Thiếu Niên Tu Chân Xuyên Qua Cơ Giáp
Chương 126
Ninh Hữu bẹp miệng, có chút ảo não, "Sao có thể không đau chứ."
Kỳ Tĩnh cười ôn nhu như nước, "Em hôn hôn cái liền không đau nữa."
Ninh Hữu sau khi nghe xong cũng không do dự, trực tiếp ôm lấy Kỳ Tĩnh lại lần nữa hôn lên, khác với lần trước thô lỗ, lần này là ôm trong lòng bàn tay thật cẩn thận.
Nhẹ nhàng liếm láp, từng chút một đem miệng vết thương mà mình vừa cắn qua liếm liếm, cảm nhận được từ đầu lưỡi truyền đến mùi máu tươi, Ninh Hữu càng thêm đau lòng, nhịn không được liền tặng chút linh lực qua.
Màu sắc trong mắt Kỳ Tĩnh càng ngày càng đậm, cổ họng giật giật.
"Không có việc gì", Kỳ Tĩnh cưỡng bức bản thân rời đi, thanh âm ám ách khó nhịn.
"Anh làm sao vậy?", Ninh Hữu nghe có chút không đúng, lập tức sốt ruột, "Có phải vừa rồi truyền thừa xảy ra vấn đề gì không?"
"Phụt", bên cạnh truyền đến một tiếng cười phun.
"Tiểu Hữu ngươi cũng quá đơn thuần rồi, hôn cũng đã hôn rồi, còn chưa nhìn ra được bạn lữ nhà ngươi rốt cuộc là khó chịu kiểu gì hay sao?", Bạch Đan Phượng không có ý tốt cười hắc hắc hai tiếng.
Ninh Hữu có chút ngốc, "Ngươi biết?"
Kỳ Tĩnh nhịn không nổi, một tay kéo Ninh Hữu ra phía sau mình, ngữ khí đông lạnh nói với Bạch Đan Phượng, "Cẩn thận cái miệng!"
Khí thế che trời lấp đất khiếp người áp đến, Bạch Đan Phượng ngay cả thở cũng không thể thở ra nổi, sau khi con thỏ trắng nhà nàng thay nàng chắn một phần, Bạch Đan Phượng mới thản nhiên không chút ngượng ngùn nói, "Vừa rồi xin lỗi, yên tâm về sau ta tuyệt đối sẽ không lắm miệng nữa đâu."
Kỳ Tĩnh cảnh cáo trừng mắt liếc nhìn Bạch Đan Phượng một cái, lúc này mới thu khí thế trở lại.
"Anh rốt cuộc là làm sao vậy?", Ninh Hữu trên dưới sờ soạng xem xét trên người Kỳ Tĩnh, trong mắt nôn nóng đều sắp chảy ra đến nơi.
Kỳ Tĩnh cười khổ.
Ôm Ninh Hữu xoay người, đem cậu chặn kín mít.
"Anh không có việc gì, cũng chỉ là chỗ này khó chịu thôi", Kỳ Tĩnh nói bên tai Ninh Hữu, lôi kéo tay cậu đặt lên địa phương nóng rực khó nhịn của mình.
Sắc mặt Ninh Hữu thoáng cái bạo đỏ, lập tức rút tay trở về.
"Chờ đi ra ngoài ——", thanh âm Ninh Hữu thấp như tiếng muỗi vo ve, trên mặt đỏ đến mức sắp nhỏ ra máu.
Cậu cũng không phải là cái gì cũng không biết, chỉ là Kỳ Tĩnh mới vừa tiếp thu xong truyền thừa, trong lòng Ninh Hữu vẫn luôn lo lắng anh sẽ có vấn đề gì đó, ai biết, biết ——
...... Thế nhưng lại là nơi này...... có vấn đề......
Ninh Hữu hiện tại hận đến mức không thể đào một cái hố rồi đem mình chôn xuống.
...... Quá mất mặt......
Kỳ Tĩnh cười khẽ ra tiếng, nâng cái đầu đang cúi thấp tè tè của Ninh Hữu lên, ấn đến trong lòng mình, "Lại thấp chút nữa, cổ liền xoay vòng luôn đó."
Ninh Hữu hự nửa ngày vẫn là một câu cũng không nói ra nổi, cuối cùng vò mẻ không sợ nứt ôm lấy eo Kỳ Tĩnh, gương mặt dí sát vào ngực anh, không quan tâm nhắm mắt lại.
Có như thế nào cậu cũng không đứng dậy đâu!
Không đứng dậy đó!
Mí người thích cười thì cứ cười đi, dù sao tôi cũng không thấy được!
Không thấy được nhá!
Kỳ Tĩnh phí thật lớn sức lực cũng không thể ngăn chặn lại khóe miệng đang dương lên, hiện tại anh không thể lại giễu cợt Ninh Hữu nữa được. Tiểu gia hỏa đã cực kỳ xấu hổ và giận dữ rồi, nếu anh lại thêm lửa nữa, chỉ sợ bảo bối nhi nhà mình sẽ trực tiếp chuồn đi mất.
Không chỉ có Kỳ Tĩnh nhịn đến vất vả, ngay cả đám Bạch Đan Phượng cũng đã nhịn đến sắp hộc máu rồi.
Vừa rồi tuy rằng bọn họ nhìn không tới, nhưng cũng có thể đoán được đã phát sinh chuyện gì, thiếu chút nữa là đã cười to ra, nhưng lại bị ánh mắt hình viên đạn của Kỳ Tĩnh nhìn qua nên đành phải nghẹn trở lại, thiếu chút nữa là nghẹn ra nội thương.
"Khụ khụ khụ khụ khụ!!!", Tinh Thất nghẹn nửa ngày, cuối cùng liền tự đem mình nghẹn đến sặc, nước mắt cũng bị sặc ra luôn.
Cánh tay Ninh Hữu ôm Kỳ Tĩnh lại siết chặt thêm một chút.
Kỳ Tĩnh phát giác được, ánh mắt sắc bén hình viên đạn lại bay qua.
Tinh Thất khóc không ra nước mắt.
Cười thì hắn vẫn có thể nhịn được, nhưng là loại chuyện ho khan này hắn căn bản là không nín nổi a!
Tinh Nhất ánh mắt cực kỳ sắc sảo, vừa thấy lão đại nổi giận, lập tức nhanh chóng bịt kín miệng hắn lại.
Tinh Thất ngô ngô vài tiếng, dứt khoát cũng chôn mặt vào trong lòng Tinh Nhất luôn, buồn bực khụ khụ.
*Editor: Khụ, ta phát hiện JQ
Ninh Hữu ở trong lòng Kỳ Tĩnh tự kỷ hồi lâu, mới héo rũ chui ra, mất tự nhiên khụ một tiếng, "Anh biết làm thế nào để đi ra ngoài không?"
Kỳ Tĩnh nhìn khuôn mặt nhỏ mang theo chút đỏ bừng của Ninh Hữu, trong lòng nóng lên, tức khắc không dám lại nhìn nữa, "Biết, chẳng qua trước khi đi ra ngoài chúng ta còn có vài việc cần làm trước đã."
Cầm lấy tay, Kỳ Tĩnh cuối cùng vẫn là mặc kệ bản thân cúi xuống hôn một cái lên cái miệng nhỏ nhỏ ngon miệng của Ninh Hữu.
Hôn xong liền lập tức đứng dậy, cả người có vẻ cực kỳ trang trọng nghiêm túc.
Ninh Hữu trừng trừng mắt nhìn, nhìn Kỳ Tĩnh thay đổi khí thế cực kỳ tự nhiên, vẫn là không biết nên nói cái gì mới được.
Kỳ Tĩnh khụ một tiếng, lúc này mới chân chính vào trạng thái.
"Các ngươi có biết trên người mình phát sinh dị thường gì không?", Kỳ Tĩnh sắc mặt trịnh trọng, hỏi đám Tinh Nhất.
Tinh Nhất vỗ đầu Tinh Thất một phát, ghét bỏ ném hắn ra ngoài, "Chủ thượng, ngài nói chính là chuyện bị khống chế?"
Kỳ Tĩnh gật đầu, nhưng cũng không nói cái gì thêm nữa. Bay lên trên tế đàn có Thiếu Thành chủ đã hóa thành tro bụi, điêu long màu đen kia vẫn còn hoàn chỉnh vô khuyết trưng ở đó.
Lần này không có Thiếu Thành chủ khống chế, Kỳ Tĩnh liền nhìn điêu long màu đen cũng không có cảm giác đặc thù gì cả, ngược lại lại cảm thấy có chút chán ghét.
Anh một tay thành trảo, đem đồ vật kia nắm trong tay, trong mắt hiện lên một tia lãnh mang, linh lực trên người chuyển động.
Một cổ khí kình sắc bén vô cùng chấn xuyên qua thứ đồ quỷ dị kia, đôi tay Kỳ Tĩnh dùng sức, đồ vật kia liền bùng một tiếng mà vỡ nát.
Bên trong thành Vô Danh.
Thành chủ đẩy thị thiếp quần áo hỗn độn trong lòng rớt xuống mặt đất, sắc mặt hoảng sợ, "Khế ước đâu! Sao có thể xảy ra vấn đề được!"
"Không xong! Thánh vật!"
"Người tới!", Thành chủ quát, mới vừa rống xong thanh âm lão liền đột nhiên im bặt.
Một nhóm cẩu trung tâm với lão lúc này đang đứng trước cửa, trên mặt tất cả đều là cừu hận, "Thành chủ gọi chúng ta có chuyện gì?"
Thành chủ cười, gương mặt đầy dữ tợn giật giật, thoạt nhìn càng thêm ghê tởm vô cùng.
"Chỉ bằng các ngươi, cũng muốn làm đối thủ của ta?", Trong mắt Thành chủ tràn đầy tàn nhẫn.
"Đừng nói nhảm nữa!"
"Lão tặc, ngươi khống chế chúng ta, để chúng ta bán mạng vì ngươi, món nợ này đến lúc phải thanh toán rồi!"
"Hôm nay nhất định phải khiến ngươi huyết tế mới giải hết khuất nhục đã qua!"
"Không giết ngươi thề không làm người!"
Mấy chục người cùng nhau công kích về phía thành chủ.
Thị thiếp ngã trên mặt đất lệ rơi đầy mặt, linh hồn phảng phất như đã bị rút sạch, lẩm bẩm nói, "Ta thế nhưng lại tự tay giết chết phu quân ta......"
"Là ngươi! Đều là ngươi!", Thị thiếp kia mắt lộ ra cừu hận, điên cuồng nói.
Thành chủ một chân đạp văng thị thiếp đang nhào tới từ phía sau ra, bạo nộ, "Tiện nhân!"
Bởi vì thị thiếp này cản trở, thành chủ bị một đao chém trúng cánh tay phải, máu tươi phun tung toé.
Kỳ Tĩnh cười ôn nhu như nước, "Em hôn hôn cái liền không đau nữa."
Ninh Hữu sau khi nghe xong cũng không do dự, trực tiếp ôm lấy Kỳ Tĩnh lại lần nữa hôn lên, khác với lần trước thô lỗ, lần này là ôm trong lòng bàn tay thật cẩn thận.
Nhẹ nhàng liếm láp, từng chút một đem miệng vết thương mà mình vừa cắn qua liếm liếm, cảm nhận được từ đầu lưỡi truyền đến mùi máu tươi, Ninh Hữu càng thêm đau lòng, nhịn không được liền tặng chút linh lực qua.
Màu sắc trong mắt Kỳ Tĩnh càng ngày càng đậm, cổ họng giật giật.
"Không có việc gì", Kỳ Tĩnh cưỡng bức bản thân rời đi, thanh âm ám ách khó nhịn.
"Anh làm sao vậy?", Ninh Hữu nghe có chút không đúng, lập tức sốt ruột, "Có phải vừa rồi truyền thừa xảy ra vấn đề gì không?"
"Phụt", bên cạnh truyền đến một tiếng cười phun.
"Tiểu Hữu ngươi cũng quá đơn thuần rồi, hôn cũng đã hôn rồi, còn chưa nhìn ra được bạn lữ nhà ngươi rốt cuộc là khó chịu kiểu gì hay sao?", Bạch Đan Phượng không có ý tốt cười hắc hắc hai tiếng.
Ninh Hữu có chút ngốc, "Ngươi biết?"
Kỳ Tĩnh nhịn không nổi, một tay kéo Ninh Hữu ra phía sau mình, ngữ khí đông lạnh nói với Bạch Đan Phượng, "Cẩn thận cái miệng!"
Khí thế che trời lấp đất khiếp người áp đến, Bạch Đan Phượng ngay cả thở cũng không thể thở ra nổi, sau khi con thỏ trắng nhà nàng thay nàng chắn một phần, Bạch Đan Phượng mới thản nhiên không chút ngượng ngùn nói, "Vừa rồi xin lỗi, yên tâm về sau ta tuyệt đối sẽ không lắm miệng nữa đâu."
Kỳ Tĩnh cảnh cáo trừng mắt liếc nhìn Bạch Đan Phượng một cái, lúc này mới thu khí thế trở lại.
"Anh rốt cuộc là làm sao vậy?", Ninh Hữu trên dưới sờ soạng xem xét trên người Kỳ Tĩnh, trong mắt nôn nóng đều sắp chảy ra đến nơi.
Kỳ Tĩnh cười khổ.
Ôm Ninh Hữu xoay người, đem cậu chặn kín mít.
"Anh không có việc gì, cũng chỉ là chỗ này khó chịu thôi", Kỳ Tĩnh nói bên tai Ninh Hữu, lôi kéo tay cậu đặt lên địa phương nóng rực khó nhịn của mình.
Sắc mặt Ninh Hữu thoáng cái bạo đỏ, lập tức rút tay trở về.
"Chờ đi ra ngoài ——", thanh âm Ninh Hữu thấp như tiếng muỗi vo ve, trên mặt đỏ đến mức sắp nhỏ ra máu.
Cậu cũng không phải là cái gì cũng không biết, chỉ là Kỳ Tĩnh mới vừa tiếp thu xong truyền thừa, trong lòng Ninh Hữu vẫn luôn lo lắng anh sẽ có vấn đề gì đó, ai biết, biết ——
...... Thế nhưng lại là nơi này...... có vấn đề......
Ninh Hữu hiện tại hận đến mức không thể đào một cái hố rồi đem mình chôn xuống.
...... Quá mất mặt......
Kỳ Tĩnh cười khẽ ra tiếng, nâng cái đầu đang cúi thấp tè tè của Ninh Hữu lên, ấn đến trong lòng mình, "Lại thấp chút nữa, cổ liền xoay vòng luôn đó."
Ninh Hữu hự nửa ngày vẫn là một câu cũng không nói ra nổi, cuối cùng vò mẻ không sợ nứt ôm lấy eo Kỳ Tĩnh, gương mặt dí sát vào ngực anh, không quan tâm nhắm mắt lại.
Có như thế nào cậu cũng không đứng dậy đâu!
Không đứng dậy đó!
Mí người thích cười thì cứ cười đi, dù sao tôi cũng không thấy được!
Không thấy được nhá!
Kỳ Tĩnh phí thật lớn sức lực cũng không thể ngăn chặn lại khóe miệng đang dương lên, hiện tại anh không thể lại giễu cợt Ninh Hữu nữa được. Tiểu gia hỏa đã cực kỳ xấu hổ và giận dữ rồi, nếu anh lại thêm lửa nữa, chỉ sợ bảo bối nhi nhà mình sẽ trực tiếp chuồn đi mất.
Không chỉ có Kỳ Tĩnh nhịn đến vất vả, ngay cả đám Bạch Đan Phượng cũng đã nhịn đến sắp hộc máu rồi.
Vừa rồi tuy rằng bọn họ nhìn không tới, nhưng cũng có thể đoán được đã phát sinh chuyện gì, thiếu chút nữa là đã cười to ra, nhưng lại bị ánh mắt hình viên đạn của Kỳ Tĩnh nhìn qua nên đành phải nghẹn trở lại, thiếu chút nữa là nghẹn ra nội thương.
"Khụ khụ khụ khụ khụ!!!", Tinh Thất nghẹn nửa ngày, cuối cùng liền tự đem mình nghẹn đến sặc, nước mắt cũng bị sặc ra luôn.
Cánh tay Ninh Hữu ôm Kỳ Tĩnh lại siết chặt thêm một chút.
Kỳ Tĩnh phát giác được, ánh mắt sắc bén hình viên đạn lại bay qua.
Tinh Thất khóc không ra nước mắt.
Cười thì hắn vẫn có thể nhịn được, nhưng là loại chuyện ho khan này hắn căn bản là không nín nổi a!
Tinh Nhất ánh mắt cực kỳ sắc sảo, vừa thấy lão đại nổi giận, lập tức nhanh chóng bịt kín miệng hắn lại.
Tinh Thất ngô ngô vài tiếng, dứt khoát cũng chôn mặt vào trong lòng Tinh Nhất luôn, buồn bực khụ khụ.
*Editor: Khụ, ta phát hiện JQ
Ninh Hữu ở trong lòng Kỳ Tĩnh tự kỷ hồi lâu, mới héo rũ chui ra, mất tự nhiên khụ một tiếng, "Anh biết làm thế nào để đi ra ngoài không?"
Kỳ Tĩnh nhìn khuôn mặt nhỏ mang theo chút đỏ bừng của Ninh Hữu, trong lòng nóng lên, tức khắc không dám lại nhìn nữa, "Biết, chẳng qua trước khi đi ra ngoài chúng ta còn có vài việc cần làm trước đã."
Cầm lấy tay, Kỳ Tĩnh cuối cùng vẫn là mặc kệ bản thân cúi xuống hôn một cái lên cái miệng nhỏ nhỏ ngon miệng của Ninh Hữu.
Hôn xong liền lập tức đứng dậy, cả người có vẻ cực kỳ trang trọng nghiêm túc.
Ninh Hữu trừng trừng mắt nhìn, nhìn Kỳ Tĩnh thay đổi khí thế cực kỳ tự nhiên, vẫn là không biết nên nói cái gì mới được.
Kỳ Tĩnh khụ một tiếng, lúc này mới chân chính vào trạng thái.
"Các ngươi có biết trên người mình phát sinh dị thường gì không?", Kỳ Tĩnh sắc mặt trịnh trọng, hỏi đám Tinh Nhất.
Tinh Nhất vỗ đầu Tinh Thất một phát, ghét bỏ ném hắn ra ngoài, "Chủ thượng, ngài nói chính là chuyện bị khống chế?"
Kỳ Tĩnh gật đầu, nhưng cũng không nói cái gì thêm nữa. Bay lên trên tế đàn có Thiếu Thành chủ đã hóa thành tro bụi, điêu long màu đen kia vẫn còn hoàn chỉnh vô khuyết trưng ở đó.
Lần này không có Thiếu Thành chủ khống chế, Kỳ Tĩnh liền nhìn điêu long màu đen cũng không có cảm giác đặc thù gì cả, ngược lại lại cảm thấy có chút chán ghét.
Anh một tay thành trảo, đem đồ vật kia nắm trong tay, trong mắt hiện lên một tia lãnh mang, linh lực trên người chuyển động.
Một cổ khí kình sắc bén vô cùng chấn xuyên qua thứ đồ quỷ dị kia, đôi tay Kỳ Tĩnh dùng sức, đồ vật kia liền bùng một tiếng mà vỡ nát.
Bên trong thành Vô Danh.
Thành chủ đẩy thị thiếp quần áo hỗn độn trong lòng rớt xuống mặt đất, sắc mặt hoảng sợ, "Khế ước đâu! Sao có thể xảy ra vấn đề được!"
"Không xong! Thánh vật!"
"Người tới!", Thành chủ quát, mới vừa rống xong thanh âm lão liền đột nhiên im bặt.
Một nhóm cẩu trung tâm với lão lúc này đang đứng trước cửa, trên mặt tất cả đều là cừu hận, "Thành chủ gọi chúng ta có chuyện gì?"
Thành chủ cười, gương mặt đầy dữ tợn giật giật, thoạt nhìn càng thêm ghê tởm vô cùng.
"Chỉ bằng các ngươi, cũng muốn làm đối thủ của ta?", Trong mắt Thành chủ tràn đầy tàn nhẫn.
"Đừng nói nhảm nữa!"
"Lão tặc, ngươi khống chế chúng ta, để chúng ta bán mạng vì ngươi, món nợ này đến lúc phải thanh toán rồi!"
"Hôm nay nhất định phải khiến ngươi huyết tế mới giải hết khuất nhục đã qua!"
"Không giết ngươi thề không làm người!"
Mấy chục người cùng nhau công kích về phía thành chủ.
Thị thiếp ngã trên mặt đất lệ rơi đầy mặt, linh hồn phảng phất như đã bị rút sạch, lẩm bẩm nói, "Ta thế nhưng lại tự tay giết chết phu quân ta......"
"Là ngươi! Đều là ngươi!", Thị thiếp kia mắt lộ ra cừu hận, điên cuồng nói.
Thành chủ một chân đạp văng thị thiếp đang nhào tới từ phía sau ra, bạo nộ, "Tiện nhân!"
Bởi vì thị thiếp này cản trở, thành chủ bị một đao chém trúng cánh tay phải, máu tươi phun tung toé.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất