Thiếu Niên Sát Vách Đẹp Như Hoa
Chương 80: Đóa hoa trên mảnh đất hoang tàn
Sao trên trời rơi xuống, một ngôi sao sáng rơi vào lòng tôi.
Cách lớp vải và bông vừa dày vừa nặng, cách lớp da và lông của nhân loại, Thẩm Miên ôm Dung Duyệt thật chặt. Anh có thể cảm nhận được cơ thể của Dung Duyệt lạnh ngắt, hơn nữa đang run rẩy. Anh khép tay, dán đầu lên cổ hắn, trong đêm đông dài đằng đẵng phả ra hơi thở ấm áp.
Anh đang ôm trong tay bộ da xinh đẹp nhất cùng linh hồn bí ẩn nhất thế giới.
“Bắt được em rồi.” Thẩm Miên cảm thấy mỹ mãn, lúc này đây, anh đã không còn sở cầu gì.
Dung Duyệt cựa quậy muốn quay đầu nhìn anh, nhưng vì góc độ và quần áo, hắn làm thế nào cũng không nhìn được.
Hai người họ không biết ôm bao lâu, cho đến khi gió lạnh thổi qua, đồng thời run lên một cái.
“Còn ở đây chúng ta sẽ chết cóng mất, về nhà trước đi!” Thời khắc mấu chốt, Thẩm Miên tỉnh táo đưa ra phán đoán. Anh kéo Dung Duyệt lên, sau đó dắt tay hắn, đi được nửa đường, anh cởi ra một chiếc găng tay, đeo lên tay kia của Dung Duyệt, sau đó dùng bàn tay không đeo găng nắm lấy bàn tay mịn màng của Dung Duyệt.
Dung Duyệt siết chặt ngón tay.
Hai người đi tới bến xe buýt, Thẩm Miên nương theo ánh đèn đường nhìn trạm dừng, phát hiện chuyến xe cuối cùng đã đi mất. Con đường phía trước tối đen như mực, chờ thế nào cũng không thể đón được chuyến xe về nhà.
Thẩm Miên thở dài. “Gần đây có khách sạn không?”
Dung Duyệt gật đầu rồi kéo anh đi.
Khách sạn là loại nhà nhỏ ở nông thôn, tuy cũ kỹ, nhưng dù sao cũng sạch sẽ. Thẩm Miên vừa vào trong, được ánh đèn mờ ảo sưởi ấm tức khắc không muốn đi ra ngoài nữa.
“Ông chủ, còn phòng không?” Thẩm Miên dậm chân.
“Còn.” Ông chủ vỗ vỗ tấm bảng đặt trên mặt bàn. “Tự xem đi.”
Thẩm Miên không thèm nhìn, rút ví tiền ra khỏi túi. “Một phòng giường đôi, cảm ơn.”
Anh vừa nói xong yêu cầu của mình, ông chủ lúc này mới ngẩng đầu, tầm mắt lập tức rơi lên người thanh niên trước mặt, ngay sau đó nhìn về phía sau trông thấy một thiếu niên xinh đẹp. Gã tiếp tục duy trì gương mặt tỉnh bơ của mình, nhận thẻ ngân hàng của thanh niên. “Còn chứng minh nhân dân.”
Thẩm Miên lạnh run cầm cập, vội vàng làm xong thủ tục.
Đến khi anh cất ví tiền, cầm chìa khóa phòng, tức khắc muốn chạy lên lầu. Anh chạy được hai bước, phát hiện sau lưng trống không, Dung Duyệt vẫn đứng im tại chỗ, Thẩm Miên lập tức quay lại, kéo hắn lên gác.
Ông chủ nhìn cặp đôi vừa đến, khoan thai cắn hạt dưa. “Thanh niên bây giờ háo sắc quá đi mất.”
Thẩm Miên nghe thấy lời ông chủ, thiếu chút nữa phun một ngụm nước muối.
Nhưng sau khi anh kéo Dung Duyệt vào phòng đã vội vã cởi quần áo hắn. Lúc cởi áo khoác của Dung Duyệt, Thẩm Miên suýt nữa buồn bực chết. “Anh không định làm gì em cả, chỉ là em ngồi ngoài trời lạnh quá lâu, nên tắm trước thì tốt hơn.” Thế nhưng hắn lại bất động bắt anh phải tự mình ra tay.
Dung Duyệt ngẩng đầu nhìn Thẩm Miên, trong đôi mắt sáng ngời ngấn lệ, rơm rớm chực khóc.
Thẩm Miên cảm giác trái tim mình quả thực sắp tan chảy.
Điều này quả thực rất kỳ lạ.
Anh không muốn em bị bất cứ ai bắt nạt, nhưng nếu em tỏ vẻ đáng thương trước mặt anh, anh lại cảm thấy hận không thể bắt nạt em ác hơn một chút, tốt nhất là khiến em bật khóc.
Dung Duyệt cúi đầu, điệu bộ không muốn nói chuyện.
Thẩm Miên đành phải giữ im lặng, cởi áo khoác của hắn rồi cởi đến áo trong. Lúc Dung Duyệt cởi trần, làn da bóng loáng, Thẩm Miên ngẩng đầu, ngón tay xẹt qua ngực hắn, sau đó nắm lấy viên đá quý đeo trên cổ Dung Duyệt.
Viên đá quý sáng lấp lánh, vô cùng tương xứng với đôi mắt đen tuyền của hắn.
“Anh giúp em tắm rửa.” Thẩm Miên khàn khàn nói.
Dung Duyệt gật đầu.
Thẩm Miên từng giúp Dung Duyệt tắm, nhưng đó là chuyện của rất nhiều năm về trước. Thân thể của đứa trẻ năm đó hoàn toàn không thể so sánh với thân thể của người đàn ông đã trưởng thành. Khi Dung Duyệt cởi hết quần, đứng dưới vòi hoa sen, bàn tay mở nước nóng của Thẩm Miên đang run rẩy.
Anh cực kỳ kích động. Lúc nhìn nước nóng chảy qua cơ thể trẻ trung đó, không biết bao nhiêu lần Thẩm Miên không kiềm chế được, thiếu chút nữa mất bình tĩnh mà nhào tới.
Đáng tiếc thân thể trong tay thuộc về một đứa trẻ lãnh cảm. Hắn nhìn Thẩm Miên, trong mắt chỉ có lo lắng, không có dục vọng.
Thẩm Miên bị viên đá quý rực rỡ cùng đôi mắt sâu thẳm hấp dẫn, nhất thời nín thở.
Nước chảy ở trên đầu, Dung Duyệt không thể không nhắm mắt lại.
Lúc bị đưa ra ngoài, còn Thẩm Miên đang tắm, Dung Duyệt vẫn chưa phản ứng kịp trong thời gian ngắn đã xảy ra chuyện gì.
Thẩm Miên tắm xong đi ra thì thấy Dung Duyệt nằm vật xuống giường với mái tóc sũng nước. Anh lập tức kéo hắn dậy, lấy máy sấy sấy tóc cho đối phương. Gió mạnh thổi làm rối tung mái tóc dài của Dung Duyệt, hắn nhắm mắt, cau mày mím môi.
“Em biết anh tìm em bao lâu không?” Thẩm Miên búng trán Dung Duyệt, bất đắc dĩ oán trách.
Dung Duyệt không mở mắt, không trả lời, chỉ hỏi một câu: “Anh nghe thấy hết rồi?”
Tay Thẩm Miên khựng lại.
Tiếng máy sấy ồn ào giấu đi tiếng tim đập.
“Ừm.” Thẩm Miên không biết sao mình lại phát ra âm thanh này.
Dung Duyệt nhào vào ngực anh. “Hẳn là anh cảm thấy em ghê tởm lắm đúng không?” Giọng nói của hắn nhẹ nhàng bay bổng như chính con người hắn, vĩnh viễn không thể nắm bắt.
Thẩm Miên tắt công tắc trên máy sấy, liếm môi trên một cái. “Tuy nói vậy nhưng anh không biết em rốt cuộc đã làm gì.” Lúc nghe xong cuộc gọi của Tô Thu Vũ, cả người anh như chết lặng.
Chuyện như vậy, Thẩm Miên nghĩ thế nào cũng không ra. Từ trước đến nay anh không ngờ lựa chọn của mình lại bị người khác can thiệp tới mức đó. Anh muốn gặp Dung Duyệt hỏi rõ, vì thế ở nhà hắn đợi một giờ. Lúc Thẩm Miên phát hiện Dung Duyệt sẽ không về nhà, anh bắt đầu chạy ngược chạy xuôi quanh trấn Lung Cảnh.
Thế nhưng Dung Duyệt tựa như đã biến mất khỏi thế giới này, dù anh tìm thế nào cũng không thấy tung tích của hắn.
“Em…” Dung Duyệt hít sâu một hơi. “Từ trước đến nay em chưa bao giờ từ bỏ anh.”
Thẩm Miên kinh ngạc.
“Từ lúc em bắt đầu thích anh, chưa bao giờ nghĩ tới việc từ bỏ anh.” Ý chí của hắn rất kiên định, trên thế giới này không có ai xác định mục đích rõ ràng hơn hắn.
Thẩm Miên muốn nhìn Dung Duyệt, thế nhưng chỉ có thể nhìn được mái tóc mềm mại, bù xù của đối phương. “Em thích anh từ lúc nào?”
Dung Duyệt im lặng không nói.
Thẩm Miên tự hỏi tự trả lời. “Ít nhất là từ đoạn thời gian trước khi anh sang Anh đúng không?”
Dung Duyệt cụng đầu vào ngực anh.
“Em… làm sao em có thể khiến anh quay về?” Thẩm Miên khó hiểu. Dù sao chuyện anh trở về thật sự là kết quả của rất nhiều yếu tố cộng lại, đâu thể dễ dàng bị thao túng.
“Lúc em vào khoa phát thanh đã lấy được bằng tốt nghiệp của vật lý lý thuyết, vì hợp tác làm dự án nên em luôn giữ liên hệ với thầy của anh.”
Thẩm Miên: “Hả?” Anh cảm giác thứ mình nghe được là ngôn ngữ của người ngoài hành tinh, anh nghe không hiểu.
“Em đã lên kế hoạch cho dự án hợp tác với Anh quốc do trường Đại học Lung Thành thực hiện. Sau đó bày tỏ với thầy anh là em cảm thấy rất hứng thú với nghiên cứu của anh, muốn để anh phụ trách hợp tác với đại học Lung Thành. Trong thời gian đó, dì không được khỏe, lúc gọi điện cho anh, em ở bên hướng dẫn dì nói ra bệnh tình của mình. Người nhà, thầy cô, kế hoạch sự nghiệp. Ba chuyện này đủ thúc đẩy anh về nước.”
Đầu óc Thẩm Miên choáng váng một hồi. Anh không thể không nhớ lại mình đã quyết định về nước như thế nào.
“Em biết anh luôn nhờ Diệp Kình để ý tới em.”
“Sao em biết?” Cả người Thẩm Miên như bùng nổ, vừa sốc vừa xấu hổ, anh hoàn toàn không thể suy nghĩ.
“Nhà Bạch Phong Nguyệt ở gần trường anh, em có thể nắm được tin tức của anh ở chỗ cậu ấy.”
Một khi mở ra mặt tối của một người sẽ không có cách nào đóng lại được.
“Bà Hạ gọi điện cho anh, bảo anh chăm sóc em cũng nằm trong tính toán của em.”
“Em quả thật từng theo dõi anh, không hề khác những việc Dương Phụng từng làm.”
“Em chính là một kẻ quái gở như vậy. Em muốn có được anh nên cảm thấy dù có dùng bất cứ thủ đoạn gì cũng phải có được anh. Em không chỉ muốn có anh của hiện tại, mà còn có anh của tương lai, nên em cố ý giở một chút thủ đoạn.”
Còn rất nhiều thủ đoạn khác tương tự. Hắn coi thế giới như bàn cờ, coi Thẩm Miên thành tướng quân rồi lợi dụng tất cả những gì hắn có thể lợi dụng, từng bước một nuốt sống anh.
“Em nhất định đã bị bệnh, bị hỏng rồi mới làm ra nhiều chuyện xấu xa như thế.”
Dung Duyệt ôm chặt Thẩm Miên, thanh âm dần trở nên khản đặc.
Thẩm Miên nhìn trần nhà, im lặng hồi lâu.
“Là lỗi của anh.” Cuối cùng Thẩm Miên chỉ có thể nói ra câu này.
Không phải, anh không sai. Vào lúc đó, em đã biết rõ rằng cầu xin ai đó đừng rời khỏi mình vĩnh viễn là điều ngu xuẩn nhất. Vì lòng người dễ thay đổi, chỉ có thứ khiến anh mong muốn mới khiến anh khao khát. Khiến anh ấy dù rời bỏ mày, đánh mất mày thì cả đời này cũng không thể yêu người khác, lúc đó mày mới có được vĩnh hằng.
Tôi muốn khiến anh ấy đưa ra lựa chọn.
Chính anh ấy chủ động lựa chọn tôi.
Trên mảnh đất hoang tàn dơ bẩn mọc lên đóa hoa lộng lẫy nhất.
Thẩm Miên nghe hắn thú nhận xong, không nói gì. Anh cầm máy sấy, tiếp tục sấy tóc cho Dung Duyệt.
Đến khi tóc hắn khô hẳn, nhẹ nhàng xuyên qua kẽ tay anh.
Trong tay Thẩm Miên là linh hồn đáng sợ nhất thế giới.
Yếu đuối, mỹ lệ, cắt đứt sợi dây cứu viện trên vách đá, còn muốn kéo cả anh xuống.
Thẩm Miên đỡ lấy vai Dung Duyệt, đẩy hắn ra.
Lúc này trên mặt hắn đã nhòe nhoẹt nước mắt.
Thẩm Miên hôn lên môi ác ma.
“Rất đáng sợ, nhưng không sao. Bởi vì anh yêu em.”
Dung Duyệt kinh ngạc nhìn anh, trong vành mắt còn đọng nước phản chiếu ánh đèn rực rỡ.
“Em là quái vật, anh yêu quái vật.”
Thẩm Miên nghe thấy tiếng tim mình đập, anh cảm nhận được sợ hãi, nhưng cũng cảm nhận được tình yêu.
Ban đêm, Thẩm Miên tắt đèn, ôm Dung Duyệt đi ngủ.
Hôm nay, Thẩm Miên chạy rất lâu, vì mệt mỏi nên anh nhanh chóng vào giấc. Đến đêm khuya, điện thoại di động của anh sáng đèn. Dung Duyệt vẫn chưa ngủ, hắn vươn tay lấy điện thoại của anh.
Dung Duyệt không hề suy nghĩ, lập tức nhập mật khẩu điện thoại của Thẩm Miên rồi mở tin nhắn.
Tin nhắn là của Tô Thu Vũ gửi tới.
Đáy mắt Dung Duyệt lạnh như hầm băng, khóe môi cong lên.
Hắn của hiện tại hoàn toàn không còn dáng vẻ yếu đuối ở trong lòng Thẩm Miên.
Dung Duyệt ấn ngón tay vào thanh chat, sau đó thuần thục nhập một dòng chữ. Sau khi tin nhắn được gửi đi, hắn lập tức xóa sạch tin nhắn của mình và Tô Thu Vũ.
Thẩm Miên đang ngủ, dường như cũng dự cảm được tội ác đang phát sinh, anh bất an “ừm” một tiếng.
Dung Duyệt nhìn anh một cái, cảm thấy anh sẽ không tỉnh lại, rục rịch ngồi dậy.
Trong bóng đêm, hắn vươn tay vén tóc Thẩm Miên rồi cúi đầu hôn lên mắt anh.
“Tất cả như em dự liệu, không phải sao?”
Anh bây giờ thực sự đã yêu chết em rồi, chuyện gì cũng tha thứ cho em.
Đưa ra kết luận này, nhịp tim của ác ma xấu xa đột nhiên dồn dập, hắn nở một nụ cười rực rỡ.
“Em thích chân lý này, cũng như cách anh thích phương trình nhân quả.”
Rạng sáng hôm sau, Thẩm Miên dắt Dung Duyệt về nhà.
Dọc đường, Thẩm Miên tò mò hỏi hắn. “Em là người sờ anh ở trên tàu điện ngầm?”
Dung Duyệt cúi đầu: “Ừm.”
Ngữ điệu của hắn quá đáng thương như thể nếu Thẩm Miên còn hỏi thêm một câu nữa, hắn sẽ bật khóc.
Vì thế Thẩm Miên ngậm miệng.
Hai người đi được một đoạn, Thẩm Miên lại không nhịn được lên tiếng. “Về sau đừng làm vậy.”
“Vâng.”
“Có chuyện gì cứ nói thẳng với anh, được không?”
“Dạ.”
Thẩm Miên không phải kẻ ngốc, anh cảm thấy nếu anh mù quáng tin tưởng Dung Duyệt thì đầu óc của mình đúng là bị lừa đá. “Anh nghiêm túc đấy, lần này bỏ qua, không được có lần sau.”
“Em biết rồi.” Thái độ của hắn khá nghiêm chỉnh.
“Em đừng ôm suy nghĩ chỉ cần không bị anh phát hiện thì có thể tùy ý làm bậy.” Thẩm Miên “chậc” một tiếng, nghiên cứu hắn qua tròng kính thủy tinh.
“Em không có.” Dung Duyệt lắc đầu.
Thẩm Miên lại lần nữa hận lòng cảnh giác của bản thân, anh biết rõ lời nói của Dung Duyệt không có bao nhiêu đáng tin, thế nhưng anh lại không làm gì được hắn.
Mùa đông có khác, quả nhiên khiến người ta rét run.
Hai người bọn họ vất vả lắm mới về đến nhà.
“Chú lo cho em lắm đấy, về nhà trước đi!” Thẩm Miên nói.
Dung Duyệt ngoan ngoãn đi về nhà.
Thẩm Miên nhìn bóng lưng của hắn, thở dài. Anh rút điện thoại di động, gọi một cuộc. “Tô Thu Vũ, tôi muốn gặp cậu.”
Lúc Tô Thu Vũ chạy tới địa điểm Thẩm Miên hẹn, anh đã ngồi ở đó. Thẩm Miên khoác áo dạ xanh đen, mái tóc nâu sẫm hơi rối, nhưng dù vậy cũng không ngăn nổi vẻ điển trai của anh.
Tô Thu Vũ đã biết từ rất lâu rằng sau khi trưởng thành anh sẽ trở thành người đàn ông có sức hấp dẫn đến cỡ nào.
Thẩm Miên trông thấy cô, buồn bực vuốt tóc. “Tôi nhớ rất lâu trước đây tôi từng từ chối cậu rất rõ ràng.”
“Cậu cảm thấy tôi thích cậu nên mới làm vậy?” Nhận được tin nhắn tối qua, Tô Thu Vũ cảm thấy lòng tự tôn của mình bị người đàn ông đó đặt dưới chân tùy ý chà đạp. “Tôi chỉ ghét cậu ta!”
Thẩm Miên thở dài.
“Cậu dễ tha thứ thật đấy.” Tô Thu Vũ cố nén cho nước mắt không rơi xuống. “Cậu không cảm thấy đáng sợ à?”
“Trước đây cậu cũng từng hỏi tôi một câu tương tự.” Thẩm Miên nói. “Cậu thích một đứa trẻ vị thành niên, không biến thái sao? Không buồn nôn sao? Không bỉ ổi sao?”
Tô Thu Vũ bắt đầu nhớ lại.
“Khi đó tôi không thể trả lời, vì tôi không dám trả lời. Nhưng hôm nay cậu hỏi tôi vấn đề này, tôi có thể khẳng định với cậu tôi không thấy đáng sợ.”
Nước mắt của Tô Thu Vũ rốt cuộc cũng rơi xuống.
“Tôi không thấy mình có điểm gì tốt, không đáng để cậu thích lâu như vậy.” Thẩm Miên thả mái tóc trong tay.
“Cậu thấy không đáng là vì cậu không hiếm lạ.” Tô Thu Vũ siết tay. “Nhưng tôi có cách gì chứ? Thằng nhóc đó dùng mọi biện pháp để có được cậu, thì tôi không thể có suy nghĩ như vậy à?”
Thích anh là do thời thiếu nữ không hiểu chuyện. Tô Thu Vũ cho rằng qua cái tuổi đó cô sẽ quên đi, sẽ không còn có chuyện như vậy.
Nhưng có một lần, cô nằm mơ. Trong mơ, cô và anh yêu nhau, trải qua một đời. Lúc tỉnh lại, cô không biết đó là mộng, hay đây mới là mộng.
Thẩm Miên không tiếp lời, anh nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ngoài kia tuyết đã rơi.
Có mấy bông hoa tuyết rơi vào cửa sổ, vĩnh viễn kẹt ở đó.
“Nếu cậu ở cạnh tôi, cậu sẽ biết tôi không giống như cậu tưởng tượng.” Thẩm Miên lại lên tiếng. “Thực tế, cậu không biết tôi rất ghét dọn dẹp nhà cửa, sau khi tỉnh dậy đầu tóc rất bù xù, không thích gấp chăn, còn muốn tranh điều khiển TV với người nhà.”
Móng tay của Tô Thu Vũ bấm sâu vào trong thịt.
“Quan trọng nhất là tôi đã quyết định cả đời này muốn ở bên ai.” Anh nói. “Đừng làm tổn thương Dung Duyệt, nếu không tôi sẽ không bỏ qua cho cậu. Đây cũng là một điểm cậu không biết về tôi, tôi không phải là người thân sĩ.”
Tô Thu Vũ đã hiểu, dù là nước mắt hay đối đầu, công kích bằng cách nào cũng chỉ khiến mình thêm thảm hại.
“Tôi đã từng đọc một bài thơ.” Nói là từng đọc, không bằng nói thỉnh thoảng nghe chương trình phát thanh, người đọc thơ là người cô ghét nhất đời mình.
“Tôi yêu em âm thầm, không hy vọng. Lúc rụt rè, khi hậm hực lòng ghen. Tôi yêu em, yêu chân thành, đằm thắm. Cầu em được người tình như tôi đã yêu em.” Tô Thu Vũ nói: “Tôi đã từng yêu cậu. Đó là thủ đoạn đê tiện nhất của tôi, tôi sẽ không tiếp tục như vậy nữa.”
Ngôn đã tận lời đã hết, Thẩm Miên đứng dậy. “Thật vui khi có thể trò chuyện với cậu, bạn học cũ.”
Dứt lời, anh rời đi.
Tô Thu Vũ nhìn ra ngoài cửa sổ, muốn dõi theo bóng lưng anh, nhưng hoa tuyết dán đầy trên cửa sổ thủy tinh khiến cô không nhìn thấy gì cả.
Rất nhiều năm về sau, Tô Thu Vũ mới biết, mùa đông năm đó được đánh giá là mùa đông lạnh nhất mười năm qua.
“Mùa đông lạnh nhất.”
Tiếc là sang năm mới, báo đài vẫn đưa tin mùa đông năm nay cũng như vậy.
Đây là mùa đông lạnh nhất mười năm qua.
Khi Thẩm Miên khoác gió tuyết về đến nhà, trông thấy một chiếc xe con anh quen thuộc đỗ ở trước cổng. Anh mở cửa, quả nhiên thấy ba mình đang ngồi trong phòng khách.
“Ba tới đón cả nhà về ăn Tết, cũng sắp đến lúc chuẩn bị rồi.” Thẩm Duệ nói vậy.
Thẩm Miên thở dài, anh lại chạy ra ngoài.
Đúng lúc đó, Dung Duyệt đang đứng bên cửa sổ, Thẩm Miên gõ lên tấm kính thủy tinh, Dung Duyệt mở cửa.
“Ba anh muốn đưa mọi người về Lung Thành ăn Tết.” Anh nói.
“Ừm.” Dung Duyệt cúi đầu, đá vách tường.
Thẩm Miên phẩy hoa tuyết đọng trên đầu mình. “Người bên đài truyền hình Lung Thành gửi lời mời cho em đúng không?”
“Vâng.”
“Em cân nhắc một chút đi! Đến lúc đó anh ở chung cư đợi em về.” Thẩm Miên nói xong một hơi.
Dung Duyệt vẫn không trả lời, phía sau đã có người cắt ngang cuộc nói chuyện của bọn họ. “Miên Miên, đến lúc xuất phát rồi.”
“Chậc.” Thẩm Miên bực bội cực kỳ, lườm ba mình một cái. “Mẹ anh đang chờ, anh không thể không về.” Anh quay đầu nhìn Dung Duyệt, tiếp tục giải thích.
“Em biết rồi.” Dung Duyệt vẫn không nói quá mười chữ.
Thẩm Duệ ở sau lưng tiếp tục gọi Thẩm Miên.
Thẩm Miên không chịu nổi ba mình. “Đến lúc đó tới gặp anh!” Cuối cùng anh chỉ có thể để lại cho Dung Duyệt một câu, sau đó chạy đi.
Thẩm Duệ cắm hai tay trong túi quần, lạnh lùng nhìn về phía bọn họ.
Dung Duyệt vô tình bắt gặp ánh mắt của Thẩm Duệ, lập tức thay thành khuôn mặt vui vẻ trong nháy mắt.
Thẩm Duệ: “Đệch.” Phẩm vị của con trai hắn thật đáng sợ.
Dung Hoài thực ra vẫn ở bên cạnh chứng kiến hết thảy, hắn đang lau khung ảnh của Doãn Tinh Tinh. “Tiểu Duyệt, con nhất định muốn ở bên cạnh Thẩm Miên sao?” Giọng nói của Dung Hoài yếu ớt, do do dự dự hỏi.
Dung Duyệt gật đầu. “Vâng.”
Dung Hoài không có ý kiến.
Cách lớp vải và bông vừa dày vừa nặng, cách lớp da và lông của nhân loại, Thẩm Miên ôm Dung Duyệt thật chặt. Anh có thể cảm nhận được cơ thể của Dung Duyệt lạnh ngắt, hơn nữa đang run rẩy. Anh khép tay, dán đầu lên cổ hắn, trong đêm đông dài đằng đẵng phả ra hơi thở ấm áp.
Anh đang ôm trong tay bộ da xinh đẹp nhất cùng linh hồn bí ẩn nhất thế giới.
“Bắt được em rồi.” Thẩm Miên cảm thấy mỹ mãn, lúc này đây, anh đã không còn sở cầu gì.
Dung Duyệt cựa quậy muốn quay đầu nhìn anh, nhưng vì góc độ và quần áo, hắn làm thế nào cũng không nhìn được.
Hai người họ không biết ôm bao lâu, cho đến khi gió lạnh thổi qua, đồng thời run lên một cái.
“Còn ở đây chúng ta sẽ chết cóng mất, về nhà trước đi!” Thời khắc mấu chốt, Thẩm Miên tỉnh táo đưa ra phán đoán. Anh kéo Dung Duyệt lên, sau đó dắt tay hắn, đi được nửa đường, anh cởi ra một chiếc găng tay, đeo lên tay kia của Dung Duyệt, sau đó dùng bàn tay không đeo găng nắm lấy bàn tay mịn màng của Dung Duyệt.
Dung Duyệt siết chặt ngón tay.
Hai người đi tới bến xe buýt, Thẩm Miên nương theo ánh đèn đường nhìn trạm dừng, phát hiện chuyến xe cuối cùng đã đi mất. Con đường phía trước tối đen như mực, chờ thế nào cũng không thể đón được chuyến xe về nhà.
Thẩm Miên thở dài. “Gần đây có khách sạn không?”
Dung Duyệt gật đầu rồi kéo anh đi.
Khách sạn là loại nhà nhỏ ở nông thôn, tuy cũ kỹ, nhưng dù sao cũng sạch sẽ. Thẩm Miên vừa vào trong, được ánh đèn mờ ảo sưởi ấm tức khắc không muốn đi ra ngoài nữa.
“Ông chủ, còn phòng không?” Thẩm Miên dậm chân.
“Còn.” Ông chủ vỗ vỗ tấm bảng đặt trên mặt bàn. “Tự xem đi.”
Thẩm Miên không thèm nhìn, rút ví tiền ra khỏi túi. “Một phòng giường đôi, cảm ơn.”
Anh vừa nói xong yêu cầu của mình, ông chủ lúc này mới ngẩng đầu, tầm mắt lập tức rơi lên người thanh niên trước mặt, ngay sau đó nhìn về phía sau trông thấy một thiếu niên xinh đẹp. Gã tiếp tục duy trì gương mặt tỉnh bơ của mình, nhận thẻ ngân hàng của thanh niên. “Còn chứng minh nhân dân.”
Thẩm Miên lạnh run cầm cập, vội vàng làm xong thủ tục.
Đến khi anh cất ví tiền, cầm chìa khóa phòng, tức khắc muốn chạy lên lầu. Anh chạy được hai bước, phát hiện sau lưng trống không, Dung Duyệt vẫn đứng im tại chỗ, Thẩm Miên lập tức quay lại, kéo hắn lên gác.
Ông chủ nhìn cặp đôi vừa đến, khoan thai cắn hạt dưa. “Thanh niên bây giờ háo sắc quá đi mất.”
Thẩm Miên nghe thấy lời ông chủ, thiếu chút nữa phun một ngụm nước muối.
Nhưng sau khi anh kéo Dung Duyệt vào phòng đã vội vã cởi quần áo hắn. Lúc cởi áo khoác của Dung Duyệt, Thẩm Miên suýt nữa buồn bực chết. “Anh không định làm gì em cả, chỉ là em ngồi ngoài trời lạnh quá lâu, nên tắm trước thì tốt hơn.” Thế nhưng hắn lại bất động bắt anh phải tự mình ra tay.
Dung Duyệt ngẩng đầu nhìn Thẩm Miên, trong đôi mắt sáng ngời ngấn lệ, rơm rớm chực khóc.
Thẩm Miên cảm giác trái tim mình quả thực sắp tan chảy.
Điều này quả thực rất kỳ lạ.
Anh không muốn em bị bất cứ ai bắt nạt, nhưng nếu em tỏ vẻ đáng thương trước mặt anh, anh lại cảm thấy hận không thể bắt nạt em ác hơn một chút, tốt nhất là khiến em bật khóc.
Dung Duyệt cúi đầu, điệu bộ không muốn nói chuyện.
Thẩm Miên đành phải giữ im lặng, cởi áo khoác của hắn rồi cởi đến áo trong. Lúc Dung Duyệt cởi trần, làn da bóng loáng, Thẩm Miên ngẩng đầu, ngón tay xẹt qua ngực hắn, sau đó nắm lấy viên đá quý đeo trên cổ Dung Duyệt.
Viên đá quý sáng lấp lánh, vô cùng tương xứng với đôi mắt đen tuyền của hắn.
“Anh giúp em tắm rửa.” Thẩm Miên khàn khàn nói.
Dung Duyệt gật đầu.
Thẩm Miên từng giúp Dung Duyệt tắm, nhưng đó là chuyện của rất nhiều năm về trước. Thân thể của đứa trẻ năm đó hoàn toàn không thể so sánh với thân thể của người đàn ông đã trưởng thành. Khi Dung Duyệt cởi hết quần, đứng dưới vòi hoa sen, bàn tay mở nước nóng của Thẩm Miên đang run rẩy.
Anh cực kỳ kích động. Lúc nhìn nước nóng chảy qua cơ thể trẻ trung đó, không biết bao nhiêu lần Thẩm Miên không kiềm chế được, thiếu chút nữa mất bình tĩnh mà nhào tới.
Đáng tiếc thân thể trong tay thuộc về một đứa trẻ lãnh cảm. Hắn nhìn Thẩm Miên, trong mắt chỉ có lo lắng, không có dục vọng.
Thẩm Miên bị viên đá quý rực rỡ cùng đôi mắt sâu thẳm hấp dẫn, nhất thời nín thở.
Nước chảy ở trên đầu, Dung Duyệt không thể không nhắm mắt lại.
Lúc bị đưa ra ngoài, còn Thẩm Miên đang tắm, Dung Duyệt vẫn chưa phản ứng kịp trong thời gian ngắn đã xảy ra chuyện gì.
Thẩm Miên tắm xong đi ra thì thấy Dung Duyệt nằm vật xuống giường với mái tóc sũng nước. Anh lập tức kéo hắn dậy, lấy máy sấy sấy tóc cho đối phương. Gió mạnh thổi làm rối tung mái tóc dài của Dung Duyệt, hắn nhắm mắt, cau mày mím môi.
“Em biết anh tìm em bao lâu không?” Thẩm Miên búng trán Dung Duyệt, bất đắc dĩ oán trách.
Dung Duyệt không mở mắt, không trả lời, chỉ hỏi một câu: “Anh nghe thấy hết rồi?”
Tay Thẩm Miên khựng lại.
Tiếng máy sấy ồn ào giấu đi tiếng tim đập.
“Ừm.” Thẩm Miên không biết sao mình lại phát ra âm thanh này.
Dung Duyệt nhào vào ngực anh. “Hẳn là anh cảm thấy em ghê tởm lắm đúng không?” Giọng nói của hắn nhẹ nhàng bay bổng như chính con người hắn, vĩnh viễn không thể nắm bắt.
Thẩm Miên tắt công tắc trên máy sấy, liếm môi trên một cái. “Tuy nói vậy nhưng anh không biết em rốt cuộc đã làm gì.” Lúc nghe xong cuộc gọi của Tô Thu Vũ, cả người anh như chết lặng.
Chuyện như vậy, Thẩm Miên nghĩ thế nào cũng không ra. Từ trước đến nay anh không ngờ lựa chọn của mình lại bị người khác can thiệp tới mức đó. Anh muốn gặp Dung Duyệt hỏi rõ, vì thế ở nhà hắn đợi một giờ. Lúc Thẩm Miên phát hiện Dung Duyệt sẽ không về nhà, anh bắt đầu chạy ngược chạy xuôi quanh trấn Lung Cảnh.
Thế nhưng Dung Duyệt tựa như đã biến mất khỏi thế giới này, dù anh tìm thế nào cũng không thấy tung tích của hắn.
“Em…” Dung Duyệt hít sâu một hơi. “Từ trước đến nay em chưa bao giờ từ bỏ anh.”
Thẩm Miên kinh ngạc.
“Từ lúc em bắt đầu thích anh, chưa bao giờ nghĩ tới việc từ bỏ anh.” Ý chí của hắn rất kiên định, trên thế giới này không có ai xác định mục đích rõ ràng hơn hắn.
Thẩm Miên muốn nhìn Dung Duyệt, thế nhưng chỉ có thể nhìn được mái tóc mềm mại, bù xù của đối phương. “Em thích anh từ lúc nào?”
Dung Duyệt im lặng không nói.
Thẩm Miên tự hỏi tự trả lời. “Ít nhất là từ đoạn thời gian trước khi anh sang Anh đúng không?”
Dung Duyệt cụng đầu vào ngực anh.
“Em… làm sao em có thể khiến anh quay về?” Thẩm Miên khó hiểu. Dù sao chuyện anh trở về thật sự là kết quả của rất nhiều yếu tố cộng lại, đâu thể dễ dàng bị thao túng.
“Lúc em vào khoa phát thanh đã lấy được bằng tốt nghiệp của vật lý lý thuyết, vì hợp tác làm dự án nên em luôn giữ liên hệ với thầy của anh.”
Thẩm Miên: “Hả?” Anh cảm giác thứ mình nghe được là ngôn ngữ của người ngoài hành tinh, anh nghe không hiểu.
“Em đã lên kế hoạch cho dự án hợp tác với Anh quốc do trường Đại học Lung Thành thực hiện. Sau đó bày tỏ với thầy anh là em cảm thấy rất hứng thú với nghiên cứu của anh, muốn để anh phụ trách hợp tác với đại học Lung Thành. Trong thời gian đó, dì không được khỏe, lúc gọi điện cho anh, em ở bên hướng dẫn dì nói ra bệnh tình của mình. Người nhà, thầy cô, kế hoạch sự nghiệp. Ba chuyện này đủ thúc đẩy anh về nước.”
Đầu óc Thẩm Miên choáng váng một hồi. Anh không thể không nhớ lại mình đã quyết định về nước như thế nào.
“Em biết anh luôn nhờ Diệp Kình để ý tới em.”
“Sao em biết?” Cả người Thẩm Miên như bùng nổ, vừa sốc vừa xấu hổ, anh hoàn toàn không thể suy nghĩ.
“Nhà Bạch Phong Nguyệt ở gần trường anh, em có thể nắm được tin tức của anh ở chỗ cậu ấy.”
Một khi mở ra mặt tối của một người sẽ không có cách nào đóng lại được.
“Bà Hạ gọi điện cho anh, bảo anh chăm sóc em cũng nằm trong tính toán của em.”
“Em quả thật từng theo dõi anh, không hề khác những việc Dương Phụng từng làm.”
“Em chính là một kẻ quái gở như vậy. Em muốn có được anh nên cảm thấy dù có dùng bất cứ thủ đoạn gì cũng phải có được anh. Em không chỉ muốn có anh của hiện tại, mà còn có anh của tương lai, nên em cố ý giở một chút thủ đoạn.”
Còn rất nhiều thủ đoạn khác tương tự. Hắn coi thế giới như bàn cờ, coi Thẩm Miên thành tướng quân rồi lợi dụng tất cả những gì hắn có thể lợi dụng, từng bước một nuốt sống anh.
“Em nhất định đã bị bệnh, bị hỏng rồi mới làm ra nhiều chuyện xấu xa như thế.”
Dung Duyệt ôm chặt Thẩm Miên, thanh âm dần trở nên khản đặc.
Thẩm Miên nhìn trần nhà, im lặng hồi lâu.
“Là lỗi của anh.” Cuối cùng Thẩm Miên chỉ có thể nói ra câu này.
Không phải, anh không sai. Vào lúc đó, em đã biết rõ rằng cầu xin ai đó đừng rời khỏi mình vĩnh viễn là điều ngu xuẩn nhất. Vì lòng người dễ thay đổi, chỉ có thứ khiến anh mong muốn mới khiến anh khao khát. Khiến anh ấy dù rời bỏ mày, đánh mất mày thì cả đời này cũng không thể yêu người khác, lúc đó mày mới có được vĩnh hằng.
Tôi muốn khiến anh ấy đưa ra lựa chọn.
Chính anh ấy chủ động lựa chọn tôi.
Trên mảnh đất hoang tàn dơ bẩn mọc lên đóa hoa lộng lẫy nhất.
Thẩm Miên nghe hắn thú nhận xong, không nói gì. Anh cầm máy sấy, tiếp tục sấy tóc cho Dung Duyệt.
Đến khi tóc hắn khô hẳn, nhẹ nhàng xuyên qua kẽ tay anh.
Trong tay Thẩm Miên là linh hồn đáng sợ nhất thế giới.
Yếu đuối, mỹ lệ, cắt đứt sợi dây cứu viện trên vách đá, còn muốn kéo cả anh xuống.
Thẩm Miên đỡ lấy vai Dung Duyệt, đẩy hắn ra.
Lúc này trên mặt hắn đã nhòe nhoẹt nước mắt.
Thẩm Miên hôn lên môi ác ma.
“Rất đáng sợ, nhưng không sao. Bởi vì anh yêu em.”
Dung Duyệt kinh ngạc nhìn anh, trong vành mắt còn đọng nước phản chiếu ánh đèn rực rỡ.
“Em là quái vật, anh yêu quái vật.”
Thẩm Miên nghe thấy tiếng tim mình đập, anh cảm nhận được sợ hãi, nhưng cũng cảm nhận được tình yêu.
Ban đêm, Thẩm Miên tắt đèn, ôm Dung Duyệt đi ngủ.
Hôm nay, Thẩm Miên chạy rất lâu, vì mệt mỏi nên anh nhanh chóng vào giấc. Đến đêm khuya, điện thoại di động của anh sáng đèn. Dung Duyệt vẫn chưa ngủ, hắn vươn tay lấy điện thoại của anh.
Dung Duyệt không hề suy nghĩ, lập tức nhập mật khẩu điện thoại của Thẩm Miên rồi mở tin nhắn.
Tin nhắn là của Tô Thu Vũ gửi tới.
Đáy mắt Dung Duyệt lạnh như hầm băng, khóe môi cong lên.
Hắn của hiện tại hoàn toàn không còn dáng vẻ yếu đuối ở trong lòng Thẩm Miên.
Dung Duyệt ấn ngón tay vào thanh chat, sau đó thuần thục nhập một dòng chữ. Sau khi tin nhắn được gửi đi, hắn lập tức xóa sạch tin nhắn của mình và Tô Thu Vũ.
Thẩm Miên đang ngủ, dường như cũng dự cảm được tội ác đang phát sinh, anh bất an “ừm” một tiếng.
Dung Duyệt nhìn anh một cái, cảm thấy anh sẽ không tỉnh lại, rục rịch ngồi dậy.
Trong bóng đêm, hắn vươn tay vén tóc Thẩm Miên rồi cúi đầu hôn lên mắt anh.
“Tất cả như em dự liệu, không phải sao?”
Anh bây giờ thực sự đã yêu chết em rồi, chuyện gì cũng tha thứ cho em.
Đưa ra kết luận này, nhịp tim của ác ma xấu xa đột nhiên dồn dập, hắn nở một nụ cười rực rỡ.
“Em thích chân lý này, cũng như cách anh thích phương trình nhân quả.”
Rạng sáng hôm sau, Thẩm Miên dắt Dung Duyệt về nhà.
Dọc đường, Thẩm Miên tò mò hỏi hắn. “Em là người sờ anh ở trên tàu điện ngầm?”
Dung Duyệt cúi đầu: “Ừm.”
Ngữ điệu của hắn quá đáng thương như thể nếu Thẩm Miên còn hỏi thêm một câu nữa, hắn sẽ bật khóc.
Vì thế Thẩm Miên ngậm miệng.
Hai người đi được một đoạn, Thẩm Miên lại không nhịn được lên tiếng. “Về sau đừng làm vậy.”
“Vâng.”
“Có chuyện gì cứ nói thẳng với anh, được không?”
“Dạ.”
Thẩm Miên không phải kẻ ngốc, anh cảm thấy nếu anh mù quáng tin tưởng Dung Duyệt thì đầu óc của mình đúng là bị lừa đá. “Anh nghiêm túc đấy, lần này bỏ qua, không được có lần sau.”
“Em biết rồi.” Thái độ của hắn khá nghiêm chỉnh.
“Em đừng ôm suy nghĩ chỉ cần không bị anh phát hiện thì có thể tùy ý làm bậy.” Thẩm Miên “chậc” một tiếng, nghiên cứu hắn qua tròng kính thủy tinh.
“Em không có.” Dung Duyệt lắc đầu.
Thẩm Miên lại lần nữa hận lòng cảnh giác của bản thân, anh biết rõ lời nói của Dung Duyệt không có bao nhiêu đáng tin, thế nhưng anh lại không làm gì được hắn.
Mùa đông có khác, quả nhiên khiến người ta rét run.
Hai người bọn họ vất vả lắm mới về đến nhà.
“Chú lo cho em lắm đấy, về nhà trước đi!” Thẩm Miên nói.
Dung Duyệt ngoan ngoãn đi về nhà.
Thẩm Miên nhìn bóng lưng của hắn, thở dài. Anh rút điện thoại di động, gọi một cuộc. “Tô Thu Vũ, tôi muốn gặp cậu.”
Lúc Tô Thu Vũ chạy tới địa điểm Thẩm Miên hẹn, anh đã ngồi ở đó. Thẩm Miên khoác áo dạ xanh đen, mái tóc nâu sẫm hơi rối, nhưng dù vậy cũng không ngăn nổi vẻ điển trai của anh.
Tô Thu Vũ đã biết từ rất lâu rằng sau khi trưởng thành anh sẽ trở thành người đàn ông có sức hấp dẫn đến cỡ nào.
Thẩm Miên trông thấy cô, buồn bực vuốt tóc. “Tôi nhớ rất lâu trước đây tôi từng từ chối cậu rất rõ ràng.”
“Cậu cảm thấy tôi thích cậu nên mới làm vậy?” Nhận được tin nhắn tối qua, Tô Thu Vũ cảm thấy lòng tự tôn của mình bị người đàn ông đó đặt dưới chân tùy ý chà đạp. “Tôi chỉ ghét cậu ta!”
Thẩm Miên thở dài.
“Cậu dễ tha thứ thật đấy.” Tô Thu Vũ cố nén cho nước mắt không rơi xuống. “Cậu không cảm thấy đáng sợ à?”
“Trước đây cậu cũng từng hỏi tôi một câu tương tự.” Thẩm Miên nói. “Cậu thích một đứa trẻ vị thành niên, không biến thái sao? Không buồn nôn sao? Không bỉ ổi sao?”
Tô Thu Vũ bắt đầu nhớ lại.
“Khi đó tôi không thể trả lời, vì tôi không dám trả lời. Nhưng hôm nay cậu hỏi tôi vấn đề này, tôi có thể khẳng định với cậu tôi không thấy đáng sợ.”
Nước mắt của Tô Thu Vũ rốt cuộc cũng rơi xuống.
“Tôi không thấy mình có điểm gì tốt, không đáng để cậu thích lâu như vậy.” Thẩm Miên thả mái tóc trong tay.
“Cậu thấy không đáng là vì cậu không hiếm lạ.” Tô Thu Vũ siết tay. “Nhưng tôi có cách gì chứ? Thằng nhóc đó dùng mọi biện pháp để có được cậu, thì tôi không thể có suy nghĩ như vậy à?”
Thích anh là do thời thiếu nữ không hiểu chuyện. Tô Thu Vũ cho rằng qua cái tuổi đó cô sẽ quên đi, sẽ không còn có chuyện như vậy.
Nhưng có một lần, cô nằm mơ. Trong mơ, cô và anh yêu nhau, trải qua một đời. Lúc tỉnh lại, cô không biết đó là mộng, hay đây mới là mộng.
Thẩm Miên không tiếp lời, anh nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ngoài kia tuyết đã rơi.
Có mấy bông hoa tuyết rơi vào cửa sổ, vĩnh viễn kẹt ở đó.
“Nếu cậu ở cạnh tôi, cậu sẽ biết tôi không giống như cậu tưởng tượng.” Thẩm Miên lại lên tiếng. “Thực tế, cậu không biết tôi rất ghét dọn dẹp nhà cửa, sau khi tỉnh dậy đầu tóc rất bù xù, không thích gấp chăn, còn muốn tranh điều khiển TV với người nhà.”
Móng tay của Tô Thu Vũ bấm sâu vào trong thịt.
“Quan trọng nhất là tôi đã quyết định cả đời này muốn ở bên ai.” Anh nói. “Đừng làm tổn thương Dung Duyệt, nếu không tôi sẽ không bỏ qua cho cậu. Đây cũng là một điểm cậu không biết về tôi, tôi không phải là người thân sĩ.”
Tô Thu Vũ đã hiểu, dù là nước mắt hay đối đầu, công kích bằng cách nào cũng chỉ khiến mình thêm thảm hại.
“Tôi đã từng đọc một bài thơ.” Nói là từng đọc, không bằng nói thỉnh thoảng nghe chương trình phát thanh, người đọc thơ là người cô ghét nhất đời mình.
“Tôi yêu em âm thầm, không hy vọng. Lúc rụt rè, khi hậm hực lòng ghen. Tôi yêu em, yêu chân thành, đằm thắm. Cầu em được người tình như tôi đã yêu em.” Tô Thu Vũ nói: “Tôi đã từng yêu cậu. Đó là thủ đoạn đê tiện nhất của tôi, tôi sẽ không tiếp tục như vậy nữa.”
Ngôn đã tận lời đã hết, Thẩm Miên đứng dậy. “Thật vui khi có thể trò chuyện với cậu, bạn học cũ.”
Dứt lời, anh rời đi.
Tô Thu Vũ nhìn ra ngoài cửa sổ, muốn dõi theo bóng lưng anh, nhưng hoa tuyết dán đầy trên cửa sổ thủy tinh khiến cô không nhìn thấy gì cả.
Rất nhiều năm về sau, Tô Thu Vũ mới biết, mùa đông năm đó được đánh giá là mùa đông lạnh nhất mười năm qua.
“Mùa đông lạnh nhất.”
Tiếc là sang năm mới, báo đài vẫn đưa tin mùa đông năm nay cũng như vậy.
Đây là mùa đông lạnh nhất mười năm qua.
Khi Thẩm Miên khoác gió tuyết về đến nhà, trông thấy một chiếc xe con anh quen thuộc đỗ ở trước cổng. Anh mở cửa, quả nhiên thấy ba mình đang ngồi trong phòng khách.
“Ba tới đón cả nhà về ăn Tết, cũng sắp đến lúc chuẩn bị rồi.” Thẩm Duệ nói vậy.
Thẩm Miên thở dài, anh lại chạy ra ngoài.
Đúng lúc đó, Dung Duyệt đang đứng bên cửa sổ, Thẩm Miên gõ lên tấm kính thủy tinh, Dung Duyệt mở cửa.
“Ba anh muốn đưa mọi người về Lung Thành ăn Tết.” Anh nói.
“Ừm.” Dung Duyệt cúi đầu, đá vách tường.
Thẩm Miên phẩy hoa tuyết đọng trên đầu mình. “Người bên đài truyền hình Lung Thành gửi lời mời cho em đúng không?”
“Vâng.”
“Em cân nhắc một chút đi! Đến lúc đó anh ở chung cư đợi em về.” Thẩm Miên nói xong một hơi.
Dung Duyệt vẫn không trả lời, phía sau đã có người cắt ngang cuộc nói chuyện của bọn họ. “Miên Miên, đến lúc xuất phát rồi.”
“Chậc.” Thẩm Miên bực bội cực kỳ, lườm ba mình một cái. “Mẹ anh đang chờ, anh không thể không về.” Anh quay đầu nhìn Dung Duyệt, tiếp tục giải thích.
“Em biết rồi.” Dung Duyệt vẫn không nói quá mười chữ.
Thẩm Duệ ở sau lưng tiếp tục gọi Thẩm Miên.
Thẩm Miên không chịu nổi ba mình. “Đến lúc đó tới gặp anh!” Cuối cùng anh chỉ có thể để lại cho Dung Duyệt một câu, sau đó chạy đi.
Thẩm Duệ cắm hai tay trong túi quần, lạnh lùng nhìn về phía bọn họ.
Dung Duyệt vô tình bắt gặp ánh mắt của Thẩm Duệ, lập tức thay thành khuôn mặt vui vẻ trong nháy mắt.
Thẩm Duệ: “Đệch.” Phẩm vị của con trai hắn thật đáng sợ.
Dung Hoài thực ra vẫn ở bên cạnh chứng kiến hết thảy, hắn đang lau khung ảnh của Doãn Tinh Tinh. “Tiểu Duyệt, con nhất định muốn ở bên cạnh Thẩm Miên sao?” Giọng nói của Dung Hoài yếu ớt, do do dự dự hỏi.
Dung Duyệt gật đầu. “Vâng.”
Dung Hoài không có ý kiến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất