Thiếu Niên Sát Vách Đẹp Như Hoa
Chương 92: Xem mắt
Thẩm Miên hoàn toàn không hiểu lý do mẹ giới thiệu Cung Mân cho anh.
Khó hiểu nhất là, rõ ràng mẹ gọi anh ra ngoài cùng nhau ăn tối, nhưng sau khi anh tới lại nói mình có hẹn rồi rời đi. Thẩm Miên dùng bữa với Cung Mân mới gặp lần đầu, bầu không khí xấu hổ không gì sánh bằng.
“Hiện tại tôi đang làm phiên dịch, phần lớn thời gian đều ở nhà.” Cung Mân vừa mở miệng đã giới thiệu tình trạng gần đây của mình.
Thẩm Miên nhíu mày nhìn y. Cung Mân không hề để ý đến biểu cảm kinh ngạc của anh, chỉ khẽ cười, muốn thể hiện mặt tốt của mình. “Thẩm tiên sinh thì sao?”
Thẩm Miên đẩy kính mắt, khóe môi mím chặt, khuôn mặt lạnh lùng, không chỗ nào không biểu hiện rằng người đàn ông này khó ở chung. “Tôi đang công tác ở viện nghiên cứu.”
“Chỉ số IQ thật cao.” Y khen ngợi.
Thẩm Miên: “…” Anh phải thế nào mới có thể kết thúc cuộc nói chuyện nhàm chán này nhỉ.
Vì Thẩm Miên nhiều lần dùng thái độ từ chối nói chuyện với Cung Mân, hai người dùng bữa xong liền vội vàng giải tán. Thẩm Miên không nghĩ ra ý nghĩa của cuộc gặp mặt với người kia, bèn dứt khoát gọi điện hỏi rõ Lưu Dư.
“Thanh niên kết thêm bạn không phải rất tốt à.” Lưu Dư ấp a ấp úng.
Thẩm Miên cảm thấy mẹ anh hơi kỳ lạ.
“Anh Thẩm, anh thấy cà vạt của em ở đâu không?” Dung Duyệt ở trong phòng gọi anh.
Thẩm Miên cúp máy, đi vào phòng. Vừa chứng kiến cảnh tượng bên trong, anh bất lực đỡ trán. “Tìm cà vạt không nhất thiết phải lật tung cả tủ quần áo lên như vậy.” Dung Duyệt lôi toàn bộ quần áo ra khỏi tủ, đồ đạc rải rác xung quanh hắn.
Dung Duyệt nhíu mày, rõ ràng có phần bó tay trước tình huống này.
Thẩm Miên cùng hắn cắm đầu tìm cà vạt, nhưng cà vạt của Dung Duyệt như thể đã mất tích, tìm thế nào cũng không ra. Thẩm Miên không còn cách nào khác, đành phải lấy ra chiếc cà vạt mẹ tặng anh vào ngày sinh nhật đưa cho hắn. “Em dùng tạm cái này được chứ?”
Dung Duyệt nhận cà vạt, đặt lên bộ vest hắn phối hợp. “Được.”
“Vậy em dùng đi!” Thẩm Miên gấp hết quần áo hắn lôi xuống, xếp vào trong tủ.
Dung Duyệt đứng phía sau, nhìn anh. “Dạo này anh có chuyện gì phiền não hả?”
Thẩm Miên sửng sốt, kinh sợ ngẩng đầu nhìn hắn. “Sao em lại hỏi vậy?”
Dung Duyệt búng ngón trỏ lên má anh, Thẩm Miên chớp mắt vì động tác của hắn. “Em cảm thấy hôm nay lúc anh trở về hơi là lạ.” Dung Duyệt bâng quơ nói.
Thằng nhóc này, một là đại sư đọc tâm, hai là đi guốc trong bụng anh.
“Vậy em có thể hôn anh một cái để anh vui hơn được không?” Thẩm Miên làm nũng.
Dung Duyệt bật cười rồi cúi người hôn anh. “Đương nhiên là được.” Lúc môi hắn sắp in lên môi anh, Dung Duyệt còn nỉ non: “Làm hơn nữa cũng không có vấn đề.”
Khi nụ hôn của Dung Duyệt sa vào trong hơi thở của anh, Thẩm Miên đã lạc mất hồn phách. “Hôm nay trước hết cứ vậy đã.”
“Được.” Dung Duyệt hưởng ứng yêu cầu của anh.
Cuộc sống của Dung Duyệt và Thẩm Miên sau đó càng trở nên bận rộn. Thỉnh thoảng Thẩm Miên sẽ nhận được điện thoại của Lưu Dư bảo anh đến gặp mình, thế nhưng bên cạnh luôn có sự xuất hiện của Cung Mân. Thẩm Miên cảm thấy rất kỳ quái, nhưng vẫn không nhận ra có vấn đề gì lớn.
Hằng ngày, Dung Duyệt không những phải ghi hình cho chương trình, còn phải tham gia tất cả công việc biên đạo từ lớn đến nhỏ. Đôi khi còn gặp phải mấy người kiểu như quản lý của công ty giải trí, chạy tới hỏi hắn có muốn đi đóng phim không.
Dung Duyệt đau đầu nhức óc. “Tôi không biết đóng phim.”
Gã quản lý giơ ngón cái: “Chuyện này cậu không cần lo, cậu chỉ cần ăn mặc đẹp! Là hoàn toàn có thể kiếm được khối tiền! Không biết đóng phim cũng không sao, không biết hát cũng không sao cả, thậm chí không có tính giải trí cũng được…” Quản lý dán mắt lên mặt hắn, muốn thử xem sao. “Cậu cười một cái được không?”
Hắn dễ dàng đồng ý mỉm cười.
Gã quản lý vỗ tay quyết định: “Không thành vấn đề!”
“Bảo vệ, ở đây có biến thái!” Dung Duyệt hướng về phía bảo vệ sau lưng gã quản lý nói.
Vị quản lý này nhanh chóng bị mời ra ngoài.
Dung Duyệt cảm thấy hiện nay đầu óc của mấy người này bị úng nước.
Giờ tan tầm, Thẩm Miên gửi tin nhắn cho hắn. Nội dung có lẽ nói Lưu Dư lại mang anh đi gặp Cung Mân, người đàn ông này rất kỳ quặc, luôn hỏi anh nghề nghiệp và cuộc sống gần đây, hiện trường cứ như đang xem mắt.
Dung Duyệt nheo mắt đọc tin nhắn, tuy hắn cảm thấy suy nghĩ của mình quá hoang đường nhưng phán đoán của hắn hiếm khi sai. Suy ngẫm mấy phút, Dung Duyệt trả lời tin nhắn của Thẩm Miên.
Dung Duyệt: Hai người bây giờ đang ở đâu?
Thẩm Miên: Sao vậy?
Dung Duyệt: Anh báo địa chỉ đi.
Đến khi Thẩm Miên gửi định vị tới, Dung Duyệt lập tức ra ngoài gọi taxi rồi chạy đến.
Từng giây từng phút trôi qua, Thẩm Miên như ngồi trên đống lửa.
Cung Mân đối diện vẫn đang hỏi: “Thẩm tiên sinh có dự định kết hôn chứ?”
Nét mặt Thẩm Miên thoạt nhìn không vui, anh nhìn Cung Mân, ngoài cười nhưng trong không cười, hàn khí trên người càng tỏa ra lạnh lẽo. “Tôi thấy chúng ta mới gặp nhau lần hai, bàn luận về chủ đề này không thích hợp lắm!”
“Ừm.” Cung Mân trầm tư. “Chỉ là tôi muốn hỏi trước một số vấn đề quan trọng thôi.”
Thẩm Miên tháo khăn ăn, ném xuống mặt bàn: “Tôi hỏi thẳng một câu được chứ?”
“Xin mời.” Cung Mân nho nhã lễ độ.
Thẩm Miên nói thẳng: “Tại sao mẹ tôi lại giới thiệu hai chúng ta quen nhau?”
Cung Mân hơi kinh ngạc: “Thì ra dì Lưu chưa nói với anh à?”
Thẩm Miên lắc đầu.
Cung Mân đặt nĩa xuống, nghiêm túc nhìn Thẩm Miên. “Chúng ta đang xem mắt.”
Một câu nói ngắn ngủn thành công đánh tan suy nghĩ và vẻ mặt lạnh lùng của Thẩm Miên. Anh sững sờ nhìn Cung Mân nửa ngày, cuối cùng chỉ có thể phát ra một tiếng “Hả?”
Cung Mân vuốt tóc, bây giờ y mới phát hiện đối phương cũng khá đáng yêu. “Nếu dì Lưu chưa nói rõ, vậy anh hẳn không biết tôi là gay.”
Vẻ mặt Thẩm Miên tiếp tục đần ra. “… Cái gì?”
“Dì Lưu nói con trai đang vội tìm đối tượng, nên muốn để tôi gặp anh một chút.” Cung Mân quan sát vẻ mặt của anh: “Đừng bảo anh định nói với tôi chúng ta không chung chí hướng đấy nhé.”
Thẩm Miên không thể nói phải, cũng không thể nói không phải. “Không.” Một khi Thẩm Miên khôi phục suy nghĩ, đầu anh càng đau hơn. “Mẹ tôi… sao lại nghĩ vậy?”
“Chuyện này anh phải tự mình hỏi dì Lưu rồi.” Cung Mân lau miệng. “Nếu anh không còn câu hỏi nào nữa, chúng ta cần tiếp tục buổi xem mắt này chứ?”
“Tôi nghĩ không cần đâu.”
Giọng nói của người thứ ba vang lên khiến bọn họ ngây người.
Một bàn tay đặt lên vai Thẩm Miên, ngay sau đó có người khom lưng, thổi vào tai anh. “Tuy người đồng giới không thể đăng ký kết hôn ở Trung Quốc, nhưng em vẫn muốn hỏi, Thẩm tiên sinh, hành vi hiện tại của anh cũng tương đương với… tội đa thê nhỉ?”
Cung Mân ngẩng đầu, Thẩm Miên quay đầu, bọn họ cùng mang theo biểu cảm kinh ngạc nhìn khuôn mặt tủm tỉm cười của Dung Duyệt.
Hắn đẹp như hoa xuân, có thể nói ở đây không ai có dung mạo xinh đẹp rạng rỡ hơn hắn, nhưng ánh mắt của hắn lại tối tăm u ám, mang theo sự áp bách dọa người, khiến người khác không dám nhìn thẳng.
“Thật thú vị.” Cung Mân nói: “Mời ngồi.”
Dung Duyệt kéo chiếc ghế bên cạnh Thẩm Miên, trước khi ngồi xuống hắn vươn tay đến trước mặt Cung Mân. “Chào anh, tôi tên Dung Duyệt.”
Cung Mân cũng bắt tay với hắn: “Tôi biết, tôi cũng rất nghiền internet. Khuôn mặt cậu ngoài đời nhìn nhỏ hơn trên video rất nhiều.”
Dung Duyệt buông tay rồi quay đầu hỏi Thẩm Miên: “Em chưa ăn cơm, có thể gọi vài món được không?”
Cung Mân tức khắc gọi phục vụ mang thực đơn tới, Dung Duyệt lập tức lật menu, chọn món chính.
Cung Mân khoanh tay, chống cằm nhìn bọn họ: “Tôi muốn biết chuyện này rốt cuộc là thế nào?”
Thẩm Miên thở dài, chỉ cảm thấy sự xuất hiện của Dung Duyệt càng khiến đầu anh hỗn loạn hơn. “Tôi không biết mẹ mình bị sao, nhưng từ trước tới giờ bà ấy không hề nói tôi đến gặp cậu để xem mắt.”
“Anh vẫn chưa come out với người nhà sao?” Cung Mân đoán.
“Mẹ tôi hẳn không biết.” Thẩm Miên trả lời.
Cung Mân hắng giọng, nhìn Dung Duyệt: “Vậy phiền anh giải thích cho tôi quan hệ của hai người được không?”
Dung Duyệt cười hỏi: “Còn cần giải thích à?”
Vẻ mặt hắn bình thản, nhưng ngữ khí nói chuyện cực kỳ cứng rắn. Nếu Cung Mân nhát gan một chút thì bây giờ đã ngậm miệng bỏ chạy.
“Tuy tôi không biết Thẩm tiên sinh có hoàn toàn không biết gì về chuyện này hay không, nhưng tôi đã ngồi đây, không có một lời giải thích chính đáng thì tôi rất khó rời đi.”
Dung Duyệt quay về phía Thẩm Miên, gật đầu: “Chuyện này phải xem Thẩm tiên sinh có muốn nói hay không.”
“Ai là Thẩm tiên sinh của em!” Thẩm Miên bất đắc dĩ nhìn Dung Duyệt.
Dung Duyệt cầm cốc của anh, chậm rãi uống một ngụm nước.
Thẩm Miên không làm gì được hắn. “Cũng không có gì giấu diếm.” Anh nhìn Cung Mân, nói từng chữ một: “Đây là bạn trai của tôi, Dung Duyệt.”
Dung Duyệt nghe anh nói xong, lập tức đổi sang một khuôn mặt tươi cười khác tương đối chân thành.
Cung Mân: “…” Bọn họ làm biên tập viên còn học cách trở mặt hả?
“Anh có người yêu rồi còn đi xem mắt, thế này có hơi quá đáng.” Cung Mân phê bình anh.
Dung Duyệt quay đầu nhìn Thẩm Miên, Thẩm Miên bị ánh mắt của hắn nhìn đến phát rợn. Vào lúc anh không nhịn được muốn chạy trốn, Dung Duyệt đè tay xuống bắp đùi anh, khiến anh không thể động đậy. “Tôi cũng thấy vậy. Thẩm tiên sinh, anh muốn bắt cá hai tay hả?”
Thẩm Miên muốn kêu oan, bây giờ nếu anh ra ngoài, có thể trực tiếp nghênh đón bão tuyết. “Sao lại bắt cá hai tay?”
Dung Duyệt liếc nhìn Cung Mân, tiếp tục hỏi: “Vậy là anh muốn lừa gạt tình cảm?”
Thẩm Miên: “… Cách nói này của em thật quá đáng.” Anh không phải là loại người đó.
Dung Duyệt nhéo mạnh đùi trong của anh một cái, Thẩm Miên đau đến rụt cả người. Anh định dạy dỗ Dung Duyệt nhưng ngại đang ở nơi công cộng, chỉ có thể nén giận.
“Được rồi, được rồi.” Cung Mân không phải kẻ ngốc, vừa nhìn là biết Dung Duyệt tới tuyên bố chủ quyền. “Thực ra tối nay tôi còn có việc, hai người không phiền nếu tôi về trước chứ?”
Thẩm Miên chưa nói gì, Dung Duyệt đã gật đầu trước. “Vậy chúng tôi không tiễn.”
Cung Mân phong độ nhẹ nhàng, đứng dậy rồi rời đi.
Sau khi y đi rồi, Dung Duyệt mới đau lòng xoa xoa chỗ mình vừa mới bóp. “Có đau không?”
Thẩm Miên sợ hãi đẩy tay hắn. “Em nói xem có đau không? Tay em đặt cao lên chút nữa thì mệnh căn của anh đã không dùng được nữa rồi.”
Dung Duyệt lập tức vươn bàn tay còn lại, sờ bắp đùi anh. “Em nhất thời tức giận, không phải cố ý.”
“Không, anh thấy em 100% là cố ý.” Thẩm Miên rất muốn nói với hắn, mấy lời nói dối của em không lừa được anh nữa đâu.
Vào lúc bọn họ đang đẩy qua đẩy lại, nhân viên phục vụ bưng đồ ăn lên.
“Không phải em vẫn chưa ăn à? Ăn trước đi!” Thẩm Miên ấn dao nĩa vào tay hắn. “Mau ăn đi!”
Dung Duyệt bĩu môi.
Thẩm Miên nhìn hắn thô lỗ cắt thịt bò, miếng thịt tươi non vô cùng mê người. Dung Duyệt xiên một miếng thịt, bỏ vào miệng. Thẩm Miên chống cằm, ngắm hắn ăn. Thịt bỏ vào miệng hắn, Dung Duyệt chầm chậm nhai. Thẩm Miên cảm thấy nhìn hắn ăn, bụng của anh cũng có cảm giác đói.
Sắc đẹp thay cơm.
Thẩm Miên duỗi ngón trỏ chọc lên mặt hắn.
Dung Duyệt vừa ăn vừa quay đầu nhìn anh.
“Nhìn em ăn anh chỉ muốn nuốt em vào bụng.” Tiếng lòng của Thẩm Miên không nhịn được bật ra thành lời.
Dung Duyệt sửng sốt, khuôn mặt đẹp như hoa nhoẻn cười.
Sau khi nhận ra mình vừa nói cái gì, Thẩm Miên vội vàng giải thích. “Anh không có ý đó.”
Dung Duyệt lại đặt tay xuống dưới bàn, chỉ là vị trí lần này ở dưới bụng. Hắn mò mẫm tìm đến hai quả bóng có tính đàn hồi trong quần anh, liên tục nhào nặn.
“Sao em cứ phải ở bên ngoài…” Thẩm Miên kéo tay hắn ra nhưng không dùng sức. “Em không thể ăn nghiêm túc hả?”
“Em no rồi.” Dung Duyệt vứt dao nĩa: “Chúng ta về nhà đi.”
Thẩm Miên hít sâu một hơi rồi lôi hắn ra ngoài.
— Ve vãn nơi công cộng là đấu trí, là diễn kịch, là vui đùa. Ve vãn chốn riêng tư là cám dỗ, là thăm dò, là khiêu gợi.
Khi Dung Duyệt cởi quần áo, sau lưng hắn là cửa sổ. Bóng đêm ăn mòn cả bầu trời, sao và trăng. Dung Duyệt ấn Thẩm Miên vào tường, vén áo anh, lộ ra vóc dáng săn chắc.
“Khi chúng ta nói chuyện, thảo luận về những chuyện tương lai, đôi khi em sẽ tưởng tượng lúc em và anh già đi, kề vai nằm trên cỏ, mặt trời rực rỡ, ánh sáng rọi xuống mặt đất. Những lúc đó em chỉ muốn làm tình với anh, muốn đến tột cùng.” Dung Duyệt tựa đầu bên cạnh anh, cẩn thận sờ soạng thân thể của anh.
Đôi chân dài của Thẩm Miên quấn lên người Dung Duyệt, anh cắn vai hắn một cái.
Ngày hôm sau lúc Thẩm Miên tỉnh lại, anh mệt đến mức chỉ có thể vươn một tay ra khỏi chăn, tìm điện thoại di động, muốn xem giờ.
Màn hình điện thoại sáng lên nhưng chỉ có một tin nhắn từ ba anh gửi tới.
“Mẹ đã phát hiện ra chuyện giữa con và Dung Duyệt, tìm thời gian về nhà giải thích với mẹ đi!”
Khó hiểu nhất là, rõ ràng mẹ gọi anh ra ngoài cùng nhau ăn tối, nhưng sau khi anh tới lại nói mình có hẹn rồi rời đi. Thẩm Miên dùng bữa với Cung Mân mới gặp lần đầu, bầu không khí xấu hổ không gì sánh bằng.
“Hiện tại tôi đang làm phiên dịch, phần lớn thời gian đều ở nhà.” Cung Mân vừa mở miệng đã giới thiệu tình trạng gần đây của mình.
Thẩm Miên nhíu mày nhìn y. Cung Mân không hề để ý đến biểu cảm kinh ngạc của anh, chỉ khẽ cười, muốn thể hiện mặt tốt của mình. “Thẩm tiên sinh thì sao?”
Thẩm Miên đẩy kính mắt, khóe môi mím chặt, khuôn mặt lạnh lùng, không chỗ nào không biểu hiện rằng người đàn ông này khó ở chung. “Tôi đang công tác ở viện nghiên cứu.”
“Chỉ số IQ thật cao.” Y khen ngợi.
Thẩm Miên: “…” Anh phải thế nào mới có thể kết thúc cuộc nói chuyện nhàm chán này nhỉ.
Vì Thẩm Miên nhiều lần dùng thái độ từ chối nói chuyện với Cung Mân, hai người dùng bữa xong liền vội vàng giải tán. Thẩm Miên không nghĩ ra ý nghĩa của cuộc gặp mặt với người kia, bèn dứt khoát gọi điện hỏi rõ Lưu Dư.
“Thanh niên kết thêm bạn không phải rất tốt à.” Lưu Dư ấp a ấp úng.
Thẩm Miên cảm thấy mẹ anh hơi kỳ lạ.
“Anh Thẩm, anh thấy cà vạt của em ở đâu không?” Dung Duyệt ở trong phòng gọi anh.
Thẩm Miên cúp máy, đi vào phòng. Vừa chứng kiến cảnh tượng bên trong, anh bất lực đỡ trán. “Tìm cà vạt không nhất thiết phải lật tung cả tủ quần áo lên như vậy.” Dung Duyệt lôi toàn bộ quần áo ra khỏi tủ, đồ đạc rải rác xung quanh hắn.
Dung Duyệt nhíu mày, rõ ràng có phần bó tay trước tình huống này.
Thẩm Miên cùng hắn cắm đầu tìm cà vạt, nhưng cà vạt của Dung Duyệt như thể đã mất tích, tìm thế nào cũng không ra. Thẩm Miên không còn cách nào khác, đành phải lấy ra chiếc cà vạt mẹ tặng anh vào ngày sinh nhật đưa cho hắn. “Em dùng tạm cái này được chứ?”
Dung Duyệt nhận cà vạt, đặt lên bộ vest hắn phối hợp. “Được.”
“Vậy em dùng đi!” Thẩm Miên gấp hết quần áo hắn lôi xuống, xếp vào trong tủ.
Dung Duyệt đứng phía sau, nhìn anh. “Dạo này anh có chuyện gì phiền não hả?”
Thẩm Miên sửng sốt, kinh sợ ngẩng đầu nhìn hắn. “Sao em lại hỏi vậy?”
Dung Duyệt búng ngón trỏ lên má anh, Thẩm Miên chớp mắt vì động tác của hắn. “Em cảm thấy hôm nay lúc anh trở về hơi là lạ.” Dung Duyệt bâng quơ nói.
Thằng nhóc này, một là đại sư đọc tâm, hai là đi guốc trong bụng anh.
“Vậy em có thể hôn anh một cái để anh vui hơn được không?” Thẩm Miên làm nũng.
Dung Duyệt bật cười rồi cúi người hôn anh. “Đương nhiên là được.” Lúc môi hắn sắp in lên môi anh, Dung Duyệt còn nỉ non: “Làm hơn nữa cũng không có vấn đề.”
Khi nụ hôn của Dung Duyệt sa vào trong hơi thở của anh, Thẩm Miên đã lạc mất hồn phách. “Hôm nay trước hết cứ vậy đã.”
“Được.” Dung Duyệt hưởng ứng yêu cầu của anh.
Cuộc sống của Dung Duyệt và Thẩm Miên sau đó càng trở nên bận rộn. Thỉnh thoảng Thẩm Miên sẽ nhận được điện thoại của Lưu Dư bảo anh đến gặp mình, thế nhưng bên cạnh luôn có sự xuất hiện của Cung Mân. Thẩm Miên cảm thấy rất kỳ quái, nhưng vẫn không nhận ra có vấn đề gì lớn.
Hằng ngày, Dung Duyệt không những phải ghi hình cho chương trình, còn phải tham gia tất cả công việc biên đạo từ lớn đến nhỏ. Đôi khi còn gặp phải mấy người kiểu như quản lý của công ty giải trí, chạy tới hỏi hắn có muốn đi đóng phim không.
Dung Duyệt đau đầu nhức óc. “Tôi không biết đóng phim.”
Gã quản lý giơ ngón cái: “Chuyện này cậu không cần lo, cậu chỉ cần ăn mặc đẹp! Là hoàn toàn có thể kiếm được khối tiền! Không biết đóng phim cũng không sao, không biết hát cũng không sao cả, thậm chí không có tính giải trí cũng được…” Quản lý dán mắt lên mặt hắn, muốn thử xem sao. “Cậu cười một cái được không?”
Hắn dễ dàng đồng ý mỉm cười.
Gã quản lý vỗ tay quyết định: “Không thành vấn đề!”
“Bảo vệ, ở đây có biến thái!” Dung Duyệt hướng về phía bảo vệ sau lưng gã quản lý nói.
Vị quản lý này nhanh chóng bị mời ra ngoài.
Dung Duyệt cảm thấy hiện nay đầu óc của mấy người này bị úng nước.
Giờ tan tầm, Thẩm Miên gửi tin nhắn cho hắn. Nội dung có lẽ nói Lưu Dư lại mang anh đi gặp Cung Mân, người đàn ông này rất kỳ quặc, luôn hỏi anh nghề nghiệp và cuộc sống gần đây, hiện trường cứ như đang xem mắt.
Dung Duyệt nheo mắt đọc tin nhắn, tuy hắn cảm thấy suy nghĩ của mình quá hoang đường nhưng phán đoán của hắn hiếm khi sai. Suy ngẫm mấy phút, Dung Duyệt trả lời tin nhắn của Thẩm Miên.
Dung Duyệt: Hai người bây giờ đang ở đâu?
Thẩm Miên: Sao vậy?
Dung Duyệt: Anh báo địa chỉ đi.
Đến khi Thẩm Miên gửi định vị tới, Dung Duyệt lập tức ra ngoài gọi taxi rồi chạy đến.
Từng giây từng phút trôi qua, Thẩm Miên như ngồi trên đống lửa.
Cung Mân đối diện vẫn đang hỏi: “Thẩm tiên sinh có dự định kết hôn chứ?”
Nét mặt Thẩm Miên thoạt nhìn không vui, anh nhìn Cung Mân, ngoài cười nhưng trong không cười, hàn khí trên người càng tỏa ra lạnh lẽo. “Tôi thấy chúng ta mới gặp nhau lần hai, bàn luận về chủ đề này không thích hợp lắm!”
“Ừm.” Cung Mân trầm tư. “Chỉ là tôi muốn hỏi trước một số vấn đề quan trọng thôi.”
Thẩm Miên tháo khăn ăn, ném xuống mặt bàn: “Tôi hỏi thẳng một câu được chứ?”
“Xin mời.” Cung Mân nho nhã lễ độ.
Thẩm Miên nói thẳng: “Tại sao mẹ tôi lại giới thiệu hai chúng ta quen nhau?”
Cung Mân hơi kinh ngạc: “Thì ra dì Lưu chưa nói với anh à?”
Thẩm Miên lắc đầu.
Cung Mân đặt nĩa xuống, nghiêm túc nhìn Thẩm Miên. “Chúng ta đang xem mắt.”
Một câu nói ngắn ngủn thành công đánh tan suy nghĩ và vẻ mặt lạnh lùng của Thẩm Miên. Anh sững sờ nhìn Cung Mân nửa ngày, cuối cùng chỉ có thể phát ra một tiếng “Hả?”
Cung Mân vuốt tóc, bây giờ y mới phát hiện đối phương cũng khá đáng yêu. “Nếu dì Lưu chưa nói rõ, vậy anh hẳn không biết tôi là gay.”
Vẻ mặt Thẩm Miên tiếp tục đần ra. “… Cái gì?”
“Dì Lưu nói con trai đang vội tìm đối tượng, nên muốn để tôi gặp anh một chút.” Cung Mân quan sát vẻ mặt của anh: “Đừng bảo anh định nói với tôi chúng ta không chung chí hướng đấy nhé.”
Thẩm Miên không thể nói phải, cũng không thể nói không phải. “Không.” Một khi Thẩm Miên khôi phục suy nghĩ, đầu anh càng đau hơn. “Mẹ tôi… sao lại nghĩ vậy?”
“Chuyện này anh phải tự mình hỏi dì Lưu rồi.” Cung Mân lau miệng. “Nếu anh không còn câu hỏi nào nữa, chúng ta cần tiếp tục buổi xem mắt này chứ?”
“Tôi nghĩ không cần đâu.”
Giọng nói của người thứ ba vang lên khiến bọn họ ngây người.
Một bàn tay đặt lên vai Thẩm Miên, ngay sau đó có người khom lưng, thổi vào tai anh. “Tuy người đồng giới không thể đăng ký kết hôn ở Trung Quốc, nhưng em vẫn muốn hỏi, Thẩm tiên sinh, hành vi hiện tại của anh cũng tương đương với… tội đa thê nhỉ?”
Cung Mân ngẩng đầu, Thẩm Miên quay đầu, bọn họ cùng mang theo biểu cảm kinh ngạc nhìn khuôn mặt tủm tỉm cười của Dung Duyệt.
Hắn đẹp như hoa xuân, có thể nói ở đây không ai có dung mạo xinh đẹp rạng rỡ hơn hắn, nhưng ánh mắt của hắn lại tối tăm u ám, mang theo sự áp bách dọa người, khiến người khác không dám nhìn thẳng.
“Thật thú vị.” Cung Mân nói: “Mời ngồi.”
Dung Duyệt kéo chiếc ghế bên cạnh Thẩm Miên, trước khi ngồi xuống hắn vươn tay đến trước mặt Cung Mân. “Chào anh, tôi tên Dung Duyệt.”
Cung Mân cũng bắt tay với hắn: “Tôi biết, tôi cũng rất nghiền internet. Khuôn mặt cậu ngoài đời nhìn nhỏ hơn trên video rất nhiều.”
Dung Duyệt buông tay rồi quay đầu hỏi Thẩm Miên: “Em chưa ăn cơm, có thể gọi vài món được không?”
Cung Mân tức khắc gọi phục vụ mang thực đơn tới, Dung Duyệt lập tức lật menu, chọn món chính.
Cung Mân khoanh tay, chống cằm nhìn bọn họ: “Tôi muốn biết chuyện này rốt cuộc là thế nào?”
Thẩm Miên thở dài, chỉ cảm thấy sự xuất hiện của Dung Duyệt càng khiến đầu anh hỗn loạn hơn. “Tôi không biết mẹ mình bị sao, nhưng từ trước tới giờ bà ấy không hề nói tôi đến gặp cậu để xem mắt.”
“Anh vẫn chưa come out với người nhà sao?” Cung Mân đoán.
“Mẹ tôi hẳn không biết.” Thẩm Miên trả lời.
Cung Mân hắng giọng, nhìn Dung Duyệt: “Vậy phiền anh giải thích cho tôi quan hệ của hai người được không?”
Dung Duyệt cười hỏi: “Còn cần giải thích à?”
Vẻ mặt hắn bình thản, nhưng ngữ khí nói chuyện cực kỳ cứng rắn. Nếu Cung Mân nhát gan một chút thì bây giờ đã ngậm miệng bỏ chạy.
“Tuy tôi không biết Thẩm tiên sinh có hoàn toàn không biết gì về chuyện này hay không, nhưng tôi đã ngồi đây, không có một lời giải thích chính đáng thì tôi rất khó rời đi.”
Dung Duyệt quay về phía Thẩm Miên, gật đầu: “Chuyện này phải xem Thẩm tiên sinh có muốn nói hay không.”
“Ai là Thẩm tiên sinh của em!” Thẩm Miên bất đắc dĩ nhìn Dung Duyệt.
Dung Duyệt cầm cốc của anh, chậm rãi uống một ngụm nước.
Thẩm Miên không làm gì được hắn. “Cũng không có gì giấu diếm.” Anh nhìn Cung Mân, nói từng chữ một: “Đây là bạn trai của tôi, Dung Duyệt.”
Dung Duyệt nghe anh nói xong, lập tức đổi sang một khuôn mặt tươi cười khác tương đối chân thành.
Cung Mân: “…” Bọn họ làm biên tập viên còn học cách trở mặt hả?
“Anh có người yêu rồi còn đi xem mắt, thế này có hơi quá đáng.” Cung Mân phê bình anh.
Dung Duyệt quay đầu nhìn Thẩm Miên, Thẩm Miên bị ánh mắt của hắn nhìn đến phát rợn. Vào lúc anh không nhịn được muốn chạy trốn, Dung Duyệt đè tay xuống bắp đùi anh, khiến anh không thể động đậy. “Tôi cũng thấy vậy. Thẩm tiên sinh, anh muốn bắt cá hai tay hả?”
Thẩm Miên muốn kêu oan, bây giờ nếu anh ra ngoài, có thể trực tiếp nghênh đón bão tuyết. “Sao lại bắt cá hai tay?”
Dung Duyệt liếc nhìn Cung Mân, tiếp tục hỏi: “Vậy là anh muốn lừa gạt tình cảm?”
Thẩm Miên: “… Cách nói này của em thật quá đáng.” Anh không phải là loại người đó.
Dung Duyệt nhéo mạnh đùi trong của anh một cái, Thẩm Miên đau đến rụt cả người. Anh định dạy dỗ Dung Duyệt nhưng ngại đang ở nơi công cộng, chỉ có thể nén giận.
“Được rồi, được rồi.” Cung Mân không phải kẻ ngốc, vừa nhìn là biết Dung Duyệt tới tuyên bố chủ quyền. “Thực ra tối nay tôi còn có việc, hai người không phiền nếu tôi về trước chứ?”
Thẩm Miên chưa nói gì, Dung Duyệt đã gật đầu trước. “Vậy chúng tôi không tiễn.”
Cung Mân phong độ nhẹ nhàng, đứng dậy rồi rời đi.
Sau khi y đi rồi, Dung Duyệt mới đau lòng xoa xoa chỗ mình vừa mới bóp. “Có đau không?”
Thẩm Miên sợ hãi đẩy tay hắn. “Em nói xem có đau không? Tay em đặt cao lên chút nữa thì mệnh căn của anh đã không dùng được nữa rồi.”
Dung Duyệt lập tức vươn bàn tay còn lại, sờ bắp đùi anh. “Em nhất thời tức giận, không phải cố ý.”
“Không, anh thấy em 100% là cố ý.” Thẩm Miên rất muốn nói với hắn, mấy lời nói dối của em không lừa được anh nữa đâu.
Vào lúc bọn họ đang đẩy qua đẩy lại, nhân viên phục vụ bưng đồ ăn lên.
“Không phải em vẫn chưa ăn à? Ăn trước đi!” Thẩm Miên ấn dao nĩa vào tay hắn. “Mau ăn đi!”
Dung Duyệt bĩu môi.
Thẩm Miên nhìn hắn thô lỗ cắt thịt bò, miếng thịt tươi non vô cùng mê người. Dung Duyệt xiên một miếng thịt, bỏ vào miệng. Thẩm Miên chống cằm, ngắm hắn ăn. Thịt bỏ vào miệng hắn, Dung Duyệt chầm chậm nhai. Thẩm Miên cảm thấy nhìn hắn ăn, bụng của anh cũng có cảm giác đói.
Sắc đẹp thay cơm.
Thẩm Miên duỗi ngón trỏ chọc lên mặt hắn.
Dung Duyệt vừa ăn vừa quay đầu nhìn anh.
“Nhìn em ăn anh chỉ muốn nuốt em vào bụng.” Tiếng lòng của Thẩm Miên không nhịn được bật ra thành lời.
Dung Duyệt sửng sốt, khuôn mặt đẹp như hoa nhoẻn cười.
Sau khi nhận ra mình vừa nói cái gì, Thẩm Miên vội vàng giải thích. “Anh không có ý đó.”
Dung Duyệt lại đặt tay xuống dưới bàn, chỉ là vị trí lần này ở dưới bụng. Hắn mò mẫm tìm đến hai quả bóng có tính đàn hồi trong quần anh, liên tục nhào nặn.
“Sao em cứ phải ở bên ngoài…” Thẩm Miên kéo tay hắn ra nhưng không dùng sức. “Em không thể ăn nghiêm túc hả?”
“Em no rồi.” Dung Duyệt vứt dao nĩa: “Chúng ta về nhà đi.”
Thẩm Miên hít sâu một hơi rồi lôi hắn ra ngoài.
— Ve vãn nơi công cộng là đấu trí, là diễn kịch, là vui đùa. Ve vãn chốn riêng tư là cám dỗ, là thăm dò, là khiêu gợi.
Khi Dung Duyệt cởi quần áo, sau lưng hắn là cửa sổ. Bóng đêm ăn mòn cả bầu trời, sao và trăng. Dung Duyệt ấn Thẩm Miên vào tường, vén áo anh, lộ ra vóc dáng săn chắc.
“Khi chúng ta nói chuyện, thảo luận về những chuyện tương lai, đôi khi em sẽ tưởng tượng lúc em và anh già đi, kề vai nằm trên cỏ, mặt trời rực rỡ, ánh sáng rọi xuống mặt đất. Những lúc đó em chỉ muốn làm tình với anh, muốn đến tột cùng.” Dung Duyệt tựa đầu bên cạnh anh, cẩn thận sờ soạng thân thể của anh.
Đôi chân dài của Thẩm Miên quấn lên người Dung Duyệt, anh cắn vai hắn một cái.
Ngày hôm sau lúc Thẩm Miên tỉnh lại, anh mệt đến mức chỉ có thể vươn một tay ra khỏi chăn, tìm điện thoại di động, muốn xem giờ.
Màn hình điện thoại sáng lên nhưng chỉ có một tin nhắn từ ba anh gửi tới.
“Mẹ đã phát hiện ra chuyện giữa con và Dung Duyệt, tìm thời gian về nhà giải thích với mẹ đi!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất