Thiếu Niên Sát Vách Đẹp Như Hoa
Chương 12: Con thỏ cầm vũ khí
Tầm mắt Thẩm Miên bắt đầu trôi đi: "Nhưng mà thời gian này có lẽ không rảnh. Anh phải chuẩn bị kiểm tra."
Cuộc sống của học sinh lớp mười hai chính là sát hạch, làm bài thi, giải đề. Nhất là khi mùa đông sắp đến, khoảng cách với ngày định mệnh lại gần thêm vài phần.
Dung Duyệt mím môi, nhưng nhanh chóng trở lại bình thường, dựng nên một loại biểu hiện đủ thờ ơ. "Nói chung em chờ anh."
"Được." Thẩm Miên đồng ý.
Dung Duyệt còn đang suy nghĩ nên nói gì với anh thì một âm thanh vọng đến từ sau lưng nó: "Tiểu Duyệt, ăn cơm!"
Dung Duyệt lạnh nhạt quay đầu, Thẩm Miên trái lại bị dọa giật mình. Anh nhớ tới trước đây mình suýt nữa yêu sớm, kết quả bị ba đối phương nhìn thấy, dọa lui.
Thẩm Miên hơi lùi về sau. Tay Dung Duyệt lập tức từ trên mặt anh tuột xuống. Chỉ là Dung Duyệt không phát hiện, ngón tay của nó trượt xuống ngực Thẩm Miên, mới hoàn toàn rời khỏi thân thể anh.
Ngón tay Dung Duyệt nhỏ dài, khớp xương rõ ràng. Thẩm Miên có thể cảm nhận các đốt ngón tay lưu lại dấu ấn trên thân thể anh rõ ràng thế nào.
"Em phải về rồi." Dung Duyệt quay đầu lại.
"Mau đi!" Đồng tử Thẩm Miên không ngừng run rẩy. "Anh cũng phải về rồi."
Nói xong, Thẩm Miên xoay người nhanh chóng vào nhà. Dung Duyệt nhìn theo cho đến khi bóng lưng anh biến mất trong cánh cửa chật hẹp mới chậm rãi trở về.
Trong nhà, Dung Hoài đã bày đồ ăn lên bàn. Đầu tiên, Dung Duyệt đến phòng bếp mở vòi nước, rửa tay. Nước máy trong suốt chảy qua kẽ tay nó, cọ rửa hết thảy vết tích còn lưu lại. Dung Duyệt xới cơm, cầm đũa đi ra phòng khách.
Giống như các gia đình phổ thông khác, phòng khách nhà nó chính là nơi dùng cơm. Chỉ cần dọn bàn là có thể trực tiếp ăn cơm.
Hôm nay Dung Hoài rất vui vẻ, không ngừng gắp thức ăn vào bát Dung Duyệt.
"Sao thế ạ?" Đứa trẻ như Dung Duyệt cực kỳ nhạy cảm với sự thay đổi cảm xúc của người khác.
"Thấy con kết bạn ba rất vui." Dung Hoài biết, giao lưu với Dung Duyệt phải dùng cách nói trực tiếp nhất, hơi quanh co lòng vòng, có thể nó sẽ không hiểu.
"Trước đây con cũng có bạn." Dung Duyệt đút miếng thịt Dung Hoài gắp cho nó vào miệng, nhàn nhạt trả lời, nhưng không nói bạn bè của mình là ai.
"Thẩm Miên và Chu Ngạn Hiến dù sao vẫn hơn con mấy tuổi, bạn bè cùng lứa sẽ hiểu con hơn." Dung Hoài mặc nhiên thừa nhận bạn bè nó nói đến là ai. "Hai đứa tên là gì?"
Dung Duyệt cũng không chủ động sửa chữa sai lầm của người khác. "Nam là Lăng Tiêu. Nữ là Tưởng Lâm Lâm."
"Được, được. Lần sau con gọi bạn qua đây ăn một bữa đi."
Dung Duyệt từ chối cho ý kiến.
Ăn xong cơm tối, Dung Duyệt tự giác thu thập chén đĩa.
Tuy gần đây nó thoạt nhìn hướng ngoại hơn rất nhiều, nhưng bản chất Dung Duyệt vẫn là Dung Duyệt.
Khi rửa chén, nó sẽ lặng lẽ nhìn nước chảy ra từ vòi, khi thả đũa đã rửa vào giọ cũng sẽ tập trung tinh thần, nhìn chằm chằm, quan sát từng thanh gỗ nhỏ rơi xuống nơi thuộc về mình.
Ban đêm đối với con người quá thần bí, nó không nên thức quá muộn.
Thời gian vừa đến. Dung Duyệt đi tắm, ngủ, khi lên giường vẫn phải siết chặt chăn như trước.
Trong mơ, nó thường gặp gỡ bạn bè của mình.
Một đám bạn bè kỳ lạ.
Từ trước đến nay, bọn họ chưa bao giờ đi bộ, nhất định phải ra sức chạy về phía trước, không ngừng chạy về phía trước. Nếu không dập đầu chết trên tảng đá không biết tên nào đó, hoặc chết chìm dưới dòng sông sâu một mét, bọn họ sẽ tiếp tục chạy.
"Đoàng đoàng đoàng!" Con thỏ cầm súng bắn lên không trung.
Nó chỉ bắn ba phát, quạ đen trên trời đồng loạt rớt xuống, chất đống thành một ngọn núi đen kịt. Thỉnh thoảng sẽ có một con sống sót, nó khẽ vỗ cánh. Cánh chim màu đen dấy lên bão táp đầy trời.
Dung Duyệt mở hai tay, che khuôn mặt rách rưới của mình.
Nó có bác sĩ tâm lý, nhưng bác sĩ nào dám nghe nó nói vậy.
Nó nhìn thấy thế giới không phải do nhân loại thống trị. Nó thấy toàn bộ hư ảo. Thỏ là thợ săn. Trong hang thỏ, bầy sói đang hít heli trong những quả khí cầu. Và hoàng hậu chỉ có một cái đầu lâu, dùng máu tươi đầu lưỡi nhuộm đỏ hoa hồng trắng trong khu vườn của nàng.
Dung Duyệt hét lên. Lý do nó có thể ở đây vô cùng đơn giản.
Nó chính là con thỏ hung ác tay cầm vũ khí.
Mà con thỏ đáng ghét kia muốn đeo mặt nạ, ngụy trang thành người bình thường. Thật sự khiến người ta khó có thể tiếp thu.
Dung Duyệt hãm sâu trong mộng cảnh cho đến khi âm thanh đồng hồ báo thức kéo nó về thế giới loài người.
Đầu Dung Duyệt đầy mồ hôi, nó chậm rãi đẩy chăn, thay đồng phục học sinh.
Dung Hoài đã chuẩn bị bữa sáng, dặn Dung Duyệt phải quan hệ tốt với bạn cùng lớp, sau đó dùng ánh mắt kỳ vọng tiễn nó đi học. Dung Duyệt sợ mình không thể nào đáp lại sự kỳ vọng này, không dám nhìn ánh mắt của ba nó.
Trấn Lung Cảnh đã bước vào mùa đông. Lá cây dần trở nên khô héo, những cành cây trơ trụi giao nhau càng khiến nơi đây giống như một chiếc lồng khổng lồ.
Dung Duyệt đạp xe, liều mạng chạy trốn.
Thế nhưng không ai có thể thoát khỏi, bởi chúng ta vốn được sinh ra trong lồng sắt.
Nhưng biết đâu Thẩm Miên có thể, vì anh tiến vào từ bên ngoài chiếc lồng. Nhưng cũng chẳng ai biết, thế giới ngoài kia liệu có phải là một chiếc lồng lớn hơn hay không.
Là kẻ nào nuôi dưỡng sinh vật trong lồng? Hắn có ý đồ gì? Muốn nghe chim nhỏ hót một khúc trước khi chết sao?
Cuộc sống bình thường trôi qua từng ngày, Dung Duyệt vừa bước tiếp vừa thống khổ suy tính.
"Dung Duyệt, gần đây thành tích học tập của em hơi tụt dốc, hi vọng em chú ý một chút." Cốc Vũ Hội cầm phiếu điểm của Dung Duyệt, tìm nó tâm sự ngay trong hôm ấy.
Dung Duyệt khép chân, hai tay kẹp giữa đùi, cúi đầu nghe chủ nhiệm lớp nói chuyện. Nó ngồi trong góc tối, dung mạo rõ ràng chói mắt nhưng có thể hoàn mỹ tan vào không gian màu tro xám.
"Cũng không phải không tốt." Cốc Vũ Hội thường xuyên cảm thấy kinh ngạc.
Tại sao trên thế giới này thực sự lại có một cá thể khắp mình đều tràn ngập cảm giác yếu đuối đến thế?
Bất cứ ai cũng có thể làm nó tổn thương, khẽ chạm vào cũng có thể dễ dàng vỡ nát.
Cốc Vũ Hội tự nhủ, mình nhất định phải cẩn thận, không thể dùng sức với đứa trẻ này.
"So với lúc mới khai giảng, thành tích thật sự quá bất ổn." Cô hết sức chuyên chú quan sát Dung Duyệt, không dám buông tha một sự thay đổi nào trên khuôn mặt nó: "Có nguyên nhân gì sao? Lương Hạo còn gây sự với em không? Thực ra, em biết đó, có chuyện gì em đều có thể nói với cô."
"Em sẽ chú ý." Dung Duyệt chỉ đáp lại như vậy.
Cốc Vũ Hội thở dài: "Ý cô không chỉ về thành tích của em, nếu em có điều gì phiền não đều có thể cho cô biết."
"Em không có chuyện gì cả. Cho em chút thời gian điều chỉnh là được rồi. Em cảm ơn cô."
Cốc Vũ Hội không hiểu thời gian điều chỉnh cái gì, nhưng cô chỉ có thể gật đầu: "Vẫn là câu nói cũ, lúc nào em cũng có thể tìm cô, trò chuyện bất cứ cái gì."
"Vâng." Dung Duyệt nhìn đôi giày màu đen của mình.
Cốc Vũ Hội đành để nó rời đi.
Dung Duyệt vừa rời phòng giáo vụ liền gặp Tưởng Lâm Lâm. Tưởng Lâm Lâm là cán sự môn Anh văn, đang mang bài tập chuẩn bị trở về lớp. Cô bé nhìn thấy Dung Duyệt đương nhiên gọi: "Có thể giúp tớ một tay không?"
Dung Duyệt mấp máy khóe miệng, đờ đẫn gật đầu: "Dĩ nhiên có thể."
Tưởng Lâm Lâm mỉm cười, chia một nửa vở bài tập cho Dung Duyệt, cùng nó trò chuyện.
Cốc Vũ Hội đi ra từ cánh cửa phía sau. Dáng vẻ Dung Duyệt thoạt nhìn không hề có sự bất thường. Nó sẽ tiếp nhận người khác, để ý tới người khác, cũng giúp đỡ người khác, dù biểu hiện nhìn hơi lãnh đạm nhưng hoàn toàn không có gì đáng lo ngại.
Cốc Vũ Hội không khỏi lắc đầu. Cô không cách nào miêu tả loại cảm giác không thích hợp này, lúc nào cũng cảm thấy lấn cấn bất an.
Dung Duyệt trở lại lớp phát bài tập, phát đến quyển cuối cùng, là của Lương Hạo. Lương Hạo không học không hành, nhưng ba thằng nhóc là hiệu trưởng, hạ mệnh lệnh, bắt cậu ta phải ngoan ngoãn tuân theo nội quy trường học, nhất định phải nộp bài tập.
Dung Duyệt đi tới, muốn thả sách bài tập xuống bàn Lương Hạo. Nhưng Lương Hạo đang nằm bò, chiếm cứ cả mặt bàn, sách bài tập trong tay Dung Duyệt không có chỗ để.
Miễn cưỡng suy nghĩ, Dung Duyệt đặt cuốn vở lên đầu cậu ta, định xoay người rời đi.
"Không ngờ mày cũng rất biết bắt nạt người khác."
Lương Hạo vốn đang ngủ đột nhiên mở miệng nói chuyện. Thằng nhóc vươn tay, lấy cuốn vở trên đầu xuống, ngẩng đầu nhìn Dung Duyệt chằm chằm.
Khác với đôi mắt tĩnh lặng như nước của Dung Duyệt, đôi mắt thằng nhóc luôn cất chứa ngọn lửa cháy rừng rực, bừng bừng phẫn nộ.
Dung Duyệt không biết ngọn lửa đó bùng lên muốn thiêu hủy cái gì, nói chung, nó từ chối bị ngọn lửa dính vào người.
Lương Hạo nhìn Dung Duyệt một cái, lập tức ném vở bài tập vào ngăn bàn, nằm xuống tiếp tục ngủ.
Dung Duyệt rất muốn nói chẳng ra làm sao.
May mắn lý trí bảo nó ngậm miệng.
Sau khi tan học, Dung Duyệt mang phiếu điểm về cho Dung Hoài. Đối với thành tích lần này, Dung Hoài không hề nói gì. Chính xác là, so với kết quả học tập, Dung Hoài quan tâm đến sức khỏe tâm lý của con trai hơn. Chỉ cần sinh hoạt của Dung Duyệt bình thường, kết quả học tập không quá quan trọng.
Thời gian cứ như vậy trôi qua.
Định kỳ, Dung Duyệt lại đến ngày đi điều trị tâm lý.
Dung Hoài vào trước, trò chuyện với bác sĩ rất lâu mới gọi Dung Duyệt vào.
"Anh không phải bác sĩ Lý." Dung Duyệt vừa bước vào cửa lập tức phát hiện sự bất thường. Bước chân của nó dừng ngay trước cửa.
Người trong phòng sửng sốt, khuôn mặt tuấn nhã nở nụ cười dịu dàng: "Bác sĩ Lý bị ốm, anh tới thay ca. Nghe đại danh đã lâu, Dung Duyệt." Y quan sát động tác của đối phương, nụ cười càng thêm sâu: "Anh tên Tịch Mộ, là bác sĩ tâm lý bệnh viện Bắc Định thành phố Lung."
"Bác sĩ ở thành phố Lung tại sao lại đến trấn Lung Cảnh?"
"Ở đây thiếu nhân viên, tạm thời viện trợ thôi, nhóc không cần cảnh giác như vậy."
Dung Duyệt chán ghét nụ cười thăm dò, nghiền ngẫm trên mặt y.
Nó do dự chốc lát, vẫn đi vào.
Dung Duyệt đang trong thời kỳ phát triển, không ngừng cao lên, tay chân càng ngày càng thon dài. Nhưng tổng thể vẫn là một cậu bé tương đối thấp so với các bạn đồng trang lứa, nó vừa ngồi xuống ghế sa lon lập tức tụt vào trong.
"Dạo này thế nào?" Tịch Mộ mở miệng, bình dị gần gũi, giống như người bạn thân nhất đang trò chuyện với mình.
Dung Duyệt vẫn câu nói cũ: "Bình thường hơn trước."
"Bình thường?"" Tịch Mộ mỉm cười: "Cái gì gọi là bình thường?"
Con ngươi Dung Duyệt chấn động. Nó ngẩng đầu, hai mắt thẳng tắp, đối diện với ánh mắt người kia.
Cho tới bây giờ, Dung Duyệt chưa từng gặp ánh mắt nào sắc bén lại thẳng thắn như vậy. Vị bác sĩ này giống bạn thỏ trong mơ, muốn xé nát từng lớp mặt nạ của nó.
Cuộc sống của học sinh lớp mười hai chính là sát hạch, làm bài thi, giải đề. Nhất là khi mùa đông sắp đến, khoảng cách với ngày định mệnh lại gần thêm vài phần.
Dung Duyệt mím môi, nhưng nhanh chóng trở lại bình thường, dựng nên một loại biểu hiện đủ thờ ơ. "Nói chung em chờ anh."
"Được." Thẩm Miên đồng ý.
Dung Duyệt còn đang suy nghĩ nên nói gì với anh thì một âm thanh vọng đến từ sau lưng nó: "Tiểu Duyệt, ăn cơm!"
Dung Duyệt lạnh nhạt quay đầu, Thẩm Miên trái lại bị dọa giật mình. Anh nhớ tới trước đây mình suýt nữa yêu sớm, kết quả bị ba đối phương nhìn thấy, dọa lui.
Thẩm Miên hơi lùi về sau. Tay Dung Duyệt lập tức từ trên mặt anh tuột xuống. Chỉ là Dung Duyệt không phát hiện, ngón tay của nó trượt xuống ngực Thẩm Miên, mới hoàn toàn rời khỏi thân thể anh.
Ngón tay Dung Duyệt nhỏ dài, khớp xương rõ ràng. Thẩm Miên có thể cảm nhận các đốt ngón tay lưu lại dấu ấn trên thân thể anh rõ ràng thế nào.
"Em phải về rồi." Dung Duyệt quay đầu lại.
"Mau đi!" Đồng tử Thẩm Miên không ngừng run rẩy. "Anh cũng phải về rồi."
Nói xong, Thẩm Miên xoay người nhanh chóng vào nhà. Dung Duyệt nhìn theo cho đến khi bóng lưng anh biến mất trong cánh cửa chật hẹp mới chậm rãi trở về.
Trong nhà, Dung Hoài đã bày đồ ăn lên bàn. Đầu tiên, Dung Duyệt đến phòng bếp mở vòi nước, rửa tay. Nước máy trong suốt chảy qua kẽ tay nó, cọ rửa hết thảy vết tích còn lưu lại. Dung Duyệt xới cơm, cầm đũa đi ra phòng khách.
Giống như các gia đình phổ thông khác, phòng khách nhà nó chính là nơi dùng cơm. Chỉ cần dọn bàn là có thể trực tiếp ăn cơm.
Hôm nay Dung Hoài rất vui vẻ, không ngừng gắp thức ăn vào bát Dung Duyệt.
"Sao thế ạ?" Đứa trẻ như Dung Duyệt cực kỳ nhạy cảm với sự thay đổi cảm xúc của người khác.
"Thấy con kết bạn ba rất vui." Dung Hoài biết, giao lưu với Dung Duyệt phải dùng cách nói trực tiếp nhất, hơi quanh co lòng vòng, có thể nó sẽ không hiểu.
"Trước đây con cũng có bạn." Dung Duyệt đút miếng thịt Dung Hoài gắp cho nó vào miệng, nhàn nhạt trả lời, nhưng không nói bạn bè của mình là ai.
"Thẩm Miên và Chu Ngạn Hiến dù sao vẫn hơn con mấy tuổi, bạn bè cùng lứa sẽ hiểu con hơn." Dung Hoài mặc nhiên thừa nhận bạn bè nó nói đến là ai. "Hai đứa tên là gì?"
Dung Duyệt cũng không chủ động sửa chữa sai lầm của người khác. "Nam là Lăng Tiêu. Nữ là Tưởng Lâm Lâm."
"Được, được. Lần sau con gọi bạn qua đây ăn một bữa đi."
Dung Duyệt từ chối cho ý kiến.
Ăn xong cơm tối, Dung Duyệt tự giác thu thập chén đĩa.
Tuy gần đây nó thoạt nhìn hướng ngoại hơn rất nhiều, nhưng bản chất Dung Duyệt vẫn là Dung Duyệt.
Khi rửa chén, nó sẽ lặng lẽ nhìn nước chảy ra từ vòi, khi thả đũa đã rửa vào giọ cũng sẽ tập trung tinh thần, nhìn chằm chằm, quan sát từng thanh gỗ nhỏ rơi xuống nơi thuộc về mình.
Ban đêm đối với con người quá thần bí, nó không nên thức quá muộn.
Thời gian vừa đến. Dung Duyệt đi tắm, ngủ, khi lên giường vẫn phải siết chặt chăn như trước.
Trong mơ, nó thường gặp gỡ bạn bè của mình.
Một đám bạn bè kỳ lạ.
Từ trước đến nay, bọn họ chưa bao giờ đi bộ, nhất định phải ra sức chạy về phía trước, không ngừng chạy về phía trước. Nếu không dập đầu chết trên tảng đá không biết tên nào đó, hoặc chết chìm dưới dòng sông sâu một mét, bọn họ sẽ tiếp tục chạy.
"Đoàng đoàng đoàng!" Con thỏ cầm súng bắn lên không trung.
Nó chỉ bắn ba phát, quạ đen trên trời đồng loạt rớt xuống, chất đống thành một ngọn núi đen kịt. Thỉnh thoảng sẽ có một con sống sót, nó khẽ vỗ cánh. Cánh chim màu đen dấy lên bão táp đầy trời.
Dung Duyệt mở hai tay, che khuôn mặt rách rưới của mình.
Nó có bác sĩ tâm lý, nhưng bác sĩ nào dám nghe nó nói vậy.
Nó nhìn thấy thế giới không phải do nhân loại thống trị. Nó thấy toàn bộ hư ảo. Thỏ là thợ săn. Trong hang thỏ, bầy sói đang hít heli trong những quả khí cầu. Và hoàng hậu chỉ có một cái đầu lâu, dùng máu tươi đầu lưỡi nhuộm đỏ hoa hồng trắng trong khu vườn của nàng.
Dung Duyệt hét lên. Lý do nó có thể ở đây vô cùng đơn giản.
Nó chính là con thỏ hung ác tay cầm vũ khí.
Mà con thỏ đáng ghét kia muốn đeo mặt nạ, ngụy trang thành người bình thường. Thật sự khiến người ta khó có thể tiếp thu.
Dung Duyệt hãm sâu trong mộng cảnh cho đến khi âm thanh đồng hồ báo thức kéo nó về thế giới loài người.
Đầu Dung Duyệt đầy mồ hôi, nó chậm rãi đẩy chăn, thay đồng phục học sinh.
Dung Hoài đã chuẩn bị bữa sáng, dặn Dung Duyệt phải quan hệ tốt với bạn cùng lớp, sau đó dùng ánh mắt kỳ vọng tiễn nó đi học. Dung Duyệt sợ mình không thể nào đáp lại sự kỳ vọng này, không dám nhìn ánh mắt của ba nó.
Trấn Lung Cảnh đã bước vào mùa đông. Lá cây dần trở nên khô héo, những cành cây trơ trụi giao nhau càng khiến nơi đây giống như một chiếc lồng khổng lồ.
Dung Duyệt đạp xe, liều mạng chạy trốn.
Thế nhưng không ai có thể thoát khỏi, bởi chúng ta vốn được sinh ra trong lồng sắt.
Nhưng biết đâu Thẩm Miên có thể, vì anh tiến vào từ bên ngoài chiếc lồng. Nhưng cũng chẳng ai biết, thế giới ngoài kia liệu có phải là một chiếc lồng lớn hơn hay không.
Là kẻ nào nuôi dưỡng sinh vật trong lồng? Hắn có ý đồ gì? Muốn nghe chim nhỏ hót một khúc trước khi chết sao?
Cuộc sống bình thường trôi qua từng ngày, Dung Duyệt vừa bước tiếp vừa thống khổ suy tính.
"Dung Duyệt, gần đây thành tích học tập của em hơi tụt dốc, hi vọng em chú ý một chút." Cốc Vũ Hội cầm phiếu điểm của Dung Duyệt, tìm nó tâm sự ngay trong hôm ấy.
Dung Duyệt khép chân, hai tay kẹp giữa đùi, cúi đầu nghe chủ nhiệm lớp nói chuyện. Nó ngồi trong góc tối, dung mạo rõ ràng chói mắt nhưng có thể hoàn mỹ tan vào không gian màu tro xám.
"Cũng không phải không tốt." Cốc Vũ Hội thường xuyên cảm thấy kinh ngạc.
Tại sao trên thế giới này thực sự lại có một cá thể khắp mình đều tràn ngập cảm giác yếu đuối đến thế?
Bất cứ ai cũng có thể làm nó tổn thương, khẽ chạm vào cũng có thể dễ dàng vỡ nát.
Cốc Vũ Hội tự nhủ, mình nhất định phải cẩn thận, không thể dùng sức với đứa trẻ này.
"So với lúc mới khai giảng, thành tích thật sự quá bất ổn." Cô hết sức chuyên chú quan sát Dung Duyệt, không dám buông tha một sự thay đổi nào trên khuôn mặt nó: "Có nguyên nhân gì sao? Lương Hạo còn gây sự với em không? Thực ra, em biết đó, có chuyện gì em đều có thể nói với cô."
"Em sẽ chú ý." Dung Duyệt chỉ đáp lại như vậy.
Cốc Vũ Hội thở dài: "Ý cô không chỉ về thành tích của em, nếu em có điều gì phiền não đều có thể cho cô biết."
"Em không có chuyện gì cả. Cho em chút thời gian điều chỉnh là được rồi. Em cảm ơn cô."
Cốc Vũ Hội không hiểu thời gian điều chỉnh cái gì, nhưng cô chỉ có thể gật đầu: "Vẫn là câu nói cũ, lúc nào em cũng có thể tìm cô, trò chuyện bất cứ cái gì."
"Vâng." Dung Duyệt nhìn đôi giày màu đen của mình.
Cốc Vũ Hội đành để nó rời đi.
Dung Duyệt vừa rời phòng giáo vụ liền gặp Tưởng Lâm Lâm. Tưởng Lâm Lâm là cán sự môn Anh văn, đang mang bài tập chuẩn bị trở về lớp. Cô bé nhìn thấy Dung Duyệt đương nhiên gọi: "Có thể giúp tớ một tay không?"
Dung Duyệt mấp máy khóe miệng, đờ đẫn gật đầu: "Dĩ nhiên có thể."
Tưởng Lâm Lâm mỉm cười, chia một nửa vở bài tập cho Dung Duyệt, cùng nó trò chuyện.
Cốc Vũ Hội đi ra từ cánh cửa phía sau. Dáng vẻ Dung Duyệt thoạt nhìn không hề có sự bất thường. Nó sẽ tiếp nhận người khác, để ý tới người khác, cũng giúp đỡ người khác, dù biểu hiện nhìn hơi lãnh đạm nhưng hoàn toàn không có gì đáng lo ngại.
Cốc Vũ Hội không khỏi lắc đầu. Cô không cách nào miêu tả loại cảm giác không thích hợp này, lúc nào cũng cảm thấy lấn cấn bất an.
Dung Duyệt trở lại lớp phát bài tập, phát đến quyển cuối cùng, là của Lương Hạo. Lương Hạo không học không hành, nhưng ba thằng nhóc là hiệu trưởng, hạ mệnh lệnh, bắt cậu ta phải ngoan ngoãn tuân theo nội quy trường học, nhất định phải nộp bài tập.
Dung Duyệt đi tới, muốn thả sách bài tập xuống bàn Lương Hạo. Nhưng Lương Hạo đang nằm bò, chiếm cứ cả mặt bàn, sách bài tập trong tay Dung Duyệt không có chỗ để.
Miễn cưỡng suy nghĩ, Dung Duyệt đặt cuốn vở lên đầu cậu ta, định xoay người rời đi.
"Không ngờ mày cũng rất biết bắt nạt người khác."
Lương Hạo vốn đang ngủ đột nhiên mở miệng nói chuyện. Thằng nhóc vươn tay, lấy cuốn vở trên đầu xuống, ngẩng đầu nhìn Dung Duyệt chằm chằm.
Khác với đôi mắt tĩnh lặng như nước của Dung Duyệt, đôi mắt thằng nhóc luôn cất chứa ngọn lửa cháy rừng rực, bừng bừng phẫn nộ.
Dung Duyệt không biết ngọn lửa đó bùng lên muốn thiêu hủy cái gì, nói chung, nó từ chối bị ngọn lửa dính vào người.
Lương Hạo nhìn Dung Duyệt một cái, lập tức ném vở bài tập vào ngăn bàn, nằm xuống tiếp tục ngủ.
Dung Duyệt rất muốn nói chẳng ra làm sao.
May mắn lý trí bảo nó ngậm miệng.
Sau khi tan học, Dung Duyệt mang phiếu điểm về cho Dung Hoài. Đối với thành tích lần này, Dung Hoài không hề nói gì. Chính xác là, so với kết quả học tập, Dung Hoài quan tâm đến sức khỏe tâm lý của con trai hơn. Chỉ cần sinh hoạt của Dung Duyệt bình thường, kết quả học tập không quá quan trọng.
Thời gian cứ như vậy trôi qua.
Định kỳ, Dung Duyệt lại đến ngày đi điều trị tâm lý.
Dung Hoài vào trước, trò chuyện với bác sĩ rất lâu mới gọi Dung Duyệt vào.
"Anh không phải bác sĩ Lý." Dung Duyệt vừa bước vào cửa lập tức phát hiện sự bất thường. Bước chân của nó dừng ngay trước cửa.
Người trong phòng sửng sốt, khuôn mặt tuấn nhã nở nụ cười dịu dàng: "Bác sĩ Lý bị ốm, anh tới thay ca. Nghe đại danh đã lâu, Dung Duyệt." Y quan sát động tác của đối phương, nụ cười càng thêm sâu: "Anh tên Tịch Mộ, là bác sĩ tâm lý bệnh viện Bắc Định thành phố Lung."
"Bác sĩ ở thành phố Lung tại sao lại đến trấn Lung Cảnh?"
"Ở đây thiếu nhân viên, tạm thời viện trợ thôi, nhóc không cần cảnh giác như vậy."
Dung Duyệt chán ghét nụ cười thăm dò, nghiền ngẫm trên mặt y.
Nó do dự chốc lát, vẫn đi vào.
Dung Duyệt đang trong thời kỳ phát triển, không ngừng cao lên, tay chân càng ngày càng thon dài. Nhưng tổng thể vẫn là một cậu bé tương đối thấp so với các bạn đồng trang lứa, nó vừa ngồi xuống ghế sa lon lập tức tụt vào trong.
"Dạo này thế nào?" Tịch Mộ mở miệng, bình dị gần gũi, giống như người bạn thân nhất đang trò chuyện với mình.
Dung Duyệt vẫn câu nói cũ: "Bình thường hơn trước."
"Bình thường?"" Tịch Mộ mỉm cười: "Cái gì gọi là bình thường?"
Con ngươi Dung Duyệt chấn động. Nó ngẩng đầu, hai mắt thẳng tắp, đối diện với ánh mắt người kia.
Cho tới bây giờ, Dung Duyệt chưa từng gặp ánh mắt nào sắc bén lại thẳng thắn như vậy. Vị bác sĩ này giống bạn thỏ trong mơ, muốn xé nát từng lớp mặt nạ của nó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất