Thiếu Niên Sát Vách Đẹp Như Hoa
Chương 82: Em chính là lễ vật
Khi trái tim em và anh giao nhau, bộ não vô dụng của em sẽ nở rộ hàng vạn đóa hoa.
“Ha.”
Cửa nhà vệ sinh đóng chặt, Thẩm Miên ôm Dung Duyệt, đỡ lấy thân thể hắn, hôn đến say mê. Thẩm Miên hôn lên môi hắn, hôn lên cổ hắn.
“Khoan… khoan đã.” Dung Duyệt hô dừng, hôm nay hắn đã quá mệt mỏi, đầu óc gần như trống rỗng, hoàn toàn không thể suy nghĩ. “Hôm nay anh sao vậy?”
Thẩm Miên tháo cà vạt của Dung Duyệt, trói chặt hắn lại. “Lâu lắm rồi anh không được gặp em, thấy hơi nhớ em, hơn nữa hôm nay nhìn em rất ngon.” Trong đôi mắt hẹp dài của anh lóe ra ánh sáng lấp lánh, hận không thể giao lưu sâu hơn với Dung Duyệt một chút.
Dung Duyệt nheo mắt, sau đó nâng cằm, để lộ ra chiếc cổ xinh đẹp, mong manh, mặc anh càn rỡ.
Như ước nguyện của hắn, Thẩm Miên liếm láp cổ Dung Duyệt.
“Hôm nay sao anh lại ở đây?” Dung Duyệt ôm Thẩm Miên, vẻ mặt phiền muộn. Nếu hắn biết Thẩm Miên sẽ bất ngờ xuất hiện trước mặt mình, hắn tuyệt đối không hút thuốc với bộ dạng chán chường đó.
Thẩm Miên suy nghĩ một lúc mới lên tiếng: “Ba anh muốn giới thiệu bạn làm ăn của ông ấy cho anh.”
“Ừ hử? Bạn làm ăn?” Dung Duyệt nhìn anh, vẻ mặt khó tin.
Thẩm Miên cười: “Cùng con gái của bạn làm ăn.”
Dung Duyệt đánh anh một cái, sau đó cài lại từng chiếc cúc trên quần áo mình.
Thẩm Miên thoáng sửng sốt, anh lập tức che miệng cười nói: “Em nổi máu ghen thì cũng đừng xuống tay với anh được không?”
Dung Duyệt trừng anh, hắn đâu biết cô gái Thẩm Duệ muốn giới thiệu cho anh là ai, nên chỉ có thể xuống tay với anh.
Thẩm Miên nhìn Dung Duyệt lấy lại cà vạt của mình, không kìm được hỏi: “Nên… cuộc hẹn trong nhà vệ sinh của chúng ta cứ thế kết thúc hả?”
“Anh không vội về à?” Dung Duyệt vẫn đang chậm rãi chỉnh cà vạt.
Thẩm Miên rút điện thoại di động ra xem giờ. “Không vội.”
Dung Duyệt nghe anh trả lời vậy, lập tức cười tươi như hoa: “Đến lượt anh.”
Thẩm Miên ngơ ngác.
Dung Duyệt cầm cà vạt vòng qua cổ anh. Hắn vừa tháo kính của Thẩm Miên xuống, vừa bịt mắt anh lại. Chiều rộng của cà vạt không đủ để cướp đi tất cả ánh sáng của Thẩm Miên, nhưng anh vẫn bị hành động bất ngờ của Dung Duyệt dọa sợ.
“Nếu anh vẫn rảnh thì chúng ta tiếp tục đi! Hẹn hò trong nhà vệ sinh sao?” Dung Duyệt dứt lời, hắn ra lệnh: “Anh tự kéo áo ra đi, việc nhỏ này vẫn làm được chứ?”
Thẩm Miên nghe giọng hắn, vừa xấu hổ vừa bất đắc dĩ, cuối cùng chỉ có thể tự kéo áo sơ mi ra khỏi quần, sau đó kiềm chế cảm xúc của mình, cởi cúc áo. Dù anh không nhìn thấy bất cứ điều gì nhưng vẫn cảm nhận được ánh mắt của Dung Duyệt, bàn tay không khỏi run lên.
Vào lúc anh sắp thẹn quá hóa giận, Thẩm Miên nghe thấy tiếng cửa mở.
Căn phòng vệ sinh vắng vẻ nhất đã có người tiến vào.
Thẩm Miên hoảng sợ giật mình.
Dung Duyệt coi như không biết, hắn sờ eo Thẩm Miên, ôm anh thở dài.
Thẩm Miên dùng hai tay che miệng, cặp chân thon dài áp sát bên cạnh Dung Duyệt.
Trong lúc bọn họ đang triền miên, cửa nhà vệ sinh lại bị đẩy ra. Không biết là có người ra ngoài hay lại có người tiến vào.
Sau khi làm xong, Dung Duyệt tháo cà vạt trên mắt Thẩm Miên, thong thả cất thứ của anh trở về, kéo khóa lên.
“Em đúng là kẻ điên.” Thẩm Miên thở mạnh, xấu hổ nhìn hắn.
Khuôn mặt lạnh lùng bị hồ nước xuân nhấn chìm, tan thành từng mảnh nhỏ, phả ra hơi thở dụ người ta đến chiếm đoạt.
“Ai bảo anh quấy rối em trước!” Dung Duyệt hùng hồn.
Thẩm Miên nhìn Dung Duyệt, lúc này mới phát hiện, để tiện trói anh, không ngờ hắn lại tháo kính của anh xuống rồi đeo lên mặt mình. Thị lực của Dung Duyệt hơn người, không có phiền não của người bị cận thị, đây là lần đầu tiên Thẩm Miên nhìn thấy hắn đeo kính. Khí chất thoạt nhìn còn có mấy phần nghệ sĩ, hào hoa phong nhã đến mức khiến người ta mờ mắt.
Dung Duyệt nhìn Thẩm Miên quần áo xộc xệch, cài cúc cho anh cực kỳ chu đáo. Lúc cài đến cúc trên cùng, hắn không nhịn được ấn một cái xuống địa phương nhô lên trên ngực anh: “Làm sao bây giờ? Chỗ này hình như không tiêu sưng được.”
Thẩm Miên cực kỳ bất lực: “Không phải lỗi của em à?” Anh khoác áo vest trượt xuống cánh tay lên, sau khi che kín bản thân mới giấu đi toàn bộ hành vi xấu xa mà bọn họ đã làm.
Ăn mặc chỉnh tề, anh lại là thầy Thẩm văn nhã bại hoại.
Vừa mặc xong quần áo, trong túi anh lập tức rung lên. Thẩm Miên rút điện thoại di động, anh hít sâu một hơi, sau đó mới kéo nút trả lời.
Dung Duyệt đứng bên cạnh nhìn anh nói chuyện bằng thanh âm điềm tĩnh giả tạo.
“Ba, vâng, con hơi khó chịu, giờ con đang ở tầng một… Con về ngay đây.” Thẩm Miên đã quá nỗ lực, anh thấy Dung Duyệt dùng nụ cười giảo hoạt nhìn mình hết lần này tới lần khác, suýt chút nữa lại run chân.
“Anh phải về rồi.” Dung Duyệt lưu luyến sờ dái tai anh.
Thẩm Miên cúp máy: “Ừ, còn chuyện em hút thuốc lá, lần sau anh sẽ tìm em tính sổ.”
Dung Duyệt im lặng, hắn phát hiện dù mình đã cố ý làm nhiều chuyện như thế cũng không thể khiến Thẩm Miên quên đi chuyện hắn hút thuốc.
Thẩm Miên định đi ra, Dung Duyệt đột nhiên bắt lấy bàn tay đang chuẩn bị xoay tay nắm cửa của anh.
“Sao vậy?” Thẩm Miên nhìn bàn tay trắng nõn của hắn.
“Anh quên kính.” Lúc Dung Duyệt đeo kính cho Thẩm Miên, hắn ghé miệng đến bên lỗ tai anh, cười nói: “Chuyện tình yêu vụng trộm ban nãy anh kể cho em ấy, ừm, bây giờ em thấy rất cảm động.”
Đầu Thẩm Miên lập tức nổ tung, lỗ tai đỏ rực.
Tiểu quỷ này thật sự quá nguy hiểm!
Hai người lén lén lút lút ra khỏi buồng vệ sinh, may mà bên ngoài không có một bóng người. Thẩm Miên nghĩ đến dáng vẻ ngất nga ngất ngưởng của Dung Duyệt hôm nay, lo lắng tiễn hắn ra tận cửa. “Về đến nhà nhớ báo anh một tiếng.”
Dung Duyệt gật đầu.
Đúng lúc Dung Duyệt định đi ra ngoài, một thanh âm vang lên giữ hắn lại. “Thầy Thẩm!”
Dung Duyệt và Thẩm Miên vô thức ngẩng đầu hướng về phía âm thanh. Dương Phụng cùng một người đàn ông thành thục và Thẩm Duệ đứng trên cầu thang tầng hai, bọn họ đang nhìn hắn và Thẩm Miên. Ánh mắt Dương Phụng say mê, người đàn ông bên cạnh cậu ta thì điềm tĩnh, còn trong mắt Thẩm Duệ lại thêm một chút nghiền ngẫm.
Dương Phụng muốn lao đến, Thẩm Duệ ngăn cậu ta. “Nếu không ngại, tôi muốn thảo luận chuyện đấu giá với hai cha con anh một lúc.” Thẩm Duệ nói xong, lập tức ném một ánh mắt cho Thẩm Miên.
Thẩm Miên làm bộ không nhìn thấy bọn họ, kéo Dung Duyệt đi mất.
“Chú biết chuyện Dương Phụng quấy rầy anh rồi hả?” Có đôi khi mắt Dung Duyệt không chỉ nhạy bén bình thường.
“Ừ, nhưng ba anh đang đấu giá một mảnh đất, không thể xung đột với bọn họ.” Để tránh Dương Phụng, Thẩm Miên cứ thế theo Dung Duyệt ra khỏi cửa khách sạn.
Dung Duyệt nghĩ trong chuyện này cũng có quan hệ lợi ích, nếu không với tính cách của Thẩm Duệ, ông ấy đã lôi Dương Phụng ra tẩn 100 lần từ lâu rồi.
“Đúng rồi, anh vẫn chưa hỏi em lên Lung Thành làm gì?” Thẩm Miên đi ra ngoài khách sạn, cho người hỗ trợ gọi taxi.
Dung Duyệt không đáp, trái lại nói: “Mảnh đất phía đông Lung Thành đó ạ?”
“Ừ, không ngờ em cũng biết chuyện này.” Thẩm Miên nhướng mày cười, rốt cuộc Dung Duyệt biết bao nhiêu thứ vậy nhỉ.
“Tuy Lung Thành có rất nhiều đất, nhưng chỉ có một mảnh là có giá trị cạnh tranh.” Dung Duyệt lơ đễnh.
Lúc bọn họ đang nói chuyện, taxi đã tới. Khi Dung Duyệt lên xe còn bị cụng đầu vào cửa, Thẩm Miên nhìn điệu bộ của hắn, thở dài một hơi, anh cũng lên xe. “Em định về thế nào? Xe buýt sao?”
“Vâng.” Dung Duyệt bị anh đẩy mạnh vào bên trong.
“Cho chúng tôi đến bến xe buýt.” Thẩm Miên nói với bác tài xế.
“Em không sao.” Dung Duyệt nói: “Có lẽ tối qua ngủ không ngon nên đau đầu chút thôi.”
Thẩm Miên nhéo má Dung Duyệt, nheo mắt nhìn hắn: “Trong trạng thái đó mà em còn có thể động tay động chân với anh, anh phục em thật đấy.”
“Hừ.”
“Để anh đưa em đi!” Thẩm Miên không quá yên tâm. “Ban nãy ba anh cũng nhắn tin, bảo anh tránh cha con Dương Phụng trước.”
Dung Duyệt “Ừm” một tiếng, cứ thế dựa lên vai anh nghỉ ngơi.
Thẩm Miên mở điện thoại di động, trả lời tin nhắn của ba. Dung Duyệt mở mắt, đúng lúc trông thấy tin nhắn Thẩm Duệ gửi tới: “Con tránh trước đi, chờ ba lấy được mảnh đất đó, ba sẽ nghĩ cách giết chết tên đó.”
Chú Thẩm, gắt quá nha.
Nhưng mà ở phương diện này chú lại cộng hưởng với hắn.
Thẩm Miên đưa Dung Duyệt đến bến xe buýt, giúp hắn mua vé. Đến giờ, Dung Duyệt nhanh nhẹn chạy lên xe. Thẩm Miên giữ tay hắn: “Về đến nhà nhớ gọi cho anh.”
“Vâng.” Dung Duyệt đáp.
Thẩm Miên vẫn kéo tay hắn, không cho hắn rời đi.
Dung Duyệt buồn cười: “Anh còn có chuyện gì sao?”
Thẩm Miên há miệng: “Mấy ngày nữa là đến sinh nhật anh.”
Nụ cười của Dung Duyệt càng sâu: “Em biết.”
“Anh muốn quà sinh nhật.” Đường vòng cung trên môi Thẩm Miên cong lên, anh không ngờ mình đến tuổi này mới bắt đầu học cách làm nũng người yêu.
Dung Duyệt nghĩ đến tiền tiết kiệm trong ngân hàng của mình: “Anh muốn cái gì?”
Thẩm Miên nhìn hắn, cho đến khi cất toàn bộ gương mặt đó vào trong đáy mắt, ánh mắt anh mới được thắp sáng.
“Đừng bảo anh muốn chuyện đó đấy nhé.” Dung Duyệt chặn đứng lời anh sắp sửa nói ra khỏi miệng.
Thẩm Miên bật cười: “Bỏ đi, em mau lên xe đi!”
Dung Duyệt bước qua miệng cống, đi hai bước, hắn không nhịn được quay đầu lại. Thẩm Miên vẫn đứng phía sau nhìn hắn, bảo hắn mau lên xe.
Lúc này, Dung Duyệt mới sải bước.
Thời gian này trên xe không có khách, Dung Duyệt ngồi một mình cuối xe buýt.
Trên ghế có quá nhiều mùi vị xa lạ, hắn bị vây trong môi trường lạ lẫm, bất an đến cực hạn. Xe buýt lắc lư, Dung Duyệt đề cao cảnh giác, chính vì vậy mà tinh thần của hắn càng thêm mệt mỏi, không cẩn thận đã chìm vào giấc ngủ.
Lúc bất hạnh, con người ta khát cầu hạnh phúc, nhưng lúc quá hạnh phúc lại sợ mất đi hạnh phúc đó.
Vì vậy, dù con người có ôm mỹ mãn trong tim hay không thì cũng khó mà cảm thấy an lòng.
Dung Duyệt biết mình đã rơi vào tuần hoàn chết.
Tình yêu rồi cũng sẽ qua đi, liệu có một ngày, Thẩm Miên không còn yêu hắn, hoặc hắn không còn yêu Thẩm Miên. Hay có một ngày, hắn hoặc Thẩm Miên đi ra ngoài như mọi ngày, sau đó xảy ra chuyện gì, không bao giờ về bên nhau được nữa. Thần ơi, tại sao con người lại yếu ớt như vậy, tại sao tình cảm lại mong manh như thế. Sau khi có được tình cảm, vì sao con người ta càng thống khổ, khó chịu.
Trong mơ, hắn vẫn không được nghỉ ngơi dù chỉ một khắc.
Lúc này đây, hắn vẫn cùng bạn bè của mình chạy băng băng trên cầu vồng.
Kể từ lần cuối cùng Dung Duyệt suy nghĩ về nó, đến bây giờ hắn vẫn không nghĩ ra đáp án.
Các bạn của hắn từ đâu tới? Tại sao bọn họ phải dốc sức chạy về phía trước? Điểm xuất phát của bọn họ ở đâu? Bọn họ muốn chạy về phương nào?
Nghi vấn của Dung Duyệt quá đỗi mãnh liệt, vì thế Thần bèn túm đôi tai thỏ của hắn, ném hắn lên bàn cò quay. Hắn ngồi trên cò quay xoay vòng, xoay đến hoa mắt chóng mặt.
“Nơi đó chính là chỗ cho những kẻ như các ngươi vùng vẫy.” Thần nói như vậy.
Vùng vẫy cái gì? Tôi không có gì cần vùng vẫy.
“Đó là chỗ dành cho những kẻ chẳng biết hạnh phúc là gì như ngươi đắm chìm.”
Tôi biết hạnh phúc, tôi đã có được hạnh phúc.
Cò quay lập tức dừng lại, thỏ té xỉu trên mặt bàn đỏ đen, chiếc mũ kẹo của hắn từ trên trời bay xuống.
Gần đây, Thẩm Duệ luôn dẫn Thẩm Miên đi gặp con gái của bạn bè, đối tác. Lưu Dư cũng nhận ra chuyện này, cố ý chạy đến trước mặt Thẩm Miên, cười nhạo con trai mình. “Ai bảo con từng này tuổi còn chưa có người yêu.”
Thẩm Miên sờ tai, không trả lời.
Lưu Dư có giác quan thứ sáu của phụ nữ, lập tức phát hiện ra điểm bất thường: “Đừng bảo con đã có người yêu nhưng không nói cho ba mẹ biết đấy nhé.”
Thẩm Miên thở dài, nói thật, trong gia đình, anh sợ nhất mẹ mình không thể tiếp thu chuyện này, cho nên anh mới không dám tùy tiện công khai.
“Nếu có thì dẫn người ta về nhà ra mắt đi.” Lưu Dư không nhận ra sự bất an của Thẩm Miên, hồn nhiên vỗ lưng con trai. “Chỉ cần con thích, có xấu mẹ cũng không chê.”
Thẩm Miên nhỏ giọng lẩm bẩm: “Người ta đẹp muốn chết.”
Lưu Dư cười ha ha, hiển nhiên không coi chuyện yêu đương của thanh niên là việc gì to tát.
Trong bầu không khí của riêng mình, sinh nhật Thẩm Miên chẳng mấy chốc đã đến. Tin nhắn đầu tiên anh nhận được trong ngày sinh nhật là của Dung Duyệt.
Dung Duyệt: Sinh nhật vui vẻ.
Chúc gì mà khô khan, chẳng đáng yêu chút nào cả.
Thẩm Miên kéo xuống dưới, còn có một tấm hình, là ảnh Dung Duyệt chụp chung với một con chó và một con mèo.
“Trước đây Twinkle chạy đi đâu thế?” Bây giờ Thẩm Miên mới nhớ ra chuyện này.
“Bạch Phong Nguyệt nhớ chó của cậu ấy nên em để nó đi một thời gian. Hôm trước cậu ấy mới bay sang Anh, nên em lại đón Twinkle về.” Dung Duyệt trả lời như vậy.
Thẩm Miên nhìn chằm chằm bối cảnh của tấm hình, anh biết bây giờ Dung Duyệt vẫn đang ở trấn Lung Cảnh, có lẽ món quà sinh nhật mà anh muốn không thể mong đợi được rồi.
Thẩm Miên lăn qua lăn lại trên giường không cam tâm, lăn đến đầu tóc rối tinh rối mù.
Đến tuổi này, ba mẹ anh cũng lười tổ chức sinh nhật linh đình cho anh. Mẹ anh chuẩn bị một mâm đồ ăn ngon, còn ba anh trực tiếp quăng cho anh một tấm thẻ ngân hàng.
Thẩm Miên không nói, yên lặng nhận lấy. Anh thấy tiền mới nhớ ra một chuyện: “Tiền ba đưa Dung Duyệt đang ở chỗ con, con để ở chung cư, lần sau sẽ trả lại cho ba.”
“Thằng nhóc không muốn sao?” Thẩm Duệ nhướng mày.
“Ba, ba đừng ngây thơ như vậy được không?” Thẩm Miên kinh thường ba mình.
“Con cũng ngây thơ lắm, đưa mười triệu cho ba.” Tổng giám đốc Thẩm lắm tiền nhiều của.
Thẩm Miên tức giận cười thành tiếng.
Một lúc sau, bạn bè Thẩm Miên hẹn anh ra ngoài mừng sinh nhật. Thẩm Miên đang định trả lời thì điện thoại của Dung Duyệt gọi tới, cắt ngang câu trả lời dang dở của anh.
“Em mua quà cho anh gửi qua bưu điện rồi đó.”
Thẩm Miên nghe hắn nói xong, lập tức hỏi Lưu Dư đang ngồi bên cạnh xem tivi. “Mẹ, hôm nay có bưu kiện nào gửi tới không?”
Lưu Dư đáp: “Không có.”
“Chưa đến.” Lúc Thẩm Miên nói câu này đã buồn bực gần chết. “Em đừng bủn xỉn như thế được không, gửi chuyển phát nhanh một chút, sinh nhật anh sắp qua rồi.” Dứt lời Thẩm Miên càng phiền não. Anh cảm thấy mình mới là quỷ hẹp hòi, lại đi tức giận với Dung Duyệt vì những chuyện như vậy.
“A.” Dung Duyệt thốt lên kinh ngạc. “Em không biết địa chỉ nhà anh nên gửi đến chung cư rồi.”
Thẩm Miên: “…”
“Làm sao bây giờ?” Giọng Dung Duyệt yếu ớt.
Thẩm Miên thở dài. “Anh lái xe qua lấy.”
“Miên Miên, con đi đâu đấy?” Lưu Dư nghe anh nói, thuận miệng hỏi.
“Con đi lấy đồ.” Anh vội vã cúp máy.
Thẩm Miên mặc áo khoác, cầm chìa khóa xe ra cửa.
Lúc tới chung cư, trời đã tối hẳn. Thẩm Miên đến trạm an ninh hỏi trước, không có bưu kiện của anh. Sau đó, Thẩm Miên lên lầu, ngoài cửa vẫn không có bưu kiện nào.
Anh hậu tri hậu giác mình bị Dung Duyệt đùa giỡn.
“Này!” Thẩm Miên gọi điện cho Dung Duyệt. “Hôm nay là sinh nhật anh, em làm như vậy không thấy quá đáng lắm luôn hả?” Anh oán trách, nhưng không hề nổi giận với hắn.
Đúng lúc Thẩm Miên đang cằn nhằn, cánh cửa trước mặt anh vang lên tiếng khóa cửa được xoay mở.
Thẩm Miên giật mình, mở to mắt.
Công tắc trên tường được bật lên, cả căn phòng sáng rực ánh đèn.
Dung Duyệt đứng trước mặt anh, cười rạng rỡ. Hắn thấy Thẩm Miên ngẩn người, sải một bước về phía trước, đầu ngón chân hướng về phía mũi chân anh, tạo thành khoảng cách vô cùng thân mật.
“Sinh nhật vui vẻ.” Nói xong, đầu hắn nghiêng sang bên phải, chính xác hôn lên môi Thẩm Miên.
Sao sau lưng sáng lấp lánh.
“Anh muốn em… làm quà sinh nhật.” Thẩm Miên điên đảo thần hồn vì hắn.
“Được.”
Sự đồng ý của Dung Duyệt đã làm bùng nổ dục vọng ẩn sâu bấy lâu nay của Thẩm Miên.
“Ha.”
Cửa nhà vệ sinh đóng chặt, Thẩm Miên ôm Dung Duyệt, đỡ lấy thân thể hắn, hôn đến say mê. Thẩm Miên hôn lên môi hắn, hôn lên cổ hắn.
“Khoan… khoan đã.” Dung Duyệt hô dừng, hôm nay hắn đã quá mệt mỏi, đầu óc gần như trống rỗng, hoàn toàn không thể suy nghĩ. “Hôm nay anh sao vậy?”
Thẩm Miên tháo cà vạt của Dung Duyệt, trói chặt hắn lại. “Lâu lắm rồi anh không được gặp em, thấy hơi nhớ em, hơn nữa hôm nay nhìn em rất ngon.” Trong đôi mắt hẹp dài của anh lóe ra ánh sáng lấp lánh, hận không thể giao lưu sâu hơn với Dung Duyệt một chút.
Dung Duyệt nheo mắt, sau đó nâng cằm, để lộ ra chiếc cổ xinh đẹp, mong manh, mặc anh càn rỡ.
Như ước nguyện của hắn, Thẩm Miên liếm láp cổ Dung Duyệt.
“Hôm nay sao anh lại ở đây?” Dung Duyệt ôm Thẩm Miên, vẻ mặt phiền muộn. Nếu hắn biết Thẩm Miên sẽ bất ngờ xuất hiện trước mặt mình, hắn tuyệt đối không hút thuốc với bộ dạng chán chường đó.
Thẩm Miên suy nghĩ một lúc mới lên tiếng: “Ba anh muốn giới thiệu bạn làm ăn của ông ấy cho anh.”
“Ừ hử? Bạn làm ăn?” Dung Duyệt nhìn anh, vẻ mặt khó tin.
Thẩm Miên cười: “Cùng con gái của bạn làm ăn.”
Dung Duyệt đánh anh một cái, sau đó cài lại từng chiếc cúc trên quần áo mình.
Thẩm Miên thoáng sửng sốt, anh lập tức che miệng cười nói: “Em nổi máu ghen thì cũng đừng xuống tay với anh được không?”
Dung Duyệt trừng anh, hắn đâu biết cô gái Thẩm Duệ muốn giới thiệu cho anh là ai, nên chỉ có thể xuống tay với anh.
Thẩm Miên nhìn Dung Duyệt lấy lại cà vạt của mình, không kìm được hỏi: “Nên… cuộc hẹn trong nhà vệ sinh của chúng ta cứ thế kết thúc hả?”
“Anh không vội về à?” Dung Duyệt vẫn đang chậm rãi chỉnh cà vạt.
Thẩm Miên rút điện thoại di động ra xem giờ. “Không vội.”
Dung Duyệt nghe anh trả lời vậy, lập tức cười tươi như hoa: “Đến lượt anh.”
Thẩm Miên ngơ ngác.
Dung Duyệt cầm cà vạt vòng qua cổ anh. Hắn vừa tháo kính của Thẩm Miên xuống, vừa bịt mắt anh lại. Chiều rộng của cà vạt không đủ để cướp đi tất cả ánh sáng của Thẩm Miên, nhưng anh vẫn bị hành động bất ngờ của Dung Duyệt dọa sợ.
“Nếu anh vẫn rảnh thì chúng ta tiếp tục đi! Hẹn hò trong nhà vệ sinh sao?” Dung Duyệt dứt lời, hắn ra lệnh: “Anh tự kéo áo ra đi, việc nhỏ này vẫn làm được chứ?”
Thẩm Miên nghe giọng hắn, vừa xấu hổ vừa bất đắc dĩ, cuối cùng chỉ có thể tự kéo áo sơ mi ra khỏi quần, sau đó kiềm chế cảm xúc của mình, cởi cúc áo. Dù anh không nhìn thấy bất cứ điều gì nhưng vẫn cảm nhận được ánh mắt của Dung Duyệt, bàn tay không khỏi run lên.
Vào lúc anh sắp thẹn quá hóa giận, Thẩm Miên nghe thấy tiếng cửa mở.
Căn phòng vệ sinh vắng vẻ nhất đã có người tiến vào.
Thẩm Miên hoảng sợ giật mình.
Dung Duyệt coi như không biết, hắn sờ eo Thẩm Miên, ôm anh thở dài.
Thẩm Miên dùng hai tay che miệng, cặp chân thon dài áp sát bên cạnh Dung Duyệt.
Trong lúc bọn họ đang triền miên, cửa nhà vệ sinh lại bị đẩy ra. Không biết là có người ra ngoài hay lại có người tiến vào.
Sau khi làm xong, Dung Duyệt tháo cà vạt trên mắt Thẩm Miên, thong thả cất thứ của anh trở về, kéo khóa lên.
“Em đúng là kẻ điên.” Thẩm Miên thở mạnh, xấu hổ nhìn hắn.
Khuôn mặt lạnh lùng bị hồ nước xuân nhấn chìm, tan thành từng mảnh nhỏ, phả ra hơi thở dụ người ta đến chiếm đoạt.
“Ai bảo anh quấy rối em trước!” Dung Duyệt hùng hồn.
Thẩm Miên nhìn Dung Duyệt, lúc này mới phát hiện, để tiện trói anh, không ngờ hắn lại tháo kính của anh xuống rồi đeo lên mặt mình. Thị lực của Dung Duyệt hơn người, không có phiền não của người bị cận thị, đây là lần đầu tiên Thẩm Miên nhìn thấy hắn đeo kính. Khí chất thoạt nhìn còn có mấy phần nghệ sĩ, hào hoa phong nhã đến mức khiến người ta mờ mắt.
Dung Duyệt nhìn Thẩm Miên quần áo xộc xệch, cài cúc cho anh cực kỳ chu đáo. Lúc cài đến cúc trên cùng, hắn không nhịn được ấn một cái xuống địa phương nhô lên trên ngực anh: “Làm sao bây giờ? Chỗ này hình như không tiêu sưng được.”
Thẩm Miên cực kỳ bất lực: “Không phải lỗi của em à?” Anh khoác áo vest trượt xuống cánh tay lên, sau khi che kín bản thân mới giấu đi toàn bộ hành vi xấu xa mà bọn họ đã làm.
Ăn mặc chỉnh tề, anh lại là thầy Thẩm văn nhã bại hoại.
Vừa mặc xong quần áo, trong túi anh lập tức rung lên. Thẩm Miên rút điện thoại di động, anh hít sâu một hơi, sau đó mới kéo nút trả lời.
Dung Duyệt đứng bên cạnh nhìn anh nói chuyện bằng thanh âm điềm tĩnh giả tạo.
“Ba, vâng, con hơi khó chịu, giờ con đang ở tầng một… Con về ngay đây.” Thẩm Miên đã quá nỗ lực, anh thấy Dung Duyệt dùng nụ cười giảo hoạt nhìn mình hết lần này tới lần khác, suýt chút nữa lại run chân.
“Anh phải về rồi.” Dung Duyệt lưu luyến sờ dái tai anh.
Thẩm Miên cúp máy: “Ừ, còn chuyện em hút thuốc lá, lần sau anh sẽ tìm em tính sổ.”
Dung Duyệt im lặng, hắn phát hiện dù mình đã cố ý làm nhiều chuyện như thế cũng không thể khiến Thẩm Miên quên đi chuyện hắn hút thuốc.
Thẩm Miên định đi ra, Dung Duyệt đột nhiên bắt lấy bàn tay đang chuẩn bị xoay tay nắm cửa của anh.
“Sao vậy?” Thẩm Miên nhìn bàn tay trắng nõn của hắn.
“Anh quên kính.” Lúc Dung Duyệt đeo kính cho Thẩm Miên, hắn ghé miệng đến bên lỗ tai anh, cười nói: “Chuyện tình yêu vụng trộm ban nãy anh kể cho em ấy, ừm, bây giờ em thấy rất cảm động.”
Đầu Thẩm Miên lập tức nổ tung, lỗ tai đỏ rực.
Tiểu quỷ này thật sự quá nguy hiểm!
Hai người lén lén lút lút ra khỏi buồng vệ sinh, may mà bên ngoài không có một bóng người. Thẩm Miên nghĩ đến dáng vẻ ngất nga ngất ngưởng của Dung Duyệt hôm nay, lo lắng tiễn hắn ra tận cửa. “Về đến nhà nhớ báo anh một tiếng.”
Dung Duyệt gật đầu.
Đúng lúc Dung Duyệt định đi ra ngoài, một thanh âm vang lên giữ hắn lại. “Thầy Thẩm!”
Dung Duyệt và Thẩm Miên vô thức ngẩng đầu hướng về phía âm thanh. Dương Phụng cùng một người đàn ông thành thục và Thẩm Duệ đứng trên cầu thang tầng hai, bọn họ đang nhìn hắn và Thẩm Miên. Ánh mắt Dương Phụng say mê, người đàn ông bên cạnh cậu ta thì điềm tĩnh, còn trong mắt Thẩm Duệ lại thêm một chút nghiền ngẫm.
Dương Phụng muốn lao đến, Thẩm Duệ ngăn cậu ta. “Nếu không ngại, tôi muốn thảo luận chuyện đấu giá với hai cha con anh một lúc.” Thẩm Duệ nói xong, lập tức ném một ánh mắt cho Thẩm Miên.
Thẩm Miên làm bộ không nhìn thấy bọn họ, kéo Dung Duyệt đi mất.
“Chú biết chuyện Dương Phụng quấy rầy anh rồi hả?” Có đôi khi mắt Dung Duyệt không chỉ nhạy bén bình thường.
“Ừ, nhưng ba anh đang đấu giá một mảnh đất, không thể xung đột với bọn họ.” Để tránh Dương Phụng, Thẩm Miên cứ thế theo Dung Duyệt ra khỏi cửa khách sạn.
Dung Duyệt nghĩ trong chuyện này cũng có quan hệ lợi ích, nếu không với tính cách của Thẩm Duệ, ông ấy đã lôi Dương Phụng ra tẩn 100 lần từ lâu rồi.
“Đúng rồi, anh vẫn chưa hỏi em lên Lung Thành làm gì?” Thẩm Miên đi ra ngoài khách sạn, cho người hỗ trợ gọi taxi.
Dung Duyệt không đáp, trái lại nói: “Mảnh đất phía đông Lung Thành đó ạ?”
“Ừ, không ngờ em cũng biết chuyện này.” Thẩm Miên nhướng mày cười, rốt cuộc Dung Duyệt biết bao nhiêu thứ vậy nhỉ.
“Tuy Lung Thành có rất nhiều đất, nhưng chỉ có một mảnh là có giá trị cạnh tranh.” Dung Duyệt lơ đễnh.
Lúc bọn họ đang nói chuyện, taxi đã tới. Khi Dung Duyệt lên xe còn bị cụng đầu vào cửa, Thẩm Miên nhìn điệu bộ của hắn, thở dài một hơi, anh cũng lên xe. “Em định về thế nào? Xe buýt sao?”
“Vâng.” Dung Duyệt bị anh đẩy mạnh vào bên trong.
“Cho chúng tôi đến bến xe buýt.” Thẩm Miên nói với bác tài xế.
“Em không sao.” Dung Duyệt nói: “Có lẽ tối qua ngủ không ngon nên đau đầu chút thôi.”
Thẩm Miên nhéo má Dung Duyệt, nheo mắt nhìn hắn: “Trong trạng thái đó mà em còn có thể động tay động chân với anh, anh phục em thật đấy.”
“Hừ.”
“Để anh đưa em đi!” Thẩm Miên không quá yên tâm. “Ban nãy ba anh cũng nhắn tin, bảo anh tránh cha con Dương Phụng trước.”
Dung Duyệt “Ừm” một tiếng, cứ thế dựa lên vai anh nghỉ ngơi.
Thẩm Miên mở điện thoại di động, trả lời tin nhắn của ba. Dung Duyệt mở mắt, đúng lúc trông thấy tin nhắn Thẩm Duệ gửi tới: “Con tránh trước đi, chờ ba lấy được mảnh đất đó, ba sẽ nghĩ cách giết chết tên đó.”
Chú Thẩm, gắt quá nha.
Nhưng mà ở phương diện này chú lại cộng hưởng với hắn.
Thẩm Miên đưa Dung Duyệt đến bến xe buýt, giúp hắn mua vé. Đến giờ, Dung Duyệt nhanh nhẹn chạy lên xe. Thẩm Miên giữ tay hắn: “Về đến nhà nhớ gọi cho anh.”
“Vâng.” Dung Duyệt đáp.
Thẩm Miên vẫn kéo tay hắn, không cho hắn rời đi.
Dung Duyệt buồn cười: “Anh còn có chuyện gì sao?”
Thẩm Miên há miệng: “Mấy ngày nữa là đến sinh nhật anh.”
Nụ cười của Dung Duyệt càng sâu: “Em biết.”
“Anh muốn quà sinh nhật.” Đường vòng cung trên môi Thẩm Miên cong lên, anh không ngờ mình đến tuổi này mới bắt đầu học cách làm nũng người yêu.
Dung Duyệt nghĩ đến tiền tiết kiệm trong ngân hàng của mình: “Anh muốn cái gì?”
Thẩm Miên nhìn hắn, cho đến khi cất toàn bộ gương mặt đó vào trong đáy mắt, ánh mắt anh mới được thắp sáng.
“Đừng bảo anh muốn chuyện đó đấy nhé.” Dung Duyệt chặn đứng lời anh sắp sửa nói ra khỏi miệng.
Thẩm Miên bật cười: “Bỏ đi, em mau lên xe đi!”
Dung Duyệt bước qua miệng cống, đi hai bước, hắn không nhịn được quay đầu lại. Thẩm Miên vẫn đứng phía sau nhìn hắn, bảo hắn mau lên xe.
Lúc này, Dung Duyệt mới sải bước.
Thời gian này trên xe không có khách, Dung Duyệt ngồi một mình cuối xe buýt.
Trên ghế có quá nhiều mùi vị xa lạ, hắn bị vây trong môi trường lạ lẫm, bất an đến cực hạn. Xe buýt lắc lư, Dung Duyệt đề cao cảnh giác, chính vì vậy mà tinh thần của hắn càng thêm mệt mỏi, không cẩn thận đã chìm vào giấc ngủ.
Lúc bất hạnh, con người ta khát cầu hạnh phúc, nhưng lúc quá hạnh phúc lại sợ mất đi hạnh phúc đó.
Vì vậy, dù con người có ôm mỹ mãn trong tim hay không thì cũng khó mà cảm thấy an lòng.
Dung Duyệt biết mình đã rơi vào tuần hoàn chết.
Tình yêu rồi cũng sẽ qua đi, liệu có một ngày, Thẩm Miên không còn yêu hắn, hoặc hắn không còn yêu Thẩm Miên. Hay có một ngày, hắn hoặc Thẩm Miên đi ra ngoài như mọi ngày, sau đó xảy ra chuyện gì, không bao giờ về bên nhau được nữa. Thần ơi, tại sao con người lại yếu ớt như vậy, tại sao tình cảm lại mong manh như thế. Sau khi có được tình cảm, vì sao con người ta càng thống khổ, khó chịu.
Trong mơ, hắn vẫn không được nghỉ ngơi dù chỉ một khắc.
Lúc này đây, hắn vẫn cùng bạn bè của mình chạy băng băng trên cầu vồng.
Kể từ lần cuối cùng Dung Duyệt suy nghĩ về nó, đến bây giờ hắn vẫn không nghĩ ra đáp án.
Các bạn của hắn từ đâu tới? Tại sao bọn họ phải dốc sức chạy về phía trước? Điểm xuất phát của bọn họ ở đâu? Bọn họ muốn chạy về phương nào?
Nghi vấn của Dung Duyệt quá đỗi mãnh liệt, vì thế Thần bèn túm đôi tai thỏ của hắn, ném hắn lên bàn cò quay. Hắn ngồi trên cò quay xoay vòng, xoay đến hoa mắt chóng mặt.
“Nơi đó chính là chỗ cho những kẻ như các ngươi vùng vẫy.” Thần nói như vậy.
Vùng vẫy cái gì? Tôi không có gì cần vùng vẫy.
“Đó là chỗ dành cho những kẻ chẳng biết hạnh phúc là gì như ngươi đắm chìm.”
Tôi biết hạnh phúc, tôi đã có được hạnh phúc.
Cò quay lập tức dừng lại, thỏ té xỉu trên mặt bàn đỏ đen, chiếc mũ kẹo của hắn từ trên trời bay xuống.
Gần đây, Thẩm Duệ luôn dẫn Thẩm Miên đi gặp con gái của bạn bè, đối tác. Lưu Dư cũng nhận ra chuyện này, cố ý chạy đến trước mặt Thẩm Miên, cười nhạo con trai mình. “Ai bảo con từng này tuổi còn chưa có người yêu.”
Thẩm Miên sờ tai, không trả lời.
Lưu Dư có giác quan thứ sáu của phụ nữ, lập tức phát hiện ra điểm bất thường: “Đừng bảo con đã có người yêu nhưng không nói cho ba mẹ biết đấy nhé.”
Thẩm Miên thở dài, nói thật, trong gia đình, anh sợ nhất mẹ mình không thể tiếp thu chuyện này, cho nên anh mới không dám tùy tiện công khai.
“Nếu có thì dẫn người ta về nhà ra mắt đi.” Lưu Dư không nhận ra sự bất an của Thẩm Miên, hồn nhiên vỗ lưng con trai. “Chỉ cần con thích, có xấu mẹ cũng không chê.”
Thẩm Miên nhỏ giọng lẩm bẩm: “Người ta đẹp muốn chết.”
Lưu Dư cười ha ha, hiển nhiên không coi chuyện yêu đương của thanh niên là việc gì to tát.
Trong bầu không khí của riêng mình, sinh nhật Thẩm Miên chẳng mấy chốc đã đến. Tin nhắn đầu tiên anh nhận được trong ngày sinh nhật là của Dung Duyệt.
Dung Duyệt: Sinh nhật vui vẻ.
Chúc gì mà khô khan, chẳng đáng yêu chút nào cả.
Thẩm Miên kéo xuống dưới, còn có một tấm hình, là ảnh Dung Duyệt chụp chung với một con chó và một con mèo.
“Trước đây Twinkle chạy đi đâu thế?” Bây giờ Thẩm Miên mới nhớ ra chuyện này.
“Bạch Phong Nguyệt nhớ chó của cậu ấy nên em để nó đi một thời gian. Hôm trước cậu ấy mới bay sang Anh, nên em lại đón Twinkle về.” Dung Duyệt trả lời như vậy.
Thẩm Miên nhìn chằm chằm bối cảnh của tấm hình, anh biết bây giờ Dung Duyệt vẫn đang ở trấn Lung Cảnh, có lẽ món quà sinh nhật mà anh muốn không thể mong đợi được rồi.
Thẩm Miên lăn qua lăn lại trên giường không cam tâm, lăn đến đầu tóc rối tinh rối mù.
Đến tuổi này, ba mẹ anh cũng lười tổ chức sinh nhật linh đình cho anh. Mẹ anh chuẩn bị một mâm đồ ăn ngon, còn ba anh trực tiếp quăng cho anh một tấm thẻ ngân hàng.
Thẩm Miên không nói, yên lặng nhận lấy. Anh thấy tiền mới nhớ ra một chuyện: “Tiền ba đưa Dung Duyệt đang ở chỗ con, con để ở chung cư, lần sau sẽ trả lại cho ba.”
“Thằng nhóc không muốn sao?” Thẩm Duệ nhướng mày.
“Ba, ba đừng ngây thơ như vậy được không?” Thẩm Miên kinh thường ba mình.
“Con cũng ngây thơ lắm, đưa mười triệu cho ba.” Tổng giám đốc Thẩm lắm tiền nhiều của.
Thẩm Miên tức giận cười thành tiếng.
Một lúc sau, bạn bè Thẩm Miên hẹn anh ra ngoài mừng sinh nhật. Thẩm Miên đang định trả lời thì điện thoại của Dung Duyệt gọi tới, cắt ngang câu trả lời dang dở của anh.
“Em mua quà cho anh gửi qua bưu điện rồi đó.”
Thẩm Miên nghe hắn nói xong, lập tức hỏi Lưu Dư đang ngồi bên cạnh xem tivi. “Mẹ, hôm nay có bưu kiện nào gửi tới không?”
Lưu Dư đáp: “Không có.”
“Chưa đến.” Lúc Thẩm Miên nói câu này đã buồn bực gần chết. “Em đừng bủn xỉn như thế được không, gửi chuyển phát nhanh một chút, sinh nhật anh sắp qua rồi.” Dứt lời Thẩm Miên càng phiền não. Anh cảm thấy mình mới là quỷ hẹp hòi, lại đi tức giận với Dung Duyệt vì những chuyện như vậy.
“A.” Dung Duyệt thốt lên kinh ngạc. “Em không biết địa chỉ nhà anh nên gửi đến chung cư rồi.”
Thẩm Miên: “…”
“Làm sao bây giờ?” Giọng Dung Duyệt yếu ớt.
Thẩm Miên thở dài. “Anh lái xe qua lấy.”
“Miên Miên, con đi đâu đấy?” Lưu Dư nghe anh nói, thuận miệng hỏi.
“Con đi lấy đồ.” Anh vội vã cúp máy.
Thẩm Miên mặc áo khoác, cầm chìa khóa xe ra cửa.
Lúc tới chung cư, trời đã tối hẳn. Thẩm Miên đến trạm an ninh hỏi trước, không có bưu kiện của anh. Sau đó, Thẩm Miên lên lầu, ngoài cửa vẫn không có bưu kiện nào.
Anh hậu tri hậu giác mình bị Dung Duyệt đùa giỡn.
“Này!” Thẩm Miên gọi điện cho Dung Duyệt. “Hôm nay là sinh nhật anh, em làm như vậy không thấy quá đáng lắm luôn hả?” Anh oán trách, nhưng không hề nổi giận với hắn.
Đúng lúc Thẩm Miên đang cằn nhằn, cánh cửa trước mặt anh vang lên tiếng khóa cửa được xoay mở.
Thẩm Miên giật mình, mở to mắt.
Công tắc trên tường được bật lên, cả căn phòng sáng rực ánh đèn.
Dung Duyệt đứng trước mặt anh, cười rạng rỡ. Hắn thấy Thẩm Miên ngẩn người, sải một bước về phía trước, đầu ngón chân hướng về phía mũi chân anh, tạo thành khoảng cách vô cùng thân mật.
“Sinh nhật vui vẻ.” Nói xong, đầu hắn nghiêng sang bên phải, chính xác hôn lên môi Thẩm Miên.
Sao sau lưng sáng lấp lánh.
“Anh muốn em… làm quà sinh nhật.” Thẩm Miên điên đảo thần hồn vì hắn.
“Được.”
Sự đồng ý của Dung Duyệt đã làm bùng nổ dục vọng ẩn sâu bấy lâu nay của Thẩm Miên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất