Thiếu Niên Tu Chân Xuyên Qua Cơ Giáp
Chương 108
Tuy rằng trong lòng đã có suy đoán, nhưng khi nghĩ đến vẻ mặt xa lạ của Kỳ Tĩnh đối với mình, trong lòng Ninh Hữu liền một trận đau co rút, uể oải cực kỳ.
Bạch Đan Phượng cũng đau lòng theo, ôm lấy Ninh Hữu vào trong lòng mình, "Không có việc gì, rồi sẽ có biện pháp thôi."
*Editor: Đại tỷ, cô đây là coi quả bưởi là em trai nhỉ? Hay con trai? (〃"∀〃)
Tuy rằng tuổi tác của Ninh Hữu so với Bạch Đan Phượng thì lớn hơn không ít, thậm chí đều có thể làm gia gia của nàng rồi, nhưng Bạch Đan Phượng trước nay đều coi cậu thành đệ đệ, không có biện pháp, ai bảo bề ngoài cùng tính cách của Ninh Hữu thật sự là quá có tính lừa gạt chứ. Lúc này nhìn thấy bộ dạng cậu khổ sở như vậy, trong lòng Bạch Đan Phượng cũng không chịu nổi, chỉ muốn hảo hảo an ủi cậu.
Charles ở bên cạnh một chút cảm giác ghen cũng không có, cảm giác của hắn đối với Ninh Hữu kỳ thật so với Bạch Đan Phượng cũng không sai biệt lắm. Tuy rằng đại bộ phận thời gian là nhận Ninh Hữu làm lão đại, nhưng là khi cậu lộ ra biểu tình bất lực như vậy, Charles chỉ hận không thể cho cậu một mảnh bầu trời mà thôi.
Ninh Hữu không có đẩy Bạch Đan Phượng ra, ngược lại đem đầu gác lên trên vai nàng dựa vào, thất hồn lạc phách nhắm hai mắt lại. Bạch Đan Phượng vỗ từng cái sau lưng cậu, trấn an nói, "Chúng ta nhất định sẽ hỗ trợ để anh ta khôi phục bình thường, ngươi yên tâm đi."
Ánh mắt Kỳ Tĩnh phóng đến chỗ bọn Ninh Hữu, bất động.
"Tinh Nhất", Kỳ Tĩnh mặt vô biểu tình nói, "Mời bọn họ đi theo."
"Chủ thượng?", Tinh Nhất nghi hoặc, theo ánh mắt của Kỳ Tĩnh nhìn lại, tầm mắt đi tới đúng là chỗ mấy người Ninh Hữu. Tuy rằng trong lòng có chút khó hiểu, nhưng Tinh Nhất vẫn quyết đoán vâng lệnh.
Hùng Sơn ngay tại thời điểm Tinh Nhất tiếp cận liền bày ra tư thái đề phòng, ba người khác cũng lục tục phát hiện Tinh Nhất, Ninh Hữu từ trên vai Bạch Đan Phượng dời đi, chỉnh lại cảm xúc của mình một chút.
Nhìn thấy hai người đã tách ra, khóe miệng Kỳ Tĩnh mân lại một đường không thể nhận ra thả lỏng một chút.
"Chủ thượng nhà ta cho mời các vị", Tinh Nhất nói.
Ninh Hữu ánh mắt sáng lên, tầm mắt lập tức chuyển hướng về phía Kỳ Tĩnh, nhưng cậu chỉ nhìn thấy nam nhân vẫn như cũ ngay cả biểu tình cũng không có, càng đừng nói đến ấm áp cùng sủng nịch trong mắt khi nhìn cậu trước kia.
Ninh Hữu trong lòng thất vọng, Charles vỗ bờ vai của cậu làm trấn an, chỉ là không biết vì sao, hắn bỗng nhiên cảm giác được một tầm mắt lạnh băng đâm về phía hắn, theo bản năng buông lỏng tay, nhìn chung quanh một vòng, lại không có phát hiện bất cứ dị thường gì.
*Editor: Độc chiếm dục cái gì, ghét nhứt!ヽ("д")/
Charles nghi hoặc, chẳng lẽ là mình nhìn lầm rồi?
Tinh Nhất dẫn mấy người đi tới trước mặt Kỳ Tĩnh.
"Xin hỏi ngươi tìm chúng ta có chuyện gì?", Bạch Đan Phượng bình tĩnh hỏi.
Kỳ Tĩnh ngừng trong chốc lát.
"Chủ thượng?", Tinh Nhất cảm giác trạng thái hiện tại của Kỳ Tĩnh có chút không đúng, thấy thế nào cũng giống như có chút...... Xấu hổ?
Tưởng tượng này mới vừa ngoi đầu lên, Tinh Nhất lập tức đập nó trở về trong đầu mình, khả năng nghe lời đoán ý của mình quả nhiên vẫn là không ra gì nha, chủ thượng sao có thể sẽ có loại tình huống xấu hổ này xuất hiện được chứ.
Kỳ Tĩnh mặt không biểu tình, "...... Các ngươi chính là muốn tiến vào bên trong điện truyền thừa này?"
"Tự nhiên như thế", Ninh Hữu ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Kỳ Tĩnh.
Kỳ Tĩnh đối diện ánh mắt nhiệt liệt kia của cậu, cảm xúc không có một tia dao động, dùng ngữ khí thượng vị giả nhất quán nói, "Nơi này không phải là nơi các ngươi nên tới, nhanh rời khỏi đây đi."
"Vì cái gì?", Ninh Hữu ánh mắt lãnh lệ, khí thế không kém chút nào, "Hoặc là, dựa vào cái gì?"
Kỳ Tĩnh nhìn cậu trong chốc lát, nhìn Ninh Hữu giống như là đang nhìn một tên ngốc đang muốn tìm chết, ngữ khí lại bình đạm quá phận, "Không muốn chết thì rời khỏi nơi này."
Ninh Hữu nghiến răng nghiến lợi, tức đến nở nụ cười, "Anh cho anh là ai chớ! Anh quản tiểu gia có đi hay không à, phắn đến chỗ nào mát mẻ đi!"
Nói xong, Ninh Hữu quay đầu bỏ đi.
Kỳ Tĩnh: "......"
Tinh Nhị rút vũ khí của mình ra, đầy mặt sát khí, "Cũng dám bất kính với chủ thượng!"
Tinh Nhất ấn đao hắn vừa rút ra trở về, biểu tình nghiêm túc, "Nghe mệnh lệnh của chủ thượng, chớ hành động thiếu suy nghĩ." Nội tâm hắn: Xem bộ dạng của chủ thượng không giống như là tức giận nhỉ......
"...... Cậu có khỏe không?", Charles nhìn Ninh Hữu hầm hừ, không xác định hỏi.
"Rất khỏe!", Ninh Hữu nghiến răng nghiến lợi.
Charles im tiếng, được rồi, hắn biết, Ninh Hữu hiện tại rất không tốt.
Giống như suy nghĩ trong lòng Charles, hiện tại tâm tình của Ninh Hữu phi thường không tốt, miêu tả chuẩn xác một chút, đó chính là từng trận mưa dầm thiên lôi nổ vang, không biết khi nào thì một đạo tia chớp bổ xuống. Thời điểm vừa mới bắt đầu, cao hứng phấn chấn đụng phải Kỳ Tĩnh, kết quả phát hiện Kỳ Tĩnh căn bản là không quen biết cậu, khi đó trong lòng Ninh Hữu là khiếp sợ cùng thương tâm. Chỉ là hiện tại, thời điểm lại lần nữa gặp mặt, ánh mắt Kỳ Tĩnh nhìn Ninh Hữu vừa xa lạ thậm chí còn mang theo chút coi khinh, làm Ninh Hữu nhịn không được mà hung hăng nghiến răng.
"Nếu không vui thì đạp anh ta đi", Bạch Đan Phượng sâu kín nói.
*Editor: Ủng hộ 4 chi!*Tui rất có máu ngược công*
Ninh Hữu nhìn nàng một cái, Bạch Đan Phượng nói tiếp, "Nếu nam nhân của ta mất đi ký ức với ta, lại còn dùng loại thái độ này đối với ta, ta khẳng định sẽ trước tiên đi lên đánh hắn cho răng rớt đầy đất, sau đó lại giúp hắn khôi phục ký ức. Chờ sau khi hắn khôi phục ký ức rồi lại đánh một trận nữa, sau đó trực tiếp đạp."
Thời điểm Bạch Đan Phượng nói xong lời cuối cùng thì ngó Charles một chút.
Charles run run một trận, lập tức gân cổ gào lên, "Đan Phượng em phải tin anh, anh khẳng định sẽ không đối với em như vậy đâu! Cho dù anh có mất ký ức chăng nữa, cũng cam đoan ánh mắt đầu tiên nhìn thầy em liền nhất kiến chung tình với em, nói gì nghe nấy mà!"
Bạch Đan Phượng một tay ấn Charles xuống, cảm thấy vui đùa của mình có chút vô tâm, cũng không phải là đối với Charles, mà là đối với Ninh Hữu. Một câu cuối cùng của Charles kia thực làm nàng vừa lòng, nhưng nếu nhằm vào tình huống hiện tại của Ninh Hữu mà nói, liền phảng phất như một kiếm đâm tim. Bạch Đan Phượng nói những lời này tất cả đều là giả, chỉ có duy nhất một câu đạp cuối cùng, cùng trước đó là đánh một trận mới là ý tưởng chân thật của nàng.
Charles cũng ý thức được mình vừa nói lời không nên nói, tức khắc có chút không biết làm sao.
Ninh Hữu cũng không để ý, mà đem tầm mắt phóng xa, nhìn Kỳ Tĩnh từ trên xuống dưới.
Bạch Đan Phượng quan sát trong chốc lát, "...... Ngươi là muốn đi đánh anh ta một trận sao?"
Ninh Hữu mười phần nghiêm túc gật đầu, "Ta đang suy xét."
Bạch Đan Phượng mắt lộ ra tán thưởng, có chút hưng phấn, "Làm tốt lắm! Đi thôi!"
Charles cả người mồ hôi lạnh, nhanh chóng ngăn cản Ninh Hữu lại, sợ cậu bị Bạch Đan Phượng xúi giục thật sự đi đánh nhau một trận, "Ninh cậu cần phải bình tĩnh nha, lúc này ngàn vạn lần không thể làm quan hệ chuyển biến xấu đi được, chúng ta còn phải tìm kiếm nguyên nhân anh ta mất ký ức đó."
Ninh Hữu cũng không có thật sự chuẩn bị đi đánh nhau một trận cho bõ tức, mà là lén lút ký sổ một trận này.
Charles thở phào nhẹ nhõm, xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán.
"Nhưng là phải làm thế nào để tìm kiếm nguyên nhân đây?", Charles lẩm bẩm nói, có chút đau đầu.
"Một khả năng là Tật Phong Lâu", Bạch Đan Phượng nói, "Tật Phong Lâu là địa phương linh thông tin tức nhất, có khả năng nơi đó có hồ sơ ghi chép lại phương diện này. Bất quá ta cảm thấy chuyện này có chút quỷ dị, tin tức Tật Phong Lâu có khả năng cũng không lớn lắm."
"Mà một cái khác sao, chính là từ trong miệng đương sự cạy ra thôi."
Một lát sau, Ninh Hữu khí thế vội vàng chạy tới chỗ Kỳ Tĩnh, mấy tên hộ vệ rút đao đón đầu, nhưng đều bị Tinh Nhất cản lại.
Kỳ Tĩnh mặt không biểu tình nhìn cậu.
Ninh Hữu ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm anh.
Sau một lúc lâu, Kỳ Tĩnh chậm rãi mở miệng, "Ngươi tới làm gì?"
Ninh Hữu: "Anh tên là gì?"
Kỳ Tĩnh: "......"
Ninh Hữu nghiến răng nghiến lợi: "Có hôn phối chưa?"
Kỳ Tĩnh: "......"
"Ngươi tiểu tử này còn vô lễ với chủ thượng của chúng ta, ta liền sẽ không khách khí với ngươi nữa, nhanh cút đi!", Tinh Nhị cuối cùng vẫn không chịu đựng nổi hành động giống như đùa giỡn này của Ninh Hữu nữa, vung đao lên.
Trong lòng Ninh Hữu đang nghẹn khí đâu, không thể ra tay với Kỳ Tĩnh, cậu chẳng lẽ còn không thể ra tay với cái thằng cha thoạt nhìn rất cực kỳ thiếu đòn này sao?! Hung hăng đánh người một trận, trong lòng Ninh Hữu lập tức thoải mái hơn nhiều. Mà Tinh Nhị thì lại không dám tin tưởng quỳ rạp trên mặt đất, bò cũng bò không nổi.
Đánh xong, Ninh Hữu lại đi trở về trước mặt Kỳ Tĩnh, nháy mắt không nháy nhìn chằm chằm anh.
Mấy người khác nhìn Ninh Hữu hành động kiêu ngạo cũng muốn động thủ, Tinh Nhất lại một lần nữa ngăn cản bọn họ.
Chủ thượng vẫn không có một chút ý tứ muốn bọn họ động thủ nào.
"Anh còn chưa trả lời vấn đề của tôi!", Ninh Hữu hung tợn nói, "Nếu anh không trả lời tôi cũng sẽ không đi!"
Kỳ Tĩnh nhìn cậu trong chốc lát, bình tĩnh trả lời, "Kỳ Tĩnh...... Chưa có hôn phối."
Trong lòng Ninh Hữu vừa vừa lòng lại vừa phẫn nộ, vừa lòng chính là anh ta cũng không có trong thời gian ngắn như vậy mà đi thích người khác, phẫn nộ chính là, rõ ràng hai bọn họ đều đã là vị hôn phu thê rồi! Kỳ Tĩnh là của cậu! Sao lại có thể nói là chưa có hôn phối chớ?!
"Ngươi có thể đi rồi", Kỳ Tĩnh đạm nhiên nói.
Ninh Hữu:?!
"Nếu đã hỏi xong, hiện tại liền đi đi."
Ninh Hữu hiện tại chỉ hận không thể nhào lên hung hăng cắn anh ta một ngụm! Là cắn cái miệng kia! Nhìn coi vừa mở miệng là nói cái gì! Có thể nghe nổi sao?!
Cuối cùng, Ninh Hữu khắc chế lại khắc chế, vì không làm hỏng chuyện, chỉ có thể áp xúc động của mình xuống, hùng hổ lại trở về chỗ bọn Bạch Đan Phượng.
"Chủ thượng, nhiệm vụ lần này trọng đại, không chấp nhận có chút sơ xuất nào", Tinh Nhất cúi đầu cung kính nói.
Kỳ Tĩnh nhìn chằm chằm hắn trong chốc lát, thẳng đến khi nhìn Tinh Nhất đến đầu đầy mồ hôi lạnh, Kỳ Tĩnh mới dời ánh mắt đi, trong thanh âm tràn đầy không vui, "Ta tự có đúng mực."
"Còn thỉnh chủ thượng thứ tội!", thân mình Tinh Nhất có chút không xong.
Kỳ Tĩnh nhắm mắt, "Đừng cho người lại tiếp cận nữa."
"Rõ! Thuộc hạ lĩnh mệnh!", Tinh Nhất đại hỉ.
"Ngươi thám thính được gì không?", Bạch Đan Phượng hỏi.
"Ngoại trừ tên cùng chưa lập gia đình ra thì cái gì cũng không hỏi ra được", Ninh Hữu mười phần quang côn đem vấn đề mà mình hỏi nói ra, Bạch Đan Phượng đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó cẩn thận nghĩ nghĩ mấy vấn đề này cũng là trong dự kiến, một trận cười to.
Ninh Hữu liếc mắt nhìn nàng một cái, Bạch Đan Phượng cố nén ý cười, ra vẻ nghiêm túc nói, "Không có hôn phối thì tốt."
"Kế tiếp ngươi chuẩn bị làm gì?"
*Editor: không biết nói gì nhưng lại muốn mở miệng, phờ ắc!
kwt4
Bạch Đan Phượng cũng đau lòng theo, ôm lấy Ninh Hữu vào trong lòng mình, "Không có việc gì, rồi sẽ có biện pháp thôi."
*Editor: Đại tỷ, cô đây là coi quả bưởi là em trai nhỉ? Hay con trai? (〃"∀〃)
Tuy rằng tuổi tác của Ninh Hữu so với Bạch Đan Phượng thì lớn hơn không ít, thậm chí đều có thể làm gia gia của nàng rồi, nhưng Bạch Đan Phượng trước nay đều coi cậu thành đệ đệ, không có biện pháp, ai bảo bề ngoài cùng tính cách của Ninh Hữu thật sự là quá có tính lừa gạt chứ. Lúc này nhìn thấy bộ dạng cậu khổ sở như vậy, trong lòng Bạch Đan Phượng cũng không chịu nổi, chỉ muốn hảo hảo an ủi cậu.
Charles ở bên cạnh một chút cảm giác ghen cũng không có, cảm giác của hắn đối với Ninh Hữu kỳ thật so với Bạch Đan Phượng cũng không sai biệt lắm. Tuy rằng đại bộ phận thời gian là nhận Ninh Hữu làm lão đại, nhưng là khi cậu lộ ra biểu tình bất lực như vậy, Charles chỉ hận không thể cho cậu một mảnh bầu trời mà thôi.
Ninh Hữu không có đẩy Bạch Đan Phượng ra, ngược lại đem đầu gác lên trên vai nàng dựa vào, thất hồn lạc phách nhắm hai mắt lại. Bạch Đan Phượng vỗ từng cái sau lưng cậu, trấn an nói, "Chúng ta nhất định sẽ hỗ trợ để anh ta khôi phục bình thường, ngươi yên tâm đi."
Ánh mắt Kỳ Tĩnh phóng đến chỗ bọn Ninh Hữu, bất động.
"Tinh Nhất", Kỳ Tĩnh mặt vô biểu tình nói, "Mời bọn họ đi theo."
"Chủ thượng?", Tinh Nhất nghi hoặc, theo ánh mắt của Kỳ Tĩnh nhìn lại, tầm mắt đi tới đúng là chỗ mấy người Ninh Hữu. Tuy rằng trong lòng có chút khó hiểu, nhưng Tinh Nhất vẫn quyết đoán vâng lệnh.
Hùng Sơn ngay tại thời điểm Tinh Nhất tiếp cận liền bày ra tư thái đề phòng, ba người khác cũng lục tục phát hiện Tinh Nhất, Ninh Hữu từ trên vai Bạch Đan Phượng dời đi, chỉnh lại cảm xúc của mình một chút.
Nhìn thấy hai người đã tách ra, khóe miệng Kỳ Tĩnh mân lại một đường không thể nhận ra thả lỏng một chút.
"Chủ thượng nhà ta cho mời các vị", Tinh Nhất nói.
Ninh Hữu ánh mắt sáng lên, tầm mắt lập tức chuyển hướng về phía Kỳ Tĩnh, nhưng cậu chỉ nhìn thấy nam nhân vẫn như cũ ngay cả biểu tình cũng không có, càng đừng nói đến ấm áp cùng sủng nịch trong mắt khi nhìn cậu trước kia.
Ninh Hữu trong lòng thất vọng, Charles vỗ bờ vai của cậu làm trấn an, chỉ là không biết vì sao, hắn bỗng nhiên cảm giác được một tầm mắt lạnh băng đâm về phía hắn, theo bản năng buông lỏng tay, nhìn chung quanh một vòng, lại không có phát hiện bất cứ dị thường gì.
*Editor: Độc chiếm dục cái gì, ghét nhứt!ヽ("д")/
Charles nghi hoặc, chẳng lẽ là mình nhìn lầm rồi?
Tinh Nhất dẫn mấy người đi tới trước mặt Kỳ Tĩnh.
"Xin hỏi ngươi tìm chúng ta có chuyện gì?", Bạch Đan Phượng bình tĩnh hỏi.
Kỳ Tĩnh ngừng trong chốc lát.
"Chủ thượng?", Tinh Nhất cảm giác trạng thái hiện tại của Kỳ Tĩnh có chút không đúng, thấy thế nào cũng giống như có chút...... Xấu hổ?
Tưởng tượng này mới vừa ngoi đầu lên, Tinh Nhất lập tức đập nó trở về trong đầu mình, khả năng nghe lời đoán ý của mình quả nhiên vẫn là không ra gì nha, chủ thượng sao có thể sẽ có loại tình huống xấu hổ này xuất hiện được chứ.
Kỳ Tĩnh mặt không biểu tình, "...... Các ngươi chính là muốn tiến vào bên trong điện truyền thừa này?"
"Tự nhiên như thế", Ninh Hữu ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Kỳ Tĩnh.
Kỳ Tĩnh đối diện ánh mắt nhiệt liệt kia của cậu, cảm xúc không có một tia dao động, dùng ngữ khí thượng vị giả nhất quán nói, "Nơi này không phải là nơi các ngươi nên tới, nhanh rời khỏi đây đi."
"Vì cái gì?", Ninh Hữu ánh mắt lãnh lệ, khí thế không kém chút nào, "Hoặc là, dựa vào cái gì?"
Kỳ Tĩnh nhìn cậu trong chốc lát, nhìn Ninh Hữu giống như là đang nhìn một tên ngốc đang muốn tìm chết, ngữ khí lại bình đạm quá phận, "Không muốn chết thì rời khỏi nơi này."
Ninh Hữu nghiến răng nghiến lợi, tức đến nở nụ cười, "Anh cho anh là ai chớ! Anh quản tiểu gia có đi hay không à, phắn đến chỗ nào mát mẻ đi!"
Nói xong, Ninh Hữu quay đầu bỏ đi.
Kỳ Tĩnh: "......"
Tinh Nhị rút vũ khí của mình ra, đầy mặt sát khí, "Cũng dám bất kính với chủ thượng!"
Tinh Nhất ấn đao hắn vừa rút ra trở về, biểu tình nghiêm túc, "Nghe mệnh lệnh của chủ thượng, chớ hành động thiếu suy nghĩ." Nội tâm hắn: Xem bộ dạng của chủ thượng không giống như là tức giận nhỉ......
"...... Cậu có khỏe không?", Charles nhìn Ninh Hữu hầm hừ, không xác định hỏi.
"Rất khỏe!", Ninh Hữu nghiến răng nghiến lợi.
Charles im tiếng, được rồi, hắn biết, Ninh Hữu hiện tại rất không tốt.
Giống như suy nghĩ trong lòng Charles, hiện tại tâm tình của Ninh Hữu phi thường không tốt, miêu tả chuẩn xác một chút, đó chính là từng trận mưa dầm thiên lôi nổ vang, không biết khi nào thì một đạo tia chớp bổ xuống. Thời điểm vừa mới bắt đầu, cao hứng phấn chấn đụng phải Kỳ Tĩnh, kết quả phát hiện Kỳ Tĩnh căn bản là không quen biết cậu, khi đó trong lòng Ninh Hữu là khiếp sợ cùng thương tâm. Chỉ là hiện tại, thời điểm lại lần nữa gặp mặt, ánh mắt Kỳ Tĩnh nhìn Ninh Hữu vừa xa lạ thậm chí còn mang theo chút coi khinh, làm Ninh Hữu nhịn không được mà hung hăng nghiến răng.
"Nếu không vui thì đạp anh ta đi", Bạch Đan Phượng sâu kín nói.
*Editor: Ủng hộ 4 chi!*Tui rất có máu ngược công*
Ninh Hữu nhìn nàng một cái, Bạch Đan Phượng nói tiếp, "Nếu nam nhân của ta mất đi ký ức với ta, lại còn dùng loại thái độ này đối với ta, ta khẳng định sẽ trước tiên đi lên đánh hắn cho răng rớt đầy đất, sau đó lại giúp hắn khôi phục ký ức. Chờ sau khi hắn khôi phục ký ức rồi lại đánh một trận nữa, sau đó trực tiếp đạp."
Thời điểm Bạch Đan Phượng nói xong lời cuối cùng thì ngó Charles một chút.
Charles run run một trận, lập tức gân cổ gào lên, "Đan Phượng em phải tin anh, anh khẳng định sẽ không đối với em như vậy đâu! Cho dù anh có mất ký ức chăng nữa, cũng cam đoan ánh mắt đầu tiên nhìn thầy em liền nhất kiến chung tình với em, nói gì nghe nấy mà!"
Bạch Đan Phượng một tay ấn Charles xuống, cảm thấy vui đùa của mình có chút vô tâm, cũng không phải là đối với Charles, mà là đối với Ninh Hữu. Một câu cuối cùng của Charles kia thực làm nàng vừa lòng, nhưng nếu nhằm vào tình huống hiện tại của Ninh Hữu mà nói, liền phảng phất như một kiếm đâm tim. Bạch Đan Phượng nói những lời này tất cả đều là giả, chỉ có duy nhất một câu đạp cuối cùng, cùng trước đó là đánh một trận mới là ý tưởng chân thật của nàng.
Charles cũng ý thức được mình vừa nói lời không nên nói, tức khắc có chút không biết làm sao.
Ninh Hữu cũng không để ý, mà đem tầm mắt phóng xa, nhìn Kỳ Tĩnh từ trên xuống dưới.
Bạch Đan Phượng quan sát trong chốc lát, "...... Ngươi là muốn đi đánh anh ta một trận sao?"
Ninh Hữu mười phần nghiêm túc gật đầu, "Ta đang suy xét."
Bạch Đan Phượng mắt lộ ra tán thưởng, có chút hưng phấn, "Làm tốt lắm! Đi thôi!"
Charles cả người mồ hôi lạnh, nhanh chóng ngăn cản Ninh Hữu lại, sợ cậu bị Bạch Đan Phượng xúi giục thật sự đi đánh nhau một trận, "Ninh cậu cần phải bình tĩnh nha, lúc này ngàn vạn lần không thể làm quan hệ chuyển biến xấu đi được, chúng ta còn phải tìm kiếm nguyên nhân anh ta mất ký ức đó."
Ninh Hữu cũng không có thật sự chuẩn bị đi đánh nhau một trận cho bõ tức, mà là lén lút ký sổ một trận này.
Charles thở phào nhẹ nhõm, xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán.
"Nhưng là phải làm thế nào để tìm kiếm nguyên nhân đây?", Charles lẩm bẩm nói, có chút đau đầu.
"Một khả năng là Tật Phong Lâu", Bạch Đan Phượng nói, "Tật Phong Lâu là địa phương linh thông tin tức nhất, có khả năng nơi đó có hồ sơ ghi chép lại phương diện này. Bất quá ta cảm thấy chuyện này có chút quỷ dị, tin tức Tật Phong Lâu có khả năng cũng không lớn lắm."
"Mà một cái khác sao, chính là từ trong miệng đương sự cạy ra thôi."
Một lát sau, Ninh Hữu khí thế vội vàng chạy tới chỗ Kỳ Tĩnh, mấy tên hộ vệ rút đao đón đầu, nhưng đều bị Tinh Nhất cản lại.
Kỳ Tĩnh mặt không biểu tình nhìn cậu.
Ninh Hữu ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm anh.
Sau một lúc lâu, Kỳ Tĩnh chậm rãi mở miệng, "Ngươi tới làm gì?"
Ninh Hữu: "Anh tên là gì?"
Kỳ Tĩnh: "......"
Ninh Hữu nghiến răng nghiến lợi: "Có hôn phối chưa?"
Kỳ Tĩnh: "......"
"Ngươi tiểu tử này còn vô lễ với chủ thượng của chúng ta, ta liền sẽ không khách khí với ngươi nữa, nhanh cút đi!", Tinh Nhị cuối cùng vẫn không chịu đựng nổi hành động giống như đùa giỡn này của Ninh Hữu nữa, vung đao lên.
Trong lòng Ninh Hữu đang nghẹn khí đâu, không thể ra tay với Kỳ Tĩnh, cậu chẳng lẽ còn không thể ra tay với cái thằng cha thoạt nhìn rất cực kỳ thiếu đòn này sao?! Hung hăng đánh người một trận, trong lòng Ninh Hữu lập tức thoải mái hơn nhiều. Mà Tinh Nhị thì lại không dám tin tưởng quỳ rạp trên mặt đất, bò cũng bò không nổi.
Đánh xong, Ninh Hữu lại đi trở về trước mặt Kỳ Tĩnh, nháy mắt không nháy nhìn chằm chằm anh.
Mấy người khác nhìn Ninh Hữu hành động kiêu ngạo cũng muốn động thủ, Tinh Nhất lại một lần nữa ngăn cản bọn họ.
Chủ thượng vẫn không có một chút ý tứ muốn bọn họ động thủ nào.
"Anh còn chưa trả lời vấn đề của tôi!", Ninh Hữu hung tợn nói, "Nếu anh không trả lời tôi cũng sẽ không đi!"
Kỳ Tĩnh nhìn cậu trong chốc lát, bình tĩnh trả lời, "Kỳ Tĩnh...... Chưa có hôn phối."
Trong lòng Ninh Hữu vừa vừa lòng lại vừa phẫn nộ, vừa lòng chính là anh ta cũng không có trong thời gian ngắn như vậy mà đi thích người khác, phẫn nộ chính là, rõ ràng hai bọn họ đều đã là vị hôn phu thê rồi! Kỳ Tĩnh là của cậu! Sao lại có thể nói là chưa có hôn phối chớ?!
"Ngươi có thể đi rồi", Kỳ Tĩnh đạm nhiên nói.
Ninh Hữu:?!
"Nếu đã hỏi xong, hiện tại liền đi đi."
Ninh Hữu hiện tại chỉ hận không thể nhào lên hung hăng cắn anh ta một ngụm! Là cắn cái miệng kia! Nhìn coi vừa mở miệng là nói cái gì! Có thể nghe nổi sao?!
Cuối cùng, Ninh Hữu khắc chế lại khắc chế, vì không làm hỏng chuyện, chỉ có thể áp xúc động của mình xuống, hùng hổ lại trở về chỗ bọn Bạch Đan Phượng.
"Chủ thượng, nhiệm vụ lần này trọng đại, không chấp nhận có chút sơ xuất nào", Tinh Nhất cúi đầu cung kính nói.
Kỳ Tĩnh nhìn chằm chằm hắn trong chốc lát, thẳng đến khi nhìn Tinh Nhất đến đầu đầy mồ hôi lạnh, Kỳ Tĩnh mới dời ánh mắt đi, trong thanh âm tràn đầy không vui, "Ta tự có đúng mực."
"Còn thỉnh chủ thượng thứ tội!", thân mình Tinh Nhất có chút không xong.
Kỳ Tĩnh nhắm mắt, "Đừng cho người lại tiếp cận nữa."
"Rõ! Thuộc hạ lĩnh mệnh!", Tinh Nhất đại hỉ.
"Ngươi thám thính được gì không?", Bạch Đan Phượng hỏi.
"Ngoại trừ tên cùng chưa lập gia đình ra thì cái gì cũng không hỏi ra được", Ninh Hữu mười phần quang côn đem vấn đề mà mình hỏi nói ra, Bạch Đan Phượng đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó cẩn thận nghĩ nghĩ mấy vấn đề này cũng là trong dự kiến, một trận cười to.
Ninh Hữu liếc mắt nhìn nàng một cái, Bạch Đan Phượng cố nén ý cười, ra vẻ nghiêm túc nói, "Không có hôn phối thì tốt."
"Kế tiếp ngươi chuẩn bị làm gì?"
*Editor: không biết nói gì nhưng lại muốn mở miệng, phờ ắc!
kwt4
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất