng em."
Tống Dữ Tinh sờ môi mình một cái theo bản năng, vết thương lần trước bị cắn nay đã kết vảy. Cậu khinh thường hừ lạnh một cái, ông đây còn lâu mới sợ anh. Cái gì mà bá đạo tổng tài, không phải cũng bị cậu lừa cho xoay vòng vòng hay sao!
Tống Dữ Tinh nhếch môi, bất thình lình mắng một câu: "Đại ngu x (*)."
(*) Raw để là x nên mình giữ nguyên.
Trán Lục Tứ nổi gân xanh, "Em mắng câu nữa xem?"
Hắn định thế này, nếu Tống Dữ Tinh dám mắng nữa, hắn sẽ lập tức dừng xe và thực hiện lời mình vừa nói --- hôn nát miệng Tống Dữ Tinh luôn.
Tống Dữ Tinh mấp máy môi, muốn nói lại thôi, cuối cùng cậu nghiêng đầu, phun ra ba chữ: "Đồ ngu."
Lục Tứ: "..."
Được rồi, hắn là đồ ngu, vẫn tốt hơn so với đại ngu x.
"Con trai của em vẫn còn ở nhà tôi, người làm mẹ như em vừa đi là đi hơn nửa tháng, không có trách nhiệm như vậy, không định đến thăm nó một chút sao?"
Tống Dữ Tinh nghi ngờ nhíu mày một cái, nhìn về phía người đàn ông vẫn nghiêm túc lái xe, đường cong gò má lạnh lùng, biểu cảm dửng dưng như một pho tượng được điêu khắc tỉ mỉ.
Chẳng qua người này đang nói tiếng Trung, mà cậu nghe không hiểu gì.
Lục Tứ tốt bụng bổ sung: "Dâu Tây Nhỏ."
Khóe miệng Tống Dữ Tinh co rút, cái gì mà cậu làm mẹ hả, bố nó là ai!
Cậu mới là bố nhé!
Không! Sao cậu lại xoắn xuýt cái này chứ, cậu không có quan hệ gì với Lục Tứ cả.
Không đúng, nếu như Lục Tứ không đến tìm cậu vì đòi bồi thường, vậy vừa nãy ôm bả vai cậu, nắn vành tai cậu, còn muốn hôn nát miệng cậu, mập mờ như vậy không phải là muốn tiếp tục giữ quan hệ với cậu sao?
Không, cậu cũng không nên!
Cậu chỉ muốn làm một tiểu tra nam đùa bỡn tình cảm của người khác thôi. Chơi xong thì bái bai!
Tống - tiểu tra nam - Dữ Tinh lập tức ngồi thẳng người lại, trịnh trọng nói: "Này họ Lục, tôi nghiêm túc nói với anh, bất kể anh muốn chơi chiêu gì thì giữa hai ta đã không còn quan hệ! Đừng hòng đánh chủ ý lên tôi!"
Lục Tứ: "Ừ."
Tống Dữ Tinh: "..." Anh không tôn trọng tôi.
Cậu cũng không định nói chuyện với Lục Tứ tiếp, nhàm chán chống cằm tựa vào cửa kính xe, hơi rũ mắt nhìn phong cảnh ven đường không ngừng chạy ngược, ánh mặt trời buổi chiều vẩy lên mí mắt đơn bạc của cậu khiến chúng như phát sáng.
Cậu lấy điện thoại ra xem tin nhắn, Hàn Dã lắm mồm gửi cho cậu mười mấy cái tin nhắn thoại, có cái còn dài đến một phút.
Tống Dữ Tinh hoàn toàn không có ý định nghe mấy cái tin nhắn thoại kia, chỉ tiện tay mở một bài viết được đối phương chia sẻ cho.
Bài viết ở trên diễn đàn trường, còn đang đứng top 1, có mấy ngàn bình luận. Nội dung chính là nói Tống Dữ Tinh được đại gia bao nuôi, có cả lý lẽ cả dẫn chứng, kèm cả ảnh chụp. Trong ảnh là thanh niên xinh đẹp mặc quần áo giá rẻ bước lên mấy chiếc xe sang, Porsche, Mercedez, Maybach...
Trong số này có xe của Lục Tứ, còn lại là xe của Tống gia những lần tài xế trong nhà đến đón Tống Dữ Tinh.
Khó trách lúc nãy ở trường ánh mắt mọi người nhìn cậu không tốt.
Được lắm, Tống Dữ Tinh kéo kéo khóe môi, không có cảm xúc gì, bây giwof cậu đang ở trong xe của cái người gọi là kim chủ ba ba đây.
Lúc này, Lục Tứ lại liếc sang, gò má thanh niên chìm trong ánh mặt trời, ánh sáng đánh thẳng vào gương mặt trắng nõn sạch sẽ của cậu, hàng mi dài cong hơi rũ xuống.
Trong lòng hắn khẽ động.
Dáng vẻ an tĩnh không nói câu nào, không khác gì so với lúc trước.
"Nhìn tôi làm gì, cẩn thận đâm vào người ta kìa."
... Chỉ cần cậu không mở miệng.
Lục Tử thở dài, thu hồi tầm mắt.
Tống Dữ Tinh khôn khéo trước kia sẽ không nói những lời này, chỉ ngượng ngùng cúi đầu nhìn xuống đất, thẹn thùng e lệ, không dám nhìn hắn.
Hắn đã tạo cái nghiệt gì vậy chứ.
Nửa giờ sau, chiếc Porsche xuyên qua đường phố náo nhiệt phồn hoa, tiến vào biệt thự hạng sang trong tiểu khu tĩnh lặng. Trước khi vào nhà, Tống Dữ Tinh còn sợ có chuyện lạ mà cảnh cáo Lục Tứ: "Tôi đã phát định vị cho anh tôi rồi, nếu tối nay tôi không về, anh ấy sẽ lập tức dẫn người đến tìm, anh đừng có hòng mà làm trò với tôi."
"Ví dụ như xích chân tôi trong phòng tối chẳng hạn, nghĩ cũng đừng nghĩ."
"..." Lục Tứ trầm mặc hai giây.
Từ khi phát hiện ra dáng vẻ thực sự của Tống Dữ Tinh, hắn phát hiện ra mình càng ngày càng tốt tính, nếu không thì sao có thể nhịn tới bây giờ.
Trông hắn biến thái như vậy sao!
"Thật ra em đã cho tôi một ý kiến hay." Người đàn ông nở một nụ cười lạnh không có ý tốt và đầy mưu đồ bất chính.
Trong lòng Tống Dữ Tinh vang lên hồi chuông cảnh báo, đúng! Chính là nụ cười này, nụ cười biến thái này!
"Anh đừng qua đây ---- á! Tên biến thái chết tiệt thả tôi xuống mau!"
"Không phải em thấy tôi biến thái sao, hôm nay để ông đây biến thái cho em xem!"
Mặc kệ thanh niên đang giãy giụa trên vai, Lục Tứ mặt không đổi sắc vác người vào nhà.
Nhóc con, thật sự nghĩ hắn tốt tính, không dạy dỗ chút thì cậu sẽ lật cả nhà luôn!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất