Thiếu Niên Sát Vách Đẹp Như Hoa
Chương 6: Người khổng lồ
Người khổng lồ cao sừng sững trên mặt đất. Hắn dùng động tác thong thả nhưng không thể ngăn cản, cầm một khẩu pháo, nòng pháo nhắm về phía Dung Duyệt vô cùng nhỏ bé, tiếp theo chuẩn xác giữ nút tử vong.
Dung Duyệt mở to hai mắt, muốn trốn nhưng không thể động đậy, chỉ có thể trơ mắt nhìn tia laser phóng ra từ nòng pháo bao phủ mình trong nháy mắt.
Dung Duyệt cùng thế giới này tan thành mây khói.
"A..." Nó dùng hết sức muốn khiến người khác nghe thấy âm thanh cầu cứu của mình. "A..." Nó muốn cho Chúa cứu thế biết nơi đây còn có một cá thể sống.
"A..."
Tôi vẫn là một cơ thể sống.
"Dung Duyệt!"
Dung Duyệt hoàn hồn, chỉ thấy Thẩm Miên đang không ngừng lay thân thể mình. Ý thức vốn mơ hồ của nó bị anh đánh một cách thô bạo, gần như không còn một mảnh.
Thẩm Miên thấy Dung Duyệt dường như vẫn không có phản ứng, nghĩ có nên tát thử một cái hay không.
Con ngươi Dung Duyệt chuyển động, tựa hồ đọc được suy nghĩ của Thẩm Miên, mở miệng nói: "Em đau."
"Đau, anh sẽ không đánh nhóc." Thẩm Miên sờ sờ mặt đứa nhỏ, tay anh cẩn trọng, sợ đụng vào vết thương của nó. "Không sao chứ?"
Ngôn ngữ của nhân loại có hơn mấy trăm loại, chữ Hán trong tiếng Trung lại càng vô kể, nhưng khi một người muốn biểu đạt gì đó lại chỉ có thể diễn đạt một cách nghèo nàn nhất, không có gì mới mẻ.
"Em không sao."
Nhìn dáng vẻ không giống như không sao.
Không ai cho Dung Duyệt biết chuyện sau đó được xử lý như thế nào, nó chỉ tiếp tục ở nhà thêm một thời gian. Dung Duyệt không phản đối, nó tự đọc sách, tự học như trước, thỉnh thoảng ngồi bên cửa sổ nhìn ra ngoài.
Thẩm Miên là thiếu niên đến từ thành phố, mới đầu Dung Duyệt chưa nhận ra, cho đến khoảng thời gian này, hàng ngày nhìn thấy không ít thiếu niên theo Thẩm Miên cùng nhau về nhà, nó mới phát hiện, so với người khác Thẩm Miên càng thêm tuấn tú, quần áo mặc trên người cũng vậy, chất lượng lẫn hình thức thoạt nhìn cũng khác biệt.
Diệp Kình từng nói trước mặt nó, Thẩm Miên là nam thần kiêu ngạo lạnh lùng.
"A, tuy nhóc cũng ít nói nhưng hai người không giống nhau. Thẩm Miên là kiêu ngạo lạnh lùng, còn nhóc là tự kỷ."
Dung Duyệt không nhìn ra Thẩm Miên kiêu ngạo, lạnh lùng chỗ nào.
Có một cô gái tên là Tô Thu Vũ thường xuyên theo Diệp Kình đến chơi với Thẩm Miên. Cô luôn cố ý gần gũi Thẩm Miên, nhưng Thẩm Miên đều khéo léo né tránh. Lúc đó, cô gái sẽ hụt hẫng bày ra bộ dạng rất mất mát. Thế nhưng, có một lần cô gái kia mặc chiếc váy trắng rất dài đi qua, không cẩn thận làm vạt váy nhúng vào cái chậu đầy nước. Thẩm Miên nhìn thấy, mặt không đổi sắc hỗ trợ vớt váy của cô ra, sau đó vắt khô, giúp cô xử lý tốt.
Kể cả Diệp Kình. Mỗi khi hắn nói nhảm, Thẩm Miên cũng sẽ không chút do dự vỗ một cái lên đầu hắn, tốc độ phản ứng cực nhanh làm người ta líu lưỡi.
Nếu vì đôi mắt hẹp dài, đôi môi mỏng của Thẩm Miên cho nên mới có vẻ lạnh lùng, cao ngạo, vậy muốn lấy cho bằng được tiền tố lạnh lùng, cao ngạo cũng quá đơn giản.
Sáng thứ bảy, Dung Duyệt thấy Thẩm Miên vừa nghe nhạc vừa xách rau đi vào nhà. Anh mặc đồ thể thao đen, ánh mắt xa cách nhìn mọi thứ xung quanh.
Không tương xứng.
Dung Duyệt đỡ mặt ở bên cửa sổ nhìn anh đi qua.
Khi Dung Duyệt dõi theo anh, Thẩm Miên dường như phát giác, cũng nhìn sang. Ánh mắt hai người giao nhau giữa không trung, Dung Duyệt khẽ hé đôi môi đỏ mọng: "Anh Thẩm."
Nam thần nhà bên lạnh lùng, kiêu ngạo lập tức chuyển bước chân, đi đến trước cửa sổ nhà nó: "Có chuyện gì?"
Dung Duyệt xoay người, cầm một túi gì đó từ trên bàn: "Đặc sản, cho anh."
Thẩm Miên nhận đồ trong tay nó, híp mắt nhìn Dung Duyệt: "Nhóc cao lên phải không?"
Từ ngày Dung Duyệt bị bạn cùng lớp ẩu đả một trận, Dung Hoài không cho nó ra ngoài, tính ra đã hơn nửa tháng Thẩm Miên không gặp nó: "Nhóc cứ nghỉ suốt vậy không sao à?"
"Sắp."
"Sắp là khi nào?"
"Sau khi bác sĩ tâm lý của em cảm thấy tâm lý em thật sự không có vấn đề gì."
Thẩm Miên chăm chú nhìn đứa nhỏ, lông mi run lên: "Tâm lý nhóc có vấn đề?"
Dung Duyệt không kiêng kị: "Theo lời bác sĩ, em mắc chứng tự kỷ và chứng hoang tưởng."
"Nhóc đang hoang tưởng cái gì?"
Dung Duyệt nhẹ nhàng lắc đầu: "Em không hề nghĩ bất cứ điều gì."
Nó không hề nghĩ bất cứ điều gì, quá nửa tháng, chờ ba và bác sĩ tâm lý đồng ý, nó lập tức tiếp tục đạp xe đi học. Trong lớp vẫn không ai bắt chuyện với nó, Dung Duyệt có thể hút được sự chú ý duy nhất chính là lúc trả phiếu điểm.
Thẩm Miên sợ bạn học sẽ còn bắt nạt nó, thường xuyên chạy sang khối sơ trung nhìn vài lần, thuận tiện thỉnh thoảng sẽ dẫn nó về nhà.
Hành vi này của anh cải thiện hình tượng của Dung Duyệt trong mắt các bạn học cực kỳ lớn. Khi Dung Duyệt nhu thuận đứng trước mặt Thẩm Miên, mặc Thẩm Miên cầm khăn giấy lau miệng cho, đã có không ít bạn học nữ thích cái đẹp cảm thấy tim mình cũng muốn tan chảy.
Công bằng mà nói, ngoại hình của Dung Duyệt vẫn vô cùng khiến người ta vui mắt.
Không lâu sau liền có một nữ sinh bắt chuyện với Dung Duyệt: "Tớ có một đề đại số không hiểu, cậu có thể chỉ cho tớ được không?"
Dung Duyệt định từ chối, quá phiền phức.
Đúng lúc Thẩm Miên tạt qua theo dõi nó, ánh mắt khiến nó áp lực.
Dung Duyệt đành phải lấy bút chì, sau đó giải thích cặn kẽ cho cô bé.
Thanh âm rất êm tai, rơi vào lỗ tai cô bé làm cả người cô lâng lâng.
Dung Duyệt giảng xong bài, tiện tay gấp sách bài tập lại cho cô, sau đó vô tình nhìn thấy tên của cô. Tưởng Lâm Lâm.
Nó trả sách bài tập cho cô bé, ánh mắt đối nhau. Tưởng Lâm Lâm híp mắt cười, khuôn mặt đáng yêu như hoa nở mùa xuân.
Không ai biết được ý nghĩa của gặp gỡ, Dung Duyệt cũng vậy. Rất rất nhiều năm về sau, nó hồi tưởng thời thiếu niên ngu xuẩn lại huyền ảo của mình. Dung Duyệt gặp rất nhiều chuyện khiến bản thân rơi xuống vực sâu, cũng gặp rất nhiều trái tim vô cùng ấm áp. Nhưng Dung Duyệt không biết, hiện tại nó vẫn là một hồ nước tĩnh lặng, tìm kiếm quy luật hờ hững sinh tồn.
"Dung Duyệt, chúng ta cùng nhau về nhà đi!" Tưởng Lâm Lâm hỏi.
Từ lần hỏi bài trước, đã qua một tháng, Tưởng Lâm Lâm vinh hạnh thăng cấp thành người thứ hai có thể nói chuyện với Dung Duyệt.
Dung Duyệt lắc đầu: "Tối nay tôi có chút việc, lần sau đi."
Tưởng Lâm Lâm hoàn toàn không nổi giận vì bị từ chối, ngược lại tim đập thình thịch vì cam kết lần sau cùng nhau về nhà của đối phương.
Vẫy tay tạm biệt Tưởng Lâm Lâm, Dung Duyệt rời khỏi phòng học.
Công việc học tập của học sinh năm ba cao trung càng ngày càng vất vả. Khoảng thời gian mới tựu trường, Dung Duyệt còn có thể thường xuyên gặp Thẩm Miên trên đường về nhà, nhưng càng về sau, nó chỉ có thể tạt qua khối cao trung, nhìn nhóm học sinh lớp mười hai vẫn ngồi ngay ngắn sau khi tan học, múa bút thành văn.
Cưỡi lên xe đạp, Dung Duyệt rời khỏi trường nhưng không về nhà, ngược lại lên một đỉnh núi vắng vẻ của trấn Lung Cảnh.
Trấn Lung Cảnh có lẽ là một nơi vô cùng thích hợp với các loài sinh vật. Dù không người chăm sóc, một vùng hoa dại vẫn nở rộ, rực rỡ và mỹ lệ.
Hoa dại xinh đẹp nhưng không dễ dàng đụng vào, vì không chỉ có gai, còn có hộ vệ của chúng.
Dung Duyệt không quan tâm, dẫm vào bụi hoa. Vì động tác của nó, bươm bướm cùng các loại côn trùng nhỏ không tên bay đầy trời.
Dung Duyệt ngắt một bó hoa, sau đó rời đi.
Hái hoa, nói thì đơn giản nhưng chờ đến khi Dung Duyệt xử lý xong, buộc thành một bó xinh đẹp, sắc trời đã tối sầm, mặt trời hoàn toàn biến thành màu da cam, một nửa đã hạ xuống đỉnh núi.
Dung Duyệt ôm bó hoa diễm lệ, bò lên dốc núi nhỏ, ai ngờ vừa ló đầu đã nhìn thấy có một người đang đứng trước mặt. Nó giật mình, trợn tròn hai mắt.
Thẩm Miên mới thực sự là người bị giật mình. Giờ giải lao anh chạy ra ngoài mua một suất ăn, không ngờ nhìn thấy xe đạp của Dung Duyệt dựng ven đường, còn Dung Duyệt lại không thấy đâu. Khi anh đang lo lắng nhìn xung quanh, Dung Duyệt leo lên từ dưới sườn núi. Cậu nhóc mặc đồng phục học sinh cứng nhắc, ôm bó hoa màu đỏ thẫm, phía sau phản chiếu nắng chiều rực rỡ. Rõ ràng cực kỳ không hài hòa, nhưng lại có một loại mỹ cảm kỳ lạ.
Khoảnh khắc đó, Thẩm Miên tưởng rằng trước mặt mình là một danh họa thế giới.
Thẩm Miên hoàn hồn nhanh hơn Dung Duyệt, anh bình tĩnh rút điện thoại, sau đó "Tách tách" chụp một tấm ảnh.
Dung Duyệt: "..."
Thẩm Miên tiếp tục nhắm ống kính vào mặt nó, nói: "Cười một cái."
Dung Duyệt: "..."
Dung Duyệt không tiếp tục để ý tới Thẩm Miên, nhanh nhẹn leo lên đỉnh núi.
"Buổi tối nhóc không về nhà chạy tới đây làm gì?" Thẩm Miên cất điện thoại, đưa tay đỡ nó.
"Hôm nay là sinh nhật mẹ em." Dung Duyệt vô cảm nói ra một sự thật: "Đây là quà cho bà ấy."
Thẩm Miên mím môi, đương nhiên anh cũng từng nghe qua tin đồn, biết mẹ Dung Duyệt đã xảy ra chuyện gì. "Nhóc ôm hoa không tiện lái xe."
"Quả thực không tiện lái xe, nếu xe em có giỏ thì tốt rồi."
Thẩm Miên đứng bên cạnh xe đạp của Dung Duyệt, giữ đầu xe, đá chân chống ra sau, vươn đôi chân dài ngồi vào vị trí, hướng về phía Dung Duyệt nói: "Lên xe, anh chở nhóc đi."
"Không phải anh còn tiết tự học buổi tối à?"
"Về kịp."
Dung Duyệt không hỏi nữa, ngồi nghiêng, một tay ôm hoa, một tay ôm eo Thẩm Miên.
Thẩm Miên quay đầu cười: "Nhóc ngồi như con gái ấy."
Dung Duyệt chọc một cái lên mặt anh: "Bớt nói, xuất phát đi."
"Được."
Xe đạp lập tức chạy băng băng trên đường mòn trong trấn.
Dưới sự chỉ huy của Dung Duyệt, Thẩm Miên trôi chảy, một mạch đi đến từ đường của trấn Lung Cảnh. Tuy nói là từ đường nhưng không phải là loại từ đường của nông thôn. Kiến trúc nơi đây vừa truyền thống lại vừa mới lạ giống như một thế giới kỳ ảo.
Dung Duyệt từ ghế sau nhảy xuống, Thẩm Miên lập tức đi theo nó.
Chập tối, ánh đèn hôn ám.
Dung Duyệt bước một bước qua ngưỡng cửa.
Lần đầu tiên Thẩm Miên nhìn thấy một nơi như thế này, toàn thân nổi da gà. Anh có một loại dự cảm nếu mình mất dấu, Dung Duyệt sẽ bị lạc đến một thế giới khác, vì vậy sau khi dừng xe, lập tức bắt kịp bước chân của Dung Duyệt.
Dung Duyệt chính xác tìm được vị trí, đứng bất động, sau đó ngẩng đầu.
Thẩm Miên đứng bên cạnh nó, theo tầm mắt nó nhìn sang.
Chỉ liếc mắt, anh liền thất thần.
Nóc nhà ở đây rất cao, trên vách tường đặt rất nhiều hũ tro cốt.
Tầm mắt của Dung Duyệt rơi vào một chỗ trong đó, ở đấy có một tấm hình. Thẩm Miên không tìm được từ ngữ để hình dung người phụ nữ trong ảnh. Khuôn mặt trái xoan vô cùng xinh đẹp, ngũ quan tinh tế. Rõ ràng chỉ là một tấm hình nhưng vẻ đẹp của cô như sắp từ trong khung tràn ra bốn phía.
Gương mặt đó giống y hệt Dung Duyệt.
Dung Duyệt đặt hoa lên bàn dài, sau đó ngắt một đóa tươi đẹp nhất, tỏ ý nhờ Thẩm Miên thả giúp vào trong hộp của mẹ nó.
Dung Duyệt không đủ cao, Thẩm Miên nhón chân lên dễ dàng thả hoa vào bên trong.
"Mẹ, sinh nhật vui vẻ." Giọng nói của Dung Duyệt vẫn lạnh nhạt như cũ.
"Dì, sinh nhật vui vẻ." Thẩm Miên cúi người chào.
Dung Duyệt nhìn chằm chằm người phụ nữ trong ảnh, lại nhìn thoáng qua Thẩm Miên, mỉm cười: "Đây là anh Thẩm nhà hàng xóm."
Thẩm Miên mở to mắt nhìn nó.
Ôi chao, nó đẹp như một sinh linh nào đó chấn động vũ trụ.
Dung Duyệt mở to hai mắt, muốn trốn nhưng không thể động đậy, chỉ có thể trơ mắt nhìn tia laser phóng ra từ nòng pháo bao phủ mình trong nháy mắt.
Dung Duyệt cùng thế giới này tan thành mây khói.
"A..." Nó dùng hết sức muốn khiến người khác nghe thấy âm thanh cầu cứu của mình. "A..." Nó muốn cho Chúa cứu thế biết nơi đây còn có một cá thể sống.
"A..."
Tôi vẫn là một cơ thể sống.
"Dung Duyệt!"
Dung Duyệt hoàn hồn, chỉ thấy Thẩm Miên đang không ngừng lay thân thể mình. Ý thức vốn mơ hồ của nó bị anh đánh một cách thô bạo, gần như không còn một mảnh.
Thẩm Miên thấy Dung Duyệt dường như vẫn không có phản ứng, nghĩ có nên tát thử một cái hay không.
Con ngươi Dung Duyệt chuyển động, tựa hồ đọc được suy nghĩ của Thẩm Miên, mở miệng nói: "Em đau."
"Đau, anh sẽ không đánh nhóc." Thẩm Miên sờ sờ mặt đứa nhỏ, tay anh cẩn trọng, sợ đụng vào vết thương của nó. "Không sao chứ?"
Ngôn ngữ của nhân loại có hơn mấy trăm loại, chữ Hán trong tiếng Trung lại càng vô kể, nhưng khi một người muốn biểu đạt gì đó lại chỉ có thể diễn đạt một cách nghèo nàn nhất, không có gì mới mẻ.
"Em không sao."
Nhìn dáng vẻ không giống như không sao.
Không ai cho Dung Duyệt biết chuyện sau đó được xử lý như thế nào, nó chỉ tiếp tục ở nhà thêm một thời gian. Dung Duyệt không phản đối, nó tự đọc sách, tự học như trước, thỉnh thoảng ngồi bên cửa sổ nhìn ra ngoài.
Thẩm Miên là thiếu niên đến từ thành phố, mới đầu Dung Duyệt chưa nhận ra, cho đến khoảng thời gian này, hàng ngày nhìn thấy không ít thiếu niên theo Thẩm Miên cùng nhau về nhà, nó mới phát hiện, so với người khác Thẩm Miên càng thêm tuấn tú, quần áo mặc trên người cũng vậy, chất lượng lẫn hình thức thoạt nhìn cũng khác biệt.
Diệp Kình từng nói trước mặt nó, Thẩm Miên là nam thần kiêu ngạo lạnh lùng.
"A, tuy nhóc cũng ít nói nhưng hai người không giống nhau. Thẩm Miên là kiêu ngạo lạnh lùng, còn nhóc là tự kỷ."
Dung Duyệt không nhìn ra Thẩm Miên kiêu ngạo, lạnh lùng chỗ nào.
Có một cô gái tên là Tô Thu Vũ thường xuyên theo Diệp Kình đến chơi với Thẩm Miên. Cô luôn cố ý gần gũi Thẩm Miên, nhưng Thẩm Miên đều khéo léo né tránh. Lúc đó, cô gái sẽ hụt hẫng bày ra bộ dạng rất mất mát. Thế nhưng, có một lần cô gái kia mặc chiếc váy trắng rất dài đi qua, không cẩn thận làm vạt váy nhúng vào cái chậu đầy nước. Thẩm Miên nhìn thấy, mặt không đổi sắc hỗ trợ vớt váy của cô ra, sau đó vắt khô, giúp cô xử lý tốt.
Kể cả Diệp Kình. Mỗi khi hắn nói nhảm, Thẩm Miên cũng sẽ không chút do dự vỗ một cái lên đầu hắn, tốc độ phản ứng cực nhanh làm người ta líu lưỡi.
Nếu vì đôi mắt hẹp dài, đôi môi mỏng của Thẩm Miên cho nên mới có vẻ lạnh lùng, cao ngạo, vậy muốn lấy cho bằng được tiền tố lạnh lùng, cao ngạo cũng quá đơn giản.
Sáng thứ bảy, Dung Duyệt thấy Thẩm Miên vừa nghe nhạc vừa xách rau đi vào nhà. Anh mặc đồ thể thao đen, ánh mắt xa cách nhìn mọi thứ xung quanh.
Không tương xứng.
Dung Duyệt đỡ mặt ở bên cửa sổ nhìn anh đi qua.
Khi Dung Duyệt dõi theo anh, Thẩm Miên dường như phát giác, cũng nhìn sang. Ánh mắt hai người giao nhau giữa không trung, Dung Duyệt khẽ hé đôi môi đỏ mọng: "Anh Thẩm."
Nam thần nhà bên lạnh lùng, kiêu ngạo lập tức chuyển bước chân, đi đến trước cửa sổ nhà nó: "Có chuyện gì?"
Dung Duyệt xoay người, cầm một túi gì đó từ trên bàn: "Đặc sản, cho anh."
Thẩm Miên nhận đồ trong tay nó, híp mắt nhìn Dung Duyệt: "Nhóc cao lên phải không?"
Từ ngày Dung Duyệt bị bạn cùng lớp ẩu đả một trận, Dung Hoài không cho nó ra ngoài, tính ra đã hơn nửa tháng Thẩm Miên không gặp nó: "Nhóc cứ nghỉ suốt vậy không sao à?"
"Sắp."
"Sắp là khi nào?"
"Sau khi bác sĩ tâm lý của em cảm thấy tâm lý em thật sự không có vấn đề gì."
Thẩm Miên chăm chú nhìn đứa nhỏ, lông mi run lên: "Tâm lý nhóc có vấn đề?"
Dung Duyệt không kiêng kị: "Theo lời bác sĩ, em mắc chứng tự kỷ và chứng hoang tưởng."
"Nhóc đang hoang tưởng cái gì?"
Dung Duyệt nhẹ nhàng lắc đầu: "Em không hề nghĩ bất cứ điều gì."
Nó không hề nghĩ bất cứ điều gì, quá nửa tháng, chờ ba và bác sĩ tâm lý đồng ý, nó lập tức tiếp tục đạp xe đi học. Trong lớp vẫn không ai bắt chuyện với nó, Dung Duyệt có thể hút được sự chú ý duy nhất chính là lúc trả phiếu điểm.
Thẩm Miên sợ bạn học sẽ còn bắt nạt nó, thường xuyên chạy sang khối sơ trung nhìn vài lần, thuận tiện thỉnh thoảng sẽ dẫn nó về nhà.
Hành vi này của anh cải thiện hình tượng của Dung Duyệt trong mắt các bạn học cực kỳ lớn. Khi Dung Duyệt nhu thuận đứng trước mặt Thẩm Miên, mặc Thẩm Miên cầm khăn giấy lau miệng cho, đã có không ít bạn học nữ thích cái đẹp cảm thấy tim mình cũng muốn tan chảy.
Công bằng mà nói, ngoại hình của Dung Duyệt vẫn vô cùng khiến người ta vui mắt.
Không lâu sau liền có một nữ sinh bắt chuyện với Dung Duyệt: "Tớ có một đề đại số không hiểu, cậu có thể chỉ cho tớ được không?"
Dung Duyệt định từ chối, quá phiền phức.
Đúng lúc Thẩm Miên tạt qua theo dõi nó, ánh mắt khiến nó áp lực.
Dung Duyệt đành phải lấy bút chì, sau đó giải thích cặn kẽ cho cô bé.
Thanh âm rất êm tai, rơi vào lỗ tai cô bé làm cả người cô lâng lâng.
Dung Duyệt giảng xong bài, tiện tay gấp sách bài tập lại cho cô, sau đó vô tình nhìn thấy tên của cô. Tưởng Lâm Lâm.
Nó trả sách bài tập cho cô bé, ánh mắt đối nhau. Tưởng Lâm Lâm híp mắt cười, khuôn mặt đáng yêu như hoa nở mùa xuân.
Không ai biết được ý nghĩa của gặp gỡ, Dung Duyệt cũng vậy. Rất rất nhiều năm về sau, nó hồi tưởng thời thiếu niên ngu xuẩn lại huyền ảo của mình. Dung Duyệt gặp rất nhiều chuyện khiến bản thân rơi xuống vực sâu, cũng gặp rất nhiều trái tim vô cùng ấm áp. Nhưng Dung Duyệt không biết, hiện tại nó vẫn là một hồ nước tĩnh lặng, tìm kiếm quy luật hờ hững sinh tồn.
"Dung Duyệt, chúng ta cùng nhau về nhà đi!" Tưởng Lâm Lâm hỏi.
Từ lần hỏi bài trước, đã qua một tháng, Tưởng Lâm Lâm vinh hạnh thăng cấp thành người thứ hai có thể nói chuyện với Dung Duyệt.
Dung Duyệt lắc đầu: "Tối nay tôi có chút việc, lần sau đi."
Tưởng Lâm Lâm hoàn toàn không nổi giận vì bị từ chối, ngược lại tim đập thình thịch vì cam kết lần sau cùng nhau về nhà của đối phương.
Vẫy tay tạm biệt Tưởng Lâm Lâm, Dung Duyệt rời khỏi phòng học.
Công việc học tập của học sinh năm ba cao trung càng ngày càng vất vả. Khoảng thời gian mới tựu trường, Dung Duyệt còn có thể thường xuyên gặp Thẩm Miên trên đường về nhà, nhưng càng về sau, nó chỉ có thể tạt qua khối cao trung, nhìn nhóm học sinh lớp mười hai vẫn ngồi ngay ngắn sau khi tan học, múa bút thành văn.
Cưỡi lên xe đạp, Dung Duyệt rời khỏi trường nhưng không về nhà, ngược lại lên một đỉnh núi vắng vẻ của trấn Lung Cảnh.
Trấn Lung Cảnh có lẽ là một nơi vô cùng thích hợp với các loài sinh vật. Dù không người chăm sóc, một vùng hoa dại vẫn nở rộ, rực rỡ và mỹ lệ.
Hoa dại xinh đẹp nhưng không dễ dàng đụng vào, vì không chỉ có gai, còn có hộ vệ của chúng.
Dung Duyệt không quan tâm, dẫm vào bụi hoa. Vì động tác của nó, bươm bướm cùng các loại côn trùng nhỏ không tên bay đầy trời.
Dung Duyệt ngắt một bó hoa, sau đó rời đi.
Hái hoa, nói thì đơn giản nhưng chờ đến khi Dung Duyệt xử lý xong, buộc thành một bó xinh đẹp, sắc trời đã tối sầm, mặt trời hoàn toàn biến thành màu da cam, một nửa đã hạ xuống đỉnh núi.
Dung Duyệt ôm bó hoa diễm lệ, bò lên dốc núi nhỏ, ai ngờ vừa ló đầu đã nhìn thấy có một người đang đứng trước mặt. Nó giật mình, trợn tròn hai mắt.
Thẩm Miên mới thực sự là người bị giật mình. Giờ giải lao anh chạy ra ngoài mua một suất ăn, không ngờ nhìn thấy xe đạp của Dung Duyệt dựng ven đường, còn Dung Duyệt lại không thấy đâu. Khi anh đang lo lắng nhìn xung quanh, Dung Duyệt leo lên từ dưới sườn núi. Cậu nhóc mặc đồng phục học sinh cứng nhắc, ôm bó hoa màu đỏ thẫm, phía sau phản chiếu nắng chiều rực rỡ. Rõ ràng cực kỳ không hài hòa, nhưng lại có một loại mỹ cảm kỳ lạ.
Khoảnh khắc đó, Thẩm Miên tưởng rằng trước mặt mình là một danh họa thế giới.
Thẩm Miên hoàn hồn nhanh hơn Dung Duyệt, anh bình tĩnh rút điện thoại, sau đó "Tách tách" chụp một tấm ảnh.
Dung Duyệt: "..."
Thẩm Miên tiếp tục nhắm ống kính vào mặt nó, nói: "Cười một cái."
Dung Duyệt: "..."
Dung Duyệt không tiếp tục để ý tới Thẩm Miên, nhanh nhẹn leo lên đỉnh núi.
"Buổi tối nhóc không về nhà chạy tới đây làm gì?" Thẩm Miên cất điện thoại, đưa tay đỡ nó.
"Hôm nay là sinh nhật mẹ em." Dung Duyệt vô cảm nói ra một sự thật: "Đây là quà cho bà ấy."
Thẩm Miên mím môi, đương nhiên anh cũng từng nghe qua tin đồn, biết mẹ Dung Duyệt đã xảy ra chuyện gì. "Nhóc ôm hoa không tiện lái xe."
"Quả thực không tiện lái xe, nếu xe em có giỏ thì tốt rồi."
Thẩm Miên đứng bên cạnh xe đạp của Dung Duyệt, giữ đầu xe, đá chân chống ra sau, vươn đôi chân dài ngồi vào vị trí, hướng về phía Dung Duyệt nói: "Lên xe, anh chở nhóc đi."
"Không phải anh còn tiết tự học buổi tối à?"
"Về kịp."
Dung Duyệt không hỏi nữa, ngồi nghiêng, một tay ôm hoa, một tay ôm eo Thẩm Miên.
Thẩm Miên quay đầu cười: "Nhóc ngồi như con gái ấy."
Dung Duyệt chọc một cái lên mặt anh: "Bớt nói, xuất phát đi."
"Được."
Xe đạp lập tức chạy băng băng trên đường mòn trong trấn.
Dưới sự chỉ huy của Dung Duyệt, Thẩm Miên trôi chảy, một mạch đi đến từ đường của trấn Lung Cảnh. Tuy nói là từ đường nhưng không phải là loại từ đường của nông thôn. Kiến trúc nơi đây vừa truyền thống lại vừa mới lạ giống như một thế giới kỳ ảo.
Dung Duyệt từ ghế sau nhảy xuống, Thẩm Miên lập tức đi theo nó.
Chập tối, ánh đèn hôn ám.
Dung Duyệt bước một bước qua ngưỡng cửa.
Lần đầu tiên Thẩm Miên nhìn thấy một nơi như thế này, toàn thân nổi da gà. Anh có một loại dự cảm nếu mình mất dấu, Dung Duyệt sẽ bị lạc đến một thế giới khác, vì vậy sau khi dừng xe, lập tức bắt kịp bước chân của Dung Duyệt.
Dung Duyệt chính xác tìm được vị trí, đứng bất động, sau đó ngẩng đầu.
Thẩm Miên đứng bên cạnh nó, theo tầm mắt nó nhìn sang.
Chỉ liếc mắt, anh liền thất thần.
Nóc nhà ở đây rất cao, trên vách tường đặt rất nhiều hũ tro cốt.
Tầm mắt của Dung Duyệt rơi vào một chỗ trong đó, ở đấy có một tấm hình. Thẩm Miên không tìm được từ ngữ để hình dung người phụ nữ trong ảnh. Khuôn mặt trái xoan vô cùng xinh đẹp, ngũ quan tinh tế. Rõ ràng chỉ là một tấm hình nhưng vẻ đẹp của cô như sắp từ trong khung tràn ra bốn phía.
Gương mặt đó giống y hệt Dung Duyệt.
Dung Duyệt đặt hoa lên bàn dài, sau đó ngắt một đóa tươi đẹp nhất, tỏ ý nhờ Thẩm Miên thả giúp vào trong hộp của mẹ nó.
Dung Duyệt không đủ cao, Thẩm Miên nhón chân lên dễ dàng thả hoa vào bên trong.
"Mẹ, sinh nhật vui vẻ." Giọng nói của Dung Duyệt vẫn lạnh nhạt như cũ.
"Dì, sinh nhật vui vẻ." Thẩm Miên cúi người chào.
Dung Duyệt nhìn chằm chằm người phụ nữ trong ảnh, lại nhìn thoáng qua Thẩm Miên, mỉm cười: "Đây là anh Thẩm nhà hàng xóm."
Thẩm Miên mở to mắt nhìn nó.
Ôi chao, nó đẹp như một sinh linh nào đó chấn động vũ trụ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất