Thiếu Niên Sát Vách Đẹp Như Hoa
Chương 53: Đồng hồ Cát của thời gian
Trên đại lộ, tất cả mọi người đều bị khâu kín miệng, nhưng bọn họ vẫn cố gắng mỉm cười.
Một chiếc xe cực kỳ cao cấp dừng ở ven đường, lá non bay xuống từ trên không trung, rơi thẳng lên đầu chủ nhân của chiếc xe mui trần. "Người đẹp." Chủ xe hướng về phía thanh niên bên cạnh, chu môi huýt một tiếng sáo. "Cùng nhau uống chén trà đi!"
Dung Duyệt lạnh lùng mở cửa xe, nhanh chóng biến mất dưới ánh mắt kinh ngạc của đám sinh viên.
"Muốn ăn gì cũng được, gần đây anh ký được một vụ làm ăn lớn."
"Tùy anh, tôi không có ý kiến. Nhưng mà nè, Chu Ngạn Hiến, chiếc xe này của anh quá đồng bóng." Dung Duyệt mỉa mai.
Chu Ngạn Hiến cười hì hì, kéo xuống kính râm. Trải qua mấy năm, ngoại hình của y càng thêm diễm lệ. Dưới kiểu tóc tinh tế, đôi mắt hẹp dài của Chu Ngạn Hiến chứa ý cười chân thành. "Gặp em thật khiến người ta vui vẻ. Căn hộ của anh lớn đến phát sợ, em muốn cân nhắc dọn vào ở chung với anh không, anh đây sẽ không thu tiền nhà."
Dung Duyệt chống đầu, nhìn phong cảnh ven đường. "Tôi có chỗ ở rồi."
"Anh biết, nhà mợ Lăng Tiêu chứ gì. Nhưng mà không phải em nói mợ cậu ta sắp về, phải chuẩn bị tìm nhà mới sao?"
"Tôi đã quyết định chỗ ở kế tiếp từ lâu rồi."
Vì chiếc xe mui trần đồng bóng, mái tóc mềm mại của Dung Duyệt bị gió thổi tán loạn.
"Chỗ nào tốt được hơn nhà anh à?" Chu Ngạn Hiến nhướn mày, sau đó phát hiện đèn giao thông phía trước đã chuyển sang màu đỏ, y chuẩn bị phanh xe trước vạch dừng.
Dung Duyệt chỉ bình thường trả lời câu hỏi của y: "Nhà của Thẩm Miên."
Hắn vừa dứt lời, chân Chu Ngạn Hiến run lên, lập tức phanh gấp.
Dung Duyệt: "Kỹ năng lái xe của anh nát thật đấy."
Chu Ngạn Hiến: "Đm!"
Dung Duyệt ngồi vững trên ghế, nắm chắc tay vịn. "Đừng phanh gấp, nếu kỹ thuật không tốt, tôi kiến nghị anh về tìm giáo viên học lại một lần."
Chu Ngạn Hiến há hốc miệng nhìn Dung Duyệt, y phát hiện Dung Duyệt hoàn toàn không biết lời mình nói ra khiến người ta cảm thấy sợ hãi cỡ nào. "Đm! Thẩm Miên em nói không phải là Thẩm Miên anh biết đi?! Không phải anh ta sang Anh rồi à?"
Dung Duyệt đang định trả lời, tài xế phía sau bắt đầu ấn còi. "Xe thể thao thì giỏi lắm à! Nhìn đèn giao thông giùm cái!" Có người ngó đầu ra mắng.
Chu Ngạn Hiến nghiến răng nghiến lợi, sau đó nhấn ga điên cuồng rời đi.
Đến nhà hàng, Dung Duyệt cởi dây an toàn rồi đi vào. Chu Ngạn Hiến lập tức xuống xe, khóa cửa, vội vã chạy đến trước mặt Dung Duyệt. "Chuyện này là thế nào?" Vì quá hoảng hốt, tốc độ nói chuyện của Chu Ngạn Hiến không ngừng gia tăng, bắn như súng liên thanh. "Không phải trước đây em nói quên đi à?"
"Quên cái gì?" Dưới sự hướng dẫn của nhân viên phục vụ, Dung Duyệt ưu nhã ngồi xuống, lật thực đơn.
"Còn nhớ năm đó chúng ta cùng nhau thất tình chứ?" Chu Ngạn Hiến nhắc nhở.
"Là năm anh sống dở chết dở?" Dung Duyệt đảo mắt, ném cho y một cái nhìn bố thí.
"Là năm chúng ta sống dở chết dở!" Chu Ngạn Hiến sửa đúng.
Dung Duyệt khăng khăng phân rõ giới hạn với y. "Anh tự sát, tôi đâu có."
"Đệch!" Chu Ngạn Hiến lại bị hắn chọc tức.
Chu Ngạn Hiến không ngừng ríu rít, Dung Duyệt coi như không nhìn thấy. Hắn gọi nhân viên phục vụ tới, đặt món. "Anh muốn ăn gì?" Lúc này, Dung Duyệt mới nhớ ra bữa cơm tối nay là Chu Ngạn Hiến trả tiền, vì thế thái độ tốt hơn một chút.
Món ăn trong thực đơn rất phong phú, nhưng Chu Ngạn Hiến bây giờ đâu có nhìn nổi. "Cho tôi giống cậu ấy."
Y đưa thực đơn cho nhân viên phục vụ.
Đến khi cả không gian chỉ còn lại hai người, Chu Ngạn Hiến lập tức túm áo Dung Duyệt. Nhìn khuôn mặt hung dữ của y sát lại gần, Dung Duyệt vẫn không hề có một gợn sóng.
"Khi đó không phải cậu nói quên đi à?" Chu Ngạn Hiến hỏi, đôi mắt trừng to.
Dung Duyệt cảm thấy y đã hiểu lầm mình. "Tôi nói quên đi nghĩa là tôi sẽ không dùng phương thức dịu dàng như thế với Thẩm Miên nữa."
"Anh đây thì sao! Phần tâm ý anh vì cậu mới có thể thư thái thoải mái này là gì!" Chu Ngạn Hiến ra sức lay người Dung Duyệt, phẫn nộ tới cực điểm. "Anh đây khó khăn lắm mới buông tay!"
"Anh buông tay liên quan gì đến tôi?" Dung Duyệt tỏ vẻ khó hiểu.
"Cậu đã quên bốn năm trước rồi à?" Chu Ngạn Hiến rít gào.
Bốn năm trước, giây phút phòng tuyến tâm lý của Chu Ngạn Hiến sụp đổ, tìm được nơi vắng vẻ cắt cổ tay tự sát, nhưng y chết không thành, bác sĩ dựa theo danh sách liên lạc của y gọi cho Dung Duyệt.
Chỉ là lúc Dung Duyệt xuất hiện trước mặt Chu Ngạn Hiến, trạng thái cũng không tốt hơn y được bao nhiêu.
"Muốn liên lạc với chú ấy không?" Dung Duyệt hỏi Chu Ngạn Hiến.
"Không cần, cậu chỉ cần giúp anh chuyển lời bảo Lâm Trí Viễn đừng liên lạc cho anh." Chu Ngạn Hiến lấy tay che khuôn mặt đẫm lệ. "Dù sao anh và hắn vốn không có quan hệ, tất cả chỉ vì hắn quá lo chuyện bao đồng, còn anh si tâm vọng tưởng."
Ban đầu Lâm Trí Viễn vẫn muốn gặp Chu Ngạn Hiến, nhưng Dung Duyệt chuyển lời tới Lâm Trí Viễn: "Chu Ngạn Hiến nói, chú còn xuất hiện trước mặt anh ta, anh ta sẽ đi tìm chết. Chú chỉ cần sống thật tốt là được rồi, chúc chú hạnh phúc."
Nhưng Lâm Trí Viễn không hề trải qua cuộc sống vui vẻ hạnh phúc. Về sau Dung Duyệt đã biết, không rõ vì nguyên nhân gì, Lâm Trí Viễn lại xích mích với đối tượng coi mắt. Hắn tiếp tục sống cuộc sống công chức thấp thỏm lo âu, định kỳ sẽ đưa tiền cho Dung Duyệt, nhờ Dung Duyệt giúp đỡ Chu Ngạn Hiến.
Dung Duyệt cảm thấy rất phiền, vì qua hai năm, lại đến lượt Chu Ngạn Hiến đưa tiền cho hắn, nhờ hắn chuyển cho Lâm Trí Viễn.
Chu Ngạn Hiến cứ thế giữ liên lạc với Dung Duyệt trong thời gian dài.
"Hai năm trước! Anh uống say! Hỏi cậu và Thẩm Miên thế nào! Cậu chỉ nói hai chữ quên đi! Chẳng lẽ không phải muốn buông tay sao?" Khi đó Chu Ngạn Hiến đã nghĩ, ngay cả người cố chấp như Dung Duyệt cũng buông tay, vậy y cũng có thể bỏ được.
Âm điệu của Chu Ngạn Hiến càng ngày càng cao, Dung Duyệt cảm thấy y khiến lỗ tai mình đau nhức. "Tại anh hiểu nhầm."
Làm sao hắn có thể quên chứ.
Trên đời chỉ có một ngôi sao sáng chói, hắn có cơ hội hái xuống, bảo hắn buông tay quả là người si nói mộng.
Nhân viên phục vụ bưng bít-tết lên. Dưới ánh mắt kinh ngạc của bồi bàn, Chu Ngạn Hiến đành quy củ ngồi xuống.
Dung Duyệt nhìn thịt bò nóng hổi, tay cầm dao nĩa, cắt dọc theo chiều rộng.
Nếu Chu Ngạn Hiến không biết thân thế của hắn, còn tưởng hắn là đại thiếu gia từ đâu chạy tới.
"Tôi chỉ đột nhiên hiểu ra một đạo lý." Dung Duyệt ngẩng đầu, khuôn mặt lóa mắt dưới ánh đèn rực rỡ, ánh lên màu sắc mộng ảo.
Nhưng Chu Ngạn Hiến chỉ cảm thấy hắn thật tối tăm.
"Có một số người đừng nên cho anh ta quá nhiều tự do." Dung Duyệt hung dữ dùng nĩa đâm vào trong miếng thịt. "Loại động vật thấp kém, không nghe lời, khiêu chiến tính nhẫn nại của mình!"
Chu Ngạn Hiến bị tiếng kim loại ma sát với đĩa sứ dọa sởn gai ốc.
Dung Duyệt không nói nữa, chỉ ăn từng miếng thịt bò.
Chu Ngạn Hiến đối diện với hắn, lặng lẽ nuốt nước bọt, không dám nhìn tiếp.
Cơm nước xong, Chu Ngạn Hiến ra quầy thanh toán trước, Dung Duyệt đứng ở cửa. Bầu trời nặng trĩu những đám mây, từng giọt mưa tí tách rơi. Dung Duyệt hướng tầm mắt ra ngoài. Người qua đường vội vã, nhưng rốt cuộc cũng không cần miễn cưỡng mỉm cười.
Vào lúc này, một bóng người chợt lóe lên trước mặt hắn.
"Chú Lâm Trí Viễn?" Dung Duyệt nhíu mày.
Bước chân của hắn khẽ động, đúng lúc đó, chuông cửa vang lên. "Dung Duyệt, anh mượn được chiếc ô, chúng ta đi thôi!" Chu Ngạn Hiến chui ra.
Dung Duyệt vẫn nhíu chặt chân mày, nhưng hắn không dám chắc vừa rồi mình có nhìn lầm hay không, vì vậy quyết định đi theo Chu Ngạn Hiến.
Xe ô tô chạy một mạch đến nơi Dung Duyệt muốn trở về. "Cầm cả ô đi." Chu Ngạn Hiến định xoay người lấy ô cho hắn.
"Không cần, anh dùng đi." Nói xong, Dung Duyệt liền mở cửa chạy ra ngoài.
Ngay cả cơ hội vãn hồi Chu Ngạn Hiến cũng không có.
Bầu trời lúc này đã không còn lất phất vài giọt, sau khi vượt qua cơn mưa rào xối xả, Dung Duyệt ướt như chuột lột.
Lúc thang máy lên đến tầng chín, cửa từ từ mở ra.
"Dung Duyệt."
Dung Duyệt ngẩng đầu, Thẩm Miên đang cầm ô đứng trước mặt hắn, hình như anh đang chờ thang máy.
"Anh định ra ngoài?" Nước trên tóc tí tách, rơi xuống mặt Dung Duyệt. Nước mưa theo thân thể hắn, đọng thành một vũng dưới sàn nhà. "Đợi đến tối rồi hẵng đi! Bên ngoài mưa to lắm." Hắn bước ra.
"Anh định đi đón em." Thẩm Miên cầm ô cán dài chống trên sàn nhà. "Anh không gọi được cho em nên chuẩn bị đi tìm."
Dung Duyệt sửng sốt. Hắn quay đầu, mỉm cười. "Anh định đi đâu tìm em? Ngay cả nơi em có thể đến anh cũng không biết, vậy anh định đi đâu tìm em?"
Bàn tay cầm dù của Thẩm Miên nắm chặt lại.
Khóe miệng Dung Duyệt cong lên vài phần, sau đó tiếp tục đi vào nhà.
Thẩm Miên lập tức bắt kịp bước chân hắn.
Dung Duyệt dừng ở cửa, chẳng nói chẳng rằng bắt đầu cởi quần áo.
"Này!" Thẩm Miên hoảng sợ, tức khắc đóng cửa.
"Tránh làm ướt nhà."
Thẩm Miên bị vây giữa Dung Duyệt và cửa, không vào được cũng không ra được, chỉ có thể trừng mắt nhìn Dung Duyệt cởi quần áo trước mặt mình, mang theo gió lạnh tập kích, da Thẩm Miên cũng nhiễm phải hàn khí trên người Dung Duyệt. Anh mở to mắt, nhìn thân thể Dung Duyệt chậm rãi bày ra trước mặt mình.
"Không cần cởi quần lót!" Thẩm Miên không khỏi nuốt nước bọt.
Dung Duyệt thấy anh nói vậy, mới rút tay khỏi mép quần. "Em đi tắm, lát nữa anh mang quần áo cho em nhé?" Hắn tự nhiên quay người lại, nói chuyện với anh.
Thẩm Miên ngẩng cao đầu, thả tầm mắt lên trên trần nhà.
"Tại sao anh không dám nhìn em?" Giọng nói Dung Duyệt mang ý cười.
"Anh đâu có." Thẩm Miên hận không thể giơ cao tay.
"Đều là đàn ông, có gì phải kiêng dè." Dung Duyệt nói xong, lập tức chạy vào phòng tắm.
Dung Duyệt đi rồi, Thẩm Miên chỉ thấy chân mình sắp nhũn ra.
Đứa nhỏ này cũng trở nên quá phóng khoáng rồi!
Tắm xong, Dung Duyệt lại rúc trên ghế sô pha.
Thẩm Miên cầm khăn tắm mới, quấn lên đầu đối phương. "Lau khô tóc rồi hẵng nằm."
Dung Duyệt gối lên khăn, không thèm động đậy.
Thẩm Miên kéo hắn dậy, nhất định muốn Dung Duyệt lau khô tóc mới cho nằm.
"Hôm nay em đi đâu?" Thẩm Miên hỏi.
Dung Duyệt ngẩng đầu nhìn anh một cái. Dưới mái tóc ướt, đôi mắt tỏa sáng lấp lánh. "Đi ăn."
"Anh gọi cho Lăng Tiêu, cậu ấy cũng liên hệ với Tưởng Lâm Lâm, em không đi cùng bọn họ." Thẩm Miên giúp Dung Duyệt lau tóc đến khi khá ổn. Khăn tắm trùm trên mặt hắn.
Dung Duyệt nhắm mắt, tựa đầu lên tay anh.
Thẩm Miên nhịn không được nghiến răng nghiến lợi.
Thời gian có thể quay ngược lại, hay thời gian có thể lặp lại?
Cuộc sống cứ trôi qua từng ngày, tóc Dung Duyệt đã có thể buộc bằng dây buộc tóc.
Công việc của Dung Duyệt dần dần trở nên bận rộn. Lượng công việc trợ giảng càng ngày càng nhiều, bản thảo phát thanh đưa đến tay cũng càng ngày càng dày.
Tiền, quyền lực, danh vọng.
Càng sở hữu vật chất của thế tục càng khiến con người ta trống rỗng, nhưng không có nó lại khiến con người ta khổ cực.
Mấy ngày nay, Thẩm Miên phát hiện sau lưng anh luôn có một ánh mắt kỳ lạ.
Ban đầu là ở trên lớp, anh đưa lưng về phía mọi người viết chữ, nhưng đột nhiên có một loại dự cảm khiến Thẩm Miên lập tức quay đầu lại. Thế nhưng, tất cả mọi người đều đang dùng ánh mắt chuyên chú nhìn anh, Thẩm Miên không cách nào đoán được ánh mắt quỷ quái kia đến từ phương nào.
Thẩm Miên nhíu mày.
Tan giờ, anh xuống căng tin. Theo thói quen, Thẩm Miên ngồi ở vị trí hẻo lánh, không dễ thấy nhất.
"Tách." Đó là tiếng màn trập.
Thẩm Miên cảnh giác nhìn xung quanh.
Học sinh thời nay có thói quen chụp ảnh ở khắp mọi nơi, ngay cả trong căng tin nhàm chán, vì bọn họ muốn tổng sỉ vả đồ ăn ở trường khó nuốt đến mức chó cũng chẳng thèm.
Nhưng dù có nghĩ khác đi chăng nữa, Thẩm Miên vẫn cảm thấy chiếc máy ảnh đó nhằm vào mình.
Nghĩ tới đây, anh lập tức đẩy kính mắt, cầm hộp cơm đi ra ngoài.
Không thể nghi ngờ, có người theo dõi anh!
Nhưng rốt cuộc là ai?
Tên bám đuôi này kỹ thuật cao siêu, Thẩm Miên chưa từng bắt được hắn, thậm chí còn vì chuyện này mà nghi thần nghi quỷ.
Đúng lúc này, đại học Lung Thành cùng các trường đại học xung quanh tổ chức hoạt động liên kết, thoáng cái trên sân trường đã trộn lẫn sinh viên đến từ rất nhiều nơi, Thẩm Miên càng khó tìm được kẻ theo dõi mình.
Lúc chen giữa đám đông, anh thậm chí phát hiện thường xuyên có người chạm vào thân thể mình, không phải vô tình mà là trắng trợn chiếm tiện nghi.
Trong cơn giận dữ, đôi mắt phượng lạnh như băng của Thẩm Miên bùng lên ngọn lửa bàng bạc.
"Thầy Thẩm."
Ngay lúc Thẩm Miên tức giận siết chặt tay, một sinh viên chạy đến trước mặt. Đó là một nam sinh có khuôn mặt rất thanh tú, cậu ta cầm một chai nước đưa cho Thẩm Miên. "Thầy, tiết trời quá nóng, thầy uống nước đi!"
Tiết trời quả thực rất nóng, nhưng anh chủ yếu nóng vì lửa giận trong lòng.
Thẩm Miên cảm ơn, sau đó nhận nước uống. Lúc anh ngửa đầu, yết hầu lăn lộn, trên xương quai hàm sắc nét là một gương mặt lãnh đạm khó gần. Càng là thứ không thể tới gần, càng khiến người ta có ham muốn không từ thủ đoạn.
"Thầy, em là Dương Phụng ở lớp 3." Cậu ta tự giới thiệu.
"Dương Phụng." Thực ra từ trước tới nay Thẩm Miên đều không nhớ rõ sinh viên của mình, sau khi nghe vậy, anh dùng ngữ khí mang theo chút nghi hoặc gọi tên cậu ta. "Thực sự cảm ơn."
Dương Phụng chắp hai tay sau lưng. Cậu ta vặn vẹo ngón tay, biểu tình trên mặt rất kỳ quái.
Thẩm Miên không hề phát hiện, vỗ vai Dương Phụng rồi rời đi.
Cách bọn họ không xa, Dung Duyệt thu cảnh tượng này vào đáy mắt. Hắn mặc đồng phục của đại học Lung Thành, kéo khóa lên tận cổ, che giấu nửa khuôn mặt từ mũi trở xuống.
"Dung Duyệt!"
Nghe thấy có người gọi mình, Dung Duyệt quay đầu lại.
Tưởng Lâm Lâm mặc một chiếc váy nhẹ nhàng, đang chầm chậm chạy tới.
Thực ra Tưởng Lâm Lâm học ở một ngôi trường gần đại học Lung Thành, lần này có cơ hội tự do ra vào Lung đại, cô liền chạy sang tìm Dung Duyệt trước tiên.
Lăng Tiêu đi theo sau Tưởng Lâm Lâm, nhìn Tưởng Lâm Lâm bừng bừng phấn chấn chạy về phía Dung Duyệt, cậu khổ sở thở dài.
Dung Duyệt chớp mắt vô tội, lặng lẽ lùi về sau một bước.
Gần đây không chỉ mỗi Dung Duyệt bận bịu, Thẩm Miên cũng vậy.
Công việc ở trường rất nhiều, mà công việc bên Anh cũng bắt đầu nối tiếp qua đây. Anh mượn thư viện và phòng thí nghiệm của trường, ngày nào cũng ở lại đến tối muộn mới về.
Hôm nay cũng vậy, Thẩm Miên làm việc đến đêm.
Xui xẻo là, xe của anh không biết xảy ra vấn đề gì, không thể khởi động. Vì thế anh đành đi bộ đến ga tàu điện ngầm gần nhất, dùng phương tiện giao thông công cộng để về nhà.
Trường đại học cách nhà ga rất xa, Thẩm Miên đi trên con đường không người.
Cả không gian chỉ có tiếng giày của anh rơi trên nền đất.
"Lộp cộp lộp cộp." Thanh âm rất có quy luật.
"Lộp cộp lộp cộp."
"Lộp cộp, lộp cộp, cộp."
Bước chân của Thẩm Miên thoáng khựng lại, sau đó ngừng hẳn.
"Lộp cộp."
Trong tích tắc, tóc gáy Thẩm Miên dựng đứng, có người đang ở phía sau anh.
Có lẽ giờ này vẫn có người đi bắt xe, đây là chuyện rất bình thường. Thế nhưng tiếng bước chân của anh vừa dừng lại, thanh âm phía sau cũng im bặt.
Thẩm Miên cau mày bước nhanh hơn.
"Lộp cộp, lộp cộp, lộp cộp."
Thẩm Miên không nhịn được nữa, lúc anh định quay đầu bắt lấy kẻ bám đuôi, một thanh âm vang lên cắt ngang động tác của anh.
"Thẩm Miên."
Thẩm Miên ngẩng đầu, phía trước, cách anh rất xa có một chiếc đèn mờ tối.
Dung Duyệt bê một đống tài liệu đứng dưới ánh đèn, hơi nghiêng đầu giống như một con búp bê.
Thẩm Miên không chút suy nghĩ, tăng tốc độ chạy tới.
"Dung Duyệt."
Dung Duyệt nhìn anh chạy về phía mình, vô thức kéo lấy cánh tay anh.
"Trễ thế này sao em còn ở đây?" Thẩm Miên hỏi.
"Công việc của em hôm nay hơi nhiều, đang chuẩn bị bắt xe."
Thẩm Miên nín thở lắng nghe tiếng động xung quanh. Ngoại trừ tiếng gió thổi qua lá cây, nơi đây gần như không có thêm bất cứ âm thanh gì.
"Anh cũng về nhà à? Đi thôi." Dung Duyệt kéo anh một cái.
Thẩm Miên đi theo hắn, chỉ là trước khi rời đi, nhịn không được quay đầu lại.
Chờ bọn họ đi khuất, một bàn chân xuất hiện giữa ánh đèn, để lại một bóng đen cao gầy.
Thẩm Miên theo Dung Duyệt rời đi, dọc đường luôn nghe ngóng động tĩnh xung quanh, còn hết nhìn đông lại nhìn tây. Lên tàu điện ngầm, anh mới dần dần khôi phục dáng vẻ bình thường.
"Xảy ra chuyện gì sao?" Dung Duyệt hỏi anh.
Thẩm Miên nhíu mày: "Hình như có người theo... Thôi bỏ đi." Thẩm Miên mệt mỏi, tựa bên thành xe nghỉ ngơi.
Tàu điện ngầm chen chúc, chật chội. Thẩm Miên vừa thấy có người sắp sáp lại gần không nhịn được rụt về phía sau.
Dung Duyệt cũng để ý. Hắn bước một bước, chắn trước mặt anh, cùng Thẩm Miên mặt đối mặt.
Thẩm Miên mở to mắt nhìn hắn.
Dung Duyệt mỉm cười, mái tóc dài cọ lên da Thẩm Miên.
Quấy nhiễu trên da kéo theo sự xao động trong tim Thẩm Miên.
A.
Cơn mệt mỏi của anh không cánh mà bay. Thẩm Miên cảm giác đồng hồ cát đảo ngược trong nháy mắt, anh nhớ tới từ đường hồi còn nhỏ, thiếu niên ở thế giới kỳ ảo hướng về phía anh nở nụ cười chân thành.
Nó đẹp như sinh linh nào đó có thể chấn động vũ trụ.
Một chiếc xe cực kỳ cao cấp dừng ở ven đường, lá non bay xuống từ trên không trung, rơi thẳng lên đầu chủ nhân của chiếc xe mui trần. "Người đẹp." Chủ xe hướng về phía thanh niên bên cạnh, chu môi huýt một tiếng sáo. "Cùng nhau uống chén trà đi!"
Dung Duyệt lạnh lùng mở cửa xe, nhanh chóng biến mất dưới ánh mắt kinh ngạc của đám sinh viên.
"Muốn ăn gì cũng được, gần đây anh ký được một vụ làm ăn lớn."
"Tùy anh, tôi không có ý kiến. Nhưng mà nè, Chu Ngạn Hiến, chiếc xe này của anh quá đồng bóng." Dung Duyệt mỉa mai.
Chu Ngạn Hiến cười hì hì, kéo xuống kính râm. Trải qua mấy năm, ngoại hình của y càng thêm diễm lệ. Dưới kiểu tóc tinh tế, đôi mắt hẹp dài của Chu Ngạn Hiến chứa ý cười chân thành. "Gặp em thật khiến người ta vui vẻ. Căn hộ của anh lớn đến phát sợ, em muốn cân nhắc dọn vào ở chung với anh không, anh đây sẽ không thu tiền nhà."
Dung Duyệt chống đầu, nhìn phong cảnh ven đường. "Tôi có chỗ ở rồi."
"Anh biết, nhà mợ Lăng Tiêu chứ gì. Nhưng mà không phải em nói mợ cậu ta sắp về, phải chuẩn bị tìm nhà mới sao?"
"Tôi đã quyết định chỗ ở kế tiếp từ lâu rồi."
Vì chiếc xe mui trần đồng bóng, mái tóc mềm mại của Dung Duyệt bị gió thổi tán loạn.
"Chỗ nào tốt được hơn nhà anh à?" Chu Ngạn Hiến nhướn mày, sau đó phát hiện đèn giao thông phía trước đã chuyển sang màu đỏ, y chuẩn bị phanh xe trước vạch dừng.
Dung Duyệt chỉ bình thường trả lời câu hỏi của y: "Nhà của Thẩm Miên."
Hắn vừa dứt lời, chân Chu Ngạn Hiến run lên, lập tức phanh gấp.
Dung Duyệt: "Kỹ năng lái xe của anh nát thật đấy."
Chu Ngạn Hiến: "Đm!"
Dung Duyệt ngồi vững trên ghế, nắm chắc tay vịn. "Đừng phanh gấp, nếu kỹ thuật không tốt, tôi kiến nghị anh về tìm giáo viên học lại một lần."
Chu Ngạn Hiến há hốc miệng nhìn Dung Duyệt, y phát hiện Dung Duyệt hoàn toàn không biết lời mình nói ra khiến người ta cảm thấy sợ hãi cỡ nào. "Đm! Thẩm Miên em nói không phải là Thẩm Miên anh biết đi?! Không phải anh ta sang Anh rồi à?"
Dung Duyệt đang định trả lời, tài xế phía sau bắt đầu ấn còi. "Xe thể thao thì giỏi lắm à! Nhìn đèn giao thông giùm cái!" Có người ngó đầu ra mắng.
Chu Ngạn Hiến nghiến răng nghiến lợi, sau đó nhấn ga điên cuồng rời đi.
Đến nhà hàng, Dung Duyệt cởi dây an toàn rồi đi vào. Chu Ngạn Hiến lập tức xuống xe, khóa cửa, vội vã chạy đến trước mặt Dung Duyệt. "Chuyện này là thế nào?" Vì quá hoảng hốt, tốc độ nói chuyện của Chu Ngạn Hiến không ngừng gia tăng, bắn như súng liên thanh. "Không phải trước đây em nói quên đi à?"
"Quên cái gì?" Dưới sự hướng dẫn của nhân viên phục vụ, Dung Duyệt ưu nhã ngồi xuống, lật thực đơn.
"Còn nhớ năm đó chúng ta cùng nhau thất tình chứ?" Chu Ngạn Hiến nhắc nhở.
"Là năm anh sống dở chết dở?" Dung Duyệt đảo mắt, ném cho y một cái nhìn bố thí.
"Là năm chúng ta sống dở chết dở!" Chu Ngạn Hiến sửa đúng.
Dung Duyệt khăng khăng phân rõ giới hạn với y. "Anh tự sát, tôi đâu có."
"Đệch!" Chu Ngạn Hiến lại bị hắn chọc tức.
Chu Ngạn Hiến không ngừng ríu rít, Dung Duyệt coi như không nhìn thấy. Hắn gọi nhân viên phục vụ tới, đặt món. "Anh muốn ăn gì?" Lúc này, Dung Duyệt mới nhớ ra bữa cơm tối nay là Chu Ngạn Hiến trả tiền, vì thế thái độ tốt hơn một chút.
Món ăn trong thực đơn rất phong phú, nhưng Chu Ngạn Hiến bây giờ đâu có nhìn nổi. "Cho tôi giống cậu ấy."
Y đưa thực đơn cho nhân viên phục vụ.
Đến khi cả không gian chỉ còn lại hai người, Chu Ngạn Hiến lập tức túm áo Dung Duyệt. Nhìn khuôn mặt hung dữ của y sát lại gần, Dung Duyệt vẫn không hề có một gợn sóng.
"Khi đó không phải cậu nói quên đi à?" Chu Ngạn Hiến hỏi, đôi mắt trừng to.
Dung Duyệt cảm thấy y đã hiểu lầm mình. "Tôi nói quên đi nghĩa là tôi sẽ không dùng phương thức dịu dàng như thế với Thẩm Miên nữa."
"Anh đây thì sao! Phần tâm ý anh vì cậu mới có thể thư thái thoải mái này là gì!" Chu Ngạn Hiến ra sức lay người Dung Duyệt, phẫn nộ tới cực điểm. "Anh đây khó khăn lắm mới buông tay!"
"Anh buông tay liên quan gì đến tôi?" Dung Duyệt tỏ vẻ khó hiểu.
"Cậu đã quên bốn năm trước rồi à?" Chu Ngạn Hiến rít gào.
Bốn năm trước, giây phút phòng tuyến tâm lý của Chu Ngạn Hiến sụp đổ, tìm được nơi vắng vẻ cắt cổ tay tự sát, nhưng y chết không thành, bác sĩ dựa theo danh sách liên lạc của y gọi cho Dung Duyệt.
Chỉ là lúc Dung Duyệt xuất hiện trước mặt Chu Ngạn Hiến, trạng thái cũng không tốt hơn y được bao nhiêu.
"Muốn liên lạc với chú ấy không?" Dung Duyệt hỏi Chu Ngạn Hiến.
"Không cần, cậu chỉ cần giúp anh chuyển lời bảo Lâm Trí Viễn đừng liên lạc cho anh." Chu Ngạn Hiến lấy tay che khuôn mặt đẫm lệ. "Dù sao anh và hắn vốn không có quan hệ, tất cả chỉ vì hắn quá lo chuyện bao đồng, còn anh si tâm vọng tưởng."
Ban đầu Lâm Trí Viễn vẫn muốn gặp Chu Ngạn Hiến, nhưng Dung Duyệt chuyển lời tới Lâm Trí Viễn: "Chu Ngạn Hiến nói, chú còn xuất hiện trước mặt anh ta, anh ta sẽ đi tìm chết. Chú chỉ cần sống thật tốt là được rồi, chúc chú hạnh phúc."
Nhưng Lâm Trí Viễn không hề trải qua cuộc sống vui vẻ hạnh phúc. Về sau Dung Duyệt đã biết, không rõ vì nguyên nhân gì, Lâm Trí Viễn lại xích mích với đối tượng coi mắt. Hắn tiếp tục sống cuộc sống công chức thấp thỏm lo âu, định kỳ sẽ đưa tiền cho Dung Duyệt, nhờ Dung Duyệt giúp đỡ Chu Ngạn Hiến.
Dung Duyệt cảm thấy rất phiền, vì qua hai năm, lại đến lượt Chu Ngạn Hiến đưa tiền cho hắn, nhờ hắn chuyển cho Lâm Trí Viễn.
Chu Ngạn Hiến cứ thế giữ liên lạc với Dung Duyệt trong thời gian dài.
"Hai năm trước! Anh uống say! Hỏi cậu và Thẩm Miên thế nào! Cậu chỉ nói hai chữ quên đi! Chẳng lẽ không phải muốn buông tay sao?" Khi đó Chu Ngạn Hiến đã nghĩ, ngay cả người cố chấp như Dung Duyệt cũng buông tay, vậy y cũng có thể bỏ được.
Âm điệu của Chu Ngạn Hiến càng ngày càng cao, Dung Duyệt cảm thấy y khiến lỗ tai mình đau nhức. "Tại anh hiểu nhầm."
Làm sao hắn có thể quên chứ.
Trên đời chỉ có một ngôi sao sáng chói, hắn có cơ hội hái xuống, bảo hắn buông tay quả là người si nói mộng.
Nhân viên phục vụ bưng bít-tết lên. Dưới ánh mắt kinh ngạc của bồi bàn, Chu Ngạn Hiến đành quy củ ngồi xuống.
Dung Duyệt nhìn thịt bò nóng hổi, tay cầm dao nĩa, cắt dọc theo chiều rộng.
Nếu Chu Ngạn Hiến không biết thân thế của hắn, còn tưởng hắn là đại thiếu gia từ đâu chạy tới.
"Tôi chỉ đột nhiên hiểu ra một đạo lý." Dung Duyệt ngẩng đầu, khuôn mặt lóa mắt dưới ánh đèn rực rỡ, ánh lên màu sắc mộng ảo.
Nhưng Chu Ngạn Hiến chỉ cảm thấy hắn thật tối tăm.
"Có một số người đừng nên cho anh ta quá nhiều tự do." Dung Duyệt hung dữ dùng nĩa đâm vào trong miếng thịt. "Loại động vật thấp kém, không nghe lời, khiêu chiến tính nhẫn nại của mình!"
Chu Ngạn Hiến bị tiếng kim loại ma sát với đĩa sứ dọa sởn gai ốc.
Dung Duyệt không nói nữa, chỉ ăn từng miếng thịt bò.
Chu Ngạn Hiến đối diện với hắn, lặng lẽ nuốt nước bọt, không dám nhìn tiếp.
Cơm nước xong, Chu Ngạn Hiến ra quầy thanh toán trước, Dung Duyệt đứng ở cửa. Bầu trời nặng trĩu những đám mây, từng giọt mưa tí tách rơi. Dung Duyệt hướng tầm mắt ra ngoài. Người qua đường vội vã, nhưng rốt cuộc cũng không cần miễn cưỡng mỉm cười.
Vào lúc này, một bóng người chợt lóe lên trước mặt hắn.
"Chú Lâm Trí Viễn?" Dung Duyệt nhíu mày.
Bước chân của hắn khẽ động, đúng lúc đó, chuông cửa vang lên. "Dung Duyệt, anh mượn được chiếc ô, chúng ta đi thôi!" Chu Ngạn Hiến chui ra.
Dung Duyệt vẫn nhíu chặt chân mày, nhưng hắn không dám chắc vừa rồi mình có nhìn lầm hay không, vì vậy quyết định đi theo Chu Ngạn Hiến.
Xe ô tô chạy một mạch đến nơi Dung Duyệt muốn trở về. "Cầm cả ô đi." Chu Ngạn Hiến định xoay người lấy ô cho hắn.
"Không cần, anh dùng đi." Nói xong, Dung Duyệt liền mở cửa chạy ra ngoài.
Ngay cả cơ hội vãn hồi Chu Ngạn Hiến cũng không có.
Bầu trời lúc này đã không còn lất phất vài giọt, sau khi vượt qua cơn mưa rào xối xả, Dung Duyệt ướt như chuột lột.
Lúc thang máy lên đến tầng chín, cửa từ từ mở ra.
"Dung Duyệt."
Dung Duyệt ngẩng đầu, Thẩm Miên đang cầm ô đứng trước mặt hắn, hình như anh đang chờ thang máy.
"Anh định ra ngoài?" Nước trên tóc tí tách, rơi xuống mặt Dung Duyệt. Nước mưa theo thân thể hắn, đọng thành một vũng dưới sàn nhà. "Đợi đến tối rồi hẵng đi! Bên ngoài mưa to lắm." Hắn bước ra.
"Anh định đi đón em." Thẩm Miên cầm ô cán dài chống trên sàn nhà. "Anh không gọi được cho em nên chuẩn bị đi tìm."
Dung Duyệt sửng sốt. Hắn quay đầu, mỉm cười. "Anh định đi đâu tìm em? Ngay cả nơi em có thể đến anh cũng không biết, vậy anh định đi đâu tìm em?"
Bàn tay cầm dù của Thẩm Miên nắm chặt lại.
Khóe miệng Dung Duyệt cong lên vài phần, sau đó tiếp tục đi vào nhà.
Thẩm Miên lập tức bắt kịp bước chân hắn.
Dung Duyệt dừng ở cửa, chẳng nói chẳng rằng bắt đầu cởi quần áo.
"Này!" Thẩm Miên hoảng sợ, tức khắc đóng cửa.
"Tránh làm ướt nhà."
Thẩm Miên bị vây giữa Dung Duyệt và cửa, không vào được cũng không ra được, chỉ có thể trừng mắt nhìn Dung Duyệt cởi quần áo trước mặt mình, mang theo gió lạnh tập kích, da Thẩm Miên cũng nhiễm phải hàn khí trên người Dung Duyệt. Anh mở to mắt, nhìn thân thể Dung Duyệt chậm rãi bày ra trước mặt mình.
"Không cần cởi quần lót!" Thẩm Miên không khỏi nuốt nước bọt.
Dung Duyệt thấy anh nói vậy, mới rút tay khỏi mép quần. "Em đi tắm, lát nữa anh mang quần áo cho em nhé?" Hắn tự nhiên quay người lại, nói chuyện với anh.
Thẩm Miên ngẩng cao đầu, thả tầm mắt lên trên trần nhà.
"Tại sao anh không dám nhìn em?" Giọng nói Dung Duyệt mang ý cười.
"Anh đâu có." Thẩm Miên hận không thể giơ cao tay.
"Đều là đàn ông, có gì phải kiêng dè." Dung Duyệt nói xong, lập tức chạy vào phòng tắm.
Dung Duyệt đi rồi, Thẩm Miên chỉ thấy chân mình sắp nhũn ra.
Đứa nhỏ này cũng trở nên quá phóng khoáng rồi!
Tắm xong, Dung Duyệt lại rúc trên ghế sô pha.
Thẩm Miên cầm khăn tắm mới, quấn lên đầu đối phương. "Lau khô tóc rồi hẵng nằm."
Dung Duyệt gối lên khăn, không thèm động đậy.
Thẩm Miên kéo hắn dậy, nhất định muốn Dung Duyệt lau khô tóc mới cho nằm.
"Hôm nay em đi đâu?" Thẩm Miên hỏi.
Dung Duyệt ngẩng đầu nhìn anh một cái. Dưới mái tóc ướt, đôi mắt tỏa sáng lấp lánh. "Đi ăn."
"Anh gọi cho Lăng Tiêu, cậu ấy cũng liên hệ với Tưởng Lâm Lâm, em không đi cùng bọn họ." Thẩm Miên giúp Dung Duyệt lau tóc đến khi khá ổn. Khăn tắm trùm trên mặt hắn.
Dung Duyệt nhắm mắt, tựa đầu lên tay anh.
Thẩm Miên nhịn không được nghiến răng nghiến lợi.
Thời gian có thể quay ngược lại, hay thời gian có thể lặp lại?
Cuộc sống cứ trôi qua từng ngày, tóc Dung Duyệt đã có thể buộc bằng dây buộc tóc.
Công việc của Dung Duyệt dần dần trở nên bận rộn. Lượng công việc trợ giảng càng ngày càng nhiều, bản thảo phát thanh đưa đến tay cũng càng ngày càng dày.
Tiền, quyền lực, danh vọng.
Càng sở hữu vật chất của thế tục càng khiến con người ta trống rỗng, nhưng không có nó lại khiến con người ta khổ cực.
Mấy ngày nay, Thẩm Miên phát hiện sau lưng anh luôn có một ánh mắt kỳ lạ.
Ban đầu là ở trên lớp, anh đưa lưng về phía mọi người viết chữ, nhưng đột nhiên có một loại dự cảm khiến Thẩm Miên lập tức quay đầu lại. Thế nhưng, tất cả mọi người đều đang dùng ánh mắt chuyên chú nhìn anh, Thẩm Miên không cách nào đoán được ánh mắt quỷ quái kia đến từ phương nào.
Thẩm Miên nhíu mày.
Tan giờ, anh xuống căng tin. Theo thói quen, Thẩm Miên ngồi ở vị trí hẻo lánh, không dễ thấy nhất.
"Tách." Đó là tiếng màn trập.
Thẩm Miên cảnh giác nhìn xung quanh.
Học sinh thời nay có thói quen chụp ảnh ở khắp mọi nơi, ngay cả trong căng tin nhàm chán, vì bọn họ muốn tổng sỉ vả đồ ăn ở trường khó nuốt đến mức chó cũng chẳng thèm.
Nhưng dù có nghĩ khác đi chăng nữa, Thẩm Miên vẫn cảm thấy chiếc máy ảnh đó nhằm vào mình.
Nghĩ tới đây, anh lập tức đẩy kính mắt, cầm hộp cơm đi ra ngoài.
Không thể nghi ngờ, có người theo dõi anh!
Nhưng rốt cuộc là ai?
Tên bám đuôi này kỹ thuật cao siêu, Thẩm Miên chưa từng bắt được hắn, thậm chí còn vì chuyện này mà nghi thần nghi quỷ.
Đúng lúc này, đại học Lung Thành cùng các trường đại học xung quanh tổ chức hoạt động liên kết, thoáng cái trên sân trường đã trộn lẫn sinh viên đến từ rất nhiều nơi, Thẩm Miên càng khó tìm được kẻ theo dõi mình.
Lúc chen giữa đám đông, anh thậm chí phát hiện thường xuyên có người chạm vào thân thể mình, không phải vô tình mà là trắng trợn chiếm tiện nghi.
Trong cơn giận dữ, đôi mắt phượng lạnh như băng của Thẩm Miên bùng lên ngọn lửa bàng bạc.
"Thầy Thẩm."
Ngay lúc Thẩm Miên tức giận siết chặt tay, một sinh viên chạy đến trước mặt. Đó là một nam sinh có khuôn mặt rất thanh tú, cậu ta cầm một chai nước đưa cho Thẩm Miên. "Thầy, tiết trời quá nóng, thầy uống nước đi!"
Tiết trời quả thực rất nóng, nhưng anh chủ yếu nóng vì lửa giận trong lòng.
Thẩm Miên cảm ơn, sau đó nhận nước uống. Lúc anh ngửa đầu, yết hầu lăn lộn, trên xương quai hàm sắc nét là một gương mặt lãnh đạm khó gần. Càng là thứ không thể tới gần, càng khiến người ta có ham muốn không từ thủ đoạn.
"Thầy, em là Dương Phụng ở lớp 3." Cậu ta tự giới thiệu.
"Dương Phụng." Thực ra từ trước tới nay Thẩm Miên đều không nhớ rõ sinh viên của mình, sau khi nghe vậy, anh dùng ngữ khí mang theo chút nghi hoặc gọi tên cậu ta. "Thực sự cảm ơn."
Dương Phụng chắp hai tay sau lưng. Cậu ta vặn vẹo ngón tay, biểu tình trên mặt rất kỳ quái.
Thẩm Miên không hề phát hiện, vỗ vai Dương Phụng rồi rời đi.
Cách bọn họ không xa, Dung Duyệt thu cảnh tượng này vào đáy mắt. Hắn mặc đồng phục của đại học Lung Thành, kéo khóa lên tận cổ, che giấu nửa khuôn mặt từ mũi trở xuống.
"Dung Duyệt!"
Nghe thấy có người gọi mình, Dung Duyệt quay đầu lại.
Tưởng Lâm Lâm mặc một chiếc váy nhẹ nhàng, đang chầm chậm chạy tới.
Thực ra Tưởng Lâm Lâm học ở một ngôi trường gần đại học Lung Thành, lần này có cơ hội tự do ra vào Lung đại, cô liền chạy sang tìm Dung Duyệt trước tiên.
Lăng Tiêu đi theo sau Tưởng Lâm Lâm, nhìn Tưởng Lâm Lâm bừng bừng phấn chấn chạy về phía Dung Duyệt, cậu khổ sở thở dài.
Dung Duyệt chớp mắt vô tội, lặng lẽ lùi về sau một bước.
Gần đây không chỉ mỗi Dung Duyệt bận bịu, Thẩm Miên cũng vậy.
Công việc ở trường rất nhiều, mà công việc bên Anh cũng bắt đầu nối tiếp qua đây. Anh mượn thư viện và phòng thí nghiệm của trường, ngày nào cũng ở lại đến tối muộn mới về.
Hôm nay cũng vậy, Thẩm Miên làm việc đến đêm.
Xui xẻo là, xe của anh không biết xảy ra vấn đề gì, không thể khởi động. Vì thế anh đành đi bộ đến ga tàu điện ngầm gần nhất, dùng phương tiện giao thông công cộng để về nhà.
Trường đại học cách nhà ga rất xa, Thẩm Miên đi trên con đường không người.
Cả không gian chỉ có tiếng giày của anh rơi trên nền đất.
"Lộp cộp lộp cộp." Thanh âm rất có quy luật.
"Lộp cộp lộp cộp."
"Lộp cộp, lộp cộp, cộp."
Bước chân của Thẩm Miên thoáng khựng lại, sau đó ngừng hẳn.
"Lộp cộp."
Trong tích tắc, tóc gáy Thẩm Miên dựng đứng, có người đang ở phía sau anh.
Có lẽ giờ này vẫn có người đi bắt xe, đây là chuyện rất bình thường. Thế nhưng tiếng bước chân của anh vừa dừng lại, thanh âm phía sau cũng im bặt.
Thẩm Miên cau mày bước nhanh hơn.
"Lộp cộp, lộp cộp, lộp cộp."
Thẩm Miên không nhịn được nữa, lúc anh định quay đầu bắt lấy kẻ bám đuôi, một thanh âm vang lên cắt ngang động tác của anh.
"Thẩm Miên."
Thẩm Miên ngẩng đầu, phía trước, cách anh rất xa có một chiếc đèn mờ tối.
Dung Duyệt bê một đống tài liệu đứng dưới ánh đèn, hơi nghiêng đầu giống như một con búp bê.
Thẩm Miên không chút suy nghĩ, tăng tốc độ chạy tới.
"Dung Duyệt."
Dung Duyệt nhìn anh chạy về phía mình, vô thức kéo lấy cánh tay anh.
"Trễ thế này sao em còn ở đây?" Thẩm Miên hỏi.
"Công việc của em hôm nay hơi nhiều, đang chuẩn bị bắt xe."
Thẩm Miên nín thở lắng nghe tiếng động xung quanh. Ngoại trừ tiếng gió thổi qua lá cây, nơi đây gần như không có thêm bất cứ âm thanh gì.
"Anh cũng về nhà à? Đi thôi." Dung Duyệt kéo anh một cái.
Thẩm Miên đi theo hắn, chỉ là trước khi rời đi, nhịn không được quay đầu lại.
Chờ bọn họ đi khuất, một bàn chân xuất hiện giữa ánh đèn, để lại một bóng đen cao gầy.
Thẩm Miên theo Dung Duyệt rời đi, dọc đường luôn nghe ngóng động tĩnh xung quanh, còn hết nhìn đông lại nhìn tây. Lên tàu điện ngầm, anh mới dần dần khôi phục dáng vẻ bình thường.
"Xảy ra chuyện gì sao?" Dung Duyệt hỏi anh.
Thẩm Miên nhíu mày: "Hình như có người theo... Thôi bỏ đi." Thẩm Miên mệt mỏi, tựa bên thành xe nghỉ ngơi.
Tàu điện ngầm chen chúc, chật chội. Thẩm Miên vừa thấy có người sắp sáp lại gần không nhịn được rụt về phía sau.
Dung Duyệt cũng để ý. Hắn bước một bước, chắn trước mặt anh, cùng Thẩm Miên mặt đối mặt.
Thẩm Miên mở to mắt nhìn hắn.
Dung Duyệt mỉm cười, mái tóc dài cọ lên da Thẩm Miên.
Quấy nhiễu trên da kéo theo sự xao động trong tim Thẩm Miên.
A.
Cơn mệt mỏi của anh không cánh mà bay. Thẩm Miên cảm giác đồng hồ cát đảo ngược trong nháy mắt, anh nhớ tới từ đường hồi còn nhỏ, thiếu niên ở thế giới kỳ ảo hướng về phía anh nở nụ cười chân thành.
Nó đẹp như sinh linh nào đó có thể chấn động vũ trụ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất